Chương 5
26.
Nam sinh trên bức ảnh mặc bộ đồng phục màu xanh lam, đeo khăn quàng đỏ, trên mặt trên tay núc ních là thịt. cậu đeo cặp sách đứng trước cổng trường, trên mặt nở nụ cười, dáng vẻ đó quen thuộc đến lạ lùng.
“Đúng vậy, năm đó thật là mập.” mẹ Tùy vừa lật ảnh vừa nói.
Ba Tùy cũng đặt tờ báo xuống nhích lại gần mẹ Tùy.
Tôi hơi bất ngờ nhìn tiểu Tùy Nhiên ở trong bức ảnh, lại nhìn Tùy Nhiên hiện tại, nhịn cười nghĩ: chẳng lẽ gia hỏa này phẫu thuật thẩm mĩ à?
Tùy Nhiên đã buông bỏ đấu tranh, mỉm cười nhìn tôi: “Đừng nhịn nữa, muốn cười thì cứ cười đi.”
“Lúc ấy thằng bé đang học tiểu học, thời gian đó dì và ba nó đều rất bận, liền đưa thằng bé tới nhà bà nội ở Lợi Doanh.” Mẹ Tùy vừa nhớ lại vừa nói: “Sau khu Lợi Doanh xảy ra động đất, bọn dì liền đưa thằng bé cùng bà nội tới đây, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, người từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới giảm cân, liền náo loạn đòi giảm cân.”
“Lúc đó chẳng phải anh bị vùi lấp hay sao, em đoán, có phải là do mập quá nên không thể chạy nhanh được không!” Duẫn Kỳ Kỳ ngồi trên thảm hứng thú nói.
Tùy Nhiên mỉm cười không nói gì, chỉ quét mắt nhìn qua tôi, sau đó cướp lấy miếng khoai tây chiên trong tay Duẫn Kỳ Kỳ: “Sau này không cho ăn nữa!”
Duẫn Kỳ Kỳ kêu thảm: “Chị Vi Vi, đòi lại công bằng cho em.”
- --
Lúc ra khỏi Tùy gia, đã là rất muộn rồi.
Mẹ Tùy muốn đưa tôi ra tận ngoài cửa, dặn dò đi dặn dò lại Tùy Nhiên nhất định phải đưa tôi về nhà an toàn mới chịu quay vào nhà.
Gió lạnh thổi tới, men rượu ấm áp trong căn phòng mới tan đi một chút. Ba Tùy làm về khoa học, mẹ Tùy là giáo sư đại học, có thể nói 3 thế hệ Tùy gia đều là người trí thức, gọi là dòng dõi thư hương thế gia cũng không quá.
Mà Tùy gia mấy năm nay xuất hiện một bác sĩ là Tùy Nhiên, nghe mẹ Tùy nói, lúc đó Tùy Nhiên chẳng cần nghĩ ngợi gì đã chọn viện y học, khi đó bà ấy còn sợ con trai nhà mình sẽ “xấu xí” đi lần nữa.
Bờ vai đột nhiên ấm áp, một chiếc áo khoác còn vương nhiệt độ được khoác lên người tôi, ngăn lại sự lạnh lẽo trong đêm đông.
Ánh trăng rất sáng, khuôn mặt anh vẫn còn đo đỏ do nhiệt độ ấm áp trong phòng ban nãy: “Trước đây mẹ tôi không thế này đâu, đều là tại ba tôi chiều chuộng quá mà ra.”
“Còn nữa, bà ấy nhìn thấy em nên vui mừng quá.”
Lúc anh nói lời này hơi hơi cúi đầu, khóe miệng câu lên nụ cười, ánh sáng chiếu lên người anh tạo thành bóng mờ, dịu dàng không nói nên lời.
Tôi không nghe rõ câu sau của anh, chỉ trả lời: “Dì như này cũng tốt mà.”
Con đường trong tiểu khu vào đêm giao thừa không một bóng người, có lẽ là đang quây quần bên nhau xem xuân vãn nói chuyện thường ngày.
Màn đêm yên tĩnh đột nhiên truyền tới một tiếng vang cực lớn, tiếp theo đó là màu sắc rực rỡ của pháo hoa trên bầu trời tản ra, khiến cho đêm đen yên tĩnh tràn đầy màu sắc.
Anh cúi thấp đầu, ánh sáng của pháo hoa rơi trên khuôn mặt, màu sắc rực rỡ khiến cho người ta không nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh: “Tôi tưởng rằng, em sẽ giải thích rõ chuyện này với mẹ tôi.”
Có gió thổi qua, pháo hoa được đốt lại đem theo mùi khói rơi xuống rồi tản ra.
Bà nội và ông nội dắt chó đi dạo từ xa đi về phía này: “Nha đầu đã về rồi sao?”
“Vâng ạ, ông bà nội năm mới vui vẻ, sống lâu trăm tuổi!” tôi cười nói.
Bà nội nhét dây dắt vào tay ông nội, lấy từ trong túi áo ra một bao lì xì đưa cho tôi: “Năm mới vui vẻ, bình bình an an!”
Bà nội mỉm cười, khóe mắt cong cong hệt như trăng lưỡi liềm, nếp nhăn cũng cong theo, trông vô cùng hiền hậu.
Nhìn thấy tôi vẫn còn chưa nhận, bà cứ nhét lì xì vào trong tay tôi, nhìn Tùy Nhiên một cái sau đó gọi ông lão nhà mình: “Đi thôi đi thôi, về nhà thôi.”
Nhìn vào bóng lưng đã đi xa của ông bà nội, tôi cởi tấm áo khoác trên vai xuống đưa cho Tùy Nhiên: “Thật sự không thể nhẫn tâm phá vỡ bầu không khí ấm áp như thế này.”
Không đầu không đuôi, nhưng lại vừa hay trả lời cho câu hỏi anh hỏi tôi.
Tùy Nhiên nhận lấy áo khoác, nhất thời không lên tiếng.
“Anh cũng nên tìm một người bạn gái rồi, con gái thích anh chắc cũng rất nhiều nhỉ, dẫn một người mà anh cũng thích về nhà, người nhà anh chắc sẽ rất vui đấy.” tôi nói.
Hoạt bát cũng được, mà yên tĩnh cũng được, tóm lại người đó sẽ không phải là tôi.
27.
Khóa rơi xuống cửa, ánh sáng đèn âm sáng một đường từ huyền quan tới phòng khách, cách trang trí trắng đen xám đơn giản mà lạnh nhạt lộ ra dưới ánh đèn.
Trống trải và yên tĩnh.
Chân trần giẫm lên mặt đá cẩm thạch lạnh băng, sự lạnh lẽo len lỏi từ lòng bàn chân lan tràn lên trên, cho tới khi độ ấm còn xót lại khi ở Tùy gia dần dần giảm xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm trở về với vùng an toàn của bản thân.
Lấy một chai rượu vang và một chiếc li, ngồi ở trước cửa sổ sát đất lớn nhất.
Tầng 20, đủ để thu hết vào mắt những ánh đèn lập lòe cùng hàng xe cộ nườm nượp của thành phố này.
Dòng xe, đèn đường từng cái từng cái đỏ, trắng, vàng, hiện lên vầng sáng chói mắt, người ta trên con đường đầy ánh sáng này tranh giành, cố gắng, vừa oán trách vừa thực hiện cuộc tranh giành ấy.
Toàn nhà cao tầng đối diện, vẫn còn có thiếu niên vùi đầu vào công việc trong đêm giao thừa.
Bọn họ nói là vì một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi hiểu sinh, cũng hiểu sống, nhưng mà không hiểu được thế nào là cuộc sống.
Rượu vang đung đưa trong ly thủy tinh, từ răng môi tới cổ họng, lạnh lẽo thấu xương.
Điện thoại vang lên từng tiếng, người gọi đến là “Trình Diễn”, hai chữ này khiến cho sự yên tĩnh trong đêm vô cùng nổi bật.
Trong thanh âm ‘tích tắc tích tắc’ của đồng hồ, kim chỉ giờ và kim phút chỉ vào 0 giờ, vô số bông pháo hoa làm sáng cả một vùng trời đêm, những người trên những tòa nhà cao tầng chỉ biết ngẩng đầu lên hướng về phía pháo hoa, sau đó lại cuống cuồng cúi đầu xuống, không nhìn rõ cảm xúc.
Có lẽ là biết được tôi sẽ không nhận điện thoại, âm báo tin nhắn wechat liền vang lên, Trình Diễn gửi hai tin nhắn tới, cùng một câu “chúc chị năm mới vui vẻ.”
Tiếp theo đó là Tùy Nhiên “Năm mới vui vẻ.”
Còn một cuối cùng là một tin tôi đã đọc nhưng chưa trả lời:
“Đường Đình: gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, chị thu liễm một chút, đừng thêm rắc rối cho ta.”
Khóa điện thoại sau đó ném vào một góc, nhìn bình rượu vang trống không, lại đứng dậy lấy thêm một bình.
“Lúc ấy thằng bé đang học tiểu học, thời gian đó dì và ba nó đều rất bận, liền đưa thằng bé tới nhà bà nội ở Lợi Doanh.” Giọng nói của mẹ Tùy vang lên bên tai, hai chữ ‘Lợi Doanh’ giống như lời nguyền cứ quanh quẩn bên tai tôi, như cuồng phong, như bức bối trong lòng biển sâu.
Từng tiếng từng tiếng, hồi âm vọng lại trong không khí, giống như người kêu gào, có người đưa tay ra từ trong bóng đen, lôi tôi ra từ trong dòng nước.
Một trận trời long đất lở, ly rượu vang trong tay rơi xuống sàn, bình thủy tinh đụng phải nền đá cẩm thạch vỡ tan nát, chất lỏng màu đỏ chảy ra, nhuộm đỏ từng mảnh thủy tinh, như có một loại đẹp đẽ mỏng manh dễ vỡ.
Tôi ngồi ở bên bàn nấu ăn thở dài, trước mắt là ánh sáng chói mắt.
21 năm trước sau khi huyện Lợi Doanh xảy ra động đất, Đường Đình cho người tới bệnh viện đón tôi và mẹ về, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người lúc đó.
Xe tốt như vậy, vệ sĩ ngầu như vậy, một chú yêu mẹ tôi như vậy.
Nhưng mà vốn dĩ đây chính là thứ được đổi lại bởi việc mẹ tôi làm tiểu tam bò lên giường người khác mà có được, đây là thứ được đổi lấy từ việc mẹ tôi ép c.hết người vợ cả mà có được. tôi nhớ được người vợ cả đó, bà ấy mặc một thân váy trắng, ôm một bó hoa bách hợp đứng trên sân thượng, rõ ràng là đang cười, nhưng mà nước mắt lại rơi tí tách, sau đó bà reo mình từ trên sân thượng xuống.
Trong bụng còn mang theo đứa trẻ, bà ấy rơi xuống trước mắt tôi, m.áu chảy từ trên mặt trên đầu bà ấy ra, bà ấy mỉm cười nhìn tôi, khóe miệng bà ấy nhẹ nhàng mấp máy.
“Cô nói gì cơ?” tôi nhìn thấy vậy liền ngồi thụp xuống cạnh bà ấy, trong thanh âm khàn khàn còn mang theo tiếng nức nở.
Bà nói: “Đợi sau này cháu lớn lên rồi, đừng học theo mẹ cháu.”
Bà rất dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía tôi và giọng nói không có lấy một tia oán trách, cũng có thể là không muốn oán trách một đứa trẻ.
Bà ấy còn chưa nhắm mắt, tôi đã bị người mẹ vừa mới chạy từ trên tầng xuống kéo ra, âm thanh chói tai của mẹ vang lên bên tai tôi, tôi không nghe rõ bà ấy đang nói gì, trong đầu toàn là lời nói của dì kia.
Tôi nói xin lỗi bà ấy, mẹ tôi liền cho tôi một cái tát.
Tôi muốn lại gần bà ấy, mẹ liền kéo tôi lại không cho tôi đi lên.
Tôi muốn vuốt mắt giúp bà ấy, nhưng mà lại cảm nhận được chất lỏng lạnh băng chảy qua má, mẹ tôi hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: “Không phải chỉ c.hết có một người à, khóc cái gì mà khóc!”
Ngón tay siết chặt bàn nấu ăn trắng bệch, cả người tôi mềm nhũn, trong vô thức mà thuận theo bàn nấu ăn mà quỳ xuống, bất giác mà run rẩy, thở không ra hơi, chỉ có chiếc cổ áo len bị xé toạc.
Trước mắt là thứ bóng sáng màu trắng đen, rõ ràng trong căn phòng sáng như ban ngày nhưng mà tôi lại không thể nhìn rõ bất kì thứ gì cả. rõ ràng chỉ có thứ trên hành lang mờ tối cùng với thứ ánh sáng lộ ra từ khe hở, người đàn bà mặc áo trắng ngã trong vũng máu từ từ khép miệng, mặt đất toàn là máu đỏ, nhưng mà bách hợp lại trắng tinh.
Tay chống lên mảnh vỡ thủy tinh, máu đỏ cùng rượu vang hòa vào nhau, mùi tanh ngọt liền bị áp xuống.
Vậy còn trước đây thì sao? Tôi cố chấp suy nghĩ, chuyện xảy ra trước cơn động đất thì sao?
Hình như là vui vẻ, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì đây?
Tôi cố chấp nhớ lại, nhưng mà lại bất lực. vầng sáng trước mặt như loang lổ, đầu đau như búa bổ, cuối cùng cánh tay chống xuống đất vô lực, ngã xuống sàn nhà đầy thủy tinh cùng rượu vang.
28.
Tôn Tư Tư là một trong những người chế tác của bộ phim lần này, lúc nhận được điện thoại của cô ấy, tôi vẫn còn đang ở trên bàn rượu chiêu thương ở Úc. Mượn việc nhận điện thoại mà rời khỏi bàn rượu, vừa bị nhà tài trợ đỡ lấy, liền bị tôi không dấu vết mà đẩy ra.
Bắc Kinh vẫn còn đang đón năm mới, tuyết rơi ngập trời, mà ở Úc lại đang là mùa hè, ánh mặt trời hoàng hôn vô cùng chói mắt.
“Chị Vi, 10 giờ tối mai có tiệc đóng máy, chị có kịp về nước không?”
Bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào tôi liền nheo nheo mắt: “Kịp.”
Bảo trợ lí đặt một tám vé máy bay xong tôi lại quay lại bàn rượu. tiệc rượu này uống tới tận hai giờ sáng, mới có thể thuyết phục được nhà đầu tư kí vào hợp đồng đầu tư cho bộ phim.
Lúc quay trở về, vị kim chủ đó đưa tôi tới bãi đỗ xe, nhưng mà lại cứ trì hoãn không gọi tài xế, nhìn về phía người với đôi mắt lờ đờ vì men say là tôi, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Theo lí mà nói, một nhân tài như hắn ta, tôi nên thuận nước đẩy thuyền mới phải. nhưng mà không biết vì sao, tôi lại nói mình tới kì sinh lí, kim chủ một mặt đáng tiếc, nhưng mà vẫn vô cùng ‘ga lăng’ mà giúp tôi gọi tài xế lại còn nhắc nhở tôi lần sau tới kì sinh lí thì đừng uống nhiều rượu.
Trên đường trở về, tài xế liên tục dùng tiếng anh giới thiệu cho tôi phong thổ nhân tình ở Úc, nhưng mà vừa rồi tôi uống quá nhiều rượu, lại còn phải vận dụng đầu óc, bây giờ vô cùng khó chịu, một chữ tiếng anh cũng không nghe lọt tai.
Quay về khách sạn liền vội vàng tắm rửa, uống mấy viên thuốc dạ dày liền lên giường luôn.
Một đêm này lại không hề yên ổn, hoặc là có thể nói, từ sau đêm giao thừa đó, mỗi lần nhắm mắt lại tôi đều bị xé toạc ra ở dưới ánh đèn ấm áp Tùy gia, cùng với một đoạn kí ức trước kia của tôi.
Tiến không được mà lùi cũng không xong.
Chỉ có thể bị giam tại chỗ, tìm kiếm lối ra trong nỗi tuyệt vọng.
Sáng sớm bị tiếng báo thức kêu tỉnh, đầu đau như búa bổ, sau mọi sự cố lộn xộn trên máy bay tôi đáp chuyến bay tới Bắc Kinh, khi đó đã gần 23h giờ rồi.
Trợ lí tới sân bay đón tôi, cứ liên tục hỏi sao sắc mặt của tôi kém vậy, hay là không đi nữa.
Tiệc đóng máy, người sản suất như tôi đây có thể không đi ư?
Lúc tới bữa tiệc, lượt phát biểu đầu tiên của diễn viên và tổ chế tác chính đã kết thúc, người nên khóc thì trên mặt đã đầy nước mắt rồi.
Tôi mỉm cười nâng ly, nói thật ngại quá tới muộn rồi, tự phạt ba ly xem như chuộc lỗi. sau ba ly đó lại là ba ly, chúc bộ phim lần này gặt hái được thành công.
Lúc được dẫn tới chỗ ngồi tôi mới biết được Tùy Nhiên cũng tới đây.
Đạo diễn cùng Trình Diễn và Lê Nhã Tân kính rượu tới bàn của bọn tôi, lời khách sáo y như không cần tiền vậy, tôi vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, thì lại đứng dậy nâng ly rượu lên.
Dường như Trình Diễn thấy sắc mặt tôi không tốt, vừa định ra mặt đỡ rượu thay tôi, liền bị tôi dùng ánh mắt ngăn cản lại. tôi cười cười tiếp lời đạo diễn: “Vẫn là nhờ có sự dẫn dắt của đạo diễn, thật mong chờ lần hợp tác sau!”
Uống một hơi cạn sạch, lúc đặt ly rượu xuống liền vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tùy Nhiên đang rơi vào lòng bàn tay tôi.
Nơi đó có một vết sẹo nói rõ cũng không rõ mà mờ cũng chẳng mờ, là sớm hôm mùng một lúc tôi tỉnh dậy từ trên sàn nhà liền nhìn thấy. may mà mùa đông trời lạnh nên mặc dày, nếu không thì nằm trên một đống thủy tinh cả một đêm, cũng chẳng biết trên người sẽ có bao nhiêu vết thương nữa.
Chỉ có vết thương trong lòng bàn tay đó, nếu băng lại thì rõ ràng quá, vì vậy liền dứt khoát rửa qua bằng một chút nước khử trùng, bôi một ít thuốc sau đó liền chẳng thèm quan tâm nữa.
Tôi dời tầm mắt.
Đạo diễn liền nghênh ngang tiến về phía Tùy Nhiên, nói rằng bộ phim lần này có rất nhiều vấn đề về học thuật, may nhờ có bác sĩ Tùy kiên nhẫn chỉ đạo. Tùy Nhiên cười nhạt nghe rất nghiêm túc, khiêm tốn lịch sự mà cảm ơn tổ kịch bản khiến cho mọi người có thể càng hiểu thêm về nghề bác sĩ này.
Lời nói ra hết sức đẹp đẽ.
Nhìn một đám người rục rịch nâng ly lên, tôi liền vội vàng đi tới chặn ly rượu trên tay đạo diễn, mỉm cười đùa: “Bác sĩ Tùy của chúng ta cũng bận rộn gần 24 giờ rồi, vạn nhất chuốc cho anh ấy say, nếu có ca phẫu thuật thì mọi người làm nhé!”
Tùy Nhiên ngồi trên ghế hơi ngước đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt hàm chứa ánh sáng, khóe môi ngậm ý cười, rõ ràng dù một câu cũng chẳng nói, nhưng mà như là thiên ngôn vạn ngữ vậy.
Những người ở đây đều là nhân tinh, ánh mắt dòm ngó cảnh tượng trước mắt, trong phút chốc bắt đầu hò reo “Vậy chị Vi giúp bác sĩ Tùy uống nhé!”
“Chị Vi, còn có bọn tôi nữa!”
“Đây e rằng không phải rượu mừng nhỉ?”
...
Những ngày quay phim vừa căng thẳng lại áp lực kết thúc, mọi người ở cùng nhau mấy tháng nay cũng quen thuộc rồi, lại thêm men rượu, bầu không khí thích hợp, trong bữa tiệc mọi người trêu đùa đủ thứ, nóc phòng cũng suýt chút nữa bị bọn họ lật lên.
Chỉ có Trình Diễn, trong từng trận cười đùa ấy cứ cụp mắt, uống từng ly từng ly một.
29.
Người trẻ tuổi đã buông thả thì thực sự vô cùng buông thả, đặc biệt là nghề nghiệp với áp lực lớn như trong giới giải trí, thời điểm giải phóng bản thân, cũng chính là giải phóng đến cùng.
Bên tai không biết vang lên tiếng gào khóc của ai, ánh đèn mờ tối mà chói mắt trong ktv, trước mắt là từng rương lại từng rương rượu được mở ra, múa quyền, chơi trò chơi, thi hát, bàn bạc một chút về việc hợp tác lần tới, mọi người đều đang bận chuyện của riêng mình.
Đầu tiên là uống ở Úc, sau đó lại bay hai mấy giờ đồng hồ, tiếp theo sau khi xuống máy bay lại tiếp tục uống. Cho dù tửu lượng tôi có tốt, bây giờ cũng không chống lại được.
Mỉm cười khuát khuát tay, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ai mà biết được chân không có sức lực liền trực tiếp ngã xuống.
Trong lúc quay cuồng có một đôi tay ấm áp mà có lực đỡ lấy tôi: “Không sao chứ?”
Bởi vì trong phòng bao quá đỗi náo nhiệt, vì vậy lúc tôi và Tùy Nhiên nói chuyện dường như phải kề sát tai lại, hơi thở ấm áp sượt qua tai, một mảng run rẩy.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Trình Diễn uống say nên tôi bảo Tiểu Lý đưa cậu ấy về. Còn Tùy Nhiên, vì có màn nhạc đệm lúc nãy mà bị mọi người trêu chọc với tôi ở trong KTV.
Tôi lắc lắc đầu: “Không sao.”
Gạt tay anh ra, dưới ánh mắt lo lắng của Tùy Nhiên mà lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc đi ra ngoài dạ dày đã dễ chịu hơn một chút, chỉ là vẫn còn chóng mặt vô cùng.
Tùy Nhiên đưa cho tôi một ly nước nóng, tôi uống được vài ngụm, rồi nói vài câu cảm ơn với anh.
Người phụ trách ánh sáng cùng người quản lí đi qua, mỉm cười nói một đống lười cảm ơn, đầu óc tôi vô cùng choáng váng, chỉ nghe rõ vài từ quan trọng, đại khái là “Cảm ơn lần này đã cho bọn họ cơ hội quý giá này, hy vọng lần sau vẫn có thể có được nó.” Sau đó tôi thấy bọn họ nâng cái ly trong tay lên.
Tôi mỉm cười nâng ly bên tay mình lên, sau khi nói lời khách sáo liền bị cánh tay bên cạnh ngăn lại.
Khóe miệng Tùy Nhiên mang theo ý cười vừa đủ: “Dạ dày Vi Vi không tốt, ly rượu này, tôi thay cô ấy uống.” Nói xong, anh liền một hơi uống hết ly rượu lớn.
Anh ấy xưng hô cũng thật là thân mật nhỉ, uống cũng thật là gọn gàng, thái độ khiêm tốn lễ độ, khiến cho đối phương không ngừng nói là bọn họ suy nghĩ không chu toàn, còn tự phạt một ly.
Tùy Nhiên lại cùng họ uống thêm một ly, khiến cho đối phương không moi ra được bất cứ sai xót nào.
Anh đặt ly thủy tinh trống không xuống, ánh đèn rực rỡ trong phòng bao quét qua các khớp ngón tay rõ ràng của anh, bên trên còn đọng lại ánh sáng phản chiếu từ ly thủy tinh.
Tôi thất thần nhìn vào ngón tay đang cầm lấy ly rượu ở trên bàn của anh, bên tai vẫn là hai tiếng “Vi Vi” vô cùng thân mật lại mang theo ý cười kia. Anh nói vài câu, nhưng mà xung quanh quá ồn ào vì vậy tôi không nghe rõ.
“Anh nói gì cơ?”
Anh sáp lại gần, giữ lấy vai tôi, lời nói mang theo men rượu vang lên bên tai tôi: “Tôi nói, em đang nhìn gì vậy?”
Hơi thở ấm nóng khiến tai tôi ngưa ngứa, theo phản xạ tôi quay đầu lại, vừa hay đụng phải ánh mắt anh đang nhìn tôi. Bên trong chất chứa sự dịu dàng như nước và ánh sáng khắp thế gian, tôi nhìn thấy hình ảnh bản thân đang thất thần trong con ngươi của anh.
Trong khoảnh khắc trái tim mất khống chế đập liên hồi.
30.
Tùy Nhiên uống rượu nhưng không thể hiện ra mặt, lại cộng thêm vốn dĩ là người kiệm lời, chỉ rũ mắt ngồi ở đó, khiến cho mọi người không hề nhìn ra anh đang say.
Cho tới khi mọi người đều rời đi rồi, anh mới lảo đảo đứng dậy, tôi nhanh chóng đỡ lấy anh. Đầu óc tôi cũng ngây ngẩn, tứ chi mềm nhũn, chút nữa thì bị anh làm ngã xuống sofa.
Đạo diễn Quách chân trái đá chân phải chạy tới: “Không...không sao chứ? Có cần...có cần giúp gì không?”
Tôi dựa nửa người vào tường mượn lực: “Không sao, đạo diễn Quách đi trước đi.”
Nửa người Tùy Nhiên dựa lên người tôi, lông mi rũ xuống, cánh môi dán vào cổ tôi, hơi thở phả hết lên người. Tôi đẩy đẩy anh ra một chút, anh cũng chỉ ngoan ngoãn mà tùy ý tôi.
Phía trước ktv chính là khách sạn, tôi cầm lấy điện thoại bên cạnh để bọn họ gọi phục vụ tới, ý thức của tôi giờ đã đi vào trạng thái hỗn độn rồi, quả thực không thể di chuyển được một người đàn ông gần m9 như vậy.
Phục vụ đưa Tùy Nhiên lên giường sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi giúp anh đắp chăn cẩn thận vào, nhìn Tùy Nhiên ở trong chăn, đôi mắt đẹp đẽ ấy nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch, chỉ có đôi tai cùng cánh môi là đỏ hơn bình thường, lần trước nhìn thấy anh ở trên giường còn là ở Pháp.
Thời gian, quả thực là một thứ vô cùng thần kì.
Nghĩ lại dáng vẻ anh uống rượu, bất giác liền bật cười. Không ngờ tới người lạnh lùng ung dung như bác sĩ Tùy tửu lượng lại kém như vậy, hai ly đã say khướt rồi.
Sau khi tắt bớt đèn đi, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ ấy, khiến cho các đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng nhu hòa. Anh hít thở rất nhẹ nhàng, lông mi dài mà rậm rạp không cong mà cứ rũ xuống như vậy, giống như hai phiến quạt nhỏ.
Cái người say này, yên tĩnh mà ngoan ngoãn.
Điện thoại rung lên một cái, kéo tôi từ trong sự ‘rình rập’ vô lễ ra.
Là các nhân viên cú đêm trong phòng làm việc của Trình Diễn đang chúc mừng cậu đóng máy, tôi nhìn một chút thời gian: 3h sáng.
Trong nhóm wechat lại chẳng giống với 3h chút nào cả, tôi làm mọi người trong nhóm im lặng bằng cách ném chọ bọn họ một cái hồng bao, trong một trận hoan hô ‘Chị Vi vạn tuế’ liền tắt màn hình.
Lúc chuẩn bị đi tới căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, vô ý gạt phải cặp kính trên bàn, gọng kính kim loại rơi xuống sàn đá, phát ra một tiếng giòn dã.
Lúc tôi cúi đầu nhặt kính lên, dường như Tùy Nhiên bị làm ồn mà bất mãn nhíu mày.
Sau khi nhặt kính để lên mặt bàn, thông qua mắt kính có thể nhìn thấy hộp khăn giấy trên bàn, có chút gì đó không đúng lắm. Tôi cầm kính kên xem xét, đây là kính thường mà?
Cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng mà lại không biết sai ở đâu cả. Đầu óc ngâm trong rượu mấy ngày nay đã mất đi năng lực tư duy rồi.
Thôi vậy, tôi vẫn nên đi nghỉ ngơi thôi.
Đặt kính xuống, còn chưa đi được hai bước, cánh tay liền bị giữ chặt. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tùy Nhiên đang nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lóe lên thứ ánh sang u ám không rõ.
Tôi vô thức chuyển động cổ tay, trong phút chốc anh lại dùng lực hơn, kéo tôi vào trong vòng tay.
Vốn dĩ chân tay đã không có sức lại cộng thêm một trận trời rung đất chuyển này nữa, đầu óc đã trở nên mơ hồ luôn rồi.
Chỉ biết rằng thân thể ngày càng nặng nề, sau đó tứ phía đều bị thứ ấm áp không thuộc về tôi kia vây lấy.
31.
Lúc hồi thần lại anh đã chống trên người tôi. Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh nhìn tôi có vài tia đỏ, chúng tôi dựa vào nhau rất gần, dường như là mũi chạm mũi, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt đối phương.
Anh cứ thế mà nhìn tôi, tôi liền có thể cảm nhận được nhiệt độ đột ngột tăng lên, lời nói ra vô cùng run rẩy: “Anh...”
Lời còn chưa nói ra hết đã bị anh vội vàng ngăn lại, giọng điệu dịu dàng, thanh âm khàn khàn, giống như là chưa từng say vậy: “Có thể không?”
Chỉ có ánh mắt trong sáng kia là không bán đứng anh.
Dường như anh hỏi tôi, tôi không có cách nào chuyển những lời anh nói ra thành nghĩa bóng, liền ngây người nhìn anh.
Cho tới khi cái hôn của anh rơi xuống.
Từ trước tới nay tôi chưa từng có cảm giác này, dịu dàng tới rung động, xúc động tới luống cuống, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang tê dại, run sợ, mà những điều này đều do người đàn ông này đem lại.
Dù rằng kĩ thuật hôn của anh vô cùng kém.
Nhưng mà cảm giác được sự an toàn vây quanh này, chỉ có anh mới có được.
Vào lúc hít thở trở nên khó khăn, anh chống người dậy nhìn tôi, ánh đèn mờ tối không chiếu vào được trong mắt anh, nhưng mà ánh mắt ấy dường như chứa đựng toàn bộ ánh sáng trên thế giới này.
Anh không đeo kính, không một chút trở ngại nào mà nhìn tôi, không hề có một chút trở ngại nào cả.
Tôi nhìn ám sắc cuồn cuộn trong mắt anh, cuối cùng tất cả mọi cảm xúc đều hóa thành một người là tôi.
Trong mảnh ánh sáng ấy, kinh tâm động phách.
Nụ hôn của anh lại rơi xuống, vụn vặt, tỉ mỉ, giống như thế nào cũng không đủ.
Tiếng thở dốc đè nén vang lên trong căn phòng, nhiệt độ trong không khí liền tăng lên, cũng dần trở nên khăng khít.
Từng câu nói ‘Vi Vi’ dịu dàng của anh lại cộng thêm từng tiếng hỏi không ngừng: “Có được không?” đều là thứ men là say lòng người và thứ độc dược đầu độc con người.
Tôi như bị m.a nhập, tự biết rằng có thứ không thể động vào được, nhưng mà vẫn bị những lời ‘Lừa gạt’ của anh mà cởi bỏ áo giáp.
Dường như men say trong hai ngày nay bắt đầu dâng lên vào thời khắc này, răng môi dây dưa, tay tôi trượt qua phần gáy trí mạng kia, lúc cởi bỏ chiếc cúc đầu tiên trên áo anh, người trên giường, liền hoàn toàn rối loạn.
Tiếng thở dốc, tiếng khàn khàn, khóe mắt đỏ hồng, dục vọng đáy mắt, các khớp ngón tay rõ ràng, những giọt mồ hôi li ti trên da của anh....mỗi một chút, mỗi một phân, mỗi một tấc, đều đang gõ vào trái tim tôi, cướp đoạt lấy tất cả hô hấp của tôi.
Sự dịu dàng của anh như là một tấm lưới, tôi không còn nơi nào để trốn.
Nam sinh trên bức ảnh mặc bộ đồng phục màu xanh lam, đeo khăn quàng đỏ, trên mặt trên tay núc ních là thịt. cậu đeo cặp sách đứng trước cổng trường, trên mặt nở nụ cười, dáng vẻ đó quen thuộc đến lạ lùng.
“Đúng vậy, năm đó thật là mập.” mẹ Tùy vừa lật ảnh vừa nói.
Ba Tùy cũng đặt tờ báo xuống nhích lại gần mẹ Tùy.
Tôi hơi bất ngờ nhìn tiểu Tùy Nhiên ở trong bức ảnh, lại nhìn Tùy Nhiên hiện tại, nhịn cười nghĩ: chẳng lẽ gia hỏa này phẫu thuật thẩm mĩ à?
Tùy Nhiên đã buông bỏ đấu tranh, mỉm cười nhìn tôi: “Đừng nhịn nữa, muốn cười thì cứ cười đi.”
“Lúc ấy thằng bé đang học tiểu học, thời gian đó dì và ba nó đều rất bận, liền đưa thằng bé tới nhà bà nội ở Lợi Doanh.” Mẹ Tùy vừa nhớ lại vừa nói: “Sau khu Lợi Doanh xảy ra động đất, bọn dì liền đưa thằng bé cùng bà nội tới đây, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, người từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới giảm cân, liền náo loạn đòi giảm cân.”
“Lúc đó chẳng phải anh bị vùi lấp hay sao, em đoán, có phải là do mập quá nên không thể chạy nhanh được không!” Duẫn Kỳ Kỳ ngồi trên thảm hứng thú nói.
Tùy Nhiên mỉm cười không nói gì, chỉ quét mắt nhìn qua tôi, sau đó cướp lấy miếng khoai tây chiên trong tay Duẫn Kỳ Kỳ: “Sau này không cho ăn nữa!”
Duẫn Kỳ Kỳ kêu thảm: “Chị Vi Vi, đòi lại công bằng cho em.”
- --
Lúc ra khỏi Tùy gia, đã là rất muộn rồi.
Mẹ Tùy muốn đưa tôi ra tận ngoài cửa, dặn dò đi dặn dò lại Tùy Nhiên nhất định phải đưa tôi về nhà an toàn mới chịu quay vào nhà.
Gió lạnh thổi tới, men rượu ấm áp trong căn phòng mới tan đi một chút. Ba Tùy làm về khoa học, mẹ Tùy là giáo sư đại học, có thể nói 3 thế hệ Tùy gia đều là người trí thức, gọi là dòng dõi thư hương thế gia cũng không quá.
Mà Tùy gia mấy năm nay xuất hiện một bác sĩ là Tùy Nhiên, nghe mẹ Tùy nói, lúc đó Tùy Nhiên chẳng cần nghĩ ngợi gì đã chọn viện y học, khi đó bà ấy còn sợ con trai nhà mình sẽ “xấu xí” đi lần nữa.
Bờ vai đột nhiên ấm áp, một chiếc áo khoác còn vương nhiệt độ được khoác lên người tôi, ngăn lại sự lạnh lẽo trong đêm đông.
Ánh trăng rất sáng, khuôn mặt anh vẫn còn đo đỏ do nhiệt độ ấm áp trong phòng ban nãy: “Trước đây mẹ tôi không thế này đâu, đều là tại ba tôi chiều chuộng quá mà ra.”
“Còn nữa, bà ấy nhìn thấy em nên vui mừng quá.”
Lúc anh nói lời này hơi hơi cúi đầu, khóe miệng câu lên nụ cười, ánh sáng chiếu lên người anh tạo thành bóng mờ, dịu dàng không nói nên lời.
Tôi không nghe rõ câu sau của anh, chỉ trả lời: “Dì như này cũng tốt mà.”
Con đường trong tiểu khu vào đêm giao thừa không một bóng người, có lẽ là đang quây quần bên nhau xem xuân vãn nói chuyện thường ngày.
Màn đêm yên tĩnh đột nhiên truyền tới một tiếng vang cực lớn, tiếp theo đó là màu sắc rực rỡ của pháo hoa trên bầu trời tản ra, khiến cho đêm đen yên tĩnh tràn đầy màu sắc.
Anh cúi thấp đầu, ánh sáng của pháo hoa rơi trên khuôn mặt, màu sắc rực rỡ khiến cho người ta không nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh: “Tôi tưởng rằng, em sẽ giải thích rõ chuyện này với mẹ tôi.”
Có gió thổi qua, pháo hoa được đốt lại đem theo mùi khói rơi xuống rồi tản ra.
Bà nội và ông nội dắt chó đi dạo từ xa đi về phía này: “Nha đầu đã về rồi sao?”
“Vâng ạ, ông bà nội năm mới vui vẻ, sống lâu trăm tuổi!” tôi cười nói.
Bà nội nhét dây dắt vào tay ông nội, lấy từ trong túi áo ra một bao lì xì đưa cho tôi: “Năm mới vui vẻ, bình bình an an!”
Bà nội mỉm cười, khóe mắt cong cong hệt như trăng lưỡi liềm, nếp nhăn cũng cong theo, trông vô cùng hiền hậu.
Nhìn thấy tôi vẫn còn chưa nhận, bà cứ nhét lì xì vào trong tay tôi, nhìn Tùy Nhiên một cái sau đó gọi ông lão nhà mình: “Đi thôi đi thôi, về nhà thôi.”
Nhìn vào bóng lưng đã đi xa của ông bà nội, tôi cởi tấm áo khoác trên vai xuống đưa cho Tùy Nhiên: “Thật sự không thể nhẫn tâm phá vỡ bầu không khí ấm áp như thế này.”
Không đầu không đuôi, nhưng lại vừa hay trả lời cho câu hỏi anh hỏi tôi.
Tùy Nhiên nhận lấy áo khoác, nhất thời không lên tiếng.
“Anh cũng nên tìm một người bạn gái rồi, con gái thích anh chắc cũng rất nhiều nhỉ, dẫn một người mà anh cũng thích về nhà, người nhà anh chắc sẽ rất vui đấy.” tôi nói.
Hoạt bát cũng được, mà yên tĩnh cũng được, tóm lại người đó sẽ không phải là tôi.
27.
Khóa rơi xuống cửa, ánh sáng đèn âm sáng một đường từ huyền quan tới phòng khách, cách trang trí trắng đen xám đơn giản mà lạnh nhạt lộ ra dưới ánh đèn.
Trống trải và yên tĩnh.
Chân trần giẫm lên mặt đá cẩm thạch lạnh băng, sự lạnh lẽo len lỏi từ lòng bàn chân lan tràn lên trên, cho tới khi độ ấm còn xót lại khi ở Tùy gia dần dần giảm xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm trở về với vùng an toàn của bản thân.
Lấy một chai rượu vang và một chiếc li, ngồi ở trước cửa sổ sát đất lớn nhất.
Tầng 20, đủ để thu hết vào mắt những ánh đèn lập lòe cùng hàng xe cộ nườm nượp của thành phố này.
Dòng xe, đèn đường từng cái từng cái đỏ, trắng, vàng, hiện lên vầng sáng chói mắt, người ta trên con đường đầy ánh sáng này tranh giành, cố gắng, vừa oán trách vừa thực hiện cuộc tranh giành ấy.
Toàn nhà cao tầng đối diện, vẫn còn có thiếu niên vùi đầu vào công việc trong đêm giao thừa.
Bọn họ nói là vì một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi hiểu sinh, cũng hiểu sống, nhưng mà không hiểu được thế nào là cuộc sống.
Rượu vang đung đưa trong ly thủy tinh, từ răng môi tới cổ họng, lạnh lẽo thấu xương.
Điện thoại vang lên từng tiếng, người gọi đến là “Trình Diễn”, hai chữ này khiến cho sự yên tĩnh trong đêm vô cùng nổi bật.
Trong thanh âm ‘tích tắc tích tắc’ của đồng hồ, kim chỉ giờ và kim phút chỉ vào 0 giờ, vô số bông pháo hoa làm sáng cả một vùng trời đêm, những người trên những tòa nhà cao tầng chỉ biết ngẩng đầu lên hướng về phía pháo hoa, sau đó lại cuống cuồng cúi đầu xuống, không nhìn rõ cảm xúc.
Có lẽ là biết được tôi sẽ không nhận điện thoại, âm báo tin nhắn wechat liền vang lên, Trình Diễn gửi hai tin nhắn tới, cùng một câu “chúc chị năm mới vui vẻ.”
Tiếp theo đó là Tùy Nhiên “Năm mới vui vẻ.”
Còn một cuối cùng là một tin tôi đã đọc nhưng chưa trả lời:
“Đường Đình: gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, chị thu liễm một chút, đừng thêm rắc rối cho ta.”
Khóa điện thoại sau đó ném vào một góc, nhìn bình rượu vang trống không, lại đứng dậy lấy thêm một bình.
“Lúc ấy thằng bé đang học tiểu học, thời gian đó dì và ba nó đều rất bận, liền đưa thằng bé tới nhà bà nội ở Lợi Doanh.” Giọng nói của mẹ Tùy vang lên bên tai, hai chữ ‘Lợi Doanh’ giống như lời nguyền cứ quanh quẩn bên tai tôi, như cuồng phong, như bức bối trong lòng biển sâu.
Từng tiếng từng tiếng, hồi âm vọng lại trong không khí, giống như người kêu gào, có người đưa tay ra từ trong bóng đen, lôi tôi ra từ trong dòng nước.
Một trận trời long đất lở, ly rượu vang trong tay rơi xuống sàn, bình thủy tinh đụng phải nền đá cẩm thạch vỡ tan nát, chất lỏng màu đỏ chảy ra, nhuộm đỏ từng mảnh thủy tinh, như có một loại đẹp đẽ mỏng manh dễ vỡ.
Tôi ngồi ở bên bàn nấu ăn thở dài, trước mắt là ánh sáng chói mắt.
21 năm trước sau khi huyện Lợi Doanh xảy ra động đất, Đường Đình cho người tới bệnh viện đón tôi và mẹ về, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người lúc đó.
Xe tốt như vậy, vệ sĩ ngầu như vậy, một chú yêu mẹ tôi như vậy.
Nhưng mà vốn dĩ đây chính là thứ được đổi lại bởi việc mẹ tôi làm tiểu tam bò lên giường người khác mà có được, đây là thứ được đổi lấy từ việc mẹ tôi ép c.hết người vợ cả mà có được. tôi nhớ được người vợ cả đó, bà ấy mặc một thân váy trắng, ôm một bó hoa bách hợp đứng trên sân thượng, rõ ràng là đang cười, nhưng mà nước mắt lại rơi tí tách, sau đó bà reo mình từ trên sân thượng xuống.
Trong bụng còn mang theo đứa trẻ, bà ấy rơi xuống trước mắt tôi, m.áu chảy từ trên mặt trên đầu bà ấy ra, bà ấy mỉm cười nhìn tôi, khóe miệng bà ấy nhẹ nhàng mấp máy.
“Cô nói gì cơ?” tôi nhìn thấy vậy liền ngồi thụp xuống cạnh bà ấy, trong thanh âm khàn khàn còn mang theo tiếng nức nở.
Bà nói: “Đợi sau này cháu lớn lên rồi, đừng học theo mẹ cháu.”
Bà rất dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía tôi và giọng nói không có lấy một tia oán trách, cũng có thể là không muốn oán trách một đứa trẻ.
Bà ấy còn chưa nhắm mắt, tôi đã bị người mẹ vừa mới chạy từ trên tầng xuống kéo ra, âm thanh chói tai của mẹ vang lên bên tai tôi, tôi không nghe rõ bà ấy đang nói gì, trong đầu toàn là lời nói của dì kia.
Tôi nói xin lỗi bà ấy, mẹ tôi liền cho tôi một cái tát.
Tôi muốn lại gần bà ấy, mẹ liền kéo tôi lại không cho tôi đi lên.
Tôi muốn vuốt mắt giúp bà ấy, nhưng mà lại cảm nhận được chất lỏng lạnh băng chảy qua má, mẹ tôi hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: “Không phải chỉ c.hết có một người à, khóc cái gì mà khóc!”
Ngón tay siết chặt bàn nấu ăn trắng bệch, cả người tôi mềm nhũn, trong vô thức mà thuận theo bàn nấu ăn mà quỳ xuống, bất giác mà run rẩy, thở không ra hơi, chỉ có chiếc cổ áo len bị xé toạc.
Trước mắt là thứ bóng sáng màu trắng đen, rõ ràng trong căn phòng sáng như ban ngày nhưng mà tôi lại không thể nhìn rõ bất kì thứ gì cả. rõ ràng chỉ có thứ trên hành lang mờ tối cùng với thứ ánh sáng lộ ra từ khe hở, người đàn bà mặc áo trắng ngã trong vũng máu từ từ khép miệng, mặt đất toàn là máu đỏ, nhưng mà bách hợp lại trắng tinh.
Tay chống lên mảnh vỡ thủy tinh, máu đỏ cùng rượu vang hòa vào nhau, mùi tanh ngọt liền bị áp xuống.
Vậy còn trước đây thì sao? Tôi cố chấp suy nghĩ, chuyện xảy ra trước cơn động đất thì sao?
Hình như là vui vẻ, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì đây?
Tôi cố chấp nhớ lại, nhưng mà lại bất lực. vầng sáng trước mặt như loang lổ, đầu đau như búa bổ, cuối cùng cánh tay chống xuống đất vô lực, ngã xuống sàn nhà đầy thủy tinh cùng rượu vang.
28.
Tôn Tư Tư là một trong những người chế tác của bộ phim lần này, lúc nhận được điện thoại của cô ấy, tôi vẫn còn đang ở trên bàn rượu chiêu thương ở Úc. Mượn việc nhận điện thoại mà rời khỏi bàn rượu, vừa bị nhà tài trợ đỡ lấy, liền bị tôi không dấu vết mà đẩy ra.
Bắc Kinh vẫn còn đang đón năm mới, tuyết rơi ngập trời, mà ở Úc lại đang là mùa hè, ánh mặt trời hoàng hôn vô cùng chói mắt.
“Chị Vi, 10 giờ tối mai có tiệc đóng máy, chị có kịp về nước không?”
Bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào tôi liền nheo nheo mắt: “Kịp.”
Bảo trợ lí đặt một tám vé máy bay xong tôi lại quay lại bàn rượu. tiệc rượu này uống tới tận hai giờ sáng, mới có thể thuyết phục được nhà đầu tư kí vào hợp đồng đầu tư cho bộ phim.
Lúc quay trở về, vị kim chủ đó đưa tôi tới bãi đỗ xe, nhưng mà lại cứ trì hoãn không gọi tài xế, nhìn về phía người với đôi mắt lờ đờ vì men say là tôi, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Theo lí mà nói, một nhân tài như hắn ta, tôi nên thuận nước đẩy thuyền mới phải. nhưng mà không biết vì sao, tôi lại nói mình tới kì sinh lí, kim chủ một mặt đáng tiếc, nhưng mà vẫn vô cùng ‘ga lăng’ mà giúp tôi gọi tài xế lại còn nhắc nhở tôi lần sau tới kì sinh lí thì đừng uống nhiều rượu.
Trên đường trở về, tài xế liên tục dùng tiếng anh giới thiệu cho tôi phong thổ nhân tình ở Úc, nhưng mà vừa rồi tôi uống quá nhiều rượu, lại còn phải vận dụng đầu óc, bây giờ vô cùng khó chịu, một chữ tiếng anh cũng không nghe lọt tai.
Quay về khách sạn liền vội vàng tắm rửa, uống mấy viên thuốc dạ dày liền lên giường luôn.
Một đêm này lại không hề yên ổn, hoặc là có thể nói, từ sau đêm giao thừa đó, mỗi lần nhắm mắt lại tôi đều bị xé toạc ra ở dưới ánh đèn ấm áp Tùy gia, cùng với một đoạn kí ức trước kia của tôi.
Tiến không được mà lùi cũng không xong.
Chỉ có thể bị giam tại chỗ, tìm kiếm lối ra trong nỗi tuyệt vọng.
Sáng sớm bị tiếng báo thức kêu tỉnh, đầu đau như búa bổ, sau mọi sự cố lộn xộn trên máy bay tôi đáp chuyến bay tới Bắc Kinh, khi đó đã gần 23h giờ rồi.
Trợ lí tới sân bay đón tôi, cứ liên tục hỏi sao sắc mặt của tôi kém vậy, hay là không đi nữa.
Tiệc đóng máy, người sản suất như tôi đây có thể không đi ư?
Lúc tới bữa tiệc, lượt phát biểu đầu tiên của diễn viên và tổ chế tác chính đã kết thúc, người nên khóc thì trên mặt đã đầy nước mắt rồi.
Tôi mỉm cười nâng ly, nói thật ngại quá tới muộn rồi, tự phạt ba ly xem như chuộc lỗi. sau ba ly đó lại là ba ly, chúc bộ phim lần này gặt hái được thành công.
Lúc được dẫn tới chỗ ngồi tôi mới biết được Tùy Nhiên cũng tới đây.
Đạo diễn cùng Trình Diễn và Lê Nhã Tân kính rượu tới bàn của bọn tôi, lời khách sáo y như không cần tiền vậy, tôi vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, thì lại đứng dậy nâng ly rượu lên.
Dường như Trình Diễn thấy sắc mặt tôi không tốt, vừa định ra mặt đỡ rượu thay tôi, liền bị tôi dùng ánh mắt ngăn cản lại. tôi cười cười tiếp lời đạo diễn: “Vẫn là nhờ có sự dẫn dắt của đạo diễn, thật mong chờ lần hợp tác sau!”
Uống một hơi cạn sạch, lúc đặt ly rượu xuống liền vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tùy Nhiên đang rơi vào lòng bàn tay tôi.
Nơi đó có một vết sẹo nói rõ cũng không rõ mà mờ cũng chẳng mờ, là sớm hôm mùng một lúc tôi tỉnh dậy từ trên sàn nhà liền nhìn thấy. may mà mùa đông trời lạnh nên mặc dày, nếu không thì nằm trên một đống thủy tinh cả một đêm, cũng chẳng biết trên người sẽ có bao nhiêu vết thương nữa.
Chỉ có vết thương trong lòng bàn tay đó, nếu băng lại thì rõ ràng quá, vì vậy liền dứt khoát rửa qua bằng một chút nước khử trùng, bôi một ít thuốc sau đó liền chẳng thèm quan tâm nữa.
Tôi dời tầm mắt.
Đạo diễn liền nghênh ngang tiến về phía Tùy Nhiên, nói rằng bộ phim lần này có rất nhiều vấn đề về học thuật, may nhờ có bác sĩ Tùy kiên nhẫn chỉ đạo. Tùy Nhiên cười nhạt nghe rất nghiêm túc, khiêm tốn lịch sự mà cảm ơn tổ kịch bản khiến cho mọi người có thể càng hiểu thêm về nghề bác sĩ này.
Lời nói ra hết sức đẹp đẽ.
Nhìn một đám người rục rịch nâng ly lên, tôi liền vội vàng đi tới chặn ly rượu trên tay đạo diễn, mỉm cười đùa: “Bác sĩ Tùy của chúng ta cũng bận rộn gần 24 giờ rồi, vạn nhất chuốc cho anh ấy say, nếu có ca phẫu thuật thì mọi người làm nhé!”
Tùy Nhiên ngồi trên ghế hơi ngước đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt hàm chứa ánh sáng, khóe môi ngậm ý cười, rõ ràng dù một câu cũng chẳng nói, nhưng mà như là thiên ngôn vạn ngữ vậy.
Những người ở đây đều là nhân tinh, ánh mắt dòm ngó cảnh tượng trước mắt, trong phút chốc bắt đầu hò reo “Vậy chị Vi giúp bác sĩ Tùy uống nhé!”
“Chị Vi, còn có bọn tôi nữa!”
“Đây e rằng không phải rượu mừng nhỉ?”
...
Những ngày quay phim vừa căng thẳng lại áp lực kết thúc, mọi người ở cùng nhau mấy tháng nay cũng quen thuộc rồi, lại thêm men rượu, bầu không khí thích hợp, trong bữa tiệc mọi người trêu đùa đủ thứ, nóc phòng cũng suýt chút nữa bị bọn họ lật lên.
Chỉ có Trình Diễn, trong từng trận cười đùa ấy cứ cụp mắt, uống từng ly từng ly một.
29.
Người trẻ tuổi đã buông thả thì thực sự vô cùng buông thả, đặc biệt là nghề nghiệp với áp lực lớn như trong giới giải trí, thời điểm giải phóng bản thân, cũng chính là giải phóng đến cùng.
Bên tai không biết vang lên tiếng gào khóc của ai, ánh đèn mờ tối mà chói mắt trong ktv, trước mắt là từng rương lại từng rương rượu được mở ra, múa quyền, chơi trò chơi, thi hát, bàn bạc một chút về việc hợp tác lần tới, mọi người đều đang bận chuyện của riêng mình.
Đầu tiên là uống ở Úc, sau đó lại bay hai mấy giờ đồng hồ, tiếp theo sau khi xuống máy bay lại tiếp tục uống. Cho dù tửu lượng tôi có tốt, bây giờ cũng không chống lại được.
Mỉm cười khuát khuát tay, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ai mà biết được chân không có sức lực liền trực tiếp ngã xuống.
Trong lúc quay cuồng có một đôi tay ấm áp mà có lực đỡ lấy tôi: “Không sao chứ?”
Bởi vì trong phòng bao quá đỗi náo nhiệt, vì vậy lúc tôi và Tùy Nhiên nói chuyện dường như phải kề sát tai lại, hơi thở ấm áp sượt qua tai, một mảng run rẩy.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Trình Diễn uống say nên tôi bảo Tiểu Lý đưa cậu ấy về. Còn Tùy Nhiên, vì có màn nhạc đệm lúc nãy mà bị mọi người trêu chọc với tôi ở trong KTV.
Tôi lắc lắc đầu: “Không sao.”
Gạt tay anh ra, dưới ánh mắt lo lắng của Tùy Nhiên mà lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc đi ra ngoài dạ dày đã dễ chịu hơn một chút, chỉ là vẫn còn chóng mặt vô cùng.
Tùy Nhiên đưa cho tôi một ly nước nóng, tôi uống được vài ngụm, rồi nói vài câu cảm ơn với anh.
Người phụ trách ánh sáng cùng người quản lí đi qua, mỉm cười nói một đống lười cảm ơn, đầu óc tôi vô cùng choáng váng, chỉ nghe rõ vài từ quan trọng, đại khái là “Cảm ơn lần này đã cho bọn họ cơ hội quý giá này, hy vọng lần sau vẫn có thể có được nó.” Sau đó tôi thấy bọn họ nâng cái ly trong tay lên.
Tôi mỉm cười nâng ly bên tay mình lên, sau khi nói lời khách sáo liền bị cánh tay bên cạnh ngăn lại.
Khóe miệng Tùy Nhiên mang theo ý cười vừa đủ: “Dạ dày Vi Vi không tốt, ly rượu này, tôi thay cô ấy uống.” Nói xong, anh liền một hơi uống hết ly rượu lớn.
Anh ấy xưng hô cũng thật là thân mật nhỉ, uống cũng thật là gọn gàng, thái độ khiêm tốn lễ độ, khiến cho đối phương không ngừng nói là bọn họ suy nghĩ không chu toàn, còn tự phạt một ly.
Tùy Nhiên lại cùng họ uống thêm một ly, khiến cho đối phương không moi ra được bất cứ sai xót nào.
Anh đặt ly thủy tinh trống không xuống, ánh đèn rực rỡ trong phòng bao quét qua các khớp ngón tay rõ ràng của anh, bên trên còn đọng lại ánh sáng phản chiếu từ ly thủy tinh.
Tôi thất thần nhìn vào ngón tay đang cầm lấy ly rượu ở trên bàn của anh, bên tai vẫn là hai tiếng “Vi Vi” vô cùng thân mật lại mang theo ý cười kia. Anh nói vài câu, nhưng mà xung quanh quá ồn ào vì vậy tôi không nghe rõ.
“Anh nói gì cơ?”
Anh sáp lại gần, giữ lấy vai tôi, lời nói mang theo men rượu vang lên bên tai tôi: “Tôi nói, em đang nhìn gì vậy?”
Hơi thở ấm nóng khiến tai tôi ngưa ngứa, theo phản xạ tôi quay đầu lại, vừa hay đụng phải ánh mắt anh đang nhìn tôi. Bên trong chất chứa sự dịu dàng như nước và ánh sáng khắp thế gian, tôi nhìn thấy hình ảnh bản thân đang thất thần trong con ngươi của anh.
Trong khoảnh khắc trái tim mất khống chế đập liên hồi.
30.
Tùy Nhiên uống rượu nhưng không thể hiện ra mặt, lại cộng thêm vốn dĩ là người kiệm lời, chỉ rũ mắt ngồi ở đó, khiến cho mọi người không hề nhìn ra anh đang say.
Cho tới khi mọi người đều rời đi rồi, anh mới lảo đảo đứng dậy, tôi nhanh chóng đỡ lấy anh. Đầu óc tôi cũng ngây ngẩn, tứ chi mềm nhũn, chút nữa thì bị anh làm ngã xuống sofa.
Đạo diễn Quách chân trái đá chân phải chạy tới: “Không...không sao chứ? Có cần...có cần giúp gì không?”
Tôi dựa nửa người vào tường mượn lực: “Không sao, đạo diễn Quách đi trước đi.”
Nửa người Tùy Nhiên dựa lên người tôi, lông mi rũ xuống, cánh môi dán vào cổ tôi, hơi thở phả hết lên người. Tôi đẩy đẩy anh ra một chút, anh cũng chỉ ngoan ngoãn mà tùy ý tôi.
Phía trước ktv chính là khách sạn, tôi cầm lấy điện thoại bên cạnh để bọn họ gọi phục vụ tới, ý thức của tôi giờ đã đi vào trạng thái hỗn độn rồi, quả thực không thể di chuyển được một người đàn ông gần m9 như vậy.
Phục vụ đưa Tùy Nhiên lên giường sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi giúp anh đắp chăn cẩn thận vào, nhìn Tùy Nhiên ở trong chăn, đôi mắt đẹp đẽ ấy nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch, chỉ có đôi tai cùng cánh môi là đỏ hơn bình thường, lần trước nhìn thấy anh ở trên giường còn là ở Pháp.
Thời gian, quả thực là một thứ vô cùng thần kì.
Nghĩ lại dáng vẻ anh uống rượu, bất giác liền bật cười. Không ngờ tới người lạnh lùng ung dung như bác sĩ Tùy tửu lượng lại kém như vậy, hai ly đã say khướt rồi.
Sau khi tắt bớt đèn đi, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ ấy, khiến cho các đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng nhu hòa. Anh hít thở rất nhẹ nhàng, lông mi dài mà rậm rạp không cong mà cứ rũ xuống như vậy, giống như hai phiến quạt nhỏ.
Cái người say này, yên tĩnh mà ngoan ngoãn.
Điện thoại rung lên một cái, kéo tôi từ trong sự ‘rình rập’ vô lễ ra.
Là các nhân viên cú đêm trong phòng làm việc của Trình Diễn đang chúc mừng cậu đóng máy, tôi nhìn một chút thời gian: 3h sáng.
Trong nhóm wechat lại chẳng giống với 3h chút nào cả, tôi làm mọi người trong nhóm im lặng bằng cách ném chọ bọn họ một cái hồng bao, trong một trận hoan hô ‘Chị Vi vạn tuế’ liền tắt màn hình.
Lúc chuẩn bị đi tới căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, vô ý gạt phải cặp kính trên bàn, gọng kính kim loại rơi xuống sàn đá, phát ra một tiếng giòn dã.
Lúc tôi cúi đầu nhặt kính lên, dường như Tùy Nhiên bị làm ồn mà bất mãn nhíu mày.
Sau khi nhặt kính để lên mặt bàn, thông qua mắt kính có thể nhìn thấy hộp khăn giấy trên bàn, có chút gì đó không đúng lắm. Tôi cầm kính kên xem xét, đây là kính thường mà?
Cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng mà lại không biết sai ở đâu cả. Đầu óc ngâm trong rượu mấy ngày nay đã mất đi năng lực tư duy rồi.
Thôi vậy, tôi vẫn nên đi nghỉ ngơi thôi.
Đặt kính xuống, còn chưa đi được hai bước, cánh tay liền bị giữ chặt. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tùy Nhiên đang nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lóe lên thứ ánh sang u ám không rõ.
Tôi vô thức chuyển động cổ tay, trong phút chốc anh lại dùng lực hơn, kéo tôi vào trong vòng tay.
Vốn dĩ chân tay đã không có sức lại cộng thêm một trận trời rung đất chuyển này nữa, đầu óc đã trở nên mơ hồ luôn rồi.
Chỉ biết rằng thân thể ngày càng nặng nề, sau đó tứ phía đều bị thứ ấm áp không thuộc về tôi kia vây lấy.
31.
Lúc hồi thần lại anh đã chống trên người tôi. Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh nhìn tôi có vài tia đỏ, chúng tôi dựa vào nhau rất gần, dường như là mũi chạm mũi, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt đối phương.
Anh cứ thế mà nhìn tôi, tôi liền có thể cảm nhận được nhiệt độ đột ngột tăng lên, lời nói ra vô cùng run rẩy: “Anh...”
Lời còn chưa nói ra hết đã bị anh vội vàng ngăn lại, giọng điệu dịu dàng, thanh âm khàn khàn, giống như là chưa từng say vậy: “Có thể không?”
Chỉ có ánh mắt trong sáng kia là không bán đứng anh.
Dường như anh hỏi tôi, tôi không có cách nào chuyển những lời anh nói ra thành nghĩa bóng, liền ngây người nhìn anh.
Cho tới khi cái hôn của anh rơi xuống.
Từ trước tới nay tôi chưa từng có cảm giác này, dịu dàng tới rung động, xúc động tới luống cuống, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang tê dại, run sợ, mà những điều này đều do người đàn ông này đem lại.
Dù rằng kĩ thuật hôn của anh vô cùng kém.
Nhưng mà cảm giác được sự an toàn vây quanh này, chỉ có anh mới có được.
Vào lúc hít thở trở nên khó khăn, anh chống người dậy nhìn tôi, ánh đèn mờ tối không chiếu vào được trong mắt anh, nhưng mà ánh mắt ấy dường như chứa đựng toàn bộ ánh sáng trên thế giới này.
Anh không đeo kính, không một chút trở ngại nào mà nhìn tôi, không hề có một chút trở ngại nào cả.
Tôi nhìn ám sắc cuồn cuộn trong mắt anh, cuối cùng tất cả mọi cảm xúc đều hóa thành một người là tôi.
Trong mảnh ánh sáng ấy, kinh tâm động phách.
Nụ hôn của anh lại rơi xuống, vụn vặt, tỉ mỉ, giống như thế nào cũng không đủ.
Tiếng thở dốc đè nén vang lên trong căn phòng, nhiệt độ trong không khí liền tăng lên, cũng dần trở nên khăng khít.
Từng câu nói ‘Vi Vi’ dịu dàng của anh lại cộng thêm từng tiếng hỏi không ngừng: “Có được không?” đều là thứ men là say lòng người và thứ độc dược đầu độc con người.
Tôi như bị m.a nhập, tự biết rằng có thứ không thể động vào được, nhưng mà vẫn bị những lời ‘Lừa gạt’ của anh mà cởi bỏ áo giáp.
Dường như men say trong hai ngày nay bắt đầu dâng lên vào thời khắc này, răng môi dây dưa, tay tôi trượt qua phần gáy trí mạng kia, lúc cởi bỏ chiếc cúc đầu tiên trên áo anh, người trên giường, liền hoàn toàn rối loạn.
Tiếng thở dốc, tiếng khàn khàn, khóe mắt đỏ hồng, dục vọng đáy mắt, các khớp ngón tay rõ ràng, những giọt mồ hôi li ti trên da của anh....mỗi một chút, mỗi một phân, mỗi một tấc, đều đang gõ vào trái tim tôi, cướp đoạt lấy tất cả hô hấp của tôi.
Sự dịu dàng của anh như là một tấm lưới, tôi không còn nơi nào để trốn.