Chương 5: Những Giấc Mơ Lặp Lại
Về đến phòng, Ngô Uyển Nhi đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống dưới đường. Nguyễn Văn Nguyễn ngước lên nhìn cô qua khung cửa sổ, không nhìn rõ nhưng có thể cảm nhận ánh mắt đang cười của anh. Văn Nguyễn vẫy tay tạm biệt, không quên gửi cho cô một nụ hôn gió rồi lái xe rời đi. Môi cong lên thành nụ cười ấm áp, ôm túi quà trong tay, Uyển Nhi không khỏi xúc động. Hộp màu này Uyển Nhi đã mơ ước từ lâu nhưng chưa dám mua vì đắt đỏ, định bụng sẽ để dành sắm từ từ đến khi tốt nghiệp có đủ mà dùng để tạo nên một bức tranh sơn dầu hoành tráng. Không ngờ Nguyễn Văn Nguyễn hiểu nỗi niềm mong ước của hoạ sĩ nghèo như cô, đã ý tứ mua tặng. Người ta nói, “của cho không bằng cách cho”, ở món quà này, vừa khéo lại có được cả hai. Làm bạn với Nguyễn Văn Nguyễn thật là một may mắn của cô, lại được anh ta quan tâm, chắc khiến nhiều cô gái khác ghen tỵ, “ai biểu Ngô Uyển Nhi đây dễ thương, có phúc làm chi.” Tự khen mình xong, Uyển Nhi cảm thấy tâm tình tốt hẳn.Bên ngoài, gió từ dòng kênh chuyền qua các tán cây, tạo ra giai điệu xạc xào nghe thật vui tai. Thành phố về đêm thật yên tĩnh, xa xa ánh đèn đường lung linh soi bóng xuống dòng kênh trông thật ảo diệu.Uyển Nhi khá thích nơi này. Chung cư Miếu Nổi nằm ngay đường Trường Sa, dọc bờ kênh Nhiêu Lộc – Thị Nghè. Nhiều năm về trước, con kênh này rất bẩn và nhiều tệ nạn. Từ năm 2003, chính quyền thành phố quyết tâm cải tạo cảnh quan đô thị, nhiều hạng mục được thực hiện. Giờ đây, con kênh trở thành điểm nhấn của thành phố. Phía hai bên bờ trái, phải là hai con đường Trường Sa, Hoàng Sa, uốn lượn ôm lấy dòng kênh cùng với hàng cây xanh mát. Đây là hai con đường đẹp đẽ trong lòng thành phố. Rất nhiều người chọn tuyến đường này đi để tránh kẹt xe và tránh cái nóng ở những con đường lớn. Hàng quán mọc lên dọc hai bên đường, sầm uất. Nơi đây từ lúc nào đã trở thành khu ẩm thực, giải trí của người dân Sài thành về đêm.Nhưng lý do cô thích không vì nó náo nhiệt mà do từ phòng cô, sáng có thể ngắm bình minh, tối ngắm hai dãy đèn đường uốn khúc, như những dây ruy băng trang điểm cho dòng kênh. Vào những ngày rằm lớn, còn có thể ngắm nhìn hoa đăng được các chùa nằm dọc bên kênh thả xuống. Không gian xanh mát thoáng đãng, không bị chắn tầm nhìn, tha hồ cho Uyển Nhi thả hồn theo mây gió. Từ đây phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn những loài cây trổ hoa theo từng mùa đặc trưng. Tháng ba ngắm sắc hồng phấn ngọt ngào của cây ô môi chúm chím, tháng tư là lúc phượng vĩ chớm đỏ, vương vấn đợi đến tháng năm màu tím thuỷ chung của bằng lăng xuất hiện, rồi tháng sáu khi mà phượng đỏ và bằng lăng tím vẫn còn tươi thắm thì không gian xuất hiện thêm màu vàng tươi thắm của những cây điệp vàng tạo nên bảng phối màu rực rỡ, tháng chín không gian lại vấn vít mùi hoa sữa nồng nàn không lẫn vào đâu được.Gió đêm hiu hiu cộng thêm cả ngày mệt mỏi, Uyển Nhi cảm thấy buồn ngủ. Tiết trời hôm nay khá mát. Tắm rửa xong, cô vẫn để mở cửa sổ, kéo rèm lại, ôm chú gấu bông đã cũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say sưa.… Uyển Nhi trở mình khó nhọc, người ướt đầm mồ hôi, miệng ú ớ lúc mỉm cười, lúc khóc không thành tiếng. Khó nhọc lắm cô mới mở được mắt ra, giật mình tỉnh giấc, còn hoang mang không biết mình đang ở đâu, vào lúc nào. Cô hít thở chậm rãi, từ từ mới ổn định được, dần lấy lại ý thức. Nhìn sang chiếc đồng hồ chuột Mickey màu hồng, mới bốn giờ sáng. Nhớ lại giấc mơ mà cô gặp phải, đầu lại đau nhức. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô mơ thấy giấc mơ như vậy, cũng không biết là mơ hay là hồi ức mà cô đã bỏ quên trong suốt ba năm trước khi vào đại học…Trong mơ, Uyển Nhi thấy những hình ảnh gián đoạn, đan xen. Lúc là một cô gái trẻ mặt mũi mờ nhạt đang mang thai, cô ấy lúc thì hoảng hốt, lúc lại vui vẻ vuốt ve chiếc bụng to tròn của mình đầy yêu thương. Cô cũng thấy hình ảnh của Dương Phước An tái nhợt, người gắn đầy thiết bị, nằm trên chiếc giường trải ga trắng toát, cố mở mắt thì thào với Uyển Nhi: “tìm con gái của chị”, rồi nhắm mắt lại, tay buông xuôi. Máy đo điện tim kêu “tút tút” liên hồi, hiển thị những đường thẳng ngang không có nhịp đập. Uyển Nhi trong mơ khóc gào, cố lay Phước An nhưng mãi cô ấy vẫn không tỉnh dậy…Uyển Nhi rót cho mình cốc nước, uống một hơi hết sạch. Cô đến mở hộc tủ, lấy ra chiếc điện thoại cũ của Phước An để lại. Mở nguồn, vào thư mục Ảnh, tìm một bức hình rồi nhìn chăm chú. Đó là bức ảnh chụp từ phía sau một người đàn ông, chỉ nhìn thấy một góc nghiêng gương mặt, để ý kĩ thì dưới tai phải có một nốt ruồi son. Anh ta đang đi cùng nhóm bác sĩ đeo khẩu trang kín mít. Từ góc chụp có thể thấy Phước An chụp lén trong bệnh viện, có thể là lúc anh ta đến thăm cô ấy.Chấp vá những kí ức rời rạc còn sót lại về quãng thời gian này, Ngô Uyển Nhi chỉ có thể kết luận: Thứ nhất, người đàn ông trong tấm hình là người Phước An yêu. Hai người họ đã chia tay, anh chàng này đã bỏ rơi cô ấy nhưng vẫn còn đạo đức, nghe cô ấy bị bệnh nặng liền tới thăm, nhưng tình cảm thì không còn nên khuôn mặt mới lạnh lùng như vậy. Chắc chắn anh ta là người có tiền có quyền gì đó, mới huy động hoặc đi cùng với nhóm bác sĩ luôn bận rộn kia. Tuy chỉ là bức hình nhưng cũng thấy khí thế ngút ngàn của anh ta.Thứ hai, Dương Phước An cô ấy vẫn vấn vương tình cũ, mới chụp lén hình để lưu giữ kỉ niệm cho riêng mình.Thứ ba, Phước An có một đứa con gái thất lạc, muốn cô tìm kiếm. Uyển Nhi tin rằng cô gái mang thai mình thấy trong mơ chính là Phước An, và đứa bé trong bụng chính là đứa bé mà Phước An muốn Uyển Nhi tìm. Mà một chút đầu mối về đứa bé này Uyển Nhi cũng không có. Đứa bé sinh năm nào, có phải là con của Phước An cùng người đàn ông trong hình hay không, Uyển Nhi đoán là phải. Nhưng để khẳng định, chỉ có thể tìm ra người đàn ông trước.