Chương : 9
Ngoài trừ giọng của gã đàn ông kia và tiếng đánh người, không nghe thấy giọng của Đồng Đồng.
” Con ranh con, dám không mở miệng hả!” Chửi bới xong hắn lại nói vào điện thoại:” Mấy thằng này giải quyết cô ta xem nào, giọng nói của cô em này không biết anh còn nhớ không, ha ha…….” Người nọ cười một tràng cười đáng ghê tởm.
Tiếp theo Lôi Dương tựa hồ nghe thấy mấy tiếng đàn ông nữa cười, còn có tiếng quần áo bị xé rách.
Tiếp theo anh nghe được giọng nói quen thuộc kia” Không được, dừng tay, đồ cầm thú, đừng chạm vào tôi”
Là giọng nói của Đồng Đồng, giọng nói quen thuộc mà anh hàng đêm nhung nhớ kia !
” Đáng chết, bọn mày đừng chạm vào cô ấy!” Lôi Dương tái mặt hét vào điện thoại.
” Tốt lắm, dừng tay, Lôi chủ tịch ra lệnh rồi!”
Người nọ nói xong lại nói:” Xem ra, Lôi chủ tịch rất quý trọng cô em này! Một giờ sau mang 30 triệu đến chuộc người!” (cỡ khoảng 90 tỉ bên mình = =)
Lôi Dương lạnh lùng nói:” Nói địa điểm đi!”
” Chuẩn bị tiền trước đi, không được báo cảnh sát, tự đi đến, bằng không tôi lấy mạng con bé này, nửa giờ sau tôi sẽ gọi lại nói cho Lôi chủ tịch biết nơi giao dịch! Nhớ kỹ phải tự mình đến, không thì chờ nhặt xác cô em này đi!”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh giờ không còn một tia ấm áp!
Vì sao anh phải lo lắng vì một cô gái như vậy chứ!
Anh nên để cho cô ta đi vào chỗ chết, như vậy mới hợp với tác phong của anh!
Có điều anh vẫn không thể buông cô ta ra!
Lôi Dương chuẩn bị tiền xong một mình đi cứu Đồng Đồng.
Nửa giờ sau tên bắt cóc gọi điện cho Lôi Dương, qua một hồi nói chuyện hai bên quyết định chọn địa điểm giao tiền. Đó một tòa nhà bỏ hoang đổ nát gần ngoại thành.
Bốn phía hoang vui hẻo lánh không có đến một ngôi nhà dân.
Lôi Dương mang theo một cái valy to vào sân xưởng, đối diện với một nhà kho lớn.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào trong nhà kho, bên trong thứ mà anh sẽ phải đối mặt là gì? Trong lòng anh tuy suy nghĩ nhưng cước bộ vẫn bước vào trong căn nhà kho tối om kia.
Giờ phút này anh đã quên hết sự phản bội và không chung thùy của Đồng Đồng, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bằng mọi giá phải cứu được Đồng Đồng ra.
Người không chung thủy đã bị trừng phạt, nhưng người có thể trừng phạt Đồng Đồng chỉ có mình anh.
Đẩy cánh cửa nhà kho ra anh thấy được 5 gã đàn ông, đối phó với chừng này người với anh không thành vấn đề.
Anh quan sát xung quanh, phát hiện thấy Đồng Đồng đang nằm dưới đất, miệng bị dán băng dính, 2 tay bị trói chặt phía sau.
Chỉ có đôi mắt yếu ớt mang theo hoảng sợ nhìn anh, dường như là kinh ngạc khi nhìn thấy anh vậy. thực ra anh cũng kinh ngạc với chính bản thân mình, cuối cùng vẫn tìm đến đây.
Đồng Đồng mở to ánh mắt hoảng loạn, hướng về phía anh liều mạng lắc đầu, nước mắt bị lực lắc đầu của cô rơi xuống mặt đấy. Anh biết Đồng Đồng muốn anh rời đi. Nếu đã đến đây mà không mang theo người, anh sao có thể bỏ đi chứ?
Hai bên trao đổi trong chốc lát, một gã có vẻ là tên cầm đầu vỗ tay nói:” Lôi đại chủ tịch quả nhiên danh bất hư truyền, thật ngưỡng mộ phong cách của anh, có mang tiền đến không?”
Khuôn mặt cứng rắn của Lôi Dương không mang theo một tia ấm áp nắp valy ra cho bọn chúng xem bên trong.
Anh lạnh như băng nói: “Cầm tiền đi, rồi thả người ra!”
” Được, tuy bản thân tôi cũng chả phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng biết giữ quy củ !” Một gã nâng Đồng Đồng dậy đi về phía Lôi Dương.
Bọn chúng áp sát Lôi Dương, lấy đi valy tiền trong tay anh.
Lôi Dương toàn thân đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chúng có chút sơ hở anh sẽ ra tay ngay.
Nếu bọn chúng ngoan ngoãn cầm tiền chạy lấy người anh sẽ để chúng đi, anh chưa muốn động thủ, sợ đối phương làm liều mà gây hại đến Đồng Đồng.
Chỉ cần Đồng Đồng an toàn, không lo mấy ngày sau anh không tìm thấy chúng.
Bọn chúng kiểm tiền xong, một gã nói:” Bọn tôi đi đây, hy vọng sau này không phải gặp lại nhau nữa.” Nói xong chúng ném Đồng Đồng vào lòng Lôi Dương.
Đồng Đồng không trụ nổi ngã vào trong lòng anh.
Một gã rút dao ra chỉ về phía Lôi Dương và Đồng Đồng :” Các ngươi không được cử động, bằng không ông đây sẽ đâm chết các ngươi!”
Bọn chúng vừa ra khỏi kho hàng đã khóa cửa nhốt Lôi Dương và Đồng Đồng bên trong.
Lôi Dương giật đi băng dính trên người Đồng Đồng.
Đồng Đồng vội vàng hô:” Anh mau chạy đi, bọn chúng đặt mìn rồi!”
Người bên ngoài đã sớm rời đi, Lôi Dương vội cởi dây trói cho Đồng Đồng.
” Đừng quan tâm đến em, sắp hết thời gian rồi, anh mau chạy đi!” Đồng Đồng hét lên.
Lôi Dương dường như không nghe thấy, cởi bỏ dây thừng trên tay Đồng Đồng. đôi mắt sắc bén quan sát chung quanh, cửa đã bị khóa trái, muốn phá ra cũng phải mất một lúc, song cửa sổ không phải bằng thủy tinh mà là song sắt cách điệu.
Lôi Dương tìm một chiếc gậy sắt đập về phía cửa sổ…một nhát…… Hai nhát….. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng song cửa sổ bị anh đập vỡ.
Lôi Dương ôm lấy Đồng Đồng quăng mình ra ngoài cửa sổ, cửa sổ cũng không cao lắm, Đồng Đồng và anh thoát được ra ngoài.
Cô và anh tranh thủ thời gian chạy thục mạng ra ngoài, không lâu sau phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp đến là một luồng hơi cực nóng đuổi theo họ.
Lôi Dương ôm chặt Đồng Đồng vào trong lòng, 2 người bị sức ép to lớn kia đẩy ngã xuống đất, Đồng Đồng được cả thân anh bao phủ.
Tiếng nổ mạnh và tiếng cháy qua đi một lúc sau, Đồng Đồng lay gọi Lôi Dương nhưng không nghe thấy anh trả lời.
Đồng Đồng hoảng sợ phát hiện một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu Lôi Dương chảy xuống thấm ướt vạt áo cô.
” A Dương, A Dương!” Đồng Đồng sợ hãi khóc lên trườn khỏi người Lôi Dương.
Cô nhìn thấy Lôi Dương ngày càng chảy nhiều mắu.
Lòng của cô sợ phát điên lên.
Trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất, nhất định A Dương sẽ không sao, cô hấp tấp lục tìm điện thoại gọi cấp cứu và báo cảnh sát.
Đồng Đồng cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình , không được phép mất đi lí trí, cô phải chăm sóc A Dương của cô.
Cô cởi áo ngoài băng vết thương của anh, hi vọng có thể làm dòng máu kia chảy ít đi một chút!
A Dương, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Em sẽ đi cùng anh!
Tay Đồng Đồng vì sợ hãi mà trở nên lạnh lẽo nắm chặt lấy bàn tay không còn hơi ấm của Lôi Dương.
Xe cứu thương đến rồi!
” Con ranh con, dám không mở miệng hả!” Chửi bới xong hắn lại nói vào điện thoại:” Mấy thằng này giải quyết cô ta xem nào, giọng nói của cô em này không biết anh còn nhớ không, ha ha…….” Người nọ cười một tràng cười đáng ghê tởm.
Tiếp theo Lôi Dương tựa hồ nghe thấy mấy tiếng đàn ông nữa cười, còn có tiếng quần áo bị xé rách.
Tiếp theo anh nghe được giọng nói quen thuộc kia” Không được, dừng tay, đồ cầm thú, đừng chạm vào tôi”
Là giọng nói của Đồng Đồng, giọng nói quen thuộc mà anh hàng đêm nhung nhớ kia !
” Đáng chết, bọn mày đừng chạm vào cô ấy!” Lôi Dương tái mặt hét vào điện thoại.
” Tốt lắm, dừng tay, Lôi chủ tịch ra lệnh rồi!”
Người nọ nói xong lại nói:” Xem ra, Lôi chủ tịch rất quý trọng cô em này! Một giờ sau mang 30 triệu đến chuộc người!” (cỡ khoảng 90 tỉ bên mình = =)
Lôi Dương lạnh lùng nói:” Nói địa điểm đi!”
” Chuẩn bị tiền trước đi, không được báo cảnh sát, tự đi đến, bằng không tôi lấy mạng con bé này, nửa giờ sau tôi sẽ gọi lại nói cho Lôi chủ tịch biết nơi giao dịch! Nhớ kỹ phải tự mình đến, không thì chờ nhặt xác cô em này đi!”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh giờ không còn một tia ấm áp!
Vì sao anh phải lo lắng vì một cô gái như vậy chứ!
Anh nên để cho cô ta đi vào chỗ chết, như vậy mới hợp với tác phong của anh!
Có điều anh vẫn không thể buông cô ta ra!
Lôi Dương chuẩn bị tiền xong một mình đi cứu Đồng Đồng.
Nửa giờ sau tên bắt cóc gọi điện cho Lôi Dương, qua một hồi nói chuyện hai bên quyết định chọn địa điểm giao tiền. Đó một tòa nhà bỏ hoang đổ nát gần ngoại thành.
Bốn phía hoang vui hẻo lánh không có đến một ngôi nhà dân.
Lôi Dương mang theo một cái valy to vào sân xưởng, đối diện với một nhà kho lớn.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào trong nhà kho, bên trong thứ mà anh sẽ phải đối mặt là gì? Trong lòng anh tuy suy nghĩ nhưng cước bộ vẫn bước vào trong căn nhà kho tối om kia.
Giờ phút này anh đã quên hết sự phản bội và không chung thùy của Đồng Đồng, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bằng mọi giá phải cứu được Đồng Đồng ra.
Người không chung thủy đã bị trừng phạt, nhưng người có thể trừng phạt Đồng Đồng chỉ có mình anh.
Đẩy cánh cửa nhà kho ra anh thấy được 5 gã đàn ông, đối phó với chừng này người với anh không thành vấn đề.
Anh quan sát xung quanh, phát hiện thấy Đồng Đồng đang nằm dưới đất, miệng bị dán băng dính, 2 tay bị trói chặt phía sau.
Chỉ có đôi mắt yếu ớt mang theo hoảng sợ nhìn anh, dường như là kinh ngạc khi nhìn thấy anh vậy. thực ra anh cũng kinh ngạc với chính bản thân mình, cuối cùng vẫn tìm đến đây.
Đồng Đồng mở to ánh mắt hoảng loạn, hướng về phía anh liều mạng lắc đầu, nước mắt bị lực lắc đầu của cô rơi xuống mặt đấy. Anh biết Đồng Đồng muốn anh rời đi. Nếu đã đến đây mà không mang theo người, anh sao có thể bỏ đi chứ?
Hai bên trao đổi trong chốc lát, một gã có vẻ là tên cầm đầu vỗ tay nói:” Lôi đại chủ tịch quả nhiên danh bất hư truyền, thật ngưỡng mộ phong cách của anh, có mang tiền đến không?”
Khuôn mặt cứng rắn của Lôi Dương không mang theo một tia ấm áp nắp valy ra cho bọn chúng xem bên trong.
Anh lạnh như băng nói: “Cầm tiền đi, rồi thả người ra!”
” Được, tuy bản thân tôi cũng chả phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng biết giữ quy củ !” Một gã nâng Đồng Đồng dậy đi về phía Lôi Dương.
Bọn chúng áp sát Lôi Dương, lấy đi valy tiền trong tay anh.
Lôi Dương toàn thân đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chúng có chút sơ hở anh sẽ ra tay ngay.
Nếu bọn chúng ngoan ngoãn cầm tiền chạy lấy người anh sẽ để chúng đi, anh chưa muốn động thủ, sợ đối phương làm liều mà gây hại đến Đồng Đồng.
Chỉ cần Đồng Đồng an toàn, không lo mấy ngày sau anh không tìm thấy chúng.
Bọn chúng kiểm tiền xong, một gã nói:” Bọn tôi đi đây, hy vọng sau này không phải gặp lại nhau nữa.” Nói xong chúng ném Đồng Đồng vào lòng Lôi Dương.
Đồng Đồng không trụ nổi ngã vào trong lòng anh.
Một gã rút dao ra chỉ về phía Lôi Dương và Đồng Đồng :” Các ngươi không được cử động, bằng không ông đây sẽ đâm chết các ngươi!”
Bọn chúng vừa ra khỏi kho hàng đã khóa cửa nhốt Lôi Dương và Đồng Đồng bên trong.
Lôi Dương giật đi băng dính trên người Đồng Đồng.
Đồng Đồng vội vàng hô:” Anh mau chạy đi, bọn chúng đặt mìn rồi!”
Người bên ngoài đã sớm rời đi, Lôi Dương vội cởi dây trói cho Đồng Đồng.
” Đừng quan tâm đến em, sắp hết thời gian rồi, anh mau chạy đi!” Đồng Đồng hét lên.
Lôi Dương dường như không nghe thấy, cởi bỏ dây thừng trên tay Đồng Đồng. đôi mắt sắc bén quan sát chung quanh, cửa đã bị khóa trái, muốn phá ra cũng phải mất một lúc, song cửa sổ không phải bằng thủy tinh mà là song sắt cách điệu.
Lôi Dương tìm một chiếc gậy sắt đập về phía cửa sổ…một nhát…… Hai nhát….. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng song cửa sổ bị anh đập vỡ.
Lôi Dương ôm lấy Đồng Đồng quăng mình ra ngoài cửa sổ, cửa sổ cũng không cao lắm, Đồng Đồng và anh thoát được ra ngoài.
Cô và anh tranh thủ thời gian chạy thục mạng ra ngoài, không lâu sau phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp đến là một luồng hơi cực nóng đuổi theo họ.
Lôi Dương ôm chặt Đồng Đồng vào trong lòng, 2 người bị sức ép to lớn kia đẩy ngã xuống đất, Đồng Đồng được cả thân anh bao phủ.
Tiếng nổ mạnh và tiếng cháy qua đi một lúc sau, Đồng Đồng lay gọi Lôi Dương nhưng không nghe thấy anh trả lời.
Đồng Đồng hoảng sợ phát hiện một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu Lôi Dương chảy xuống thấm ướt vạt áo cô.
” A Dương, A Dương!” Đồng Đồng sợ hãi khóc lên trườn khỏi người Lôi Dương.
Cô nhìn thấy Lôi Dương ngày càng chảy nhiều mắu.
Lòng của cô sợ phát điên lên.
Trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất, nhất định A Dương sẽ không sao, cô hấp tấp lục tìm điện thoại gọi cấp cứu và báo cảnh sát.
Đồng Đồng cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình , không được phép mất đi lí trí, cô phải chăm sóc A Dương của cô.
Cô cởi áo ngoài băng vết thương của anh, hi vọng có thể làm dòng máu kia chảy ít đi một chút!
A Dương, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Em sẽ đi cùng anh!
Tay Đồng Đồng vì sợ hãi mà trở nên lạnh lẽo nắm chặt lấy bàn tay không còn hơi ấm của Lôi Dương.
Xe cứu thương đến rồi!