Chương : 113
Sáng hôm Hàn Giang Khuyết rời khỏi thành phố B, sắc trời vẫn tăm tối mờ mịt, trên không trung thi thoảng có bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Mặt trời ban mai trốn sau tầng mây dày đặc, giống như một gương mặt âm u đang lặng lẽ nhìn xuống nhân gian.
Hàn Giang Khuyết chuyển chế độ di động thành im lặng bỏ vào túi, khi đi trên con đường cao tốc vắng vẻ về phía Cẩm Thành, toàn bộ thế giới đều rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có phần đau thương.
Đường chạy xe khoảng ba tiếng mười lăm phút, đi dọc theo đường số 13, băng qua ba trạm xăng, lại đi qua một đoạn đường vòng quanh núi gập ghềnh, rốt cuộc mới đến Cẩm Thành –
Cẩm Thành – cố hương của hắn là một thị trấn rất nhỏ ở phía Bắc.
Dường như bầu không khí nơi đây luôn vĩnh viễn ngập tràn sương mù. Chốn này không có nghề nghiệp gì kiếm ra tiền, nên mấy năm gần đây thanh niên liên tục rời đi. Vì dân số thường trú dần lão hóa, nên đến cả công viên và sân chơi cũng từ từ đìu hiu đóng cửa, những kẻ còn ở lại đang dần dà mất sức sống và hấp dẫn cùng thị trấn này.
Gần như không ai biết, Hàn Giang Khuyết vẫn thường xuyên tự mình lái xe đi về.
Từ trước đến giờ hắn không ngồi tàu cao tốc, có lẽ hồi ở nước Mỹ quen tự lái, hắn càng thích một mình yên lặng lái xe hơn.
Với hắn, quãng đường dài đằng đẵng giống như một chuyến hành trình di chuyển tự nhiên cô độc của loài dã thú.
Thiếu hụt về trí nhớ khiến Hàn Giang Khuyết không giỏi suy nghĩ chín chắn cặn kẽ, hắn luôn dựa vào bản năng để trở lại chốn cố hương buốt lạnh, hơi thở nơi đó lúc nào cũng đang kêu gọi hắn.
…..
Mùa đông khiến Cẩm Thành như rơi vào một cơn ngủ đông dài dằng dặc.
Trên đường thường không có một bóng người, bên mặt đường tuyết bị xúc chất thành từng đống, trên những căn nhà lầu cũ kỹ hai bên đường đều lắp cửa sắt chống trộm, từng cột nhũ băng ngưng kết dưới cửa.
Hắn ở trong khách sạn Sheraton duy nhất tại Cẩm Thành, chỗ đó gần như không có khách, lễ tân ngày nào cũng ngáp ngủ.
Hàn Giang Khuyết chậm rãi lái xe đi dạo khắp thị trấn. Mấy hôm nay, có khi thời gian trôi qua thật nhanh, mà nhiều lúc dường như thật chậm.
Một mình hắn đi rất nhiều nơi –
Là những nơi hắn đã từng đi với Văn Kha.
KTV Holiday, công viên trò chơi Đông Hồ, cửa hàng mì thịt bò Lân An Đường, tiệm nhỏ nơi hai người họ đã từng chụp những bức ảnh đầu to, những nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng trường cấp ba Bắc Tam vẫn còn đó.
Bắc Tam vẫn nằm ở đường Lạc Dương, mười năm qua không có dấu vết sửa chữa, sơn trên cổng trường đã bong tróc từng mảnh.
Hàn Giang Khuyết leo vào trường từ cửa sau giống như vô số lần trước kia, sau đó mò mẫm qua hành lang tòa nhà dạy học đầy tiếng gió rít, rồi tìm được căn phòng năm đó hắn và Văn Kha từng học –
Trong phòng học không có một ai, bàn học được xếp rất ngay ngắn.
Chữ viết trên bảng đen đã hơi mờ, áng chừng là bài tập nghỉ đông mà giáo viên đưa ra.
Dãy thứ nhất, dãy thứ hai, dãy thứ ba,…
Hàn Giang Khuyết đếm từng dãy ghế, đi đến dãy thứ tám.
Chỗ ngồi dính đầy bụi, hắn không thèm để ý mà thổi bụi bay đi, sau đó ngồi xuống.
Hàn Giang Khuyết đưa mắt nhìn về phía sân tập, cách tấm cửa kính dính bẩn, dường như khoảnh khắc ấy hắn đã xuyên qua thời gian nhìn thấy bản thân mình và Văn Kha cùng bị phạt đứng trên đường chạy của sân tập.
Tại sao học sinh giỏi Văn Kha lại bị phạt đứng được cơ chứ, có lẽ là bị hắn liên lụy.
Nhưng Hàn Giang Khuyết đã không còn nhớ rõ lý do tại sao, chỉ nhớ ngày đó Văn Kha và hắn đứng gần nhau giơ sách giáo khoa quá đỉnh đầu chịu phạt.
Trời nắng chang chang, áo sơ mi đồng phục của hai người đã ướt đẫm. Lúc hắn quay đầu lại nhìn Văn Kha mới thấy trán anh đã đẫm mồ hôi, nhưng vẫn len lén lè lưỡi về phía hắn.
Dường như, mặt Văn Kha đang cách hắn rất gần.
Hàn Giang Khuyết không kìm lòng nổi mà nhẹ nhàng giơ tay về trước, muốn chạm vào gương mặt mềm mại của Văn Kha.
Nhưng cảm xúc lạnh lẽo của tấm cửa kính khiến hắn tỉnh táo lại, đoạn hắn nhìn xung quanh một chút.
Trong căn phòng học tối thui như mực vẫn chỉ có mình hắn ngồi, gió buốt giá thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Hắn thò tay vào ngăn bàn học, lúc rút ra trên tay hắn không có cái gì, có dò một lớp bụi thật dày dính trong lòng bàn tay.
Ngón tay Hàn Giang Khuyết bỗng run rẩy dữ dội.
Mấy ngày liên tiếp, hắn đã cắt đứt hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài.
Hắn sợ nói chuyện với Văn Kha, thậm chí có một nháy mắt hắn nghĩ rằng mình không còn yêu Văn Kha nữa.
Nhưng khi lần nữa ngồi ở đây, hắn thốt nhiên gạn sạch được lần chạy trốn của mình.
Bởi vì hắn giống Văn Kha, đều có nỗi đau mắc kẹt trong lòng rất lâu rất dài mà không thể làm gì.
Mười năm trước, hắn 16 tuổi cũng từng ngồi ở vị trí đồng dạng, nhìn bàn tay trống rỗng đang phát run –
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiểu Kha đâu rồi?”
Hàn Giang Khuyết nhảy dựng lên rời khỏi phòng học cũ nát như chạy trốn.
….
Trên đường cao tốc số 13, một chiếc Audi màu đen đang khó khăn tiến về trước trong bão tuyết.
Gió lạnh như đang gào thét ngoài cửa xe, bánh xe nghiền qua lớp tuyết dày phát ra tiếng ken két gian nan.
Tưởng Triều cẩn trọng nắm vô lăng, anh ta không dám nhấn ga. Có một vài đoạn mặt đường đã kết băng, thời tiết này khiến xe cứ bị trơn trượt, thật sự vô cùng nguy hiểm.
“Cậu Văn, tôi thấy chúng ta không thể đi nữa, tình trạng mặt đường rất tệ.”
Tưởng Triều thấp giọng nói.
Văn Kha vẫn đang kiên trì không ngừng gọi điện thoại cho Hàn Giang Khuyết. Nghe thấy lời Tưởng Triều, mặt anh không khỏi hơi tái, cố gắng nói: “Đợi thêm một lát đi, nói không chừng lái tiếp tuyết sẽ nhỏ hơn.”
Tưởng Triều nhìn gương mặt tiều tụy của Văn Kha, anh ta thở dài sau đó tiếp tục lái về trước.
Nhưng sau khi dừng lại ở trạm xăng thứ ba, Tưởng Triều cau chặt mày nhìn đoạn đường núi dốc đứng, cương quyết nói: “Không được, tuyết quá lớn, sương mù cũng rất dày, vượt núi trong buổi đêm tầm nhìn bị hạn chế đến mức này tuyệt đối không được. Cậu còn đang mang thai nữa, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì tôi không thể nào ăn nói với cậu Hàn được.”
Văn Kha nhìn màn hình điện thoại của mình, im lặng thật lâu.
Bên ngoài mưa đá đang nện lên thân xe kêu “Lộp độp”, thực ra anh cũng hiểu Tưởng Triều nói đúng.
Không thể cố thêm nữa.
Nhưng anh thật sự không cam lòng, rõ ràng chỉ cần chạy thêm nửa tiếng nữa là anh có thể tìm được Hàn Giang Khuyết rồi.
“Văn Kha!”
Tưởng Triều bỗng nhấn mạnh: “Cạnh trạm xăng có một khách sạn nhỏ, chúng ta có thể ở lại đây chờ một đêm.”
Cuối cùng Văn Kha cũng vô lực gục đầu xuống, nói khẽ: “Được.”
Hai người cùng xuống xe, vừa ra ngoài, Văn Kha mới nhận ra thời tiết xấu đến cỡ nào. Gió mạnh gần như khiến anh đứng không vững, anh dùng tay che mặt nhanh chóng cùng Tưởng Triều đi vào trong khách sạn.
Giữa cuồng phong đang thét gào, Văn Kha lờ mờ cảm thấy hình như điện thoại đang chấn động. Có một giây anh còn nghĩ rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi vội vàng cúi đầu xuống, người anh bất giác run rẩy –
Văn Kha vọt thẳng vào trong khách sạn không đoái hoài đến cái gì hết, sau đó dựa vào cạnh cửa nghe điện thoại.
“Tiểu Kha…”
“Hàn Giang Khuyết!”
Văn Kha nắm chặt khăn quàng cổ trong tay: “Bây giờ em đang ở đâu thế hả?”
“Tiểu Kha.”
Giọng nói trong điện thoại vang lên: “Em nhớ anh.”
Sau đó hắn dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng lặp lại: “Em nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.”
Văn Kha suýt nữa nghẹn ngào, anh nhỏ giọng nói: “Rốt, rốt cuộc em đang trốn ở đâu thế?”
Hàn Giang Khuyết không trả lời câu hỏi của Văn Kha ngay, giọng hắn nghe thật xa xôi, giống như đang vang vọng rầu rĩ trong đường hầm: “Tiểu Kha, trước đó em nói em hận anh. Có điều kỳ thật em chỉ hận anh có xíu xíu thôi; em cũng hận Trác Viễn, đương nhiên rất hận gã. Nhưng người em hận nhất, thật ra lại là chính em.”
“Hàn Giang Khuyết, trước hết em nói cho anh biết em đang ở đâu đi, có phải ở Cẩm Thành không?”
Văn Kha siết chặt chốt cửa nói.
Hàn Giang Khuyết bên kia điện thoại im lặng một chốc mới nói: “Em đang ngồi trên bậc thềm hành lang nhà anh.”
Vành mắt Văn Kha lập tức đỏ hoe, qua thật lâu anh mới nói: “Có lạnh không? Tuyết rơi lớn lắm.”
“Không lạnh. Em đang ngắm tuyết.” Hàn Giang Khuyết nói: “Tiểu Kha, hành lang cách nhà anh có một cửa sổ rất nhỏ, anh còn nhớ không? Em chỉ có thể nhìn thấy một góc trời bé xíu.”
“Nhớ chứ.” Văn Kha nói: “Hàn Tiểu Khuyết, anh cũng đang ngắm tuyết. Anh đang ở khách sạn nhỏ ngoài Cẩm Thành đây.”
“… Anh đến tìm em sao.”
Hàn Giang Khuyết hơi run giọng.
“Ừ.”
Tưởng Triều đã thuê xong một căn phòng, anh ta im lặng đứng cạnh Văn Kha và đưa một tấm thẻ phòng.
Văn Kha gật đầu nhẹ nhận lấy, sau đó đi vào với Tưởng Triều.
Đây là một khách sạn nhỏ, phòng đã rất cũ, đèn đã mờ, vừa mở cửa phòng một luồng ẩm mốc phả ngay vào mặt, nhưng ít nhất cũng có hơi ấm.
Văn Kha cởi áo ngoài ra, sau đó đứng trước cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi lả tả tung bay theo gió bên ngoài. Anh nhẹ nhàng nói: “Hàn Tiểu Khuyết, chúng ta đang ngắm cùng một trận tuyết đấy, anh đang cách em rất gần rất gần.”
“Ừm.”
Hàn Giang Khuyết thấp giọng lên tiếng.
Nhà Văn Kha ở trước đó rất lâu đời, qua mười năm sau gần như đã cũ nát không ở được nữa. Đèn cảm ứng trong hành lang bị hỏng, khắp nơi phủ đầy bụi, cửa chống trộm giăng đầy mạng nhện.
Chỗ hắn đang ngồi tăm tối mờ mịt, bậc thềm lạnh đến mức như đóng băng.
Cái ngày hè mất đi Văn Kha hắn cũng ngồi ở đây, khi đó bên ngoài mưa to như trút nữa, thế là hắn được dịp nương theo tiếng mưa khóc òa.
Hàn Giang Khuyết nói khẽ: “Mấy hôm nay em cứ nghĩ mãi một vấn đề. Cả đời này, có phải con người đã định trước sẽ mắc rất nhiều sai lầm, vĩnh viễn không thể nào cứu vãn.”
“Đúng thế.” Văn Kha nói: “Xin lỗi, Hàn Tiểu Khuyết, là anh…”
“Em đang nói đến chính em cơ Tiểu Kha – Mười năm trước em đã bỏ quên báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh trong phòng học.”
“Đồ vật quan trọng đến thế, vậy mà em lại để quên.” Hàn Giang Khuyết khàn giọng nói: “Chờ đến thứ ba đi học, tờ kiểm tra sức khỏe đó đã bị truyền đi khắp nơi, ai ai cũng biết thật ra anh là một Omega, còn là Omega cấp E. Kỳ thực đây mới là khởi đầu hết thảy mọi chuyện của năm đó, đúng không?”
“Anh biết em…”
“Rõ ràng là em sai, là em làm hại anh bị chuyển lớp, là em làm hại anh bị những bạn học khác bàn tán, thế mà cho đến giờ em vẫn không nói xin lỗi anh, lại còn ngây thơ chiến tranh lạnh với anh. Thật ra, chính em mới là kẻ giao anh cho Trác Viễn.”
Rốt cuộc Văn Kha không nhịn được nữa mà vội vã nói: “Anh đã biết vấn đề trí nhớ của em rồi! Chuyện bị pheromastory kích thích dẫn đến viêm não anh đã hiểu rõ hết, là Phó Tiểu Vũ nói cho anh. Nghe anh nói này, báo cáo kiểm tra sức khỏe không phải là lỗi của em, mà chuyện sau đó chẳng ai trong chúng ta đoán được cả.”
“Anh biết rồi…”
Mặt Hàn Giang Khuyết lập tức tái nhợt.
Nỗi đau che giấu hơn mười năm đột nhiên bị nhìn thấy, ban đầu hắn không muốn nói sớm vì làm như vậy giống như đang trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng khoảng thời gian này thực sự hắn đã giấu quá lâu, quá mệt mỏi, đến mức khi nghe được câu nói này thậm chí hắn còn có cảm giác như trút được gánh nặng.
Ngay cả kinh ngạc hắn cũng không còn sức nữa: “Anh… Anh biết hết rồi à?”
“Đúng thế.” Văn Kha nói như chém đinh chặt sắt.
Hàn Giang Khuyết cuộn mình như một đứa bé, hắn khe khẽ run dưới chiếc áo khoác: “Thực ra em luôn muốn tìm một lý do cho hết thảy những vận rủi của mình. Nhưng mỗi lần em nghĩ thật lâu đều sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cha em đã hại trí nhớ của em bị tổn thương nghiêm trọng, nên khi đó em hận Omega, cũng căm ghét việc anh trở thành Omega. Kết quả lại vì trí nhớ kém mà em làm mất giấy kiểm tra sức khỏe của anh. Anh thấy đấy, mỗi chuyện đều giống như sợi len đan vào nhau, dường như từ sâu xa đã định trước em sẽ phải đi đến bước đường không thể vãn hồi vì vấn đề của mình.”
“Đẩy hết những chuyện cho Trác Viễn rất đơn giản, nhưng lúc hận gã, thực ra trong tim em vẫn luôn có một lỗ hổng.”
“Tiểu Kha, em là, em là một kẻ không hoàn hảo thế đấy, ngay cả việc ghi nhớ từng lời anh nói em cũng không làm được, cho nên cả đời này em luôn bị người khác vứt bỏ.”
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại dựa đầu lên vách tường, cuối cùng hắn cũng thốt ra hết thảy những lời trong lòng: “Thứ em thật sự sợ hãi, là em không có năng lực cho anh hạnh phúc.”
Nước mắt Văn Kha lặng lẽ trào ra.
Anh nghe thấy nỗi đau trong lòng Hàn Giang Khuyết.
Cả đời Hàn Giang Khuyết đều bị người khác vứt bỏ, từ lúc ra đời đã bị Hàn Chiến vứt bỏ, lại bị người cha Omega làm tổn thương, sau đó lại đến lượt anh rời đi. Thậm chí về sau lúc Hàn Giang Khuyết đi tìm người cha Alpha của mình vì anh, ngay cả Nhiếp Tiểu Lâu cũng không cần hắn nữa vì hắn đã “Phản bội”.
Vứt bỏ liên tiếp vắt ngang cuộc đời đã tạo thành thương tổn có tính hủy diệt một con người.
Đau khổ của Hàn Giang Khuyết đã vượt qua hai chữ căm hận.
Một người ngay cả ký ức cũng là một thứ xa xỉ, sao có thể không khó hiểu và sợ hãi quá đỗi về vận mệnh của mình cơ chứ.
Văn Kha siết chặt điện thoại, chậm rãi nói: “Hàn Tiểu Khuyết, em nghe anh nói đây, em đã cho anh hạnh phúc rồi.”
“Em nói đúng, anh quả là nhu nhược. Sau khi mẹ qua đời, năm đó anh… Thực ra anh đã từng muốn tự sát, nhưng lúc xuất hiện suy nghĩ kia anh đã sợ hãi, nên mới lừa gạt chính bản thân mình để sống sót một cách tham sống sợ chết như vậy. Anh muốn sống, mà ham muốn được sống ấy đến từ em. Mười năm qua, ban ngày anh giấu kín bức tranh em vẽ cho anh, cố gắng hết sức không nhớ tới tên em. Nhưng đêm đến, anh sẽ trở thành hươu cao cổ, mà tại sao hết lần này đến lần khác lại là hươu cao cổ chứ? Hàn Tiểu Khuyết, bởi vì chỉ có em nói anh giống hươu cao cổ, là em đã cho linh hồn của anh một thân xác có thể nhẹ nhàng trú ngụ.”
“Đúng là anh không tốt như Văn Kha của mười năm trước, Tiểu Kha kia sẽ không nỡ ức hiếp em như thế đâu. Hãy cho anh chút thời gian, để anh lần nữa biến thành Tiểu Kha đó. Hãy tin anh đi, Tiểu Kha đó vẫn luôn trong lòng anh, anh không giết chết cậu ta. Khi anh chạy đến quán bar nắm chặt tay em, trong lòng anh đã nghĩ… Là em còn cần anh.”
“Hàn Tiểu Khuyết, em là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến Văn Kha nhu nhược trở nên dũng cảm.”
“Tiểu Kha…”
Hóa ra bẩm sinh Văn Kha đã không cao lớn, là vì yêu hắn, nên mới biến thành chú hươu cao cổ trong lòng hắn.
Anh vẫn luôn cần em.
Hắn bỗng nhiên rất muốn ôm Omega của mình.
Trong nháy mắt đó, Hàn Giang Khuyết nhớ đến vào năm lớp mười một, có một lần trước giờ tự học buổi tối hai người họ đã cùng nhau lén uống một lon bia, khi trở về bị thầy chủ nhiệm bắt ngay tại trận, nghiêm nghị chất vấn tại sao trên người họ lại có mùi bia.
Khi đó hắn luống cuống ngây người như phỗng, nhưng cậu học sinh ngoan Văn Kha lại mặt không đổi sắc nói: “Là vì tối nay bọn em cùng ăn vịt hấp bia đấy thầy ạ.”
Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà nở nụ cười ngốc nghếch.
Hắn cũng đã nhớ lại cảm xúc khi đó của mình –
Tại sao Văn Kha lại khiến người khác thích đến thế nhỉ.
Hóa ra anh đã sớm giảo hoạt như vậy, nhưng khi thừa nhận mình giảo hoạt, ngay cả từ này cũng trở nên đáng yêu.
“Hàn Giang Khuyết.”
Văn Kha bỗng trịnh trọng gọi đầy đủ tên họ của hắn: “Chờ em trở về, hãy ký hiệu anh đi, được không?”
Hàn Giang Khuyết cầm điện thoại, qua một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Em yêu anh, Tiểu Kha.”
Hắn ngẩng đầu lên, trong hành lang tăm tối, nguồn sáng duy nhất đến từ cửa sổ nho nhỏ trong cầu thang cạnh hành lang, vài bông tuyết mềm nhẹ bay qua đó rơi lên mặt hắn, tựa như một nụ hôn dịu dàng.
Hắn nghĩ, hiện giờ hắn thật sự không còn để ý nữa.
Kỳ thực cả hai đều đang dùng cách của mình để vượt qua thử thách mười năm này, Văn Kha dựa vào giảo hoạt để sống tiếp, mà hắn bởi vì bướng bỉnh nên mới chờ được hươu cao cổ của mình.
Hai chuyện này không liên quan gì đến ký hiệu.
Đương nhiên, hai người họ không phải là một hình tròn hoàn mỹ.
Nhưng may mắn thay tình yêu là trò ghép hình, chính vì hai người đều có lỗ hổng, nên mới có thể vừa khớp cùng với nhau.
Hàn Giang Khuyết chuyển chế độ di động thành im lặng bỏ vào túi, khi đi trên con đường cao tốc vắng vẻ về phía Cẩm Thành, toàn bộ thế giới đều rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có phần đau thương.
Đường chạy xe khoảng ba tiếng mười lăm phút, đi dọc theo đường số 13, băng qua ba trạm xăng, lại đi qua một đoạn đường vòng quanh núi gập ghềnh, rốt cuộc mới đến Cẩm Thành –
Cẩm Thành – cố hương của hắn là một thị trấn rất nhỏ ở phía Bắc.
Dường như bầu không khí nơi đây luôn vĩnh viễn ngập tràn sương mù. Chốn này không có nghề nghiệp gì kiếm ra tiền, nên mấy năm gần đây thanh niên liên tục rời đi. Vì dân số thường trú dần lão hóa, nên đến cả công viên và sân chơi cũng từ từ đìu hiu đóng cửa, những kẻ còn ở lại đang dần dà mất sức sống và hấp dẫn cùng thị trấn này.
Gần như không ai biết, Hàn Giang Khuyết vẫn thường xuyên tự mình lái xe đi về.
Từ trước đến giờ hắn không ngồi tàu cao tốc, có lẽ hồi ở nước Mỹ quen tự lái, hắn càng thích một mình yên lặng lái xe hơn.
Với hắn, quãng đường dài đằng đẵng giống như một chuyến hành trình di chuyển tự nhiên cô độc của loài dã thú.
Thiếu hụt về trí nhớ khiến Hàn Giang Khuyết không giỏi suy nghĩ chín chắn cặn kẽ, hắn luôn dựa vào bản năng để trở lại chốn cố hương buốt lạnh, hơi thở nơi đó lúc nào cũng đang kêu gọi hắn.
…..
Mùa đông khiến Cẩm Thành như rơi vào một cơn ngủ đông dài dằng dặc.
Trên đường thường không có một bóng người, bên mặt đường tuyết bị xúc chất thành từng đống, trên những căn nhà lầu cũ kỹ hai bên đường đều lắp cửa sắt chống trộm, từng cột nhũ băng ngưng kết dưới cửa.
Hắn ở trong khách sạn Sheraton duy nhất tại Cẩm Thành, chỗ đó gần như không có khách, lễ tân ngày nào cũng ngáp ngủ.
Hàn Giang Khuyết chậm rãi lái xe đi dạo khắp thị trấn. Mấy hôm nay, có khi thời gian trôi qua thật nhanh, mà nhiều lúc dường như thật chậm.
Một mình hắn đi rất nhiều nơi –
Là những nơi hắn đã từng đi với Văn Kha.
KTV Holiday, công viên trò chơi Đông Hồ, cửa hàng mì thịt bò Lân An Đường, tiệm nhỏ nơi hai người họ đã từng chụp những bức ảnh đầu to, những nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng trường cấp ba Bắc Tam vẫn còn đó.
Bắc Tam vẫn nằm ở đường Lạc Dương, mười năm qua không có dấu vết sửa chữa, sơn trên cổng trường đã bong tróc từng mảnh.
Hàn Giang Khuyết leo vào trường từ cửa sau giống như vô số lần trước kia, sau đó mò mẫm qua hành lang tòa nhà dạy học đầy tiếng gió rít, rồi tìm được căn phòng năm đó hắn và Văn Kha từng học –
Trong phòng học không có một ai, bàn học được xếp rất ngay ngắn.
Chữ viết trên bảng đen đã hơi mờ, áng chừng là bài tập nghỉ đông mà giáo viên đưa ra.
Dãy thứ nhất, dãy thứ hai, dãy thứ ba,…
Hàn Giang Khuyết đếm từng dãy ghế, đi đến dãy thứ tám.
Chỗ ngồi dính đầy bụi, hắn không thèm để ý mà thổi bụi bay đi, sau đó ngồi xuống.
Hàn Giang Khuyết đưa mắt nhìn về phía sân tập, cách tấm cửa kính dính bẩn, dường như khoảnh khắc ấy hắn đã xuyên qua thời gian nhìn thấy bản thân mình và Văn Kha cùng bị phạt đứng trên đường chạy của sân tập.
Tại sao học sinh giỏi Văn Kha lại bị phạt đứng được cơ chứ, có lẽ là bị hắn liên lụy.
Nhưng Hàn Giang Khuyết đã không còn nhớ rõ lý do tại sao, chỉ nhớ ngày đó Văn Kha và hắn đứng gần nhau giơ sách giáo khoa quá đỉnh đầu chịu phạt.
Trời nắng chang chang, áo sơ mi đồng phục của hai người đã ướt đẫm. Lúc hắn quay đầu lại nhìn Văn Kha mới thấy trán anh đã đẫm mồ hôi, nhưng vẫn len lén lè lưỡi về phía hắn.
Dường như, mặt Văn Kha đang cách hắn rất gần.
Hàn Giang Khuyết không kìm lòng nổi mà nhẹ nhàng giơ tay về trước, muốn chạm vào gương mặt mềm mại của Văn Kha.
Nhưng cảm xúc lạnh lẽo của tấm cửa kính khiến hắn tỉnh táo lại, đoạn hắn nhìn xung quanh một chút.
Trong căn phòng học tối thui như mực vẫn chỉ có mình hắn ngồi, gió buốt giá thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Hắn thò tay vào ngăn bàn học, lúc rút ra trên tay hắn không có cái gì, có dò một lớp bụi thật dày dính trong lòng bàn tay.
Ngón tay Hàn Giang Khuyết bỗng run rẩy dữ dội.
Mấy ngày liên tiếp, hắn đã cắt đứt hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài.
Hắn sợ nói chuyện với Văn Kha, thậm chí có một nháy mắt hắn nghĩ rằng mình không còn yêu Văn Kha nữa.
Nhưng khi lần nữa ngồi ở đây, hắn thốt nhiên gạn sạch được lần chạy trốn của mình.
Bởi vì hắn giống Văn Kha, đều có nỗi đau mắc kẹt trong lòng rất lâu rất dài mà không thể làm gì.
Mười năm trước, hắn 16 tuổi cũng từng ngồi ở vị trí đồng dạng, nhìn bàn tay trống rỗng đang phát run –
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiểu Kha đâu rồi?”
Hàn Giang Khuyết nhảy dựng lên rời khỏi phòng học cũ nát như chạy trốn.
….
Trên đường cao tốc số 13, một chiếc Audi màu đen đang khó khăn tiến về trước trong bão tuyết.
Gió lạnh như đang gào thét ngoài cửa xe, bánh xe nghiền qua lớp tuyết dày phát ra tiếng ken két gian nan.
Tưởng Triều cẩn trọng nắm vô lăng, anh ta không dám nhấn ga. Có một vài đoạn mặt đường đã kết băng, thời tiết này khiến xe cứ bị trơn trượt, thật sự vô cùng nguy hiểm.
“Cậu Văn, tôi thấy chúng ta không thể đi nữa, tình trạng mặt đường rất tệ.”
Tưởng Triều thấp giọng nói.
Văn Kha vẫn đang kiên trì không ngừng gọi điện thoại cho Hàn Giang Khuyết. Nghe thấy lời Tưởng Triều, mặt anh không khỏi hơi tái, cố gắng nói: “Đợi thêm một lát đi, nói không chừng lái tiếp tuyết sẽ nhỏ hơn.”
Tưởng Triều nhìn gương mặt tiều tụy của Văn Kha, anh ta thở dài sau đó tiếp tục lái về trước.
Nhưng sau khi dừng lại ở trạm xăng thứ ba, Tưởng Triều cau chặt mày nhìn đoạn đường núi dốc đứng, cương quyết nói: “Không được, tuyết quá lớn, sương mù cũng rất dày, vượt núi trong buổi đêm tầm nhìn bị hạn chế đến mức này tuyệt đối không được. Cậu còn đang mang thai nữa, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì tôi không thể nào ăn nói với cậu Hàn được.”
Văn Kha nhìn màn hình điện thoại của mình, im lặng thật lâu.
Bên ngoài mưa đá đang nện lên thân xe kêu “Lộp độp”, thực ra anh cũng hiểu Tưởng Triều nói đúng.
Không thể cố thêm nữa.
Nhưng anh thật sự không cam lòng, rõ ràng chỉ cần chạy thêm nửa tiếng nữa là anh có thể tìm được Hàn Giang Khuyết rồi.
“Văn Kha!”
Tưởng Triều bỗng nhấn mạnh: “Cạnh trạm xăng có một khách sạn nhỏ, chúng ta có thể ở lại đây chờ một đêm.”
Cuối cùng Văn Kha cũng vô lực gục đầu xuống, nói khẽ: “Được.”
Hai người cùng xuống xe, vừa ra ngoài, Văn Kha mới nhận ra thời tiết xấu đến cỡ nào. Gió mạnh gần như khiến anh đứng không vững, anh dùng tay che mặt nhanh chóng cùng Tưởng Triều đi vào trong khách sạn.
Giữa cuồng phong đang thét gào, Văn Kha lờ mờ cảm thấy hình như điện thoại đang chấn động. Có một giây anh còn nghĩ rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi vội vàng cúi đầu xuống, người anh bất giác run rẩy –
Văn Kha vọt thẳng vào trong khách sạn không đoái hoài đến cái gì hết, sau đó dựa vào cạnh cửa nghe điện thoại.
“Tiểu Kha…”
“Hàn Giang Khuyết!”
Văn Kha nắm chặt khăn quàng cổ trong tay: “Bây giờ em đang ở đâu thế hả?”
“Tiểu Kha.”
Giọng nói trong điện thoại vang lên: “Em nhớ anh.”
Sau đó hắn dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng lặp lại: “Em nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.”
Văn Kha suýt nữa nghẹn ngào, anh nhỏ giọng nói: “Rốt, rốt cuộc em đang trốn ở đâu thế?”
Hàn Giang Khuyết không trả lời câu hỏi của Văn Kha ngay, giọng hắn nghe thật xa xôi, giống như đang vang vọng rầu rĩ trong đường hầm: “Tiểu Kha, trước đó em nói em hận anh. Có điều kỳ thật em chỉ hận anh có xíu xíu thôi; em cũng hận Trác Viễn, đương nhiên rất hận gã. Nhưng người em hận nhất, thật ra lại là chính em.”
“Hàn Giang Khuyết, trước hết em nói cho anh biết em đang ở đâu đi, có phải ở Cẩm Thành không?”
Văn Kha siết chặt chốt cửa nói.
Hàn Giang Khuyết bên kia điện thoại im lặng một chốc mới nói: “Em đang ngồi trên bậc thềm hành lang nhà anh.”
Vành mắt Văn Kha lập tức đỏ hoe, qua thật lâu anh mới nói: “Có lạnh không? Tuyết rơi lớn lắm.”
“Không lạnh. Em đang ngắm tuyết.” Hàn Giang Khuyết nói: “Tiểu Kha, hành lang cách nhà anh có một cửa sổ rất nhỏ, anh còn nhớ không? Em chỉ có thể nhìn thấy một góc trời bé xíu.”
“Nhớ chứ.” Văn Kha nói: “Hàn Tiểu Khuyết, anh cũng đang ngắm tuyết. Anh đang ở khách sạn nhỏ ngoài Cẩm Thành đây.”
“… Anh đến tìm em sao.”
Hàn Giang Khuyết hơi run giọng.
“Ừ.”
Tưởng Triều đã thuê xong một căn phòng, anh ta im lặng đứng cạnh Văn Kha và đưa một tấm thẻ phòng.
Văn Kha gật đầu nhẹ nhận lấy, sau đó đi vào với Tưởng Triều.
Đây là một khách sạn nhỏ, phòng đã rất cũ, đèn đã mờ, vừa mở cửa phòng một luồng ẩm mốc phả ngay vào mặt, nhưng ít nhất cũng có hơi ấm.
Văn Kha cởi áo ngoài ra, sau đó đứng trước cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi lả tả tung bay theo gió bên ngoài. Anh nhẹ nhàng nói: “Hàn Tiểu Khuyết, chúng ta đang ngắm cùng một trận tuyết đấy, anh đang cách em rất gần rất gần.”
“Ừm.”
Hàn Giang Khuyết thấp giọng lên tiếng.
Nhà Văn Kha ở trước đó rất lâu đời, qua mười năm sau gần như đã cũ nát không ở được nữa. Đèn cảm ứng trong hành lang bị hỏng, khắp nơi phủ đầy bụi, cửa chống trộm giăng đầy mạng nhện.
Chỗ hắn đang ngồi tăm tối mờ mịt, bậc thềm lạnh đến mức như đóng băng.
Cái ngày hè mất đi Văn Kha hắn cũng ngồi ở đây, khi đó bên ngoài mưa to như trút nữa, thế là hắn được dịp nương theo tiếng mưa khóc òa.
Hàn Giang Khuyết nói khẽ: “Mấy hôm nay em cứ nghĩ mãi một vấn đề. Cả đời này, có phải con người đã định trước sẽ mắc rất nhiều sai lầm, vĩnh viễn không thể nào cứu vãn.”
“Đúng thế.” Văn Kha nói: “Xin lỗi, Hàn Tiểu Khuyết, là anh…”
“Em đang nói đến chính em cơ Tiểu Kha – Mười năm trước em đã bỏ quên báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh trong phòng học.”
“Đồ vật quan trọng đến thế, vậy mà em lại để quên.” Hàn Giang Khuyết khàn giọng nói: “Chờ đến thứ ba đi học, tờ kiểm tra sức khỏe đó đã bị truyền đi khắp nơi, ai ai cũng biết thật ra anh là một Omega, còn là Omega cấp E. Kỳ thực đây mới là khởi đầu hết thảy mọi chuyện của năm đó, đúng không?”
“Anh biết em…”
“Rõ ràng là em sai, là em làm hại anh bị chuyển lớp, là em làm hại anh bị những bạn học khác bàn tán, thế mà cho đến giờ em vẫn không nói xin lỗi anh, lại còn ngây thơ chiến tranh lạnh với anh. Thật ra, chính em mới là kẻ giao anh cho Trác Viễn.”
Rốt cuộc Văn Kha không nhịn được nữa mà vội vã nói: “Anh đã biết vấn đề trí nhớ của em rồi! Chuyện bị pheromastory kích thích dẫn đến viêm não anh đã hiểu rõ hết, là Phó Tiểu Vũ nói cho anh. Nghe anh nói này, báo cáo kiểm tra sức khỏe không phải là lỗi của em, mà chuyện sau đó chẳng ai trong chúng ta đoán được cả.”
“Anh biết rồi…”
Mặt Hàn Giang Khuyết lập tức tái nhợt.
Nỗi đau che giấu hơn mười năm đột nhiên bị nhìn thấy, ban đầu hắn không muốn nói sớm vì làm như vậy giống như đang trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng khoảng thời gian này thực sự hắn đã giấu quá lâu, quá mệt mỏi, đến mức khi nghe được câu nói này thậm chí hắn còn có cảm giác như trút được gánh nặng.
Ngay cả kinh ngạc hắn cũng không còn sức nữa: “Anh… Anh biết hết rồi à?”
“Đúng thế.” Văn Kha nói như chém đinh chặt sắt.
Hàn Giang Khuyết cuộn mình như một đứa bé, hắn khe khẽ run dưới chiếc áo khoác: “Thực ra em luôn muốn tìm một lý do cho hết thảy những vận rủi của mình. Nhưng mỗi lần em nghĩ thật lâu đều sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cha em đã hại trí nhớ của em bị tổn thương nghiêm trọng, nên khi đó em hận Omega, cũng căm ghét việc anh trở thành Omega. Kết quả lại vì trí nhớ kém mà em làm mất giấy kiểm tra sức khỏe của anh. Anh thấy đấy, mỗi chuyện đều giống như sợi len đan vào nhau, dường như từ sâu xa đã định trước em sẽ phải đi đến bước đường không thể vãn hồi vì vấn đề của mình.”
“Đẩy hết những chuyện cho Trác Viễn rất đơn giản, nhưng lúc hận gã, thực ra trong tim em vẫn luôn có một lỗ hổng.”
“Tiểu Kha, em là, em là một kẻ không hoàn hảo thế đấy, ngay cả việc ghi nhớ từng lời anh nói em cũng không làm được, cho nên cả đời này em luôn bị người khác vứt bỏ.”
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại dựa đầu lên vách tường, cuối cùng hắn cũng thốt ra hết thảy những lời trong lòng: “Thứ em thật sự sợ hãi, là em không có năng lực cho anh hạnh phúc.”
Nước mắt Văn Kha lặng lẽ trào ra.
Anh nghe thấy nỗi đau trong lòng Hàn Giang Khuyết.
Cả đời Hàn Giang Khuyết đều bị người khác vứt bỏ, từ lúc ra đời đã bị Hàn Chiến vứt bỏ, lại bị người cha Omega làm tổn thương, sau đó lại đến lượt anh rời đi. Thậm chí về sau lúc Hàn Giang Khuyết đi tìm người cha Alpha của mình vì anh, ngay cả Nhiếp Tiểu Lâu cũng không cần hắn nữa vì hắn đã “Phản bội”.
Vứt bỏ liên tiếp vắt ngang cuộc đời đã tạo thành thương tổn có tính hủy diệt một con người.
Đau khổ của Hàn Giang Khuyết đã vượt qua hai chữ căm hận.
Một người ngay cả ký ức cũng là một thứ xa xỉ, sao có thể không khó hiểu và sợ hãi quá đỗi về vận mệnh của mình cơ chứ.
Văn Kha siết chặt điện thoại, chậm rãi nói: “Hàn Tiểu Khuyết, em nghe anh nói đây, em đã cho anh hạnh phúc rồi.”
“Em nói đúng, anh quả là nhu nhược. Sau khi mẹ qua đời, năm đó anh… Thực ra anh đã từng muốn tự sát, nhưng lúc xuất hiện suy nghĩ kia anh đã sợ hãi, nên mới lừa gạt chính bản thân mình để sống sót một cách tham sống sợ chết như vậy. Anh muốn sống, mà ham muốn được sống ấy đến từ em. Mười năm qua, ban ngày anh giấu kín bức tranh em vẽ cho anh, cố gắng hết sức không nhớ tới tên em. Nhưng đêm đến, anh sẽ trở thành hươu cao cổ, mà tại sao hết lần này đến lần khác lại là hươu cao cổ chứ? Hàn Tiểu Khuyết, bởi vì chỉ có em nói anh giống hươu cao cổ, là em đã cho linh hồn của anh một thân xác có thể nhẹ nhàng trú ngụ.”
“Đúng là anh không tốt như Văn Kha của mười năm trước, Tiểu Kha kia sẽ không nỡ ức hiếp em như thế đâu. Hãy cho anh chút thời gian, để anh lần nữa biến thành Tiểu Kha đó. Hãy tin anh đi, Tiểu Kha đó vẫn luôn trong lòng anh, anh không giết chết cậu ta. Khi anh chạy đến quán bar nắm chặt tay em, trong lòng anh đã nghĩ… Là em còn cần anh.”
“Hàn Tiểu Khuyết, em là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến Văn Kha nhu nhược trở nên dũng cảm.”
“Tiểu Kha…”
Hóa ra bẩm sinh Văn Kha đã không cao lớn, là vì yêu hắn, nên mới biến thành chú hươu cao cổ trong lòng hắn.
Anh vẫn luôn cần em.
Hắn bỗng nhiên rất muốn ôm Omega của mình.
Trong nháy mắt đó, Hàn Giang Khuyết nhớ đến vào năm lớp mười một, có một lần trước giờ tự học buổi tối hai người họ đã cùng nhau lén uống một lon bia, khi trở về bị thầy chủ nhiệm bắt ngay tại trận, nghiêm nghị chất vấn tại sao trên người họ lại có mùi bia.
Khi đó hắn luống cuống ngây người như phỗng, nhưng cậu học sinh ngoan Văn Kha lại mặt không đổi sắc nói: “Là vì tối nay bọn em cùng ăn vịt hấp bia đấy thầy ạ.”
Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà nở nụ cười ngốc nghếch.
Hắn cũng đã nhớ lại cảm xúc khi đó của mình –
Tại sao Văn Kha lại khiến người khác thích đến thế nhỉ.
Hóa ra anh đã sớm giảo hoạt như vậy, nhưng khi thừa nhận mình giảo hoạt, ngay cả từ này cũng trở nên đáng yêu.
“Hàn Giang Khuyết.”
Văn Kha bỗng trịnh trọng gọi đầy đủ tên họ của hắn: “Chờ em trở về, hãy ký hiệu anh đi, được không?”
Hàn Giang Khuyết cầm điện thoại, qua một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Em yêu anh, Tiểu Kha.”
Hắn ngẩng đầu lên, trong hành lang tăm tối, nguồn sáng duy nhất đến từ cửa sổ nho nhỏ trong cầu thang cạnh hành lang, vài bông tuyết mềm nhẹ bay qua đó rơi lên mặt hắn, tựa như một nụ hôn dịu dàng.
Hắn nghĩ, hiện giờ hắn thật sự không còn để ý nữa.
Kỳ thực cả hai đều đang dùng cách của mình để vượt qua thử thách mười năm này, Văn Kha dựa vào giảo hoạt để sống tiếp, mà hắn bởi vì bướng bỉnh nên mới chờ được hươu cao cổ của mình.
Hai chuyện này không liên quan gì đến ký hiệu.
Đương nhiên, hai người họ không phải là một hình tròn hoàn mỹ.
Nhưng may mắn thay tình yêu là trò ghép hình, chính vì hai người đều có lỗ hổng, nên mới có thể vừa khớp cùng với nhau.