Chương : 2
Edit: Only_U
Dũng sĩ chân chính, là người dám nhìn thẳng vào cuộc đời u ám tối tăm.
Trong một phòng riêng ở nhà hàng, Lưu Khoa ngồi trước bàn mỹ thực mà muốn khóc.
“Không hợp khẩu vị sao?”, chủ nợ Đổng Dịch đặt đũa xuống, khẽ nhìn qua.
Ra đa trên đầu Lưu Khoa nhanh chóng dựng thẳng, liếc hắn một cái, cầm đũa lên liều mạng và cơm. Đã xác nhận hóa đơn năm mươi vạn, bây giờ cậu chính là cá nằm trên thớt, lo lắng đề phòng chủ nợ khai đao.
Muốn quay về quá khứ đánh chết tên Lưu Khoa đã làm đổ cái bàn kia.
Đồ ăn ở tỉnh H nổi tiếng rất cay, tuy Đổng Dịch đã cố gắng chọn những món ít cay nhất, nhưng với một người lớn lên ở tỉnh A chỉ quen ăn nhạt như Lưu Khoa thì vẫn như cũ bị sặc.
“Khụ khụ khụ…” Cảm giác đau đớn khi vị cay tiến vào khí quản làm cậu quên đi sự xấu hổ bị đè nén nãy giờ trước mặt “Mối tình đầu biến thành chủ nợ”, thấy ly nước trước mặt mình đã hết sạch, dứt khoát vươn tay nhấc ly nước trước mặt Đổng Dịch lên uống một hơi.
Đổng Dịch đứng dậy lấy nước thấy thế dừng lại, tay nâng lên cũng buông xuống, sắc mặt không rõ nói: “Ly đó anh vừa uống.”
“Rõ ràng anh không…” Cuối cùng cũng bớt sặc, Lưu Khoa cầm giấy ăn lau miệng, ngồi thẳng lưng, chân thành nói: “Thật xin lỗi.”.
Chủ nợ là trời, chủ nợ nói gì đúng nấy, chủ nợ nói đã uống vậy thì nhất định là đã uống, người thiếu nợ không cần nhân quyền!
Đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp , tóc mái che lông mày càng làm Lưu Khoa trông càng thêm ngoan ngoãn thanh tú. Thời gian mười năm dường như không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt cậu, nhìn gương mặt thanh tú y hệt gương mặt trong quá khứ, cũng thật sự quá hoài niệm những tháng ngày càn rỡ kia . Mười năm, ròng rã mười năm, em ấy còn sống, sống tốt ở một nơi nào đó mà mình không biết…
Vẫn còn sống – sờ – sờ, ở nơi nào đó mà mình không biết!
Chân mày Đổng Dịch mới hơi giãn ra lại lần nữa nhíu chặt, ôn nhu trong lòng như đóng băng, đen mặt ngồi phịch xuống, gõ lên bàn: “Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta bàn chuyện năm mươi vạn.”
Bị một ngọn núi năm mươi vạn đè nặng, còn ai có khẩu vị ăn cơm. Lưu Khoa trả ly nước lại cho hắn, hắng hắng giọng nỗ lực cho giọng mình nghe có vẻ mạnh mẽ hùng hồn một xíu, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền, có lẽ phải chia ra…”
“Ăn cơm trước đi.” Đổng Dịch liếc nhìn cái ly, lại nhìn chăm chú vào đôi môi bị cay đến đỏ bừng của cậu, không được tự nhiên dời tầm mắt: “Ăn xong rồi nói tiếp, anh không có sở thích hành hạ người khác.”
Lưu Khoa nhìn một bàn đồ ăn đỏ au, tức giận mà không dám nói gì. Bắt một người không ăn cay được ăn một bàn này, vậy mà nói không hành hạ sao?
Cậu thầm lẩm nhẩm chủ nợ là trời trong đầu, cầm đũa lên, chọn đĩa rau xanh ít cay nhất, đẩy mấy hạt cơm bị nhiễm đỏ trong bát ra bắt đầu ăn. Nhớ năm xưa, Đổng Dịch đưa đồ ăn vặt đều là món không cay, mà bây giờ…Thời gian thật sự đã trôi qua rất lâu, tiểu thịt tươi ấm lòng năm nào đã trưởng thành, giờ là Chu lột da tàn nhẫn rồi...
“Em đang mắng anh.”
Lưu Khoa đang nhai dừng lại, ngẩng đầu cười.
“A”, Đổng Dịch cười lạnh, đứng dậy cầm áo khoác, từ trên cao nhìn cậu nói: “Em ăn từ từ, anh đi toilet. Không được chạy, nếu không…Bộ đề thi tổng hợp năm đó anh đưa em vẫn chưa làm xong.”
Hồi ức mang theo cơn gió lạnh thổi đến từ nơi sâu thẳm tâm hồn, Lưu Khoa sững sờ nhìn hắn, đang cười biến thành hoảng sợ muốn khóc: “Anh, anh…”
“Nhớ kỹ, ăn từ từ, coi chừng sặc.” Đổng Dịch quan sát cậu một lần nữa, xoay người rời đi.
_______Lại đây, hôm nay chúng ta học bù môn vật lý.
_______Sai một đề, cởi một thứ.
Lưu Khoa run rẩy để đũa xuống, lấy điện thoại từ trong ba lô ra, bấm số gọi Hoàn Thụy, tuyệt vọng nói: “Hoàn huynh, cứu mạng… ”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number…”
“…”Quên mất, phú nhị đại đã đi chơi thám hiểm trong núi, không có tín hiệu.
Câu cầu cứu bị nghẹn trong cổ, cậu chật vật ho lên.
“Cạch.”, Cửa phòng bao bị mở ra, Đổng Dịch cầm một cái cốc xuất hiện ở cửa, sắc mặt đen thui nói: “Không phải đã nói em ăn từ từ thôi sao?”
Lưu Khoa rút tờ giấy ăn che miệng, vừa ho vừa lắc đầu, tay kia hướng về phía cốc nước.
Đổng Dịch thấy vậy sắc mặt càng khó coi hơn, bước tới nhét cốc nước vào tay cốc, vỗ vỗ lưng nói: “Uống đi, nước pha mật ong.”
“Khụ…cám, cám ơn, khụ khụ…” Lưu Khoa ngửa cổ uống, lau miệng cảm kích nói: “Cám ơn anh, đi toilet vẫn nhớ lấy nước dùm tôi…Ủa? Anh đi toilet là để lấy nước cho tôi?”
Sống lưng dưới bàn tay hắn rất gầy, Đổng Dịch liếc mắt nhìn ngón tay gầy gò của cậu, nhìn xuống nửa bát cơm và đĩa rau xanh cậu đã ăn, đột nhiên cảm thấy khó chịu, xoay người kéo cậu đứng lên: ” Đừng ăn nữa, đi theo tôi.”
Lưu Khoa không thể tin nói: “Anh là học sinh tiểu học sao? Muốn có người đi toilet chung?”
“…” Tên khốn này!
Nửa tiếng sau, ở một quán cháo trên phố ăn vặt.
“Cái này ngon quá!” Lưu Khoa hạnh phúc uống một ngụm cháo hải sản, kẹp một cái bánh bao nhét vào miệng, ăn ngon đến híp cả mắt: “Đổng tiểu Dịch, sao anh biết chỗ này? Quán cháo này thật ngon.”
_____ Đổng tiểu Dịch, anh nấu cháo khó ăn quá.
_____Đổng tiểu Dịch, nào, cười một cái đi.
_____Đổng tiểu Dịch, anh, anh mà ép em làm bài tập, em, em chiến tranh lạnh cho anh xem! Chiến tranh lạnh thật đó.
“Trình Khoa”, Đổng Dịch rút tờ giấy ăn lau cháo dính trên khóe miệng của cậu, hơi nóng từ thức ăn bốc lên làm vẻ mặt hắn có vẻ dịu dàng: “Ăn nhiều một chút, em rất gầy.”
Khóe miệng lưu lại cảm giác mềm mại khi tiếp xúc với giấy ăn, cậu chậm rãi đặt đũa xuống, nuốt xuống bánh bao, nhỏ giọng nói: “Tuy giờ cũng gần đến tết rồi, nhưng mà…”
Đổng Dịch dịu dàng hỏi: “Nhưng cái gì?”
Có lẽ do ánh đèn trong quán quá mỹ diệu, cũng có thể do thức ăn ngon làm cậu thêm can đảm, càng có thể là do Đổng Dịch mặc âu phục nghiêm chỉnh ngồi trong quán ăn vặt quá đẹp trai, tim Lưu Khoa đập nhanh một nhịp, không tự giác nói ra lời trong lòng: “Nhưng tôi không phải heo…Tiền tôi sẽ trả, anh không cần dùng ánh mắt ‘đem con heo này nuôi béo sang năm làm thịt ăn’ nhìn tôi, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị…”
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, hóa thành lưỡi dao lạnh như băng đâm cái người đang dịu dàng kia mấy lỗ. Đổng Dịch vứt giấy ăn xuống, cầm lọ ớt bột trên bàn lên quơ quơ trước mặt: “Anh làm ảnh hưởng khẩu vị của em?”
Lưu Khoa vội ôm bát cháo ra sau, lắc đầu nói: “Không phải, nhìn anh tôi ăn còn ngon hơn!”
“Bộp” Đổng Dịch đặt lọ ớt bột xuống, đen mặt gõ gõ lên bàn nói: “Vậy ăn nhiều một chút.”
Cậu như được đại xá, cúi đầu xì xụp húp cháo.
Đổng Dịch nhíu mày nói: “Ăn từ từ thôi.”
Tiếng xì xụp biến thành tiếng hút nước.
“Không được cố ý chẹp miệng.”
Thế giới yên tĩnh lại, rốt cuộc Lưu Khoa dùng cách mà người bình thường hay ăn.
Đổng Dịch nhìn mồ hôi trên chóp mũi cậu, nhưng ngón tay vẫn để yên nói: “Ngon không?”
Gật gật đầu.
“Năm mươi vạn.”
Lưu Khoa nuốt cháo xuống ngẩng đầu nhìn hắn.
“Bớt cho cậu.”
Trong mắt Lưu Khoa ánh lên ngôi sao nhỏ.
“Vì nó đã cũ, coi như ba mươi vạn.”
Ngôi sao nhỏ tắt một cái.
“Cho em trả theo kỳ, không tính lãi.”
Ngôi sao nhỏ lại sáng lên.
“Nhưng thời gian bao lâu phải theo ý anh.”
Lưu Khoa kề sát vào, cẩn thận hỏi: “Vậy…ý anh là bao lâu?”
Đổng Dịch cũng kề sát lại, chỉ chỉ cái bánh bao cuối cùng: “Ăn.”
Lưu Khoa nhét bánh bao vào miệng, động tác mạnh mẽ dứt khoát.
Đổng Dịch nhìn quai hàm đang nhai của cậu, híp mắt che đi cảm xúc bên trong, giơ ba ngón tay.
“Ba tháng?” Lưu Khoa che miệng mơ hồ hỏi lại, sau đó xoay người cầm ví ra, vô cùng thành thật bắt đầu đếm tiền để dành trong ngân hàng: “Thẻ này có ba vạn…Cái này hình như là năm vạn…A, cái này mới nhận tiền bản quyền, cỡ sáu vạn…Cái này là tiền tiêu vặt, cỡ một vạn, trên bình đài chưa nói giá tiền…Ba tháng, không thành vấn đề!”
Cậu cười tủm tỉm nâng mắt lên, như rút được toàn bộ gánh nặng: “Yên tâm, tôi sẽ không khất nợ.”
Chỉ cần không phải trả một lần, trong ba tháng cậu sẽ nghĩ ra cách kiếm đủ ba mươi vạn.!
Đổng Dịch dời mắt, hầu kết giật giật cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Không phải ba tháng, anh cho em…”
“Ba năm?” Lưu Khoa kinh hỉ, nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu: “Không cần lâu vậy đâu, anh đã giảm giá, sao tôi có thể…”
“Có phải em bị ngốc hay không!” Đổng Dịch nhịn không được lớn tiếng, cầm lấy mấy cái thẻ trên bàn bỏ vào ví, nhét vào tay cậu: “Nghe cho kỹ, không phải ba tháng, càng không phải ba năm, anh đã nói, trong bao lâu phải theo ý anh! Ba mươi năm, anh cho em thời hạn ba mươi năm trả nợ, trong thời gian này em thử biến mất xem, anh đánh gãy chân em!”
Lưu Khoa bị hắn gào cho mờ mịt bối rối nói: “Anh làm gì mà hung dữ với tôi vậy…”
Quả nhiên vẫn là cậu nhóc ngốc nghếch năm xưa! Đổng Dịch vừa tức vừa buồn bực, nhìn ánh mắt mờ mịt của cậu, rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay ôm cổ cậu, cúi đầu hôn xuống.
“Xoảng”, cái khay trên tay phục vụ đang đi ngang qua rơi xuống đất.
Đổng Dịch lùi ra sau, nhíu mày nói: “Trong bánh bao có tỏi.”
“Không có tỏi mới kỳ…”, Lưu Khoa đang nói thì hoảng hốt, che miệng lại khiếp sợ nhìn hắn, “Anh, anh…”
“Thế nào?”
Đổng Dịch cầm tay cậu đè xuống, trở nên nghiêm túc nói: “Đừng chỉ ngón tay vào người khác, không lễ phép.”
Lưu Khoa cảm nhận được ánh mắt nóng rực của những người xung quanh, tâm lý càng hoảng hốt, dùng sức rút tay về, cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
Độ ấm trong tay không còn, nhìn không thấy bóng dáng của cậu, Đổng Dịch hoảng hốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đứng dậy cầm lấy ví và ba lô đuổi theo cậu.
Chủ quán sửng sốt, sau đó choáng váng gọi: “Ơ, này, quý khách chưa tính tiền.”
Hai em gái ngồi kế bàn Đổng Dịch hưng phấn quơ tay: “Trả rồi trả rồi, tôi thấy anh đẹp trai mặc đồ tây lúc gọi thực đơn xong đã trực tiếp tính tiền luôn rồi. Chủ động trả hóa đơn là chuyên môn của công quân nha.”
Chủ quán mờ mịt hỏi: “Công? Là cái gì?”
“Trình Khoa, đứng lại.”
“Trình cái đầu anh! Tôi họ Lưu!”
Đổng Dịch chạy nhanh hai bước, kéo cổ tay cậu: “Lưu Khoa, vừa mới ăn cơm xong đừng chạy nhanh, sẽ đau dạ dày.”
“Nam nam thụ thụ bất thân! Anh có biết giữ khoảng cách hay không!”
Lưu Khoa né tránh hắn, lỗ tai lại đỏ, trong lòng hơi tức giận nói: “Đổng Dịch! Tôi thiếu tiền của anh, nhưng tôi không bán thân cho anh! Đời này Lưu Khoa bán nghệ không bán thân!”
“Quả nhiên em bị ngốc.”
“Anh có ý gì!”, Lưu Khoa dừng bước, nắm áo hắn nói: “Có phải anh muốn đánh nhau không? Ô, lúc viết thư tình gọi tôi là bé đáng yêu, sau chia tay, thành chủ nợ thì gọi tôi là Lưu Khoa? Rõ ràng anh hôn tôi, tôi không nói gì thì thôi, dựa vào cái gì anh chê tôi ăn tỏi!”
Vẻ mặt Đổng Dịch hơi vặn vẹo: “Thì ra em giận vì cái này?”
“Tất nhiên không phải!”, Lưu Khoa nhanh chóng phản bác, sau đó kéo áo hắn, lớn tiếng nói: “Ai nói tôi tức giận? Tôi không có tức giận! Còn nữa, ai cho anh hôn bậy, anh là ai mà dám hôn tôi?”
“Anh là bạn trai của em.”
“Thối lắm!”
“Lúc em chột dạ sẽ không tự giác nói lớn tiếng.”
Lưu Khoa nuốt tiếng gào thét xuống.
“Hơn nữa, chúng ta không có chia tay.”
“Anh…”
Đổng Dịch vứt ba lô xuống đất, kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu.
Lưu Khoa trợn mắt lên.
Cảm giác đôi môi chạm vào nhau rất rõ ràng, ôm ấp thỏa mãn này không phải là ảo giác.
“Tiểu Khoa…”, Đổng Dịch nhẹ nhàng cắn cậu một cái, hơi lùi ra sau cụng trán cậu, ngón tay để chỗ xương cụt ấn ấn: “Nghĩ kỹ lại câu cuối cùng chúng ta nói trước khi tách ra, nói anh nghe, chúng ta đã chia tay sao?”
Lưu Khoa bị hắn ấn đến toàn thân run rẩy, suy nghĩ bay theo lời của hắn đến đoạn ký ức năm xưa.
_____ Đổng tiểu Dịch! Anh chờ đó! Lần sau em, em nhất định sẽ…Có bản lĩnh lại đây đấu ba trăm hiệp!
_____Được thôi!
“Ba trăm hiệp, Tiểu Khoa, anh vẫn luôn chờ.”
Lưu Khoa giật cả mình, trái tim run rẩy nhìn thẳng hắn, nuốt nước miếng: “Cái đó, giờ chia tay…có kịp không?”
Dũng sĩ chân chính, là người dám nhìn thẳng vào cuộc đời u ám tối tăm.
Trong một phòng riêng ở nhà hàng, Lưu Khoa ngồi trước bàn mỹ thực mà muốn khóc.
“Không hợp khẩu vị sao?”, chủ nợ Đổng Dịch đặt đũa xuống, khẽ nhìn qua.
Ra đa trên đầu Lưu Khoa nhanh chóng dựng thẳng, liếc hắn một cái, cầm đũa lên liều mạng và cơm. Đã xác nhận hóa đơn năm mươi vạn, bây giờ cậu chính là cá nằm trên thớt, lo lắng đề phòng chủ nợ khai đao.
Muốn quay về quá khứ đánh chết tên Lưu Khoa đã làm đổ cái bàn kia.
Đồ ăn ở tỉnh H nổi tiếng rất cay, tuy Đổng Dịch đã cố gắng chọn những món ít cay nhất, nhưng với một người lớn lên ở tỉnh A chỉ quen ăn nhạt như Lưu Khoa thì vẫn như cũ bị sặc.
“Khụ khụ khụ…” Cảm giác đau đớn khi vị cay tiến vào khí quản làm cậu quên đi sự xấu hổ bị đè nén nãy giờ trước mặt “Mối tình đầu biến thành chủ nợ”, thấy ly nước trước mặt mình đã hết sạch, dứt khoát vươn tay nhấc ly nước trước mặt Đổng Dịch lên uống một hơi.
Đổng Dịch đứng dậy lấy nước thấy thế dừng lại, tay nâng lên cũng buông xuống, sắc mặt không rõ nói: “Ly đó anh vừa uống.”
“Rõ ràng anh không…” Cuối cùng cũng bớt sặc, Lưu Khoa cầm giấy ăn lau miệng, ngồi thẳng lưng, chân thành nói: “Thật xin lỗi.”.
Chủ nợ là trời, chủ nợ nói gì đúng nấy, chủ nợ nói đã uống vậy thì nhất định là đã uống, người thiếu nợ không cần nhân quyền!
Đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp , tóc mái che lông mày càng làm Lưu Khoa trông càng thêm ngoan ngoãn thanh tú. Thời gian mười năm dường như không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt cậu, nhìn gương mặt thanh tú y hệt gương mặt trong quá khứ, cũng thật sự quá hoài niệm những tháng ngày càn rỡ kia . Mười năm, ròng rã mười năm, em ấy còn sống, sống tốt ở một nơi nào đó mà mình không biết…
Vẫn còn sống – sờ – sờ, ở nơi nào đó mà mình không biết!
Chân mày Đổng Dịch mới hơi giãn ra lại lần nữa nhíu chặt, ôn nhu trong lòng như đóng băng, đen mặt ngồi phịch xuống, gõ lên bàn: “Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta bàn chuyện năm mươi vạn.”
Bị một ngọn núi năm mươi vạn đè nặng, còn ai có khẩu vị ăn cơm. Lưu Khoa trả ly nước lại cho hắn, hắng hắng giọng nỗ lực cho giọng mình nghe có vẻ mạnh mẽ hùng hồn một xíu, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền, có lẽ phải chia ra…”
“Ăn cơm trước đi.” Đổng Dịch liếc nhìn cái ly, lại nhìn chăm chú vào đôi môi bị cay đến đỏ bừng của cậu, không được tự nhiên dời tầm mắt: “Ăn xong rồi nói tiếp, anh không có sở thích hành hạ người khác.”
Lưu Khoa nhìn một bàn đồ ăn đỏ au, tức giận mà không dám nói gì. Bắt một người không ăn cay được ăn một bàn này, vậy mà nói không hành hạ sao?
Cậu thầm lẩm nhẩm chủ nợ là trời trong đầu, cầm đũa lên, chọn đĩa rau xanh ít cay nhất, đẩy mấy hạt cơm bị nhiễm đỏ trong bát ra bắt đầu ăn. Nhớ năm xưa, Đổng Dịch đưa đồ ăn vặt đều là món không cay, mà bây giờ…Thời gian thật sự đã trôi qua rất lâu, tiểu thịt tươi ấm lòng năm nào đã trưởng thành, giờ là Chu lột da tàn nhẫn rồi...
“Em đang mắng anh.”
Lưu Khoa đang nhai dừng lại, ngẩng đầu cười.
“A”, Đổng Dịch cười lạnh, đứng dậy cầm áo khoác, từ trên cao nhìn cậu nói: “Em ăn từ từ, anh đi toilet. Không được chạy, nếu không…Bộ đề thi tổng hợp năm đó anh đưa em vẫn chưa làm xong.”
Hồi ức mang theo cơn gió lạnh thổi đến từ nơi sâu thẳm tâm hồn, Lưu Khoa sững sờ nhìn hắn, đang cười biến thành hoảng sợ muốn khóc: “Anh, anh…”
“Nhớ kỹ, ăn từ từ, coi chừng sặc.” Đổng Dịch quan sát cậu một lần nữa, xoay người rời đi.
_______Lại đây, hôm nay chúng ta học bù môn vật lý.
_______Sai một đề, cởi một thứ.
Lưu Khoa run rẩy để đũa xuống, lấy điện thoại từ trong ba lô ra, bấm số gọi Hoàn Thụy, tuyệt vọng nói: “Hoàn huynh, cứu mạng… ”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number…”
“…”Quên mất, phú nhị đại đã đi chơi thám hiểm trong núi, không có tín hiệu.
Câu cầu cứu bị nghẹn trong cổ, cậu chật vật ho lên.
“Cạch.”, Cửa phòng bao bị mở ra, Đổng Dịch cầm một cái cốc xuất hiện ở cửa, sắc mặt đen thui nói: “Không phải đã nói em ăn từ từ thôi sao?”
Lưu Khoa rút tờ giấy ăn che miệng, vừa ho vừa lắc đầu, tay kia hướng về phía cốc nước.
Đổng Dịch thấy vậy sắc mặt càng khó coi hơn, bước tới nhét cốc nước vào tay cốc, vỗ vỗ lưng nói: “Uống đi, nước pha mật ong.”
“Khụ…cám, cám ơn, khụ khụ…” Lưu Khoa ngửa cổ uống, lau miệng cảm kích nói: “Cám ơn anh, đi toilet vẫn nhớ lấy nước dùm tôi…Ủa? Anh đi toilet là để lấy nước cho tôi?”
Sống lưng dưới bàn tay hắn rất gầy, Đổng Dịch liếc mắt nhìn ngón tay gầy gò của cậu, nhìn xuống nửa bát cơm và đĩa rau xanh cậu đã ăn, đột nhiên cảm thấy khó chịu, xoay người kéo cậu đứng lên: ” Đừng ăn nữa, đi theo tôi.”
Lưu Khoa không thể tin nói: “Anh là học sinh tiểu học sao? Muốn có người đi toilet chung?”
“…” Tên khốn này!
Nửa tiếng sau, ở một quán cháo trên phố ăn vặt.
“Cái này ngon quá!” Lưu Khoa hạnh phúc uống một ngụm cháo hải sản, kẹp một cái bánh bao nhét vào miệng, ăn ngon đến híp cả mắt: “Đổng tiểu Dịch, sao anh biết chỗ này? Quán cháo này thật ngon.”
_____ Đổng tiểu Dịch, anh nấu cháo khó ăn quá.
_____Đổng tiểu Dịch, nào, cười một cái đi.
_____Đổng tiểu Dịch, anh, anh mà ép em làm bài tập, em, em chiến tranh lạnh cho anh xem! Chiến tranh lạnh thật đó.
“Trình Khoa”, Đổng Dịch rút tờ giấy ăn lau cháo dính trên khóe miệng của cậu, hơi nóng từ thức ăn bốc lên làm vẻ mặt hắn có vẻ dịu dàng: “Ăn nhiều một chút, em rất gầy.”
Khóe miệng lưu lại cảm giác mềm mại khi tiếp xúc với giấy ăn, cậu chậm rãi đặt đũa xuống, nuốt xuống bánh bao, nhỏ giọng nói: “Tuy giờ cũng gần đến tết rồi, nhưng mà…”
Đổng Dịch dịu dàng hỏi: “Nhưng cái gì?”
Có lẽ do ánh đèn trong quán quá mỹ diệu, cũng có thể do thức ăn ngon làm cậu thêm can đảm, càng có thể là do Đổng Dịch mặc âu phục nghiêm chỉnh ngồi trong quán ăn vặt quá đẹp trai, tim Lưu Khoa đập nhanh một nhịp, không tự giác nói ra lời trong lòng: “Nhưng tôi không phải heo…Tiền tôi sẽ trả, anh không cần dùng ánh mắt ‘đem con heo này nuôi béo sang năm làm thịt ăn’ nhìn tôi, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị…”
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, hóa thành lưỡi dao lạnh như băng đâm cái người đang dịu dàng kia mấy lỗ. Đổng Dịch vứt giấy ăn xuống, cầm lọ ớt bột trên bàn lên quơ quơ trước mặt: “Anh làm ảnh hưởng khẩu vị của em?”
Lưu Khoa vội ôm bát cháo ra sau, lắc đầu nói: “Không phải, nhìn anh tôi ăn còn ngon hơn!”
“Bộp” Đổng Dịch đặt lọ ớt bột xuống, đen mặt gõ gõ lên bàn nói: “Vậy ăn nhiều một chút.”
Cậu như được đại xá, cúi đầu xì xụp húp cháo.
Đổng Dịch nhíu mày nói: “Ăn từ từ thôi.”
Tiếng xì xụp biến thành tiếng hút nước.
“Không được cố ý chẹp miệng.”
Thế giới yên tĩnh lại, rốt cuộc Lưu Khoa dùng cách mà người bình thường hay ăn.
Đổng Dịch nhìn mồ hôi trên chóp mũi cậu, nhưng ngón tay vẫn để yên nói: “Ngon không?”
Gật gật đầu.
“Năm mươi vạn.”
Lưu Khoa nuốt cháo xuống ngẩng đầu nhìn hắn.
“Bớt cho cậu.”
Trong mắt Lưu Khoa ánh lên ngôi sao nhỏ.
“Vì nó đã cũ, coi như ba mươi vạn.”
Ngôi sao nhỏ tắt một cái.
“Cho em trả theo kỳ, không tính lãi.”
Ngôi sao nhỏ lại sáng lên.
“Nhưng thời gian bao lâu phải theo ý anh.”
Lưu Khoa kề sát vào, cẩn thận hỏi: “Vậy…ý anh là bao lâu?”
Đổng Dịch cũng kề sát lại, chỉ chỉ cái bánh bao cuối cùng: “Ăn.”
Lưu Khoa nhét bánh bao vào miệng, động tác mạnh mẽ dứt khoát.
Đổng Dịch nhìn quai hàm đang nhai của cậu, híp mắt che đi cảm xúc bên trong, giơ ba ngón tay.
“Ba tháng?” Lưu Khoa che miệng mơ hồ hỏi lại, sau đó xoay người cầm ví ra, vô cùng thành thật bắt đầu đếm tiền để dành trong ngân hàng: “Thẻ này có ba vạn…Cái này hình như là năm vạn…A, cái này mới nhận tiền bản quyền, cỡ sáu vạn…Cái này là tiền tiêu vặt, cỡ một vạn, trên bình đài chưa nói giá tiền…Ba tháng, không thành vấn đề!”
Cậu cười tủm tỉm nâng mắt lên, như rút được toàn bộ gánh nặng: “Yên tâm, tôi sẽ không khất nợ.”
Chỉ cần không phải trả một lần, trong ba tháng cậu sẽ nghĩ ra cách kiếm đủ ba mươi vạn.!
Đổng Dịch dời mắt, hầu kết giật giật cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Không phải ba tháng, anh cho em…”
“Ba năm?” Lưu Khoa kinh hỉ, nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu: “Không cần lâu vậy đâu, anh đã giảm giá, sao tôi có thể…”
“Có phải em bị ngốc hay không!” Đổng Dịch nhịn không được lớn tiếng, cầm lấy mấy cái thẻ trên bàn bỏ vào ví, nhét vào tay cậu: “Nghe cho kỹ, không phải ba tháng, càng không phải ba năm, anh đã nói, trong bao lâu phải theo ý anh! Ba mươi năm, anh cho em thời hạn ba mươi năm trả nợ, trong thời gian này em thử biến mất xem, anh đánh gãy chân em!”
Lưu Khoa bị hắn gào cho mờ mịt bối rối nói: “Anh làm gì mà hung dữ với tôi vậy…”
Quả nhiên vẫn là cậu nhóc ngốc nghếch năm xưa! Đổng Dịch vừa tức vừa buồn bực, nhìn ánh mắt mờ mịt của cậu, rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay ôm cổ cậu, cúi đầu hôn xuống.
“Xoảng”, cái khay trên tay phục vụ đang đi ngang qua rơi xuống đất.
Đổng Dịch lùi ra sau, nhíu mày nói: “Trong bánh bao có tỏi.”
“Không có tỏi mới kỳ…”, Lưu Khoa đang nói thì hoảng hốt, che miệng lại khiếp sợ nhìn hắn, “Anh, anh…”
“Thế nào?”
Đổng Dịch cầm tay cậu đè xuống, trở nên nghiêm túc nói: “Đừng chỉ ngón tay vào người khác, không lễ phép.”
Lưu Khoa cảm nhận được ánh mắt nóng rực của những người xung quanh, tâm lý càng hoảng hốt, dùng sức rút tay về, cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
Độ ấm trong tay không còn, nhìn không thấy bóng dáng của cậu, Đổng Dịch hoảng hốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đứng dậy cầm lấy ví và ba lô đuổi theo cậu.
Chủ quán sửng sốt, sau đó choáng váng gọi: “Ơ, này, quý khách chưa tính tiền.”
Hai em gái ngồi kế bàn Đổng Dịch hưng phấn quơ tay: “Trả rồi trả rồi, tôi thấy anh đẹp trai mặc đồ tây lúc gọi thực đơn xong đã trực tiếp tính tiền luôn rồi. Chủ động trả hóa đơn là chuyên môn của công quân nha.”
Chủ quán mờ mịt hỏi: “Công? Là cái gì?”
“Trình Khoa, đứng lại.”
“Trình cái đầu anh! Tôi họ Lưu!”
Đổng Dịch chạy nhanh hai bước, kéo cổ tay cậu: “Lưu Khoa, vừa mới ăn cơm xong đừng chạy nhanh, sẽ đau dạ dày.”
“Nam nam thụ thụ bất thân! Anh có biết giữ khoảng cách hay không!”
Lưu Khoa né tránh hắn, lỗ tai lại đỏ, trong lòng hơi tức giận nói: “Đổng Dịch! Tôi thiếu tiền của anh, nhưng tôi không bán thân cho anh! Đời này Lưu Khoa bán nghệ không bán thân!”
“Quả nhiên em bị ngốc.”
“Anh có ý gì!”, Lưu Khoa dừng bước, nắm áo hắn nói: “Có phải anh muốn đánh nhau không? Ô, lúc viết thư tình gọi tôi là bé đáng yêu, sau chia tay, thành chủ nợ thì gọi tôi là Lưu Khoa? Rõ ràng anh hôn tôi, tôi không nói gì thì thôi, dựa vào cái gì anh chê tôi ăn tỏi!”
Vẻ mặt Đổng Dịch hơi vặn vẹo: “Thì ra em giận vì cái này?”
“Tất nhiên không phải!”, Lưu Khoa nhanh chóng phản bác, sau đó kéo áo hắn, lớn tiếng nói: “Ai nói tôi tức giận? Tôi không có tức giận! Còn nữa, ai cho anh hôn bậy, anh là ai mà dám hôn tôi?”
“Anh là bạn trai của em.”
“Thối lắm!”
“Lúc em chột dạ sẽ không tự giác nói lớn tiếng.”
Lưu Khoa nuốt tiếng gào thét xuống.
“Hơn nữa, chúng ta không có chia tay.”
“Anh…”
Đổng Dịch vứt ba lô xuống đất, kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu.
Lưu Khoa trợn mắt lên.
Cảm giác đôi môi chạm vào nhau rất rõ ràng, ôm ấp thỏa mãn này không phải là ảo giác.
“Tiểu Khoa…”, Đổng Dịch nhẹ nhàng cắn cậu một cái, hơi lùi ra sau cụng trán cậu, ngón tay để chỗ xương cụt ấn ấn: “Nghĩ kỹ lại câu cuối cùng chúng ta nói trước khi tách ra, nói anh nghe, chúng ta đã chia tay sao?”
Lưu Khoa bị hắn ấn đến toàn thân run rẩy, suy nghĩ bay theo lời của hắn đến đoạn ký ức năm xưa.
_____ Đổng tiểu Dịch! Anh chờ đó! Lần sau em, em nhất định sẽ…Có bản lĩnh lại đây đấu ba trăm hiệp!
_____Được thôi!
“Ba trăm hiệp, Tiểu Khoa, anh vẫn luôn chờ.”
Lưu Khoa giật cả mình, trái tim run rẩy nhìn thẳng hắn, nuốt nước miếng: “Cái đó, giờ chia tay…có kịp không?”