Chương 7: Nam nhân này tính khí quá bá đạo
C7: Nam nhân này tính khí quá bá đạo
edit: dzy
Nói xong, không ngừng dập đầu nhận tội, “Vương Gia, nô tỳ nói câu nào cũng là thật, nô tỳ tuyệt không dám lừa gạt Vương Gia nửa câu. Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ,Thái Hậu nương nương sai người đem bắt hài tử cùng tướng công uy hiếp nô tỳ.Nô tỳ thật sự là không có cách nào,mới có thể làm ra sự việc thương thiên hại lí như thế.” Còn tốt, hài tử của Bạch Tướng quân vẫn bình an,bằng không, bà mụ không dám nghĩ,người nhà của mình sắp đối mặt với khốn cảnh như thế nào.
Đắc tội thái hậu, có lẽ nàng sẽ chết,nhưng đắc tội Hiền Vương, nàng không chỉ chết, mộ tổ của nàng, sợ là sẽ bị Hiền Vương sai người phá hủy!
Sau khi Ngọc Tuyệt Trần nghe bà mụ nói xong, trên khuôn mặt tuấn lãnh không có một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng của hắn rét lạnh, hơi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu, “Ném vào!” Trực tiếp rời đi.
Rất nhanh, liền truyền đến tiếng bà mụ kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, Ngọc Tuyệt Trần càng đến gần của mật thất, thanh âm càng nhỏ.Bắc Lê một mực đi sau lưng Ngọc Tuyệt Trần không lên tiếng,hắn hiểu rất rõ chủ tử nhà mình, càng là không nói lời nào, cảm xúc càng là không thay đổi, vậy liền chứng minh, có người sắp xui xẻo!
Ra khỏi mật thất bí mật, Ngọc Tuyệt Trần nhắc nhở Bắc Lê, “Lúc này không cần kinh động đến vị trong cung kia! Bản vương sẽ tìm nàng tính sổ sau.” Bắc Lê thẳng lưng nghe lệnh, xem ra, có người thật sự sắp xui xẻo, vội vàng đáp lời:
“Vâng, Vương Gia.”
Lúc này, Bạch Lạc đã tỉnh lại sau giấc ngủ. Nàng có chút mơ hồ mở hai mắt ra, nhìn bốn phía không có động tĩnh liền hiếu kỳ không thôi, chẳng lẽ,mọi người đều đi rồi?
Đi rồi cũng tốt, nàng ở một mình có thể thoải mái chơi đùa không phải sao? Nàng tiện tay sờ soạng một cái đồ chơi nhỏ, dùng hết toàn bộ sức mạnh đem nó nhặt lên, vuốt vuốt. Đang cao hứng, ai ngờ, đột nhiên một trận hàn ý đánh tới, thanh âm Đan Doanh Doanh khiếp đảm truyền tới, “Nô tỳ tham kiến Vương Gia.”
Bạch Lạc nghe xong Đan Doanh Doanh mà nói, một cái giật mình đình chỉ động tác, kết quả, trong tay trống lúc lắc trực tiếp đập trúng nàng trên sống mũi, đem còn có chút mơ hồ nàng trong nháy mắt đập thanh tỉnh, Bạch Lạc“oa ô” một tiếng khóc lớn. Bạch Lạc biểu thị, thật sự rất đau. Nhưng cái này khóc, thật sự cũng là bản năng a!
Ngọc Tuyệt Trần vừa tới cửa tẩm điện,liền nghe được tiếng Bạch Lạc khóc lớn, trong giây lát, hắn đã đến trước giường, nhìn thấy mũi của tiểu gia hỏa đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng,hoàn toàn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, lửa giận trong lòng lập tức nổi lên bốn phía, hướng về phía Đan Doanh Doanh lạnh giọng chất vấn,
“Ngươi chiếu cố Lạc nhi như thế này?”
Âm thanh không có một tia nhiệt độ,Đan Doanh Doanh nghe xong trong lòng sợ hãi không thôi.
Nàng cổ họng nắm thật chặt, đang muốn trả lời, ngọc tuyệt trần thanh âm lạnh như băng đạo,
“Người đâu, đem người mang xuống,phạt hai mươi trượng! Về sau lại xuất hiện việc ngoài ý muốn như thế, trực tiếp đưa đi quân doanh sung làm *quân kỹ!”
*Quân kỹ: chắc mn cũng quen thuộc với từ này.
Đan Doanh Doanh vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi, nàng không dám cầu xin tha thứ, bởi vì đã từng nghe nói qua tính tình của Hiền Vương,ngươi càng cầu xin tha thứ, chết lại càng nhanh càng thảm! Khuôn mặt trái xoan lớn chừng bàn tay đã sợ hãi đến không còn chút màu sắc, cặp mắt hạnh liếc trộm tiểu gia hỏa đang nằm trong nôi, ngay sau đó bị một lực đạo kéo xuống.
Bạch Lạc cũng không nghĩ đến, bởi vì mình không cẩn thận, làm hại nhũ mẫu bị kéo ra ngoài trách phạt, đầu mũi có chút chua xót, nàng vừa mới sinh ra, cha mẹ liền bị ép không thể nuôi nàng, đến Hiền Vương phủ chưa đầy bao lâu, liền làm hại nhũ mẫu bị kéo đi phạt trượng.
Nàng thật giống như một người chuyên gây phiền phức......
Ngọc Tuyệt Trần nhìn bộ dáng của Bạch Lạc bộ, chậm rãi cúi người,thận trọng ôm lấy nàng, âm thanh giàu từ tính nói với nàng,
“Còn đau phải không?”
Bạch Lạc không muốn liên lụy đến ai nữa, cho nên chịu đựng cái mũi chua xót, hướng về phía Ngọc Tuyệt Trần cười cười. Tính tình của nam nhân này quá bá đạo, quá máu lạnh vô tình, thế lực lại mạnh mẽ đáng sợ, tất nhiên không thể đắc tội, vậy thì phải nghĩ biện pháp lấy lòng a!
Bất quá, tâm tình của hắn, nhìn giống như không tốt lắm?
Tay nhỏ tính toán bắt lấy vạt áo của Ngọc Tuyệt Trần, chỉ là không có sức lực, mỗi lần bắt được, bởi vì cái kia vải vóc quá mức thuận hoạt, đều từ trong tay trượt xuống. Cuối cùng Bạch Lạc từ bỏ.
Y y nha nha hô hào, Ngọc Tuyệt Trần nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa cố gắng bắt lấy vạt áo của hắn, môi mỏng khêu gợi câu lên một nụ cười tuyệt sắc, Bạch Lạc suýt nữa nhìn ngốc.
______________________________________
dzy: huhu h này còn ai thức khummm
edit: dzy
Nói xong, không ngừng dập đầu nhận tội, “Vương Gia, nô tỳ nói câu nào cũng là thật, nô tỳ tuyệt không dám lừa gạt Vương Gia nửa câu. Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ,Thái Hậu nương nương sai người đem bắt hài tử cùng tướng công uy hiếp nô tỳ.Nô tỳ thật sự là không có cách nào,mới có thể làm ra sự việc thương thiên hại lí như thế.” Còn tốt, hài tử của Bạch Tướng quân vẫn bình an,bằng không, bà mụ không dám nghĩ,người nhà của mình sắp đối mặt với khốn cảnh như thế nào.
Đắc tội thái hậu, có lẽ nàng sẽ chết,nhưng đắc tội Hiền Vương, nàng không chỉ chết, mộ tổ của nàng, sợ là sẽ bị Hiền Vương sai người phá hủy!
Sau khi Ngọc Tuyệt Trần nghe bà mụ nói xong, trên khuôn mặt tuấn lãnh không có một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng của hắn rét lạnh, hơi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu, “Ném vào!” Trực tiếp rời đi.
Rất nhanh, liền truyền đến tiếng bà mụ kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, Ngọc Tuyệt Trần càng đến gần của mật thất, thanh âm càng nhỏ.Bắc Lê một mực đi sau lưng Ngọc Tuyệt Trần không lên tiếng,hắn hiểu rất rõ chủ tử nhà mình, càng là không nói lời nào, cảm xúc càng là không thay đổi, vậy liền chứng minh, có người sắp xui xẻo!
Ra khỏi mật thất bí mật, Ngọc Tuyệt Trần nhắc nhở Bắc Lê, “Lúc này không cần kinh động đến vị trong cung kia! Bản vương sẽ tìm nàng tính sổ sau.” Bắc Lê thẳng lưng nghe lệnh, xem ra, có người thật sự sắp xui xẻo, vội vàng đáp lời:
“Vâng, Vương Gia.”
Lúc này, Bạch Lạc đã tỉnh lại sau giấc ngủ. Nàng có chút mơ hồ mở hai mắt ra, nhìn bốn phía không có động tĩnh liền hiếu kỳ không thôi, chẳng lẽ,mọi người đều đi rồi?
Đi rồi cũng tốt, nàng ở một mình có thể thoải mái chơi đùa không phải sao? Nàng tiện tay sờ soạng một cái đồ chơi nhỏ, dùng hết toàn bộ sức mạnh đem nó nhặt lên, vuốt vuốt. Đang cao hứng, ai ngờ, đột nhiên một trận hàn ý đánh tới, thanh âm Đan Doanh Doanh khiếp đảm truyền tới, “Nô tỳ tham kiến Vương Gia.”
Bạch Lạc nghe xong Đan Doanh Doanh mà nói, một cái giật mình đình chỉ động tác, kết quả, trong tay trống lúc lắc trực tiếp đập trúng nàng trên sống mũi, đem còn có chút mơ hồ nàng trong nháy mắt đập thanh tỉnh, Bạch Lạc“oa ô” một tiếng khóc lớn. Bạch Lạc biểu thị, thật sự rất đau. Nhưng cái này khóc, thật sự cũng là bản năng a!
Ngọc Tuyệt Trần vừa tới cửa tẩm điện,liền nghe được tiếng Bạch Lạc khóc lớn, trong giây lát, hắn đã đến trước giường, nhìn thấy mũi của tiểu gia hỏa đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng,hoàn toàn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, lửa giận trong lòng lập tức nổi lên bốn phía, hướng về phía Đan Doanh Doanh lạnh giọng chất vấn,
“Ngươi chiếu cố Lạc nhi như thế này?”
Âm thanh không có một tia nhiệt độ,Đan Doanh Doanh nghe xong trong lòng sợ hãi không thôi.
Nàng cổ họng nắm thật chặt, đang muốn trả lời, ngọc tuyệt trần thanh âm lạnh như băng đạo,
“Người đâu, đem người mang xuống,phạt hai mươi trượng! Về sau lại xuất hiện việc ngoài ý muốn như thế, trực tiếp đưa đi quân doanh sung làm *quân kỹ!”
*Quân kỹ: chắc mn cũng quen thuộc với từ này.
Đan Doanh Doanh vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi, nàng không dám cầu xin tha thứ, bởi vì đã từng nghe nói qua tính tình của Hiền Vương,ngươi càng cầu xin tha thứ, chết lại càng nhanh càng thảm! Khuôn mặt trái xoan lớn chừng bàn tay đã sợ hãi đến không còn chút màu sắc, cặp mắt hạnh liếc trộm tiểu gia hỏa đang nằm trong nôi, ngay sau đó bị một lực đạo kéo xuống.
Bạch Lạc cũng không nghĩ đến, bởi vì mình không cẩn thận, làm hại nhũ mẫu bị kéo ra ngoài trách phạt, đầu mũi có chút chua xót, nàng vừa mới sinh ra, cha mẹ liền bị ép không thể nuôi nàng, đến Hiền Vương phủ chưa đầy bao lâu, liền làm hại nhũ mẫu bị kéo đi phạt trượng.
Nàng thật giống như một người chuyên gây phiền phức......
Ngọc Tuyệt Trần nhìn bộ dáng của Bạch Lạc bộ, chậm rãi cúi người,thận trọng ôm lấy nàng, âm thanh giàu từ tính nói với nàng,
“Còn đau phải không?”
Bạch Lạc không muốn liên lụy đến ai nữa, cho nên chịu đựng cái mũi chua xót, hướng về phía Ngọc Tuyệt Trần cười cười. Tính tình của nam nhân này quá bá đạo, quá máu lạnh vô tình, thế lực lại mạnh mẽ đáng sợ, tất nhiên không thể đắc tội, vậy thì phải nghĩ biện pháp lấy lòng a!
Bất quá, tâm tình của hắn, nhìn giống như không tốt lắm?
Tay nhỏ tính toán bắt lấy vạt áo của Ngọc Tuyệt Trần, chỉ là không có sức lực, mỗi lần bắt được, bởi vì cái kia vải vóc quá mức thuận hoạt, đều từ trong tay trượt xuống. Cuối cùng Bạch Lạc từ bỏ.
Y y nha nha hô hào, Ngọc Tuyệt Trần nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa cố gắng bắt lấy vạt áo của hắn, môi mỏng khêu gợi câu lên một nụ cười tuyệt sắc, Bạch Lạc suýt nữa nhìn ngốc.
______________________________________
dzy: huhu h này còn ai thức khummm