Chương 1: Vừa sinh ra liền được mỹ nam cứu giúp
edit: dzy
"Phanh phanh, phanh phanh, phanh phanh"
Một trận dồn dập tiếng tim đập vang lên.
Bạch Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, bốn phía đều là một mảnh hỗn độn, mơ mơ hồ hồ.Nàng đây là ở đâu? Vì cái gì có cảm giác hít thở không thông? Tiếng tim đập này là của người nào? Vì cái gì nàng sẽ nghe được tim đập của người khác? Còn có......
Ai mẹ nó tại đụng đầu của nàng! Còn đẩy nàng!
Trong đầu lập tức trống rỗng, vô số tin tức trong đầu truyền đến.
Bạch Lạc kinh hãi.
Mẹ kiếp, nàng cư nhiên bị cái kia lão thần kia gạt tới dị giới! Không phải đã nói qua sao, cho dù là nàng đến dị giới, cũng sẽ xuyên qua đến một mỹ nhân tuyệt thế, gia thế hiển hách sao?
Bây giờ là tình huống nào? Nàng vậy mà xuyên qua một thai nhi còn chưa ra đời!
Mà thai nhi ngay mới vừa rồi ngạt thở mà chết, hung thủ chính là bà đỡ mặt người dạ thú đang đỡ đẻ.
Bạch Lạc tự hỏi trong lòng xuyên không có ích gì? Một thai nhi chưa ra đời, có thể ở trong bụng của mẫu thân lật trời sao? Còn không phải vài phút vừa bị yêu lão yêu bà giết chết đấy.
Bạch Lạc tuyệt vọng mắt nhắm hai mắt lại, trong lòng hét lớn: "Lão thần, ngươi cút ra đây cho ta!"
Rất nhanh, thanh âm một của lão già rõ ràng truyền tới, "Hắc hắc, nha đầu, có chuyện gì thế?"
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì! Vì cái gì ta lại xuyên qua thành một thai nhi? Ta phải sống thế nào! Lão yêu bà bên ngoài rõ ràng không muốn để cho ta sinh ra! Cho dù là sinh ra, cũng có thể giết ta trong một phút a!"
"Nha đầu, ngươi đừng nóng vội! Ngươi hiện tại nghe lão phu nói, đầu cuối xuống, mông ưỡn lên, toàn thân cuộn lại, chuẩn bị ở xương chậu lao ra xông ra!"
Bạch Lạc rất muốn tặng cho lão già này một ánh mắt lạnh nhạt, vì sống sót, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng dựa theo lời lão đầu nói co thân thể đầu hướng xuống rơi xuống, trong nội tâm nàng không khỏi nói thầm.
"Xú lão đầu, ngươi đời trước không phải là một bác sĩ khoa phụ sản chứ?"
"Nha đầu, ngươi thế nào lại biết?"
Bạch Lạc biểu thị không muốn nói chuyện.
Đột nhiên, thanh âm của lão đầu truyền tới, "Nha đầu! Thời cơ đến! Nhanh lên!"
Bạch Lạc không kịp nghĩ nhiều, cũng không lo được nhiều như vậy, dựa theo lão đầu nói, co người lại, liều mạng lao xuống!
Quá trình thật sự rất gian khổ, có một cánh tay liều mạng đẩy nàng vào trong, nhưng rất nhanh cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt tiêu tan. Bạch Lạc biết được, nàng thành công rồi, nàng ra đời!
Quá kích động Bạch Lạc "oa oa" khóc lớn một tiếng!
Âm thanh vang dội kinh động đến tất cả đám người canh giữ ở bên ngoài sân Bạch Tướng Quân Phủ. Đương nhiên, cũng làm kinh sợ đến bà mụ đang quỳ gối dưới chân Bạch Tướng Quân phu nhân.
Bà mụ hai mắt trừng mắt nhìn hài tử toàn thân dơ bẩn, tim của bà mụ lộp bộp một tiếng, xong rồi, sinh rồi! Nên giao phó với chủ tử thế nào đây.
Lúc này, bầu trời trong nháy mắt trở nên tối sầm u ám, sấm sét gần như xé toạc mây đen dày đặc, sau đó một trận mưa to ập đến, kèm theo cuồng phong cuồng phong, giống như có yêu ma giáng thế. Khiến người ta cảm thấy ngột ngạt không thể thở được.
Hiền Vương phủ, tại thư phòng. Dáng người của một nam nhân lạnh lùng lại cực kì tuấn tú đang đứng trước cửa sổ, thân ảnh cao gầy hiện lên dưới ánh trăng. Cặp mắt phượng thâm thuý nhìn thấy một đạo ánh sáng dị thường, xẹt qua tia quỷ dị.
Môi mỏng gợi cảm mấp máy, tự lẩm bẩm một mình. "Là ngươi đã trở về rồi sao."
Đôi lông mày đen nhánh của nam nhân kia hơi cau lại, khoé môi thoáng qua một nụ cười yêu dã.
Ngay lập tức thu liễm lại cảm xúc, lạnh nhạt như băng. Cuối cùng nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp. "Bắc Lê!"
Vừa dứt lời, một thân màu trắng loé lên. Chiều cao của người này cũng không thua kém hắn, "Vương gia."
Bắc Lê cung kính cuối đầu, đứng trước mặt nam nhân kia. Đợi hắn mở miệng.
"Chuẩn bị ngựa, đến Bạch Tướng quân phủ."
Bắc Lê dừng một lúc, đáp lại: "Vâng, Vương Gia."
Bên trong Bạch Tướng quân phủ, tiếng kêu thảm như chọc tiết heo truyền đến. Kèm theo tiếng khóc non nớt của hài tử. Một tiếng nghe chói tai, một tiếng nghe như chọc người khác đau lòng.
Trong viện, khi Bạch Tướng quân nghe được tiếng khóc non nớt của hài tử, đôi mắt già nua lập tức đỏ lên. Vui đến rơi lệ, đi đến bàn đá trong viện ngồi xuống, không khỏi lau nước mắt, vui vẻ gật đầu "Tốt, tốt. Bạch Thương Khung ta cuối cùng cũng có hài tử."
Thấy thế, hộ vệ trong phủ đồng loạt quỳ xuống chúc mừng, "Chúc mừng lão gia."
Lúc này, Bạch Lạc đang trợn to hai mắt nhìn bà mụ đang khóc đến tê tâm liệt phế. Khuôn mặt nhăn nheo già nua hiện lên sát ý, Bạch Lạc "Oa" một tiếng, khóc càng hung hăng hơn.
Có như vậy mới kéo được sự chú ý của những người khác, có như vậy mới khiến lão yêu bà không xuống tay với nàng nữa.
Người ta nói rằng thị lực của một đứa trẻ sơ sinh gần như bằng không, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng của lão yêu bà này! Chẳng lẽ là bởi vì nàng cường đại? Tốt, rất tốt! Bất luận như thế nào, lão yêu bà, Bạch Lạc ta nhớ kỹ ngươi!
Đột nhiên, một thanh âm yếu ớt truyền đến. "Hài tử, hài tử của ta."
Bạch Lạc lúc này mới tỉnh táo lại, là mẫu thân của nàng. Phu nhân Bạch Tướng quân Cố Khuynh Thành.
Bạch Lạc trong nháy mắt ngừng khóc, trong cổ họng phát ra âm thanh "Y y, nha nha." Giống như muốn nói chuyện, Kế hoạch của bà mụ thất bại, thấy Cố Khuynh Thành muốn nhìn hài tử, bà ta dừng lại một chút. Vội vàng cho hài tử mặc tả lót đem đến trước mặt Cố Khuynh Thành, đặt nàng nằm ở bên cạnh. "Chúc mừng phu nhân, là một thiên kim."
Sắc mặt Cố Khuynh Thành tái nhợt, đôi môi nứt nẻ. Nghe bà mụ nói vậy, khoé môi lộ ra một nụ cười ôn nhu thoả mãn. Mí mắt trĩu nặng, nàng muốn sờ hài tử, nhưng vì cơ thể mệt mỏi quá độ vì sinh hài tử. Còn chưa chạm vào, liền nhắm mắt thiếp đi.
Bạch Lạc nhìn chằm chằm nữ nhân đang suy yếu kia, trong lòng vô cùng cảm động. Liều cả tính mạng chỉ để sinh ra nàng.
Thấy vậy, bà mụ liếc nhìn những nha hoàn đang bận rộn phía sau. Đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nằm ở trên giường, một tia hàn ý thoáng qua nơi đáy mắt.
Cảm nhận được sát ý của bà ta, Bạch Lạc căng thẳng nhìn chằm chằm, nhìn thấy móng vuốt của bà mụ duỗi về phía mình. Cổ họng nàng nghẹn lại, lão yêu bà này còn muốn giết nàng a? Ta phi, khóc! Lúc này nhất định phải khóc để kéo sự chú ý của người kia. Bằng không, Bạch Lạc nàng vừa sinh ra liền chết yểu, đúng thật là bi kịch.
Nghĩ đến đây, Bạch Lạc trong nháy mắt liền khóc lớn, tay bà mụ vừa mới chạm vào khuôn mặt của Bạch Lạc. Cửa lớn đột nhiên bị đá ra!
Thanh âm trầm thấp lạnh như băng truyền đến khắp phòng "Dừng tay."
Bà mụ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó, sống lưng lạnh toát, cổ họng nghẹn lại, vội vàng bỏ tay ra, chậm rãi xoay người. Cố gắng trấn định trong lòng.
Tiếng khóc của Bạch Lạc cũng vì thế mà đột ngột ngừng lại, giọng nói của nam nhân này nghe thật hay! Hắn tới đây là vì nàng sao? Lúc này Bạch Lạc vô cùng cảm kích, may mà hắn ta đến kịp thời! Anh anh anh ~~
Ngoài cửa, dáng người cao lớn của nam nhân đứng đó, giống như Tu La trong địa ngục, đôi mắt phượng lạnh lùng mà khát máu liếc nhìn bà mụ một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Bạch Lạc.
______________________________________
[1524]
"Phanh phanh, phanh phanh, phanh phanh"
Một trận dồn dập tiếng tim đập vang lên.
Bạch Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, bốn phía đều là một mảnh hỗn độn, mơ mơ hồ hồ.Nàng đây là ở đâu? Vì cái gì có cảm giác hít thở không thông? Tiếng tim đập này là của người nào? Vì cái gì nàng sẽ nghe được tim đập của người khác? Còn có......
Ai mẹ nó tại đụng đầu của nàng! Còn đẩy nàng!
Trong đầu lập tức trống rỗng, vô số tin tức trong đầu truyền đến.
Bạch Lạc kinh hãi.
Mẹ kiếp, nàng cư nhiên bị cái kia lão thần kia gạt tới dị giới! Không phải đã nói qua sao, cho dù là nàng đến dị giới, cũng sẽ xuyên qua đến một mỹ nhân tuyệt thế, gia thế hiển hách sao?
Bây giờ là tình huống nào? Nàng vậy mà xuyên qua một thai nhi còn chưa ra đời!
Mà thai nhi ngay mới vừa rồi ngạt thở mà chết, hung thủ chính là bà đỡ mặt người dạ thú đang đỡ đẻ.
Bạch Lạc tự hỏi trong lòng xuyên không có ích gì? Một thai nhi chưa ra đời, có thể ở trong bụng của mẫu thân lật trời sao? Còn không phải vài phút vừa bị yêu lão yêu bà giết chết đấy.
Bạch Lạc tuyệt vọng mắt nhắm hai mắt lại, trong lòng hét lớn: "Lão thần, ngươi cút ra đây cho ta!"
Rất nhanh, thanh âm một của lão già rõ ràng truyền tới, "Hắc hắc, nha đầu, có chuyện gì thế?"
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì! Vì cái gì ta lại xuyên qua thành một thai nhi? Ta phải sống thế nào! Lão yêu bà bên ngoài rõ ràng không muốn để cho ta sinh ra! Cho dù là sinh ra, cũng có thể giết ta trong một phút a!"
"Nha đầu, ngươi đừng nóng vội! Ngươi hiện tại nghe lão phu nói, đầu cuối xuống, mông ưỡn lên, toàn thân cuộn lại, chuẩn bị ở xương chậu lao ra xông ra!"
Bạch Lạc rất muốn tặng cho lão già này một ánh mắt lạnh nhạt, vì sống sót, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng dựa theo lời lão đầu nói co thân thể đầu hướng xuống rơi xuống, trong nội tâm nàng không khỏi nói thầm.
"Xú lão đầu, ngươi đời trước không phải là một bác sĩ khoa phụ sản chứ?"
"Nha đầu, ngươi thế nào lại biết?"
Bạch Lạc biểu thị không muốn nói chuyện.
Đột nhiên, thanh âm của lão đầu truyền tới, "Nha đầu! Thời cơ đến! Nhanh lên!"
Bạch Lạc không kịp nghĩ nhiều, cũng không lo được nhiều như vậy, dựa theo lão đầu nói, co người lại, liều mạng lao xuống!
Quá trình thật sự rất gian khổ, có một cánh tay liều mạng đẩy nàng vào trong, nhưng rất nhanh cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt tiêu tan. Bạch Lạc biết được, nàng thành công rồi, nàng ra đời!
Quá kích động Bạch Lạc "oa oa" khóc lớn một tiếng!
Âm thanh vang dội kinh động đến tất cả đám người canh giữ ở bên ngoài sân Bạch Tướng Quân Phủ. Đương nhiên, cũng làm kinh sợ đến bà mụ đang quỳ gối dưới chân Bạch Tướng Quân phu nhân.
Bà mụ hai mắt trừng mắt nhìn hài tử toàn thân dơ bẩn, tim của bà mụ lộp bộp một tiếng, xong rồi, sinh rồi! Nên giao phó với chủ tử thế nào đây.
Lúc này, bầu trời trong nháy mắt trở nên tối sầm u ám, sấm sét gần như xé toạc mây đen dày đặc, sau đó một trận mưa to ập đến, kèm theo cuồng phong cuồng phong, giống như có yêu ma giáng thế. Khiến người ta cảm thấy ngột ngạt không thể thở được.
Hiền Vương phủ, tại thư phòng. Dáng người của một nam nhân lạnh lùng lại cực kì tuấn tú đang đứng trước cửa sổ, thân ảnh cao gầy hiện lên dưới ánh trăng. Cặp mắt phượng thâm thuý nhìn thấy một đạo ánh sáng dị thường, xẹt qua tia quỷ dị.
Môi mỏng gợi cảm mấp máy, tự lẩm bẩm một mình. "Là ngươi đã trở về rồi sao."
Đôi lông mày đen nhánh của nam nhân kia hơi cau lại, khoé môi thoáng qua một nụ cười yêu dã.
Ngay lập tức thu liễm lại cảm xúc, lạnh nhạt như băng. Cuối cùng nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp. "Bắc Lê!"
Vừa dứt lời, một thân màu trắng loé lên. Chiều cao của người này cũng không thua kém hắn, "Vương gia."
Bắc Lê cung kính cuối đầu, đứng trước mặt nam nhân kia. Đợi hắn mở miệng.
"Chuẩn bị ngựa, đến Bạch Tướng quân phủ."
Bắc Lê dừng một lúc, đáp lại: "Vâng, Vương Gia."
Bên trong Bạch Tướng quân phủ, tiếng kêu thảm như chọc tiết heo truyền đến. Kèm theo tiếng khóc non nớt của hài tử. Một tiếng nghe chói tai, một tiếng nghe như chọc người khác đau lòng.
Trong viện, khi Bạch Tướng quân nghe được tiếng khóc non nớt của hài tử, đôi mắt già nua lập tức đỏ lên. Vui đến rơi lệ, đi đến bàn đá trong viện ngồi xuống, không khỏi lau nước mắt, vui vẻ gật đầu "Tốt, tốt. Bạch Thương Khung ta cuối cùng cũng có hài tử."
Thấy thế, hộ vệ trong phủ đồng loạt quỳ xuống chúc mừng, "Chúc mừng lão gia."
Lúc này, Bạch Lạc đang trợn to hai mắt nhìn bà mụ đang khóc đến tê tâm liệt phế. Khuôn mặt nhăn nheo già nua hiện lên sát ý, Bạch Lạc "Oa" một tiếng, khóc càng hung hăng hơn.
Có như vậy mới kéo được sự chú ý của những người khác, có như vậy mới khiến lão yêu bà không xuống tay với nàng nữa.
Người ta nói rằng thị lực của một đứa trẻ sơ sinh gần như bằng không, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng của lão yêu bà này! Chẳng lẽ là bởi vì nàng cường đại? Tốt, rất tốt! Bất luận như thế nào, lão yêu bà, Bạch Lạc ta nhớ kỹ ngươi!
Đột nhiên, một thanh âm yếu ớt truyền đến. "Hài tử, hài tử của ta."
Bạch Lạc lúc này mới tỉnh táo lại, là mẫu thân của nàng. Phu nhân Bạch Tướng quân Cố Khuynh Thành.
Bạch Lạc trong nháy mắt ngừng khóc, trong cổ họng phát ra âm thanh "Y y, nha nha." Giống như muốn nói chuyện, Kế hoạch của bà mụ thất bại, thấy Cố Khuynh Thành muốn nhìn hài tử, bà ta dừng lại một chút. Vội vàng cho hài tử mặc tả lót đem đến trước mặt Cố Khuynh Thành, đặt nàng nằm ở bên cạnh. "Chúc mừng phu nhân, là một thiên kim."
Sắc mặt Cố Khuynh Thành tái nhợt, đôi môi nứt nẻ. Nghe bà mụ nói vậy, khoé môi lộ ra một nụ cười ôn nhu thoả mãn. Mí mắt trĩu nặng, nàng muốn sờ hài tử, nhưng vì cơ thể mệt mỏi quá độ vì sinh hài tử. Còn chưa chạm vào, liền nhắm mắt thiếp đi.
Bạch Lạc nhìn chằm chằm nữ nhân đang suy yếu kia, trong lòng vô cùng cảm động. Liều cả tính mạng chỉ để sinh ra nàng.
Thấy vậy, bà mụ liếc nhìn những nha hoàn đang bận rộn phía sau. Đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nằm ở trên giường, một tia hàn ý thoáng qua nơi đáy mắt.
Cảm nhận được sát ý của bà ta, Bạch Lạc căng thẳng nhìn chằm chằm, nhìn thấy móng vuốt của bà mụ duỗi về phía mình. Cổ họng nàng nghẹn lại, lão yêu bà này còn muốn giết nàng a? Ta phi, khóc! Lúc này nhất định phải khóc để kéo sự chú ý của người kia. Bằng không, Bạch Lạc nàng vừa sinh ra liền chết yểu, đúng thật là bi kịch.
Nghĩ đến đây, Bạch Lạc trong nháy mắt liền khóc lớn, tay bà mụ vừa mới chạm vào khuôn mặt của Bạch Lạc. Cửa lớn đột nhiên bị đá ra!
Thanh âm trầm thấp lạnh như băng truyền đến khắp phòng "Dừng tay."
Bà mụ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó, sống lưng lạnh toát, cổ họng nghẹn lại, vội vàng bỏ tay ra, chậm rãi xoay người. Cố gắng trấn định trong lòng.
Tiếng khóc của Bạch Lạc cũng vì thế mà đột ngột ngừng lại, giọng nói của nam nhân này nghe thật hay! Hắn tới đây là vì nàng sao? Lúc này Bạch Lạc vô cùng cảm kích, may mà hắn ta đến kịp thời! Anh anh anh ~~
Ngoài cửa, dáng người cao lớn của nam nhân đứng đó, giống như Tu La trong địa ngục, đôi mắt phượng lạnh lùng mà khát máu liếc nhìn bà mụ một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Bạch Lạc.
______________________________________
[1524]