Chương : 64
Chương 65 : BỊ CƯỚP!
Gió lạnh ơi là lạnh, mang theo hơi mát của suối Cam Lộ, tôi mở mắt nhìn quanh, trong sương mù mông lung, hình như trời sắp mưa rồi. Tôi rất mừng rỡ.
Trên con đường núi, bóng người mờ ảo ào chạy xuống, nếu mà đi chậm, e rằng sẽ ướt sũng mất. Hay quá, cây như tôi thì không sợ trời mưa, tôi run run cành lá, muốn nghênh đón món quà ân huệ trời cho này. Lại một tiếng lục cục vang lên khiến giật hết cả mình, tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Long Thất, Thất vương tử cử chỉ phong lưu bây giờ làm một chuyện rất không phong lưu, đào cây. Mà cây đang bị bứng chính là tôi đây, tôi cố gắng ổn định tinh thần, run rẩy nhớ lại sự quen biết của mình và Long Thất, hình như tôi cũng chưa làm gì có lỗi với nhà anh ta, chẳng qua thiếu anh năm trăm năm công lực chứ mấy, huống chi, anh chủ động mà đưa tôi mà, tôi gom hết can đảm, thấp thỏm hỏi: “Long, Thất vương tử, anh đào tôi lên làm gì?” Long Thất ngẩng đầu cười tít mắt nhìn tôi, sau đó vác tôi lên vai: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, để em ở đây vẫn rất không yên tâm, quyết định mang về Đông Hải, trông chừng em mỗi ngày, tránh lại gây rắc rối.” Tôi hoảng sợ vô cùng, mặc kệ đoan trang thục nhã, hét thảm: “Thất vương tử, tôi không phải san hô, anh muốn làm tôi chết đuối sao?”
Long Thất cười ha hả: “Tiểu Hợp Hoan, tôi niệm cho em một cái quyết tránh nước là được, sau này em sẽ là cây của Đông Hải, thuộc về tôi!”
Đây là đạo lí gì chứ, không thèm hỏi người ta có đồng ý mà ngang ngược cướp lấy thế sao? Tôi không muốn ngâm mình trong nước mặn mỗi ngày đâu, nhưng bây giờ hiểu có nói rõ trái phải với anh là không sáng suốt, chỉ biết hô lớn: “Thổ địa, lão thần tiên mau mau tới cứu tôi!”
Long Thất cười ha hả, cưỡi mây bay đi, tôi choáng váng, đến khi mọi vật rõ ràng, chỉ thấy xa xa lão nhỏ xíu nhảy cẫng lên: “Tiểu Hợp Hoan, cô đi đâu đó?”
Gió lạnh ơi là lạnh, mang theo hơi mát của suối Cam Lộ, tôi mở mắt nhìn quanh, trong sương mù mông lung, hình như trời sắp mưa rồi. Tôi rất mừng rỡ.
Trên con đường núi, bóng người mờ ảo ào chạy xuống, nếu mà đi chậm, e rằng sẽ ướt sũng mất. Hay quá, cây như tôi thì không sợ trời mưa, tôi run run cành lá, muốn nghênh đón món quà ân huệ trời cho này. Lại một tiếng lục cục vang lên khiến giật hết cả mình, tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Long Thất, Thất vương tử cử chỉ phong lưu bây giờ làm một chuyện rất không phong lưu, đào cây. Mà cây đang bị bứng chính là tôi đây, tôi cố gắng ổn định tinh thần, run rẩy nhớ lại sự quen biết của mình và Long Thất, hình như tôi cũng chưa làm gì có lỗi với nhà anh ta, chẳng qua thiếu anh năm trăm năm công lực chứ mấy, huống chi, anh chủ động mà đưa tôi mà, tôi gom hết can đảm, thấp thỏm hỏi: “Long, Thất vương tử, anh đào tôi lên làm gì?” Long Thất ngẩng đầu cười tít mắt nhìn tôi, sau đó vác tôi lên vai: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, để em ở đây vẫn rất không yên tâm, quyết định mang về Đông Hải, trông chừng em mỗi ngày, tránh lại gây rắc rối.” Tôi hoảng sợ vô cùng, mặc kệ đoan trang thục nhã, hét thảm: “Thất vương tử, tôi không phải san hô, anh muốn làm tôi chết đuối sao?”
Long Thất cười ha hả: “Tiểu Hợp Hoan, tôi niệm cho em một cái quyết tránh nước là được, sau này em sẽ là cây của Đông Hải, thuộc về tôi!”
Đây là đạo lí gì chứ, không thèm hỏi người ta có đồng ý mà ngang ngược cướp lấy thế sao? Tôi không muốn ngâm mình trong nước mặn mỗi ngày đâu, nhưng bây giờ hiểu có nói rõ trái phải với anh là không sáng suốt, chỉ biết hô lớn: “Thổ địa, lão thần tiên mau mau tới cứu tôi!”
Long Thất cười ha hả, cưỡi mây bay đi, tôi choáng váng, đến khi mọi vật rõ ràng, chỉ thấy xa xa lão nhỏ xíu nhảy cẫng lên: “Tiểu Hợp Hoan, cô đi đâu đó?”