Chương 3
11.
Sau ngày hôm đó, dường như Trình diễn bắt đầu nổi tính khí của mình, ở trong khách sạn như là vô tình mà trốn tránh tôi.
Tôi vừa phải quan sát tiến độ, lại vừa phải duy trì được nhiệt dộ, còn phải chú ý tới động tĩnh của truyền thông, mỗi ngày đều bận tối mặt tối mũi, sau đó mỗi lần rảnh rỗi đều phải đi an ủi cậu.
Thực ra nói cho cùng, có một phần nguyên nhân là bời vì vẻ mặt của Trình Diễn ngày hôm đó.
Tôi đã từng có rất nhiều tình nhân, nói chính xác hơn thì là bạn giường. Chẳng qua Trình Diễn chỉ là một người trong số đó. Nếu mà cứ nhất thiết phải nói ra một điểm không tương đồng thì cũng chỉ là thời gian dài nhất gần hai năm thôi.
Mà việc tình nhân được coi là tình nhân có lẽ bởi vì bọn tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cùng nhau ở trong vòng tròn an toàn, ai cũng đối xử tốt. Một khi đã đi ra khỏi vòng tròn đó, muốn tiến vào cuộc sống của một người khác, vậy thì mối quan hệ đó sớm kết thúc là tốt nhất.
Nhân cơ hội này, để cậu tỉnh táo một chút cũng tốt.
12.
Bất giác tiến độ các cảnh quay ngoại cảnh đã tiến hành được một nửa rồi, thông qua gần một tháng tiếp xúc với nhau, mọi người cũng trở nên quen thuộc hơn.
Ánh nắng chói mắt, tôi vừa mới kết thúc cuộc họp qua điện thoại đứng bên ngoài nhìn núi non trùng điệp, hít vào thứ không khí trong lành mà ở trong thành phố không có.
Người quản lí của Lê Nhã Tân tìm tới tôi: “Thấy cô như vậy, xem ra trước đây đã từng tới Lợi Doanh ư?”
“Ừ.” Tôi trả lời, “Rất nhiều năm về trước, nhưng mà lúc đó còn nhỏ quá, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ rồi.”
Người quản lí thuận theo lời nói của tôi mà đáp vài câu, sau đó nói vào trọng tâm vấn đề: sau này có ý định xào cp cho Trình Diễn và Lê Nhã Tân hay không.
Tôi còn chưa kịp nói, liền nhìn thấy vài người vội vã chạy vào trong lều, tôi kéo một người lại hỏi thì mới biết rằng vừa nãy đạo cụ xảy ra chút vấn đề chiếc đèn hai mét rơi xuống, Trình Diễn đẩy Lê Nhã Tân ra kết quả bị thương rồi.
Đôi lông mày nhíu lại, rảo bước vào bên trong lều.
Bên trong náo loạn, Trình Diễn nửa quỳ trên mặt đất, bên cạnh là cái đèn vỡ tan nát, một bên là tiếng khóc nức nở của Lê Nhã Tân.
Đẩy đám người đang vây lại ra liền nhìn thấy phía sau chiếc áo blouse trắng của Trình Diễn đã bị nhuộm đỏ, Lê Nhã Tân muốn tới xem vết thương, nhưng mà lại bị Trình Diễn nhíu mày ngăn cản.
“Hộp cấp cứu đâu?” tôi nhìn người xung quanh.
Tiểu Lý ở bên cạnh xông tới, thở hồng hộc: “Ở đây, ở đây.”
“Được rồi đừng vây quanh chỗ này nữa, nên làm gì thì làm đi,” tôi cúi đầu mở hộp ra, cầm lấy dung dịch sát trùng băng gạc và bông gòn ra.
Lúc chạm vào vết thương phía dưới lớp áo của Trình Diễn tay tôi liền khựng lại, trước mắt toàn là máu: “Tiểu Lý, gọi xe cứu thương.”
Trình diễn nhìn tôi, sau đó cụp mắt xuống, mồ hôi trên trán túa ra, đưa tay định tự cởi áo trên người mình ra.
“Không cần gọi xe cứu thương,” trong nhóm người truyền tới một giọng nói lạnh lùng, lạnh lùng mà trầm ổn, mang theo một chút m.a lực, trong phút chốc làm ổn định hiện trường hoảng loạn.
Tùy Nhiên đẩy đám người ra bước vào trong, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, cầm lấy đồ khử trùng từ trong tay tôi, khẽ nói: “Để tôi.”
Tôi liền đưa đồ trong tay mình cho anh, sau đó đứng dậy giải tán đám người, điều chỉnh lại trật tự ở hiện trường.
Quên mất việc trước đó đã thống nhất thời gian với Tùy Nhiên là vào ngày hôm nay.
Sau khi đưa Trình Diễn đã xử lí xong vết thương về phòng, tôi đích thân đến phòng của Tùy Nhiên: “Thật xin lỗi bác sỹ Tùy, vốn dĩ định sẽ đi đón anh, kết quả quá bận nhất thời quên mất việc này.”
Gọng kính màu vàng kim trên sống mũi cao thẳng tắp, áo sơ mi vẫn được cài cúc một cách tỉ mỉ cẩn thận, Tùy Nhiên cười nhạt nói: “Không sao, tự tôi qua đây cũng được.”
Tao nhã lễ phép, khiêm tốn chu đáo.
Điều này lại khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng: “Vậy...đợi sau khi chỉ đạo kĩ thuật ở đây kết thúc, tôi mời bác sĩ Tùy một bữa cơm, coi như là đáp lễ.”
Chính vào lúc tôi tưởng rằng người đàn ông trước mặt này sẽ từ chối, anh lại mỉm cười nói: “Được.”
Tôi:...
Cái này, tương phản thật lớn.
Tôi tưởng rằng kiểu người không nhiễm khói lửa nhân gian này sẽ không chấp nhận lời mời của những người phàm bọn tôi chứ.
Nhanh chóng mỉm cười: “Được thôi.”
“Vậy bác sỹ Tùy nghỉ ngơi một lúc đi, phần thủ thuật và lí luận được sắp xếp vào hai ngày này, cảnh quay rất dày đặc tới lúc đó có lẽ bác sỹ Tùy sẽ phải vất vả rồi.”
“Nên làm mà.” Anh nói.
Nhìn anh bước vào trong phòng, tôi mới thu lại nụ cười công thức trên mặt mình, quay người đi về phòng Trình Diễn.
13.
Trên đường đi gặp phải Tiểu Lý đang đi đưa cơm cho Trình Diễn, Tiểu Lý nói mình bị đau bụng nên vội vàng đưa hộp cơm cho tôi.
Vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng quở trách uể oải của Trình Diễn: “Tôi đã nói là không ăn rồi, đừng có tới làm phiền tôi nữa!”
Cậu ngồi trên sàn nhà quay lưng về phía cửa, lưng dựa vào cạnh giường, từ phía cửa nhìn vào chỉ có thể thấy bờ vai cuốn băng trắng cùng với mái tóc màu đen của cậu.
Tôi đặt cơm lên trên bàn, rồi đi qua đỡ vai cậu để cậu không dựa vào giường nữa: “Vừa mới băng bó vết thương xong, không thể cọ vào giường như vậy được.”
Nghe vậy, Trình Diễn hơi ngây người quay đầu qua nhìn tôi: “Chị?”
Tôi nhéo nhéo mặt cậu, thứ chạm vào tay toàn là xương: “Sao gầy đi nhiều vậy, dạo gần đây không ăn uống gì có đúng không?”
Trình Diễn đang ngồi trên giường vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình khựng lại, sau đó dứng dậy dịch lại gần tôi, ngồi xuống.
“Vết thương trên vai có còn đau không?”
Cậu cụp mắt, tóc mái mềm mại lòa xòa trước trán, rõ ràng vô cùng lanh trí: “Đau…”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu tôi âm thầm thở dài một hơi: “Đau thì ăn nhiều thịt một chút, bù lại.”
Tôi quay lại mở hộp cơm ra, tuy rằng đang ở nơi thâm sơn cùng cốc này nhưng mà đồ ăn vẫn được đảm bảo dinh dưỡng.
Tôi bày chén đĩa trước mặt cậu xong, Trình Diễn liền trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: “Chị, tôi đau tay.”
Tôi: …
Tôi cần đũa lên gắp cho cậu một miếng sườn: “Há miệng nào, tiểu tổ tông.”
Ánh mắt Trình Diễn nhìn tôi dâng lên vô số ngôi sao lấp lánh, giương khóe miệng lên cắn miếng sườn.
Đi đi lại lại, vô cùng ăn ý.
Tôi thổi nguội bát canh trong tay, múc một thìa cho cậu. lời nói của quản lí Lê Nhã Tân đột nhiên vang lên trong đầu tôi, tôi mở miệng hỏi: “Tuần sau sẽ tuyên truyền marketing, có lẽ sẽ xào cp cậu và Lê Nhã Tân, làm ràng buộc về thương mại. tôi cảm thấy như vậy cũng được, nhưng mà vẫn muốn hỏi ý kiến của cậu thế nào, dù gì thì cậu cũng là vai chính.”
Động tác của Trình Diễn khựng lại, hàng lông mi rũ xuống che đi ánh mắt, cậu cúi đầu uống canh, rất lâu sau mới trả lời: “Được.”
14.
Tùy Nhiên mặc quần áo bình thường ngồi ở bên cạnh đạo diễn, ngồi giữa một nhóm minh tinh vậy mà anh vẫn có thể chói mắt như thế.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, gọng kính trên sống mũi cũng không thể che đi được vẻ ưu tú từ trong xương cốt, nhẹ nhàng vân vê khóe miệng, nghiêm túc mà quan sát nội dung trong máy, sau đó cẩn thận hướng dẫn các thao tác. Có chỗ nào không rõ thì anh sẽ trực tiếp làm mẫu.
Ngón tay thon dài cầm dao phẫu thuật, anh hơi cúi đầu, cổ áo ngay ngắn, chiếc nút áo ở cổ không được cài cúc. Hơi nghiêng đầu, lúc giải thích cho Trình Diễn tuy lạnh lùng nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
“Chậc, sao Đường Vi không kí hợp đồng với Tùy Nhiên nhỉ, thật là đáng tiếc.” đạo diễn nhìn vào đoạn video trong máy quay, chậc chậc nói.
“Trước đó không phát hiện ra, nếu không anh ấy có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?” tôi cười trả lời.
“bây giờ cũng chưa muộn, nhìn Tùy Nhiên chắc cũng chỉ 27, 28 tuổi thôi.”
Tôi lắc đầu: “Thôi khỏi, người ta là nhân tài của đất nước, thôi thì để lại cho đất nước đi.”
Nếu muốn đào một bác sĩ ưu tú đi, vậy thì quá khó luôn.
Lúc nghỉ ngơi, mọi người trong tổ cười cười nói nói, Tùy Nhiên cười nhàn nhạt, khiêm tốn lễ độ đáp lại lời mọi người.
Quan hệ trong tổ phim cũng rất hòa hợp, không có mấy thứ thị phi lộn xộn, người PD là tôi đây cũng vô cùng nhàn nhã và vui vẻ. Đương nhiên nếu như không có cuộc điện thoại đó.
Nhìn vào người gọi tới “Hứa Thời Việt”, sắc mặt tôi trầm xuống, sau đó quay người ra ngoài nghe điện thoại. trong lòng rối loạn, cũng không hề chú ý tới ánh mắt từ hai phía nhìn tới.
“Alo, có chuyện gì.” Bên ngoài đã là hoàng hôn rồi, ráng chiều nhuộm đỏ phía chân trời xa xa.
Giọng nói của Hứa Thời Việt từ đầu bên kia truyền tới: “Live concert của tôi kết thúc rồi, vừa mới về đến Bắc Kinh,” anh ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Tiểu Vi, ngày mai em có rảnh không? Chúng ta bàn bạc một chút về việc giải trừ hợp đồng.”
Tôi cười cười, lời nói mang theo sự châm chọc: “Cậu không định bàn một chút việc kết hôn với tôi ư?”
Hứa Thời Việt giống như là bị tôi chẹn họng, giọng nói có chút ngập ngừng: “Tiểu Vi, em đừng như vậy.”
Đi qua 9 năm đằng đẵng trước mặt, lúc tới Pháp anh ta vứt cho tôi một tờ giấy giải trừ hợp đồng cùng một tấm thiệp mời cưới giống như là mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Trong lòng ngổn ngang trăm loại cảm xúc, nhưng mà lại không nói một lời nào.
“Được thôi, chiều mai gặp mặt ở công ti.” Cúp điện thoại, nhìn bầu trời đỏ rực giữa núi phía xa xa, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bên cạnh đột nhiên có một cánh tay đưa ra một lon nước cho tôi.
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy Tùy Nhiên đứng bên cạnh, mỉm cười đưa lon nước cho tôi. Ánh sáng xuyên qua mắt kính lạc vào trong đôi mắt anh, nhuộm đôi con người màu hổ phách ấy: “Bọn họ quay thuận lợi nhỉ.”
Tôi quay đầu nhìn về phía tổ phim, tất cả mọi thứ đang được tiến hành đâu vào đấy
“Ừm.” tôi thấp giọng đáp một tiếng, cầm lấy lon nước, trên thân lon nước vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ bàn tay anh.
Anh không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng mà đứng bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn về phía tịch dương nơi phương xa đang dần lặn xuống.
Nhìn về phía ánh sáng đo đỏ vàng kim mờ nhạt đang trải trên những dãy núi trùng điệp tít xa vạn dặm, chầm chậm mà tản ra, rồi tiêu tan từng chút một.
Lúc ngọn gió thổi qua, sắc xanh như sóng gợn bồng bềnh, ánh vàng cũng nhảy múa trong khu rừng.
Tia sáng màu đỏ cuối cùng, sắc vàng cùng sự ấm áp, đều hợp lại trên đỉnh núi chiếu lên hai con người đang ngắm nhìn ánh chiều tà.
15.
Ánh sáng chói mắt từ chiếc đèn chân không hắt ra từ khe hở của cánh cửa, đồng thời, còn đem theo cả tiếng rên rỉ ngọt lịm của người phụ nữ và tiếng thở hổn hển khàn trầm của người đàn ông.
Ngoài hành lang ngập tràn ánh đèn, kéo dài chiếc bóng bên ngoài cửa.
Thiếu nữ đi chân trần đứng ngoài cửa, từ ngoài nhìn vào trong hai cơ thể trần truồng lồng vào nhau, đáy mắt là một mảng yên tĩnh.
“Anh Đình, đều là người thứ 3 được lên chức, tại sao cô ta có thể, còn em thì không được ưm⁓” giọng nói của người phụ nữ quyến rũ chảy nước, âm cuối còn bị những cú thúc của người đàn ông làm cho run rẩy.
“Hai người không giống nhau.” Hai cơ thể kia đổi vị trí cho nhau, người đàn ông thở hổn hển nói: “Em là tâm can, phải lặng lẽ bảo vệ.”
Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại vụt tắt, người bên ngoài liếc nhìn dòng tin nhắn, là bạn thân Nhậm Thất Thất, phát hiện bạn trai cắm sừng mình rồi, mà còn nói với người thứ ba kia “Đường Vi chẳng qua cũng là con của tiểu tam thôi, chẳng qua việc kinh doanh của gia đình tôi gặp chút vấn đề, mới cần tiếp cận cha cô ta, làm sao tôi có thể thực sự thích cô ta được cơ chứ?”
Thất Thất hỏi tôi định xử lí thế nào.
Thất Thất trong điện thoại tức giận chửi lấy chửi để, Tiểu Đường Vi trấn an cảm xúc của Thất Thất.
Lời hắn ta nói quả thực là sự thật, mẹ của Đường Vi chính là tiểu tam được thăng vị, còn bức t.ử vợ cả.
Chỉ đáng tiếc, lời thề non hẹn biển của Đường Đình vốn không được bao lâu, hoặc có thể nói, bản chất của đàn ông đều là như thế này, chẳng qua là người thì thể hiện rõ, người thì ẩn giấu mà thôi.
Giống như cái người gọi là bạn trai đó.
Người ngoài cửa quay người đi về phía phòng mình, chân trần đi trên hành lang tối đen, đi qua căn phòng của mẹ mình, không phát ra chút âm thanh nào cả.
Rón ra rón rén đóng cửa phòng lại, Tiểu Đường Vi nhìn căn phòng được sửa sang hết sức lộng lẫy trước mắt, từ khi có kí ức, thì quanh quẩn bên tai toàn là những lời bàn tán.
Người trẻ tuổi không hiểu được việc nghĩ tới cảm xúc của người khác, nên cứ lớn giọng nói trước mặt cô: sau khi lớn tuổi rồi, hiểu được thế nào là tình người, thì lại bàn tán sau lưng người ta.
Đường Vi là công chúa, ở trong lâu đài công chúa tinh xảo, hưởng thụ sự ngưỡng mộ của những người bên ngoài về tình yêu thương của quốc vương và vương hậu. Chỉ là bọn họ không biết rằng, quốc vương và vương hậu yêu thương lẫn nhau, lại có vô số những tình nhân không đếm được; công chúa người được quốc vương và vương hậu yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay, lại chưa hề được nếm trải cảm giác một nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thiếu nữ ngửa mặt nằm trên giường, giống như là đang trôi trông biển sâu vô tận, không ánh sáng, không âm thanh. Có làn gió thổi qua, sóng cuồn cuộn, người trên biển cũng theo đó mà chìm nổi.
Lơ lửng như một sợi lông vũ.
Cả đời này cũng không rơi xuống đất.
Giọng nói ấm áp thâm tình của người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Muốn để em rơi xuống rồi đón lấy em⁓”
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn về chiếc tv trên tường, là một cảnh thi đấu trong một chương trình ca hát, người đó ôm cây đàn ghi ta ngồi trước mic, mặt mũi giọng nói đều vô cùng trẻ trung.
Trong ánh mắt anh ta là sự ấm áp và thâm tình vô tận, anh ta đang chầm chậm mà hát: “Muốn để em rơi xuống rồi đón lấy em-“
“Ở trong biển sâu vô tận, ở trong bầu trời sao lấp lánh, ôm chặt lấy em…”
Sau ngày hôm đó, dường như Trình diễn bắt đầu nổi tính khí của mình, ở trong khách sạn như là vô tình mà trốn tránh tôi.
Tôi vừa phải quan sát tiến độ, lại vừa phải duy trì được nhiệt dộ, còn phải chú ý tới động tĩnh của truyền thông, mỗi ngày đều bận tối mặt tối mũi, sau đó mỗi lần rảnh rỗi đều phải đi an ủi cậu.
Thực ra nói cho cùng, có một phần nguyên nhân là bời vì vẻ mặt của Trình Diễn ngày hôm đó.
Tôi đã từng có rất nhiều tình nhân, nói chính xác hơn thì là bạn giường. Chẳng qua Trình Diễn chỉ là một người trong số đó. Nếu mà cứ nhất thiết phải nói ra một điểm không tương đồng thì cũng chỉ là thời gian dài nhất gần hai năm thôi.
Mà việc tình nhân được coi là tình nhân có lẽ bởi vì bọn tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cùng nhau ở trong vòng tròn an toàn, ai cũng đối xử tốt. Một khi đã đi ra khỏi vòng tròn đó, muốn tiến vào cuộc sống của một người khác, vậy thì mối quan hệ đó sớm kết thúc là tốt nhất.
Nhân cơ hội này, để cậu tỉnh táo một chút cũng tốt.
12.
Bất giác tiến độ các cảnh quay ngoại cảnh đã tiến hành được một nửa rồi, thông qua gần một tháng tiếp xúc với nhau, mọi người cũng trở nên quen thuộc hơn.
Ánh nắng chói mắt, tôi vừa mới kết thúc cuộc họp qua điện thoại đứng bên ngoài nhìn núi non trùng điệp, hít vào thứ không khí trong lành mà ở trong thành phố không có.
Người quản lí của Lê Nhã Tân tìm tới tôi: “Thấy cô như vậy, xem ra trước đây đã từng tới Lợi Doanh ư?”
“Ừ.” Tôi trả lời, “Rất nhiều năm về trước, nhưng mà lúc đó còn nhỏ quá, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ rồi.”
Người quản lí thuận theo lời nói của tôi mà đáp vài câu, sau đó nói vào trọng tâm vấn đề: sau này có ý định xào cp cho Trình Diễn và Lê Nhã Tân hay không.
Tôi còn chưa kịp nói, liền nhìn thấy vài người vội vã chạy vào trong lều, tôi kéo một người lại hỏi thì mới biết rằng vừa nãy đạo cụ xảy ra chút vấn đề chiếc đèn hai mét rơi xuống, Trình Diễn đẩy Lê Nhã Tân ra kết quả bị thương rồi.
Đôi lông mày nhíu lại, rảo bước vào bên trong lều.
Bên trong náo loạn, Trình Diễn nửa quỳ trên mặt đất, bên cạnh là cái đèn vỡ tan nát, một bên là tiếng khóc nức nở của Lê Nhã Tân.
Đẩy đám người đang vây lại ra liền nhìn thấy phía sau chiếc áo blouse trắng của Trình Diễn đã bị nhuộm đỏ, Lê Nhã Tân muốn tới xem vết thương, nhưng mà lại bị Trình Diễn nhíu mày ngăn cản.
“Hộp cấp cứu đâu?” tôi nhìn người xung quanh.
Tiểu Lý ở bên cạnh xông tới, thở hồng hộc: “Ở đây, ở đây.”
“Được rồi đừng vây quanh chỗ này nữa, nên làm gì thì làm đi,” tôi cúi đầu mở hộp ra, cầm lấy dung dịch sát trùng băng gạc và bông gòn ra.
Lúc chạm vào vết thương phía dưới lớp áo của Trình Diễn tay tôi liền khựng lại, trước mắt toàn là máu: “Tiểu Lý, gọi xe cứu thương.”
Trình diễn nhìn tôi, sau đó cụp mắt xuống, mồ hôi trên trán túa ra, đưa tay định tự cởi áo trên người mình ra.
“Không cần gọi xe cứu thương,” trong nhóm người truyền tới một giọng nói lạnh lùng, lạnh lùng mà trầm ổn, mang theo một chút m.a lực, trong phút chốc làm ổn định hiện trường hoảng loạn.
Tùy Nhiên đẩy đám người ra bước vào trong, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, cầm lấy đồ khử trùng từ trong tay tôi, khẽ nói: “Để tôi.”
Tôi liền đưa đồ trong tay mình cho anh, sau đó đứng dậy giải tán đám người, điều chỉnh lại trật tự ở hiện trường.
Quên mất việc trước đó đã thống nhất thời gian với Tùy Nhiên là vào ngày hôm nay.
Sau khi đưa Trình Diễn đã xử lí xong vết thương về phòng, tôi đích thân đến phòng của Tùy Nhiên: “Thật xin lỗi bác sỹ Tùy, vốn dĩ định sẽ đi đón anh, kết quả quá bận nhất thời quên mất việc này.”
Gọng kính màu vàng kim trên sống mũi cao thẳng tắp, áo sơ mi vẫn được cài cúc một cách tỉ mỉ cẩn thận, Tùy Nhiên cười nhạt nói: “Không sao, tự tôi qua đây cũng được.”
Tao nhã lễ phép, khiêm tốn chu đáo.
Điều này lại khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng: “Vậy...đợi sau khi chỉ đạo kĩ thuật ở đây kết thúc, tôi mời bác sĩ Tùy một bữa cơm, coi như là đáp lễ.”
Chính vào lúc tôi tưởng rằng người đàn ông trước mặt này sẽ từ chối, anh lại mỉm cười nói: “Được.”
Tôi:...
Cái này, tương phản thật lớn.
Tôi tưởng rằng kiểu người không nhiễm khói lửa nhân gian này sẽ không chấp nhận lời mời của những người phàm bọn tôi chứ.
Nhanh chóng mỉm cười: “Được thôi.”
“Vậy bác sỹ Tùy nghỉ ngơi một lúc đi, phần thủ thuật và lí luận được sắp xếp vào hai ngày này, cảnh quay rất dày đặc tới lúc đó có lẽ bác sỹ Tùy sẽ phải vất vả rồi.”
“Nên làm mà.” Anh nói.
Nhìn anh bước vào trong phòng, tôi mới thu lại nụ cười công thức trên mặt mình, quay người đi về phòng Trình Diễn.
13.
Trên đường đi gặp phải Tiểu Lý đang đi đưa cơm cho Trình Diễn, Tiểu Lý nói mình bị đau bụng nên vội vàng đưa hộp cơm cho tôi.
Vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng quở trách uể oải của Trình Diễn: “Tôi đã nói là không ăn rồi, đừng có tới làm phiền tôi nữa!”
Cậu ngồi trên sàn nhà quay lưng về phía cửa, lưng dựa vào cạnh giường, từ phía cửa nhìn vào chỉ có thể thấy bờ vai cuốn băng trắng cùng với mái tóc màu đen của cậu.
Tôi đặt cơm lên trên bàn, rồi đi qua đỡ vai cậu để cậu không dựa vào giường nữa: “Vừa mới băng bó vết thương xong, không thể cọ vào giường như vậy được.”
Nghe vậy, Trình Diễn hơi ngây người quay đầu qua nhìn tôi: “Chị?”
Tôi nhéo nhéo mặt cậu, thứ chạm vào tay toàn là xương: “Sao gầy đi nhiều vậy, dạo gần đây không ăn uống gì có đúng không?”
Trình Diễn đang ngồi trên giường vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình khựng lại, sau đó dứng dậy dịch lại gần tôi, ngồi xuống.
“Vết thương trên vai có còn đau không?”
Cậu cụp mắt, tóc mái mềm mại lòa xòa trước trán, rõ ràng vô cùng lanh trí: “Đau…”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu tôi âm thầm thở dài một hơi: “Đau thì ăn nhiều thịt một chút, bù lại.”
Tôi quay lại mở hộp cơm ra, tuy rằng đang ở nơi thâm sơn cùng cốc này nhưng mà đồ ăn vẫn được đảm bảo dinh dưỡng.
Tôi bày chén đĩa trước mặt cậu xong, Trình Diễn liền trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: “Chị, tôi đau tay.”
Tôi: …
Tôi cần đũa lên gắp cho cậu một miếng sườn: “Há miệng nào, tiểu tổ tông.”
Ánh mắt Trình Diễn nhìn tôi dâng lên vô số ngôi sao lấp lánh, giương khóe miệng lên cắn miếng sườn.
Đi đi lại lại, vô cùng ăn ý.
Tôi thổi nguội bát canh trong tay, múc một thìa cho cậu. lời nói của quản lí Lê Nhã Tân đột nhiên vang lên trong đầu tôi, tôi mở miệng hỏi: “Tuần sau sẽ tuyên truyền marketing, có lẽ sẽ xào cp cậu và Lê Nhã Tân, làm ràng buộc về thương mại. tôi cảm thấy như vậy cũng được, nhưng mà vẫn muốn hỏi ý kiến của cậu thế nào, dù gì thì cậu cũng là vai chính.”
Động tác của Trình Diễn khựng lại, hàng lông mi rũ xuống che đi ánh mắt, cậu cúi đầu uống canh, rất lâu sau mới trả lời: “Được.”
14.
Tùy Nhiên mặc quần áo bình thường ngồi ở bên cạnh đạo diễn, ngồi giữa một nhóm minh tinh vậy mà anh vẫn có thể chói mắt như thế.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, gọng kính trên sống mũi cũng không thể che đi được vẻ ưu tú từ trong xương cốt, nhẹ nhàng vân vê khóe miệng, nghiêm túc mà quan sát nội dung trong máy, sau đó cẩn thận hướng dẫn các thao tác. Có chỗ nào không rõ thì anh sẽ trực tiếp làm mẫu.
Ngón tay thon dài cầm dao phẫu thuật, anh hơi cúi đầu, cổ áo ngay ngắn, chiếc nút áo ở cổ không được cài cúc. Hơi nghiêng đầu, lúc giải thích cho Trình Diễn tuy lạnh lùng nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
“Chậc, sao Đường Vi không kí hợp đồng với Tùy Nhiên nhỉ, thật là đáng tiếc.” đạo diễn nhìn vào đoạn video trong máy quay, chậc chậc nói.
“Trước đó không phát hiện ra, nếu không anh ấy có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?” tôi cười trả lời.
“bây giờ cũng chưa muộn, nhìn Tùy Nhiên chắc cũng chỉ 27, 28 tuổi thôi.”
Tôi lắc đầu: “Thôi khỏi, người ta là nhân tài của đất nước, thôi thì để lại cho đất nước đi.”
Nếu muốn đào một bác sĩ ưu tú đi, vậy thì quá khó luôn.
Lúc nghỉ ngơi, mọi người trong tổ cười cười nói nói, Tùy Nhiên cười nhàn nhạt, khiêm tốn lễ độ đáp lại lời mọi người.
Quan hệ trong tổ phim cũng rất hòa hợp, không có mấy thứ thị phi lộn xộn, người PD là tôi đây cũng vô cùng nhàn nhã và vui vẻ. Đương nhiên nếu như không có cuộc điện thoại đó.
Nhìn vào người gọi tới “Hứa Thời Việt”, sắc mặt tôi trầm xuống, sau đó quay người ra ngoài nghe điện thoại. trong lòng rối loạn, cũng không hề chú ý tới ánh mắt từ hai phía nhìn tới.
“Alo, có chuyện gì.” Bên ngoài đã là hoàng hôn rồi, ráng chiều nhuộm đỏ phía chân trời xa xa.
Giọng nói của Hứa Thời Việt từ đầu bên kia truyền tới: “Live concert của tôi kết thúc rồi, vừa mới về đến Bắc Kinh,” anh ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Tiểu Vi, ngày mai em có rảnh không? Chúng ta bàn bạc một chút về việc giải trừ hợp đồng.”
Tôi cười cười, lời nói mang theo sự châm chọc: “Cậu không định bàn một chút việc kết hôn với tôi ư?”
Hứa Thời Việt giống như là bị tôi chẹn họng, giọng nói có chút ngập ngừng: “Tiểu Vi, em đừng như vậy.”
Đi qua 9 năm đằng đẵng trước mặt, lúc tới Pháp anh ta vứt cho tôi một tờ giấy giải trừ hợp đồng cùng một tấm thiệp mời cưới giống như là mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Trong lòng ngổn ngang trăm loại cảm xúc, nhưng mà lại không nói một lời nào.
“Được thôi, chiều mai gặp mặt ở công ti.” Cúp điện thoại, nhìn bầu trời đỏ rực giữa núi phía xa xa, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bên cạnh đột nhiên có một cánh tay đưa ra một lon nước cho tôi.
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy Tùy Nhiên đứng bên cạnh, mỉm cười đưa lon nước cho tôi. Ánh sáng xuyên qua mắt kính lạc vào trong đôi mắt anh, nhuộm đôi con người màu hổ phách ấy: “Bọn họ quay thuận lợi nhỉ.”
Tôi quay đầu nhìn về phía tổ phim, tất cả mọi thứ đang được tiến hành đâu vào đấy
“Ừm.” tôi thấp giọng đáp một tiếng, cầm lấy lon nước, trên thân lon nước vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ bàn tay anh.
Anh không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng mà đứng bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn về phía tịch dương nơi phương xa đang dần lặn xuống.
Nhìn về phía ánh sáng đo đỏ vàng kim mờ nhạt đang trải trên những dãy núi trùng điệp tít xa vạn dặm, chầm chậm mà tản ra, rồi tiêu tan từng chút một.
Lúc ngọn gió thổi qua, sắc xanh như sóng gợn bồng bềnh, ánh vàng cũng nhảy múa trong khu rừng.
Tia sáng màu đỏ cuối cùng, sắc vàng cùng sự ấm áp, đều hợp lại trên đỉnh núi chiếu lên hai con người đang ngắm nhìn ánh chiều tà.
15.
Ánh sáng chói mắt từ chiếc đèn chân không hắt ra từ khe hở của cánh cửa, đồng thời, còn đem theo cả tiếng rên rỉ ngọt lịm của người phụ nữ và tiếng thở hổn hển khàn trầm của người đàn ông.
Ngoài hành lang ngập tràn ánh đèn, kéo dài chiếc bóng bên ngoài cửa.
Thiếu nữ đi chân trần đứng ngoài cửa, từ ngoài nhìn vào trong hai cơ thể trần truồng lồng vào nhau, đáy mắt là một mảng yên tĩnh.
“Anh Đình, đều là người thứ 3 được lên chức, tại sao cô ta có thể, còn em thì không được ưm⁓” giọng nói của người phụ nữ quyến rũ chảy nước, âm cuối còn bị những cú thúc của người đàn ông làm cho run rẩy.
“Hai người không giống nhau.” Hai cơ thể kia đổi vị trí cho nhau, người đàn ông thở hổn hển nói: “Em là tâm can, phải lặng lẽ bảo vệ.”
Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại vụt tắt, người bên ngoài liếc nhìn dòng tin nhắn, là bạn thân Nhậm Thất Thất, phát hiện bạn trai cắm sừng mình rồi, mà còn nói với người thứ ba kia “Đường Vi chẳng qua cũng là con của tiểu tam thôi, chẳng qua việc kinh doanh của gia đình tôi gặp chút vấn đề, mới cần tiếp cận cha cô ta, làm sao tôi có thể thực sự thích cô ta được cơ chứ?”
Thất Thất hỏi tôi định xử lí thế nào.
Thất Thất trong điện thoại tức giận chửi lấy chửi để, Tiểu Đường Vi trấn an cảm xúc của Thất Thất.
Lời hắn ta nói quả thực là sự thật, mẹ của Đường Vi chính là tiểu tam được thăng vị, còn bức t.ử vợ cả.
Chỉ đáng tiếc, lời thề non hẹn biển của Đường Đình vốn không được bao lâu, hoặc có thể nói, bản chất của đàn ông đều là như thế này, chẳng qua là người thì thể hiện rõ, người thì ẩn giấu mà thôi.
Giống như cái người gọi là bạn trai đó.
Người ngoài cửa quay người đi về phía phòng mình, chân trần đi trên hành lang tối đen, đi qua căn phòng của mẹ mình, không phát ra chút âm thanh nào cả.
Rón ra rón rén đóng cửa phòng lại, Tiểu Đường Vi nhìn căn phòng được sửa sang hết sức lộng lẫy trước mắt, từ khi có kí ức, thì quanh quẩn bên tai toàn là những lời bàn tán.
Người trẻ tuổi không hiểu được việc nghĩ tới cảm xúc của người khác, nên cứ lớn giọng nói trước mặt cô: sau khi lớn tuổi rồi, hiểu được thế nào là tình người, thì lại bàn tán sau lưng người ta.
Đường Vi là công chúa, ở trong lâu đài công chúa tinh xảo, hưởng thụ sự ngưỡng mộ của những người bên ngoài về tình yêu thương của quốc vương và vương hậu. Chỉ là bọn họ không biết rằng, quốc vương và vương hậu yêu thương lẫn nhau, lại có vô số những tình nhân không đếm được; công chúa người được quốc vương và vương hậu yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay, lại chưa hề được nếm trải cảm giác một nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thiếu nữ ngửa mặt nằm trên giường, giống như là đang trôi trông biển sâu vô tận, không ánh sáng, không âm thanh. Có làn gió thổi qua, sóng cuồn cuộn, người trên biển cũng theo đó mà chìm nổi.
Lơ lửng như một sợi lông vũ.
Cả đời này cũng không rơi xuống đất.
Giọng nói ấm áp thâm tình của người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Muốn để em rơi xuống rồi đón lấy em⁓”
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn về chiếc tv trên tường, là một cảnh thi đấu trong một chương trình ca hát, người đó ôm cây đàn ghi ta ngồi trước mic, mặt mũi giọng nói đều vô cùng trẻ trung.
Trong ánh mắt anh ta là sự ấm áp và thâm tình vô tận, anh ta đang chầm chậm mà hát: “Muốn để em rơi xuống rồi đón lấy em-“
“Ở trong biển sâu vô tận, ở trong bầu trời sao lấp lánh, ôm chặt lấy em…”