Chương : 41
Lưu Khoa cảm thấy ánh mắt của cậu Đổng Dịch hơi kỳ quái, liếc nhìn mắt kính trong tay đối phương, lại cảm thấy chắc bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Người bị cận tháo mắt kính ra khi nhìn sẽ hơi nheo mắt, cũng có thói quen nhíu lông mày, nhìn độ dày của kính mắt này, độ cận chắc cũng không thấp.
Giống như giải đáp thắc mắc của Lưu Khoa, khi cậu vừa lễ phép chào hỏi xong, Ông Hoài Tín đeo kính lên, vẻ mặt biến hóa hiền lành như trước, thân thiết nói, “Hai đứa vào nhà đi, cậu mang cá vào phòng bếp.”
Đổng Dịch gật đầu, “Cháu dẫn Tiểu Khoa vào nhà trước.”
Lưu Khoa cười cười với Ông Hoài Tín rồi theo Đổng Dịch vào nhà.
Thân ảnh hai người biến mất sau cánh cửa, Ông Hoài Tín thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mất, đứng ngây đó như đang suy nghĩ đều gì, sau một lúc lâu ông mới xoay người vào phòng bếp.
Bữa trưa rất nhanh được dọn lên bàn, sau khi cạn ly chúc mừng năm mới, Ông Hoài Tín nhìn Lưu Khoa thân thiết hỏi thăm, “Tiểu Khoa, cháu là người địa phương phải không, đến thành phố B mấy năm rồi? Haiz, mấy năm nay cậu vẫn luôn ở địa phương, chắc còn không hiểu biết đối cố hương bằng những người trẻ tuổi mới đến như cháu, mỗi năm trôi qua, thành phố B thay đổi quá nhiều.”
Lưu Khoa đặt ly rượu xuống, khéo léo trả lời, “Cháu là người ở tỉnh A, đến thành phố B cũng bảy, tám năm rồi, thành phố có thay đổi là chuyện tốt, chứng tỏ cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn.”
“Câu này có lý.” Ông Hoài Tín gật đầu, lại nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp, “Chỉ cần thay đổi theo hướng tốt đẹp là được! Nhưng mấy năm nay ở thành phố B cũng có vài nơi không thay đổi, ví dụ như mảnh đất đầu con hẻm kia, vừa có công viên vừa có hồ nước, cảnh sắc ở đó thật là đẹp, còn có khu đất gần biệt thự của Tiểu Dịch, đều là những chỗ tốt, không thay đổi tốt hơn!”
Nụ cười trên mặt Lưu Khoa càng tươi hơn, “Thật khéo, cháu đang sống trong ngõ kia, đúng là một nơi tốt, có rảnh cậu đến nhà cháu chơi.”
Ánh mắt Ông Hoài Tín hơi thay đổi, đặt ly rượu xuống kinh ngạc nói, “Cháu ở đâu? Ngõ nhỏ kia? Ôi, thật tốt, chỗ đó rất tốt, cháu ở số mấy? Nếu rảnh nhất định cậu sẽ đến làm phiền.”
“Số 69, đến lúc đó nhất định cậu phải tới nha.” Lưu Khoa chủ động rót thêm rượu cho ông, mỗi lời nói và hành động đều lộ ra vẻ tôn kính.
Số 69?!
Bàn tay cầm ly rượu của Ông Hoài Tín run lên, ánh mắt hơi trợn to, sững sờ nhìn cậu một lúc, mượn động tác đẩy mắt kính để ổn định cảm xúc, cố gắng duy trì giọng nói như đang tán gẫu nãy giờ, tiếp tục dẫn dắt nói, “Cậu nghe nói cháu có một người anh trai phải không? Ở chung với cháu sao?”
Lưu Khoa gật đầu, “Đúng vậy, cháu còn một người anh, sống chung với cháu.”
Ở căn nhà số 69, có một anh trai, tuổi không khác Tiểu Dịch… Tên người sở hữu căn nhà số 69 vẫn không đổi, chứng minh năm đó chị dâu vẫn không bán nhà, như vậy người có thể bước vào căn nhà đã bỏ hoang vài chục năm… Ông Hoài Tín bưng ly rượu uống cạn, tay hơi phát run, cố bình tĩnh nhìn diện mạo Lưu Khoa vài giây, đột nhiên gỡ mắt kính xuống xoa xoa mắt cười nói, “Xem này, cậu uống rượu nhanh quá bắn cả vào mắt, mọi người ăn từ từ, cậu đi rửa mặt.”
“Có sao không?” Bà ngoại dừng đấu võ mồm với ông ngoại, quan tâm nhìn qua hỏi, nhịn không được nói thêm, “Rượu không tốt cho thân thể, uống ít thôi.”
Ông Hoài Tín cúi đầu che một bên mắt, hàm hồ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Cái thằng này…” Ông ngoại lắc đầu, thò tay lấy ly rượu để trước mặt Ông Hoài Tín về trước mặt ông, lại nhìn Lưu Khoa nói, “Tiểu Khoa, cháu cũng uống ít thôi, đừng uống quá nhiều như cậu cháu, Tiểu Dịch nữa, vừa rồi cậu cháu rót rượu cho Tiểu Khoa sao cháu không ngăn cản hả, cháu lái xe không thể uống rượu nên giao nhiệm vụ uống cho Tiểu Khoa sao? Chăm sóc người yêu kiểu gì vậy?”
Đổng Dịch bưng ly rượu đặt trước mặt Lưu Khoa uống một hơi cạn sạch, rồi trả lời ông, “Chỉ có ly đầu là rượu thôi, mấy ly sau đều là nước lọc.”
Bà ngoại đang định học theo ông ngoại quở trách vài câu, nghe vậy sửng sốt, thò tay lấy chai rượu bên cạnh hắn ngửi ngửi, sau đó cười mắng, “Vậy mà dám treo đầu dê bán thịt chó, cậu cháu mà biết sẽ đánh cháu một trận cho xem, bà đã nghĩ cháu sẽ không để Tiểu Khoa uống mà.”
“Ông bà không nói, cậu vĩnh viễn sẽ không biết.” Trước mặt hai ông bà, da mặt Đổng Dịch còn dày hơn tường thành.
Lưu Khoa vụng trộm đá hắn một cái, hai tai hơi hồng hồng. Mặc dù bị ép buộc đồng mưu, nhưng uống rượu giả trước mặt người lớn là không lễ phép…
Ông ngoại nghe Đổng Dịch đùa nở nụ cười, “Thằng nhóc thối, ngay cả cậu cháu cũng dám đào hố, không tồi, giống ông! Rất tốt! Ha ha ha, nhưng vẫn còn non lắm, chưa bằng một nửa ông năm đó! Năm đó ông không chỉ đổi rượu thành nước thôi đâu.”
Lưu Khoa: “…” Khó trách Đổng Dịch dám đào hố ông cậu ngay bữa cơm đoàn viên ngày tết, thì ra là có người lớn làm gương.
Sau bữa trưa Lưu Khoa và Đổng Dịch ngồi chơi một lúc, sau đó tạm biệt ra về, tuy hai ông bà luyến tiếc nhưng cũng biết sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt, kiềm nén ý không nỡ trong lòng, tiễn bọn họ ra đến đầu hẻm mới thôi.
“Cậu của anh tửu lượng thật khá.” Đã không còn thấy bóng dáng hai ông bà trong kính chiếu hậu nữa, Lưu Khoa ngồi thẳng lưng, nhịn không được cảm thán một câu, “Nhưng mà say cũng rất nhanh.”
Đổng Dịch cũng nhận thấy hôm nay cậu hắn say hơi nhanh, lo lắng thân thể ông bắt đầu kém hơn trước, nhíu nhíu mày nói, “Trở về anh sẽ khuyên cậu, rồi dẫn cậu đi kiểm tra toàn thân, lớn tuổi rồi uống nhiều rượu hại thân.”
Lưu Khoa gật đầu đồng ý.
Nhà họ Ông.
Mọi người cứ nghĩ Ông Hoài Tín uống say đã ngủ rồi, nhưng lúc này ông đang ngồi trước bàn, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, trong tay cầm một bức ảnh trẻ sơ sinh bị xé làm hai.
Tuổi tác tương đương, diện mạo rất giống, hiện tại sống trong căn nhà của chị dâu năm đó, lại là hai anh em… Ông nhớ đến việc gì đó, vội mở máy tính ra tìm thông tin của Lưu Khoa. Trước đó ông chỉ biết bạn trai của Đổng Dịch làm chủ bá của một kênh trực tiếp trên mạng, nhưng chưa từng để ý chi tiết, một phần vì quá bận, ở trong quân ngũ muốn tìm hiểu tin tức cũng bất tiện, hai là sợ Đổng Dịch nghĩ bọn họ quá để ý thân phận của bạn trai hắn, ông nghĩ dù sao tết này cũng gặp, nên không chú ý nhiều, ba là… Tóm lại trong lòng ông có chút thành kiến với nghề nghiệp chủ bá trên internet này, ông cảm thấy Đổng Dịch có thể sẽ không có quan hệ lâu dài với người này, phỏng chừng chưa kịp đến tết đã chia tay…
Hiện tại ông vô cùng xấu hổ đối với thành kiến của mình trước đây, dựa theo những gì tiếp xúc hôm nay, xem ra đứa nhỏ Lưu Khoa này hoàn toàn khác với những chủ bá trong ấn tượng của ông, lễ phép hiểu chuyện, tôn trọng người lớn, còn khiêm tốn hướng nội, nếu không phải đã biết trước, ông đại khái sẽ cho rằng đối phương là một thầy giáo. Quan trọng nhất là, diện mạo của Lưu Khoa rất giống chị dâu.
Suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu, ngón tay ông đã tự động bấm mở mấy trang thông tim tìm được.
Lưu Khoa, ID internet Chu Dịch là kẻ lừa đảo, chủ bá đang hot của Hoàn Kỳ, tác giả game… Đã bán bản quyền các game Tiêu trừ nhạc, Âm hành thiên hạ, Ngư trường nhạc đẳng… Bỏ học trung học, tự thi chính quy, ngồi tù hai lần… Ngồi tù hai lần?!
Ông Hoài Tín chấn động, không thể tin đọc mấy lần, sau khi xác nhận không nhìn lầm, ông kích động đến nỗi muốn ra ngoài tìm ông bà Ông hỏi lại, đi được hai bước ông dừng lại, nhíu mày ngồi trở về.
Cha mẹ ông không có khả năng không biết rõ về đứa nhỏ mà Đổng Dịch dẫn về, bản thân ông chưa từng nghe chuyện này chắc chắn là do ông bà cố ý giấu diếm, hai người hẳn là đã nhìn thấu ông có thành kiến đối với nghề nghiệp chủ bá này, cho nên mới…
Ông Hoài Tín lại nhìn màn hình máy tính, đè nén các loại cảm xúc trong lòng, bấm mở một video ghi lại một buổi phát sóng nào đó.
Từ giữa trưa đến sáng hôm sau, ông dùng mười mấy tiếng đồng hồ xem toàn bộ các video của Lưu Khoa. Cơ thể vì ngồi lâu mà cứng ngắt, hai mắt khô khốc khó chịu do nhìn màn hình máy tính quá lâu. Ông buông tay khỏi con chuột, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt của Lưu Khoa, lấy điện thoại ra gọi cho một đồng nghiệp, “Lão Tiền, giúp tôi điều tra tư liệu một phạm nhân… Không không, không phải đang giam giữ, đã ra tù nhiều năm… Không có, tôi chỉ muốn biết nhóm máu của hắn.”
Người có thể giống nhau, nhà ở có thể trùng hợp hoặc là nhớ nhầm, nhưng nếu ngay cả nhóm máu đều giống nhau…
Đối phương trả lời rất nhanh, Ông Hoài Tín nhận điện thoại rồi ngơ ngác một lúc, đột nhiên cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Bà ngoại đang chuẩn bị làm bữa sáng giật mình, gọi lớn, “Ông Hoài Tín, con đi đâu đó? Không ăn sáng sao?”
“Không ăn, con đến bệnh viện quân y.”
Câu trở lời và tiếng đóng cửa đồng thời truyền đến, ông ngoại lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Lại đến bệnh viện, mỗi ngày đều đi làm phiền Tiểu Mục, khó trách Tiểu Mục không thích phản ứng nó….” Nói xong lại nghĩ đến cảnh hai người ầm ĩ đi làm nhiệm vụ, nhịn không được nở nụ cười, “Đều đã trở lại, trở lại mới tốt a.”
Rốt cuộc Lưu Khoa cũng trải qua một ngày vui vẻ cùng Trình Thiên nấu cơm, chơi game, đọc sách, đùa chó con, khác với cậu thoải mái sung sướng, không khí bên Đổng Dịch không được như vậy.
“Lần đầu gặp mặt.” Đổng Dịch lãnh đạm ngồi xuống, hướng Mạc Nhiên lần thứ hai đến nhà gật gật đầu.
“Anh Đổng nói đùa.” Mạc Nhiên tươi cười, hơi nghiêng người ngồi trên ghế sô pha, giọng nói không quá thân mật, cũng không quá mức xa cách, khách sáo nói, “Chúng ta lớn lên từ nhỏ trong một tiểu khu, đi lướt qua nhau không biết bao nhiêu lần, sao lại là lần đầu tiên gặp mặt được.”
Đổng Dịch mặt không đổi sắc nhìn Mạc Nhiên, không nể tình trả lời, “Mười lăm tuổi cậu mới dọn đến tiểu khu, sau đó như hình với bóng với Hùng Khôn, vài năm đó tôi ở ký túc xá trong trường, sau đó lại chuyển trường ra tỉnh ngoài, lần này đúng là lần đầu gặp mặt.”
Kế hoạch lợi dụng tình nghĩa cũ để kéo gần khoảng cách thất bại, Mạc Nhiên nương theo động tách uống trà che dấu nét không vui trong mắt, lúc ngẩng đầu lên đã là dáng vẻ tươi cười quen thuộc, dịu dàng nói, “Anh Đổng, anh vẫn thích nói đùa như vậy, bản thân em cũng không nhớ mình dọn đến đây khi nào, không ngờ anh Đổng còn giúp em nhớ kỹ. Đúng rồi, em mới mua căn nhà vừa khéo ngay cạnh căn của ba mẹ anh, sau này trở thành hàng xóm với nhau, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Đây là chưa từ bỏ ý định, nhất định phải dán vào hắn.
Ánh mắt Đổng Dịch trở nên lạnh lẽo, từ tờ báo trước mặt rút ra một tờ giấy, cầm lên nhìn nhìn, sau đó tùy ý đặt lên bàn, lãnh đạm trả lời, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không nhớ khi nào thì cậu dọn đến, là trong báo cáo này có ghi, còn nữa, so với tôi cậu lớn tuổi hơn, tôi nghe không nổi tiếng ‘anh Đổng’ này.”
Không biết là vô tình hay hữu ý, trang giấy đặt xuống bàn hơi lệch, theo tư thế ngồi của Mạc Nhiên, vừa khéo có thể thấy được rõ ràng nội dung bên trong. Vẻ mặt Mạc Nhiên thay đổi, nụ cười trên mặt không duy trì nổi nữa, cố gắng bình tĩnh nói, “Đổng Dịch, anh và em ngày xưa không oán ngày nay không thù, nhiều năm không gặp, em biết em đến chúc tết có hơi đường đột, nhưng em là thành tâm, anh cần gì phải nhục nhã em như vậy. Mọi người đều sống trong tiểu khu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, anh làm vậy cũng quá tuyệt tình, trong ấn tượng của em, anh không phải là loại người ỷ thế hiếp người như vậy.”
Cái mũ “ỷ thế hiếp người” này chụp lên, nếu đúng là người lương thiện, đại khái sẽ không lạnh lùng nổi nữa, nhưng thật đáng tiếc, Đổng Dịch mặc dù có lương thiện, nhưng phải xem đối phương là ai.
“Đúng là ngày xưa không oán ngày nay không thù, nhưng với điều kiện là cậu có thể thật lòng thật dạ mà sống.” Đổng Dịch gõ gõ tay vịn ghế, giọng nói lạnh nhạt, lại mang theo một tia uy hiếp khiến người khác nhịn không được trong lòng phát lạnh, “Đều nói dựa cây lớn thì được hóng gió mát, tuy câu ỷ thế hiếp người mang nghĩa xấu, nhưng khi làm rồi lại có cảm giác không tồi. Tôi hiểu được mấy suy nghĩ của cậu, không chỉ mình tôi, hễ ai có đầu óc trong tiểu khu này đều hiểu. Mạc Nhiên, đừng xem mọi người là tên ngốc, nếu không phải cậu chưa làm việc gì quá đáng, hôm nay trước mặt cậu không chỉ là một trang báo cáo này thôi đâu.”
Mạc Nhiên siết chặt tách trà, vẻ mặt chìm xuống.
“Tôi có người yêu.” Đổng Dịch nhìn Mạc Nhiên, ánh mắt thản nhiên, nhìn qua rất nhã nhặn, dừng lại trên người lại làm người ta lạnh sống lưng, “Tôi cũng không muốn thay đổi. Người yêu của tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như trong tưởng tượng của cậu, cậu ấy có người nhà yêu thương, có tôi, có nhà họ Đổng và nhà họ Ông. Hôm nay tôi nói rõ ràng cho cậu biết, tôi sẽ không cùng cậu phát sinh bất cứ chuyện gì như trong kế hoạch cậu đã lập ra, cậu sẽ không thu được bất cứ thứ gì từ tôi. Nếu cậu muốn xuống tay từ người yêu của tôi, vậy tôi cũng không dám chắc con đường mà nhà họ Mạc vất vả mới có được để trở lại thành phố B sẽ không bất ngờ bị xóa sổ đâu.”
Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn Đổng Dịch, hai mặt trừng trừng, nét mặt vừa quật cường vừa yếu đuối. Những suy nghĩ bí ẩn trong lòng đều bị đối phương hời hợt nói ra, Mạc Nhiên vừa lúng túng vừa phẫn nộ, thêm một tia sợ hãi. Câu này của Đổng Dịch không thể hiểu rõ hơn được nữa, muốn khiêu khích chia rẽ quan hệ của Đổng Dịch và người yêu, không thể, nếu dám làm mấy chuyện xấu, con đường lên chức của ba hắn coi như xong.
“Đại khái cậu đã rời thành phố B quá lâu, cũng có lẽ là cậu chưa từng dung nhập vào thành phố B.” Đổng Dịch không hề nhìn Mạc Nhiên, cuối cùng nói, “Không có đủ bản lĩnh thì hãy thu đuôi mà làm người cho tốt, đây không phải là chỗ cậu có thể tính kế, Hùng Khôn bị cậu lợi dụng là do hắn ngốc, nhà họ Mạc của cậu có thể khôi phục, nhà họ Hùng của hắn sao lại không được? Trước khi nhìn mục tiêu kế tiếp, nhớ giải quyết sạch sẽ nợ cũ trên người. Căn nhà cậu mua hôm nay có thể của họ Mạc, ngày mai có thể đổi thành họ Hùng, cậu nói có đúng không?”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, năm đó hắn và Hùng Khôn chia tay cũng không vui vẻ gì, nếu nhà họ Hùng hồi phục… Mạc Nhiên cúi đầu siết chặt nắm tay. Hắn không biết Đổng Dịch còn có bộ mặt như vậy, trong ấn tượng của hắn Đổng Dịch vẫn luôn trầm mặc, lạnh nhạt và khiêm tốn, không giống như là con cháu đời thứ ba. So với Hùng Khôn chí lớn bừng bừng, Đổng Dịch có vẻ quá mức hèn kém và khiếp nhược, có tài nguyên tốt của gia tộc mà không cần, lại chạy trốn vào trong tháp ngà chữ nghĩa kiếm chút tiền, quả thực là phung phí của trời! Mạc Nhiên khinh thường Đổng Dịch, lại càng không thèm có bất cứ quan hệ gì với Đổng Dịch, hắn cảm thấy tương lai của bản thân sẽ càng tốt đẹp hơn so với Đổng Dịch. Nhưng vào giờ phút này, hắn biết bản thân đã sai, Đổng Dịch quả thật không tranh, nhưng hắn cũng không yếu đuối hèn nhát, trái ngược với vẻ ôn hòa nhã nhặn mà hắn nghĩ, Đổng Dịch bình tĩnh lại mạnh mẽ, thái độ lãnh đạm của đối phương lúc này khiến hắn cảm thấy Đổng Dịch không đi theo nghiệp kinh doanh hay chính trị quả thật đáng tiếc. Hắn cho rằng dù Đổng Dịch biết rõ ý đồ của hắn cũng sẽ không trực tiếp trở mặt, hắn nghĩ có thể từ từ lên kế hoạch, nhưng hắn sai, hoàn toàn sai.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đổng Dịch, vẻ mặt Mạc Nhiên dần dần trở nên tái nhợt, cuối cùng giãy dụa nói, “Đổng tiên sinh, có phải anh có hiểu lầm gì em không, em thật sự chỉ đến chúc tết mà thôi, về phần người yêu của anh, ngay cả mặt em còn chưa thấy, làm sao sẽ…”
Lại một tờ giấy xuất hiện, trên đó tràn ngập tư liệu của Lưu Khoa.
Mạc Nhiên ngậm miệng.
“Cậu chỉ lo điều tra Tiểu Khoa, mà lại quên thăm dò anh trai của cậu ấy.” Đổng Dịch cảm thấy nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với Mạc Nhiên thật tốn thời gian, nhưng vì muốn giải quyết sạch sẽ phiền toái này một cách nhẹ nhàng nhanh gọn, hắn chỉ có thể cố chịu đựng trận “Tiên lễ hậu binh” này, Đổng Dịch nói tiếp, “Nhìn bề ngoài, Trình Thiên chỉ là một thương nhân giàu có ở nước ngoài, không có căn cơ gì trong nước. Nhưng cậu quên mất sự đáng sợ của các mối quan hệ, vì muốn tìm kiếm em trai thất lạc, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức để tạo một mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng rãi. Có lẽ anh ấy không có biện pháp đối phó với nhà họ Phùng, nhưng với nhà họ Mạc của cậu, chỉ cần anh ấy muốn, có rất nhiều biện pháp để ba cậu phất lên như thế nào, thì sẽ đi xuống như thế đó.”
Mạc Nhiên hơi mở to mắt, chỉ là một thương nhân giàu có mà thôi, nhất định là Đổng Dịch đang hù dọa hắn, sao có thể…
“Đường Tài, Lưu Tam Thủy, đây là hai cái tên anh ấy nói cho tôi biết sáng nay.” Đổng Dịch bình tĩnh ném ra hai quả bom, thấy vẻ mặt Mạc Nhiên hoảng hốt, lại bình tĩnh ném tiếp, “Quản Thành, Hùng Khiết, Đồ Phiên Hồng, đây là mấy cái tên mà tôi tra ra.”
Trán Mạc Nhiên chảy mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi quét lên toàn thân. Trong mấy cái tên này, hai cái đầu là người mà ba hắn đã hãm hại, ba cái sau là người mà hắn đã hại khi còn ở bên Hùng Khôn, đã qua nhiều năm như vậy, hắn cho là bản thân đã che giấu rất tốt, không nghĩ tới Đổng Dịch có thể dễ dàng moi ra.
*Rơm rạ thả đủ, lạc đà chắc không dám nhảy nhót nữa, sự kiên nhẫn của Đổng Dịch đã cạn kiệt, bưng trà tiễn khách, “Cám ơn cậu đã ân cần đến nhà tôi chúc tết, đi thong thả.”
Mạc Nhiên cứng ngắt đặt tách trà xuống, chạy trối chết.
Chú Tiền đi ra từ phòng ăn, vỗ vỗ bả vai Đổng Dịch, khen ngợi nói, “Làm không tồi.”
Đổng Dịch thả lỏng cơ thể ngã vào ghế sô pha, mỉm cười nói, “Vì được đính hôn, đáng giá.”
Chú Tiền lấy tách trà trong tay hắn, buồn cười lắc đầu, “Mạc Nhiên có thể xuất hiện, có phải cháu vui lắm đúng không?”
Đổng Dịch nhướng mày, “Sao chú lại nói vậy?”
“Tiếp tục giả vờ đi.” Chú Tiền liếc hắn một cái, đưa tay chọt chọt lên trán hắn, “Chú còn không hiểu cháu sao, cái gì mà đính hôn trước để chắn hoa đào, cũng mệt cháu nghĩ ra cái cớ thối như vậy, còn diễn y như thật, ngay cả Tiểu Thiên cũng lọt bẫy.”
“Chú Tiền, chú nói oan cho cháu.” Vẻ mặt Đổng Dịch đứng đắn nghiêm túc nói, “Cháu vô cùng tôn kính anh trai.”
Thằng nhóc này… Chú Tiền liếc mắc xem thường, xoay người đi về phòng ăn. Rõ ràng có cách giải quyết từ sớm, lại muốn gây sức ép như vậy, thật là… Ông lắc lắc đầu, nở nụ cười.
Bệnh viện quân y, trong một phòng bệnh cao cấp.
Ông Hoài Tín ngồi trước giường bệnh của bạn thân, say rượu và thức cả đêm không ngủ làm vẻ mặt ông hết sức khó coi. Xúc động nôn nóng dần tiêu tán, đột nhiên ông không biết phải làm sao mở miệng nói chuyện của Lưu Khoa cho đối phương biết, dù sao cũng chỉ là suy đoán, nếu Lưu Khoa không phải…
Mục Tu buông tờ báo quân đội xuống, xoay đầu nhìn Ông Hoài Tín, hiếm khi chủ động mở miệng quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Ông Hoài Tín nhìn Mục Tu, há miệng muốn nói, lại nhíu mày ngậm lại, Hay là chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau, miễn cho bạn thân không mừng hụt.
Dáng vẻ của Mục Tu thiên về sắc bén lạnh lùng, vì rèn luyện hàng năm, so với bạn bè cùng tuổi trông trẻ hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang dáng dấp của một quân nhân, khiến người khác không tự giác tin phục. Mục Tu thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ông Hoài Tín, khẽ nhíu mày, “Có việc thì nói, không có chuyện gì thì về nghỉ ngơi đi.”
Tuy rằng biết bạn thân đang quan tâm, nhưng giọng ra lệnh chết tiệt này thật làm người ta khó chịu! Ông Hoài Tín nhịn không được bắt đầu nói, “Tính tình này của ông nên sớm sửa đi, thành phố B không thể so với doanh trại, nơi này ai cũng đều là *nhân tinh, ông cũng đừng để sắp được về hưu rồi còn ngã xuống.”
*Nhân tinh: dùng để nói những người vô cùng tinh mắt, giỏi đoán ý người khác, đối với thế sự cũng cực kỳ khôn khéo, không dễ bị lừa gạt, xử sự khéo đưa đẩy, cũng là người không dễ để bản thân chịu thiệt.
“Ngã xuống mới tốt.” Mục Tu thấy rốt cuộc Ông Hoài Tín cũng chịu nói chuyện, ánh mắt lại quay về trang báo, “Ngã rồi sẽ được về hưu sớm.”
“Sau đó lại chạy tới tìm người bạn đã giải ngũ mà trước kia từng cất nhắc ông kể khổ đủ điều? Nhờ ông ta tiếp tục dẫn dắt ông?” Ông Hoài Tín cao giọng nói, thấy Mục Tu lại khôi phục dáng vẻ yên lặng “Không nghe không nói làm phông nền” như trước, khó chịu bực mình hồi lâu rồi lại thở dài.
Thật lâu sau, rốt cuộc Ông Hoài Tín mở miệng lần nữa, giọng nói có hơi do dự, “Mục Tu, về chuyện chị dâu và cháu trai..?”
Ánh mắt Mục Tu lập tức trở nên sắc bén nhìn qua, thân thể không tự giác ngồi thẳng.
Ánh mắt sáng quắt này, Ông Hoài Tín mạt đem mặt, bất đắc dĩ ấn Mục Tu trở về, nói tiếp, “Vừa mới phẫu thuật xương sống, tuy đã khôi phục rất tốt nhưng vẫn nên chú ý một chút. Ông đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là, chỉ là muốn hỏi một chút, bây giờ ông vẫn đang tìm kiếm tin tức mẹ con họ sao?” Mấy năm nay ông tận mắt nhìn thấy bạn thân ngày càng trầm mặc, càng ngày càng tuyệt vọng, nhận nhiệm vụ càng ngày càng như muốn tìm chỗ chết ( ý là ổng k muốn sống nữa nên nhận toàn nhiệm vụ nguy hiểm), trong lòng rất sốt ruột, cũng càng áy náy. Nếu không phải năm đó ông đến tiếp ứng chậm, chị dâu và cháu trai sẽ không mất tích… Một năm rồi lại một năm, trong lòng Ông Hoài Tín dần dần có suy đoán không tốt, những năm đó trong nước có xáo trộn không ít, bọn buôn người cũng nhiều, chị dâu dẫn theo trẻ con một mình trên đường, rất có thể đã…
Hy vọng trong mắt Mục Tu lóe lên rồi lại dập tắt, nương theo lực của Ông Hoài Tín dựa vào giường, chỉnh trang báo cho ngay thẳng, trả lời nói, “Đang tìm, sẽ tìm cho đến ngày tôi chết.”
Ông Hoài Tín thấy Mục Tu như vậy, không đành lòng, khẽ cắn môi, rốt cuộc nói, “Thật ra tôi đến vì phát hiện chút manh mối có khả năng liên quan đến cháu trai…”
Tim Mục Tu đập mạnh, không ngờ Ông Hoài Tín thật sự có manh mối, vội ngồi thẳng, cầm tay Ông Hoài Tín siết chặt, giọng nói hấp tấp, “Manh mối gì, nói rõ ràng!”
“Cái này.” Ông Hoài Tín cầm điện thoại trong túi ra, bấm mấy video trực tiếp đã ghi lại, ấn xuống nút play rồi đưa đến trước mặt Mục Tu, “Ông nhìn đi.”
Video bắt đầu phát, Lưu Khoa cúi đầu chơi đùa thứ gì đó trong tay, nhìn về phía màn ảnh, gương mặt tươi cười, “Mọi người đừng chê tôi làm xấu, coong coong coong, vỏ trứng thủ công bản 3D vẽ ma quỷ xung quanh, mới vừa ra lò, bảy màu cực ngầu, thế nào, cái trứng màu này có phù hợp chủ đề của ngày hôm nay không?”
Một quả trứng gà màu sắc rực rỡ được Lưu Khoa cầm trên tay che hết màn hình, Mục Tu vội vàng kéo video trở về, lặp lại nhìn Lưu Khoa ngẩng đầu chớp mắt, vẻ mang ý cười, tay Mục Tu chậm rãi run rẩy, sờ màn hình, “Tiểu Nhã…”
__________________
*Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.
→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.
Giống như giải đáp thắc mắc của Lưu Khoa, khi cậu vừa lễ phép chào hỏi xong, Ông Hoài Tín đeo kính lên, vẻ mặt biến hóa hiền lành như trước, thân thiết nói, “Hai đứa vào nhà đi, cậu mang cá vào phòng bếp.”
Đổng Dịch gật đầu, “Cháu dẫn Tiểu Khoa vào nhà trước.”
Lưu Khoa cười cười với Ông Hoài Tín rồi theo Đổng Dịch vào nhà.
Thân ảnh hai người biến mất sau cánh cửa, Ông Hoài Tín thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mất, đứng ngây đó như đang suy nghĩ đều gì, sau một lúc lâu ông mới xoay người vào phòng bếp.
Bữa trưa rất nhanh được dọn lên bàn, sau khi cạn ly chúc mừng năm mới, Ông Hoài Tín nhìn Lưu Khoa thân thiết hỏi thăm, “Tiểu Khoa, cháu là người địa phương phải không, đến thành phố B mấy năm rồi? Haiz, mấy năm nay cậu vẫn luôn ở địa phương, chắc còn không hiểu biết đối cố hương bằng những người trẻ tuổi mới đến như cháu, mỗi năm trôi qua, thành phố B thay đổi quá nhiều.”
Lưu Khoa đặt ly rượu xuống, khéo léo trả lời, “Cháu là người ở tỉnh A, đến thành phố B cũng bảy, tám năm rồi, thành phố có thay đổi là chuyện tốt, chứng tỏ cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn.”
“Câu này có lý.” Ông Hoài Tín gật đầu, lại nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp, “Chỉ cần thay đổi theo hướng tốt đẹp là được! Nhưng mấy năm nay ở thành phố B cũng có vài nơi không thay đổi, ví dụ như mảnh đất đầu con hẻm kia, vừa có công viên vừa có hồ nước, cảnh sắc ở đó thật là đẹp, còn có khu đất gần biệt thự của Tiểu Dịch, đều là những chỗ tốt, không thay đổi tốt hơn!”
Nụ cười trên mặt Lưu Khoa càng tươi hơn, “Thật khéo, cháu đang sống trong ngõ kia, đúng là một nơi tốt, có rảnh cậu đến nhà cháu chơi.”
Ánh mắt Ông Hoài Tín hơi thay đổi, đặt ly rượu xuống kinh ngạc nói, “Cháu ở đâu? Ngõ nhỏ kia? Ôi, thật tốt, chỗ đó rất tốt, cháu ở số mấy? Nếu rảnh nhất định cậu sẽ đến làm phiền.”
“Số 69, đến lúc đó nhất định cậu phải tới nha.” Lưu Khoa chủ động rót thêm rượu cho ông, mỗi lời nói và hành động đều lộ ra vẻ tôn kính.
Số 69?!
Bàn tay cầm ly rượu của Ông Hoài Tín run lên, ánh mắt hơi trợn to, sững sờ nhìn cậu một lúc, mượn động tác đẩy mắt kính để ổn định cảm xúc, cố gắng duy trì giọng nói như đang tán gẫu nãy giờ, tiếp tục dẫn dắt nói, “Cậu nghe nói cháu có một người anh trai phải không? Ở chung với cháu sao?”
Lưu Khoa gật đầu, “Đúng vậy, cháu còn một người anh, sống chung với cháu.”
Ở căn nhà số 69, có một anh trai, tuổi không khác Tiểu Dịch… Tên người sở hữu căn nhà số 69 vẫn không đổi, chứng minh năm đó chị dâu vẫn không bán nhà, như vậy người có thể bước vào căn nhà đã bỏ hoang vài chục năm… Ông Hoài Tín bưng ly rượu uống cạn, tay hơi phát run, cố bình tĩnh nhìn diện mạo Lưu Khoa vài giây, đột nhiên gỡ mắt kính xuống xoa xoa mắt cười nói, “Xem này, cậu uống rượu nhanh quá bắn cả vào mắt, mọi người ăn từ từ, cậu đi rửa mặt.”
“Có sao không?” Bà ngoại dừng đấu võ mồm với ông ngoại, quan tâm nhìn qua hỏi, nhịn không được nói thêm, “Rượu không tốt cho thân thể, uống ít thôi.”
Ông Hoài Tín cúi đầu che một bên mắt, hàm hồ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Cái thằng này…” Ông ngoại lắc đầu, thò tay lấy ly rượu để trước mặt Ông Hoài Tín về trước mặt ông, lại nhìn Lưu Khoa nói, “Tiểu Khoa, cháu cũng uống ít thôi, đừng uống quá nhiều như cậu cháu, Tiểu Dịch nữa, vừa rồi cậu cháu rót rượu cho Tiểu Khoa sao cháu không ngăn cản hả, cháu lái xe không thể uống rượu nên giao nhiệm vụ uống cho Tiểu Khoa sao? Chăm sóc người yêu kiểu gì vậy?”
Đổng Dịch bưng ly rượu đặt trước mặt Lưu Khoa uống một hơi cạn sạch, rồi trả lời ông, “Chỉ có ly đầu là rượu thôi, mấy ly sau đều là nước lọc.”
Bà ngoại đang định học theo ông ngoại quở trách vài câu, nghe vậy sửng sốt, thò tay lấy chai rượu bên cạnh hắn ngửi ngửi, sau đó cười mắng, “Vậy mà dám treo đầu dê bán thịt chó, cậu cháu mà biết sẽ đánh cháu một trận cho xem, bà đã nghĩ cháu sẽ không để Tiểu Khoa uống mà.”
“Ông bà không nói, cậu vĩnh viễn sẽ không biết.” Trước mặt hai ông bà, da mặt Đổng Dịch còn dày hơn tường thành.
Lưu Khoa vụng trộm đá hắn một cái, hai tai hơi hồng hồng. Mặc dù bị ép buộc đồng mưu, nhưng uống rượu giả trước mặt người lớn là không lễ phép…
Ông ngoại nghe Đổng Dịch đùa nở nụ cười, “Thằng nhóc thối, ngay cả cậu cháu cũng dám đào hố, không tồi, giống ông! Rất tốt! Ha ha ha, nhưng vẫn còn non lắm, chưa bằng một nửa ông năm đó! Năm đó ông không chỉ đổi rượu thành nước thôi đâu.”
Lưu Khoa: “…” Khó trách Đổng Dịch dám đào hố ông cậu ngay bữa cơm đoàn viên ngày tết, thì ra là có người lớn làm gương.
Sau bữa trưa Lưu Khoa và Đổng Dịch ngồi chơi một lúc, sau đó tạm biệt ra về, tuy hai ông bà luyến tiếc nhưng cũng biết sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt, kiềm nén ý không nỡ trong lòng, tiễn bọn họ ra đến đầu hẻm mới thôi.
“Cậu của anh tửu lượng thật khá.” Đã không còn thấy bóng dáng hai ông bà trong kính chiếu hậu nữa, Lưu Khoa ngồi thẳng lưng, nhịn không được cảm thán một câu, “Nhưng mà say cũng rất nhanh.”
Đổng Dịch cũng nhận thấy hôm nay cậu hắn say hơi nhanh, lo lắng thân thể ông bắt đầu kém hơn trước, nhíu nhíu mày nói, “Trở về anh sẽ khuyên cậu, rồi dẫn cậu đi kiểm tra toàn thân, lớn tuổi rồi uống nhiều rượu hại thân.”
Lưu Khoa gật đầu đồng ý.
Nhà họ Ông.
Mọi người cứ nghĩ Ông Hoài Tín uống say đã ngủ rồi, nhưng lúc này ông đang ngồi trước bàn, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, trong tay cầm một bức ảnh trẻ sơ sinh bị xé làm hai.
Tuổi tác tương đương, diện mạo rất giống, hiện tại sống trong căn nhà của chị dâu năm đó, lại là hai anh em… Ông nhớ đến việc gì đó, vội mở máy tính ra tìm thông tin của Lưu Khoa. Trước đó ông chỉ biết bạn trai của Đổng Dịch làm chủ bá của một kênh trực tiếp trên mạng, nhưng chưa từng để ý chi tiết, một phần vì quá bận, ở trong quân ngũ muốn tìm hiểu tin tức cũng bất tiện, hai là sợ Đổng Dịch nghĩ bọn họ quá để ý thân phận của bạn trai hắn, ông nghĩ dù sao tết này cũng gặp, nên không chú ý nhiều, ba là… Tóm lại trong lòng ông có chút thành kiến với nghề nghiệp chủ bá trên internet này, ông cảm thấy Đổng Dịch có thể sẽ không có quan hệ lâu dài với người này, phỏng chừng chưa kịp đến tết đã chia tay…
Hiện tại ông vô cùng xấu hổ đối với thành kiến của mình trước đây, dựa theo những gì tiếp xúc hôm nay, xem ra đứa nhỏ Lưu Khoa này hoàn toàn khác với những chủ bá trong ấn tượng của ông, lễ phép hiểu chuyện, tôn trọng người lớn, còn khiêm tốn hướng nội, nếu không phải đã biết trước, ông đại khái sẽ cho rằng đối phương là một thầy giáo. Quan trọng nhất là, diện mạo của Lưu Khoa rất giống chị dâu.
Suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu, ngón tay ông đã tự động bấm mở mấy trang thông tim tìm được.
Lưu Khoa, ID internet Chu Dịch là kẻ lừa đảo, chủ bá đang hot của Hoàn Kỳ, tác giả game… Đã bán bản quyền các game Tiêu trừ nhạc, Âm hành thiên hạ, Ngư trường nhạc đẳng… Bỏ học trung học, tự thi chính quy, ngồi tù hai lần… Ngồi tù hai lần?!
Ông Hoài Tín chấn động, không thể tin đọc mấy lần, sau khi xác nhận không nhìn lầm, ông kích động đến nỗi muốn ra ngoài tìm ông bà Ông hỏi lại, đi được hai bước ông dừng lại, nhíu mày ngồi trở về.
Cha mẹ ông không có khả năng không biết rõ về đứa nhỏ mà Đổng Dịch dẫn về, bản thân ông chưa từng nghe chuyện này chắc chắn là do ông bà cố ý giấu diếm, hai người hẳn là đã nhìn thấu ông có thành kiến đối với nghề nghiệp chủ bá này, cho nên mới…
Ông Hoài Tín lại nhìn màn hình máy tính, đè nén các loại cảm xúc trong lòng, bấm mở một video ghi lại một buổi phát sóng nào đó.
Từ giữa trưa đến sáng hôm sau, ông dùng mười mấy tiếng đồng hồ xem toàn bộ các video của Lưu Khoa. Cơ thể vì ngồi lâu mà cứng ngắt, hai mắt khô khốc khó chịu do nhìn màn hình máy tính quá lâu. Ông buông tay khỏi con chuột, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt của Lưu Khoa, lấy điện thoại ra gọi cho một đồng nghiệp, “Lão Tiền, giúp tôi điều tra tư liệu một phạm nhân… Không không, không phải đang giam giữ, đã ra tù nhiều năm… Không có, tôi chỉ muốn biết nhóm máu của hắn.”
Người có thể giống nhau, nhà ở có thể trùng hợp hoặc là nhớ nhầm, nhưng nếu ngay cả nhóm máu đều giống nhau…
Đối phương trả lời rất nhanh, Ông Hoài Tín nhận điện thoại rồi ngơ ngác một lúc, đột nhiên cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Bà ngoại đang chuẩn bị làm bữa sáng giật mình, gọi lớn, “Ông Hoài Tín, con đi đâu đó? Không ăn sáng sao?”
“Không ăn, con đến bệnh viện quân y.”
Câu trở lời và tiếng đóng cửa đồng thời truyền đến, ông ngoại lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Lại đến bệnh viện, mỗi ngày đều đi làm phiền Tiểu Mục, khó trách Tiểu Mục không thích phản ứng nó….” Nói xong lại nghĩ đến cảnh hai người ầm ĩ đi làm nhiệm vụ, nhịn không được nở nụ cười, “Đều đã trở lại, trở lại mới tốt a.”
Rốt cuộc Lưu Khoa cũng trải qua một ngày vui vẻ cùng Trình Thiên nấu cơm, chơi game, đọc sách, đùa chó con, khác với cậu thoải mái sung sướng, không khí bên Đổng Dịch không được như vậy.
“Lần đầu gặp mặt.” Đổng Dịch lãnh đạm ngồi xuống, hướng Mạc Nhiên lần thứ hai đến nhà gật gật đầu.
“Anh Đổng nói đùa.” Mạc Nhiên tươi cười, hơi nghiêng người ngồi trên ghế sô pha, giọng nói không quá thân mật, cũng không quá mức xa cách, khách sáo nói, “Chúng ta lớn lên từ nhỏ trong một tiểu khu, đi lướt qua nhau không biết bao nhiêu lần, sao lại là lần đầu tiên gặp mặt được.”
Đổng Dịch mặt không đổi sắc nhìn Mạc Nhiên, không nể tình trả lời, “Mười lăm tuổi cậu mới dọn đến tiểu khu, sau đó như hình với bóng với Hùng Khôn, vài năm đó tôi ở ký túc xá trong trường, sau đó lại chuyển trường ra tỉnh ngoài, lần này đúng là lần đầu gặp mặt.”
Kế hoạch lợi dụng tình nghĩa cũ để kéo gần khoảng cách thất bại, Mạc Nhiên nương theo động tách uống trà che dấu nét không vui trong mắt, lúc ngẩng đầu lên đã là dáng vẻ tươi cười quen thuộc, dịu dàng nói, “Anh Đổng, anh vẫn thích nói đùa như vậy, bản thân em cũng không nhớ mình dọn đến đây khi nào, không ngờ anh Đổng còn giúp em nhớ kỹ. Đúng rồi, em mới mua căn nhà vừa khéo ngay cạnh căn của ba mẹ anh, sau này trở thành hàng xóm với nhau, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Đây là chưa từ bỏ ý định, nhất định phải dán vào hắn.
Ánh mắt Đổng Dịch trở nên lạnh lẽo, từ tờ báo trước mặt rút ra một tờ giấy, cầm lên nhìn nhìn, sau đó tùy ý đặt lên bàn, lãnh đạm trả lời, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không nhớ khi nào thì cậu dọn đến, là trong báo cáo này có ghi, còn nữa, so với tôi cậu lớn tuổi hơn, tôi nghe không nổi tiếng ‘anh Đổng’ này.”
Không biết là vô tình hay hữu ý, trang giấy đặt xuống bàn hơi lệch, theo tư thế ngồi của Mạc Nhiên, vừa khéo có thể thấy được rõ ràng nội dung bên trong. Vẻ mặt Mạc Nhiên thay đổi, nụ cười trên mặt không duy trì nổi nữa, cố gắng bình tĩnh nói, “Đổng Dịch, anh và em ngày xưa không oán ngày nay không thù, nhiều năm không gặp, em biết em đến chúc tết có hơi đường đột, nhưng em là thành tâm, anh cần gì phải nhục nhã em như vậy. Mọi người đều sống trong tiểu khu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, anh làm vậy cũng quá tuyệt tình, trong ấn tượng của em, anh không phải là loại người ỷ thế hiếp người như vậy.”
Cái mũ “ỷ thế hiếp người” này chụp lên, nếu đúng là người lương thiện, đại khái sẽ không lạnh lùng nổi nữa, nhưng thật đáng tiếc, Đổng Dịch mặc dù có lương thiện, nhưng phải xem đối phương là ai.
“Đúng là ngày xưa không oán ngày nay không thù, nhưng với điều kiện là cậu có thể thật lòng thật dạ mà sống.” Đổng Dịch gõ gõ tay vịn ghế, giọng nói lạnh nhạt, lại mang theo một tia uy hiếp khiến người khác nhịn không được trong lòng phát lạnh, “Đều nói dựa cây lớn thì được hóng gió mát, tuy câu ỷ thế hiếp người mang nghĩa xấu, nhưng khi làm rồi lại có cảm giác không tồi. Tôi hiểu được mấy suy nghĩ của cậu, không chỉ mình tôi, hễ ai có đầu óc trong tiểu khu này đều hiểu. Mạc Nhiên, đừng xem mọi người là tên ngốc, nếu không phải cậu chưa làm việc gì quá đáng, hôm nay trước mặt cậu không chỉ là một trang báo cáo này thôi đâu.”
Mạc Nhiên siết chặt tách trà, vẻ mặt chìm xuống.
“Tôi có người yêu.” Đổng Dịch nhìn Mạc Nhiên, ánh mắt thản nhiên, nhìn qua rất nhã nhặn, dừng lại trên người lại làm người ta lạnh sống lưng, “Tôi cũng không muốn thay đổi. Người yêu của tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như trong tưởng tượng của cậu, cậu ấy có người nhà yêu thương, có tôi, có nhà họ Đổng và nhà họ Ông. Hôm nay tôi nói rõ ràng cho cậu biết, tôi sẽ không cùng cậu phát sinh bất cứ chuyện gì như trong kế hoạch cậu đã lập ra, cậu sẽ không thu được bất cứ thứ gì từ tôi. Nếu cậu muốn xuống tay từ người yêu của tôi, vậy tôi cũng không dám chắc con đường mà nhà họ Mạc vất vả mới có được để trở lại thành phố B sẽ không bất ngờ bị xóa sổ đâu.”
Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn Đổng Dịch, hai mặt trừng trừng, nét mặt vừa quật cường vừa yếu đuối. Những suy nghĩ bí ẩn trong lòng đều bị đối phương hời hợt nói ra, Mạc Nhiên vừa lúng túng vừa phẫn nộ, thêm một tia sợ hãi. Câu này của Đổng Dịch không thể hiểu rõ hơn được nữa, muốn khiêu khích chia rẽ quan hệ của Đổng Dịch và người yêu, không thể, nếu dám làm mấy chuyện xấu, con đường lên chức của ba hắn coi như xong.
“Đại khái cậu đã rời thành phố B quá lâu, cũng có lẽ là cậu chưa từng dung nhập vào thành phố B.” Đổng Dịch không hề nhìn Mạc Nhiên, cuối cùng nói, “Không có đủ bản lĩnh thì hãy thu đuôi mà làm người cho tốt, đây không phải là chỗ cậu có thể tính kế, Hùng Khôn bị cậu lợi dụng là do hắn ngốc, nhà họ Mạc của cậu có thể khôi phục, nhà họ Hùng của hắn sao lại không được? Trước khi nhìn mục tiêu kế tiếp, nhớ giải quyết sạch sẽ nợ cũ trên người. Căn nhà cậu mua hôm nay có thể của họ Mạc, ngày mai có thể đổi thành họ Hùng, cậu nói có đúng không?”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, năm đó hắn và Hùng Khôn chia tay cũng không vui vẻ gì, nếu nhà họ Hùng hồi phục… Mạc Nhiên cúi đầu siết chặt nắm tay. Hắn không biết Đổng Dịch còn có bộ mặt như vậy, trong ấn tượng của hắn Đổng Dịch vẫn luôn trầm mặc, lạnh nhạt và khiêm tốn, không giống như là con cháu đời thứ ba. So với Hùng Khôn chí lớn bừng bừng, Đổng Dịch có vẻ quá mức hèn kém và khiếp nhược, có tài nguyên tốt của gia tộc mà không cần, lại chạy trốn vào trong tháp ngà chữ nghĩa kiếm chút tiền, quả thực là phung phí của trời! Mạc Nhiên khinh thường Đổng Dịch, lại càng không thèm có bất cứ quan hệ gì với Đổng Dịch, hắn cảm thấy tương lai của bản thân sẽ càng tốt đẹp hơn so với Đổng Dịch. Nhưng vào giờ phút này, hắn biết bản thân đã sai, Đổng Dịch quả thật không tranh, nhưng hắn cũng không yếu đuối hèn nhát, trái ngược với vẻ ôn hòa nhã nhặn mà hắn nghĩ, Đổng Dịch bình tĩnh lại mạnh mẽ, thái độ lãnh đạm của đối phương lúc này khiến hắn cảm thấy Đổng Dịch không đi theo nghiệp kinh doanh hay chính trị quả thật đáng tiếc. Hắn cho rằng dù Đổng Dịch biết rõ ý đồ của hắn cũng sẽ không trực tiếp trở mặt, hắn nghĩ có thể từ từ lên kế hoạch, nhưng hắn sai, hoàn toàn sai.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đổng Dịch, vẻ mặt Mạc Nhiên dần dần trở nên tái nhợt, cuối cùng giãy dụa nói, “Đổng tiên sinh, có phải anh có hiểu lầm gì em không, em thật sự chỉ đến chúc tết mà thôi, về phần người yêu của anh, ngay cả mặt em còn chưa thấy, làm sao sẽ…”
Lại một tờ giấy xuất hiện, trên đó tràn ngập tư liệu của Lưu Khoa.
Mạc Nhiên ngậm miệng.
“Cậu chỉ lo điều tra Tiểu Khoa, mà lại quên thăm dò anh trai của cậu ấy.” Đổng Dịch cảm thấy nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với Mạc Nhiên thật tốn thời gian, nhưng vì muốn giải quyết sạch sẽ phiền toái này một cách nhẹ nhàng nhanh gọn, hắn chỉ có thể cố chịu đựng trận “Tiên lễ hậu binh” này, Đổng Dịch nói tiếp, “Nhìn bề ngoài, Trình Thiên chỉ là một thương nhân giàu có ở nước ngoài, không có căn cơ gì trong nước. Nhưng cậu quên mất sự đáng sợ của các mối quan hệ, vì muốn tìm kiếm em trai thất lạc, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức để tạo một mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng rãi. Có lẽ anh ấy không có biện pháp đối phó với nhà họ Phùng, nhưng với nhà họ Mạc của cậu, chỉ cần anh ấy muốn, có rất nhiều biện pháp để ba cậu phất lên như thế nào, thì sẽ đi xuống như thế đó.”
Mạc Nhiên hơi mở to mắt, chỉ là một thương nhân giàu có mà thôi, nhất định là Đổng Dịch đang hù dọa hắn, sao có thể…
“Đường Tài, Lưu Tam Thủy, đây là hai cái tên anh ấy nói cho tôi biết sáng nay.” Đổng Dịch bình tĩnh ném ra hai quả bom, thấy vẻ mặt Mạc Nhiên hoảng hốt, lại bình tĩnh ném tiếp, “Quản Thành, Hùng Khiết, Đồ Phiên Hồng, đây là mấy cái tên mà tôi tra ra.”
Trán Mạc Nhiên chảy mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi quét lên toàn thân. Trong mấy cái tên này, hai cái đầu là người mà ba hắn đã hãm hại, ba cái sau là người mà hắn đã hại khi còn ở bên Hùng Khôn, đã qua nhiều năm như vậy, hắn cho là bản thân đã che giấu rất tốt, không nghĩ tới Đổng Dịch có thể dễ dàng moi ra.
*Rơm rạ thả đủ, lạc đà chắc không dám nhảy nhót nữa, sự kiên nhẫn của Đổng Dịch đã cạn kiệt, bưng trà tiễn khách, “Cám ơn cậu đã ân cần đến nhà tôi chúc tết, đi thong thả.”
Mạc Nhiên cứng ngắt đặt tách trà xuống, chạy trối chết.
Chú Tiền đi ra từ phòng ăn, vỗ vỗ bả vai Đổng Dịch, khen ngợi nói, “Làm không tồi.”
Đổng Dịch thả lỏng cơ thể ngã vào ghế sô pha, mỉm cười nói, “Vì được đính hôn, đáng giá.”
Chú Tiền lấy tách trà trong tay hắn, buồn cười lắc đầu, “Mạc Nhiên có thể xuất hiện, có phải cháu vui lắm đúng không?”
Đổng Dịch nhướng mày, “Sao chú lại nói vậy?”
“Tiếp tục giả vờ đi.” Chú Tiền liếc hắn một cái, đưa tay chọt chọt lên trán hắn, “Chú còn không hiểu cháu sao, cái gì mà đính hôn trước để chắn hoa đào, cũng mệt cháu nghĩ ra cái cớ thối như vậy, còn diễn y như thật, ngay cả Tiểu Thiên cũng lọt bẫy.”
“Chú Tiền, chú nói oan cho cháu.” Vẻ mặt Đổng Dịch đứng đắn nghiêm túc nói, “Cháu vô cùng tôn kính anh trai.”
Thằng nhóc này… Chú Tiền liếc mắc xem thường, xoay người đi về phòng ăn. Rõ ràng có cách giải quyết từ sớm, lại muốn gây sức ép như vậy, thật là… Ông lắc lắc đầu, nở nụ cười.
Bệnh viện quân y, trong một phòng bệnh cao cấp.
Ông Hoài Tín ngồi trước giường bệnh của bạn thân, say rượu và thức cả đêm không ngủ làm vẻ mặt ông hết sức khó coi. Xúc động nôn nóng dần tiêu tán, đột nhiên ông không biết phải làm sao mở miệng nói chuyện của Lưu Khoa cho đối phương biết, dù sao cũng chỉ là suy đoán, nếu Lưu Khoa không phải…
Mục Tu buông tờ báo quân đội xuống, xoay đầu nhìn Ông Hoài Tín, hiếm khi chủ động mở miệng quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Ông Hoài Tín nhìn Mục Tu, há miệng muốn nói, lại nhíu mày ngậm lại, Hay là chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau, miễn cho bạn thân không mừng hụt.
Dáng vẻ của Mục Tu thiên về sắc bén lạnh lùng, vì rèn luyện hàng năm, so với bạn bè cùng tuổi trông trẻ hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang dáng dấp của một quân nhân, khiến người khác không tự giác tin phục. Mục Tu thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ông Hoài Tín, khẽ nhíu mày, “Có việc thì nói, không có chuyện gì thì về nghỉ ngơi đi.”
Tuy rằng biết bạn thân đang quan tâm, nhưng giọng ra lệnh chết tiệt này thật làm người ta khó chịu! Ông Hoài Tín nhịn không được bắt đầu nói, “Tính tình này của ông nên sớm sửa đi, thành phố B không thể so với doanh trại, nơi này ai cũng đều là *nhân tinh, ông cũng đừng để sắp được về hưu rồi còn ngã xuống.”
*Nhân tinh: dùng để nói những người vô cùng tinh mắt, giỏi đoán ý người khác, đối với thế sự cũng cực kỳ khôn khéo, không dễ bị lừa gạt, xử sự khéo đưa đẩy, cũng là người không dễ để bản thân chịu thiệt.
“Ngã xuống mới tốt.” Mục Tu thấy rốt cuộc Ông Hoài Tín cũng chịu nói chuyện, ánh mắt lại quay về trang báo, “Ngã rồi sẽ được về hưu sớm.”
“Sau đó lại chạy tới tìm người bạn đã giải ngũ mà trước kia từng cất nhắc ông kể khổ đủ điều? Nhờ ông ta tiếp tục dẫn dắt ông?” Ông Hoài Tín cao giọng nói, thấy Mục Tu lại khôi phục dáng vẻ yên lặng “Không nghe không nói làm phông nền” như trước, khó chịu bực mình hồi lâu rồi lại thở dài.
Thật lâu sau, rốt cuộc Ông Hoài Tín mở miệng lần nữa, giọng nói có hơi do dự, “Mục Tu, về chuyện chị dâu và cháu trai..?”
Ánh mắt Mục Tu lập tức trở nên sắc bén nhìn qua, thân thể không tự giác ngồi thẳng.
Ánh mắt sáng quắt này, Ông Hoài Tín mạt đem mặt, bất đắc dĩ ấn Mục Tu trở về, nói tiếp, “Vừa mới phẫu thuật xương sống, tuy đã khôi phục rất tốt nhưng vẫn nên chú ý một chút. Ông đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là, chỉ là muốn hỏi một chút, bây giờ ông vẫn đang tìm kiếm tin tức mẹ con họ sao?” Mấy năm nay ông tận mắt nhìn thấy bạn thân ngày càng trầm mặc, càng ngày càng tuyệt vọng, nhận nhiệm vụ càng ngày càng như muốn tìm chỗ chết ( ý là ổng k muốn sống nữa nên nhận toàn nhiệm vụ nguy hiểm), trong lòng rất sốt ruột, cũng càng áy náy. Nếu không phải năm đó ông đến tiếp ứng chậm, chị dâu và cháu trai sẽ không mất tích… Một năm rồi lại một năm, trong lòng Ông Hoài Tín dần dần có suy đoán không tốt, những năm đó trong nước có xáo trộn không ít, bọn buôn người cũng nhiều, chị dâu dẫn theo trẻ con một mình trên đường, rất có thể đã…
Hy vọng trong mắt Mục Tu lóe lên rồi lại dập tắt, nương theo lực của Ông Hoài Tín dựa vào giường, chỉnh trang báo cho ngay thẳng, trả lời nói, “Đang tìm, sẽ tìm cho đến ngày tôi chết.”
Ông Hoài Tín thấy Mục Tu như vậy, không đành lòng, khẽ cắn môi, rốt cuộc nói, “Thật ra tôi đến vì phát hiện chút manh mối có khả năng liên quan đến cháu trai…”
Tim Mục Tu đập mạnh, không ngờ Ông Hoài Tín thật sự có manh mối, vội ngồi thẳng, cầm tay Ông Hoài Tín siết chặt, giọng nói hấp tấp, “Manh mối gì, nói rõ ràng!”
“Cái này.” Ông Hoài Tín cầm điện thoại trong túi ra, bấm mấy video trực tiếp đã ghi lại, ấn xuống nút play rồi đưa đến trước mặt Mục Tu, “Ông nhìn đi.”
Video bắt đầu phát, Lưu Khoa cúi đầu chơi đùa thứ gì đó trong tay, nhìn về phía màn ảnh, gương mặt tươi cười, “Mọi người đừng chê tôi làm xấu, coong coong coong, vỏ trứng thủ công bản 3D vẽ ma quỷ xung quanh, mới vừa ra lò, bảy màu cực ngầu, thế nào, cái trứng màu này có phù hợp chủ đề của ngày hôm nay không?”
Một quả trứng gà màu sắc rực rỡ được Lưu Khoa cầm trên tay che hết màn hình, Mục Tu vội vàng kéo video trở về, lặp lại nhìn Lưu Khoa ngẩng đầu chớp mắt, vẻ mang ý cười, tay Mục Tu chậm rãi run rẩy, sờ màn hình, “Tiểu Nhã…”
__________________
*Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.
→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.