Chương 12
Kiều Vi phủi sạch bụi bặm trên người, không đáp lại.
Lúc cô té ngã bên dưới có tấm đệm thịt, thật ra không hề đau.
Nghiêng đầu nhìn cậu Hoắc vẫn chưa đứng dậy, tâm trạng cô rốt cuộc cũng khá lên.
Ngu ngốc!
Cô hơi nhếch miệng, chỉnh lại áo khoác, không thèm quay đầu mà đi về phía trước.
"Nè!" Thấy Kiều Vi không để ý tới mình, Hoắc Hào Chi lăn long lóc bò dậy đuổi theo, "Em thật sự không sao chứ? Không cần đi bệnh viện à? Té ngã có đụng trúng chỗ nào không?"
Hoàn toàn khác với những lần gặp mặt trước, không có ai ở đây, anh dường như buông xuống cái giá thường ngày của mình, lải nhải hỏi.
Kiều Vi thấy phiền, dừng lại, liếc nhìn cameras trên đầu: "Xem của anh."
Nơi này cấm dừng xe, vượt quá thời gian sẽ bị chụp hình.
Đại thiếu gia đương nhiên không để bụng chút tiền phạt này, nắm chặt cổ tay Kiều Vi: "Vậy em lên xe đi, tôi đưa em về."
Lòng bàn tay anh nóng rực tương phản với làn da lạnh lẽo của Kiều Vi.
Kiều Vi hơi tránh đi, nhưng không tránh được, ngẩng đầu hỏi lại: "Anh cảm thấy tôi còn dám ngồi xe anh à?"
Đôi mắt của cô gái bình tĩnh không gợn sóng.
Hoắc Hào Chi sửng sốt, cuối cùng cũng buông tay, giải thích: "Lần này tôi sẽ lái xe tử tế."
"Thôi bỏ đi." Kiều Vi cười như không cười đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Tôi biết đêm nay anh không tiện đường."
Dứt lời, cô lướt qua anh đứng ở ven đường, giơ tay, liền có taxi dừng lại.
Gió thổi bay tóc của thiếu nữ, cô kéo vạt áo, khom lưng ngồi vào hàng ghế sau.
Chiếc taxi rất nhanh đã hòa vào dòng xe trên đường.
OoOoO
Dưới ánh đèn tối tăm trong quán bar, không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu, trên sân khấu đang chơi bài On the road again, bên dưới từng nhóm nam nữ đong đưa theo điệu nhạc.
Hoắc Hào Chi ngồi dựa vào góc sô pha, cả đêm không có hứng thú.
Dàn nhạc chơi xong khúc này, tay guitar nhẹ nhàng xuống sân khấu, đến gần Hoắc Hào Chi, rót cho anh một ly rượu, thêm cả đá.
Ngay cả nhìn Hoắc Hào Chi cũng lười: "Ngày nào cũng tới nơi thế này, cẩn thận mẹ cậu lại đánh cậu."
"Anh Hai không nói thì ai mà biết."
Thiếu niên cẩn thận gỡ guitar điện đeo trên cổ xuống, cất vào hộp đàn, đưa cho Hoắc Hào Chi.
"Ngay cả âm sắc cũng tuyệt như vậy, cảm ơn anh Hai đã cho em mượn." Từ Tây Bốc cười lấy lòng, lại hỏi, "Lần sau em còn có thể mượn không?"
"Lo học đi, đừng có cả ngày nằm mơ." Hoắc Hào Chi vỗ vai cậu ta, tay giơ được một nửa, đột nhiên nhớ hôm nay bà nội cũng giáo huấn anh như vậy, còn bị Kiều Vi chê cười.
Tay hơi cứng đờ, lại buông xuống.
Hoắc Hào Chi đá cậu ta một cái: "Về đi, 11h chưa về tới nhà tôi sẽ gọi cho cô đấy."
Thiếu niên đi rồi, đám người cuối cùng không còn chỗ nào phải kiêng kị, Nghiêm Khôn chọn mấy cô gái xinh đẹp, quay đầu thấy Hoắc Hào Chi cúi đầu đùa nghịch guitar điện, liền liếc mắt ra hiệu cho cô gái xinh đẹp nhất, bĩu môi.
Cô gái kia hiểu ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hào Chi.
Hương nước hoa DIOR như có như không bay vào mũi, ngón tay nhỏ dài như ngọc của cô ta đưa một quả nho đến bên miệng anh.
Dưới ánh đèn, cô gái trang điểm rất nhẹ, mặt mày xác thật thanh lệ, còn mang theo vài phần nhút nhát sợ sệt.
Rũ mắt, Hoắc Hào chi cảm thấy nho đen bên môi có chút quen thuộc.
Giống cái gì vậy.
Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu.
"Mẹ nó!"
Giống như đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Kiều Vi dưới đèn đường đêm nay.
Cô gái bị Hoắc Hào Chi đột nhiên chửi tục dọa sợ, còn tưởng có chỗ nào đắc tội anh, cả người chồm về phía trước theo bản năng hơi rụt lại.
"Tôi không thích nho."
Hoắc Hào Chi xách guitar đứng dậy, dịch sang chỗ khác, phiền loạn đàn một khúc Paganini, càng đàn càng khó chịu.
Rất nhanh, anh cũng ném guitar điện sang một bên.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy đêm hòa nhạc đó Kiều Vi thật sự đau, nhưng đêm nay có lẽ là giả vờ với anh.
Lúc xuống xe, trán không đổ mồ hôi, sắc mặt cũng không có gì khác thường, ngay cả cánh môi... Cũng là màu hồng phấn, còn có sức lực đẩy anh té ngã, bò dậy còn nhanh hơn anh.
Thời điểm anh nằm dưới đất, khẩu hình kia của cô có phải mắng anh ngốc hay không?
Thế mà dám chơi anh!
Nhưng tức giận là anh còn tưởng thật!
Đáng chết!
Sắc mặt Hoắc Hào Chi càng ngày càng khó coi, lập tức cầm di động gọi điện cho cô mình.
"A Hào à, sao muộn như vậy còn gọi điện tới?".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Cô, con muốn hỏi Tây Bốc có ở nhà không?"
"À, có, mới về nhà."
Hoắc Hào Chi nheo mắt lại: "Cô chuyển máy cho nó giúp con với ạ."
Bên kia loáng thoáng có tiếng nói chuyện, Từ Tây Bốc run sợ nhận điện thoại.
"Anh... Anh Hai, anh Hai, trên đường em mua que nướng nên về muộn mười phút, sao anh lại gọi tới đây..."
Hoắc Hào Chi dựa ra sau ghế, đầu ngón tay vô ý thức gõ gõ mấy cái ở sô pha bên cạnh: "Tôi hỏi cậu, hôm đó sau khi đụng xe người ta, người muốn bồi thường là số điện thoại của ai?"
"Tài xế... Sao vậy?" Từ Tây Bốc thấp giọng, ngước mắt nhìn mẹ mình cách đó không xa, hận không thể khóc lóc cầu xin anh Hai đừng nhắc tới việc này.
"Cho tôi số."
"Để làm gì?"
"Bắt đền."
Cúp máy, Nghiêm Khôn bớt chút thời gian qua đây, châm điếu thuốc cho anh.
"Sao vậy cậu Hoắc, cả đêm trông có vẻ không vui."
"Ngã đau eo."
Nghiêm Khôn sửng sốt, đánh giá anh trên dưới một lần: "Thật hay giả vậy?"
"Thật, đau vô cùng." Hoắc Hào Chi phun ra vòng khói, ấn tàn thuốc vào gạt tàng, cúi đầu mở danh bạ, "Ngày mai tôi tới bệnh viện kiểm tra."
OoOoO
Ở một nơi khác trong thành phố, Kiều Vi đã về tới nhà.
Cô gửi tin nhắn nói với Quý Viên một tiếng, tắm rửa xong định lên giường, lại nghĩ sáng mai không có tiết học, mở máy tính ra, hẹn lịch kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Trước khi tắt máy, cô nhìn vào khung chat với em trai của Luật Tĩnh.
Bên kia im ắng, hình đại diện màu xám chứng tỏ đối phương không online, vấn đề kia như đá chìm đáy biển.
Cô thất vọng thở dài.
Nằm trên giường, Kiều Vi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, thoáng chốc mơ thấy bản thân rơi xuống thác nước, thoáng chốc mơ thấy ba mình đứng trên mây duỗi tay về phía cô... Trời còn chưa sáng, Kiều Vi đã sợ tới mức bừng tỉnh.
Nỗi sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, Kiều Vi bưng ly nước trên tủ đầu giường một hơi uống cạn, ngồi dậy đợi bình tinh lại mới xuống giường rửa mặt.
Xe của cô đang sửa chữa ở xưởng, trong gara có mấy chiếc khác, chẳng qua cô không gọi cho chú Đàm, thay bộ quần áo giữ ấm, đội nón vành, liền mang túi ra ngoài.
Ở bệnh viện tốt luôn có người trời còn chưa sáng đã tới xếp hàng. Cho dù tối qua đã đặt lịch hẹn, Kiều Vi vẫn phải đến sớm.
Sau khi thanh toán phí khám bệnh ở quầy, Kiều Vi ngồi xuống dãy ghế, chờ y tá ở trung tâm kiểm tra sức khỏe gọi tên.
Không biết vì sao, từ lúc vào bệnh viện, tay cô luôn đổ mồ hôi, không khí ở đây khiến cô cảm thấy không khỏe.
Cuối hành lang có đứa bé sáu bảy tuổi khóc lóc không chút xét nghiệm máu, nghe tiếng khóc, tai Kiều Vi ù lên.
"Số 67, Kiều Vi."
"Kiều Vi, Kiều Vi có ở đây không?"
Y tá kêu mấy lần, may mà cô gái bên cạnh nhìn số thứ tự của cô, nhắc cô một tiếng, Kiều Vi lúc này mới hoàn hồn đứng dậy.
"Tới đây làm siêu âm loại B (1)."
(1) Siêu âm loại B: Là kiểu hiển thị dưới dạng thang xám theo thời gian thực. Mức thang xám tỷ lệ với cường độ tín hiệu. Khi hiển thị trên màn hình có nền đen, các tín hiệu cường độ mạnh hiện lên màu trắng, không có tín hiệu hiện lên màu đen, còn các tín hiệu với cường độ trung gian thể hiện qua các sắc xám. Kỹ thuật siêu âm có ứng dụng rộng rãi, bao gồm các ứng dụng về ổ bụng, sản khoa, những bộ phận nhỏ, phụ khoa, chỉnh hình, tim và tiết niệu.
Kiều Vi đi theo y tá lùn hơn cô một cái đầu vào phòng.
"Cởi giày đi." Bác sĩ đứng trước e dụng cụ vỗ vỗ chiếc giường nhỏ hẹp, "Lên đây nằm."
Trong nhà ở thành phố B không giống phía Bắc lắp máy sưởi, Kiều Vi cởi áo khoác, nằm yên, kéo áo lông lên, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với không khí, lông tơ cả người dựng thẳng. Kiều Vi không nhịn được mà co rúm lại, khớp hàm run run.
Các y tá đang thì thầm nói gì đó, bác sĩ cúi đầu thoa chất lỏng lạnh lẽo lên người cô.
Trần nhà màu trắng.
Cảm giác như vậy giống như bản thân là một khối thịt trôi nổi theo dòng nước.
"Thả lỏng." Bác sĩ cách khẩu trang nhắc nhở cô, "Không đau đâu, cô chưa từng làm siêu âm à? Sao lại run như vậy?"
"Có thể là do quá lạnh."
Tay trái Kiều Vi nắm chặt khăn trải giường bên dưới, ngừng run rẩy.
"Được rồi, sắp xong rồi, chỗ eo của cô tôi chưa bôi gel." Bác sĩ cười rộ, "Nhích người qua một chút đi."
Kiều Vi theo lời của bác sĩ nghiêng người, không biết trên màn hình hiển thị cái gì, bác sĩ càng nhìn càng nhíu mày, không tự chủ thốt lên: "Sao lại có bóng mờ... Có chỗ nào sai sót à..."
Lỗ tai Kiều Vi nhanh nhạy, mơ hồ nghe được một chút.
Bác sĩ đứng dậy, dặn dò người nằm trên giường: "Cô chờ một chút."
Không bao lâu, bác sĩ lại về, phía sau còn có một bác sĩ nam khác.
"Chủ nhiệm, thầy xem giúp em, đây có phải là bóng dạ dày hay không, em xem không dám khẳng định..."
Bác sĩ nam lớn tuổi đẩy mắt kính ngồi xuống, cẩn thận nhìn chăm chú màn hình một lúc, lại hỏi tình hình sức khỏe Kiều Vi mấy ngày nay.
"Tôi sẽ chuyển cô qua nội soi dạ dày và chụp X quang đường tiêu hóa, thanh toán xong sẽ có y tá dẫn đường cho cô."
"Bác sĩ, cháu làm sao vậy?" Kiều Vi ngồi dậy.
"Hiện tại chưa khẳng định được." Bác sĩ kia lắc đầu, "Cô đi làm nội soi dạ dày trước đã."
Kiều Vi mông lung xuống giường, đi vài bước mới cảm thấy chân mình vừa nặng vừa mềm nhũn.
Tấm lưng cô rất gầy.
Nhìn người đi xa, bác sĩ lớn tuổi mới đứng dậy, tiếc hận lắc đầu.
Cô gái này còn quá trẻ.
Siêu âm loại B dùng để quan sát nội tạng quan trọng như gan, túi mật, lá lách, trong tình huống bình thường không thể nhìn thấy dạ dày. Nếu Siêu âm loại B cũng có thể phát hiện dạ dày bị phù nề, hơn phân nửa là bệnh tình đã rất nặng, không thể xoay chuyển trời đất.
Lúc cô té ngã bên dưới có tấm đệm thịt, thật ra không hề đau.
Nghiêng đầu nhìn cậu Hoắc vẫn chưa đứng dậy, tâm trạng cô rốt cuộc cũng khá lên.
Ngu ngốc!
Cô hơi nhếch miệng, chỉnh lại áo khoác, không thèm quay đầu mà đi về phía trước.
"Nè!" Thấy Kiều Vi không để ý tới mình, Hoắc Hào Chi lăn long lóc bò dậy đuổi theo, "Em thật sự không sao chứ? Không cần đi bệnh viện à? Té ngã có đụng trúng chỗ nào không?"
Hoàn toàn khác với những lần gặp mặt trước, không có ai ở đây, anh dường như buông xuống cái giá thường ngày của mình, lải nhải hỏi.
Kiều Vi thấy phiền, dừng lại, liếc nhìn cameras trên đầu: "Xem của anh."
Nơi này cấm dừng xe, vượt quá thời gian sẽ bị chụp hình.
Đại thiếu gia đương nhiên không để bụng chút tiền phạt này, nắm chặt cổ tay Kiều Vi: "Vậy em lên xe đi, tôi đưa em về."
Lòng bàn tay anh nóng rực tương phản với làn da lạnh lẽo của Kiều Vi.
Kiều Vi hơi tránh đi, nhưng không tránh được, ngẩng đầu hỏi lại: "Anh cảm thấy tôi còn dám ngồi xe anh à?"
Đôi mắt của cô gái bình tĩnh không gợn sóng.
Hoắc Hào Chi sửng sốt, cuối cùng cũng buông tay, giải thích: "Lần này tôi sẽ lái xe tử tế."
"Thôi bỏ đi." Kiều Vi cười như không cười đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Tôi biết đêm nay anh không tiện đường."
Dứt lời, cô lướt qua anh đứng ở ven đường, giơ tay, liền có taxi dừng lại.
Gió thổi bay tóc của thiếu nữ, cô kéo vạt áo, khom lưng ngồi vào hàng ghế sau.
Chiếc taxi rất nhanh đã hòa vào dòng xe trên đường.
OoOoO
Dưới ánh đèn tối tăm trong quán bar, không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu, trên sân khấu đang chơi bài On the road again, bên dưới từng nhóm nam nữ đong đưa theo điệu nhạc.
Hoắc Hào Chi ngồi dựa vào góc sô pha, cả đêm không có hứng thú.
Dàn nhạc chơi xong khúc này, tay guitar nhẹ nhàng xuống sân khấu, đến gần Hoắc Hào Chi, rót cho anh một ly rượu, thêm cả đá.
Ngay cả nhìn Hoắc Hào Chi cũng lười: "Ngày nào cũng tới nơi thế này, cẩn thận mẹ cậu lại đánh cậu."
"Anh Hai không nói thì ai mà biết."
Thiếu niên cẩn thận gỡ guitar điện đeo trên cổ xuống, cất vào hộp đàn, đưa cho Hoắc Hào Chi.
"Ngay cả âm sắc cũng tuyệt như vậy, cảm ơn anh Hai đã cho em mượn." Từ Tây Bốc cười lấy lòng, lại hỏi, "Lần sau em còn có thể mượn không?"
"Lo học đi, đừng có cả ngày nằm mơ." Hoắc Hào Chi vỗ vai cậu ta, tay giơ được một nửa, đột nhiên nhớ hôm nay bà nội cũng giáo huấn anh như vậy, còn bị Kiều Vi chê cười.
Tay hơi cứng đờ, lại buông xuống.
Hoắc Hào Chi đá cậu ta một cái: "Về đi, 11h chưa về tới nhà tôi sẽ gọi cho cô đấy."
Thiếu niên đi rồi, đám người cuối cùng không còn chỗ nào phải kiêng kị, Nghiêm Khôn chọn mấy cô gái xinh đẹp, quay đầu thấy Hoắc Hào Chi cúi đầu đùa nghịch guitar điện, liền liếc mắt ra hiệu cho cô gái xinh đẹp nhất, bĩu môi.
Cô gái kia hiểu ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hào Chi.
Hương nước hoa DIOR như có như không bay vào mũi, ngón tay nhỏ dài như ngọc của cô ta đưa một quả nho đến bên miệng anh.
Dưới ánh đèn, cô gái trang điểm rất nhẹ, mặt mày xác thật thanh lệ, còn mang theo vài phần nhút nhát sợ sệt.
Rũ mắt, Hoắc Hào chi cảm thấy nho đen bên môi có chút quen thuộc.
Giống cái gì vậy.
Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu.
"Mẹ nó!"
Giống như đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Kiều Vi dưới đèn đường đêm nay.
Cô gái bị Hoắc Hào Chi đột nhiên chửi tục dọa sợ, còn tưởng có chỗ nào đắc tội anh, cả người chồm về phía trước theo bản năng hơi rụt lại.
"Tôi không thích nho."
Hoắc Hào Chi xách guitar đứng dậy, dịch sang chỗ khác, phiền loạn đàn một khúc Paganini, càng đàn càng khó chịu.
Rất nhanh, anh cũng ném guitar điện sang một bên.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy đêm hòa nhạc đó Kiều Vi thật sự đau, nhưng đêm nay có lẽ là giả vờ với anh.
Lúc xuống xe, trán không đổ mồ hôi, sắc mặt cũng không có gì khác thường, ngay cả cánh môi... Cũng là màu hồng phấn, còn có sức lực đẩy anh té ngã, bò dậy còn nhanh hơn anh.
Thời điểm anh nằm dưới đất, khẩu hình kia của cô có phải mắng anh ngốc hay không?
Thế mà dám chơi anh!
Nhưng tức giận là anh còn tưởng thật!
Đáng chết!
Sắc mặt Hoắc Hào Chi càng ngày càng khó coi, lập tức cầm di động gọi điện cho cô mình.
"A Hào à, sao muộn như vậy còn gọi điện tới?".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Cô, con muốn hỏi Tây Bốc có ở nhà không?"
"À, có, mới về nhà."
Hoắc Hào Chi nheo mắt lại: "Cô chuyển máy cho nó giúp con với ạ."
Bên kia loáng thoáng có tiếng nói chuyện, Từ Tây Bốc run sợ nhận điện thoại.
"Anh... Anh Hai, anh Hai, trên đường em mua que nướng nên về muộn mười phút, sao anh lại gọi tới đây..."
Hoắc Hào Chi dựa ra sau ghế, đầu ngón tay vô ý thức gõ gõ mấy cái ở sô pha bên cạnh: "Tôi hỏi cậu, hôm đó sau khi đụng xe người ta, người muốn bồi thường là số điện thoại của ai?"
"Tài xế... Sao vậy?" Từ Tây Bốc thấp giọng, ngước mắt nhìn mẹ mình cách đó không xa, hận không thể khóc lóc cầu xin anh Hai đừng nhắc tới việc này.
"Cho tôi số."
"Để làm gì?"
"Bắt đền."
Cúp máy, Nghiêm Khôn bớt chút thời gian qua đây, châm điếu thuốc cho anh.
"Sao vậy cậu Hoắc, cả đêm trông có vẻ không vui."
"Ngã đau eo."
Nghiêm Khôn sửng sốt, đánh giá anh trên dưới một lần: "Thật hay giả vậy?"
"Thật, đau vô cùng." Hoắc Hào Chi phun ra vòng khói, ấn tàn thuốc vào gạt tàng, cúi đầu mở danh bạ, "Ngày mai tôi tới bệnh viện kiểm tra."
OoOoO
Ở một nơi khác trong thành phố, Kiều Vi đã về tới nhà.
Cô gửi tin nhắn nói với Quý Viên một tiếng, tắm rửa xong định lên giường, lại nghĩ sáng mai không có tiết học, mở máy tính ra, hẹn lịch kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Trước khi tắt máy, cô nhìn vào khung chat với em trai của Luật Tĩnh.
Bên kia im ắng, hình đại diện màu xám chứng tỏ đối phương không online, vấn đề kia như đá chìm đáy biển.
Cô thất vọng thở dài.
Nằm trên giường, Kiều Vi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, thoáng chốc mơ thấy bản thân rơi xuống thác nước, thoáng chốc mơ thấy ba mình đứng trên mây duỗi tay về phía cô... Trời còn chưa sáng, Kiều Vi đã sợ tới mức bừng tỉnh.
Nỗi sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, Kiều Vi bưng ly nước trên tủ đầu giường một hơi uống cạn, ngồi dậy đợi bình tinh lại mới xuống giường rửa mặt.
Xe của cô đang sửa chữa ở xưởng, trong gara có mấy chiếc khác, chẳng qua cô không gọi cho chú Đàm, thay bộ quần áo giữ ấm, đội nón vành, liền mang túi ra ngoài.
Ở bệnh viện tốt luôn có người trời còn chưa sáng đã tới xếp hàng. Cho dù tối qua đã đặt lịch hẹn, Kiều Vi vẫn phải đến sớm.
Sau khi thanh toán phí khám bệnh ở quầy, Kiều Vi ngồi xuống dãy ghế, chờ y tá ở trung tâm kiểm tra sức khỏe gọi tên.
Không biết vì sao, từ lúc vào bệnh viện, tay cô luôn đổ mồ hôi, không khí ở đây khiến cô cảm thấy không khỏe.
Cuối hành lang có đứa bé sáu bảy tuổi khóc lóc không chút xét nghiệm máu, nghe tiếng khóc, tai Kiều Vi ù lên.
"Số 67, Kiều Vi."
"Kiều Vi, Kiều Vi có ở đây không?"
Y tá kêu mấy lần, may mà cô gái bên cạnh nhìn số thứ tự của cô, nhắc cô một tiếng, Kiều Vi lúc này mới hoàn hồn đứng dậy.
"Tới đây làm siêu âm loại B (1)."
(1) Siêu âm loại B: Là kiểu hiển thị dưới dạng thang xám theo thời gian thực. Mức thang xám tỷ lệ với cường độ tín hiệu. Khi hiển thị trên màn hình có nền đen, các tín hiệu cường độ mạnh hiện lên màu trắng, không có tín hiệu hiện lên màu đen, còn các tín hiệu với cường độ trung gian thể hiện qua các sắc xám. Kỹ thuật siêu âm có ứng dụng rộng rãi, bao gồm các ứng dụng về ổ bụng, sản khoa, những bộ phận nhỏ, phụ khoa, chỉnh hình, tim và tiết niệu.
Kiều Vi đi theo y tá lùn hơn cô một cái đầu vào phòng.
"Cởi giày đi." Bác sĩ đứng trước e dụng cụ vỗ vỗ chiếc giường nhỏ hẹp, "Lên đây nằm."
Trong nhà ở thành phố B không giống phía Bắc lắp máy sưởi, Kiều Vi cởi áo khoác, nằm yên, kéo áo lông lên, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với không khí, lông tơ cả người dựng thẳng. Kiều Vi không nhịn được mà co rúm lại, khớp hàm run run.
Các y tá đang thì thầm nói gì đó, bác sĩ cúi đầu thoa chất lỏng lạnh lẽo lên người cô.
Trần nhà màu trắng.
Cảm giác như vậy giống như bản thân là một khối thịt trôi nổi theo dòng nước.
"Thả lỏng." Bác sĩ cách khẩu trang nhắc nhở cô, "Không đau đâu, cô chưa từng làm siêu âm à? Sao lại run như vậy?"
"Có thể là do quá lạnh."
Tay trái Kiều Vi nắm chặt khăn trải giường bên dưới, ngừng run rẩy.
"Được rồi, sắp xong rồi, chỗ eo của cô tôi chưa bôi gel." Bác sĩ cười rộ, "Nhích người qua một chút đi."
Kiều Vi theo lời của bác sĩ nghiêng người, không biết trên màn hình hiển thị cái gì, bác sĩ càng nhìn càng nhíu mày, không tự chủ thốt lên: "Sao lại có bóng mờ... Có chỗ nào sai sót à..."
Lỗ tai Kiều Vi nhanh nhạy, mơ hồ nghe được một chút.
Bác sĩ đứng dậy, dặn dò người nằm trên giường: "Cô chờ một chút."
Không bao lâu, bác sĩ lại về, phía sau còn có một bác sĩ nam khác.
"Chủ nhiệm, thầy xem giúp em, đây có phải là bóng dạ dày hay không, em xem không dám khẳng định..."
Bác sĩ nam lớn tuổi đẩy mắt kính ngồi xuống, cẩn thận nhìn chăm chú màn hình một lúc, lại hỏi tình hình sức khỏe Kiều Vi mấy ngày nay.
"Tôi sẽ chuyển cô qua nội soi dạ dày và chụp X quang đường tiêu hóa, thanh toán xong sẽ có y tá dẫn đường cho cô."
"Bác sĩ, cháu làm sao vậy?" Kiều Vi ngồi dậy.
"Hiện tại chưa khẳng định được." Bác sĩ kia lắc đầu, "Cô đi làm nội soi dạ dày trước đã."
Kiều Vi mông lung xuống giường, đi vài bước mới cảm thấy chân mình vừa nặng vừa mềm nhũn.
Tấm lưng cô rất gầy.
Nhìn người đi xa, bác sĩ lớn tuổi mới đứng dậy, tiếc hận lắc đầu.
Cô gái này còn quá trẻ.
Siêu âm loại B dùng để quan sát nội tạng quan trọng như gan, túi mật, lá lách, trong tình huống bình thường không thể nhìn thấy dạ dày. Nếu Siêu âm loại B cũng có thể phát hiện dạ dày bị phù nề, hơn phân nửa là bệnh tình đã rất nặng, không thể xoay chuyển trời đất.