Chương : 61
Chương 62 : HỒN QUY
Tôi uống không chừa một giọt thuốc nào, quay lại úp xuống để hai người đàn bà kia nhìn kĩ. Sau đó gượng cười bảo: “Các bà có thể quay về phục mệnh với công chúa. Nói với cô ta rằng, từ nay về sau không có một cô gái tên Hợp Hoan nào tranh giành với cô ta nữa. Chỉ mong cô ta và Hướng đại nhân được đầu bạc răng long.” Tôi ném bình rượu, rời khỏi phòng, trong lòng lạnh lẽo mất mát.
Từ nay, cõi trần muôn trượng này không liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi từ từ đến dưới cây tử đằng, đưa tay khẽ khàng vuốt lên bàn đu. Tôi tới trần gian, chỉ có lỗi với đứa bé này mà thôi. Tôi đã từng cực kì thích thú tưởng tượng đến hình dạng của con, muốn cùng Tử Thần nuôi dạy con ở núi Kì Bàn, cùng hưởng thiên luân (*quan hệ cha con, anh em). Dạy con cầm kì thư họa, thành một người đoan chính hiền lương. Đáng tiếc, sự hiện hữu của con không được người cho phép, cha con cũng không cần con. Tôi bi thương ngồi xuống, trong bụng bắt đầu đau quặn từng cơn.
Tử Thần đỡ tôi suốt dọc đường, ban đầu tôi rất kháng cự, nhưng nghĩ lại, bây giờ chàng không phải là người trong lòng tôi nữa, chỉ là người qua đường bình thường thôi, đỡ cho một chút thì có làm sao. Từ đây về sau tôi không có liên quan gì tới chàng nữa.
Máu chầm chậm trào ra từ dưới bụng, trên chiếc váy dài màu xanh nhạt thấm máu đỏ sẫm, Tử Thần bế tôi lên, chạy nhanh vào sương phòng, Hướng mẫu không ngừng gấp gáp sai người tìm đại phu. Tôi hờ hững nằm trên giường, tựa hồ thân thể này không phải của mình. Tử Thần cầm lấy tay tôi, trên ngón tay ươn ướt nước mắt anh. Tôi nhìn anh, cuối cùng, tôi không nợ anh nữa. Anh cứu tôi một mệnh, tôi đã trả lại, từ đây không còn dây dưa. Thế gian này không phải nơi dành cho tôi.
Máu càng lúc càng nhiều, thấm ướt đệm chăn, sắc mặt Tử Thần tái nhợt, hô hấp gấp gáp, liều mạng gọi tên tôi.
Tôi càng lúc càng ngẩn ngơ, thân thể ngày càng nhẹ hẫng, tựa hồ có thể thổi bay. Tử Thần gọi tên tôi bên tai, giọng khàn khàn. Tôi cũng không nghe rõ lắm. Từ từ thở nhẹ một hơi, đời này cuối cùng cũng hết, sống ngàn năm cũng không khổ sở như hai ngày ngắn ngủi này, quả thật rất mệt mỏi rất đau. Tôi chỉ muốn mau chóng được giải thoát, để tôi trở về núi Kì Bàn, nơi đó mới đúng là nơi chốn dành cho tôi. Tôi nhắm mắt lại, dùng hết thần trí cuối cùng nói với Tử Thần, trong vòng bảy ngày hãy đem tro cốt của tôi trở về núi Kì Bàn, an táng bên phải đài ngắm sao. Tử Thần ôm chặt tôi vào lòng, điên cuồng gào thét một tiếng: “Không!” Tôi khẽ cau mày, thở dài một hơi, cuối cùng cũng không đau đớn nữa. Sau đó, dần dần bay lên, có thể nhìn thấy một cô gái nằm trên giường, khép kín hai mắt, Tử Thần đau đớn nghẹn ngào gục trên người cô gái kia. Đột nhiên tôi hiểu ra, mình đang nhìn chính bản thân, bây giờ tôi đã là một hồn phách tự do.
Nguyên thần bay theo gió, đến đài ngắm sao.
Đài ngắm sao vẫn như trước hoàn toàn không có tiếng động, âm thành nào. Tại sao lại yên tĩnh đến nỗi côn trùng cũng không kêu tiếng nào? Tôi nhìn lại chốn xưa, những hình ảnh đã từng vui vẻ sảng thoải mái bên Kiến Mộc, lão thổ địa rõ mồn một chảy qua trước mắt. Tiếc thay, tôi lại thành hình dạng này. Bỗng nhiên tôi rất sợ phải gặp lão thổ địa, lão từng khuyên tôi, sẽ không có kết cục tốt đâu, nhưng tôi vẫn không tin. Không ngờ lại thành sự thật.
Tôi nhớ đến lời thề non hẹn biển từng nghe ngày trước, từng câu từng chữ rõ ràng như thế. E rằng nam nữ yêu thương nhau đều nói, nhưng không biết trên đời có bao nhiêu người có thể thực hiện.
Tôi giấu nguyên thần trên phiến lá một bụi cây bên cạnh suối Cam Lộ, khe khẽ hít hơi nước, chỉ mong anh sẽ mang tro cốt tôi tới đây. Giờ khắc này, tôi chỉ muốn trở về làm một thân cây, vô dục vô cầu, vô tình vô ái khoái hoạt tự do. Không biết, tôi còn có thể làm được không.
Tôi uống không chừa một giọt thuốc nào, quay lại úp xuống để hai người đàn bà kia nhìn kĩ. Sau đó gượng cười bảo: “Các bà có thể quay về phục mệnh với công chúa. Nói với cô ta rằng, từ nay về sau không có một cô gái tên Hợp Hoan nào tranh giành với cô ta nữa. Chỉ mong cô ta và Hướng đại nhân được đầu bạc răng long.” Tôi ném bình rượu, rời khỏi phòng, trong lòng lạnh lẽo mất mát.
Từ nay, cõi trần muôn trượng này không liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi từ từ đến dưới cây tử đằng, đưa tay khẽ khàng vuốt lên bàn đu. Tôi tới trần gian, chỉ có lỗi với đứa bé này mà thôi. Tôi đã từng cực kì thích thú tưởng tượng đến hình dạng của con, muốn cùng Tử Thần nuôi dạy con ở núi Kì Bàn, cùng hưởng thiên luân (*quan hệ cha con, anh em). Dạy con cầm kì thư họa, thành một người đoan chính hiền lương. Đáng tiếc, sự hiện hữu của con không được người cho phép, cha con cũng không cần con. Tôi bi thương ngồi xuống, trong bụng bắt đầu đau quặn từng cơn.
Tử Thần đỡ tôi suốt dọc đường, ban đầu tôi rất kháng cự, nhưng nghĩ lại, bây giờ chàng không phải là người trong lòng tôi nữa, chỉ là người qua đường bình thường thôi, đỡ cho một chút thì có làm sao. Từ đây về sau tôi không có liên quan gì tới chàng nữa.
Máu chầm chậm trào ra từ dưới bụng, trên chiếc váy dài màu xanh nhạt thấm máu đỏ sẫm, Tử Thần bế tôi lên, chạy nhanh vào sương phòng, Hướng mẫu không ngừng gấp gáp sai người tìm đại phu. Tôi hờ hững nằm trên giường, tựa hồ thân thể này không phải của mình. Tử Thần cầm lấy tay tôi, trên ngón tay ươn ướt nước mắt anh. Tôi nhìn anh, cuối cùng, tôi không nợ anh nữa. Anh cứu tôi một mệnh, tôi đã trả lại, từ đây không còn dây dưa. Thế gian này không phải nơi dành cho tôi.
Máu càng lúc càng nhiều, thấm ướt đệm chăn, sắc mặt Tử Thần tái nhợt, hô hấp gấp gáp, liều mạng gọi tên tôi.
Tôi càng lúc càng ngẩn ngơ, thân thể ngày càng nhẹ hẫng, tựa hồ có thể thổi bay. Tử Thần gọi tên tôi bên tai, giọng khàn khàn. Tôi cũng không nghe rõ lắm. Từ từ thở nhẹ một hơi, đời này cuối cùng cũng hết, sống ngàn năm cũng không khổ sở như hai ngày ngắn ngủi này, quả thật rất mệt mỏi rất đau. Tôi chỉ muốn mau chóng được giải thoát, để tôi trở về núi Kì Bàn, nơi đó mới đúng là nơi chốn dành cho tôi. Tôi nhắm mắt lại, dùng hết thần trí cuối cùng nói với Tử Thần, trong vòng bảy ngày hãy đem tro cốt của tôi trở về núi Kì Bàn, an táng bên phải đài ngắm sao. Tử Thần ôm chặt tôi vào lòng, điên cuồng gào thét một tiếng: “Không!” Tôi khẽ cau mày, thở dài một hơi, cuối cùng cũng không đau đớn nữa. Sau đó, dần dần bay lên, có thể nhìn thấy một cô gái nằm trên giường, khép kín hai mắt, Tử Thần đau đớn nghẹn ngào gục trên người cô gái kia. Đột nhiên tôi hiểu ra, mình đang nhìn chính bản thân, bây giờ tôi đã là một hồn phách tự do.
Nguyên thần bay theo gió, đến đài ngắm sao.
Đài ngắm sao vẫn như trước hoàn toàn không có tiếng động, âm thành nào. Tại sao lại yên tĩnh đến nỗi côn trùng cũng không kêu tiếng nào? Tôi nhìn lại chốn xưa, những hình ảnh đã từng vui vẻ sảng thoải mái bên Kiến Mộc, lão thổ địa rõ mồn một chảy qua trước mắt. Tiếc thay, tôi lại thành hình dạng này. Bỗng nhiên tôi rất sợ phải gặp lão thổ địa, lão từng khuyên tôi, sẽ không có kết cục tốt đâu, nhưng tôi vẫn không tin. Không ngờ lại thành sự thật.
Tôi nhớ đến lời thề non hẹn biển từng nghe ngày trước, từng câu từng chữ rõ ràng như thế. E rằng nam nữ yêu thương nhau đều nói, nhưng không biết trên đời có bao nhiêu người có thể thực hiện.
Tôi giấu nguyên thần trên phiến lá một bụi cây bên cạnh suối Cam Lộ, khe khẽ hít hơi nước, chỉ mong anh sẽ mang tro cốt tôi tới đây. Giờ khắc này, tôi chỉ muốn trở về làm một thân cây, vô dục vô cầu, vô tình vô ái khoái hoạt tự do. Không biết, tôi còn có thể làm được không.