Chương : 29
Chương 30 : HOA RƠI HỮU Ý
Quay về Trương gia, vừa rửa mặt, Ngọc Thanh liền đi vào, vẻ mặt nôn nóng, sẵng giọng: “Hướng công tử, sao lại về muộn như thế, làm tôi lo quá.” Tôi nhìn Tử Thần, không nhịn được cười. Tử Thần vẻ mặt mất tự nhiên, chậm rãi bảo: “À, sắc trời đã tối, tôi đi nhiều nên cũng hơi mệt, Ngọc Thanh cô nương cũng nên đi nghỉ đi.” Ngọc Thanh nghe xong, sự thất vọng hiện lên rõ ràng trên gương mặt, nhất là ở đôi mắt như nước mùa thu. Tử Thần làm như không thấy chỉ quay lưng đi trải giường, anh bị thương bị băng như vậy sao tôi để mặc được, tên sai vặt không lanh lợi là tôi liền chạy tới, làm giúp, Ngọc Thanh cũng nhanh tay lẹ mắt vội bước tới. Chao ơi, một cái giường ba người chen nhau lấy chăn mền, là chen thật đấy, Tử Thần vội vàng tránh qua phía tôi, hốt hoảng thế nào lại dẫm vào đầu ngón chân tôi, tôi hô đau, chân mềm nhũn ngã về phía Ngọc Thanh, Tử Thần vội tới đỡ, tôi kéo, anh bị tôi làm mất đà, té xuống một cái ra trò, ba kẻ nửa người nằm trên giường, Tử Thần che cho tôi, Ngọc Thanh bị đè ở cuối cùng.
Tử Thần vội đỡ tôi dậy, gắng chịu cái chân đau đứng lên nhìn Ngọc Thanh, mặt đỏ bừng, mắt cũng hoe hoe đỏ, hung dữ trừng tôi, hồi lâu tôi mới hiểu, bây giờ tôi đang mặc trang phục của nam tử, đè lên người cô ta, cho dù không phải phi lễ thì cũng là thất lễ với người ta. Vội vàng nhận lỗi, vẻ mặt thành khẩn. Chỉ sợ Ngọc Thanh hào phóng tặng tôi vài cái tát.
May mà có Tử Thần trước mặt, Ngọc Thanh cô nương nhất định muốn tạo ra vẻ đoan trang nhã nhặn, thế là mặt đỏ, mắt cũng hồng, chỉ có thể oán hận trong bụng, trừng tôi vài cái sau đó không nói lời nào, ngượng ngùng bỏ đi.
Tôi nhìn lại, Tử Thần cười rất vui, trong mắt cũng lóe lên tia trêu chọc, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ anh muốn đẩy tôi đến với Ngọc Thanh, để mình được thoát thân sao? Tôi vội vàng ân cần gấp đôi, trải giường xong, giúp anh cởi áo, cả ngàn năm lần đầu tiên thấy đàn ông cởi áo, lại còn là người tuấn lãng như thế, đúng là thử thách định lực của nhau! Tim đập tay run tôi cố nhịn, may mà tôi cũng đã tự mặc quần áo nam của tên hầu một thời gian, nên đối với quần áo của đàn ông quen lắm rồi, cởi rất nhanh.
Khi cởi xong, muốn chạy như bay bỏ đi, Tử Thần giữ tay tôi lại, may mà tay anh đã bị băng bởi một lớp vải, nếu không tim bản thụ tinh đây cũng đập thêm một trận. Anh khe khẽ bảo: “Sáng mai cậu tới đây sớm một chút.” Nghe xong, ý này thế là rõ, sợ Ngọc Thanh tới trước đây mà. Tôi thầm nghĩ: Anh rưởng thành như vậy, nếu không có bông đào nào bay tới mới là kì lạ!
Tôi cúi thấp đầu đáp vâng, rồi nhanh chóng về lại phòng nhỏ của mình. Nằm trên giường trằn trọc một hồi, mới ngủ thiếp được.
Sáng sớm vừa tỉnh giấc, tôi liền đi đến phòng Tử Thần, may mà Ngọc Thanh chưa xuất hiện. Tử Thần thấy tôi vào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tôi cười thầm, lại tiếp tục giúp Tử Thần mặc áo ngoài, đến khi đang cài nút trên cổ áo, vừa dời mắt lên, lại phát hiện Tử Thần đang lẳng lặng nhìn mình, tôi vội vàng cụp mắt, thì phát hiện hai ngày rồi Tử Thần chưa cạo râu, dưới cằm một mảnh màu xanh nhạt, người thanh tú lại mang theo vài phần hấp dẫn. Làm tôi có chút không muốn nhìn chỗ khác. Mãi hồi sau, thấy hầu kết của Tử Thần khẽ động, mới kéo tôi về từ nơi phương trời xa xăm, tự trách mình một trận. Ai ôi, tu hành một ngàn năm nhưng thấy cảnh đẹp liền động tâm, hồn bay phách lạc, rõ là xấu hổ.
Tôi không nhịn được mặt đỏ ửng, vội vàng xoay người để không bị Tử Thần phát hiện. Lần này quay đầu thì nhìn thấy ngoài cửa có một người thanh tú xinh xắn đang đứng, đúng là Ngọc Thanh. Ánh mắt kia nhìn tôi lạnh lùng, chẳng lẽ còn nhớ chuyện đêm qua sao? Tôi chột dạ, cười nói: “Ngọc Thanh cô nương, chào buổi sáng.” Ngọc Thanh lạnh lẽo đáp lại, mang một cái khay đi tới. Tôi ngó qua, cháo trắng dưa cải, còn có bánh bao. Món nào cũng tinh xảo. Ngọc Thanh cười nói với Tử Thần: “Hướng công tử, cái này là tôi đặc biệt làm vì anh, anh nếm thử xem có vừa miệng không?”
Tử Thần nói cảm ơn, tôi đang muốn đi rửa mặt mặt cho Tử Thần, thấy Tiểu Hà đang đứng trước cửa gọi tôi một tiếng ngọt xớt: “Hợp Hoan, anh tới đây chút đi.” Tôi nhanh chóng bước tới, xem thử tiểu cô nương này muốn nhờ vả chuyện gì. Tiểu Hà cúi đầu đi trước, đến cạnh hồ nước thì dừng chân, quay lại cười hỏi: “Xin hỏi công tử nhà anh đã lấy vợ chưa?” Một câu này làm tôi cực kì hoảng sợ! Trong lòng tôi luôn cho rằng các cô nàng ở huyện Gia Dương thật cởi mở, nào ngờ gái tỉnh lị lại càng ghê gớm hơn! Tôi cố gắng bình tĩnh, trả lời: “Thiếu gia chưa có kết hôn. Không biết Tiểu Hà cô nương có gì chỉ bảo chăng?” Tiểu Hà nghe xong, mặt mày hớn hở, lại hỏi: “Thế, công tử bình thường thích cái gì?” Tôi nhớ lại, đáp: “Thiếu gia à, bình thường ngài ấy thích ngâm thơ vẽ tranh viết văn, ừm thì, tài tử phong lưu thích làm gì thì thiếu gia nhà tôi đều làm được.” Tôi khen Tử Thần một hồi, sau lại nhìn Tiểu Hà xem cô còn gì để hỏi không. Tiểu Hà cười tươi, mắt cũng cười, vẻ hài lòng, đưa cho tôi một thỏi bạc, bảo: “Cám ơn tiểu ca. À, mấy lời vừa rồi nhờ tiểu ca đừng nói lại với công tử.” Tôi nhìn thỏi bạc trong tay, thấy cảnh này thật quen. Các cô nương này rõ thật hào phóng, tiếc là thụ tinh tôi có tiền cũng chẳng có chỗ dùng, nếu không chỉ cần đi theo Hướng công tử, cho nở một nụ đào là phát tài rồi. Tôi cười khổ mang bạc trả lại Tiểu Hà, bảo: “Chuyện này là tất nhiên, nhất định tôi sẽ giữ bí mật.”
Tiểu Hà thấy tôi không tham tiền của rất ngạc nhiên, nhìn tôi có vài phần tán dương. Tôi hơi tự đắc một chút, nhớ tới Tử Thần đang chờ mình hầu hạ, vội vàng vào phòng.
***
Vừa vào cửa thấy Ngọc Thanh đang bưng chén, lau miệng giúp Tử Thần, anh lúng ta lúng túng, thấy tôi vào như gặp cứu tinh, đứng dậy gọi: “Tôi ăn xong rồi, Hợp Hoan, cậu cũng tới ăn đi này.”
Tôi nhìn Ngọc Thanh, có vẻ không vui, sự yêu thích và niềm nở hiện rõ trên gương mặt của cô ta, tôi thở dài, cầm bánh bao lên, không ăn không biết, ăn vào thì đúng là nhảy dựng! Tài nấu nướng của Ngọc Thanh cô nương này thật là…, khó ăn kinh khủng! Nhất là đã ăn bánh bao của ‘Đảm bảo vừa lòng’ rồi, so sánh, chao ôi, tôi cắn răng không dám nhai từ từ mà nuốt vội, sợ đầu lưỡi nhận ra vị thì sống chết gì cũng không nuốt trôi. Tôi thật hối hận sao không ra phố cùng Tử Thần chứ. Ở đây đưa mắt nóng bỏng, không khí ngột ngại, cơm lại không thể ăn.
Tử Thần ngồi bên không lên tiếng, Ngọc Thanh bên cạnh anh luôn miệng hỏi đông hỏi tây, anh rất biết kiềm chế, câu nào cũng trả lời, trả lời rất ngắn ngọn, dùng nhiều nhất là chữ ‘Ừ’. Tôi thở dài trong bụng: Ngọc Thanh cô nương, Hướng công tử đã có người trong lòng, cái gọi là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, hay ‘đa tình cho lắm, vô tình chẳng hay’, là tình hình trước mắt đấy. Có điều tôi chỉ nghĩ, nhịn không nói. Tôi không giống lão thổ địa nói trắng ra đả kích người khác, tự bản thân mình hiểu thấu, mới là tốt nhất.
Tôi vừa ăn xong, Tử Thần liền vội nói: “Hợp Hoan, chúng ta lên phố mua chút đồ.” Tôi giờ cũng không chờ lâu hơn được, vội đáp lại một tiếng, đứng dậy đi theo.
Ngọc Thanh vội vàng bàn bạc: “Hướng công tử, tôi rất quen thuộc nơi này, để tôi đưa hai người đi.”
Tử Thần cuống quít trả lời: “Chúng tôi có chuyện riêng, không tiện lắm, để lần sau vậy.”
Dứt lời, vội vàng kéo tôi chạy thẳng.
Quay về Trương gia, vừa rửa mặt, Ngọc Thanh liền đi vào, vẻ mặt nôn nóng, sẵng giọng: “Hướng công tử, sao lại về muộn như thế, làm tôi lo quá.” Tôi nhìn Tử Thần, không nhịn được cười. Tử Thần vẻ mặt mất tự nhiên, chậm rãi bảo: “À, sắc trời đã tối, tôi đi nhiều nên cũng hơi mệt, Ngọc Thanh cô nương cũng nên đi nghỉ đi.” Ngọc Thanh nghe xong, sự thất vọng hiện lên rõ ràng trên gương mặt, nhất là ở đôi mắt như nước mùa thu. Tử Thần làm như không thấy chỉ quay lưng đi trải giường, anh bị thương bị băng như vậy sao tôi để mặc được, tên sai vặt không lanh lợi là tôi liền chạy tới, làm giúp, Ngọc Thanh cũng nhanh tay lẹ mắt vội bước tới. Chao ơi, một cái giường ba người chen nhau lấy chăn mền, là chen thật đấy, Tử Thần vội vàng tránh qua phía tôi, hốt hoảng thế nào lại dẫm vào đầu ngón chân tôi, tôi hô đau, chân mềm nhũn ngã về phía Ngọc Thanh, Tử Thần vội tới đỡ, tôi kéo, anh bị tôi làm mất đà, té xuống một cái ra trò, ba kẻ nửa người nằm trên giường, Tử Thần che cho tôi, Ngọc Thanh bị đè ở cuối cùng.
Tử Thần vội đỡ tôi dậy, gắng chịu cái chân đau đứng lên nhìn Ngọc Thanh, mặt đỏ bừng, mắt cũng hoe hoe đỏ, hung dữ trừng tôi, hồi lâu tôi mới hiểu, bây giờ tôi đang mặc trang phục của nam tử, đè lên người cô ta, cho dù không phải phi lễ thì cũng là thất lễ với người ta. Vội vàng nhận lỗi, vẻ mặt thành khẩn. Chỉ sợ Ngọc Thanh hào phóng tặng tôi vài cái tát.
May mà có Tử Thần trước mặt, Ngọc Thanh cô nương nhất định muốn tạo ra vẻ đoan trang nhã nhặn, thế là mặt đỏ, mắt cũng hồng, chỉ có thể oán hận trong bụng, trừng tôi vài cái sau đó không nói lời nào, ngượng ngùng bỏ đi.
Tôi nhìn lại, Tử Thần cười rất vui, trong mắt cũng lóe lên tia trêu chọc, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ anh muốn đẩy tôi đến với Ngọc Thanh, để mình được thoát thân sao? Tôi vội vàng ân cần gấp đôi, trải giường xong, giúp anh cởi áo, cả ngàn năm lần đầu tiên thấy đàn ông cởi áo, lại còn là người tuấn lãng như thế, đúng là thử thách định lực của nhau! Tim đập tay run tôi cố nhịn, may mà tôi cũng đã tự mặc quần áo nam của tên hầu một thời gian, nên đối với quần áo của đàn ông quen lắm rồi, cởi rất nhanh.
Khi cởi xong, muốn chạy như bay bỏ đi, Tử Thần giữ tay tôi lại, may mà tay anh đã bị băng bởi một lớp vải, nếu không tim bản thụ tinh đây cũng đập thêm một trận. Anh khe khẽ bảo: “Sáng mai cậu tới đây sớm một chút.” Nghe xong, ý này thế là rõ, sợ Ngọc Thanh tới trước đây mà. Tôi thầm nghĩ: Anh rưởng thành như vậy, nếu không có bông đào nào bay tới mới là kì lạ!
Tôi cúi thấp đầu đáp vâng, rồi nhanh chóng về lại phòng nhỏ của mình. Nằm trên giường trằn trọc một hồi, mới ngủ thiếp được.
Sáng sớm vừa tỉnh giấc, tôi liền đi đến phòng Tử Thần, may mà Ngọc Thanh chưa xuất hiện. Tử Thần thấy tôi vào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tôi cười thầm, lại tiếp tục giúp Tử Thần mặc áo ngoài, đến khi đang cài nút trên cổ áo, vừa dời mắt lên, lại phát hiện Tử Thần đang lẳng lặng nhìn mình, tôi vội vàng cụp mắt, thì phát hiện hai ngày rồi Tử Thần chưa cạo râu, dưới cằm một mảnh màu xanh nhạt, người thanh tú lại mang theo vài phần hấp dẫn. Làm tôi có chút không muốn nhìn chỗ khác. Mãi hồi sau, thấy hầu kết của Tử Thần khẽ động, mới kéo tôi về từ nơi phương trời xa xăm, tự trách mình một trận. Ai ôi, tu hành một ngàn năm nhưng thấy cảnh đẹp liền động tâm, hồn bay phách lạc, rõ là xấu hổ.
Tôi không nhịn được mặt đỏ ửng, vội vàng xoay người để không bị Tử Thần phát hiện. Lần này quay đầu thì nhìn thấy ngoài cửa có một người thanh tú xinh xắn đang đứng, đúng là Ngọc Thanh. Ánh mắt kia nhìn tôi lạnh lùng, chẳng lẽ còn nhớ chuyện đêm qua sao? Tôi chột dạ, cười nói: “Ngọc Thanh cô nương, chào buổi sáng.” Ngọc Thanh lạnh lẽo đáp lại, mang một cái khay đi tới. Tôi ngó qua, cháo trắng dưa cải, còn có bánh bao. Món nào cũng tinh xảo. Ngọc Thanh cười nói với Tử Thần: “Hướng công tử, cái này là tôi đặc biệt làm vì anh, anh nếm thử xem có vừa miệng không?”
Tử Thần nói cảm ơn, tôi đang muốn đi rửa mặt mặt cho Tử Thần, thấy Tiểu Hà đang đứng trước cửa gọi tôi một tiếng ngọt xớt: “Hợp Hoan, anh tới đây chút đi.” Tôi nhanh chóng bước tới, xem thử tiểu cô nương này muốn nhờ vả chuyện gì. Tiểu Hà cúi đầu đi trước, đến cạnh hồ nước thì dừng chân, quay lại cười hỏi: “Xin hỏi công tử nhà anh đã lấy vợ chưa?” Một câu này làm tôi cực kì hoảng sợ! Trong lòng tôi luôn cho rằng các cô nàng ở huyện Gia Dương thật cởi mở, nào ngờ gái tỉnh lị lại càng ghê gớm hơn! Tôi cố gắng bình tĩnh, trả lời: “Thiếu gia chưa có kết hôn. Không biết Tiểu Hà cô nương có gì chỉ bảo chăng?” Tiểu Hà nghe xong, mặt mày hớn hở, lại hỏi: “Thế, công tử bình thường thích cái gì?” Tôi nhớ lại, đáp: “Thiếu gia à, bình thường ngài ấy thích ngâm thơ vẽ tranh viết văn, ừm thì, tài tử phong lưu thích làm gì thì thiếu gia nhà tôi đều làm được.” Tôi khen Tử Thần một hồi, sau lại nhìn Tiểu Hà xem cô còn gì để hỏi không. Tiểu Hà cười tươi, mắt cũng cười, vẻ hài lòng, đưa cho tôi một thỏi bạc, bảo: “Cám ơn tiểu ca. À, mấy lời vừa rồi nhờ tiểu ca đừng nói lại với công tử.” Tôi nhìn thỏi bạc trong tay, thấy cảnh này thật quen. Các cô nương này rõ thật hào phóng, tiếc là thụ tinh tôi có tiền cũng chẳng có chỗ dùng, nếu không chỉ cần đi theo Hướng công tử, cho nở một nụ đào là phát tài rồi. Tôi cười khổ mang bạc trả lại Tiểu Hà, bảo: “Chuyện này là tất nhiên, nhất định tôi sẽ giữ bí mật.”
Tiểu Hà thấy tôi không tham tiền của rất ngạc nhiên, nhìn tôi có vài phần tán dương. Tôi hơi tự đắc một chút, nhớ tới Tử Thần đang chờ mình hầu hạ, vội vàng vào phòng.
***
Vừa vào cửa thấy Ngọc Thanh đang bưng chén, lau miệng giúp Tử Thần, anh lúng ta lúng túng, thấy tôi vào như gặp cứu tinh, đứng dậy gọi: “Tôi ăn xong rồi, Hợp Hoan, cậu cũng tới ăn đi này.”
Tôi nhìn Ngọc Thanh, có vẻ không vui, sự yêu thích và niềm nở hiện rõ trên gương mặt của cô ta, tôi thở dài, cầm bánh bao lên, không ăn không biết, ăn vào thì đúng là nhảy dựng! Tài nấu nướng của Ngọc Thanh cô nương này thật là…, khó ăn kinh khủng! Nhất là đã ăn bánh bao của ‘Đảm bảo vừa lòng’ rồi, so sánh, chao ôi, tôi cắn răng không dám nhai từ từ mà nuốt vội, sợ đầu lưỡi nhận ra vị thì sống chết gì cũng không nuốt trôi. Tôi thật hối hận sao không ra phố cùng Tử Thần chứ. Ở đây đưa mắt nóng bỏng, không khí ngột ngại, cơm lại không thể ăn.
Tử Thần ngồi bên không lên tiếng, Ngọc Thanh bên cạnh anh luôn miệng hỏi đông hỏi tây, anh rất biết kiềm chế, câu nào cũng trả lời, trả lời rất ngắn ngọn, dùng nhiều nhất là chữ ‘Ừ’. Tôi thở dài trong bụng: Ngọc Thanh cô nương, Hướng công tử đã có người trong lòng, cái gọi là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, hay ‘đa tình cho lắm, vô tình chẳng hay’, là tình hình trước mắt đấy. Có điều tôi chỉ nghĩ, nhịn không nói. Tôi không giống lão thổ địa nói trắng ra đả kích người khác, tự bản thân mình hiểu thấu, mới là tốt nhất.
Tôi vừa ăn xong, Tử Thần liền vội nói: “Hợp Hoan, chúng ta lên phố mua chút đồ.” Tôi giờ cũng không chờ lâu hơn được, vội đáp lại một tiếng, đứng dậy đi theo.
Ngọc Thanh vội vàng bàn bạc: “Hướng công tử, tôi rất quen thuộc nơi này, để tôi đưa hai người đi.”
Tử Thần cuống quít trả lời: “Chúng tôi có chuyện riêng, không tiện lắm, để lần sau vậy.”
Dứt lời, vội vàng kéo tôi chạy thẳng.