Chương : 52
Mục Tu ngồi trước ngôi mộ rất lâu, Trình Thiên và Lưu Khoa sợ thân thể ông chịu không nổi, nâng ông trở về biệt thự. Người giúp việc đã quét dọn phòng từ trước, hai anh em nhìn chằm chằm Mục Tu ăn chút gì đó, đến khi ông ngủ mới rời đi.
“Anh.” Lưu Khoa gọi lại khi Trình Thiên đang định về phòng.
Trình Thiên dừng bước, xoay người ôn hòa nhìn cậu hỏi, “Sao vậy?”
Lưu Khoa tiến lên ôm hắn, vỗ vỗ sống lưng rồi nhanh chóng buông ra, sau đó nói tiếp, “Không có gì, em chỉ cảm thấy anh quá gầy, em quyết định sẽ nuôi anh cho béo, chú Tiền đã dạy em cách nấu rất nhiều loại canh bồi bổ, đợi sau khi trở về em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày, đến lúc đó anh không được chê ngán.”
Trình Thiên bị cái ôm của cậu làm sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn hắn chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười và lưu luyến không nỡ rời đi của cậu, trong lòng mềm mại, giơ tay đẩy tóc mái búng lên trán cậu một cái, “Phỏng chừng đến lúc đó người ngán đầu tiên chính là em, được rồi, biết em ngoan rồi, mau đi ngủ đi.”
“Anh đi ngủ trước đi.” Lưu Khoa mỉm cười, xoay người Trình Thiên một cái, đẩy vai hắn về phía trước cửa phòng rồi nói, “Em muốn nhìn anh ngủ.”
“Sao đột nhiên lại làm nũng, em đã là người lớn rồi, không được như vậy.” Trình Thiên nói như ghét bỏ nhưng trên mặt lại đầy vẻ cưng chiều, nương theo lực đẩy của Lưu Khoa đi đến trước cửa, mở cửa phòng bước vào rồi xua tay với Lưu Khoa, “Mau đi ngủ đi.”
Lưu Khoa chen hắn chạy vào phòng, đi vào phòng tắm mở nước nóng chuẩn bị, lại chạy đến bên giường giúp hắn kéo chăn kéo gối mở đèn ngủ, sau đó ôm Trình Thiên lần nữa, nói nhanh, “Anh ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.” Nói xong nhanh chóng chuồn mất.
Cạch, cửa phòng đóng lại. Trình Thiên quay đầu nhìn cửa phòng, thật lâu sau hắn giơ tay che mắt, lắc đầu đi vào phòng tắm, “Thật là, ngay cả an ủi người khác mà cũng không biết, thật ngốc…”
Lưu Khoa trở về phòng, thấy trên tủ đầu giường có đặt một ly sữa nóng, nước tắm trong bồn cũng được chuẩn bị sẵn, trong lòng ấm áp, nghĩ nghĩ một lúc cậu bước đến uống hết ly sữa, sau đó xoay người bước ra, đi đến trước cửa phòng Đổng Dịch ngay sát vách, cậu cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Đổng Dịch đang thay quần áo, nghe thấy tiếng động bèn xoay người lại, thấy cậu tiến vào liền thả lỏng cơ thể căng cứng, cũng không mặc áo ngủ đi lên vài bước nghênh đón, “Chú Mục và anh trai ngủ rồi hả?”
“Ừ.” Lưu Khoa gật đầu, chờ hắn đến gần cậu giơ tay ôm cổ hắn hôn mạnh một cái, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra chạy đến trước cửa phòng, giữ chặt cánh cửa khoát tay với Đổng Dịch, “Nghỉ ngơi cho tốt, sữa uống rất ngon, em cũng đi tắm rửa, không được chạy đến quấy rầy em.”
Đổng Dịch bất ngờ bị gặm một cái, còn chưa kịp ôm cậu làm sâu thêm nụ hôn đã thấy trong lòng trống rỗng, có chút buồn cười tiến lên, “Không được chạy, lại đây.”
Lưu Khoa mới không thèm nghe, lại hướng hắn cười khiêu khích rồi nhanh chóng quay đầu chạy.
Đổng Dịch nhìn cửa phòng có chút dở khóc dở cười.
Sau khi Lưu Khoa chạy về phòng lập tức khóa trái cửa, nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Đổng Dịch, cậu cười cười không thèm để ý tiếng đập cửa bên ngoài, đi vào phòng tắm rửa. Tắm xong đi ra trời đã tối đen, cậu đứng trước gương thở sâu, giơ tay vỗ vỗ hai má, tự cổ vũ bản thân, lần thứ hai đứng trước cửa phòng Đổng Dịch, cầm tay nắm cửa từ từ vặn mở.
Tấm rèm đã được kéo lại, bên trong tối đen, cũng rất yên tĩnh, chú ý lắng nghe còn có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi. Lưu Khoa cẩn thận bước vào, xoay người đóng cửa, nghĩ nghĩ một lúc, cậu cảm thấy hơi thẹn thùng khóa trái cửa lại, bước nhẹ về phía cái chăn nhô lên trên giường.
Đổng Dịch nằm nghiêng, gương mặt hướng về phía cửa phòng, đã ngủ luôn rồi, tóc mái rũ xuống trông càng đẹp trai hơn lúc bình thường vài phần. Lưu Khoa ngồi xổm bên giường nhìn một lúc, ngứa tay muốn sờ lông mi của hắn, lại sợ đánh thức hắn bèn cẩn thận thu tay về.
“Bây giờ anh đang ngủ…” Cậu nhỏ giọng nói, đứng dậy đi vòng qua phía bên kia giường, cẩn thận xốc chăn chui vào bên cạnh Đổng Dịch.
Sau khi nằm xuống ngang tầm mắt, cậu càng cảm thấy Đổng Dịch vai rộng chân dài, hoàn toàn khác năm mười tám tuổi gầy yếu. Lưu Khoa nằm nghiêng gối đầu lên bàn tay, nhìn nhìn một lúc lại nhịn không được tiến lên nhẹ nhàng ôm thắt lưng Đổng Dịch, chôn mặt vào gáy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, “Chuyện năm đó, thật xin lỗi, không phải em cố ý hù dọa anh…”
Cậu nói rất nhỏ, mơ hồ chỉ là hơi thở, lại cọ lên da đối phương lần nữa, mệt mỏi ùa đến, cậu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Đổng Dịch vốn nên ngủ say đột nhiên mở mắt ra, xác định người phía sau đã ngủ rồi, hắn cẩn thận gỡ cánh tay trên thắt lưng ra xoay người lại, nhìn gương mặt đang ngủ của người yêu, cẩn thận ôm người vào lòng, hôn lên trán đối phương.
“Đợi em nghỉ ngơi xong sẽ tính sổ với em.”
Lưu Khoa không hề hay biết gì, an ổn ngủ, bay một chặng đường dài làm hai mắt cậu đen thui.
“Thật là dễ bắt nạt, chỗ nào cần em nói xin lỗi.” Đổng Dịch càng nhìn càng yêu, cơ thể vốn đang rất bình tĩnh trở nên hơi xao động, sợ làm ồn đối phương, hắn vội hít sâu kiềm nén rối loạn trong cơ thể, ôm chặt người trong lòng, cúi đầu dán mặt vào má cậu, không kìm lòng được đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Hư hỏng, cố ý đến câu dẫn anh.”
Lưu Khoa đột nhiên giật giật như muốn xoay người.
Đổng Dịch không dám lên tiếng nữa, buông tay để cậu trở mình, chờ cậu an ổn mới thăm dò tiến lên ôm người vào lòng lần nữa, hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, hắn cũng nhắm hai mắt lại. Như vậy cũng tốt, sau khi mệt mỏi có người để ôm vào lòng đi vào giấc ngủ, thật sự rất tốt.
Lưu Khoa bị nóng làm tỉnh giấc, trên cổ vừa đau vừa ngứa, trên đùi giống như có lò lửa dán lên, nóng đến đổ mồ hôi, thắt lưng bị vật gì đó ôm chặt, không động đậy được, quan trọng nhất là, chỗ nào cũng có cảm giác kỳ quái…
Cảm giác vừa đau vừa ngứa không hề báo trước dời đến trước ngực.
Cậu vụt mở mắt ra, trong tầm mắt là một trần nhà xa lạ dần dần hiện rõ, hai chân không ý thức cử động, sau đó bị một bàn tay nắm mắt cá chân.
“A…” Một trận ngứa trên ngực truyền đến, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cậu cúi đầu nhìn, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Đổng Dịch nhìn lên.
“Tỉnh rồi?” Đổng Dịch tiến lên hôn một cái, sau đó ôm cậu trở mình để cậu nằm trên người hắn, một tay vuốt ve sống lưng, tay kia sờ soạng xuống dưới, “Xem ra ngủ rất ngon, rất có tinh thần.”
Cơ thể tiếp xúc trực tiếp với cái chăn, lúc này Lưu Khoa mới phát hiện cậu không mặc quần áo, không chỉ vậy hình như đối phương cũng… Ánh mắt hạ xuống, màu da một mảng, cậu cảm thấy có chút quáng mắt vội thu hồi tầm mắt, chỉ dám nhìn gương mặt Đổng Dịch, hai tai dần ửng đỏ.
Rõ ràng là chính cậu chủ động đến đây, sao vẫn cảm thấy xấu hổ.
Đổng Dịch di chuyển bàn tay, thấy mặt cậu bị nghẹn đỏ, hôn lên mặt cậu một cái rồi cười nói, “Tưởng là em đang nằm mơ?”
Tên khốn.
Lưu Khoa nhìn gương mặt tươi cười thiếu đánh của Đổng Dịch, rướn người kéo cái chăn trùm kín hai người, hung ác hôn xuống.
Đổng Dịch cười một tiếng, trấn an vuốt ve sau gáy cậu, phối hợp làm sâu thêm nụ hôn này.
Mặt trời lên cao, Lưu Khoa trốn sau lưng Đổng Dịch ra khỏi phòng.
“Chú Mục và anh trai không có ở đây, khỏi trốn.” Đổng Dịch buồn cười muốn kéo người nhát gan sau lưng ra.
Lưu Khoa né tránh tay hắn, sợ sệt thăm dò nhìn bốn phía, thấy trong hành lang quả nhiên không có bóng dáng anh trai và ba cậu, nhẹ nhàng thở ra, kéo kéo cái áo cao cổ cố ý mặc, nghiến răng nghiến lợi, “Bảo anh đừng để dấu trên cổ em, anh không nghe, anh trai và ba em chắc chắn sẽ thấy kỳ quái.”
“Chúng ta là chồng chồng chưa cưới, thân mật một chút cũng rất bình thường, anh trai và chú Mục sẽ không nói gì đâu.” Đổng Dịch an ủi nói.
Lưu Khoa liếc mắt, “Nếu vẻ mặt của anh không căng thẳng như vậy khi nói những lời này, có thể em sẽ tin một chút.”
Đổng Dịch nhớ đến sự hung tàn của anh vợ và ba vợ, mặc dù cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt đáng yêu của người trong lòng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi tan biến, nhịn không được sờ sờ mặt cậu rồi cúi người hôn một cái, sau đó nắm tay cậu bước nhanh xuống lầu, “Đi thôi, đi ăn sáng trước.”
Lưu Khoa vội kéo cổ áo, nghĩ anh trai và ba cậu chắc là đã phát hiện tối qua cậu ngủ trong phòng Đổng Dịch, đơn giản vò mẻ không sợ sứt, tùy ý Đổng Dịch nắm tay cậu đi xuống.
Hai người đồng thời xuất hiện, Mục Tu và Trình Thiên đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh nói gì đó đồng thời nhìn qua. Tầm mắt lạnh lùng không rõ đảo qua bàn tay nắm chặt của hai người, rồi nhanh chóng lướt lên mặt Lưu Khoa, thấy ánh mắt xấu hổ né tránh của cậu, hơi lạnh trong nháy mắt bắn ra, lạnh buốt hướng về Đổng Dịch.
Đổng Dịch vờ như không phát hiện chuyện gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh đứng đắn chào hai người, “Chú Mục, anh, chào buổi sáng.”
Lưu Khoa cũng cố gắng tự nhiên chào hỏi bọn họ, chẳng qua giọng nói nhỏ hơn so với bình thường rất nhiều.
Mục Tu không nói lời nào, ánh mắt nhìn Đổng Dịch giống như gián điệp quân thù đang dụ dỗ cải trắng quân ta.
Trình Thiên đứng dậy ra hiệu cho Lưu Khoa đến gần hắn.
Lưu Khoa nhìn Đổng Dịch, hắn trấn an vỗ vỗ cậu, buông tay cậu ra đi đến ngồi xuống đối diện Mục Tu.
“Tiểu Khoa đi ăn sáng trước đi.” Mục Tu lên tiếng.
Lưu Khoa muốn nói gì đó, lại bị Trình Thiên ôm vai kéo đi.
“Có thể ăn dầu mỡ và đồ cay không?” Vẻ mặt Trình Thiên bình tĩnh hỏi.
“A? Đương nhiên có thể…” Lưu Khoa trả lời nửa chừng bỗng nhiên nhận ra ý tứ trong câu hỏi của Trình Thiên, gương mặt không tiền đồ đỏ lên, vừa lúng túng vừa xấu hổ giải thích, “Em và Đổng Dịch không có, không có… Không cần kiêng ăn món gì cả, chúng em không có…”
Trình Thiên đánh giá thần sắc của cậu, thấy tư thế đi đứng của cậu cũng bình thường, suy nghĩ cong quẹo đường khác, nhớ lại dáng vẻ đi đường thong dong của Đổng Dịch, trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Hắn không được? Hay em là…” Nói xong giơ một ngón tay ra.
Đây là cái đề tài quỷ gì! Tại sao anh trai thoạt nhìn vắng ngắt tẻ nhạt lại nói với em trai vấn đề này! Ngoại trừ lắc đầu Lưu Khoa đã không biết nói gì thêm nữa.
“Có tiền đồ một chút.” Trình Thiên ấn Lưu Khoa ngồi xuống bàn ăn, đặt bữa sáng xuống trước mặt cậu, ám chỉ nói, “Chiều cao không thể quyết định tất cả.”
Đây là đang cổ vũ cậu làm mặt trên sao… Lưu Khoa vùi đầu ăn cơm, quyết định từ giờ trở đi vờ như không nghe thấy, đề tài này thật sự không thích hợp nói lúc ăn cơm.
Trình Thiên ngồi đối diện khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt sâu kín lạnh lùng, dường như đang đánh giá cái gì, thỉnh thoảng sẽ lấy di động ra ấn vài cái, ấn xong lại tiếp tục sâu kín lạnh lùng nhìn cậu.
Bữa sáng này chắc chắn sẽ không tiêu hóa tốt… Lưu Khoa buồn bực lấp đầy cái bụng, rất muốn đấm chết chính mình hôm qua chạy đến phòng Đổng Dịch làm gì.
Trong phòng khách, Mục Tu đánh giá Đổng Dịch từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị hoàn toàn không có ý muốn kiềm nén chút nào.
Đổng Dịch ngay ngắn ngồi đó mặc ông đánh giá.
Thật lâu sau, ngay lúc Đổng Dịch cảm thấy ba vợ sẽ bạo phát đánh hắn, đối phương mở miệng nói chuyện, thái độ vậy mà rất ôn hòa.
“Lát nữa đi cùng Tiểu Khoa đến vườn hoa, để Tiểu Khoa trò chuyện với mẹ nó một lúc, được rồi, đi ăn sáng thôi.”
Đổng Dịch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mục Tu đã cầm tờ báo cúi đầu lật xem, lộ ra một nụ cười, “Dạ, cám ơn chú Mục.”
Mục Tu khoát tay, từ chối dời tầm mắt lên người hắn, dù sao tay đang ngứa muốn đánh người.
Nụ cười trên mặt Đổng Dịch càng lớn, tâm trạng vui vẻ đứng dậy đi vào phòng ăn… Sau đó bị anh vợ mặt lạnh đánh từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
“Tiểu Khoa, ăn nhiều một chút, chú Mục nói em có thể đăng ký tham gia doanh trại huấn luyện, rèn luyện cơ thể rắn chắc một chút. Sau này anh sẽ dạy em đánh *Thái quyền, em phải chăm chỉ học.” Anh vợ vừa nói ánh mắt vừa lạnh buốt nhìn qua bên này.
* Thái quyền: Muay thái. Muay Thái có kỹ thuật chiến đấu vô cùng tàn bạo, còn được gọi là Nghệ thuật bát chi, tức là chiến đấu bằng cả tay, chân, cùi chỏ, đầu gối, với nguyên tắc ra đòn dứt điểm nhanh, áp đảo đối phương không có cơ hội chống trả. Tham khảo thêm
Đổng Dịch: “…”
“Hai người ăn đi.” Trình Thiên nói xong đứng dậy, lấy một phần cháo trắng thoạt nhìn vô cùng nhạt nhẽo đặt trước mặt Đổng Dịch, ngoài cười nhưng trong không cười, “Gần đây hình như cậu có chút nóng trong người, bữa sáng ăn món này đi, đến vội nên người giúp việc không chuẩn bị nhiều nguyên liệu, ăn tạm.” Nói xong lưu lại cho Đổng Dịch một bóng dáng lãnh khốc, cả người tỏa khí lạnh bước đi.
Đổng Dịch cúi đầu nhìn bát cháo, sờ sờ cần cổ.
Lưu Khoa ngẩng đầu khỏi bữa sáng tràn đầy hương vị của cậu, múc một nửa bát cháo của Đổng Dịch sang bát cậu, sau đó chia nửa bữa sáng của cậu cho hắn rồi nói, “Anh em chỉ hù dọa anh thôi, anh ấy chuẩn bị bữa sáng này cho em rõ ràng không phải phần của một người, mau ngồi xuống ăn đi, ba gọi anh lại nói gì vậy? Anh… có bị đánh không?”
Đổng Dịch nháy mắt như xuân về hoa nở, cúi người hôn cậu một cái, sau đó ngồi xuống cạnh cậu cùng ăn sáng, trả lời nói, “Không có, ba em bảo anh sau khi ăn sáng xong đi đến vườn hoa với em gặp dì, đừng lo lắng, ăn cơm đi.”
Lưu Khoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng nhoài qua hôn hắn một cái, nói tiếp, “Chúng ta ăn nhanh đi, em muốn giới thiệu anh với mẹ.”
Đổng Dịch thích cậu dùng từ “chúng ta” như thế, trộm lấy điện thoại di động ra chụp dáng vẻ đang ăn sáng của cậu, đăng lên nhóm chat.
Đổng Dịch: Bà Đổng nói muốn dẫn tôi đi gặp người lớn trong nhà. [ hình ảnh ]
Văn phòng Hòa Tam Thập Liễu Kim: Chúc hai người hạnh phúc.
Chú Tiền: Ở nhà trước mặt người lớn nhớ đàng hoàng, Cục Ngốc tốt lắm, ông Đổng rất thích nó, không cần bận tâm.
Văn phòng Hòa Tam Thập Cổ Tấn: Ông chủ! Anh có thời gian đăng trong nhóm chat lại không nghe điện thoại! Anh đi nước M có thể vòng qua văn phòng tổng công ty ở nước Y xử lý công việc không! Đồng nghiệp bên kia cần anh!
Văn phòng Hòa Tam Thập Rả Rích: Lầu trên đại khái là không muốn được nghỉ phép đột xuất.
Văn phòng Hòa Tam Thập Liễu Kim: Cổ Tấn, đến đây tôi mời ăn tối.
Đổng Dịch nhướng mày, quyết đoán không nhìn tin nhắn trả lời, nhắn tin cho Liễu Kim, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục ăn sáng.
Lưu Khoa nhận ra điện thoại đang rung, buông thìa thò tay vào túi áo, nghi hoặc nói, “Sao di động rung hoài vậy… Đúng rồi, anh vừa lấy điện thoại di động làm gì thế, có công việc sao? Lần này anh theo giúp em lâu như vậy, phòng làm việc có sao không?”
“Không có việc gì, Liễu Kim sẽ xử lý tốt.” Đổng Dịch rút điện thoại khỏi tay Lưu Khoa, thấy quả nhiên là Cổ Tấn tìm đến Lưu Khoa, quyết đoán xóa bỏ tin nhắn, nói tiếp, “Sau khi xong xuôi mọi việc có muốn tìm David tụ họp không? Hình như thời gian hắn trở về không khác chúng ta lắm.”
“Anh lấy di động của em làm gì.” Lưu Khoa đoạt lại điện thoại, thấy trong nhóm chat có tin mới, ấn mở thì ra là Đổng Dịch đăng, lập tức không được tự nhiên tắt đi, phụng phịu nói rằng, “Cứ thích chụp lung tung, ăn nhanh đi, nguội là không ăn được, em sẽ hẹn thời gian với David bên kia.”
Đổng Dịch thấy cậu không chú ý đến bình luận trong nhóm chat, trong lòng buông lỏng, nghe lời cậu thành thật ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn xong hai người ra vườn hoa bái tế Trình Nghiên Nhã, sau đó trở lại biệt thự dùng cơm trưa rồi ngồi chờ.
“Anh, chúng ta đang chờ cái gì vậy?” Lưu Khoa có chút không rõ tình huống. Chuyến xuất ngoại lần này, cậu chỉ biết ba và anh trai đã có kế hoạch đối với Hứa Kiến Quốc, tình hình cụ thể cậu lại không rõ. Lưu Khoa có hỏi qua nhưng anh trai và ba sợ cậu lo lắng nên chỉ giải thích đơn giản.
Trình Thiên pha trò ngon cho mọi người, buông ấm trà cầm tách của hắn lên, tư thế thoải mái dựa vào ghế sô pha, nói, “Chờ Hứa Kiến Quốc chủ động đến cửa khiêu khích.”
“Nhưng không phải ông ta đang giả bệnh ở viện điều dưỡng…”
“Sẽ có người giúp ông ta thoát ra để dạy bảo “thằng bất hiếu” là anh đây.” Ngón tay Trình Thiên gõ gõ lên tay vịn trên ghế sô pha, nụ cười trên mặt hơi lạnh lùng, “Bây giờ chờ xem hiệu suất làm việc của Wales có cao hay không thôi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên một người giúp việc vẻ mặt sốt ruột chạy đến, nói với Trình Thiên, “Tiên sinh, bên ngoài có một đám người đến, nói muốn tìm ngài, tôi bảo bọn họ chờ, nhưng bọn họ lại…”
“Trình Thiên ở đâu!”
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe nhưng rất to từ cửa truyền đến, ngay sau đó cánh cửa bán mở được đẩy ra hoàn toàn, một người đàn ông đẹp trai tóc nâu ăn mặc sang trọng nhưng ngôn ngữ và hành vi lại giống như đại ca xã hội đen dẫn theo một đám người đi vào, hai mắt màu xanh lam nhìn quét một vòng, tầm mắt đảo qua Mục Tu và Đổng Dịch hơi dừng lại, cuối cùng dừng lại trên người Trình Thiên, giọng nói không tốt, “Anh chính là tên khốn Trình Thiên kia?”
Khí thế trên người Mục Tu đột nhiên trở nên sắc bén, “Chú ý thái độ của cậu!”
Mục Tu nói tiếng Trung, người đàn ông tóc nâu nghe không hiểu, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng hắn bị giọng nói Mục Tu thu hút. Hắn cẩn thận đánh giá Mục Tu, cau mày, hơi thu liễm rồi nói, “Tôi vô tình mạo phạm ngài, tôi đến là muốn mời Trình Thiên tiên sinh đi gặp cha già đang bệnh nặng của anh ta một chút. Quốc gia của mọi người có một châm ngôn rất đúng, *bách thiện hiếu vi tiên, nhưng thật đáng tiếc, vị này hình như chưa từng nghe qua câu này.”
* Bách thiện hiếu vi tiên: Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đầu.
Người này không vô lễ như trong truyền thuyết, chỉ là hình như không đầu óc.
Trình Thiên đặt tách trà xuống, trấn an liếc nhìn người nhà một cái, sau đó đứng dậy nói, “Kutch thiếu gia, chờ đã lâu, đi thôi.”
Kutch Sharman không ngờ Trình Thiên sẽ phối hợp như vậy, hơi bị dọa nói, “Anh biết tôi? Anh đồng ý đi theo tôi?”
Ai mà không biết tiểu thiếu gia ngu ngốc nhất nhà Sharman. Quả nhiên rất ngốc, thật sự là uổng phí dáng vẻ thông minh này. Trình Thiên gật gật đầu xem như đáp lời, nhìn Mục Tu nói, “Chú muốn đi với con không?”
Mục Tu cũng đứng lên nói, “Đương nhiên.”
Lưu Khoa đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Tu, dùng hành động bày tỏ cậu cũng muốn đi. Lần này Đổng Dịch xuất ngoại chính là đi theo đuôi Lưu Khoa, tất nhiên cũng đi theo.
Vì thế dẫn một đám người đến đây, chuẩn bị tức giận trói gô thằng con bất hiếu, Kutch choáng váng, những người này phối hợp thật tốt, mua một đưa thêm ba.
“Tiểu thiếu gia, bọn họ nhiều người, xe của chúng ta không đủ.” Một trong những tên đàn em Kutch mang đến tiến lên tri kỷ nhắc nhở.
Trình Thiên nhìn qua, có ý tốt giải vây, ” Tự chúng tôi có xe, không cần mấy người chuẩn bị.”
Kutch bị ánh mắt xinh đẹp của Trình Thiên nhìn, đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt, tức giận quát tên đàn em, “Không đủ chỗ ngồi tụi bây không biết lưu lại vài đứa rồi tự gọi xe về sao! Có biết làm việc không, ngu muốn chết!”
Đàn em rụt đầu không nói.
Trình Thiên nở nụ cười châm biếm. Tên cầm đầu ngu ngốc, đàn em cũng ngốc, thật không rõ mấy tên hung tàn nhà Sharman dạy em trai thế nào, thế mà dạy người thành như vậy, thảo nào phu nhân Sharman bị thằng con này làm tức giận đến nỗi vào ở trong viện điều dưỡng.
Kutch bị Trình Thiên cười như vậy càng không được tự nhiên, vừa chạy ra ngoài vừa quát, “Lăn đi lái xe! Đi đi đi!”
Lưu Khoa vốn có chút khẩn trương, bị phản ứng này của Kutch làm cho cậu không căng thẳng nổi nữa, thậm chí cảm thấy hơi buồn cười, người này thật sự là… Rống lớn tiếng như cậy, so với đàn em còn chạy nhanh hơn, ngay cả quay đầu nhìn anh cậu cũng không dám, làm như anh trai đáng sợ lắm vậy… Không phải hắn vừa mới hùng hổ muốn đến trói người sao?
Kutch dẫn theo không ít người, ước chứng ngồi đầy năm chiếc xe, như là sợ Trình Thiên lái xe bỏ chạy giữa đường, hắn không chỉ bảo đàn em vây xe của Trình Thiên vào giữa, mà chính hắn còn ngồi vào xe của Trình Thiên.
Chỉ có Trình Thiên có bằng lái xe ở nước M, nên người lái xe cũng là Trình Thiên. Mục Tu ngồi ở ghế phó lái, Lưu Khoa và Đổng Dịch ngồi phía sau, thêm Kutch chen vào, vậy mà không biết xấu hổ ngồi giữa Lưu Khoa và Đổng Dịch.
Gần đây Lưu Khoa đang khổ luyện tiếng Anh, thấy Kutch ngồi yên không chớp mắt nhìn phía trước, thoạt nhìn dáng vẻ có chút dọa người, nhớ đến lần trước Đổng Dịch đã giải thích sơ sơ tình huống với cậu, thử thăm dò nói, “Chào anh, gần đây tôi đang học tiếng Anh, anh có thể giúp tôi luyện khẩu ngữ không?”
Lưu Khoa nói rất chậm, còn hơi ấp úng, nhưng ngữ pháp và phát âm từ đơn rất chuẩn, Kutch nghe hiểu, quay đầu cau mày nhìn Lưu Khoa, trong đôi mắt xanh lam dường như lóe lên một tia hung dữ.
Đổng Dịch bắt đầu bẻ ngón tay, vang lên tiếng răng rắc.
Trình Thiên liếc nhìn Kutch một cái thông qua kính chiếu hậu, thấy khoảng cách trước và sau xe vẫn đủ, vừa lúc đến một chỗ rẽ, liền bình tĩnh làm một cú *drift.
*Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó, người lái xe cố tình làm thừa lái, gây ra sự trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao. Tham khảo thêm .
Kutch ngồi ở giữa không có chỗ vịn tay, chật vật ôm lưng ghế phía trước ổn định cơ thể, nhăn mặt nhìn cái gáy Trình Thiên một lúc, thấy Trình Thiên lại có ý bẻ tay lái, vội nghiêng đầu hướng Lưu Khoa nở một nụ cười vặn vẹo, sau đó nói, “Ham học hỏi là điều tốt đẹp nhất của nhân loại, thân là một người nước M nhiệt tình, tôi rất vui lòng.”
“… Cám ơn sự nhiệt tình của anh.” Lưu Khoa cố gắng không nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Kutch, sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói, “Xin hỏi anh biết địa chỉ của anh tôi từ nơi nào?”
Kutch ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh cậu? Ai?”
Lưu Khoa chỉ chỉ Trình Thiên đang lái xe.
Kutch không ngoáy lỗ tai nữa, hắn lấy điện thoại ra ấn một dãy số, sau đó bị vô tình từ chối không tiếp.
Được rồi, mẹ vẫn như cũ không để ý tới hắn.
Kutch cất di động, nhìn Lưu Khoa, quyết định đem vấn đề này nói một lần, lời lẽ chính nghĩa nói, “Hai anh em cậu sao có thể bất hiếu với cha như vậy, mặc kệ ông ấy bệnh nặng nằm trong viện điều dưỡng cũng không đến thăm! Còn từ chối liên hệ với bác sĩ, hai người thật sự hơi quá đáng! Tình yêu của cha mẹ là vĩ đại nhất trên thế giới! Nếu như không có mẹ tôi, có thể tôi đã chết trong nghèo đói rồi, mẹ tôi là người hoàn mỹ dịu dàng nhất trên thế giới này!”
Lưu Khoa khó khăn tiêu hóa câu nói siêu nhanh này của hắn, trả lời, “Nhưng ba của tôi đang ở đây, ông ấy rất khỏe mạnh.” Nói xong chỉ chỉ người trên ghế phó lái.
Kutch bị nghẹn, “Cái gì? Đây là ba của cậu?! Vậy người ở bệnh viện là ai?”
Vẻ mặt Lưu Khoa nghiêm túc, nói tiếp, “Người ở bệnh viện là chồng trước của mẹ tôi, là ba ruột của anh trai tôi, ông ta đã có vợ ở quê nhà còn lừa gạt mẹ tôi, lúc mẹ tôi đang mang thai anh trai tôi ông ta đã đón vợ ở quê nhà đến, liên kết với vợ ông ta chiếm đoạt tài sản của ông ngoại tôi, còn giam cầm mẹ tôi cho đến lúc mẹ sinh anh trai. Sau đó mẹ mang anh trai bỏ trốn, vài năm sau bất hạnh bị ông ta bắt được, giam cầm ngược đãi cho đến lúc mất đi. Lần này tôi và ba trở về cùng anh trai, chính là muốn cho ông ta chịu trừng phạt nên có, chúng tôi đã thu thập đủ bằng chứng chuẩn bị đưa ông ta vào tù.”
Kutch trợn mắt há hốc mồm, chuyện này, chuyện này hoàn toàn khác với những gì hắn nghe nói.
Lưu Khoa thấy hắn trợn mắt, hỏi tiếp, “Bây giờ, mời anh thành thật nói cho tôi biết, ba của anh trai tôi thật sự bị bệnh sao?”
Chịu một đòn, vẻ mặt Kutch trở nên trống rỗng trong chớp mắt, hắn vội lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, vẫn bị từ chối không nhận như cũ, hắn gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, dứt khoát gọi cho anh cả hắn, chờ điện thoại chuyển được liền gào thét nói, “Anh! Mẹ bị lừa! Bạn mới của mẹ ở viện điều dưỡng là một tên lừa đảo!” Gào xong hắn cạch một tiếng cúp điện thoại, lại bắt đầu gọi cho anh hai, anh ba, chị tư, anh năm, lặp lại một lời y hệt.
Trình Thiên lại bình tĩnh làm một cú drift.
Cơ thể Kutch vọt lên phía trước lần thứ hai ôm lưng ghế, lần này trong mắt thật sự phát ra một tia hung ác, “Khốn nạn! Dám lừa gạt người mẹ tốt bụng của tôi!”
Lưu Khoa chờ hắn ngồi vững rồi trấn an cười cười, tiếp tục thong thả hỏi, “Khốn nạn phải nhận được trừng phạt, bây giờ chúng ta tiếp tục luyện khẩu ngữ đi.”
Kutch nhìn gương mặt tươi cười hiền lành của Lưu Khoa, đột nhiên cảm thấy sau gáy hơi lạnh, buông lưng ghế ra gật đầu, thấp giọng nói, “Được, được, dù sao tôi cũng là một người nước M rất nhiệt tình…”
_________________
Hoa đào của anh Thiên xuất hiện rồi ^ω^
“Anh.” Lưu Khoa gọi lại khi Trình Thiên đang định về phòng.
Trình Thiên dừng bước, xoay người ôn hòa nhìn cậu hỏi, “Sao vậy?”
Lưu Khoa tiến lên ôm hắn, vỗ vỗ sống lưng rồi nhanh chóng buông ra, sau đó nói tiếp, “Không có gì, em chỉ cảm thấy anh quá gầy, em quyết định sẽ nuôi anh cho béo, chú Tiền đã dạy em cách nấu rất nhiều loại canh bồi bổ, đợi sau khi trở về em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày, đến lúc đó anh không được chê ngán.”
Trình Thiên bị cái ôm của cậu làm sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn hắn chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười và lưu luyến không nỡ rời đi của cậu, trong lòng mềm mại, giơ tay đẩy tóc mái búng lên trán cậu một cái, “Phỏng chừng đến lúc đó người ngán đầu tiên chính là em, được rồi, biết em ngoan rồi, mau đi ngủ đi.”
“Anh đi ngủ trước đi.” Lưu Khoa mỉm cười, xoay người Trình Thiên một cái, đẩy vai hắn về phía trước cửa phòng rồi nói, “Em muốn nhìn anh ngủ.”
“Sao đột nhiên lại làm nũng, em đã là người lớn rồi, không được như vậy.” Trình Thiên nói như ghét bỏ nhưng trên mặt lại đầy vẻ cưng chiều, nương theo lực đẩy của Lưu Khoa đi đến trước cửa, mở cửa phòng bước vào rồi xua tay với Lưu Khoa, “Mau đi ngủ đi.”
Lưu Khoa chen hắn chạy vào phòng, đi vào phòng tắm mở nước nóng chuẩn bị, lại chạy đến bên giường giúp hắn kéo chăn kéo gối mở đèn ngủ, sau đó ôm Trình Thiên lần nữa, nói nhanh, “Anh ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.” Nói xong nhanh chóng chuồn mất.
Cạch, cửa phòng đóng lại. Trình Thiên quay đầu nhìn cửa phòng, thật lâu sau hắn giơ tay che mắt, lắc đầu đi vào phòng tắm, “Thật là, ngay cả an ủi người khác mà cũng không biết, thật ngốc…”
Lưu Khoa trở về phòng, thấy trên tủ đầu giường có đặt một ly sữa nóng, nước tắm trong bồn cũng được chuẩn bị sẵn, trong lòng ấm áp, nghĩ nghĩ một lúc cậu bước đến uống hết ly sữa, sau đó xoay người bước ra, đi đến trước cửa phòng Đổng Dịch ngay sát vách, cậu cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Đổng Dịch đang thay quần áo, nghe thấy tiếng động bèn xoay người lại, thấy cậu tiến vào liền thả lỏng cơ thể căng cứng, cũng không mặc áo ngủ đi lên vài bước nghênh đón, “Chú Mục và anh trai ngủ rồi hả?”
“Ừ.” Lưu Khoa gật đầu, chờ hắn đến gần cậu giơ tay ôm cổ hắn hôn mạnh một cái, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra chạy đến trước cửa phòng, giữ chặt cánh cửa khoát tay với Đổng Dịch, “Nghỉ ngơi cho tốt, sữa uống rất ngon, em cũng đi tắm rửa, không được chạy đến quấy rầy em.”
Đổng Dịch bất ngờ bị gặm một cái, còn chưa kịp ôm cậu làm sâu thêm nụ hôn đã thấy trong lòng trống rỗng, có chút buồn cười tiến lên, “Không được chạy, lại đây.”
Lưu Khoa mới không thèm nghe, lại hướng hắn cười khiêu khích rồi nhanh chóng quay đầu chạy.
Đổng Dịch nhìn cửa phòng có chút dở khóc dở cười.
Sau khi Lưu Khoa chạy về phòng lập tức khóa trái cửa, nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Đổng Dịch, cậu cười cười không thèm để ý tiếng đập cửa bên ngoài, đi vào phòng tắm rửa. Tắm xong đi ra trời đã tối đen, cậu đứng trước gương thở sâu, giơ tay vỗ vỗ hai má, tự cổ vũ bản thân, lần thứ hai đứng trước cửa phòng Đổng Dịch, cầm tay nắm cửa từ từ vặn mở.
Tấm rèm đã được kéo lại, bên trong tối đen, cũng rất yên tĩnh, chú ý lắng nghe còn có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi. Lưu Khoa cẩn thận bước vào, xoay người đóng cửa, nghĩ nghĩ một lúc, cậu cảm thấy hơi thẹn thùng khóa trái cửa lại, bước nhẹ về phía cái chăn nhô lên trên giường.
Đổng Dịch nằm nghiêng, gương mặt hướng về phía cửa phòng, đã ngủ luôn rồi, tóc mái rũ xuống trông càng đẹp trai hơn lúc bình thường vài phần. Lưu Khoa ngồi xổm bên giường nhìn một lúc, ngứa tay muốn sờ lông mi của hắn, lại sợ đánh thức hắn bèn cẩn thận thu tay về.
“Bây giờ anh đang ngủ…” Cậu nhỏ giọng nói, đứng dậy đi vòng qua phía bên kia giường, cẩn thận xốc chăn chui vào bên cạnh Đổng Dịch.
Sau khi nằm xuống ngang tầm mắt, cậu càng cảm thấy Đổng Dịch vai rộng chân dài, hoàn toàn khác năm mười tám tuổi gầy yếu. Lưu Khoa nằm nghiêng gối đầu lên bàn tay, nhìn nhìn một lúc lại nhịn không được tiến lên nhẹ nhàng ôm thắt lưng Đổng Dịch, chôn mặt vào gáy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, “Chuyện năm đó, thật xin lỗi, không phải em cố ý hù dọa anh…”
Cậu nói rất nhỏ, mơ hồ chỉ là hơi thở, lại cọ lên da đối phương lần nữa, mệt mỏi ùa đến, cậu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Đổng Dịch vốn nên ngủ say đột nhiên mở mắt ra, xác định người phía sau đã ngủ rồi, hắn cẩn thận gỡ cánh tay trên thắt lưng ra xoay người lại, nhìn gương mặt đang ngủ của người yêu, cẩn thận ôm người vào lòng, hôn lên trán đối phương.
“Đợi em nghỉ ngơi xong sẽ tính sổ với em.”
Lưu Khoa không hề hay biết gì, an ổn ngủ, bay một chặng đường dài làm hai mắt cậu đen thui.
“Thật là dễ bắt nạt, chỗ nào cần em nói xin lỗi.” Đổng Dịch càng nhìn càng yêu, cơ thể vốn đang rất bình tĩnh trở nên hơi xao động, sợ làm ồn đối phương, hắn vội hít sâu kiềm nén rối loạn trong cơ thể, ôm chặt người trong lòng, cúi đầu dán mặt vào má cậu, không kìm lòng được đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Hư hỏng, cố ý đến câu dẫn anh.”
Lưu Khoa đột nhiên giật giật như muốn xoay người.
Đổng Dịch không dám lên tiếng nữa, buông tay để cậu trở mình, chờ cậu an ổn mới thăm dò tiến lên ôm người vào lòng lần nữa, hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, hắn cũng nhắm hai mắt lại. Như vậy cũng tốt, sau khi mệt mỏi có người để ôm vào lòng đi vào giấc ngủ, thật sự rất tốt.
Lưu Khoa bị nóng làm tỉnh giấc, trên cổ vừa đau vừa ngứa, trên đùi giống như có lò lửa dán lên, nóng đến đổ mồ hôi, thắt lưng bị vật gì đó ôm chặt, không động đậy được, quan trọng nhất là, chỗ nào cũng có cảm giác kỳ quái…
Cảm giác vừa đau vừa ngứa không hề báo trước dời đến trước ngực.
Cậu vụt mở mắt ra, trong tầm mắt là một trần nhà xa lạ dần dần hiện rõ, hai chân không ý thức cử động, sau đó bị một bàn tay nắm mắt cá chân.
“A…” Một trận ngứa trên ngực truyền đến, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cậu cúi đầu nhìn, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Đổng Dịch nhìn lên.
“Tỉnh rồi?” Đổng Dịch tiến lên hôn một cái, sau đó ôm cậu trở mình để cậu nằm trên người hắn, một tay vuốt ve sống lưng, tay kia sờ soạng xuống dưới, “Xem ra ngủ rất ngon, rất có tinh thần.”
Cơ thể tiếp xúc trực tiếp với cái chăn, lúc này Lưu Khoa mới phát hiện cậu không mặc quần áo, không chỉ vậy hình như đối phương cũng… Ánh mắt hạ xuống, màu da một mảng, cậu cảm thấy có chút quáng mắt vội thu hồi tầm mắt, chỉ dám nhìn gương mặt Đổng Dịch, hai tai dần ửng đỏ.
Rõ ràng là chính cậu chủ động đến đây, sao vẫn cảm thấy xấu hổ.
Đổng Dịch di chuyển bàn tay, thấy mặt cậu bị nghẹn đỏ, hôn lên mặt cậu một cái rồi cười nói, “Tưởng là em đang nằm mơ?”
Tên khốn.
Lưu Khoa nhìn gương mặt tươi cười thiếu đánh của Đổng Dịch, rướn người kéo cái chăn trùm kín hai người, hung ác hôn xuống.
Đổng Dịch cười một tiếng, trấn an vuốt ve sau gáy cậu, phối hợp làm sâu thêm nụ hôn này.
Mặt trời lên cao, Lưu Khoa trốn sau lưng Đổng Dịch ra khỏi phòng.
“Chú Mục và anh trai không có ở đây, khỏi trốn.” Đổng Dịch buồn cười muốn kéo người nhát gan sau lưng ra.
Lưu Khoa né tránh tay hắn, sợ sệt thăm dò nhìn bốn phía, thấy trong hành lang quả nhiên không có bóng dáng anh trai và ba cậu, nhẹ nhàng thở ra, kéo kéo cái áo cao cổ cố ý mặc, nghiến răng nghiến lợi, “Bảo anh đừng để dấu trên cổ em, anh không nghe, anh trai và ba em chắc chắn sẽ thấy kỳ quái.”
“Chúng ta là chồng chồng chưa cưới, thân mật một chút cũng rất bình thường, anh trai và chú Mục sẽ không nói gì đâu.” Đổng Dịch an ủi nói.
Lưu Khoa liếc mắt, “Nếu vẻ mặt của anh không căng thẳng như vậy khi nói những lời này, có thể em sẽ tin một chút.”
Đổng Dịch nhớ đến sự hung tàn của anh vợ và ba vợ, mặc dù cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt đáng yêu của người trong lòng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi tan biến, nhịn không được sờ sờ mặt cậu rồi cúi người hôn một cái, sau đó nắm tay cậu bước nhanh xuống lầu, “Đi thôi, đi ăn sáng trước.”
Lưu Khoa vội kéo cổ áo, nghĩ anh trai và ba cậu chắc là đã phát hiện tối qua cậu ngủ trong phòng Đổng Dịch, đơn giản vò mẻ không sợ sứt, tùy ý Đổng Dịch nắm tay cậu đi xuống.
Hai người đồng thời xuất hiện, Mục Tu và Trình Thiên đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh nói gì đó đồng thời nhìn qua. Tầm mắt lạnh lùng không rõ đảo qua bàn tay nắm chặt của hai người, rồi nhanh chóng lướt lên mặt Lưu Khoa, thấy ánh mắt xấu hổ né tránh của cậu, hơi lạnh trong nháy mắt bắn ra, lạnh buốt hướng về Đổng Dịch.
Đổng Dịch vờ như không phát hiện chuyện gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh đứng đắn chào hai người, “Chú Mục, anh, chào buổi sáng.”
Lưu Khoa cũng cố gắng tự nhiên chào hỏi bọn họ, chẳng qua giọng nói nhỏ hơn so với bình thường rất nhiều.
Mục Tu không nói lời nào, ánh mắt nhìn Đổng Dịch giống như gián điệp quân thù đang dụ dỗ cải trắng quân ta.
Trình Thiên đứng dậy ra hiệu cho Lưu Khoa đến gần hắn.
Lưu Khoa nhìn Đổng Dịch, hắn trấn an vỗ vỗ cậu, buông tay cậu ra đi đến ngồi xuống đối diện Mục Tu.
“Tiểu Khoa đi ăn sáng trước đi.” Mục Tu lên tiếng.
Lưu Khoa muốn nói gì đó, lại bị Trình Thiên ôm vai kéo đi.
“Có thể ăn dầu mỡ và đồ cay không?” Vẻ mặt Trình Thiên bình tĩnh hỏi.
“A? Đương nhiên có thể…” Lưu Khoa trả lời nửa chừng bỗng nhiên nhận ra ý tứ trong câu hỏi của Trình Thiên, gương mặt không tiền đồ đỏ lên, vừa lúng túng vừa xấu hổ giải thích, “Em và Đổng Dịch không có, không có… Không cần kiêng ăn món gì cả, chúng em không có…”
Trình Thiên đánh giá thần sắc của cậu, thấy tư thế đi đứng của cậu cũng bình thường, suy nghĩ cong quẹo đường khác, nhớ lại dáng vẻ đi đường thong dong của Đổng Dịch, trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Hắn không được? Hay em là…” Nói xong giơ một ngón tay ra.
Đây là cái đề tài quỷ gì! Tại sao anh trai thoạt nhìn vắng ngắt tẻ nhạt lại nói với em trai vấn đề này! Ngoại trừ lắc đầu Lưu Khoa đã không biết nói gì thêm nữa.
“Có tiền đồ một chút.” Trình Thiên ấn Lưu Khoa ngồi xuống bàn ăn, đặt bữa sáng xuống trước mặt cậu, ám chỉ nói, “Chiều cao không thể quyết định tất cả.”
Đây là đang cổ vũ cậu làm mặt trên sao… Lưu Khoa vùi đầu ăn cơm, quyết định từ giờ trở đi vờ như không nghe thấy, đề tài này thật sự không thích hợp nói lúc ăn cơm.
Trình Thiên ngồi đối diện khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt sâu kín lạnh lùng, dường như đang đánh giá cái gì, thỉnh thoảng sẽ lấy di động ra ấn vài cái, ấn xong lại tiếp tục sâu kín lạnh lùng nhìn cậu.
Bữa sáng này chắc chắn sẽ không tiêu hóa tốt… Lưu Khoa buồn bực lấp đầy cái bụng, rất muốn đấm chết chính mình hôm qua chạy đến phòng Đổng Dịch làm gì.
Trong phòng khách, Mục Tu đánh giá Đổng Dịch từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị hoàn toàn không có ý muốn kiềm nén chút nào.
Đổng Dịch ngay ngắn ngồi đó mặc ông đánh giá.
Thật lâu sau, ngay lúc Đổng Dịch cảm thấy ba vợ sẽ bạo phát đánh hắn, đối phương mở miệng nói chuyện, thái độ vậy mà rất ôn hòa.
“Lát nữa đi cùng Tiểu Khoa đến vườn hoa, để Tiểu Khoa trò chuyện với mẹ nó một lúc, được rồi, đi ăn sáng thôi.”
Đổng Dịch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mục Tu đã cầm tờ báo cúi đầu lật xem, lộ ra một nụ cười, “Dạ, cám ơn chú Mục.”
Mục Tu khoát tay, từ chối dời tầm mắt lên người hắn, dù sao tay đang ngứa muốn đánh người.
Nụ cười trên mặt Đổng Dịch càng lớn, tâm trạng vui vẻ đứng dậy đi vào phòng ăn… Sau đó bị anh vợ mặt lạnh đánh từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
“Tiểu Khoa, ăn nhiều một chút, chú Mục nói em có thể đăng ký tham gia doanh trại huấn luyện, rèn luyện cơ thể rắn chắc một chút. Sau này anh sẽ dạy em đánh *Thái quyền, em phải chăm chỉ học.” Anh vợ vừa nói ánh mắt vừa lạnh buốt nhìn qua bên này.
* Thái quyền: Muay thái. Muay Thái có kỹ thuật chiến đấu vô cùng tàn bạo, còn được gọi là Nghệ thuật bát chi, tức là chiến đấu bằng cả tay, chân, cùi chỏ, đầu gối, với nguyên tắc ra đòn dứt điểm nhanh, áp đảo đối phương không có cơ hội chống trả. Tham khảo thêm
Đổng Dịch: “…”
“Hai người ăn đi.” Trình Thiên nói xong đứng dậy, lấy một phần cháo trắng thoạt nhìn vô cùng nhạt nhẽo đặt trước mặt Đổng Dịch, ngoài cười nhưng trong không cười, “Gần đây hình như cậu có chút nóng trong người, bữa sáng ăn món này đi, đến vội nên người giúp việc không chuẩn bị nhiều nguyên liệu, ăn tạm.” Nói xong lưu lại cho Đổng Dịch một bóng dáng lãnh khốc, cả người tỏa khí lạnh bước đi.
Đổng Dịch cúi đầu nhìn bát cháo, sờ sờ cần cổ.
Lưu Khoa ngẩng đầu khỏi bữa sáng tràn đầy hương vị của cậu, múc một nửa bát cháo của Đổng Dịch sang bát cậu, sau đó chia nửa bữa sáng của cậu cho hắn rồi nói, “Anh em chỉ hù dọa anh thôi, anh ấy chuẩn bị bữa sáng này cho em rõ ràng không phải phần của một người, mau ngồi xuống ăn đi, ba gọi anh lại nói gì vậy? Anh… có bị đánh không?”
Đổng Dịch nháy mắt như xuân về hoa nở, cúi người hôn cậu một cái, sau đó ngồi xuống cạnh cậu cùng ăn sáng, trả lời nói, “Không có, ba em bảo anh sau khi ăn sáng xong đi đến vườn hoa với em gặp dì, đừng lo lắng, ăn cơm đi.”
Lưu Khoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng nhoài qua hôn hắn một cái, nói tiếp, “Chúng ta ăn nhanh đi, em muốn giới thiệu anh với mẹ.”
Đổng Dịch thích cậu dùng từ “chúng ta” như thế, trộm lấy điện thoại di động ra chụp dáng vẻ đang ăn sáng của cậu, đăng lên nhóm chat.
Đổng Dịch: Bà Đổng nói muốn dẫn tôi đi gặp người lớn trong nhà. [ hình ảnh ]
Văn phòng Hòa Tam Thập Liễu Kim: Chúc hai người hạnh phúc.
Chú Tiền: Ở nhà trước mặt người lớn nhớ đàng hoàng, Cục Ngốc tốt lắm, ông Đổng rất thích nó, không cần bận tâm.
Văn phòng Hòa Tam Thập Cổ Tấn: Ông chủ! Anh có thời gian đăng trong nhóm chat lại không nghe điện thoại! Anh đi nước M có thể vòng qua văn phòng tổng công ty ở nước Y xử lý công việc không! Đồng nghiệp bên kia cần anh!
Văn phòng Hòa Tam Thập Rả Rích: Lầu trên đại khái là không muốn được nghỉ phép đột xuất.
Văn phòng Hòa Tam Thập Liễu Kim: Cổ Tấn, đến đây tôi mời ăn tối.
Đổng Dịch nhướng mày, quyết đoán không nhìn tin nhắn trả lời, nhắn tin cho Liễu Kim, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục ăn sáng.
Lưu Khoa nhận ra điện thoại đang rung, buông thìa thò tay vào túi áo, nghi hoặc nói, “Sao di động rung hoài vậy… Đúng rồi, anh vừa lấy điện thoại di động làm gì thế, có công việc sao? Lần này anh theo giúp em lâu như vậy, phòng làm việc có sao không?”
“Không có việc gì, Liễu Kim sẽ xử lý tốt.” Đổng Dịch rút điện thoại khỏi tay Lưu Khoa, thấy quả nhiên là Cổ Tấn tìm đến Lưu Khoa, quyết đoán xóa bỏ tin nhắn, nói tiếp, “Sau khi xong xuôi mọi việc có muốn tìm David tụ họp không? Hình như thời gian hắn trở về không khác chúng ta lắm.”
“Anh lấy di động của em làm gì.” Lưu Khoa đoạt lại điện thoại, thấy trong nhóm chat có tin mới, ấn mở thì ra là Đổng Dịch đăng, lập tức không được tự nhiên tắt đi, phụng phịu nói rằng, “Cứ thích chụp lung tung, ăn nhanh đi, nguội là không ăn được, em sẽ hẹn thời gian với David bên kia.”
Đổng Dịch thấy cậu không chú ý đến bình luận trong nhóm chat, trong lòng buông lỏng, nghe lời cậu thành thật ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn xong hai người ra vườn hoa bái tế Trình Nghiên Nhã, sau đó trở lại biệt thự dùng cơm trưa rồi ngồi chờ.
“Anh, chúng ta đang chờ cái gì vậy?” Lưu Khoa có chút không rõ tình huống. Chuyến xuất ngoại lần này, cậu chỉ biết ba và anh trai đã có kế hoạch đối với Hứa Kiến Quốc, tình hình cụ thể cậu lại không rõ. Lưu Khoa có hỏi qua nhưng anh trai và ba sợ cậu lo lắng nên chỉ giải thích đơn giản.
Trình Thiên pha trò ngon cho mọi người, buông ấm trà cầm tách của hắn lên, tư thế thoải mái dựa vào ghế sô pha, nói, “Chờ Hứa Kiến Quốc chủ động đến cửa khiêu khích.”
“Nhưng không phải ông ta đang giả bệnh ở viện điều dưỡng…”
“Sẽ có người giúp ông ta thoát ra để dạy bảo “thằng bất hiếu” là anh đây.” Ngón tay Trình Thiên gõ gõ lên tay vịn trên ghế sô pha, nụ cười trên mặt hơi lạnh lùng, “Bây giờ chờ xem hiệu suất làm việc của Wales có cao hay không thôi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên một người giúp việc vẻ mặt sốt ruột chạy đến, nói với Trình Thiên, “Tiên sinh, bên ngoài có một đám người đến, nói muốn tìm ngài, tôi bảo bọn họ chờ, nhưng bọn họ lại…”
“Trình Thiên ở đâu!”
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe nhưng rất to từ cửa truyền đến, ngay sau đó cánh cửa bán mở được đẩy ra hoàn toàn, một người đàn ông đẹp trai tóc nâu ăn mặc sang trọng nhưng ngôn ngữ và hành vi lại giống như đại ca xã hội đen dẫn theo một đám người đi vào, hai mắt màu xanh lam nhìn quét một vòng, tầm mắt đảo qua Mục Tu và Đổng Dịch hơi dừng lại, cuối cùng dừng lại trên người Trình Thiên, giọng nói không tốt, “Anh chính là tên khốn Trình Thiên kia?”
Khí thế trên người Mục Tu đột nhiên trở nên sắc bén, “Chú ý thái độ của cậu!”
Mục Tu nói tiếng Trung, người đàn ông tóc nâu nghe không hiểu, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng hắn bị giọng nói Mục Tu thu hút. Hắn cẩn thận đánh giá Mục Tu, cau mày, hơi thu liễm rồi nói, “Tôi vô tình mạo phạm ngài, tôi đến là muốn mời Trình Thiên tiên sinh đi gặp cha già đang bệnh nặng của anh ta một chút. Quốc gia của mọi người có một châm ngôn rất đúng, *bách thiện hiếu vi tiên, nhưng thật đáng tiếc, vị này hình như chưa từng nghe qua câu này.”
* Bách thiện hiếu vi tiên: Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đầu.
Người này không vô lễ như trong truyền thuyết, chỉ là hình như không đầu óc.
Trình Thiên đặt tách trà xuống, trấn an liếc nhìn người nhà một cái, sau đó đứng dậy nói, “Kutch thiếu gia, chờ đã lâu, đi thôi.”
Kutch Sharman không ngờ Trình Thiên sẽ phối hợp như vậy, hơi bị dọa nói, “Anh biết tôi? Anh đồng ý đi theo tôi?”
Ai mà không biết tiểu thiếu gia ngu ngốc nhất nhà Sharman. Quả nhiên rất ngốc, thật sự là uổng phí dáng vẻ thông minh này. Trình Thiên gật gật đầu xem như đáp lời, nhìn Mục Tu nói, “Chú muốn đi với con không?”
Mục Tu cũng đứng lên nói, “Đương nhiên.”
Lưu Khoa đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Tu, dùng hành động bày tỏ cậu cũng muốn đi. Lần này Đổng Dịch xuất ngoại chính là đi theo đuôi Lưu Khoa, tất nhiên cũng đi theo.
Vì thế dẫn một đám người đến đây, chuẩn bị tức giận trói gô thằng con bất hiếu, Kutch choáng váng, những người này phối hợp thật tốt, mua một đưa thêm ba.
“Tiểu thiếu gia, bọn họ nhiều người, xe của chúng ta không đủ.” Một trong những tên đàn em Kutch mang đến tiến lên tri kỷ nhắc nhở.
Trình Thiên nhìn qua, có ý tốt giải vây, ” Tự chúng tôi có xe, không cần mấy người chuẩn bị.”
Kutch bị ánh mắt xinh đẹp của Trình Thiên nhìn, đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt, tức giận quát tên đàn em, “Không đủ chỗ ngồi tụi bây không biết lưu lại vài đứa rồi tự gọi xe về sao! Có biết làm việc không, ngu muốn chết!”
Đàn em rụt đầu không nói.
Trình Thiên nở nụ cười châm biếm. Tên cầm đầu ngu ngốc, đàn em cũng ngốc, thật không rõ mấy tên hung tàn nhà Sharman dạy em trai thế nào, thế mà dạy người thành như vậy, thảo nào phu nhân Sharman bị thằng con này làm tức giận đến nỗi vào ở trong viện điều dưỡng.
Kutch bị Trình Thiên cười như vậy càng không được tự nhiên, vừa chạy ra ngoài vừa quát, “Lăn đi lái xe! Đi đi đi!”
Lưu Khoa vốn có chút khẩn trương, bị phản ứng này của Kutch làm cho cậu không căng thẳng nổi nữa, thậm chí cảm thấy hơi buồn cười, người này thật sự là… Rống lớn tiếng như cậy, so với đàn em còn chạy nhanh hơn, ngay cả quay đầu nhìn anh cậu cũng không dám, làm như anh trai đáng sợ lắm vậy… Không phải hắn vừa mới hùng hổ muốn đến trói người sao?
Kutch dẫn theo không ít người, ước chứng ngồi đầy năm chiếc xe, như là sợ Trình Thiên lái xe bỏ chạy giữa đường, hắn không chỉ bảo đàn em vây xe của Trình Thiên vào giữa, mà chính hắn còn ngồi vào xe của Trình Thiên.
Chỉ có Trình Thiên có bằng lái xe ở nước M, nên người lái xe cũng là Trình Thiên. Mục Tu ngồi ở ghế phó lái, Lưu Khoa và Đổng Dịch ngồi phía sau, thêm Kutch chen vào, vậy mà không biết xấu hổ ngồi giữa Lưu Khoa và Đổng Dịch.
Gần đây Lưu Khoa đang khổ luyện tiếng Anh, thấy Kutch ngồi yên không chớp mắt nhìn phía trước, thoạt nhìn dáng vẻ có chút dọa người, nhớ đến lần trước Đổng Dịch đã giải thích sơ sơ tình huống với cậu, thử thăm dò nói, “Chào anh, gần đây tôi đang học tiếng Anh, anh có thể giúp tôi luyện khẩu ngữ không?”
Lưu Khoa nói rất chậm, còn hơi ấp úng, nhưng ngữ pháp và phát âm từ đơn rất chuẩn, Kutch nghe hiểu, quay đầu cau mày nhìn Lưu Khoa, trong đôi mắt xanh lam dường như lóe lên một tia hung dữ.
Đổng Dịch bắt đầu bẻ ngón tay, vang lên tiếng răng rắc.
Trình Thiên liếc nhìn Kutch một cái thông qua kính chiếu hậu, thấy khoảng cách trước và sau xe vẫn đủ, vừa lúc đến một chỗ rẽ, liền bình tĩnh làm một cú *drift.
*Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó, người lái xe cố tình làm thừa lái, gây ra sự trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao. Tham khảo thêm .
Kutch ngồi ở giữa không có chỗ vịn tay, chật vật ôm lưng ghế phía trước ổn định cơ thể, nhăn mặt nhìn cái gáy Trình Thiên một lúc, thấy Trình Thiên lại có ý bẻ tay lái, vội nghiêng đầu hướng Lưu Khoa nở một nụ cười vặn vẹo, sau đó nói, “Ham học hỏi là điều tốt đẹp nhất của nhân loại, thân là một người nước M nhiệt tình, tôi rất vui lòng.”
“… Cám ơn sự nhiệt tình của anh.” Lưu Khoa cố gắng không nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Kutch, sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói, “Xin hỏi anh biết địa chỉ của anh tôi từ nơi nào?”
Kutch ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh cậu? Ai?”
Lưu Khoa chỉ chỉ Trình Thiên đang lái xe.
Kutch không ngoáy lỗ tai nữa, hắn lấy điện thoại ra ấn một dãy số, sau đó bị vô tình từ chối không tiếp.
Được rồi, mẹ vẫn như cũ không để ý tới hắn.
Kutch cất di động, nhìn Lưu Khoa, quyết định đem vấn đề này nói một lần, lời lẽ chính nghĩa nói, “Hai anh em cậu sao có thể bất hiếu với cha như vậy, mặc kệ ông ấy bệnh nặng nằm trong viện điều dưỡng cũng không đến thăm! Còn từ chối liên hệ với bác sĩ, hai người thật sự hơi quá đáng! Tình yêu của cha mẹ là vĩ đại nhất trên thế giới! Nếu như không có mẹ tôi, có thể tôi đã chết trong nghèo đói rồi, mẹ tôi là người hoàn mỹ dịu dàng nhất trên thế giới này!”
Lưu Khoa khó khăn tiêu hóa câu nói siêu nhanh này của hắn, trả lời, “Nhưng ba của tôi đang ở đây, ông ấy rất khỏe mạnh.” Nói xong chỉ chỉ người trên ghế phó lái.
Kutch bị nghẹn, “Cái gì? Đây là ba của cậu?! Vậy người ở bệnh viện là ai?”
Vẻ mặt Lưu Khoa nghiêm túc, nói tiếp, “Người ở bệnh viện là chồng trước của mẹ tôi, là ba ruột của anh trai tôi, ông ta đã có vợ ở quê nhà còn lừa gạt mẹ tôi, lúc mẹ tôi đang mang thai anh trai tôi ông ta đã đón vợ ở quê nhà đến, liên kết với vợ ông ta chiếm đoạt tài sản của ông ngoại tôi, còn giam cầm mẹ tôi cho đến lúc mẹ sinh anh trai. Sau đó mẹ mang anh trai bỏ trốn, vài năm sau bất hạnh bị ông ta bắt được, giam cầm ngược đãi cho đến lúc mất đi. Lần này tôi và ba trở về cùng anh trai, chính là muốn cho ông ta chịu trừng phạt nên có, chúng tôi đã thu thập đủ bằng chứng chuẩn bị đưa ông ta vào tù.”
Kutch trợn mắt há hốc mồm, chuyện này, chuyện này hoàn toàn khác với những gì hắn nghe nói.
Lưu Khoa thấy hắn trợn mắt, hỏi tiếp, “Bây giờ, mời anh thành thật nói cho tôi biết, ba của anh trai tôi thật sự bị bệnh sao?”
Chịu một đòn, vẻ mặt Kutch trở nên trống rỗng trong chớp mắt, hắn vội lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, vẫn bị từ chối không nhận như cũ, hắn gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, dứt khoát gọi cho anh cả hắn, chờ điện thoại chuyển được liền gào thét nói, “Anh! Mẹ bị lừa! Bạn mới của mẹ ở viện điều dưỡng là một tên lừa đảo!” Gào xong hắn cạch một tiếng cúp điện thoại, lại bắt đầu gọi cho anh hai, anh ba, chị tư, anh năm, lặp lại một lời y hệt.
Trình Thiên lại bình tĩnh làm một cú drift.
Cơ thể Kutch vọt lên phía trước lần thứ hai ôm lưng ghế, lần này trong mắt thật sự phát ra một tia hung ác, “Khốn nạn! Dám lừa gạt người mẹ tốt bụng của tôi!”
Lưu Khoa chờ hắn ngồi vững rồi trấn an cười cười, tiếp tục thong thả hỏi, “Khốn nạn phải nhận được trừng phạt, bây giờ chúng ta tiếp tục luyện khẩu ngữ đi.”
Kutch nhìn gương mặt tươi cười hiền lành của Lưu Khoa, đột nhiên cảm thấy sau gáy hơi lạnh, buông lưng ghế ra gật đầu, thấp giọng nói, “Được, được, dù sao tôi cũng là một người nước M rất nhiệt tình…”
_________________
Hoa đào của anh Thiên xuất hiện rồi ^ω^