Chương 7
Đứng trên sân khấu là người chỉ huy đạt tiêu chuẩn quốc tế, hiệu suất biểu diễn đỉnh cao, ngay cả âm hưởng cũng không thể bắt bẻ.
Kiều Vi ngồi thẳng sống lưng, cố gắng để bản thân hòa vào âm nhạc, nhưng mọi thứ lại phản tác dụng.
Cô đã tham gia vô số buổi hòa nhạc, nhưng chưa từng có khi nào khiến người ta khó chịu như hôm nay. Quan trọng là, cô không có quyền rời đi.
Buổi chiều mới xảy ra tai nạn giao thông, cô còn nghiêm túc nói "Dù sao chúng ta cũng không có liên quan", vậy mà hiện tại lại gặp lại đối phương.
Đặc biệt là cuộc gặp mặt này do mẹ Kiều tốn rất nhiều sức mới có được cơ hội.
Ngay từ đầu Kiều Vi không nên nghe lời mẹ. Hiện tại xuất hiện ở vị trí này đối với bản thân không phải trải nghiệm gì tốt đẹp, thậm chí còn xấu hổ đến cực điểm.
Sự hiểu biết của cô về Hoắc Hào Chi chỉ bắt nguồn từ những lời đồn bên ngoài, nếu anh là người ghi thù, nếu hạng mục tài chính lần này thất bại...
Dù là chuyện gì, nếu cuối cùng mẹ Kiều quy kết nguyên nhân do cô đắc tội người nhà họ Hoắc, chỉ sợ cô không thể giải thích rõ.
Kiều Vĩ thở dài trong lòng, dời ánh mắt đi, lại thấy tên đầu sỏ gây tội tựa lưng vào ghế, cúi đầu.
Lối đi của phòng hòa nhạc với anh mà nói quá hẹp, không đủ để đặt một đôi chân dài, chỉ có thể dang rộng, ngón tay đặt trên đầu gối thả lỏng theo âm nhạc.
Mở màn là Tchaikovsky's Nutcracker Suite, hiện tại đã đến đoạn thứ sáu.
Kèn clarinet, đàn violin và viola hòa quyện vào nhau, âm sắc tươi sáng.
Như cảm nhận được có người nhìn mình, lông mi người đàn ông giật giật, Kiều Vi vội dời ánh mắt đi chuyển qua sân khấu sáng ngời.
Chỉ mong anh sẽ luôn an tĩnh như vậy đến khi buổi hòa nhạc kết thúc.
Kiều Vi cứ ngồi như vậy gần hai tiếng.
Dù mẹ Kiều nói thế nào, cô đã quyết định không nói chuyện, lại không ngờ trong lúc tạm nghỉ, bà Tống thế mà chủ động nghiêng người, hứng thú hỏi Hoắc Hào Chi về cô.
"A Hào, không giới thiệu với bà bạn của cháu sao?" Bà hỏi Hoắc Hào Chi, nhưng ánh mắt lại hướng về cô.
Mái tóc đen khi còn trẻ của bà như tuyết rơi mùa đông giá rét, trên trán đã in hằn dấu vết của thời gian, nhưng đôi mắt sáng ngời, thần thái không dám, mơ hồ vẫn giữ được dung mạo của ngày xưa.
Hiện tại, Kiều Vi cuối cùng cũng gộp được gương mặt này với nhà âm nhạc nổi tiếng trong sách giáo khoa.
"À, là em gái của một người bạn..." Hoắc Hào Chi tắt di động, ngẩng đầu nhìn bà, đá lông nheo với Kiều Vi, ý bảo cô tự trả lời.
Bà Tống cũng rất kiên nhẫn chờ.
"... Chào bà."
Trong lòng Kiều Vi thầm mắng một tiếng, gật đầu chào hỏi.
"Cháu tên Kiều Vi."
"Ừ, cái tên rất hay." Bà Tống gật đầu khen ngợi.
Hoắc Hào Chi xen vào một câu: "Người cũng đẹp."
Bà Tống nghe vậy liền bật cười, nói với cô: "Đây là lần đầu tiên bà thấy A Hào nhà bà tiếp xúc với con gái, ngày xưa khi còn học nhà trẻ, con gái vừa gặp nó liền khóc."
"Bà..." Hoắc Hào Chi cao giọng làm nũng, không vui nhíu mày, "Sao lại kể chuyện của con trước mặt người ta?"
"Cũng coi như là chuyện thú vị thời thơ ấu, rất đáng yêu." Nhìn Hoắc Hào Chi vẫn nhăn mặt, bà Tống cười rộ, "Được rồi, con không thích nghe thì ta không nói nữa."
Kiều Vi kinh ngạc.
Tên thiếu gia này ở trước mặt bà nội của mình thế mà vẫn bướng bỉnh như vậy.
Cho dù bên ngoài đồn anh là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng trong mắt bà Tống, đứa cháu trai của bà chỉ sợ vẫn là người chân thành nhất dưới bầu trời này, ngay cả tay của con gái cũng chưa từng nắm.
"Vi Vi?" Mẹ Kiều nhẹ nhàng gọi cô.
Bà lúc này mới từ cuộc trò chuyện của ba người hiểu rõ tình huống, đại khái Kiều Vi vì có liên quan với Tịch Việt mà quen với thiếu gia nhà họ Hoắc trước đó.
Lúc này, buổi hòa nhạc mới đi được nửa chặng đường, mà tiến độ của họ đã đi được hai phần ba.
Thằng nhóc Tịch Việt này, cuối cùng cũng có lúc không khiến bà ngột ngạt.
Mẹ Kiều bật cười, thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà vốn là người thông minh, nương theo Kiều Vi, chỉ dăm ba câu liền tham gia cuộc trò chuyện của mọi người.
Là người phụ nữ chinh chiến trên thương trường nhiều năm, năng lực giao tiếp của mẹ Kiều không phải dạng vừa, đề tài mình tìm nhanh chóng khiến mọi người hứng thú, ngoại trừ khơi gợi việc nói chuyện thì trong ngoài lời nói đều âm thầm tâng bốc Hoắc Hào Chi.
Trực tiếp khen người lớn trông có vẻ giả tạo, nhưng khen con cái, nào có phụ huynh nào không thích nghe, bà Tống lập tức có hứng thú thảo luận với mẹ Kiều.
Mà đây là điều Kiều Vi không muốn nhìn thấy nhất.
Cô quá rõ mẹ mình là người thế nào, để đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, kế tiếp, sau khi hết đề tài, để kéo gần khoảng cách, bà lại dẫn dắt âm nhạc vào, làm bộ nhắc tới tên chồng cũ.
Đúng lúc này Kiều Vi đứng bật dậy, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Đi đâu thế?" Mẹ Kiều hạ giọng hỏi.
"Toilet." Kiều Vi cúi người, nước mắt đọng ở khóe môi lặng lẽ rơi xuống, hạ váy xuống, cầm lấy áo khoác, nhanh chóng rời fdid.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
OoOoO
Ngồi ngay ngắn quá lâu khiến bả vai xương sống đau nhức, mãi đến khi ra đại sảnh, Kiều Vi đấm vai mấy cái mới nhẹ nhõm được một chút, nhưng vừa cử động, bụng lại lần nữa quặn đau.
Kiều Vi đi mấy bước, ngay cả trán cũng đổ đầy mồ hôi, cô chỉ đành cố hết sức đỡ lấy tường mà dừng lại.
Trong người như bị thiêu đốt, dạ dày khi thì co thắt đến đau quặn, khi thì chỉ đau ê ẩm.
Kiều Vi không sợ đau. Có lẽ từ năm mười mấy tuổi, cô té cầu thang, sau gáy có một vết thương rất lớn, nhưng lượng thuốc gây tê lúc cấp cứu không đủ, trên đường di chuyển mất đi hiệu lực, cô đau đến cơ thể muốn nứt ra, nhưng không hề khóc.
Đêm đó ở bệnh viện, khi về, bố liền tặng cô một vĩ dương cầm mới coi như là phần thưởng.
Kiều Vi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết, bố luôn giữ vẻ ngoài gọn gàng ngăn nắp, vì cả đêm đó canh trong bệnh viện mà râu trên mặt không kịp cạo, đau lòng vỗ về băng gạc quấn chặt vết thương của cô, vỗ lưng cô, giọng nói vừa dễ nghe vừa ấm áp.
"Vi Vi của chúng ta là đứa bé dũng cảm, sau này có đi đâu, bố cũng không cần lo lắng về con nữa."
Chữ khắc trên vĩ cầm là Charlotte Elizabeth, sau này Kiều Vi mới biết đây là tên con gái của một vị lãnh chúa thế kỹ trước. Cây vĩ cầm giá trị hàng triệu đô la cứ như vậy được bố tặng cho đứa con gái không biết chuyện này.
Đau quá.
Giờ phút này, Kiều Vi cố gắng chịu đang, khó khăn lắm mới đứng lên được, chân cô hiện giờ như bước trên mây, trôi nổi ở một thế giới khác, chỉ cử động nhẹ một cái, mũi chân liền nhũn ra, mất thăng bằng mà ngã xuống.
Nụ cười của bố ngày đó đến giờ cô vẫn chưa hiểu.
Nhưng cô biết lời khen đó của ông sai rồi, thật ra cô không hề là đứa trẻ dũng cảm, cô luôn bị cuộc sống ép buộc không thể không kiên cường.
Cô nhớ bố.
Năm tháng thời thiếu niên như một giấc mộng, cô hi vọng bố có thể đứng bên giường cười với cô, cầm tay dậy cô tập đàn.
Nhưng đến khi tỉnh táo trở lại, cô chợt phát hiện bố đã không thể xuất hiện trong vườn hoa của nhà họ Tịch nữa.
Vừa rồi quá đau đớn, cô không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không biết từ khi nào có người tới đây.
"Cần giúp đỡ không?"
Đối phương lịch sự duỗi bàn tay trắng nõn xuống, ở cổ tay có một nốt ruồi màu nâu.
Kiều Vi nhìn anh, không trả lời, vẫn đỡ tường, dựa vào chính mình mà đứng dậy.
Cô ôm áo khoác trong tay, thân thể được bọc trong chiếc đầm máu trắng như làn da, tôn lên vòng thon thả.
Mấy sợi tóc mai đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dán lên gương mặt, son hồng nhạt trên cánh môi đã trôi đi, cũng không biết tốn bao nhiêu sức mà cắn đến trắng bệch, hàng lông mi rũ xuống che phủ đôi mắt, cô giống như chưa từng nhìn thấy bàn tay của anh.
"Không cần, cảm ơn."
Cô lập tức đi lướt qua anh, chỉ để lại tấm lưng gầy guộc.
Thờ ơ, rút rè.
Hoắc Hòa Chi hình như phải nghi ngờ phán đán của mình.
Kiều Vi mới đi mấy bước, anh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cô nghĩ sao về buổi hòa nhạc hôm nay?"
Người thông minh vừa nghe liền hiểu. Kiêu Vi đương nhiên biết anh hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy không phải đơn thuần hỏi cô cảm nhận về buổi biểu diễn của ban nhạc Chicago.
Dừng lại một chút, cô trầm giọng trả lời.
"Như suy nghĩ của anh."
Đây là thẳng thắn thừa nhận suy đoán của anh.
Bà nội không phòng bị những chuyện trùng hợp, nhưng Hoắc Hào Chi anh tuy là kẻ chơi bời lêu lổng lại không phải kẻ ngốc.
Tiếng vang phát ra tiếng đế giày của cô gái trên sàn cẩm thạch trơn bóng ngày càng xa.
Cô quay lại hội trường âm nhạc.
Bên ngoài tòa nhà đã tối đen như mực, cửa kính trong suốt phản chiếu hình ảnh Hoắc Hào Chi đang hút thuốc lúc này.
Hiếm khi anh có dịp mặc đồ vest lịch sự, chiếc áo sơ mi đã cởi vài nút thắt, cái nơ cũng không biết đã rơi ở nơi nào.
Anh đứng một mình, uể oải châm điếu thuốc, khóe môi cong lên, nghĩ thầm.
Ngoại trừ vẻ bề ngoài, hai mẹ con này đúng là không giống có quan hệ huyết thống.
OoOoO
Sau khi ánh đèn tắt đi, tất cả cuộc trò chuyện đều dừng lại, buổi hòa nhạc tiếp tục.
Giữa hai người không còn bất cứ giao lưu gì nữa.
Mãi đến 22h30, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, bà nội của Hoắc Hào Chi chào hỏi mẹ Kiều: "Đứa nhỏ Kiều Vi này thật ngoan, khi nào rảnh nhớ dẫn cô bé tới chơi."
Mẹ Kiều mỉm cười đồng ý.
"Tạm biệt." Hoắc Hào Chi duỗi tay, cười lễ phép, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện.
Anh thật sự rất hưởng thụ buổi hòa nhạc này.
"Tạm biệt."
Kiều Vi bắt tay.
Cô thì khác, cô chưa bao giờ cảm thấy có buổi hòa nhạc nào tồi tệ như hôm nay.
Tay đã lạnh như băng.
OoOoO
Mẹ Kiều đương nhiên rất hài lòng với thu hoạch lần này, tâm trạng rất tốt, trên đường về luôn tươi cười, sau đó không ngừng lặp lại những lời kia với Kiều Vi.
Thật kỳ lạ, bà không thể đối phó với con riêng của đổng sự cục, nhưng vẫn trăm phương nghìn kế gán ghép con gái với cậu ta.
Cố lẽ vì cảm thấy chỉ cần con gái gả vào nhà họ Tịch, bà ấy dù thành công hay thất bại, đến cuối cùng vẫn trăm sông đổ về một biển.
Kiều Vi không còn sức lực nghe bà lải nhải, trước đó cô đã hoàn toàn kiệt sức vì cơn đau dạ dày. Ở đại sảnh dưới lâu uống thuốc cùng ly nước ấm xong, Kiều Vi đang muốn về phòng, đúng lúc Tịch Việt vừa từ công ty trở về.
"Tiểu thư, nước tắm của cô xong rồi." Dì giúp việc vừa thốt lên liền bị ánh mắt của nữ chủ nhân ngăn cản, chỉ đành thức thời rời đi.
"Dạ dày lại khó chịu sao?"
"Vâng."
Chắc là bị cảm, giọng Kiều Vi khàn khàn mang theo giọng mũi, gương mặt cũng trắng bệch khiến người ta đau lòng.
Tịch Việt đặt cặp sách công văn xuống, cúi người giơ tay như muốn sờ tràn cô, mới di chuyển, Kiều Vi đã lui hai bước.
Tịch Việt giật mình, đành buông tay.
"Để chú Đàm đưa em đi kiểm tra đi, anh sẽ nói chuyện với bên bệnh viện, không thể cứ uống thuốc như vậy, mỗi ngày phải ăn uống đúng giờ."
"Em biết." Kiều Vi gật đầu.
Anh bảo phòng bếp nấu chút canh tốt cho dạ dày, cô đã uống được nửa tháng, Kiều Vi buông chén, cầm áo khoác đứng dậy lên lầu.
Tịch Việt bước chân lớn hơn, rất nhanh đã đuổi kịp: "Anh nghe nói hôm nay xảy ra chuyện, em đụng phải xe tên nhóc nhà họ Từ."
"Vâng, không sao ạ, xe đã đem đi sửa rồi." Kiều Vi càng đi nhanh hơn.
"Có bị thương không? Trên người có chỗ nào khó chịu không?" Tịch Việt lại hỏi.
"Không có." Kiều Vi đã đứng trước cửa phòng mình, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
Anh sớm đã phát hiện đôi mắt của Kiều Vi rất thuần khiết, như hạt pha lê chơi khi còn nhỏ, khiến anh yêu thích đến không kiềm được.
"Em không sao, Tịch Việt."
Kiều Vi nhấn mạnh.
"Vậy..." Anh cuối cùng cũng chịu lui một bước, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Kiều Vi vào phòng, chỉ để lại tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Tịch Việt đứng yên một chỗ, như tượng điêu khắc nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu.
Nếu anh không hỏi, chuyện hôm nay, có lẽ cô sẽ không định kể với anh.
Khoảng cách giữa họ ngày càng xa, hơn nữa càng không thể vãn hồi.
Nhưng Tịch Việt vẫn còn nhớ, lúc ấy đi học, mỗi ngày Kiều Vi đều ngồi chung xe với anh.
Lên cao tam việc học nặng nề, đa phần đều là cô đợi anh, thấy anh ra khỏi trường liền ngọt ngào gọi một tiếng anh trai.
Ngày tháng như vậy đã không thể thấy lại.
Kiều Vi ngồi thẳng sống lưng, cố gắng để bản thân hòa vào âm nhạc, nhưng mọi thứ lại phản tác dụng.
Cô đã tham gia vô số buổi hòa nhạc, nhưng chưa từng có khi nào khiến người ta khó chịu như hôm nay. Quan trọng là, cô không có quyền rời đi.
Buổi chiều mới xảy ra tai nạn giao thông, cô còn nghiêm túc nói "Dù sao chúng ta cũng không có liên quan", vậy mà hiện tại lại gặp lại đối phương.
Đặc biệt là cuộc gặp mặt này do mẹ Kiều tốn rất nhiều sức mới có được cơ hội.
Ngay từ đầu Kiều Vi không nên nghe lời mẹ. Hiện tại xuất hiện ở vị trí này đối với bản thân không phải trải nghiệm gì tốt đẹp, thậm chí còn xấu hổ đến cực điểm.
Sự hiểu biết của cô về Hoắc Hào Chi chỉ bắt nguồn từ những lời đồn bên ngoài, nếu anh là người ghi thù, nếu hạng mục tài chính lần này thất bại...
Dù là chuyện gì, nếu cuối cùng mẹ Kiều quy kết nguyên nhân do cô đắc tội người nhà họ Hoắc, chỉ sợ cô không thể giải thích rõ.
Kiều Vĩ thở dài trong lòng, dời ánh mắt đi, lại thấy tên đầu sỏ gây tội tựa lưng vào ghế, cúi đầu.
Lối đi của phòng hòa nhạc với anh mà nói quá hẹp, không đủ để đặt một đôi chân dài, chỉ có thể dang rộng, ngón tay đặt trên đầu gối thả lỏng theo âm nhạc.
Mở màn là Tchaikovsky's Nutcracker Suite, hiện tại đã đến đoạn thứ sáu.
Kèn clarinet, đàn violin và viola hòa quyện vào nhau, âm sắc tươi sáng.
Như cảm nhận được có người nhìn mình, lông mi người đàn ông giật giật, Kiều Vi vội dời ánh mắt đi chuyển qua sân khấu sáng ngời.
Chỉ mong anh sẽ luôn an tĩnh như vậy đến khi buổi hòa nhạc kết thúc.
Kiều Vi cứ ngồi như vậy gần hai tiếng.
Dù mẹ Kiều nói thế nào, cô đã quyết định không nói chuyện, lại không ngờ trong lúc tạm nghỉ, bà Tống thế mà chủ động nghiêng người, hứng thú hỏi Hoắc Hào Chi về cô.
"A Hào, không giới thiệu với bà bạn của cháu sao?" Bà hỏi Hoắc Hào Chi, nhưng ánh mắt lại hướng về cô.
Mái tóc đen khi còn trẻ của bà như tuyết rơi mùa đông giá rét, trên trán đã in hằn dấu vết của thời gian, nhưng đôi mắt sáng ngời, thần thái không dám, mơ hồ vẫn giữ được dung mạo của ngày xưa.
Hiện tại, Kiều Vi cuối cùng cũng gộp được gương mặt này với nhà âm nhạc nổi tiếng trong sách giáo khoa.
"À, là em gái của một người bạn..." Hoắc Hào Chi tắt di động, ngẩng đầu nhìn bà, đá lông nheo với Kiều Vi, ý bảo cô tự trả lời.
Bà Tống cũng rất kiên nhẫn chờ.
"... Chào bà."
Trong lòng Kiều Vi thầm mắng một tiếng, gật đầu chào hỏi.
"Cháu tên Kiều Vi."
"Ừ, cái tên rất hay." Bà Tống gật đầu khen ngợi.
Hoắc Hào Chi xen vào một câu: "Người cũng đẹp."
Bà Tống nghe vậy liền bật cười, nói với cô: "Đây là lần đầu tiên bà thấy A Hào nhà bà tiếp xúc với con gái, ngày xưa khi còn học nhà trẻ, con gái vừa gặp nó liền khóc."
"Bà..." Hoắc Hào Chi cao giọng làm nũng, không vui nhíu mày, "Sao lại kể chuyện của con trước mặt người ta?"
"Cũng coi như là chuyện thú vị thời thơ ấu, rất đáng yêu." Nhìn Hoắc Hào Chi vẫn nhăn mặt, bà Tống cười rộ, "Được rồi, con không thích nghe thì ta không nói nữa."
Kiều Vi kinh ngạc.
Tên thiếu gia này ở trước mặt bà nội của mình thế mà vẫn bướng bỉnh như vậy.
Cho dù bên ngoài đồn anh là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng trong mắt bà Tống, đứa cháu trai của bà chỉ sợ vẫn là người chân thành nhất dưới bầu trời này, ngay cả tay của con gái cũng chưa từng nắm.
"Vi Vi?" Mẹ Kiều nhẹ nhàng gọi cô.
Bà lúc này mới từ cuộc trò chuyện của ba người hiểu rõ tình huống, đại khái Kiều Vi vì có liên quan với Tịch Việt mà quen với thiếu gia nhà họ Hoắc trước đó.
Lúc này, buổi hòa nhạc mới đi được nửa chặng đường, mà tiến độ của họ đã đi được hai phần ba.
Thằng nhóc Tịch Việt này, cuối cùng cũng có lúc không khiến bà ngột ngạt.
Mẹ Kiều bật cười, thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà vốn là người thông minh, nương theo Kiều Vi, chỉ dăm ba câu liền tham gia cuộc trò chuyện của mọi người.
Là người phụ nữ chinh chiến trên thương trường nhiều năm, năng lực giao tiếp của mẹ Kiều không phải dạng vừa, đề tài mình tìm nhanh chóng khiến mọi người hứng thú, ngoại trừ khơi gợi việc nói chuyện thì trong ngoài lời nói đều âm thầm tâng bốc Hoắc Hào Chi.
Trực tiếp khen người lớn trông có vẻ giả tạo, nhưng khen con cái, nào có phụ huynh nào không thích nghe, bà Tống lập tức có hứng thú thảo luận với mẹ Kiều.
Mà đây là điều Kiều Vi không muốn nhìn thấy nhất.
Cô quá rõ mẹ mình là người thế nào, để đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, kế tiếp, sau khi hết đề tài, để kéo gần khoảng cách, bà lại dẫn dắt âm nhạc vào, làm bộ nhắc tới tên chồng cũ.
Đúng lúc này Kiều Vi đứng bật dậy, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Đi đâu thế?" Mẹ Kiều hạ giọng hỏi.
"Toilet." Kiều Vi cúi người, nước mắt đọng ở khóe môi lặng lẽ rơi xuống, hạ váy xuống, cầm lấy áo khoác, nhanh chóng rời fdid.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
OoOoO
Ngồi ngay ngắn quá lâu khiến bả vai xương sống đau nhức, mãi đến khi ra đại sảnh, Kiều Vi đấm vai mấy cái mới nhẹ nhõm được một chút, nhưng vừa cử động, bụng lại lần nữa quặn đau.
Kiều Vi đi mấy bước, ngay cả trán cũng đổ đầy mồ hôi, cô chỉ đành cố hết sức đỡ lấy tường mà dừng lại.
Trong người như bị thiêu đốt, dạ dày khi thì co thắt đến đau quặn, khi thì chỉ đau ê ẩm.
Kiều Vi không sợ đau. Có lẽ từ năm mười mấy tuổi, cô té cầu thang, sau gáy có một vết thương rất lớn, nhưng lượng thuốc gây tê lúc cấp cứu không đủ, trên đường di chuyển mất đi hiệu lực, cô đau đến cơ thể muốn nứt ra, nhưng không hề khóc.
Đêm đó ở bệnh viện, khi về, bố liền tặng cô một vĩ dương cầm mới coi như là phần thưởng.
Kiều Vi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết, bố luôn giữ vẻ ngoài gọn gàng ngăn nắp, vì cả đêm đó canh trong bệnh viện mà râu trên mặt không kịp cạo, đau lòng vỗ về băng gạc quấn chặt vết thương của cô, vỗ lưng cô, giọng nói vừa dễ nghe vừa ấm áp.
"Vi Vi của chúng ta là đứa bé dũng cảm, sau này có đi đâu, bố cũng không cần lo lắng về con nữa."
Chữ khắc trên vĩ cầm là Charlotte Elizabeth, sau này Kiều Vi mới biết đây là tên con gái của một vị lãnh chúa thế kỹ trước. Cây vĩ cầm giá trị hàng triệu đô la cứ như vậy được bố tặng cho đứa con gái không biết chuyện này.
Đau quá.
Giờ phút này, Kiều Vi cố gắng chịu đang, khó khăn lắm mới đứng lên được, chân cô hiện giờ như bước trên mây, trôi nổi ở một thế giới khác, chỉ cử động nhẹ một cái, mũi chân liền nhũn ra, mất thăng bằng mà ngã xuống.
Nụ cười của bố ngày đó đến giờ cô vẫn chưa hiểu.
Nhưng cô biết lời khen đó của ông sai rồi, thật ra cô không hề là đứa trẻ dũng cảm, cô luôn bị cuộc sống ép buộc không thể không kiên cường.
Cô nhớ bố.
Năm tháng thời thiếu niên như một giấc mộng, cô hi vọng bố có thể đứng bên giường cười với cô, cầm tay dậy cô tập đàn.
Nhưng đến khi tỉnh táo trở lại, cô chợt phát hiện bố đã không thể xuất hiện trong vườn hoa của nhà họ Tịch nữa.
Vừa rồi quá đau đớn, cô không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không biết từ khi nào có người tới đây.
"Cần giúp đỡ không?"
Đối phương lịch sự duỗi bàn tay trắng nõn xuống, ở cổ tay có một nốt ruồi màu nâu.
Kiều Vi nhìn anh, không trả lời, vẫn đỡ tường, dựa vào chính mình mà đứng dậy.
Cô ôm áo khoác trong tay, thân thể được bọc trong chiếc đầm máu trắng như làn da, tôn lên vòng thon thả.
Mấy sợi tóc mai đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dán lên gương mặt, son hồng nhạt trên cánh môi đã trôi đi, cũng không biết tốn bao nhiêu sức mà cắn đến trắng bệch, hàng lông mi rũ xuống che phủ đôi mắt, cô giống như chưa từng nhìn thấy bàn tay của anh.
"Không cần, cảm ơn."
Cô lập tức đi lướt qua anh, chỉ để lại tấm lưng gầy guộc.
Thờ ơ, rút rè.
Hoắc Hòa Chi hình như phải nghi ngờ phán đán của mình.
Kiều Vi mới đi mấy bước, anh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cô nghĩ sao về buổi hòa nhạc hôm nay?"
Người thông minh vừa nghe liền hiểu. Kiêu Vi đương nhiên biết anh hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy không phải đơn thuần hỏi cô cảm nhận về buổi biểu diễn của ban nhạc Chicago.
Dừng lại một chút, cô trầm giọng trả lời.
"Như suy nghĩ của anh."
Đây là thẳng thắn thừa nhận suy đoán của anh.
Bà nội không phòng bị những chuyện trùng hợp, nhưng Hoắc Hào Chi anh tuy là kẻ chơi bời lêu lổng lại không phải kẻ ngốc.
Tiếng vang phát ra tiếng đế giày của cô gái trên sàn cẩm thạch trơn bóng ngày càng xa.
Cô quay lại hội trường âm nhạc.
Bên ngoài tòa nhà đã tối đen như mực, cửa kính trong suốt phản chiếu hình ảnh Hoắc Hào Chi đang hút thuốc lúc này.
Hiếm khi anh có dịp mặc đồ vest lịch sự, chiếc áo sơ mi đã cởi vài nút thắt, cái nơ cũng không biết đã rơi ở nơi nào.
Anh đứng một mình, uể oải châm điếu thuốc, khóe môi cong lên, nghĩ thầm.
Ngoại trừ vẻ bề ngoài, hai mẹ con này đúng là không giống có quan hệ huyết thống.
OoOoO
Sau khi ánh đèn tắt đi, tất cả cuộc trò chuyện đều dừng lại, buổi hòa nhạc tiếp tục.
Giữa hai người không còn bất cứ giao lưu gì nữa.
Mãi đến 22h30, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, bà nội của Hoắc Hào Chi chào hỏi mẹ Kiều: "Đứa nhỏ Kiều Vi này thật ngoan, khi nào rảnh nhớ dẫn cô bé tới chơi."
Mẹ Kiều mỉm cười đồng ý.
"Tạm biệt." Hoắc Hào Chi duỗi tay, cười lễ phép, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện.
Anh thật sự rất hưởng thụ buổi hòa nhạc này.
"Tạm biệt."
Kiều Vi bắt tay.
Cô thì khác, cô chưa bao giờ cảm thấy có buổi hòa nhạc nào tồi tệ như hôm nay.
Tay đã lạnh như băng.
OoOoO
Mẹ Kiều đương nhiên rất hài lòng với thu hoạch lần này, tâm trạng rất tốt, trên đường về luôn tươi cười, sau đó không ngừng lặp lại những lời kia với Kiều Vi.
Thật kỳ lạ, bà không thể đối phó với con riêng của đổng sự cục, nhưng vẫn trăm phương nghìn kế gán ghép con gái với cậu ta.
Cố lẽ vì cảm thấy chỉ cần con gái gả vào nhà họ Tịch, bà ấy dù thành công hay thất bại, đến cuối cùng vẫn trăm sông đổ về một biển.
Kiều Vi không còn sức lực nghe bà lải nhải, trước đó cô đã hoàn toàn kiệt sức vì cơn đau dạ dày. Ở đại sảnh dưới lâu uống thuốc cùng ly nước ấm xong, Kiều Vi đang muốn về phòng, đúng lúc Tịch Việt vừa từ công ty trở về.
"Tiểu thư, nước tắm của cô xong rồi." Dì giúp việc vừa thốt lên liền bị ánh mắt của nữ chủ nhân ngăn cản, chỉ đành thức thời rời đi.
"Dạ dày lại khó chịu sao?"
"Vâng."
Chắc là bị cảm, giọng Kiều Vi khàn khàn mang theo giọng mũi, gương mặt cũng trắng bệch khiến người ta đau lòng.
Tịch Việt đặt cặp sách công văn xuống, cúi người giơ tay như muốn sờ tràn cô, mới di chuyển, Kiều Vi đã lui hai bước.
Tịch Việt giật mình, đành buông tay.
"Để chú Đàm đưa em đi kiểm tra đi, anh sẽ nói chuyện với bên bệnh viện, không thể cứ uống thuốc như vậy, mỗi ngày phải ăn uống đúng giờ."
"Em biết." Kiều Vi gật đầu.
Anh bảo phòng bếp nấu chút canh tốt cho dạ dày, cô đã uống được nửa tháng, Kiều Vi buông chén, cầm áo khoác đứng dậy lên lầu.
Tịch Việt bước chân lớn hơn, rất nhanh đã đuổi kịp: "Anh nghe nói hôm nay xảy ra chuyện, em đụng phải xe tên nhóc nhà họ Từ."
"Vâng, không sao ạ, xe đã đem đi sửa rồi." Kiều Vi càng đi nhanh hơn.
"Có bị thương không? Trên người có chỗ nào khó chịu không?" Tịch Việt lại hỏi.
"Không có." Kiều Vi đã đứng trước cửa phòng mình, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
Anh sớm đã phát hiện đôi mắt của Kiều Vi rất thuần khiết, như hạt pha lê chơi khi còn nhỏ, khiến anh yêu thích đến không kiềm được.
"Em không sao, Tịch Việt."
Kiều Vi nhấn mạnh.
"Vậy..." Anh cuối cùng cũng chịu lui một bước, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Kiều Vi vào phòng, chỉ để lại tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Tịch Việt đứng yên một chỗ, như tượng điêu khắc nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu.
Nếu anh không hỏi, chuyện hôm nay, có lẽ cô sẽ không định kể với anh.
Khoảng cách giữa họ ngày càng xa, hơn nữa càng không thể vãn hồi.
Nhưng Tịch Việt vẫn còn nhớ, lúc ấy đi học, mỗi ngày Kiều Vi đều ngồi chung xe với anh.
Lên cao tam việc học nặng nề, đa phần đều là cô đợi anh, thấy anh ra khỏi trường liền ngọt ngào gọi một tiếng anh trai.
Ngày tháng như vậy đã không thể thấy lại.