Chương 39
"Như thế này không tốt sao?"
***
Mà khắp căn phòng chỉ có duy nhất một chai rượu đựng trong hộp gỗ do Giang Nhược mang đến.
Có lẽ Tịch Dữ Phong cũng nhận ra chuyện này trùng hợp quá đỗi. Anh nhìn nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ thưa ngay: "Là cô Mạnh yêu cầu, tôi chỉ làm theo sai bảo."
Tịch Dữ Phong ngừng chốc lát rồi với lấy chai rượu, song Giang Nhược giành trước, nhanh tay đè lên nắp hộp.
"Đây là quà em tặng anh." Giang Nhược nói.
Nét mặt hờ hững của cậu khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, tuy nhiên tay giữ rất chặt, điệu bộ hệt như động vật bảo vệ thức ăn.
Tịch Dữ Phong nhíu mày chặt hơn: "Một chai rượu thôi mà."
"Đúng vậy, một chai rượu mà thôi." Giang Nhược ngoảnh sang nhìn anh: "Nhưng nó là đồ em tặng anh."
Không khí chợt nín lặng, phòng bao yên tĩnh tới nỗi nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Cự nự lại mệnh lệnh của đại gia trước mặt bao nhiêu người, Giang Nhược biết hành động bây giờ của mình có thể gọi là không hiểu chuyện, song cậu chẳng hơi đâu nghĩ được nhiều như thế.
Nghèo đói bám riết lấy cậu suốt nửa trước cuộc đời, đó là thứ quý báu nhất cậu bạt mạng bóc lột bản thân, dùng hết can đảm mới móc ra được.
Nhưng Tịch Dữ Phong sẽ chỉ cho rằng cậu không hiểu chuyện.
"Nếu đã là đồ em tặng tôi thì tôi nên có quyền xử trí."
Giọng Tịch Dữ Phong trầm xuống ẩn chứa ý tức giận, anh tăng sức tay rút hộp gỗ đựng rượu trong tay Giang Nhược.
Sau đó anh đưa cho nhân viên phục vụ, lúc xoay người vẻ mặt đã trở về bình thường.
Bởi thế mà lời nói tựa vỗ về rơi vào tai Giang Nhược chỉ sót lại cái buốt lạnh hệt như trời đổ tuyết.
"Mua lại là được." Tịch Dữ Phong nói.
Giang Nhược không hay mình ra ngoài phòng bao bằng cách nào, rồi làm sao tựa người vào tường, cơ thể trượt dần xuống, đến tận khi chán nản ngồi bó gối.
Cậu đoán chắc chắn hiện giờ mình đang thảm hại phải biết.
Cậu là cái gì cơ chứ, có ai để ý cậu không bằng lòng, ai lại đi thông cảm cho nỗi buồn của cậu đâu?
Giang Nhược hít sâu, tự răn bản thân phải kiềm chế hơn và kiên trì thêm chút nữa, tất cả rồi sẽ qua cả thôi, chưa chắc cô gái tên Mạnh Lam ấy có thể phát hiện ra dòng chữ, dù sao nó cũng không bắt mắt.
Y như thứ mà cậu muốn tặng Tịch Dữ Phong, đều chẳng hề đáng giá.
Giang Nhược hít thở vài cái thật sâu, vừa đứng dậy thì phòng bao bên cạnh thình lình mở cửa, một cô gái ăn diện vô cùng xinh đẹp bước ra.
Giây phút chạm mặt nhau, cả hai đều ngẩn ngơ, sau đó Giang Nhược xoay người toan rời đi thì bị cô gái gọi lại.
"Giang Nhược phải không?" Mạnh Lam khoanh tay, tiến lên vài bước: "Tịch Dữ Phong kêu cậu đến à?"
Đáng nhẽ lúc này Giang Nhược nên ngẫm xem phải đáp trả thế nào, song bỗng dưng cậu lại nghĩ... Hóa ra không chỉ mình mình gọi anh là "Tịch Dữ Phong".
Chẳng qua chỉ trong thoáng chốc, Giang Nhược quay lại cười với Mạnh Lam: "Đúng vậy, không thì sao?"
Nếu không có mặt Tịch Dữ Phong, sao cậu có thể xuất hiện tại đây?
Có vẻ Mạnh Lam cho rằng thái độ của cậu là đang khiêu khích nên cô nghiêm mặt, kế đó lại cười rộ lên: "Cũng đúng, chỉ dựa vào cậu thì đâu thể tự do ra vào chỗ này."
Giang Nhược thờ ơ "ừ", đoán chừng cô nàng không có gì để nói nên xoay người toan rời đi.
"Nghe mấy tin đồn ngoài kia làm tôi tưởng trong lòng anh ấy cậu vẫn quan trọng cơ." Mạnh Lam cất lời: "Bây giờ xem ra cũng chỉ thế thôi."
Suy cho cùng rượu đã sang tay thì nó không còn là một món quà đúng chuẩn, cùng lắm chỉ được xem là đồ tặng trước, Tịch Dữ Phong nói rằng hôm khác sẽ gửi quà sinh nhật sau.
Giang Nhược nín thinh, đưa lưng về phía Mạnh Lam.
"Cảm ơn rượu của cậu, rượu rất ngon."
Mạnh Lam nói đoạn, dõi theo bóng lưng biến mất đằng sau cánh cửa. Cô bĩu môi lấy làm tiếc vì không nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc hay suy sụp mất kiểm soát như trong tưởng tượng.
Mạnh Lam xoay người bước đến lan can, chống lên tay vịn nhìn vọng xuống, giữa khung cảnh nhạc nhẽo ồn ào đèn đuốc rối tung mà ánh mắt cô lại ảm đạm vô cùng.
Cô bỗng bật cười chế nhạo, làu bàu: "Đúng là bó tay."
Giang Nhược trở về phòng bao, nhận được một ly rượu pha chế riêng cho mình.
Tịch Dữ Phong đang bàn công chuyện với người bên cạnh bèn bớt chút thời gian bảo cậu: "Lần trước đã hứa sẽ pha chế rượu phù hợp với em."
Anh còn thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa nữa chứ.
Giang Nhược nhìn chằm chằm ly cốc tai màu xanh lơ một chốc, cầm lên ngửa cổ uống cạn.
Bên cạnh có người vỗ tay huýt gió: "Ngôi sao lớn uống giỏi đấy."
Mặt Giang Nhược bắt đầu ửng hồng, hệt như rượu vừa xuống dạ dày đã say.
Say là có thể lãng quên hết thảy.
Vì thế Giang Nhược nhấc ly rượu rỗng nhìn về hướng quầy bar: "Cho thêm ly nữa."
May sao rượu không quá mạnh, Giang Nhược uống liền tù tì mấy ly mà tán gẫu với người ta vẫn logic mạch lạc, lúc đứng dậy cũng không thấy chân bước loạng choạng lắm.
Đồng hồ vừa điểm 0h ngày 25 tháng 12, Mạnh Lam cho chuyển vài miếng bánh ga tô sang phòng bên, mọi người đều đã ăn uống no say bèn lấy nó làm đạo cụ bôi trét lên mặt người ngồi cạnh.
Giữa cảnh nói cười rộn rã, chỉ có mình Giang Nhược lạc quẻ. Cậu đi đến trước bàn, cũng khom lưng lấy một miếng bánh cắt sẵn nhưng nhét thẳng vào miệng.
Trước ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên của người khác, Giang Nhược vừa cười vừa nhai bánh: "Bánh ga tô là để ăn mà, đám nhà giàu mấy anh lại cầm đi bôi mặt, rõ tiếc."
Sau đó mọi người xúm lại sô pha chơi mạt chược và buôn chuyện linh tinh, có gã công tử bột nhắc đến chuyện quê độ xảy ra ngày trước. Gã kể hôm ấy mình mang một xấp tiền mặt làm tiền típ, ai dè đi vệ sinh c0i quần thì rơi vào bồn cầu mất, cả thảy năm mươi tờ màu đỏ bị nước cuốn trôi sạch sẽ. [1]
[1] Là 50 tờ 100 tệ (Hơn 18 triệu).
Ai nấy đều phá lên cười, bảo rằng nghe như truyện hài, nhưng Giang Nhược lại nghiêm túc nói với thanh niên kể truyện hài: "Lần sau cứ gọi tôi này, tôi vào nhặt hộ cho."
Giang Nhược vừa nói vừa móc điện thoại, định kết bạn với người ta.
Sau đó bị Tịch Dữ Phong giằng máy, Giang Nhược cũng chẳng mảy may cảm thấy không ổn chỗ nào. Cậu dứt khoát bỏ luôn điện thoại, đứng dậy đi lên sân khấu nhỏ giữa phòng bao, nói vào micro đứng: "Chắc mọi người ngồi đây đều biết chuyện trước đây tôi theo nghề múa."
"Tôi không biết kể truyện cười, hôm nay đẹp ngày, múa tặng mọi người một bài nhé."
Giữa tiếng ồn ào dấy lên từ bốn phía, đầu óc Giang Nhược lùng bùng hết cả, dường như cậu đã biết cảm giác kệ đời, được ngày nào hay ngày ấy là ra sao.
Dẫu sao đây cũng là lần cuối cùng, và dù có thế nào thì chuyện cũng đã vậy rồi.
Sẽ chẳng tồi tệ hơn nữa đâu.
Tịch Dữ Phong kéo cổ tay cậu dắt vào nhà vệ sinh, cửa đóng kêu đánh "rầm", to đến mức Giang Nhược đương đắm chìm trong cơn lâng lâng như người say rượu run bắn cả mình.
Giang Nhược tựa lưng trên ván cửa, Tịch Dữ Phong giữ cằm cậu ép cậu ngẩng đầu: "Em đang lên cơn gì hả?"
Hai mắt Giang Nhược mơ màng, dí sát mãi mới tìm được tiêu cự, nhìn Tịch Dữ Phong trong chốc lát.
"Có lên cơn đâu." Cậu đáp: "Chơi đã đời không tốt sao?"
Mùi rượu phả ra khi cậu cất lời. Xác nhận được điều ấy, Tịch Dữ Phong nhíu mày, giọng điệu trầm thấp mà từ tốn: "Em uống nhiều rồi."
"Đúng vậy." Giang Nhược cụp mắt, khẽ khàng lặp lại: "Uống nhiều rồi."
Tịch Dữ Phong buông ra rồi kéo tay cậu: "Đi thôi, mình về nhà."
Nhưng Giang Nhược không chịu đi, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Em không đi, hôm nay là ngày lễ, em còn muốn ở đây chơi tiếp."
Tay cậu giữ rịt cánh cửa nhằm mượn lực, kéo cậu mấy lần cũng không xi nhê, Tịch Dữ Phong mất kiên nhẫn: "Giang Nhược!"
Tiếng gọi ấy làm Giang Nhược thẫn thờ, tay cũng lơi lỏng.
Tịch Dữ Phong bèn tìm cách gỡ cậu ra khỏi ván cửa, lần khe hở mở cửa ra.
Lúc xoay người, đến lượt anh ngẩn ngơ.
Bởi vì anh nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe ngấn nước.
Giọt nước chỉ rơm rớm, ánh lên mờ nhạt dưới bóng đèn trần nhưng lại làm Tịch Dữ Phong gai mắt.
Lần này Giang Nhược không hề tránh né mà nhìn thẳng vào anh qua lằn không khí mỏng manh.
Rồi cậu cười rộ lên, cất lời bằng chất giọng bỗng dưng khàn đặc: "Đây là lần đầu tiên anh gọi tên em."
"Gọi thêm nữa... được không anh?"
*
Hôm nay lão Lưu xin nghỉ, Tịch Dữ Phong lái Mercedes-Benz G-Class ra ngoài. [2]
[2] Mercedes-Benz G-Class, giá từ 10,95 tỷ VND.
Cả hai im lặng suốt nửa quãng đường.
Dường như đã mệt lả, Giang Nhược nghiêng người dựa vào ghế phụ lái chợp mắt một chốc, lúc choàng tỉnh lại hoang mang như thể không rõ mình đang ở nơi nao, ngoảnh đầu trông thấy Tịch Dữ Phong mới mỉm cười hỏi: "Giờ đi về ạ?"
Tịch Dữ Phong liếc sang, thấy đôi mắt cậu đã hết đỏ thì "ừm" một tiếng rất khẽ.
Lát sau Giang Nhược hỏi: "Ban nãy em làm anh mất mặt lắm phải không?"
Hai tay Tịch Dữ Phong đặt trên vô lăng, không ừ hử gì.
Vậy là Giang Nhược Nhược coi như anh đang ngầm thừa nhận: "Chịu thôi, hạng nghèo hèn như bọn em nghe đám nhà giàu các anh nói gì cũng cảm thấy đang bóng gió mình, thế xong lại tự nhột."
Câu này khá quen, Giang Nhược nhớ rất lâu trước kia mình từng kể với Tịch Dữ Phong về một vài thói quen của người nghèo, chẳng hạn như có đồ ngon đều sẽ ăn một lần cho thỏa, chỉ lo sau này không còn cơ hội.
Lại tuồng như chẳng phải lâu lắm, khi hai bọn cậu mới quen nhau được vài ngày mà thôi.
Nhưng rốt cuộc nói vào bao giờ, Giang Nhược đã không nhớ nổi nữa.
Đúng là cồn làm hỏng việc.
Cậu bèn nói với Tịch Dữ Phong những gì mình hãy còn nhớ: "Anh nghe mấy tin đồn người ta đồn đãi về bọn mình chưa?"
Tịch Dữ Phong không lên tiếng, Giang Nhược bèn liến thoắng: "Người thì bảo anh chiều em hết nấc, em đòi cái gì anh cũng cho. Người thì bảo bọn mình bất hòa, nói em toàn ở trước mặt làm anh khó xử... Chắc là giống vừa nãy đấy, nói anh nhịn em lâu rồi."
"Còn có người bảo anh sắp lấy vợ, là cô gái mà gia đình sắp đặt... Nhưng anh từ chối vì em."
Giọng Giang Nhược nhẹ bẫng, ngữ điệu đều đều nghe tựa lời thủ thỉ nhưng lại khiến bàn tay đang nắm vô lăng của Tịch Dữ Phong chợt siết chặt.
Yên lặng kéo dài vài giây, Giang Nhược nghe thấy Tịch Dữ Phong cất giọng hỏi: "Ai nói với em?"
"Phải cần người khác nói em mới được biết à?" Ngay cả nụ cười trên gương mặt Giang Nhược cũng rất nhạt: "Đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Tịch Dữ Phong trằm mặc một cách bị động, nghe Giang Nhược báo chuyện sẽ tham gia ghi hình chương trình giải trí với tư cách bạn trong giới của Trần Mộc Tân.
Tịch Dữ Phong hỏi tại sao, Giang Nhược đáp: "Mua bán chỉ có lãi chứ không có lỗ, mắc gì không đi?"
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì công ty chia cho em rất nhiều tài nguyên."
"Nào ai chê tài nguyên lắm bao giờ? Vả lại nếu lấy từ chỗ anh, còn phải phiền anh bỏ vốn..."
"Vậy nên em chê phiền?" Tịch Dữ Phong lạnh giọng: "Hay nói cách khác là em mở miệng xin tôi khó hơn mở miệng xin nó?"
Chữ "xin" khiến Giang Nhược bỗng á khẩu chẳng thốt thành lời.
Cổ họng cậu như bị nhồi bông, khạc không ra mà nuốt chẳng vào, trướng đến mức lồng nguc cũng ngột ngạt nhói đau.
Đồng thời trong đầu cậu vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh đinh tai nhức óc, nhắc nhở cậu rằng cuối cùng Tịch Dữ Phong vẫn khinh thường đám người hệt con sâu cái kiến vùng vẫy sống qua ngày đoạn tháng bọn cậu.
Dường như hai người đã quay về cái nơi gặp gỡ lần đầu, Giang Nhược đứng dưới tầng ngước lên, Tịch Dữ Phong đứng trên tầng nhìn xuống.
Giữa hai người chưa bao giờ tồn tại sự bình đằng.
Xe lái vào trục đường chính trong trung tâm thành phố, ngày nghỉ lễ đông người ra ngoài, bản đồ hiển thị ít nhất ba cột đèn giao thông đằng trước đều đang ùn tắc.
Cửa kính bên cạnh ghế lái hạ xuống, Tịch Dữ Phong móc điếu thuốc cho lên miệng. Anh châm lửa, chỉ hút một hơi rồi kẹp thuốc lá giữa ngón tay, khuỷu tay vắt trên khung cửa, tầm mắt nhìn dòng xe phía trước, hơi mất kiên nhẫn gảy tàn thuốc.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhược thấy Tịch Dữ Phong hút thuốc trong xe, vậy nên cậu đã nhìn chăm chú một lúc lâu.
Để rồi cầm lòng chẳng đặng nhoài người ra toan giật điếu thuốc trên tay anh.
Trong thời gian chờ đèn đỏ, hai người chơi "trò" em cướp anh né.
Sau cùng tuy cậu không giằng được nhưng lại khiến bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút. Tịch Dữ Phong dí điếu thuốc vào gạt tàn trên xe, mày nhíu chặt rặt vẻ không vui mà chẳng biết làm sao. Anh hỏi Giang Nhược: "Nghịch đủ chưa?"
"Chưa đâu."
"Muốn gì nữa?"
Giang Nhược cười toe toét: "Muốn tin đồn cuối cùng thành sự thật... Có được không?"
Đến tận khi trở về căn hộ cao cấp trống trải, Tịch Dữ Phong cũng không trả lời Giang Nhược rằng rốt cuộc có được hay chăng.
Vậy nên chút can đảm cuối cùng cũng chẳng khác nào đốm lửa nhỏ lụi tàn, hoà vào màn đêm đen kịt rồi chìm sâu dưới đáy biển vô tận.
Dù có như thế, Giang Nhược vẫn không quên trách nhiệm của mình là mang lại giá trị cảm xúc cao nhất cho ngài đại gia.
Cậu nhân lúc Tịch Dữ Phong đi tắm bèn c0i sạch quần áo, người không mảnh vải che thân bước vào bồn tắm đứng.
Tiếng nước chảy ào ào xen lẫn tiếng thở d0c khó nhịn, chốc chốc lại vẳng ra giọng Tịch Dữ Phong đang hỏi, em làm thế này có phải quyến rũ tôi không.
Giang Nhược đáp đứt quãng, không phải, tình nguyện cắn câu thì không phải.
Tịch Dữ Phong niết cằm cậu để cậu xoay đầu. Anh ngắm từ trên xuống dưới, từ đôi mắt đến mũi chân bằng cái nhìn tr4n trụi, ngay cả nụ hôn đáp trên bờ vai cũng tràn đầy suồng sã thờ ơ, âm thầm tuyên bố quyền khống chế tuyệt đối với cả con người cậu.
Và rồi sau phút cao trào, Tịch Dữ Phong bộc lộ sự dịu dàng thoáng chốc. Anh tóm eo Giang Nhược ôm trọn cậu vào lòng, môi quyến luyến vành tai cậu, thở dài cất giọng hỏi mê người quen thuộc: "Như thế này không tốt sao?"
Đúng vậy, như thế này không tốt sao?
Giang Nhược cũng tự hỏi bản thân.
Nhưng cậu không thoả mãn, lòng tham của cậu bành trướng, đã có rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ, mơ tưởng hão huyền anh có thể mặc kệ đời mà cho đi hết thảy giống như mình.
Tham lam thành thói là xấu.
Cậu bỗng nhớ đến cái ngày nằm trên sàn nhà kho lạnh căm, nghe ai đó khổ sở chán chường gào khóc từ tận đáy lòng, giải thích thế nào là xách dép đuổi theo cũng chẳng kịp.
Không ai biết rằng trong một tích tắc ngắn ngủi, cậu của khi ấy có thể đồng cảm với tên đểu cáng kia.
Có lẽ cậu và hắn cùng là người không còn lối thoát bị dồn vào đường cùng, hoặc có lẽ cả hai đều là quân cờ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Tự dưng cậu lại nhớ Tịch Dữ Phong từng nói, tôi không đáng sợ như em nghĩ.
Giang Nhược không khỏi buồn cười, thế này còn không đáng sợ ư?
Là anh đích thân bày thiên la địa vọng kéo em sa chân, dụ em lún sâu, nhưng anh lại đặt mình ở ngoài cuộc cụp mắt nhìn em bị vây hãm, nói rằng tự em bằng lòng nhảy vào.
Người ngoài cuộc cũng là kẻ xấu, là kẻ vô cùng xấu.
Giang Nhược nghĩ, còn xấu hơn cả em.
Đêm khuya, hơi rượu bốc hơi sạch sẽ qua từng lỗ chân lông, Giang Nhược cuộn tròn nằm nghiêng trên giường, mệt tới nỗi hai mắt nhắm nghiền, hít thở cũng ngại phí sức.
Nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp chậm rãi và tiếng trở mình của người bên cạnh. Anh hãy còn thức, vòng tay sang ôm eo cậu.
"Giang Nhược." Giọng anh trầm thấp mà mỏi mệt, anh gọi tên cậu: "Sau này em đừng bướng với tôi nữa."
Sự chịu thua hiếm có của Tịch Dữ Phong lại khiến Giang Nhược nghẹn ngào chua xót.
Dường như trải qua quá trình lên men và giãn nở, nhúm bông mắc trong cổ họng đã bịt chặt cuống lưỡi, chèn ép cậu hết đường trốn tránh.
Mà bàn tay đang đặt trên người cậu dịch lên tai, khẽ khàng mân mê tóc mai và gò má cậu.
Tịch Dữ Phong kề sát lồng nguc, ở nơi cực gần trái tim cậu, anh cất giọng tựa như hứa hẹn: "Ngoại trừ những thứ không thể làm khác, còn lại em muốn gì tôi cũng có thể cho."
***
***
Mà khắp căn phòng chỉ có duy nhất một chai rượu đựng trong hộp gỗ do Giang Nhược mang đến.
Có lẽ Tịch Dữ Phong cũng nhận ra chuyện này trùng hợp quá đỗi. Anh nhìn nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ thưa ngay: "Là cô Mạnh yêu cầu, tôi chỉ làm theo sai bảo."
Tịch Dữ Phong ngừng chốc lát rồi với lấy chai rượu, song Giang Nhược giành trước, nhanh tay đè lên nắp hộp.
"Đây là quà em tặng anh." Giang Nhược nói.
Nét mặt hờ hững của cậu khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, tuy nhiên tay giữ rất chặt, điệu bộ hệt như động vật bảo vệ thức ăn.
Tịch Dữ Phong nhíu mày chặt hơn: "Một chai rượu thôi mà."
"Đúng vậy, một chai rượu mà thôi." Giang Nhược ngoảnh sang nhìn anh: "Nhưng nó là đồ em tặng anh."
Không khí chợt nín lặng, phòng bao yên tĩnh tới nỗi nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Cự nự lại mệnh lệnh của đại gia trước mặt bao nhiêu người, Giang Nhược biết hành động bây giờ của mình có thể gọi là không hiểu chuyện, song cậu chẳng hơi đâu nghĩ được nhiều như thế.
Nghèo đói bám riết lấy cậu suốt nửa trước cuộc đời, đó là thứ quý báu nhất cậu bạt mạng bóc lột bản thân, dùng hết can đảm mới móc ra được.
Nhưng Tịch Dữ Phong sẽ chỉ cho rằng cậu không hiểu chuyện.
"Nếu đã là đồ em tặng tôi thì tôi nên có quyền xử trí."
Giọng Tịch Dữ Phong trầm xuống ẩn chứa ý tức giận, anh tăng sức tay rút hộp gỗ đựng rượu trong tay Giang Nhược.
Sau đó anh đưa cho nhân viên phục vụ, lúc xoay người vẻ mặt đã trở về bình thường.
Bởi thế mà lời nói tựa vỗ về rơi vào tai Giang Nhược chỉ sót lại cái buốt lạnh hệt như trời đổ tuyết.
"Mua lại là được." Tịch Dữ Phong nói.
Giang Nhược không hay mình ra ngoài phòng bao bằng cách nào, rồi làm sao tựa người vào tường, cơ thể trượt dần xuống, đến tận khi chán nản ngồi bó gối.
Cậu đoán chắc chắn hiện giờ mình đang thảm hại phải biết.
Cậu là cái gì cơ chứ, có ai để ý cậu không bằng lòng, ai lại đi thông cảm cho nỗi buồn của cậu đâu?
Giang Nhược hít sâu, tự răn bản thân phải kiềm chế hơn và kiên trì thêm chút nữa, tất cả rồi sẽ qua cả thôi, chưa chắc cô gái tên Mạnh Lam ấy có thể phát hiện ra dòng chữ, dù sao nó cũng không bắt mắt.
Y như thứ mà cậu muốn tặng Tịch Dữ Phong, đều chẳng hề đáng giá.
Giang Nhược hít thở vài cái thật sâu, vừa đứng dậy thì phòng bao bên cạnh thình lình mở cửa, một cô gái ăn diện vô cùng xinh đẹp bước ra.
Giây phút chạm mặt nhau, cả hai đều ngẩn ngơ, sau đó Giang Nhược xoay người toan rời đi thì bị cô gái gọi lại.
"Giang Nhược phải không?" Mạnh Lam khoanh tay, tiến lên vài bước: "Tịch Dữ Phong kêu cậu đến à?"
Đáng nhẽ lúc này Giang Nhược nên ngẫm xem phải đáp trả thế nào, song bỗng dưng cậu lại nghĩ... Hóa ra không chỉ mình mình gọi anh là "Tịch Dữ Phong".
Chẳng qua chỉ trong thoáng chốc, Giang Nhược quay lại cười với Mạnh Lam: "Đúng vậy, không thì sao?"
Nếu không có mặt Tịch Dữ Phong, sao cậu có thể xuất hiện tại đây?
Có vẻ Mạnh Lam cho rằng thái độ của cậu là đang khiêu khích nên cô nghiêm mặt, kế đó lại cười rộ lên: "Cũng đúng, chỉ dựa vào cậu thì đâu thể tự do ra vào chỗ này."
Giang Nhược thờ ơ "ừ", đoán chừng cô nàng không có gì để nói nên xoay người toan rời đi.
"Nghe mấy tin đồn ngoài kia làm tôi tưởng trong lòng anh ấy cậu vẫn quan trọng cơ." Mạnh Lam cất lời: "Bây giờ xem ra cũng chỉ thế thôi."
Suy cho cùng rượu đã sang tay thì nó không còn là một món quà đúng chuẩn, cùng lắm chỉ được xem là đồ tặng trước, Tịch Dữ Phong nói rằng hôm khác sẽ gửi quà sinh nhật sau.
Giang Nhược nín thinh, đưa lưng về phía Mạnh Lam.
"Cảm ơn rượu của cậu, rượu rất ngon."
Mạnh Lam nói đoạn, dõi theo bóng lưng biến mất đằng sau cánh cửa. Cô bĩu môi lấy làm tiếc vì không nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc hay suy sụp mất kiểm soát như trong tưởng tượng.
Mạnh Lam xoay người bước đến lan can, chống lên tay vịn nhìn vọng xuống, giữa khung cảnh nhạc nhẽo ồn ào đèn đuốc rối tung mà ánh mắt cô lại ảm đạm vô cùng.
Cô bỗng bật cười chế nhạo, làu bàu: "Đúng là bó tay."
Giang Nhược trở về phòng bao, nhận được một ly rượu pha chế riêng cho mình.
Tịch Dữ Phong đang bàn công chuyện với người bên cạnh bèn bớt chút thời gian bảo cậu: "Lần trước đã hứa sẽ pha chế rượu phù hợp với em."
Anh còn thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa nữa chứ.
Giang Nhược nhìn chằm chằm ly cốc tai màu xanh lơ một chốc, cầm lên ngửa cổ uống cạn.
Bên cạnh có người vỗ tay huýt gió: "Ngôi sao lớn uống giỏi đấy."
Mặt Giang Nhược bắt đầu ửng hồng, hệt như rượu vừa xuống dạ dày đã say.
Say là có thể lãng quên hết thảy.
Vì thế Giang Nhược nhấc ly rượu rỗng nhìn về hướng quầy bar: "Cho thêm ly nữa."
May sao rượu không quá mạnh, Giang Nhược uống liền tù tì mấy ly mà tán gẫu với người ta vẫn logic mạch lạc, lúc đứng dậy cũng không thấy chân bước loạng choạng lắm.
Đồng hồ vừa điểm 0h ngày 25 tháng 12, Mạnh Lam cho chuyển vài miếng bánh ga tô sang phòng bên, mọi người đều đã ăn uống no say bèn lấy nó làm đạo cụ bôi trét lên mặt người ngồi cạnh.
Giữa cảnh nói cười rộn rã, chỉ có mình Giang Nhược lạc quẻ. Cậu đi đến trước bàn, cũng khom lưng lấy một miếng bánh cắt sẵn nhưng nhét thẳng vào miệng.
Trước ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên của người khác, Giang Nhược vừa cười vừa nhai bánh: "Bánh ga tô là để ăn mà, đám nhà giàu mấy anh lại cầm đi bôi mặt, rõ tiếc."
Sau đó mọi người xúm lại sô pha chơi mạt chược và buôn chuyện linh tinh, có gã công tử bột nhắc đến chuyện quê độ xảy ra ngày trước. Gã kể hôm ấy mình mang một xấp tiền mặt làm tiền típ, ai dè đi vệ sinh c0i quần thì rơi vào bồn cầu mất, cả thảy năm mươi tờ màu đỏ bị nước cuốn trôi sạch sẽ. [1]
[1] Là 50 tờ 100 tệ (Hơn 18 triệu).
Ai nấy đều phá lên cười, bảo rằng nghe như truyện hài, nhưng Giang Nhược lại nghiêm túc nói với thanh niên kể truyện hài: "Lần sau cứ gọi tôi này, tôi vào nhặt hộ cho."
Giang Nhược vừa nói vừa móc điện thoại, định kết bạn với người ta.
Sau đó bị Tịch Dữ Phong giằng máy, Giang Nhược cũng chẳng mảy may cảm thấy không ổn chỗ nào. Cậu dứt khoát bỏ luôn điện thoại, đứng dậy đi lên sân khấu nhỏ giữa phòng bao, nói vào micro đứng: "Chắc mọi người ngồi đây đều biết chuyện trước đây tôi theo nghề múa."
"Tôi không biết kể truyện cười, hôm nay đẹp ngày, múa tặng mọi người một bài nhé."
Giữa tiếng ồn ào dấy lên từ bốn phía, đầu óc Giang Nhược lùng bùng hết cả, dường như cậu đã biết cảm giác kệ đời, được ngày nào hay ngày ấy là ra sao.
Dẫu sao đây cũng là lần cuối cùng, và dù có thế nào thì chuyện cũng đã vậy rồi.
Sẽ chẳng tồi tệ hơn nữa đâu.
Tịch Dữ Phong kéo cổ tay cậu dắt vào nhà vệ sinh, cửa đóng kêu đánh "rầm", to đến mức Giang Nhược đương đắm chìm trong cơn lâng lâng như người say rượu run bắn cả mình.
Giang Nhược tựa lưng trên ván cửa, Tịch Dữ Phong giữ cằm cậu ép cậu ngẩng đầu: "Em đang lên cơn gì hả?"
Hai mắt Giang Nhược mơ màng, dí sát mãi mới tìm được tiêu cự, nhìn Tịch Dữ Phong trong chốc lát.
"Có lên cơn đâu." Cậu đáp: "Chơi đã đời không tốt sao?"
Mùi rượu phả ra khi cậu cất lời. Xác nhận được điều ấy, Tịch Dữ Phong nhíu mày, giọng điệu trầm thấp mà từ tốn: "Em uống nhiều rồi."
"Đúng vậy." Giang Nhược cụp mắt, khẽ khàng lặp lại: "Uống nhiều rồi."
Tịch Dữ Phong buông ra rồi kéo tay cậu: "Đi thôi, mình về nhà."
Nhưng Giang Nhược không chịu đi, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Em không đi, hôm nay là ngày lễ, em còn muốn ở đây chơi tiếp."
Tay cậu giữ rịt cánh cửa nhằm mượn lực, kéo cậu mấy lần cũng không xi nhê, Tịch Dữ Phong mất kiên nhẫn: "Giang Nhược!"
Tiếng gọi ấy làm Giang Nhược thẫn thờ, tay cũng lơi lỏng.
Tịch Dữ Phong bèn tìm cách gỡ cậu ra khỏi ván cửa, lần khe hở mở cửa ra.
Lúc xoay người, đến lượt anh ngẩn ngơ.
Bởi vì anh nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe ngấn nước.
Giọt nước chỉ rơm rớm, ánh lên mờ nhạt dưới bóng đèn trần nhưng lại làm Tịch Dữ Phong gai mắt.
Lần này Giang Nhược không hề tránh né mà nhìn thẳng vào anh qua lằn không khí mỏng manh.
Rồi cậu cười rộ lên, cất lời bằng chất giọng bỗng dưng khàn đặc: "Đây là lần đầu tiên anh gọi tên em."
"Gọi thêm nữa... được không anh?"
*
Hôm nay lão Lưu xin nghỉ, Tịch Dữ Phong lái Mercedes-Benz G-Class ra ngoài. [2]
[2] Mercedes-Benz G-Class, giá từ 10,95 tỷ VND.
Cả hai im lặng suốt nửa quãng đường.
Dường như đã mệt lả, Giang Nhược nghiêng người dựa vào ghế phụ lái chợp mắt một chốc, lúc choàng tỉnh lại hoang mang như thể không rõ mình đang ở nơi nao, ngoảnh đầu trông thấy Tịch Dữ Phong mới mỉm cười hỏi: "Giờ đi về ạ?"
Tịch Dữ Phong liếc sang, thấy đôi mắt cậu đã hết đỏ thì "ừm" một tiếng rất khẽ.
Lát sau Giang Nhược hỏi: "Ban nãy em làm anh mất mặt lắm phải không?"
Hai tay Tịch Dữ Phong đặt trên vô lăng, không ừ hử gì.
Vậy là Giang Nhược Nhược coi như anh đang ngầm thừa nhận: "Chịu thôi, hạng nghèo hèn như bọn em nghe đám nhà giàu các anh nói gì cũng cảm thấy đang bóng gió mình, thế xong lại tự nhột."
Câu này khá quen, Giang Nhược nhớ rất lâu trước kia mình từng kể với Tịch Dữ Phong về một vài thói quen của người nghèo, chẳng hạn như có đồ ngon đều sẽ ăn một lần cho thỏa, chỉ lo sau này không còn cơ hội.
Lại tuồng như chẳng phải lâu lắm, khi hai bọn cậu mới quen nhau được vài ngày mà thôi.
Nhưng rốt cuộc nói vào bao giờ, Giang Nhược đã không nhớ nổi nữa.
Đúng là cồn làm hỏng việc.
Cậu bèn nói với Tịch Dữ Phong những gì mình hãy còn nhớ: "Anh nghe mấy tin đồn người ta đồn đãi về bọn mình chưa?"
Tịch Dữ Phong không lên tiếng, Giang Nhược bèn liến thoắng: "Người thì bảo anh chiều em hết nấc, em đòi cái gì anh cũng cho. Người thì bảo bọn mình bất hòa, nói em toàn ở trước mặt làm anh khó xử... Chắc là giống vừa nãy đấy, nói anh nhịn em lâu rồi."
"Còn có người bảo anh sắp lấy vợ, là cô gái mà gia đình sắp đặt... Nhưng anh từ chối vì em."
Giọng Giang Nhược nhẹ bẫng, ngữ điệu đều đều nghe tựa lời thủ thỉ nhưng lại khiến bàn tay đang nắm vô lăng của Tịch Dữ Phong chợt siết chặt.
Yên lặng kéo dài vài giây, Giang Nhược nghe thấy Tịch Dữ Phong cất giọng hỏi: "Ai nói với em?"
"Phải cần người khác nói em mới được biết à?" Ngay cả nụ cười trên gương mặt Giang Nhược cũng rất nhạt: "Đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Tịch Dữ Phong trằm mặc một cách bị động, nghe Giang Nhược báo chuyện sẽ tham gia ghi hình chương trình giải trí với tư cách bạn trong giới của Trần Mộc Tân.
Tịch Dữ Phong hỏi tại sao, Giang Nhược đáp: "Mua bán chỉ có lãi chứ không có lỗ, mắc gì không đi?"
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì công ty chia cho em rất nhiều tài nguyên."
"Nào ai chê tài nguyên lắm bao giờ? Vả lại nếu lấy từ chỗ anh, còn phải phiền anh bỏ vốn..."
"Vậy nên em chê phiền?" Tịch Dữ Phong lạnh giọng: "Hay nói cách khác là em mở miệng xin tôi khó hơn mở miệng xin nó?"
Chữ "xin" khiến Giang Nhược bỗng á khẩu chẳng thốt thành lời.
Cổ họng cậu như bị nhồi bông, khạc không ra mà nuốt chẳng vào, trướng đến mức lồng nguc cũng ngột ngạt nhói đau.
Đồng thời trong đầu cậu vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh đinh tai nhức óc, nhắc nhở cậu rằng cuối cùng Tịch Dữ Phong vẫn khinh thường đám người hệt con sâu cái kiến vùng vẫy sống qua ngày đoạn tháng bọn cậu.
Dường như hai người đã quay về cái nơi gặp gỡ lần đầu, Giang Nhược đứng dưới tầng ngước lên, Tịch Dữ Phong đứng trên tầng nhìn xuống.
Giữa hai người chưa bao giờ tồn tại sự bình đằng.
Xe lái vào trục đường chính trong trung tâm thành phố, ngày nghỉ lễ đông người ra ngoài, bản đồ hiển thị ít nhất ba cột đèn giao thông đằng trước đều đang ùn tắc.
Cửa kính bên cạnh ghế lái hạ xuống, Tịch Dữ Phong móc điếu thuốc cho lên miệng. Anh châm lửa, chỉ hút một hơi rồi kẹp thuốc lá giữa ngón tay, khuỷu tay vắt trên khung cửa, tầm mắt nhìn dòng xe phía trước, hơi mất kiên nhẫn gảy tàn thuốc.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhược thấy Tịch Dữ Phong hút thuốc trong xe, vậy nên cậu đã nhìn chăm chú một lúc lâu.
Để rồi cầm lòng chẳng đặng nhoài người ra toan giật điếu thuốc trên tay anh.
Trong thời gian chờ đèn đỏ, hai người chơi "trò" em cướp anh né.
Sau cùng tuy cậu không giằng được nhưng lại khiến bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút. Tịch Dữ Phong dí điếu thuốc vào gạt tàn trên xe, mày nhíu chặt rặt vẻ không vui mà chẳng biết làm sao. Anh hỏi Giang Nhược: "Nghịch đủ chưa?"
"Chưa đâu."
"Muốn gì nữa?"
Giang Nhược cười toe toét: "Muốn tin đồn cuối cùng thành sự thật... Có được không?"
Đến tận khi trở về căn hộ cao cấp trống trải, Tịch Dữ Phong cũng không trả lời Giang Nhược rằng rốt cuộc có được hay chăng.
Vậy nên chút can đảm cuối cùng cũng chẳng khác nào đốm lửa nhỏ lụi tàn, hoà vào màn đêm đen kịt rồi chìm sâu dưới đáy biển vô tận.
Dù có như thế, Giang Nhược vẫn không quên trách nhiệm của mình là mang lại giá trị cảm xúc cao nhất cho ngài đại gia.
Cậu nhân lúc Tịch Dữ Phong đi tắm bèn c0i sạch quần áo, người không mảnh vải che thân bước vào bồn tắm đứng.
Tiếng nước chảy ào ào xen lẫn tiếng thở d0c khó nhịn, chốc chốc lại vẳng ra giọng Tịch Dữ Phong đang hỏi, em làm thế này có phải quyến rũ tôi không.
Giang Nhược đáp đứt quãng, không phải, tình nguyện cắn câu thì không phải.
Tịch Dữ Phong niết cằm cậu để cậu xoay đầu. Anh ngắm từ trên xuống dưới, từ đôi mắt đến mũi chân bằng cái nhìn tr4n trụi, ngay cả nụ hôn đáp trên bờ vai cũng tràn đầy suồng sã thờ ơ, âm thầm tuyên bố quyền khống chế tuyệt đối với cả con người cậu.
Và rồi sau phút cao trào, Tịch Dữ Phong bộc lộ sự dịu dàng thoáng chốc. Anh tóm eo Giang Nhược ôm trọn cậu vào lòng, môi quyến luyến vành tai cậu, thở dài cất giọng hỏi mê người quen thuộc: "Như thế này không tốt sao?"
Đúng vậy, như thế này không tốt sao?
Giang Nhược cũng tự hỏi bản thân.
Nhưng cậu không thoả mãn, lòng tham của cậu bành trướng, đã có rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ, mơ tưởng hão huyền anh có thể mặc kệ đời mà cho đi hết thảy giống như mình.
Tham lam thành thói là xấu.
Cậu bỗng nhớ đến cái ngày nằm trên sàn nhà kho lạnh căm, nghe ai đó khổ sở chán chường gào khóc từ tận đáy lòng, giải thích thế nào là xách dép đuổi theo cũng chẳng kịp.
Không ai biết rằng trong một tích tắc ngắn ngủi, cậu của khi ấy có thể đồng cảm với tên đểu cáng kia.
Có lẽ cậu và hắn cùng là người không còn lối thoát bị dồn vào đường cùng, hoặc có lẽ cả hai đều là quân cờ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Tự dưng cậu lại nhớ Tịch Dữ Phong từng nói, tôi không đáng sợ như em nghĩ.
Giang Nhược không khỏi buồn cười, thế này còn không đáng sợ ư?
Là anh đích thân bày thiên la địa vọng kéo em sa chân, dụ em lún sâu, nhưng anh lại đặt mình ở ngoài cuộc cụp mắt nhìn em bị vây hãm, nói rằng tự em bằng lòng nhảy vào.
Người ngoài cuộc cũng là kẻ xấu, là kẻ vô cùng xấu.
Giang Nhược nghĩ, còn xấu hơn cả em.
Đêm khuya, hơi rượu bốc hơi sạch sẽ qua từng lỗ chân lông, Giang Nhược cuộn tròn nằm nghiêng trên giường, mệt tới nỗi hai mắt nhắm nghiền, hít thở cũng ngại phí sức.
Nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp chậm rãi và tiếng trở mình của người bên cạnh. Anh hãy còn thức, vòng tay sang ôm eo cậu.
"Giang Nhược." Giọng anh trầm thấp mà mỏi mệt, anh gọi tên cậu: "Sau này em đừng bướng với tôi nữa."
Sự chịu thua hiếm có của Tịch Dữ Phong lại khiến Giang Nhược nghẹn ngào chua xót.
Dường như trải qua quá trình lên men và giãn nở, nhúm bông mắc trong cổ họng đã bịt chặt cuống lưỡi, chèn ép cậu hết đường trốn tránh.
Mà bàn tay đang đặt trên người cậu dịch lên tai, khẽ khàng mân mê tóc mai và gò má cậu.
Tịch Dữ Phong kề sát lồng nguc, ở nơi cực gần trái tim cậu, anh cất giọng tựa như hứa hẹn: "Ngoại trừ những thứ không thể làm khác, còn lại em muốn gì tôi cũng có thể cho."
***