Chương : 14
Một khắc trước Cố Lễ vẫn còn buồn chán*, chờ Hàn Kiệt nhìn thấy hắn lần nữa, cả người Cố Lễ lại tràn đầy sức sống.
(*Nguyên bản là mây đen áp đỉnh - 黑云压顶)
"Cậu ăn ? à, sao tâm tình lại tốt như vậy?" Hàn Kiệt miệng tiện trêu chọc xong, liền nở nụ cười không đứng đắn nhìn Cố Lễ.
Lúc trước nếu anh nói như vậy, Cố Lễ nhất định sẽ mắng chửi lại.
Nhưng lúc này đây Cố Lễ lại trực tiếp nhào lên ôm lấy anh, không ngừng vỗ vai anh: "Tớ đến để nói với cậu, tớ và cậu ấy đã ở bên nhau rồi."
Hàn Kiệt: "......." Cậu tới không phải để nói với tớ chuyện này mà cậu tới để khiến tớ buồn phiền thì có.
Lãnh khốc lại không biểu cảm đẩy Cố Lễ có ý định tú ân ái đang tựa trên người anh ra: "Cho nên cậu muốn tớ nói gì, chúc mừng được bù đắp như mong muốn?"
"Ôi chao, làm gì nha, nghiêm túc như vậy, vui vẻ lên, tớ không phải qua đây cho cậu dính lấy hỉ khí sao, đến hút nhiều chút, không chừng ngày mai cậu cũng thoát kiếp độc thân rồi đó!"
Hàn Kiệt nhìn Cố Lễ chỉ cảm thấy cái tên này nói chuyện yêu đương một hồi, đầu óc cũng không linh hoạt nữa.
"Nếu như cậu là vì việc này mà tới, tớ đã biết rồi, cậu có thể đi."
"Cậu có phải đố kị tớ?" Cố Lễ hướng Hàn Kiệt nhíu mày, một bộ dáng bỉ ổi, cậu đố kị thì nói ra đi tớ không sợ.
Khiến Hàn Kiệt tức đến nỗi chỉ muốn đánh người, giơ tay trực tiếp đẩy Cố Lễ còn chưa tiến vào ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.
Cố Lễ nhìn cánh cửa phía trước đã đóng lại, cũng không tức giận, cười hắc hắc, phản ứng của Hàn Kiệt khiến hắn vui vẻ.
Mà hành động của Cố Lễ lại làm cho tim Hàn Kiệt thắt lại.
"Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương sao, có gì ghê gớm chứ!" Hàn Kiệt xoay người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không muốn thừa nhận anh quả thật có chút đố kị.
Nhưng mà suy nghĩ lại, nếu như anh muốn thoát kiếp độc thân, vậy không phải là chuyện nhỏ à, ông đây cũng không phải không có ai theo đuổi.
Nghĩ như vậy không hiểu sao lại nhớ đến tiểu Omega kia.
Nhớ đến Hòa Đào trước khi rời khỏi, là dáng vẻ thất hồn lạc phách*, Hàn Kiệt liền buồn bực vò tóc của chính mình.
(*thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock.)
Anh có phải đã làm một việc vô cùng khốn nạn?
o0o
Hòa Đào trong lòng khổ sở, cậu hiện tại càng ngày càng không hiểu rõ được ý tứ của Hàn Kiệt.
Mỗi khi cậu cảm thấy Hàn Kiệt không thích cậu, Hàn Kiệt sẽ đối với cậu làm những việc khiến cậu hiểu lầm.
Nâng tay sờ tuyến thể sau gáy của chính mình, dấu ấn trước đây mà Hàn Kiệt lưu lại đã biến mất rồi.
Nhưng cậu đã từng bị Hàn Kiệt đánh dấu tạm thời, thật sự đã ghi vào tim cậu, làm thế nào cũng không xoá bỏ được.
Cậu tự nói với chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được.
Vừa nghĩ tới Hàn Kiệt sờ cổ của cậu, hỏi cậu nơi này có bị Alpha khác chạm qua chưa, cậu cho là Hàn Kiệt rất để ý cậu bị người khác đụng chạm.
Dù sao Alpha đối với Omega của mình có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Nhưng khi thấy trong mắt Hàn Kiệt lộ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt, cậu biết mình mong đợi quá sớm rồi.
Hàn Kiệt hiển nhiên còn chưa ý thức được anh đang làm gì.
Bách Diệp sang đây nhìn thấy Hòa Đào đang thu dọn đồ đạc: "Hôm nay muốn đi thăm ba con sao?"
"Ân, hôm nay là thứ sáu, con buổi chiều đem đống đồ này qua đó cho ba."
Bách Diệp liếc mắt nhìn Hòa Đào một cái liền cảm thấy tâm trạng của cậu có chút không đúng lắm: "Hòa Đào, con nếu có chuyện, nhớ nói với chú."
Hòa Đào cứng đờ, lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì đâu, chú Bách Diệp."
Thấy Hòa Đào không muốn nói, Bách Diệp cũng không tiện nói gì: "Vậy được, con bận rộn, trong tiệm có tiểu Hắc, con lát nữa liền qua đó đi, ở bên ba con lâu một chút."
"Dạ vâng, cảm ơn chú Bách."
"Không có việc gì."
o0o
Hàn Kiệt nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, cuối cùng buồn bực mà ngồi dậy, liếc nhìn thời gian, thứ sáu là ngày nghỉ hiếm có, anh lại không có ngủ nướng.
Tất cả suy nghĩ trong đầu đều là tiểu Omega.
Anh cảm thấy được chính mình quả thật giống như sắp trúng độc rồi.
Bò dậy thu thập sạch sẽ bản thân, liền ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Kết quả không tự chủ liền đi tới trước cửa tiệm trà sữa gần trường học.
Nhìn bảng hiệu lớn của tiệm trà sữa, Hàn Kiệt liền đen mặt, muốn lập tức xoay người rời khỏi, lòng bàn chân lại như dính phải keo dán.
Cuối cùng mặt Hàn Kiệt tối sầm bước vào tiệm trà sữa, đôi mắt kìm lòng không đặng tìm kiếm bóng dáng Hòa Đào trong tiệm trà sữa vắng vẻ.
Đáng tiếc ở góc nào cũng không thấy.
"Không cần tìm nữa, cậu ấy không ở đây."
Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Hàn Kiệt sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Beta đang đứng ở trong quầy bar lau ly: "Cậu làm sao lại biết tôi đang tìm ai?"
Tiểu Hắc liếc mắt nhìn anh: "Cậu không phải tìm Hòa Đào sao, tôi đã từng gặp mặt cậu." Tiểu Hắc bởi vì là Beta trời sinh đối với tin tức tố không mẫn cảm, cho nên đối với những Alpha và Omega cũng không quá để tâm.
"Cậu đã từng gặp mặt tôi thì chắc chắn là tôi đang tìm cậu ấy à?" Hàn Kiệt mặt tối sầm, nhìn chằm chằm tiểu Hắc, định đợi hắn còn dám nói lung tung nữa, anh chắc chắn sẽ dùng thời gian sớm nhất mắng lại.
Nhưng mà tiểu Hắc chỉ là gật đầu hữu khí vô lực nói: "Há, cậu nói không phải thì không phải đi."
Hàn Kiệt: "......" ĐM, người này bị gì vậy.
"Cho tôi một ly trà sữa."
"Là vị truyền thống sao?"
"Ừm."
"Đợi chút."
Hàn Kiệt đứng bên cạnh quầy bar, đôi mắt lại không chịu khống chế cứ nhìn vào bên trong.
Trong đầu nghĩ lẽ nào cậu hôm nay không có đi làm?
"Hòa Đào đi thăm ba cậu ấy, đến buổi tối mới trở lại." m thanh tiểu Hắc lại vang lên.
Hàn Kiệt trực tiếp liếc mắt sang đó: "Cậu nói với tôi cái này làm gì, tôi đâu có tìm cậu ấy."
"Ừm, vậy cậu coi như tôi nói một mình đi."
Hàn Kiệt: "......." Cái tên này là cố ý đi.
"Trà sữa của cậu." Xem như không thấy ánh mắt hung ác của Hàn Kiệt, tiểu Hắc đem trà sữa đã chuẩn bị xong đưa đến trước mặt anh: "Tổng cộng 25 đồng."
Hàn Kiệt trả tiền, trực tiếp mang theo trà sữa ra khỏi tiệm trà sữa.
Cắm ống hút vào hút một hơi, Hàn Kiệt liền nhíu mày: "Cái quỷ gì vậy, uống không ngon tí nào!"
So với tiểu Omega quả thực kém xa!
Đi tới thùng rác đem trà sữa ném vào, Hàn Kiệt liền nghĩ đến lời tiểu Hắc vừa nói, Hòa Đào đã đi thăm ba cậu ấy?
Lẽ nào cậu không ở cùng một chỗ với ba cậu sao?
Hay là ba cậu bị làm sao, đã ngã bệnh rồi, nghĩ lại thì Hòa Đào mỗi ngày đều ở chỗ này làm thêm, có lẽ điều kiện gia đình của cậu hẳn là không tốt lắm.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Kiệt cũng có chút đau lòng.
"Làm gì phải quan tâm cậu ta sống hay chết chứ!" Hàn Kiệt kéo khóe miệng, bộ dáng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Có điều lại phát hiện anh thật sự rất để ý chuyện này.
Tiểu Hắc nhìn thấy Hàn Kiệt đã rời khỏi rồi quay lại, bộ dạng như cũng không quá bất ngờ.
Hàn Kiệt đi tới gõ mặt bàn quầy bar: "Cậu ấy đi đâu rồi?"
"Cậu hỏi địa chỉ sao?"
"Ừm."
"Trung tâm thành phố bệnh viện......."
Từ trong miệng tiểu Hắc biết được địa chỉ, tâm tình Hàn Kiệt càng phức tạp hơn.
Anh tự nói với mình, chỉ là đi xem thử.
Hòa Đào từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, tâm trạng có vẻ không tốt.
Bác sĩ mới vừa tìm cậu qua đó, nói với cậu, tình trạng của ba cậu rất không tốt, nếu như lại không tìm được thận* thích hợp chỉ sợ sẽ....
(*Nguyên văn là □□, mình cũng không biết là gì nên đặt đại trước nhé.)
Nhưng mà Hòa Đào càng hiểu rõ, xem như tìm được thận, bọn họ cũng không có tiền tiếp tục trị liệu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Trái tim của tôi cùng thân thể đều rất thành thực.
(*Nguyên bản là mây đen áp đỉnh - 黑云压顶)
"Cậu ăn ? à, sao tâm tình lại tốt như vậy?" Hàn Kiệt miệng tiện trêu chọc xong, liền nở nụ cười không đứng đắn nhìn Cố Lễ.
Lúc trước nếu anh nói như vậy, Cố Lễ nhất định sẽ mắng chửi lại.
Nhưng lúc này đây Cố Lễ lại trực tiếp nhào lên ôm lấy anh, không ngừng vỗ vai anh: "Tớ đến để nói với cậu, tớ và cậu ấy đã ở bên nhau rồi."
Hàn Kiệt: "......." Cậu tới không phải để nói với tớ chuyện này mà cậu tới để khiến tớ buồn phiền thì có.
Lãnh khốc lại không biểu cảm đẩy Cố Lễ có ý định tú ân ái đang tựa trên người anh ra: "Cho nên cậu muốn tớ nói gì, chúc mừng được bù đắp như mong muốn?"
"Ôi chao, làm gì nha, nghiêm túc như vậy, vui vẻ lên, tớ không phải qua đây cho cậu dính lấy hỉ khí sao, đến hút nhiều chút, không chừng ngày mai cậu cũng thoát kiếp độc thân rồi đó!"
Hàn Kiệt nhìn Cố Lễ chỉ cảm thấy cái tên này nói chuyện yêu đương một hồi, đầu óc cũng không linh hoạt nữa.
"Nếu như cậu là vì việc này mà tới, tớ đã biết rồi, cậu có thể đi."
"Cậu có phải đố kị tớ?" Cố Lễ hướng Hàn Kiệt nhíu mày, một bộ dáng bỉ ổi, cậu đố kị thì nói ra đi tớ không sợ.
Khiến Hàn Kiệt tức đến nỗi chỉ muốn đánh người, giơ tay trực tiếp đẩy Cố Lễ còn chưa tiến vào ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.
Cố Lễ nhìn cánh cửa phía trước đã đóng lại, cũng không tức giận, cười hắc hắc, phản ứng của Hàn Kiệt khiến hắn vui vẻ.
Mà hành động của Cố Lễ lại làm cho tim Hàn Kiệt thắt lại.
"Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương sao, có gì ghê gớm chứ!" Hàn Kiệt xoay người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không muốn thừa nhận anh quả thật có chút đố kị.
Nhưng mà suy nghĩ lại, nếu như anh muốn thoát kiếp độc thân, vậy không phải là chuyện nhỏ à, ông đây cũng không phải không có ai theo đuổi.
Nghĩ như vậy không hiểu sao lại nhớ đến tiểu Omega kia.
Nhớ đến Hòa Đào trước khi rời khỏi, là dáng vẻ thất hồn lạc phách*, Hàn Kiệt liền buồn bực vò tóc của chính mình.
(*thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock.)
Anh có phải đã làm một việc vô cùng khốn nạn?
o0o
Hòa Đào trong lòng khổ sở, cậu hiện tại càng ngày càng không hiểu rõ được ý tứ của Hàn Kiệt.
Mỗi khi cậu cảm thấy Hàn Kiệt không thích cậu, Hàn Kiệt sẽ đối với cậu làm những việc khiến cậu hiểu lầm.
Nâng tay sờ tuyến thể sau gáy của chính mình, dấu ấn trước đây mà Hàn Kiệt lưu lại đã biến mất rồi.
Nhưng cậu đã từng bị Hàn Kiệt đánh dấu tạm thời, thật sự đã ghi vào tim cậu, làm thế nào cũng không xoá bỏ được.
Cậu tự nói với chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được.
Vừa nghĩ tới Hàn Kiệt sờ cổ của cậu, hỏi cậu nơi này có bị Alpha khác chạm qua chưa, cậu cho là Hàn Kiệt rất để ý cậu bị người khác đụng chạm.
Dù sao Alpha đối với Omega của mình có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Nhưng khi thấy trong mắt Hàn Kiệt lộ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt, cậu biết mình mong đợi quá sớm rồi.
Hàn Kiệt hiển nhiên còn chưa ý thức được anh đang làm gì.
Bách Diệp sang đây nhìn thấy Hòa Đào đang thu dọn đồ đạc: "Hôm nay muốn đi thăm ba con sao?"
"Ân, hôm nay là thứ sáu, con buổi chiều đem đống đồ này qua đó cho ba."
Bách Diệp liếc mắt nhìn Hòa Đào một cái liền cảm thấy tâm trạng của cậu có chút không đúng lắm: "Hòa Đào, con nếu có chuyện, nhớ nói với chú."
Hòa Đào cứng đờ, lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì đâu, chú Bách Diệp."
Thấy Hòa Đào không muốn nói, Bách Diệp cũng không tiện nói gì: "Vậy được, con bận rộn, trong tiệm có tiểu Hắc, con lát nữa liền qua đó đi, ở bên ba con lâu một chút."
"Dạ vâng, cảm ơn chú Bách."
"Không có việc gì."
o0o
Hàn Kiệt nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, cuối cùng buồn bực mà ngồi dậy, liếc nhìn thời gian, thứ sáu là ngày nghỉ hiếm có, anh lại không có ngủ nướng.
Tất cả suy nghĩ trong đầu đều là tiểu Omega.
Anh cảm thấy được chính mình quả thật giống như sắp trúng độc rồi.
Bò dậy thu thập sạch sẽ bản thân, liền ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Kết quả không tự chủ liền đi tới trước cửa tiệm trà sữa gần trường học.
Nhìn bảng hiệu lớn của tiệm trà sữa, Hàn Kiệt liền đen mặt, muốn lập tức xoay người rời khỏi, lòng bàn chân lại như dính phải keo dán.
Cuối cùng mặt Hàn Kiệt tối sầm bước vào tiệm trà sữa, đôi mắt kìm lòng không đặng tìm kiếm bóng dáng Hòa Đào trong tiệm trà sữa vắng vẻ.
Đáng tiếc ở góc nào cũng không thấy.
"Không cần tìm nữa, cậu ấy không ở đây."
Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Hàn Kiệt sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Beta đang đứng ở trong quầy bar lau ly: "Cậu làm sao lại biết tôi đang tìm ai?"
Tiểu Hắc liếc mắt nhìn anh: "Cậu không phải tìm Hòa Đào sao, tôi đã từng gặp mặt cậu." Tiểu Hắc bởi vì là Beta trời sinh đối với tin tức tố không mẫn cảm, cho nên đối với những Alpha và Omega cũng không quá để tâm.
"Cậu đã từng gặp mặt tôi thì chắc chắn là tôi đang tìm cậu ấy à?" Hàn Kiệt mặt tối sầm, nhìn chằm chằm tiểu Hắc, định đợi hắn còn dám nói lung tung nữa, anh chắc chắn sẽ dùng thời gian sớm nhất mắng lại.
Nhưng mà tiểu Hắc chỉ là gật đầu hữu khí vô lực nói: "Há, cậu nói không phải thì không phải đi."
Hàn Kiệt: "......" ĐM, người này bị gì vậy.
"Cho tôi một ly trà sữa."
"Là vị truyền thống sao?"
"Ừm."
"Đợi chút."
Hàn Kiệt đứng bên cạnh quầy bar, đôi mắt lại không chịu khống chế cứ nhìn vào bên trong.
Trong đầu nghĩ lẽ nào cậu hôm nay không có đi làm?
"Hòa Đào đi thăm ba cậu ấy, đến buổi tối mới trở lại." m thanh tiểu Hắc lại vang lên.
Hàn Kiệt trực tiếp liếc mắt sang đó: "Cậu nói với tôi cái này làm gì, tôi đâu có tìm cậu ấy."
"Ừm, vậy cậu coi như tôi nói một mình đi."
Hàn Kiệt: "......." Cái tên này là cố ý đi.
"Trà sữa của cậu." Xem như không thấy ánh mắt hung ác của Hàn Kiệt, tiểu Hắc đem trà sữa đã chuẩn bị xong đưa đến trước mặt anh: "Tổng cộng 25 đồng."
Hàn Kiệt trả tiền, trực tiếp mang theo trà sữa ra khỏi tiệm trà sữa.
Cắm ống hút vào hút một hơi, Hàn Kiệt liền nhíu mày: "Cái quỷ gì vậy, uống không ngon tí nào!"
So với tiểu Omega quả thực kém xa!
Đi tới thùng rác đem trà sữa ném vào, Hàn Kiệt liền nghĩ đến lời tiểu Hắc vừa nói, Hòa Đào đã đi thăm ba cậu ấy?
Lẽ nào cậu không ở cùng một chỗ với ba cậu sao?
Hay là ba cậu bị làm sao, đã ngã bệnh rồi, nghĩ lại thì Hòa Đào mỗi ngày đều ở chỗ này làm thêm, có lẽ điều kiện gia đình của cậu hẳn là không tốt lắm.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Kiệt cũng có chút đau lòng.
"Làm gì phải quan tâm cậu ta sống hay chết chứ!" Hàn Kiệt kéo khóe miệng, bộ dáng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Có điều lại phát hiện anh thật sự rất để ý chuyện này.
Tiểu Hắc nhìn thấy Hàn Kiệt đã rời khỏi rồi quay lại, bộ dạng như cũng không quá bất ngờ.
Hàn Kiệt đi tới gõ mặt bàn quầy bar: "Cậu ấy đi đâu rồi?"
"Cậu hỏi địa chỉ sao?"
"Ừm."
"Trung tâm thành phố bệnh viện......."
Từ trong miệng tiểu Hắc biết được địa chỉ, tâm tình Hàn Kiệt càng phức tạp hơn.
Anh tự nói với mình, chỉ là đi xem thử.
Hòa Đào từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, tâm trạng có vẻ không tốt.
Bác sĩ mới vừa tìm cậu qua đó, nói với cậu, tình trạng của ba cậu rất không tốt, nếu như lại không tìm được thận* thích hợp chỉ sợ sẽ....
(*Nguyên văn là □□, mình cũng không biết là gì nên đặt đại trước nhé.)
Nhưng mà Hòa Đào càng hiểu rõ, xem như tìm được thận, bọn họ cũng không có tiền tiếp tục trị liệu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Trái tim của tôi cùng thân thể đều rất thành thực.