Chương 9
Bữa tối của nhà họ Tịch vô cùng long trọng, Hoắc Hào Chi chỉ mặc một bộ hoodie đen đến, ngay cả tóc thoạt nhìn cũng chỉ tùy ý vuốt vào nếp.
Anh và cả căn nhà hoàn toàn không hợp.
Nhưng mọi người trong bàn lại giống như không nhìn thấy, hoặc phải nói là không để ý.
Chủ đề giữa Tịch Việt và Hoắc Hào Chi hơn một nửa là chuyện ngày xưa anh du học ở Anh. Điểm ngoài dự kiến của Kiều Vi chính là, ngay cả ba của Tịch Viện cũng thân thiện hơn ngày thường, trong lúc ăn, thỉnh thoảng sẽ nói về thời tiết của thành phố G, hoặc là du thuyền hoặc chơi golf...
Đa phần là ăn nhậu chơi bời, có lẽ vì mọi người đều biết Hoắc Hào Chi là kẻ ăn chơi trác táng, nên chỉ nói chuyện anh thích nghe.
Trong bữa tiệc, ông thậm chí còn tự mình rót ly rượu vang cho Hoắc Hào Chi.
Mẹ Kiều ngồi đối diện anh, thỉnh thoảng đẩy dĩa đồ ăn dưới bếp mới mang lên về phía trước, thái độ vô cùng chu đáo.
Cả tòa nhà giống như đang xoay quanh người đàn ông này.
Mà Hoắc Hào Chi một chút cũng không khách khí, đương nhiên vì sớm đã quen với việc được khen như vậy.
Bầu không khí tươi cười kéo dài cả bữa ăn.
Thông thường trong trường hợp như vậy, Kiều Vi sẽ không ăn uống.
Cô luôn coi tất cả như phông nền, trầm mặc cúi đầu ăn cho có lệ, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay.
19 giờ 15 phút.
Chỉ cần đến thời điểm đó, bữa tối sẽ kết thúc.
"... Vi Vi?"
Người khác gọi mấy tiếng, ngay cả mẹ Kiều ở dưới khăn trải bàn cũng lén đá cô mấy cái, Kiều Vi mới hoàn hồn.
"Chú Tịch của con gọi con đó." Mẹ Kiều cười nói.
Tịch Nho Thành không để bụng sự thất lễ của cô, lại nghiêng đầu nói chuyện với người đàn ông: "Vi Vi chơi violin rất hay, hai đứa đều tiếp xúc với âm nhạc từ nhỏ, hẳn có rất nhiêu đề tài chung."
Có lẽ vì cảm thấy nhàm chán, hoặc vì bầu không khí quá bình thường, người đàn ông dời mắt nhìn về phía bên này, cười hỏi hài hước: "Vậy sao?"
Kiều Vi im lặng không trả lời.
"Đương nhiên, khi con bé mới học âm nhạc đã được giáo sư Chu Ngọc Nhân tự mình dạy dỗ..."
Giáo sư Chu Ngọc Nhân là giảng viên dạy nhạc cổ điển nổi tiếng trong nước, là ngôi sao trong giới violin, có thể được giáo sư nhận dạy, năng lực âm nhạc của Kiều Vi không phải bàn cải. Hoắc Hào Chi được bà nội mưa dầm thấm đất mà trưởng thành, những người này anh hẳn cũng có quen biết.
Quả nhiên, Hoắc Hào Chi nhướng mày: "Thế sao, giáo sư Chu cũng là bạn tốt của bà cháu, nghe nói bà ấy không dễ nhận học trò."
Thật ra chỉ riêng ba của Kiều Vi đã rất có trọng lượng, có điều trên bàn cơm, mọi người đều ăn ý mà không muốn nhắc tới người đó.
Câu chuyện của người khác, đối với Kiều Vi mỗi một giây đều vô nghĩa.
Cô buông đũa, vô tình phát ra tiếng vang nhỏ.
Trước khi khách buông đũa, chủ nhà không nên như vậy, Kiều Vi khẽ cười.
"Chỉ học chơi mà thôi, tôi đã nhiều năm không chơi đàn, có lẽ giáo sư Chu cũng không còn nhớ tôi là ai."
Nụ cười nhạt nhẽo, giọng điệu thong dong, ánh mắt lại mang nỗi buồn man mác.
"Tôi cũng không nghiêm túc với âm nhạc." Hoắc Hào Chi như đã no nê, tựa lưng ra sau ghế, "Không giống bà nội, tôi thích những thứ tầm thường hơn."
OoOoO
Ăn xong, hai cha con tiễn khách ra ngoài.
Khi nhóm người giúp việc thu dọn, mẹ Kiều ném khăn lên bàn, lập tức nổi giận: "Kiều Vi, con ngày càng quá đáng!"
Kiều Vi tựa lưng ra sau, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, mỉm cười: "Con cho rằng mình đã đủ ngoan rồi."
"Con lớn rồi, đôi cánh cứng cáp rồi, không nghe mẹ dạy dỗ nữa đúng không!" Mẹ Kiều nhíu mày, bỗng cười lạnh, "Được, vậy cây đàn ba con để lại, con cũng đừng hòng lấy về, mẹ lập tức đi liên hệ hội đấu giá..."
"Mẹ dám!" Đây là lần đầu Kiều Vi uy hiếp. Cô ngồi thẳng người, quay đầu trừng mắt nhìn bà, "Đó là đồ của con, mẹ không có tư cách làm như vậy!"
"Có tư cách hay không không do con quyết định." Mẹ Kiều làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng bâng quơ phủ bụi trên vạt áo, "Nếu con thật sự muốn cây đàn kia rơi vào tay người khác, vậy có thể tiếp tục chống đối mẹ."
Kiều Vi nắm chặt tay, cắn răng đáp trả: "Con không định cả đời này mặc mẹ sắp xếp."
"Vậy phải chờ tới ngày con gả đi mới thôi." Mẹ Kiều dứt lời, liền đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại một tiếng gọi, "Má Vương, rót cho tôi ly trà hoa."
OoOoO
Buổi tối Tịch Việt đưa Kiều Vi về trước.
Kiều Vi lên xe, trước sau đều trầm mặc.
Khi xe vào đường cao tốc, Tịch Việt mới nhắc tới chuyện Kiều Vi tốt nghiệp.
Ý của mẹ Kiều là sắp xếp cho Kiều Vi đến Hoàn Hải thực tập, Tịch Việt đương nhiên tán đồng, chú Tịch cũng không có ý kiến.
"Đến lúc đó anh sẽ chọn người kiên nhẫn dẫn dắt em, mỗi ngày học một chút, sẽ không mệt..." Tịch Việt dịu dàng nói.
Xe cách âm rất tốt, không thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài, nghiêng đầu nhìn ra đường cao tốc, xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn đèn đường.
Kiều Vi nghe cho có lệ, dời mắt, buồn chán mở điện thoại, trò chơi bên trong chỉ là xếp hình Tetris và rắn tham ăn xa xưa.
Ấn ấn vài cái, cô liền mất hứng, như nhớ tới gì đó, Kiều Vi mới lên tiếng: "Cho em mượn ipad một chút."
"Để ở trong túi công văn phía sau, em lấy cẩn thận."
Tịch Việt giúp cô mở đèn trần xe.
Dưới ánh sáng mờ mịt, Kiều Vi vào trang kiểm tra sức khỏe hàng tuần mà trường cung cấp.
Kiểm tra sức khỏe cho việc tốt nghiệp không quá phức tạp, chỉ có đo chiều cao cân nặng, khoa mắt, xét nghiệm máu thường quy... Kiều Vi lướt xuống dưới, ngón tay bỗng dừng lại.
"Sao thế?" Tịch Việt đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô.
Những từ ngữ chuyên nghiệp đó Kiều Vi xem không hiểu, có điều kết luận kiểm tra cuối cùng lại nêu chẩn bệnh không rõ, còn thông báo cô...
Mau tái khám.
"Không có gì."
Kiều Vi ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu nhìn ảnh của mình.
Cô tắt trang web, xóa nhật ký.
Thời điểm đưa Kiều Vi tới ký túc xá, Tịch Việt từ ghế sau lấy một cái bình màu lam nhỏ đưa cho cô."
"Gì vậy?" Kiều Vi không lập tức nhận.
"Marshmallow, anh nhớ em thích ăn cái này, hai ngày trước trùng hợp thấy người ta bán."
Kiều Vi im lặng một hồi mới duỗi tay nhận, cười nói: "Cái này anh cũng nhớ sao!"
Mẹ Kiều cảm thấy mấy thứ này không tốt cho sức khỏe, còn khiến béo phì, vì thế cấm cô động vào.
Khi xoay người, Tịch Việt hình như nghe trong cổ họng cô có tiếng ho rất nhỏ.
Bóng dáng cô dưới ánh trăng rất gầy, cả người được áo khoác trùm kín phá lệ đơn bạc.
Gió thổi qua, tóc đen liền bay lên, ngay cả áo khoác cũng ào ào rung động.
Khi đến cầu thang, cô cuối cùng cũng quay đầu, nói: "Tịch Việt, anh về đi."
Đèn đương sáng trưng, cô khẽ cười.
OoOoO
Kiều Vi mở hộp ra, lấy một viên vị quýt bỏ vào miệng. Cảm nhận bọt khí lan khắp miệng, vị chua ngọt kích thích đầu lưỡi. Hương vị xa xưa nay như nước có ga khi nhỏ ba mua cho cô uống.
Kiều Vi thật sự rất hoài niệm hương vị này, thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng con người chính là vậy, càng không có được, càng thấy nhớ mong.
Mở tủ ra, cô bỏ hộp kẹo vào chỗ sâu nhất.
Thật ra ban đầu Tịch Việt không đối xử với cô như vậy. Kiều Vi vẫn còn nhớ cái ngày theo mẹ tới nhà họ Tịch, anh rất ghét cô. Dù sao mẹ anh ấy qua đời chưa đến nửa năm, ba liền tái hôn, dù là ai cũng không thích mẹ kế dẫn con gái riêng tới.
Nhưng Tịch Việt là người thông minh trầm tính, anh chưa bao giờ viết hai chữ chán ghét ra ngoài mặt, chỉ là không nói chuyện với cô, coi cô như không khí, giống như chiến tranh lạnh.
Sau đó, có lẽ phát hiện thì ra Kiều Vi cũng đáng thương như anh, Tịch Việt không còn làm khó cô nữa.
Từ đó, mối quan hệ giữa hai người cũng dần tốt lên.
Có điều con người ta ai rồi cũng sẽ trưởng thành, tình cảm đơn thuần một khi trộn lẫn với những điều khác sẽ rất khó quay lại bản đầu, giống như thời điểm bọn họ 17 - 18 tuổi.
Kiều Vi thật sự muốn biến thời gian ngắn ngủi đó thành một hồi ức ngắn ngủi.
Thời gian tươi đẹp trôi qua, đến năm Kiều Vi lên cao tam sắp tốt nghiệp, Tịch Việt ở đại học quen bạn gái.
Xuất thân từ gia đình tốt, cao gầy xinh đẹp, quan trọng nhất là vô cùng thông minh.
Lần đầu tiên cô ấy tới nhà họ Tịch, thấy Kiều Vi tan học trở về, liền quay đầu nhờ Tịch Việt đi lấy dùm nước trái cây.
Hôm đó cô ấy mặc cái váy dài đứng khoanh tay ngược sáng trước cửa sổ, cười hỏi: "Em là em gái kế của Tịch Việt?"
Sau đó, cô ấy dùng giọng điệu trước sau ôn hòa bảo vệ chủ quyền, quanh co lòng vòng nói mẹ Kiều định tác hợp hai người thành đôi, như ý đồ sớm đã chú định không thành.
Suy nghĩ này của mẹ Kiều vốn không phải bí mật, nhưng đối với Kiều Vi, đây không khác nào đào kênh vượt biển.
Mà câu nói cuối cùng càng khiến Kiều Vi khoảng thời gian rất dài sau đó không thể đối mặt với Tịch Việt.
"Tịch Việt sẽ không trở thành trò cười của mẹ con hai người."
Đối diện với cửa sổ, ánh mặt trời phản chiếu khiến mắt cô rất đau.
Ngoại trừ bề ngoài, tính cách của Kiều Vi rất giống ba mình, thanh cao kiêu ngạo, cô biết cô không thể làm được chuyện mẹ Kiều chờ mong, nhưng chớp mắt đó, khi nữ sinh kia trần trụi nói ra, cảm giác xấu hổ và chật vật vẫn khiến cô mất hết mặt mũi, không chỗ chung thân.
Sau này Tịch Việt lên cao tam chia tay với cô gái kia, khi trong nhà hỏi, anh chỉ nói do tính cách không hợp.
Nhưng Kiều Vi từ đó đã tìm được vị trí của mình, cẩn thận vẽ cho bản thân một cái vòng tròn, lại càng không dám vượt quá giới hạn một bước.
OoOoO
Buổi tối ở ký túc xá, tính ra đã gần ba tháng không gặp Viên Luật Tĩnh.
"Các cậu nói xem Luật Tĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải ba mẹ Luật ép cô ấy lấy chồng rồi chứ?" Lâm Lôi suy đoán, "Bằng không sao ngay cả gọi điện cũng không được?"
"Ai mà biết được, tớ nghe nói con gái bên đó 15 - 16 tuổi đã có thể gả chồng."
"Nhưng Luật Tĩnh tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, sao có thể mặc cho bọn họ sắp xếp?"
"Hôm đó tớ gặp Luật Tĩnh ở khoa ung bướu, liệu có phải người thân cô ấy mắc bệnh gì, trong nhà không có tiền nên..."
"Không đâu!" Mắt thấy mọi người càng suy đoán càng quá đáng, Kiều Vi lên tiếng cắt ngang, "Ba mẹ Luật Tĩnh không cổ hũ, nếu không đã không để cô ấy tới thành phố G học."
Trong phòng lập tức im bặt.
Sau một lúc lâu mới có người nhỏ giọng ngập ngừng: "Vậy rốt cuộc Luật Tĩnh gặp chuyện gì vậy, sắp đến cuối kỳ rồi..."
Tốt xấu gì cũng ở bên nhau bốn năm.
Đèn đã tắt, Kiều Vi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, suy nghĩ thật lâu, cô bỗng nhiên bật dậy xuống giường, mang dép đến trước bàn mở đèn, mở máy tính.
Cô nhớ Luật Tĩnh có đứa em trai.
Trước đây Viên Luật Tĩnh hay nhắc với cô về đứa em trai này. Trong nhà khó khăn, vì chu cấp cho cô ở thành phố G học hành, dường như đã phải bán hết tài sản trong nhà, khi đó Luật Thư cũng phải bỏ học. Cũng không biết sao cậu ấy học được chơi Bass, ký hợp đồng với một quán bar, đệm nhạc kiếm tiền ở đó, vừa chu cấp cho gia đình vừa giúp chị gái đi học.
Đại học G là một trong những trường đại học tốt nhất trong nước, cậu ấy thà từ bỏ cũng không muốn chị gái bỏ học, cảm thấy mình là con trai, có thể sớm ra đời kiếm tiền.
Mỗi khi nhắc về em trai, Viên Luật Tĩnh đều tự trách: "Nó thật sự rất có tài năng, chơi Bass còn hay hơn mấy người nổi tiếng."
Viên Luật Tĩnh chưa từng được đào tạo âm nhạc, nhưng Kiều Vi tin cô ấy, nếu không có tài năng, người ta sẽ không ký hợp đồng với một thiếu niên chưa đủ tuổi.
Cô vào trang mạng xã hội của Viên Luật Tĩnh đọc hết từng bài đăng, xem có thể từ bình luận tìm ra manh mối hay không.
Gọi điện thoại không được, vậy thử liên lạc với em trai cô ấy, Kiều Vi tin cậu nhất định sẽ biết gì đó.
Các mối quan hệ của Viên Luật Tĩnh khá đơn giản, bài đăng trên mạng xã hội cũng không nhiều, mới đọc vài cái, quả nhiên đã tìm được manh mối.
Đó là dòng trạng thái đăng cách đây một năm, nội dung là ảnh chụp của cô ấy và em trai ở dưới quê.
Trong ảnh, Viên Luật Thư ôm bass, ngửa đầu đứng sau Luật Tĩnh. Mũi cao mắt to, làn da rám nắng, khuôn miệng hình thoi rất giống chị gái, cười to để lộ hàm răng rất trắng.
Dưới ảnh là vài bình luận tức giận, đại khái là trách chị gái tự tiện đăng ảnh có mặt mình.
Tìm được rồi.
Cô lập tức click vào tài khoản đó, gửi tin nhắn, đầu tiên giới thiệu bản thân, sau đó hỏi đối phương tin tức về Luật Tĩnh.
Cả quá trình liền mạch lưu loát, nhưng tin nhắn gửi đi đã lâu, khung thoại vẫn im ắng.
Kiều Vi cứ ngồi trước máy tính như vậy, điều khiến người ta thất vọng chính là chờ đến 12h, cô vẫn không nhận được hồi âm.
OoOoO
Kiều Vi vẫn luôn buồn bực không vui tới khi tan học buổi sáng hôm sau, Quý Viên tới cổng đại học G chờ cô.
Vừa thấy người ra, Quý Viên liền hưng phấn vẫy tay.
"Vi Vi, mau tới đây!"
Có lẽ thấy Kiều Vi đi chậm, Quý Viên dứt khoát chạy tới, nhét thiệp đỏ vào trong tay cô, sau đó khoác tay, rúc đầu vào vai Kiều Vi.
"Gì đây?" Kiều Vi buồn cười, "Nhanh như vậy đã tới gửi thiệp cưới cho tớ sao?"
"Phi!" Quý Viên giơ tay làm bộ muốn đánh cô, "Tớ tới để chính thức mời cậu tham gia buổi biểu diễn cuối kỳ của bạn."
Anh và cả căn nhà hoàn toàn không hợp.
Nhưng mọi người trong bàn lại giống như không nhìn thấy, hoặc phải nói là không để ý.
Chủ đề giữa Tịch Việt và Hoắc Hào Chi hơn một nửa là chuyện ngày xưa anh du học ở Anh. Điểm ngoài dự kiến của Kiều Vi chính là, ngay cả ba của Tịch Viện cũng thân thiện hơn ngày thường, trong lúc ăn, thỉnh thoảng sẽ nói về thời tiết của thành phố G, hoặc là du thuyền hoặc chơi golf...
Đa phần là ăn nhậu chơi bời, có lẽ vì mọi người đều biết Hoắc Hào Chi là kẻ ăn chơi trác táng, nên chỉ nói chuyện anh thích nghe.
Trong bữa tiệc, ông thậm chí còn tự mình rót ly rượu vang cho Hoắc Hào Chi.
Mẹ Kiều ngồi đối diện anh, thỉnh thoảng đẩy dĩa đồ ăn dưới bếp mới mang lên về phía trước, thái độ vô cùng chu đáo.
Cả tòa nhà giống như đang xoay quanh người đàn ông này.
Mà Hoắc Hào Chi một chút cũng không khách khí, đương nhiên vì sớm đã quen với việc được khen như vậy.
Bầu không khí tươi cười kéo dài cả bữa ăn.
Thông thường trong trường hợp như vậy, Kiều Vi sẽ không ăn uống.
Cô luôn coi tất cả như phông nền, trầm mặc cúi đầu ăn cho có lệ, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay.
19 giờ 15 phút.
Chỉ cần đến thời điểm đó, bữa tối sẽ kết thúc.
"... Vi Vi?"
Người khác gọi mấy tiếng, ngay cả mẹ Kiều ở dưới khăn trải bàn cũng lén đá cô mấy cái, Kiều Vi mới hoàn hồn.
"Chú Tịch của con gọi con đó." Mẹ Kiều cười nói.
Tịch Nho Thành không để bụng sự thất lễ của cô, lại nghiêng đầu nói chuyện với người đàn ông: "Vi Vi chơi violin rất hay, hai đứa đều tiếp xúc với âm nhạc từ nhỏ, hẳn có rất nhiêu đề tài chung."
Có lẽ vì cảm thấy nhàm chán, hoặc vì bầu không khí quá bình thường, người đàn ông dời mắt nhìn về phía bên này, cười hỏi hài hước: "Vậy sao?"
Kiều Vi im lặng không trả lời.
"Đương nhiên, khi con bé mới học âm nhạc đã được giáo sư Chu Ngọc Nhân tự mình dạy dỗ..."
Giáo sư Chu Ngọc Nhân là giảng viên dạy nhạc cổ điển nổi tiếng trong nước, là ngôi sao trong giới violin, có thể được giáo sư nhận dạy, năng lực âm nhạc của Kiều Vi không phải bàn cải. Hoắc Hào Chi được bà nội mưa dầm thấm đất mà trưởng thành, những người này anh hẳn cũng có quen biết.
Quả nhiên, Hoắc Hào Chi nhướng mày: "Thế sao, giáo sư Chu cũng là bạn tốt của bà cháu, nghe nói bà ấy không dễ nhận học trò."
Thật ra chỉ riêng ba của Kiều Vi đã rất có trọng lượng, có điều trên bàn cơm, mọi người đều ăn ý mà không muốn nhắc tới người đó.
Câu chuyện của người khác, đối với Kiều Vi mỗi một giây đều vô nghĩa.
Cô buông đũa, vô tình phát ra tiếng vang nhỏ.
Trước khi khách buông đũa, chủ nhà không nên như vậy, Kiều Vi khẽ cười.
"Chỉ học chơi mà thôi, tôi đã nhiều năm không chơi đàn, có lẽ giáo sư Chu cũng không còn nhớ tôi là ai."
Nụ cười nhạt nhẽo, giọng điệu thong dong, ánh mắt lại mang nỗi buồn man mác.
"Tôi cũng không nghiêm túc với âm nhạc." Hoắc Hào Chi như đã no nê, tựa lưng ra sau ghế, "Không giống bà nội, tôi thích những thứ tầm thường hơn."
OoOoO
Ăn xong, hai cha con tiễn khách ra ngoài.
Khi nhóm người giúp việc thu dọn, mẹ Kiều ném khăn lên bàn, lập tức nổi giận: "Kiều Vi, con ngày càng quá đáng!"
Kiều Vi tựa lưng ra sau, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, mỉm cười: "Con cho rằng mình đã đủ ngoan rồi."
"Con lớn rồi, đôi cánh cứng cáp rồi, không nghe mẹ dạy dỗ nữa đúng không!" Mẹ Kiều nhíu mày, bỗng cười lạnh, "Được, vậy cây đàn ba con để lại, con cũng đừng hòng lấy về, mẹ lập tức đi liên hệ hội đấu giá..."
"Mẹ dám!" Đây là lần đầu Kiều Vi uy hiếp. Cô ngồi thẳng người, quay đầu trừng mắt nhìn bà, "Đó là đồ của con, mẹ không có tư cách làm như vậy!"
"Có tư cách hay không không do con quyết định." Mẹ Kiều làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng bâng quơ phủ bụi trên vạt áo, "Nếu con thật sự muốn cây đàn kia rơi vào tay người khác, vậy có thể tiếp tục chống đối mẹ."
Kiều Vi nắm chặt tay, cắn răng đáp trả: "Con không định cả đời này mặc mẹ sắp xếp."
"Vậy phải chờ tới ngày con gả đi mới thôi." Mẹ Kiều dứt lời, liền đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại một tiếng gọi, "Má Vương, rót cho tôi ly trà hoa."
OoOoO
Buổi tối Tịch Việt đưa Kiều Vi về trước.
Kiều Vi lên xe, trước sau đều trầm mặc.
Khi xe vào đường cao tốc, Tịch Việt mới nhắc tới chuyện Kiều Vi tốt nghiệp.
Ý của mẹ Kiều là sắp xếp cho Kiều Vi đến Hoàn Hải thực tập, Tịch Việt đương nhiên tán đồng, chú Tịch cũng không có ý kiến.
"Đến lúc đó anh sẽ chọn người kiên nhẫn dẫn dắt em, mỗi ngày học một chút, sẽ không mệt..." Tịch Việt dịu dàng nói.
Xe cách âm rất tốt, không thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài, nghiêng đầu nhìn ra đường cao tốc, xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn đèn đường.
Kiều Vi nghe cho có lệ, dời mắt, buồn chán mở điện thoại, trò chơi bên trong chỉ là xếp hình Tetris và rắn tham ăn xa xưa.
Ấn ấn vài cái, cô liền mất hứng, như nhớ tới gì đó, Kiều Vi mới lên tiếng: "Cho em mượn ipad một chút."
"Để ở trong túi công văn phía sau, em lấy cẩn thận."
Tịch Việt giúp cô mở đèn trần xe.
Dưới ánh sáng mờ mịt, Kiều Vi vào trang kiểm tra sức khỏe hàng tuần mà trường cung cấp.
Kiểm tra sức khỏe cho việc tốt nghiệp không quá phức tạp, chỉ có đo chiều cao cân nặng, khoa mắt, xét nghiệm máu thường quy... Kiều Vi lướt xuống dưới, ngón tay bỗng dừng lại.
"Sao thế?" Tịch Việt đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô.
Những từ ngữ chuyên nghiệp đó Kiều Vi xem không hiểu, có điều kết luận kiểm tra cuối cùng lại nêu chẩn bệnh không rõ, còn thông báo cô...
Mau tái khám.
"Không có gì."
Kiều Vi ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu nhìn ảnh của mình.
Cô tắt trang web, xóa nhật ký.
Thời điểm đưa Kiều Vi tới ký túc xá, Tịch Việt từ ghế sau lấy một cái bình màu lam nhỏ đưa cho cô."
"Gì vậy?" Kiều Vi không lập tức nhận.
"Marshmallow, anh nhớ em thích ăn cái này, hai ngày trước trùng hợp thấy người ta bán."
Kiều Vi im lặng một hồi mới duỗi tay nhận, cười nói: "Cái này anh cũng nhớ sao!"
Mẹ Kiều cảm thấy mấy thứ này không tốt cho sức khỏe, còn khiến béo phì, vì thế cấm cô động vào.
Khi xoay người, Tịch Việt hình như nghe trong cổ họng cô có tiếng ho rất nhỏ.
Bóng dáng cô dưới ánh trăng rất gầy, cả người được áo khoác trùm kín phá lệ đơn bạc.
Gió thổi qua, tóc đen liền bay lên, ngay cả áo khoác cũng ào ào rung động.
Khi đến cầu thang, cô cuối cùng cũng quay đầu, nói: "Tịch Việt, anh về đi."
Đèn đương sáng trưng, cô khẽ cười.
OoOoO
Kiều Vi mở hộp ra, lấy một viên vị quýt bỏ vào miệng. Cảm nhận bọt khí lan khắp miệng, vị chua ngọt kích thích đầu lưỡi. Hương vị xa xưa nay như nước có ga khi nhỏ ba mua cho cô uống.
Kiều Vi thật sự rất hoài niệm hương vị này, thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng con người chính là vậy, càng không có được, càng thấy nhớ mong.
Mở tủ ra, cô bỏ hộp kẹo vào chỗ sâu nhất.
Thật ra ban đầu Tịch Việt không đối xử với cô như vậy. Kiều Vi vẫn còn nhớ cái ngày theo mẹ tới nhà họ Tịch, anh rất ghét cô. Dù sao mẹ anh ấy qua đời chưa đến nửa năm, ba liền tái hôn, dù là ai cũng không thích mẹ kế dẫn con gái riêng tới.
Nhưng Tịch Việt là người thông minh trầm tính, anh chưa bao giờ viết hai chữ chán ghét ra ngoài mặt, chỉ là không nói chuyện với cô, coi cô như không khí, giống như chiến tranh lạnh.
Sau đó, có lẽ phát hiện thì ra Kiều Vi cũng đáng thương như anh, Tịch Việt không còn làm khó cô nữa.
Từ đó, mối quan hệ giữa hai người cũng dần tốt lên.
Có điều con người ta ai rồi cũng sẽ trưởng thành, tình cảm đơn thuần một khi trộn lẫn với những điều khác sẽ rất khó quay lại bản đầu, giống như thời điểm bọn họ 17 - 18 tuổi.
Kiều Vi thật sự muốn biến thời gian ngắn ngủi đó thành một hồi ức ngắn ngủi.
Thời gian tươi đẹp trôi qua, đến năm Kiều Vi lên cao tam sắp tốt nghiệp, Tịch Việt ở đại học quen bạn gái.
Xuất thân từ gia đình tốt, cao gầy xinh đẹp, quan trọng nhất là vô cùng thông minh.
Lần đầu tiên cô ấy tới nhà họ Tịch, thấy Kiều Vi tan học trở về, liền quay đầu nhờ Tịch Việt đi lấy dùm nước trái cây.
Hôm đó cô ấy mặc cái váy dài đứng khoanh tay ngược sáng trước cửa sổ, cười hỏi: "Em là em gái kế của Tịch Việt?"
Sau đó, cô ấy dùng giọng điệu trước sau ôn hòa bảo vệ chủ quyền, quanh co lòng vòng nói mẹ Kiều định tác hợp hai người thành đôi, như ý đồ sớm đã chú định không thành.
Suy nghĩ này của mẹ Kiều vốn không phải bí mật, nhưng đối với Kiều Vi, đây không khác nào đào kênh vượt biển.
Mà câu nói cuối cùng càng khiến Kiều Vi khoảng thời gian rất dài sau đó không thể đối mặt với Tịch Việt.
"Tịch Việt sẽ không trở thành trò cười của mẹ con hai người."
Đối diện với cửa sổ, ánh mặt trời phản chiếu khiến mắt cô rất đau.
Ngoại trừ bề ngoài, tính cách của Kiều Vi rất giống ba mình, thanh cao kiêu ngạo, cô biết cô không thể làm được chuyện mẹ Kiều chờ mong, nhưng chớp mắt đó, khi nữ sinh kia trần trụi nói ra, cảm giác xấu hổ và chật vật vẫn khiến cô mất hết mặt mũi, không chỗ chung thân.
Sau này Tịch Việt lên cao tam chia tay với cô gái kia, khi trong nhà hỏi, anh chỉ nói do tính cách không hợp.
Nhưng Kiều Vi từ đó đã tìm được vị trí của mình, cẩn thận vẽ cho bản thân một cái vòng tròn, lại càng không dám vượt quá giới hạn một bước.
OoOoO
Buổi tối ở ký túc xá, tính ra đã gần ba tháng không gặp Viên Luật Tĩnh.
"Các cậu nói xem Luật Tĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải ba mẹ Luật ép cô ấy lấy chồng rồi chứ?" Lâm Lôi suy đoán, "Bằng không sao ngay cả gọi điện cũng không được?"
"Ai mà biết được, tớ nghe nói con gái bên đó 15 - 16 tuổi đã có thể gả chồng."
"Nhưng Luật Tĩnh tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, sao có thể mặc cho bọn họ sắp xếp?"
"Hôm đó tớ gặp Luật Tĩnh ở khoa ung bướu, liệu có phải người thân cô ấy mắc bệnh gì, trong nhà không có tiền nên..."
"Không đâu!" Mắt thấy mọi người càng suy đoán càng quá đáng, Kiều Vi lên tiếng cắt ngang, "Ba mẹ Luật Tĩnh không cổ hũ, nếu không đã không để cô ấy tới thành phố G học."
Trong phòng lập tức im bặt.
Sau một lúc lâu mới có người nhỏ giọng ngập ngừng: "Vậy rốt cuộc Luật Tĩnh gặp chuyện gì vậy, sắp đến cuối kỳ rồi..."
Tốt xấu gì cũng ở bên nhau bốn năm.
Đèn đã tắt, Kiều Vi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, suy nghĩ thật lâu, cô bỗng nhiên bật dậy xuống giường, mang dép đến trước bàn mở đèn, mở máy tính.
Cô nhớ Luật Tĩnh có đứa em trai.
Trước đây Viên Luật Tĩnh hay nhắc với cô về đứa em trai này. Trong nhà khó khăn, vì chu cấp cho cô ở thành phố G học hành, dường như đã phải bán hết tài sản trong nhà, khi đó Luật Thư cũng phải bỏ học. Cũng không biết sao cậu ấy học được chơi Bass, ký hợp đồng với một quán bar, đệm nhạc kiếm tiền ở đó, vừa chu cấp cho gia đình vừa giúp chị gái đi học.
Đại học G là một trong những trường đại học tốt nhất trong nước, cậu ấy thà từ bỏ cũng không muốn chị gái bỏ học, cảm thấy mình là con trai, có thể sớm ra đời kiếm tiền.
Mỗi khi nhắc về em trai, Viên Luật Tĩnh đều tự trách: "Nó thật sự rất có tài năng, chơi Bass còn hay hơn mấy người nổi tiếng."
Viên Luật Tĩnh chưa từng được đào tạo âm nhạc, nhưng Kiều Vi tin cô ấy, nếu không có tài năng, người ta sẽ không ký hợp đồng với một thiếu niên chưa đủ tuổi.
Cô vào trang mạng xã hội của Viên Luật Tĩnh đọc hết từng bài đăng, xem có thể từ bình luận tìm ra manh mối hay không.
Gọi điện thoại không được, vậy thử liên lạc với em trai cô ấy, Kiều Vi tin cậu nhất định sẽ biết gì đó.
Các mối quan hệ của Viên Luật Tĩnh khá đơn giản, bài đăng trên mạng xã hội cũng không nhiều, mới đọc vài cái, quả nhiên đã tìm được manh mối.
Đó là dòng trạng thái đăng cách đây một năm, nội dung là ảnh chụp của cô ấy và em trai ở dưới quê.
Trong ảnh, Viên Luật Thư ôm bass, ngửa đầu đứng sau Luật Tĩnh. Mũi cao mắt to, làn da rám nắng, khuôn miệng hình thoi rất giống chị gái, cười to để lộ hàm răng rất trắng.
Dưới ảnh là vài bình luận tức giận, đại khái là trách chị gái tự tiện đăng ảnh có mặt mình.
Tìm được rồi.
Cô lập tức click vào tài khoản đó, gửi tin nhắn, đầu tiên giới thiệu bản thân, sau đó hỏi đối phương tin tức về Luật Tĩnh.
Cả quá trình liền mạch lưu loát, nhưng tin nhắn gửi đi đã lâu, khung thoại vẫn im ắng.
Kiều Vi cứ ngồi trước máy tính như vậy, điều khiến người ta thất vọng chính là chờ đến 12h, cô vẫn không nhận được hồi âm.
OoOoO
Kiều Vi vẫn luôn buồn bực không vui tới khi tan học buổi sáng hôm sau, Quý Viên tới cổng đại học G chờ cô.
Vừa thấy người ra, Quý Viên liền hưng phấn vẫy tay.
"Vi Vi, mau tới đây!"
Có lẽ thấy Kiều Vi đi chậm, Quý Viên dứt khoát chạy tới, nhét thiệp đỏ vào trong tay cô, sau đó khoác tay, rúc đầu vào vai Kiều Vi.
"Gì đây?" Kiều Vi buồn cười, "Nhanh như vậy đã tới gửi thiệp cưới cho tớ sao?"
"Phi!" Quý Viên giơ tay làm bộ muốn đánh cô, "Tớ tới để chính thức mời cậu tham gia buổi biểu diễn cuối kỳ của bạn."