Chương : 2
Edit: Juri
Vậy mà lại là tên đó.
Lạc Tri Dư trong chớp mắt đã hiểu được hàm ý của hàng loạt tấm meme "Tiên Nữ Nhíu Mày" ngày hôm qua rồi.
Mỗi lần Lạc Tri Dư nhìn thấy Tiêu Ngạn, lại giống đang bước lên sân khấu Tổ An* vậy, câu đầu tiên phun ra khỏi miệng không phải là tên của đối phương, mà là "Con mẹ mày".
(Dịch thô: Trên sân khấu Tổ An, có mẹ mày bước tới ( 祖安大舞台,有吗你就来): Là ngôn ngữ trong game Liên Minh, chỉ những người chơi vừa vào trận đã chửi rủa om sòm)
Đây là bản năng, bản năng luôn đi trước ý thức, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Lạc Tri Dư nhìn gương mặt vui sướng khi thấy người gặp họa của tên ngu ngốc kia, chợt tức giận thốt: "Con mẹ......"
"Ấy" Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tiêu Ngạn đã nhanh chóng duỗi tay bay qua, bịt đầu micro của Lạc Tri Dư lại.
Một hàng các lãnh đạo cấp cao công nhân viên chức của trường ngồi dưới: "......"
Phần mở màn "Con mẹ mày" cứ như thế mà diễn ra dưới sự kinh hãi của mọi người, hội trường bỗng ồ ầm lên, còn có người cười rất to.
Trương hiệu trưởng đằng hắng một tiếng, ho khan hai tiếng, khán đài mới dần dần an tĩnh trở lại.
"Bạn cùng trường, chính cậu nói muốn đoàn kết hữu ái mà." Tiêu Ngạn gật đầu với đám người thầy cô hiệu trưởng, thả micro của Lạc Tri Dư ra, ánh mắt tỏ ý bảo cậu tiếp tục nói.
Phía dưới mắt phải của hắn vẫn còn đang dán một cái băng keo cá nhân, là kiệt tác của Lạc Tri Dư làm ra lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau với hắn.
Lạc Tri Dư trợn con mắt lên liếc Tiêu Ngạn một cái, rốt cuộc chợt nhớ ra còn chưa giới thiệu tên của mình, liền quay về vị trí tiếp tục bài nói.
"Tôi là Lạc Tri Dư của lớp 3 năm nhất, là tân sinh năm nhất của trường mình năm học này."
Cậu có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến, đối tượng đánh nhau của cậu từ nhỏ tới lớn, giờ lại phải cùng tên đó học chung một trường trung học, còn phải cùng tên đó làm đại biểu học sinh ưu tú nữa chứ.
Đối thủ và cậu đều có chung một đặc điểm, đó là ưu tú.
Thời gian diễn thuyết của tân sinh chỉ vỏn vẹn có ba phút ngắn ngủi, nên việc chuẩn bị bản thảo là quá mức quy củ, không phù hợp với triết lý làm người của Lạc Tri Dư, chỉ cần cậu muốn nói, thì những lời nói đó sẽ thành bản thảo luôn.
Nếu người bên cạnh chỗ ngồi của cậu không phải là Tiêu Ngạn, cậu chắc chắn sẽ có một tương lai tràn đầy triển vọng dưới cái nhìn tình thương mến thương của bạn bè và thầy cô.
Nhưng mà hiện tại ——
"Tôi sở dĩ xuất hiện ở nơi đây, là do điểm thi cuối cấp của tôi." Mặt cậu thì nhìn về phía toàn thể học sinh, nhưng lời nói lại đều là nói cho Tiêu Ngạn. Cậu cầm cốc giấy trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó lại gật gật đầu, lật bản thảo sang trang kế tiếp, cuối cùng mới thong thả nhả ra hai chữ, "Rất cao."
Tiêu Ngạn: "......"
Học sinh đỗ thủ khoa của khối sẽ là người phải lên diễn thuyết trước toàn trường, đây đã là luật bất thành văn, nhưng lại trắng trợn đem cái luật bất thành văn này khai ra trước mặt tất cả mọi người, thì Lạc Tri Dư chính là người đầu tiên.
Người ngồi ở vị trí chủ nhiệm của lớp 3 năm nhất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lạc Tri Dư đang đứng trên sân khấu, Lạc Tri Dư bình thường vui vẻ trò chuyện của ngày hôm qua đâu, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi?
Theo lẽ thường, khi học sinh lên đọc kịch bản diễn văn, câu đầu tiên lúc nào cũng phải là khiêm tốn rồi nỗ lực học tập, thế mà Lạc Tri Dư chỉ cần vừa nhìn thấy Tiêu Ngạn xong, là khiêm tốn với nỗ lực đều mang ra nuốt vào bụng hết, một mình tự ý loạn ngôn.
Tất cả các học sinh dưới khán đài đều muốn đứng dậy đánh người!
"Là cậu ta, Lạc Tri Dư, cái ngữ khí thiếu đòn này chỉ chỉ có thể là cậu ta."
"Ông đây không phục!"
"Tôi không nên bị gương mặt phúc hậu của cậu ta lừa gạt hu hu hu."
"Học tra* cảm thấy bị xúc phạm."
(*Học tra: Thành phần học dốt trong lớp)
"Suỵt." Phía dưới đã loạn đến thế này rồi, vậy mà người trên bục vẫn không biết xấu hổ, đưa ngón trỏ lên giữa môi tỏ ý bảo mọi người im lặng chút.
"Có thể mọi người cảm thấy, tôi là một người rất giang hồ." Lạc Tri Dư quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngạn, "Nhưng hôm nay, mỗi một chữ tôi nói ở đây, tất cả đều là sự thật."
"Tôi đứng đây chỉ để nói với mọi người rằng." Lạc Tri Dư nói, "Hy vọng mọi người sẽ có một cuộc sống cấp ba vui vẻ."
Dưới đài lúc này mới vang lên vài tiếng vỗ tay lẹt đẹt.
Tiêu Ngạn cười cười, cũng đứng lên vỗ tay, ở trước mặt Lạc Tri Dư tỏ vẻ đương nhiên mà nói: "Lời răn dạy của trường Nhất Trung, đoàn kết hữu ái."
"Thân là đại biểu học sinh năm hai, tôi rất vinh hạnh khi được ngồi ở chỗ này." Phần mở đầu của Tiêu Ngạn cũng không khác Lạc Tri Dư là mấy, nói sắp xong mới mở bản thảo ra, "Nếu đã vào Nhất Trung, thì phải tiếp tục nỗ lực, bằng không sẽ chẳng ai biết được vị trí này của tôi năm sau là ai ngồi."
"Cuối cùng." Tiêu Ngạn xoay người nhìn về Lạc Tri Dư đang đứng bên phải mình, "Thay mặt toàn thể học sinh năm hai, chân thành hoan nghênh các bạn nhỏ năm nhất đã đến."
Trong quá trình học tập học sinh chắc chắn sẽ phải tranh đua về điểm số, hiệu trưởng nghe vậy cũng rất vui vẻ mà đồng tình, nhưng Lạc Tri Dư thì không, cả ngày hôm qua cậu như một con khỉ đột bị Tiêu Ngạn nắm trong tay chơi đùa.
"Bạn nhỏ năm nhất" Lạc Tri Dư trừng mắt nhìn Tiêu Ngạn, âm thầm nghiến răng: "Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa."
"Không dám bảo đảm nha." Tiêu Ngạn bước xuống bục, cùng hội bạn đi vào phía hậu trường.
"Lạc tiểu bá vương đúng là vừa thấy mày đã gầm gừ tức giận." Phàn Việt là Alpha, đã quen thân với Tiêu Ngạn, nên cũng hiểu được phần nào mối quan hệ "Thâm cừu đại hận" giữa Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư.
Tiêu Ngạn chợt nhớ đến cuộc tám nhảm ngày hôm quá, vẫn cảm thấy thú vị như cũ.
"Mày lại làm gì chọc cậu ta rồi?" Phàn Việt dở khóc dở cười.
"Lần này là tự cậu ta đưa mình tới cửa." Tiêu Ngạn nói, "Tao đã nhắc nhở rồi."
"Vừa động vào tí đã xù lông lên, mày không thấy vui sao?" Tiêu Ngạn đưa điện thoại đến trước mặt Phàn Việt, "Xem đi."
Khung chat WeChat của Tiêu Ngạn hiện lên một hàng dài tin nhắn như khủng bố của Lạc Tri Dư.
[ Không phải là ve sầu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Anh không còn là người nữa rồi.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi phải sớm biết đây là anh.
[ Không phải là ve sầu ]: Từ nhỏ anh đã là một thằng xấu xa.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi-nhổ-vào.jpg
[??? ]: Lạc Tri Dư, sau này chúng ta chính là bạn cùng trường, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, hay là hai đứa mình đình chiến đi?
[ Không phải là ve sầu ]: Cút đi, ai muốn cùng anh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy chứ.
[ Không phải là ve sầu ]: Ông-đây-một-gáo-múc-chết-mày.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi chắc chắn sẽ né xa anh.
Hai vị đại ca trước khi khai giảng đã ra tay làm các hành vi bạo lực khiến cho báo chí chú ý tới, phòng viên tỏ ra cực kỳ vui sướng, cật lực phát huy sự tận tụy của giới báo chí, giữa trưa đã cho ra một bài viết mới toanh.
[ Theo dõi tin tức: Bạn học Lạc và bạn học Tiêu, cặp đôi có độ phù hợp tin tức tố bằng 0% hiếm thấy, bỗng nhiên cùng nhau xuất hiện tại lễ khai giảng ở trường, cư dân mạng: duyên phận cũng bằng 0%. 】
Sau khi toàn thể học sinh trường Nhất trung vỗ tay kết thúc buổi lễ, diễn đàn của trường cũng đã được cập nhật thêm một số tin tức mới, cùng với nhiều bài viết khác.
[ Đánh giá như thế nào về lễ khai giảng năm nay ] hot
Lầu 1: Chia sẻ lại, các cậu thấy thế nào.
Lầu 2: Lạc Tri Dư lớp 3 năm nhất đang bị réo tên điên cuồng.
Lầu 3: Lạc Tri Dư trẻ trâu thật sự ha ha ha ha, đang tham dự buổi lễ khai giảng mà lại dám làm vậy, tôi đoán cậu ta hẳn là đang muốn chửi Tiêu Ngạn đây mà, nhưng chửi chưa xong còn bị giáo thảo cà khịa lại.
Lầu 4: Nhìn vị trí chỗ ngồi đi, Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư ngồi cạnh nhau trông quá đẹp đôi, tôi muốn ship họ thành một cặp.
Lầu 5: Hồi bẩm ca ca lầu bốn, hai người bọn họ không thể nào đến với nhau đâu, độ phù hợp tin tức tố của bọn họ chỉ có 0% thôi, quan hệ còn kém như vậy, lúc nãy bọn tôi ngồi hàng ghế đầu nhìn lên, bọn họ trông như thể sắp tẩn nhau nhừ tử trên sân khấu luôn rồi ấy.
Lầu 6: Đúng vậy đúng vậy, bỏ ý nghĩ đó đi, ai cũng có khả năng yêu đương, riêng hai người bọn họ thì không được, chúng ta phải tin tưởng khoa học.
Lầu 7: Lạc Tri Dư là Omega? Tôi sẽ có cơ hội đúng không?
Lầu 8: Tôi có cảm giác như cậu vẫn chưa biết gì về cậu ta......
Lầu 9: Không biết lễ khai giảng năm sau sẽ như thế nào nữa, tôi gấp quá rồi.
Lạc Tri Dư ngồi ngốc ở bậc thang ngoài hội trường, sáng nay thân thể Tỉnh Hi Minh không được thoải mái, không thể đến dự lễ khai giảng năm nay, lúc này đang nằm dài ở ký túc xá, Lạc Tri Dư phải mua cơm trưa cho cậu.
[ Tường Đầu Thảo ]: Xin hãy nhận một lạy của tao, tốc độ nổi tiếng của mày nhanh khủng khiếp.
[ Không phải là ve sầu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg, là do tao quá ưu tú.
[ Tường Đầu Thảo ]: Cơm trưa nhờ mày lấy, bây giờ trên người tao toàn mùi tin tức tố thôi, không tiện ra ngoài lắm.
[ Không phải là ve sầu ]: Yên tâm, bảo đảm sẽ mua đồ ăn ngon nhất cho mày, tao đã nắm giữ được bí quyết mua đồ ở căn tin rồi. Tiểu-khủng-long-siêu-tự-tin.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Tao đi đổi quân phục tí, kích cỡ quần áo không vừa người, đổi xong qua nhà ăn sau.
Dựa theo truyền thống của Nhất Trung, tân sinh năm nhất sau khi khai giải phải thực hiện một khóa tập huấn quân sự, tuần trước Lạc Tri Dư do bận việc mà không kịp nhận quân phục, hôm qua vừa mới lấy về thì chợt phát hiện lấy sai kích cỡ.
Lạc Tri Dư một đường tìm đến phòng học vụ, gõ gõ cửa, người mở cửa là một giáo viên mà cậu không hề quen biết.
"Đổi quần áo đúng không, không có sẵn đâu." Vị giáo viên ấy cúi đầu điền vào bảng, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra lí do cậu đến đây, "Qua phòng bên kia nhờ thành viên của hội học sinh giúp em đo kích thước đi. Chiều rộng vai, chiều dài cổ áo, vòng eo, vòng ngực, vòng hông, bọn họ sẽ tự biết nên lấy số đo nào, sau đó sẽ giúp em đăng ký, phòng ngừa trường hợp làm lỗi phải làm lại từ đầu."
"Em tự đo được không?" Lạc Tri Dư hỏi.
"Tự đo sẽ không chuẩn đâu." Vị giáo viên đó nói, "Mấy đứa học sinh năm hai bên kia cũng nhàn rỗi lắm, để bọn họ làm đi."
Lạc Tri Dư nhận thước dây từ trong tay giáo viên, đi về phía phòng theo chỉ dẫn, đẩy cửa phòng ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là một phòng đầy đồng phục màu lam xen lẫn màu đỏ, năm học sinh Alpha đang cùng nhau bưng một thùng mì gói kia không ngờ sẽ có người đột nhiên đến vào lúc này, mười con mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Lạc Tri Dư còn đang mặc đồng phục đỏ ở lễ khai giảng.
"Omega?" Người cầm đầu trong số năm thanh niên chợt nhớ phát hiện ra Lạc Tri Dư.
"Vâng." Lạc Tri Dư gật đầu, quơ quơ thước dây trong tay, "Ai tới đo ạ?"
"Bọn tôi đo không được đâu......" Gương mặt Phàn Việt lộ vẻ xấu hổ, hình như vị tiểu thiếu gia này vừa mới phân hoá nên còn chưa biết sự khác nhau giữa A và O.
"Học tỷ đi ăn cơm hết rồi, bây giờ không còn ai khác, thế này đi......" Một cậu Alpha lanh lẹ chồm lên, hướng về phía buồng hô một tiếng, "Tiêu Ngạn, ra giúp một chút."
"Ờ ha! Tại sao tôi không nghĩ ra nhỉ!" Phàn Việt đập cái bộp xuống bàn, "Hai người bọn họ có độ phù hợp tin tức tố bằng 0%, tuyệt đối thuần khiết rồi."
Lạc Tri Dư: "???"
- ------------------------------
Vậy mà lại là tên đó.
Lạc Tri Dư trong chớp mắt đã hiểu được hàm ý của hàng loạt tấm meme "Tiên Nữ Nhíu Mày" ngày hôm qua rồi.
Mỗi lần Lạc Tri Dư nhìn thấy Tiêu Ngạn, lại giống đang bước lên sân khấu Tổ An* vậy, câu đầu tiên phun ra khỏi miệng không phải là tên của đối phương, mà là "Con mẹ mày".
(Dịch thô: Trên sân khấu Tổ An, có mẹ mày bước tới ( 祖安大舞台,有吗你就来): Là ngôn ngữ trong game Liên Minh, chỉ những người chơi vừa vào trận đã chửi rủa om sòm)
Đây là bản năng, bản năng luôn đi trước ý thức, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Lạc Tri Dư nhìn gương mặt vui sướng khi thấy người gặp họa của tên ngu ngốc kia, chợt tức giận thốt: "Con mẹ......"
"Ấy" Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tiêu Ngạn đã nhanh chóng duỗi tay bay qua, bịt đầu micro của Lạc Tri Dư lại.
Một hàng các lãnh đạo cấp cao công nhân viên chức của trường ngồi dưới: "......"
Phần mở màn "Con mẹ mày" cứ như thế mà diễn ra dưới sự kinh hãi của mọi người, hội trường bỗng ồ ầm lên, còn có người cười rất to.
Trương hiệu trưởng đằng hắng một tiếng, ho khan hai tiếng, khán đài mới dần dần an tĩnh trở lại.
"Bạn cùng trường, chính cậu nói muốn đoàn kết hữu ái mà." Tiêu Ngạn gật đầu với đám người thầy cô hiệu trưởng, thả micro của Lạc Tri Dư ra, ánh mắt tỏ ý bảo cậu tiếp tục nói.
Phía dưới mắt phải của hắn vẫn còn đang dán một cái băng keo cá nhân, là kiệt tác của Lạc Tri Dư làm ra lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau với hắn.
Lạc Tri Dư trợn con mắt lên liếc Tiêu Ngạn một cái, rốt cuộc chợt nhớ ra còn chưa giới thiệu tên của mình, liền quay về vị trí tiếp tục bài nói.
"Tôi là Lạc Tri Dư của lớp 3 năm nhất, là tân sinh năm nhất của trường mình năm học này."
Cậu có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến, đối tượng đánh nhau của cậu từ nhỏ tới lớn, giờ lại phải cùng tên đó học chung một trường trung học, còn phải cùng tên đó làm đại biểu học sinh ưu tú nữa chứ.
Đối thủ và cậu đều có chung một đặc điểm, đó là ưu tú.
Thời gian diễn thuyết của tân sinh chỉ vỏn vẹn có ba phút ngắn ngủi, nên việc chuẩn bị bản thảo là quá mức quy củ, không phù hợp với triết lý làm người của Lạc Tri Dư, chỉ cần cậu muốn nói, thì những lời nói đó sẽ thành bản thảo luôn.
Nếu người bên cạnh chỗ ngồi của cậu không phải là Tiêu Ngạn, cậu chắc chắn sẽ có một tương lai tràn đầy triển vọng dưới cái nhìn tình thương mến thương của bạn bè và thầy cô.
Nhưng mà hiện tại ——
"Tôi sở dĩ xuất hiện ở nơi đây, là do điểm thi cuối cấp của tôi." Mặt cậu thì nhìn về phía toàn thể học sinh, nhưng lời nói lại đều là nói cho Tiêu Ngạn. Cậu cầm cốc giấy trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó lại gật gật đầu, lật bản thảo sang trang kế tiếp, cuối cùng mới thong thả nhả ra hai chữ, "Rất cao."
Tiêu Ngạn: "......"
Học sinh đỗ thủ khoa của khối sẽ là người phải lên diễn thuyết trước toàn trường, đây đã là luật bất thành văn, nhưng lại trắng trợn đem cái luật bất thành văn này khai ra trước mặt tất cả mọi người, thì Lạc Tri Dư chính là người đầu tiên.
Người ngồi ở vị trí chủ nhiệm của lớp 3 năm nhất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lạc Tri Dư đang đứng trên sân khấu, Lạc Tri Dư bình thường vui vẻ trò chuyện của ngày hôm qua đâu, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi?
Theo lẽ thường, khi học sinh lên đọc kịch bản diễn văn, câu đầu tiên lúc nào cũng phải là khiêm tốn rồi nỗ lực học tập, thế mà Lạc Tri Dư chỉ cần vừa nhìn thấy Tiêu Ngạn xong, là khiêm tốn với nỗ lực đều mang ra nuốt vào bụng hết, một mình tự ý loạn ngôn.
Tất cả các học sinh dưới khán đài đều muốn đứng dậy đánh người!
"Là cậu ta, Lạc Tri Dư, cái ngữ khí thiếu đòn này chỉ chỉ có thể là cậu ta."
"Ông đây không phục!"
"Tôi không nên bị gương mặt phúc hậu của cậu ta lừa gạt hu hu hu."
"Học tra* cảm thấy bị xúc phạm."
(*Học tra: Thành phần học dốt trong lớp)
"Suỵt." Phía dưới đã loạn đến thế này rồi, vậy mà người trên bục vẫn không biết xấu hổ, đưa ngón trỏ lên giữa môi tỏ ý bảo mọi người im lặng chút.
"Có thể mọi người cảm thấy, tôi là một người rất giang hồ." Lạc Tri Dư quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngạn, "Nhưng hôm nay, mỗi một chữ tôi nói ở đây, tất cả đều là sự thật."
"Tôi đứng đây chỉ để nói với mọi người rằng." Lạc Tri Dư nói, "Hy vọng mọi người sẽ có một cuộc sống cấp ba vui vẻ."
Dưới đài lúc này mới vang lên vài tiếng vỗ tay lẹt đẹt.
Tiêu Ngạn cười cười, cũng đứng lên vỗ tay, ở trước mặt Lạc Tri Dư tỏ vẻ đương nhiên mà nói: "Lời răn dạy của trường Nhất Trung, đoàn kết hữu ái."
"Thân là đại biểu học sinh năm hai, tôi rất vinh hạnh khi được ngồi ở chỗ này." Phần mở đầu của Tiêu Ngạn cũng không khác Lạc Tri Dư là mấy, nói sắp xong mới mở bản thảo ra, "Nếu đã vào Nhất Trung, thì phải tiếp tục nỗ lực, bằng không sẽ chẳng ai biết được vị trí này của tôi năm sau là ai ngồi."
"Cuối cùng." Tiêu Ngạn xoay người nhìn về Lạc Tri Dư đang đứng bên phải mình, "Thay mặt toàn thể học sinh năm hai, chân thành hoan nghênh các bạn nhỏ năm nhất đã đến."
Trong quá trình học tập học sinh chắc chắn sẽ phải tranh đua về điểm số, hiệu trưởng nghe vậy cũng rất vui vẻ mà đồng tình, nhưng Lạc Tri Dư thì không, cả ngày hôm qua cậu như một con khỉ đột bị Tiêu Ngạn nắm trong tay chơi đùa.
"Bạn nhỏ năm nhất" Lạc Tri Dư trừng mắt nhìn Tiêu Ngạn, âm thầm nghiến răng: "Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa."
"Không dám bảo đảm nha." Tiêu Ngạn bước xuống bục, cùng hội bạn đi vào phía hậu trường.
"Lạc tiểu bá vương đúng là vừa thấy mày đã gầm gừ tức giận." Phàn Việt là Alpha, đã quen thân với Tiêu Ngạn, nên cũng hiểu được phần nào mối quan hệ "Thâm cừu đại hận" giữa Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư.
Tiêu Ngạn chợt nhớ đến cuộc tám nhảm ngày hôm quá, vẫn cảm thấy thú vị như cũ.
"Mày lại làm gì chọc cậu ta rồi?" Phàn Việt dở khóc dở cười.
"Lần này là tự cậu ta đưa mình tới cửa." Tiêu Ngạn nói, "Tao đã nhắc nhở rồi."
"Vừa động vào tí đã xù lông lên, mày không thấy vui sao?" Tiêu Ngạn đưa điện thoại đến trước mặt Phàn Việt, "Xem đi."
Khung chat WeChat của Tiêu Ngạn hiện lên một hàng dài tin nhắn như khủng bố của Lạc Tri Dư.
[ Không phải là ve sầu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Anh không còn là người nữa rồi.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi phải sớm biết đây là anh.
[ Không phải là ve sầu ]: Từ nhỏ anh đã là một thằng xấu xa.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi-nhổ-vào.jpg
[??? ]: Lạc Tri Dư, sau này chúng ta chính là bạn cùng trường, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, hay là hai đứa mình đình chiến đi?
[ Không phải là ve sầu ]: Cút đi, ai muốn cùng anh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy chứ.
[ Không phải là ve sầu ]: Ông-đây-một-gáo-múc-chết-mày.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi chắc chắn sẽ né xa anh.
Hai vị đại ca trước khi khai giảng đã ra tay làm các hành vi bạo lực khiến cho báo chí chú ý tới, phòng viên tỏ ra cực kỳ vui sướng, cật lực phát huy sự tận tụy của giới báo chí, giữa trưa đã cho ra một bài viết mới toanh.
[ Theo dõi tin tức: Bạn học Lạc và bạn học Tiêu, cặp đôi có độ phù hợp tin tức tố bằng 0% hiếm thấy, bỗng nhiên cùng nhau xuất hiện tại lễ khai giảng ở trường, cư dân mạng: duyên phận cũng bằng 0%. 】
Sau khi toàn thể học sinh trường Nhất trung vỗ tay kết thúc buổi lễ, diễn đàn của trường cũng đã được cập nhật thêm một số tin tức mới, cùng với nhiều bài viết khác.
[ Đánh giá như thế nào về lễ khai giảng năm nay ] hot
Lầu 1: Chia sẻ lại, các cậu thấy thế nào.
Lầu 2: Lạc Tri Dư lớp 3 năm nhất đang bị réo tên điên cuồng.
Lầu 3: Lạc Tri Dư trẻ trâu thật sự ha ha ha ha, đang tham dự buổi lễ khai giảng mà lại dám làm vậy, tôi đoán cậu ta hẳn là đang muốn chửi Tiêu Ngạn đây mà, nhưng chửi chưa xong còn bị giáo thảo cà khịa lại.
Lầu 4: Nhìn vị trí chỗ ngồi đi, Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư ngồi cạnh nhau trông quá đẹp đôi, tôi muốn ship họ thành một cặp.
Lầu 5: Hồi bẩm ca ca lầu bốn, hai người bọn họ không thể nào đến với nhau đâu, độ phù hợp tin tức tố của bọn họ chỉ có 0% thôi, quan hệ còn kém như vậy, lúc nãy bọn tôi ngồi hàng ghế đầu nhìn lên, bọn họ trông như thể sắp tẩn nhau nhừ tử trên sân khấu luôn rồi ấy.
Lầu 6: Đúng vậy đúng vậy, bỏ ý nghĩ đó đi, ai cũng có khả năng yêu đương, riêng hai người bọn họ thì không được, chúng ta phải tin tưởng khoa học.
Lầu 7: Lạc Tri Dư là Omega? Tôi sẽ có cơ hội đúng không?
Lầu 8: Tôi có cảm giác như cậu vẫn chưa biết gì về cậu ta......
Lầu 9: Không biết lễ khai giảng năm sau sẽ như thế nào nữa, tôi gấp quá rồi.
Lạc Tri Dư ngồi ngốc ở bậc thang ngoài hội trường, sáng nay thân thể Tỉnh Hi Minh không được thoải mái, không thể đến dự lễ khai giảng năm nay, lúc này đang nằm dài ở ký túc xá, Lạc Tri Dư phải mua cơm trưa cho cậu.
[ Tường Đầu Thảo ]: Xin hãy nhận một lạy của tao, tốc độ nổi tiếng của mày nhanh khủng khiếp.
[ Không phải là ve sầu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg, là do tao quá ưu tú.
[ Tường Đầu Thảo ]: Cơm trưa nhờ mày lấy, bây giờ trên người tao toàn mùi tin tức tố thôi, không tiện ra ngoài lắm.
[ Không phải là ve sầu ]: Yên tâm, bảo đảm sẽ mua đồ ăn ngon nhất cho mày, tao đã nắm giữ được bí quyết mua đồ ở căn tin rồi. Tiểu-khủng-long-siêu-tự-tin.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Tao đi đổi quân phục tí, kích cỡ quần áo không vừa người, đổi xong qua nhà ăn sau.
Dựa theo truyền thống của Nhất Trung, tân sinh năm nhất sau khi khai giải phải thực hiện một khóa tập huấn quân sự, tuần trước Lạc Tri Dư do bận việc mà không kịp nhận quân phục, hôm qua vừa mới lấy về thì chợt phát hiện lấy sai kích cỡ.
Lạc Tri Dư một đường tìm đến phòng học vụ, gõ gõ cửa, người mở cửa là một giáo viên mà cậu không hề quen biết.
"Đổi quần áo đúng không, không có sẵn đâu." Vị giáo viên ấy cúi đầu điền vào bảng, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra lí do cậu đến đây, "Qua phòng bên kia nhờ thành viên của hội học sinh giúp em đo kích thước đi. Chiều rộng vai, chiều dài cổ áo, vòng eo, vòng ngực, vòng hông, bọn họ sẽ tự biết nên lấy số đo nào, sau đó sẽ giúp em đăng ký, phòng ngừa trường hợp làm lỗi phải làm lại từ đầu."
"Em tự đo được không?" Lạc Tri Dư hỏi.
"Tự đo sẽ không chuẩn đâu." Vị giáo viên đó nói, "Mấy đứa học sinh năm hai bên kia cũng nhàn rỗi lắm, để bọn họ làm đi."
Lạc Tri Dư nhận thước dây từ trong tay giáo viên, đi về phía phòng theo chỉ dẫn, đẩy cửa phòng ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là một phòng đầy đồng phục màu lam xen lẫn màu đỏ, năm học sinh Alpha đang cùng nhau bưng một thùng mì gói kia không ngờ sẽ có người đột nhiên đến vào lúc này, mười con mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Lạc Tri Dư còn đang mặc đồng phục đỏ ở lễ khai giảng.
"Omega?" Người cầm đầu trong số năm thanh niên chợt nhớ phát hiện ra Lạc Tri Dư.
"Vâng." Lạc Tri Dư gật đầu, quơ quơ thước dây trong tay, "Ai tới đo ạ?"
"Bọn tôi đo không được đâu......" Gương mặt Phàn Việt lộ vẻ xấu hổ, hình như vị tiểu thiếu gia này vừa mới phân hoá nên còn chưa biết sự khác nhau giữa A và O.
"Học tỷ đi ăn cơm hết rồi, bây giờ không còn ai khác, thế này đi......" Một cậu Alpha lanh lẹ chồm lên, hướng về phía buồng hô một tiếng, "Tiêu Ngạn, ra giúp một chút."
"Ờ ha! Tại sao tôi không nghĩ ra nhỉ!" Phàn Việt đập cái bộp xuống bàn, "Hai người bọn họ có độ phù hợp tin tức tố bằng 0%, tuyệt đối thuần khiết rồi."
Lạc Tri Dư: "???"
- ------------------------------