Chương : 43
Giữa tháng 10, Hỷ Hỷ tóm được một kẻ theo đuôi.
Gã đội chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp che khuất nửa khuôn mặt, mặc quần bò, áo jacket ngắn, và gần như bị cô phát giác ra ngay từ ban đầu.
Hỷ Hỷ án binh bất động, đợi hai tuần sau mới ra tay.
Cô âm thầm đặt tên cho cái gã với dáng người nhỏ thó kia là “Lâm Khắc phiên bản lỗi”. “Lâm Khắc phiên bản lỗi” mỗi lần xuất hiện đều đeo tai nghe, kẹp một tờ báo dưới cánh tay để che mắt. Hỷ Hỷ thường trông thấy gã bên ngoài khách sạn hoặc gần quán bar. Thỉ thoảng đi dạo trên phố, cô cũng nhìn thấy gã. Có những đêm nhòm qua khe cửa sổ xuống dưới lòng đường, cô trông thấy chiếc mũ lưỡi trai màu trắng lắc lư dưới ánh đèn đường.
Thậm chí có lần, “Lâm Khắc phiên bản lỗi” còn bạo gan xuất hiện trên dãy hành lang bên ngoài phòng cô. Hỷ Hỷ trông thấy gã đi đi lại lại phía sau mắt thần của cửa, dường như đang muốn tìm xem cô đang ở phòng nào.
Hỷ Hỷ tò mò muốn xem ''Lâm Khắc phiên bản lỗi” trông như thế nào. Nhưng khuôn mặt gã luôn ẩn sau chiếc mũ khiến cô không thể nhìn rõ. Một lúc sau, khách trọ ở phòng kế bên trở về, khiến gã ta giật mình lủi mất.
Khi theo đuôi cô, “Lâm Khắc phiên bản lỗi” tỏ ra rất lóng ngóng vụng về, không bao giờ biết duy trì một khoảng cách an toàn.
“Lâm Khắc phiên bản chuẩn” rõ ràng cao tay hơn hẳn.
Thế nhưng Hỷ Hỷ không hiểu một điều, đó là tại sao Lâm Khắc vẫn chưa ra tay.
Cô đành tự mình xử lý.
Cô không cảm thấy sợ. Với sự ngu xuẩn của mình, có lẽ gã chưa từng biết rằng khi đang bám theo cô, vẫn còn một người khác đang âm thầm phía sau.
9 giờ 20 phút tối hôm đó, Hỷ Hỷ bước ra từ khách sạn, giả vờ không nhìn thấy gã.
Cô men theo con đường dành cho người đi bộ đi về hướng bắc, dụ hắn đến một con ngõ dài thanh vắng.
Khi rẽ sang một góc khuất, cô lần trong bóng tối đứng im bất động, chờ đợi “Lâm Khắc phiên bản lỗi” tự chui vào rọ.
Quả nhiên gã đã mắc bẫy. Khi đi đến góc rẽ, gã ta còn tưởng đã mất dấu Hỷ Hỷ, hoang mang ngó nghiêng bốn phía. Lúc này, Hỷ Hỷ đột nhiên chạy nhanh ra tóm chặt lấy tay gã, hét lên:
“Anh là ai!?”
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” giật nảy người, toan giằng ra để chạy trốn. Hỷ Hỷ bèn kéo chặt không cho gã chạy mất, khi hai bên đang giằng co, cô giật được chiếc mũ lưỡi trai trên đầu gã.
Một mái tóc dài xõa bung xuống.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng “Lâm Khắc phiên bản lỗi” lại là một cô gái.
“Gã” chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người mảnh dẻ với khuôn mặt hơi nhợt nhạt và một đôi mắt to toát lên vẻ kinh hãi. Vừa xong khi chụp lấy cánh tay gầy gò và mềm oặt, cô đã cảm thấy kỳ lạ.
“Tại sao cô lại đi theo tôi?” Hỷ Hỷ nhất quyết không buông tay. Cô chắc mẩm rằng cô nhóc này sẽ phủ nhận.
Ai dè “Lâm Khắc phiên bản lỗi” nói thẳng:
“Vì em thích chị...”
Hỷ Hỷ sững sờ, đỏ mặt buông tay ra.
Chẳng trách Lâm Khắc mãi vẫn không chịu ra tay. Hẳn lúc này anh ta đang trốn ở đâu đó phá lên cười sằng sặc ấy chứ!
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” không chạy trốn, chỉnh lại tay áo đã bị xộc xệch, đội lại chiếc mũ rồi giấu gọn mái tóc dài vào trong đó, tiu nghỉu nói rằng:
“Hôm đó khi nhìn thấy chị ở bên ngoài quán bar, em đã đi theo chị suốt, chẳng có mục đích gì cả... Trước kia em chưa bao giờ làm những việc như thế này. Nếu chị không thích, em sẽ không theo nữa...”
Hỷ Hỷ nhặt tờ báo bị rơi dưới đất trả lại cho cô bé, rồi chỉ vào chiếc tai nghe đang lủng lẳng trên vai cô, hỏi:
“Em đang nghe cái gì thế?”
Cô bé đưa chiếc tai nghe đó cho Hỷ Hỷ.
Cô đeo tai nghe vào nghe ngóng.
Thì ra là một bản nhạc. Làm cô cứ tưởng rằng đó là một thứ máy liên lạc hay bộ đàm gì cao siêu lắm.
“Bài hát này hay đấy!” Hỷ Hỷ gật gù nói.
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” xoa lên chiếc bụng phẳng phiu, nhìn cô cười ngượng ngùng.
Hỷ Hỷ hỏi:
“Vừa xong chị làm em đau bụng à?”
“Không... Không phải... Em đói thôi... Em chờ chị cả buổi tối mà...”
“Đi thôi! Chúng mình đi ăn cơm! Chị mời.” Hỷ Hỷ mỉm cười rủ cô bé.
Hai người ăn gà nướng, cà ri tôm, cà ri cá, cơm rang thịt dê, sa lát khoai, bánh bao và kem trong một nhà hàng Ấn Độ. Cô bé đói đến mức có thể nuốt chửng cả một con bò.
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” cũng là một Song Ngư, vẫn đang đi học, và vừa bỏ học để đi theo cô.
Lại là một cô nàng Song Ngư chỉ cần nằm mơ để sống qua ngày!
Có một khoảnh khắc nào đó, Hỷ Hỷ có thể nhìn thấy chính mình qua cô bé này.
Cô hỏi:
“Khi đi theo chị, trong lòng em đang nghĩ những gì?”
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” với lấy chiếc thìa bạc, múc kem đút vào đôi môi anh đào nhỏ xinh của mình rồi cười híp mắt:
“Rất hạnh phúc ạ! Mặc dù đại đa số thời gian em chỉ có thể nhìn thấy lưng chị.”
Vậy là Hỷ Hỷ đã hiểu ra, thì ra là cảm giác này.
Sau đó, họ từ biệt nhau phía bên ngoài quán ăn.
Hỷ Hỷ mỉm cười nói:
“Xin lỗi em, chị vẫn thích đàn ông hơn.”
Cô bé bĩu bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.
Khi chuẩn bị bước đi, đột nhiên cô bé quay sang hỏi Hỷ Hỷ:
“Em có thể sờ lên tóc chị không? Đó là việc em muốn làm nhất khi đi theo chị!”
Hỷ Hỷ ngạc nhiên, bất giác đưa tay sờ lên mái tóc thẳng màu hạt dẻ của mình. Cô ngập ngừng cười, gật đầu đồng ý.
Cô bé đưa cánh tay nhỏ gầy sờ lên đầu Hỷ Hỷ, vui vẻ nói:
“Đúng là như em nghĩ...”
“Hả?”
“Rất dày, và mềm mượt nữa...”
Cô bé sờ xong, thu lại cánh tay một cách thỏa mãn.
“Tạm biệt nhé!” Hỷ Hỷ nói.
Cô đút đôi tay vào túi áo, đi men theo con đường bộ hành, xuyên qua một ngã tư.
Vài chiếc xe đêm lướt qua từ phía sau cô.
Đêm đã buông rèm.
Phải chăng, cô đã già đến mức chỉ có phụ nữ mới có thể đem lòng yêu cô?
Trong những năm qua, liệu có bao giờ Lâm Khắc cũng muốn đưa tay vuốt ve mái tóc của cô?
Mấy ngày trước, khi soi gương trong phòng tắm và vô tình phát hiện thấy vài sợi tóc trắng mọc trên đỉnh đầu, cô đã muộn phiền buồn bã rất lâu. Cô chợt nhớ đến bà quản lý phòng đọc sách lười biếng trong cô nhi viện ngày trước. Bà ấy thường cầm một chiếc gương nhỏ, ngồi mân mê chăm chú nhổ từng sợi tóc bạc trên đầu.
Hỷ Hỷ khẽ thở dài, đưa tay dúi những sợi tóc bạc kia lẫn vào trong tóc đen, tự huyễn hoặc rằng mình chưa từng nhìn thấy.
Nhưng từ đó về sau, cô không thể không đi nhuộm tóc nữa.
Hỷ Hỷ cũng chợt nhận ra rằng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ được chạm vào tóc của Lâm Khắc. Nếu như có cơ hội, cô muốn sờ lên mảng chân tóc ngắn cũn như lông tơ của trẻ phía sau gáy anh. Có đôi khi nhìn qua khe cửa sổ, vừa đúng lúc Lâm Khắc đang quay lưng lại phía cô, cúi đầu mải mê trò chuyện hay đùa giỡn với chú chó vàng của giáo đường, ánh mắt cô chạm vào nơi đó, trông chúng thật mềm mại và đáng yêu. Giá như có thể dùng tay vuốt lên, rồi cảm nhận từng mảng tóc cọ ngược râm ran qua từng kẽ ngón, hẳn cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Gã đội chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp che khuất nửa khuôn mặt, mặc quần bò, áo jacket ngắn, và gần như bị cô phát giác ra ngay từ ban đầu.
Hỷ Hỷ án binh bất động, đợi hai tuần sau mới ra tay.
Cô âm thầm đặt tên cho cái gã với dáng người nhỏ thó kia là “Lâm Khắc phiên bản lỗi”. “Lâm Khắc phiên bản lỗi” mỗi lần xuất hiện đều đeo tai nghe, kẹp một tờ báo dưới cánh tay để che mắt. Hỷ Hỷ thường trông thấy gã bên ngoài khách sạn hoặc gần quán bar. Thỉ thoảng đi dạo trên phố, cô cũng nhìn thấy gã. Có những đêm nhòm qua khe cửa sổ xuống dưới lòng đường, cô trông thấy chiếc mũ lưỡi trai màu trắng lắc lư dưới ánh đèn đường.
Thậm chí có lần, “Lâm Khắc phiên bản lỗi” còn bạo gan xuất hiện trên dãy hành lang bên ngoài phòng cô. Hỷ Hỷ trông thấy gã đi đi lại lại phía sau mắt thần của cửa, dường như đang muốn tìm xem cô đang ở phòng nào.
Hỷ Hỷ tò mò muốn xem ''Lâm Khắc phiên bản lỗi” trông như thế nào. Nhưng khuôn mặt gã luôn ẩn sau chiếc mũ khiến cô không thể nhìn rõ. Một lúc sau, khách trọ ở phòng kế bên trở về, khiến gã ta giật mình lủi mất.
Khi theo đuôi cô, “Lâm Khắc phiên bản lỗi” tỏ ra rất lóng ngóng vụng về, không bao giờ biết duy trì một khoảng cách an toàn.
“Lâm Khắc phiên bản chuẩn” rõ ràng cao tay hơn hẳn.
Thế nhưng Hỷ Hỷ không hiểu một điều, đó là tại sao Lâm Khắc vẫn chưa ra tay.
Cô đành tự mình xử lý.
Cô không cảm thấy sợ. Với sự ngu xuẩn của mình, có lẽ gã chưa từng biết rằng khi đang bám theo cô, vẫn còn một người khác đang âm thầm phía sau.
9 giờ 20 phút tối hôm đó, Hỷ Hỷ bước ra từ khách sạn, giả vờ không nhìn thấy gã.
Cô men theo con đường dành cho người đi bộ đi về hướng bắc, dụ hắn đến một con ngõ dài thanh vắng.
Khi rẽ sang một góc khuất, cô lần trong bóng tối đứng im bất động, chờ đợi “Lâm Khắc phiên bản lỗi” tự chui vào rọ.
Quả nhiên gã đã mắc bẫy. Khi đi đến góc rẽ, gã ta còn tưởng đã mất dấu Hỷ Hỷ, hoang mang ngó nghiêng bốn phía. Lúc này, Hỷ Hỷ đột nhiên chạy nhanh ra tóm chặt lấy tay gã, hét lên:
“Anh là ai!?”
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” giật nảy người, toan giằng ra để chạy trốn. Hỷ Hỷ bèn kéo chặt không cho gã chạy mất, khi hai bên đang giằng co, cô giật được chiếc mũ lưỡi trai trên đầu gã.
Một mái tóc dài xõa bung xuống.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng “Lâm Khắc phiên bản lỗi” lại là một cô gái.
“Gã” chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người mảnh dẻ với khuôn mặt hơi nhợt nhạt và một đôi mắt to toát lên vẻ kinh hãi. Vừa xong khi chụp lấy cánh tay gầy gò và mềm oặt, cô đã cảm thấy kỳ lạ.
“Tại sao cô lại đi theo tôi?” Hỷ Hỷ nhất quyết không buông tay. Cô chắc mẩm rằng cô nhóc này sẽ phủ nhận.
Ai dè “Lâm Khắc phiên bản lỗi” nói thẳng:
“Vì em thích chị...”
Hỷ Hỷ sững sờ, đỏ mặt buông tay ra.
Chẳng trách Lâm Khắc mãi vẫn không chịu ra tay. Hẳn lúc này anh ta đang trốn ở đâu đó phá lên cười sằng sặc ấy chứ!
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” không chạy trốn, chỉnh lại tay áo đã bị xộc xệch, đội lại chiếc mũ rồi giấu gọn mái tóc dài vào trong đó, tiu nghỉu nói rằng:
“Hôm đó khi nhìn thấy chị ở bên ngoài quán bar, em đã đi theo chị suốt, chẳng có mục đích gì cả... Trước kia em chưa bao giờ làm những việc như thế này. Nếu chị không thích, em sẽ không theo nữa...”
Hỷ Hỷ nhặt tờ báo bị rơi dưới đất trả lại cho cô bé, rồi chỉ vào chiếc tai nghe đang lủng lẳng trên vai cô, hỏi:
“Em đang nghe cái gì thế?”
Cô bé đưa chiếc tai nghe đó cho Hỷ Hỷ.
Cô đeo tai nghe vào nghe ngóng.
Thì ra là một bản nhạc. Làm cô cứ tưởng rằng đó là một thứ máy liên lạc hay bộ đàm gì cao siêu lắm.
“Bài hát này hay đấy!” Hỷ Hỷ gật gù nói.
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” xoa lên chiếc bụng phẳng phiu, nhìn cô cười ngượng ngùng.
Hỷ Hỷ hỏi:
“Vừa xong chị làm em đau bụng à?”
“Không... Không phải... Em đói thôi... Em chờ chị cả buổi tối mà...”
“Đi thôi! Chúng mình đi ăn cơm! Chị mời.” Hỷ Hỷ mỉm cười rủ cô bé.
Hai người ăn gà nướng, cà ri tôm, cà ri cá, cơm rang thịt dê, sa lát khoai, bánh bao và kem trong một nhà hàng Ấn Độ. Cô bé đói đến mức có thể nuốt chửng cả một con bò.
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” cũng là một Song Ngư, vẫn đang đi học, và vừa bỏ học để đi theo cô.
Lại là một cô nàng Song Ngư chỉ cần nằm mơ để sống qua ngày!
Có một khoảnh khắc nào đó, Hỷ Hỷ có thể nhìn thấy chính mình qua cô bé này.
Cô hỏi:
“Khi đi theo chị, trong lòng em đang nghĩ những gì?”
“Lâm Khắc phiên bản lỗi” với lấy chiếc thìa bạc, múc kem đút vào đôi môi anh đào nhỏ xinh của mình rồi cười híp mắt:
“Rất hạnh phúc ạ! Mặc dù đại đa số thời gian em chỉ có thể nhìn thấy lưng chị.”
Vậy là Hỷ Hỷ đã hiểu ra, thì ra là cảm giác này.
Sau đó, họ từ biệt nhau phía bên ngoài quán ăn.
Hỷ Hỷ mỉm cười nói:
“Xin lỗi em, chị vẫn thích đàn ông hơn.”
Cô bé bĩu bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.
Khi chuẩn bị bước đi, đột nhiên cô bé quay sang hỏi Hỷ Hỷ:
“Em có thể sờ lên tóc chị không? Đó là việc em muốn làm nhất khi đi theo chị!”
Hỷ Hỷ ngạc nhiên, bất giác đưa tay sờ lên mái tóc thẳng màu hạt dẻ của mình. Cô ngập ngừng cười, gật đầu đồng ý.
Cô bé đưa cánh tay nhỏ gầy sờ lên đầu Hỷ Hỷ, vui vẻ nói:
“Đúng là như em nghĩ...”
“Hả?”
“Rất dày, và mềm mượt nữa...”
Cô bé sờ xong, thu lại cánh tay một cách thỏa mãn.
“Tạm biệt nhé!” Hỷ Hỷ nói.
Cô đút đôi tay vào túi áo, đi men theo con đường bộ hành, xuyên qua một ngã tư.
Vài chiếc xe đêm lướt qua từ phía sau cô.
Đêm đã buông rèm.
Phải chăng, cô đã già đến mức chỉ có phụ nữ mới có thể đem lòng yêu cô?
Trong những năm qua, liệu có bao giờ Lâm Khắc cũng muốn đưa tay vuốt ve mái tóc của cô?
Mấy ngày trước, khi soi gương trong phòng tắm và vô tình phát hiện thấy vài sợi tóc trắng mọc trên đỉnh đầu, cô đã muộn phiền buồn bã rất lâu. Cô chợt nhớ đến bà quản lý phòng đọc sách lười biếng trong cô nhi viện ngày trước. Bà ấy thường cầm một chiếc gương nhỏ, ngồi mân mê chăm chú nhổ từng sợi tóc bạc trên đầu.
Hỷ Hỷ khẽ thở dài, đưa tay dúi những sợi tóc bạc kia lẫn vào trong tóc đen, tự huyễn hoặc rằng mình chưa từng nhìn thấy.
Nhưng từ đó về sau, cô không thể không đi nhuộm tóc nữa.
Hỷ Hỷ cũng chợt nhận ra rằng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ được chạm vào tóc của Lâm Khắc. Nếu như có cơ hội, cô muốn sờ lên mảng chân tóc ngắn cũn như lông tơ của trẻ phía sau gáy anh. Có đôi khi nhìn qua khe cửa sổ, vừa đúng lúc Lâm Khắc đang quay lưng lại phía cô, cúi đầu mải mê trò chuyện hay đùa giỡn với chú chó vàng của giáo đường, ánh mắt cô chạm vào nơi đó, trông chúng thật mềm mại và đáng yêu. Giá như có thể dùng tay vuốt lên, rồi cảm nhận từng mảng tóc cọ ngược râm ran qua từng kẽ ngón, hẳn cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.