Chương : 1
Giới thiệu:
-Tác giả:Lynn
-Đây là truyện đầu tiên mình tự sáng tác,có gì sai sót mong các bạn góp ý.
-Nhân vật chính:Vương Túc Ngạn x Vệ Cát.
-Enjoy!!!
“Anh...cái tên lưu manh mặt than kia!”
“Tôi không lưu manh.”
“Tôi mặc kệ,anh đứng lại cho tôi!!!”
Trường đại học T, là nơi tập hợp những sinh viên có điểm thi cao nhất thành phố X. Săm soi bộ đồng phục đã được đính phù hiệu ngay ngắn, Vệ Cát mỉm cười một cách mãn nguyện. Cậu đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi,đại học T là ước mơ của cậu.Nhanh chóng mặc đồng phục rồi xuống nhà ăn sáng, Vệ Cát đã nghe tiếng em trai lanh lảnh:
-Anh hai, không phải hôm nay tựu trường sao? Sao giờ này mới xuống?
-Cái gì mà giờ này, em nói cái gì thế?
Vệ Bạch nghe anh trai nói xong, lắc đầu ngao ngán rồi chỉ tay lên đồng hồ:
-Anh hai yêu dấu à, anh xuống Trái Đất đi,ở trên đó lâu quá rồi không muốn xuống nữa sao? Bây giờ là 7g30 rồi!
Vệ Cát nghe như sét đánh ngang tai rồi ba chân bốn cẳng chạy ào ra cửa, vội vã mang giày bata rồi lấy xe đạp phóng như bay đến trường, trong đầu thầm nghĩ: “Vệ Cát a Vệ Cát, mày ngắm đồng phục mới rồi bị mù mờ luôn rồi à, ngày đầu tiên mà đến trễ thì làm sao đây??“. Xe của cậu “kít” một tiếng,“Chạy đến cuối đường rồi mà sao không thấy trường nhỉ,mình nhớ nhầm đường rồi hay sao?”, không để ý mà va chạm người phía trước.
-Hey, xin lỗi nhé! -Vệ Cát vừa huýt sáo vừa nói.
Người phía trước coi cậu như không khí, không ừ không hử, tiếp tục chạy xe lên phía trước. Vệ Cát cảm thấy kì quặc, không phải là mình xin lỗi thiếu thành ý chứ, sao tên kia không có biểu hiện gì hết nhỉ?”Tên này hẳn là không nghe thấy đi?“.Vệ Cát vụt lên phía trước, chỉnh sửa biểu cảm sao cho chân thành một chút,rồi nói với cái tên lạnh lùng:
-Này, vừa nãy tôi sơ ý quẹt xe vào người cậu, cho tôi xin lỗi nhé.
Bây giờ tên kia mới ngẩng mặt lên nhìn cậu, Vệ Cát liếc mắt nhìn hắn, bất chợt ngẩn ngơ. Trước mắt cậu là một tên có đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp, gương mặt phi thường anh tuấn, mái tóc nâu hạt dẻ, tất cả đều hoàn hảo. Tên kia bị nhìn chằm chằm,không nhịn được khó chịu lên tiếng:
-Tôi không phải là người ngoài hành tinh, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Còn nữa, tôi không điếc cũng không phải không có cảm giác, tôi biết cậu va vào tôi và nói xin lỗi rồi. Mà cậu không biết im lặng là đồng ý rồi sao?
Vệ Cát đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nghe tiếng nói mới giật mình cười trừ:
-À, vậy sao?- Cậu nhìn chiếc áo sơ mi trên người hắn,nhận ra một điều cực kì thú vị:hắn với mình chung trường, hắn với mình chung trường,...rồi khéo léo chuyển đề tài-Cậu cũng là sinh viên trường T?
Không có tiếng đáp lại, tên kia xoay mặt đi, Vệ Cát cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc, không phải trên áo có logo trường đã rất rõ ràng rồi sao. “Mày vô vị thật đấy Vệ Cát“. Bỗng nhớ ra mục đích của mình, Vệ Cát tiếp tục mặt dày bắt chuyện với tên kia:
-Cậu biết trường mình ở đâu không thế?
-Sinh viên năm nhất sao?
-Ừ.
-Tôi năm ba rồi.
-Năm...b..ba?-Vệ Cát ngượng ngùng, lúc nãy nói năng thất lễ quá, còn xưng cậu-tôi với người ta nữa chứ. -À..vâng,anh...có thể chỉ cho em đường tới trường được không?
-Cậu bị mù đường sao?
-Em...chỉ là...
Hắn liếc nhìn đồng hồ, nói:
-Vì cậu mà tôi trễ giờ rồi. Đã trễ rồi...ừm,thì cho trễ luôn vậy.
Cậu tá hỏa, nhìn vào đồng hồ của mình. Oh my god, đã 8g rồi sao. Tiêu thật rồi!
-Có gì phải sợ chứ? Đi theo tôi.
Vệ Cát như một con robot gật đầu cái rụp rồi lẽo đẽo theo sau hắn. Trong đầu cậu rối như một mớ bòng bong, đầu tiên là trễ giờ học rồi, thứ hai là nghĩ cách để không bị kỉ luật và cuối cùng là suy nghĩ về con người trước mặt. Tên kia thấy vẻ mặt cậu biến hóa liên tục, cảm thấy buồn cười nhưng gương mặt vẫn không có chút cảm xúc,lạnh lùng hỏi:
-Chưa bao giờ đi trễ?
Hỏi cứ như hỏi cung người ta vậy.
-Chưa.
-Tên gì?
-Vệ Cát.
-Khoa nào?
-Tin.
Tên kia hỏi cái gì,Vệ Cát lập tức trả lời như một cái máy được lập trình sẵn.A,a,Vệ Cát à,sao mày lại khai hết ra chứ,mẹ đã bảo là không được trả lời người lạ một cách...như vậy mà.Vệ Cát không chịu bị thiệt,cậu hỏi lại:
-Anh tên gì?Là con lai sao?Học ở khoa nào?Có ở kí túc xá không?-Cậu tuôn một tràng câu hỏi.
-Không cần biết.
-Sao lại không cần biết?Không phải không biết sớm thì cũng biết muộn sao?
-Vậy đợi muộn đi rồi biết!
-Muốn biết bây giờ.
-Muốn thì tự đi mà tra.
Nói chuyện với tên này quả thật tức chết mà.Vệ Cát bực mình,cậu im lặng đạp xe.Xe của hai người chạy lên phía trước,quẹo trái rồi ra đến đường lớn.Trường đại học T hiện lên trước mắt Vệ Cát.Ngôi trường có quy mô vô cùng hoành tráng với năm tòa nhà cao tầng phục vụ cho việc học tập,một tòa nhà để thực hành nghiên cứu và một tòa nhà dành cho các sinh viên vui chơi,giải trí.”Wow, từ nay mình sẽ học ở trường này sao,ôi,thích chết đi được!“.Miệng Vệ Cát ngoắc rộng hết cỡ,cậu quên hờn dỗi ban nãy,ngoảnh mặt sang nhìn hắn:
-Trường mình đẹp thật đấy.À mà điểm thi của anh là bao nhiêu thế?
Tên kia nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu,tâm tự nhiên có một chút dao động:
-Cao nhất năm ba.
Nghe tên kia nói xong,Vệ Cát trừng đôi mắt nâu to tròn của mình,miệng lắp bắp:
-Anh...không phải là...đang đùa chứ?
-Đùa với cậu tôi có thêm miếng mỡ nào sao?-Sao cái tên Vệ Cát ngốc này cứ nhìn mình như sinh vật lạ vậy nhỉ.Nói rồi hắn trực tiếp lơ cậu,đi thẳng vào cổng trường.
-Này,tôi đang hỏi anh mà...Nhưng không phải chúng ta sẽ quang minh chính đại đi vào trong trường chứ?
-Không quang minh chính đại chứ không lẽ đi lén lén lút lút?
-Sẽ bị kỉ luật.
-Tôi không quan tâm.
-Đợi tôi với,cái tên lưu manh mặt than kia!
Hắn nhíu mày,không hài lòng đáp:
-Tôi không lưu manh.
Vệ Cát tiếp tục lớn tiếng:
-Tôi mặc kệ,anh đứng lại cho tôi...Được rồi,anh không lưu manh,chỉ có mặt than thôi.
Hắn không trả lời.
Hai người chậm rãi bước vào cổng trường.Lúc này,sân trường không một bóng người,chỉ còn một vài giáo viên lên lớp muộn.Thời tiết chuyển sang thu,không khí man mát,lá vàng chầm chậm rơi trên sân tạo nên một khung cảnh lãng mạn chốn học đường như trong phim Hàn Quốc.Nhưng bây giờ Vệ Cát không còn tâm trí thưởng thức cảnh đẹp,cơn gió lạnh thổi qua làm cậu rùng mình,núp sau lưng tên kia như một chú cún con.Tên kia dắt xe vào trường,ra hiệu cho cậu làm theo,Vệ Cát chần chừ mãi mà không chịu nhúc nhích,cho đến khi thầy giám thị từ đâu bước đến,cất giọng nghiêm nghị:
-Này,hai cậu kia,làm gì mà giờ này mới tới trường?Ngày đầu tiên của năm học đã không có kỉ luật như vậy rồi sao?Sinh viên thời nay,quả thực một chút phép tắc cũng không có!
Tuy không phải lần đầu tiên bị giám thị la rầy về việc đi học muộn do bản tính lơ đãng của mình,nhưng dù sao cũng mới bước chân vào trường mới,bị thầy nói như thế,trong lòng Vệ Cát không ngừng tự trách mình.Haizz,ngày đầu tiên đã xui xẻo như vậy rồi,không biết những ngày tiếp theo sẽ tàn tạ như thế nào nữa đây.Vệ Cát còn chưa kịp mở miệng giải thích,tên mặt lạnh quay sang thầy giám thị,nở nụ cười:
-Thầy à,em với tân sinh viên này là hàng xóm,xe đạp của em ấy không may bị bể lốp,em giúp em ấy vá lại một chút nên mới đến trễ,mong thầy bỏ qua.
Thầy giám thị không tin vào mắt mình,kinh ngạc mở to mắt nhìn Thư kí Hội học sinh cười tươi lần đầu,đẹp đến chói mắt.Vệ Cát cũng nhất thời đơ người,não đình công,không có phản ứng.Tên kia không đợi hai người nói,tiếp tục lời nói dối vô hại:
-Em ấy là người mới,còn chưa quen,sẽ không có lần sau.-Tên kia nhẹ nhàng vỗ đầu Vệ Cát,giọng nói trở nên vô cùng ôn nhu.
-Được...rồi.Hai em vào đi...-Tay thầy giám thị vô thức chỉ chỉ,tên kia khôi phục vẻ mặt thường thấy,một tay dắt xe của mình,tay còn lại nắm lấy cổ tay Vệ Cát,dắt đi rất tự nhiên.Đến khi gửi xe xong,Vệ Cát mới tỉnh ra,cậu thầm nghĩ,“Thay đổi vẻ mặt nhanh đến vậy sao?“.Nụ cười đó...rất ấm áp,có chút miễn cưỡng...Nhưng nó vẫn khiến cậu tâm động. Thấy cậu bỗng dưng ngưng liến thoắng,tên kia cũng mặc kệ,không nói gì thêm.Người đi lúc nào cũng không hay,lúc Vệ Cát phát hiện ra thì người đó đã khuất bóng ở thang máy.
Cậu bỏ qua suy nghĩ về cái tên kia,nhanh nhẹn bước đến trước bảng thông báo,tay hướng lên dò danh sách lớp.Vệ Cát tay tìm,miệng lẩm bẩm:
-Vệ Cát,Vệ Cát,Vệ Cát...A,tìm thấy rồi,lớp C1...C1,hmm,ở đâu nhỉ?...Khu C,dãy Z,lầu 5.-Vệ Cát sau khi tìm được lớp,chỉnh lại đồng phục cho ngay ngắn rồi hướng đến khu C,chạy hết tốc lực đến lớp.”Ai nha,khu C cũng khá gần,tí nữa giải thích với giáo viên chủ nhiệm như lúc nãy tên kia nói là được“.Chạy đến chỗ thang máy,Vệ Cát bấm nút liên hồi.Chờ một lúc,thang máy vẫn không hoạt động.Vệ Cát bất chợt liếc nhìn sang cái bảng màu đỏ chói mắt bên cạnh,hận không thể chửi thề rồi đập tan cái thang máy.Dòng chữ được in đậm:“Sau thời gian quy định là 8g(buổi sáng) và 14g(buổi chiều),thang máy sẽ không hoạt động.Nếu có nhu cầu,xin hãy đi thang máy chuyên dụng của giáo viên hoặc sử dụng thang bộ.Cảm ơn!“.Cmn,quy định quỷ quái gì thế này,tức chết ông rồi!!!
Vệ Cát đấm vào tường,cắn răng mò lên cầu thang bộ,chạy hồng hộc lên lầu 5 với tốc độ không tưởng.Bước chân đến bậc thang cuối cùng để lên lầu 5,cậu thở phì phò,chân mày nhíu lại.Chân tiếp tục bước đi,nhìn hàng lang vắng vẻ,Vệ Cát lập tức phát hiện ra lớp C1.Cậu bất giác nhoẻn miệng cười,không để ý lớp học này có chút kì lạ.
-Tác giả:Lynn
-Đây là truyện đầu tiên mình tự sáng tác,có gì sai sót mong các bạn góp ý.
-Nhân vật chính:Vương Túc Ngạn x Vệ Cát.
-Enjoy!!!
“Anh...cái tên lưu manh mặt than kia!”
“Tôi không lưu manh.”
“Tôi mặc kệ,anh đứng lại cho tôi!!!”
Trường đại học T, là nơi tập hợp những sinh viên có điểm thi cao nhất thành phố X. Săm soi bộ đồng phục đã được đính phù hiệu ngay ngắn, Vệ Cát mỉm cười một cách mãn nguyện. Cậu đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi,đại học T là ước mơ của cậu.Nhanh chóng mặc đồng phục rồi xuống nhà ăn sáng, Vệ Cát đã nghe tiếng em trai lanh lảnh:
-Anh hai, không phải hôm nay tựu trường sao? Sao giờ này mới xuống?
-Cái gì mà giờ này, em nói cái gì thế?
Vệ Bạch nghe anh trai nói xong, lắc đầu ngao ngán rồi chỉ tay lên đồng hồ:
-Anh hai yêu dấu à, anh xuống Trái Đất đi,ở trên đó lâu quá rồi không muốn xuống nữa sao? Bây giờ là 7g30 rồi!
Vệ Cát nghe như sét đánh ngang tai rồi ba chân bốn cẳng chạy ào ra cửa, vội vã mang giày bata rồi lấy xe đạp phóng như bay đến trường, trong đầu thầm nghĩ: “Vệ Cát a Vệ Cát, mày ngắm đồng phục mới rồi bị mù mờ luôn rồi à, ngày đầu tiên mà đến trễ thì làm sao đây??“. Xe của cậu “kít” một tiếng,“Chạy đến cuối đường rồi mà sao không thấy trường nhỉ,mình nhớ nhầm đường rồi hay sao?”, không để ý mà va chạm người phía trước.
-Hey, xin lỗi nhé! -Vệ Cát vừa huýt sáo vừa nói.
Người phía trước coi cậu như không khí, không ừ không hử, tiếp tục chạy xe lên phía trước. Vệ Cát cảm thấy kì quặc, không phải là mình xin lỗi thiếu thành ý chứ, sao tên kia không có biểu hiện gì hết nhỉ?”Tên này hẳn là không nghe thấy đi?“.Vệ Cát vụt lên phía trước, chỉnh sửa biểu cảm sao cho chân thành một chút,rồi nói với cái tên lạnh lùng:
-Này, vừa nãy tôi sơ ý quẹt xe vào người cậu, cho tôi xin lỗi nhé.
Bây giờ tên kia mới ngẩng mặt lên nhìn cậu, Vệ Cát liếc mắt nhìn hắn, bất chợt ngẩn ngơ. Trước mắt cậu là một tên có đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp, gương mặt phi thường anh tuấn, mái tóc nâu hạt dẻ, tất cả đều hoàn hảo. Tên kia bị nhìn chằm chằm,không nhịn được khó chịu lên tiếng:
-Tôi không phải là người ngoài hành tinh, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Còn nữa, tôi không điếc cũng không phải không có cảm giác, tôi biết cậu va vào tôi và nói xin lỗi rồi. Mà cậu không biết im lặng là đồng ý rồi sao?
Vệ Cát đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nghe tiếng nói mới giật mình cười trừ:
-À, vậy sao?- Cậu nhìn chiếc áo sơ mi trên người hắn,nhận ra một điều cực kì thú vị:hắn với mình chung trường, hắn với mình chung trường,...rồi khéo léo chuyển đề tài-Cậu cũng là sinh viên trường T?
Không có tiếng đáp lại, tên kia xoay mặt đi, Vệ Cát cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc, không phải trên áo có logo trường đã rất rõ ràng rồi sao. “Mày vô vị thật đấy Vệ Cát“. Bỗng nhớ ra mục đích của mình, Vệ Cát tiếp tục mặt dày bắt chuyện với tên kia:
-Cậu biết trường mình ở đâu không thế?
-Sinh viên năm nhất sao?
-Ừ.
-Tôi năm ba rồi.
-Năm...b..ba?-Vệ Cát ngượng ngùng, lúc nãy nói năng thất lễ quá, còn xưng cậu-tôi với người ta nữa chứ. -À..vâng,anh...có thể chỉ cho em đường tới trường được không?
-Cậu bị mù đường sao?
-Em...chỉ là...
Hắn liếc nhìn đồng hồ, nói:
-Vì cậu mà tôi trễ giờ rồi. Đã trễ rồi...ừm,thì cho trễ luôn vậy.
Cậu tá hỏa, nhìn vào đồng hồ của mình. Oh my god, đã 8g rồi sao. Tiêu thật rồi!
-Có gì phải sợ chứ? Đi theo tôi.
Vệ Cát như một con robot gật đầu cái rụp rồi lẽo đẽo theo sau hắn. Trong đầu cậu rối như một mớ bòng bong, đầu tiên là trễ giờ học rồi, thứ hai là nghĩ cách để không bị kỉ luật và cuối cùng là suy nghĩ về con người trước mặt. Tên kia thấy vẻ mặt cậu biến hóa liên tục, cảm thấy buồn cười nhưng gương mặt vẫn không có chút cảm xúc,lạnh lùng hỏi:
-Chưa bao giờ đi trễ?
Hỏi cứ như hỏi cung người ta vậy.
-Chưa.
-Tên gì?
-Vệ Cát.
-Khoa nào?
-Tin.
Tên kia hỏi cái gì,Vệ Cát lập tức trả lời như một cái máy được lập trình sẵn.A,a,Vệ Cát à,sao mày lại khai hết ra chứ,mẹ đã bảo là không được trả lời người lạ một cách...như vậy mà.Vệ Cát không chịu bị thiệt,cậu hỏi lại:
-Anh tên gì?Là con lai sao?Học ở khoa nào?Có ở kí túc xá không?-Cậu tuôn một tràng câu hỏi.
-Không cần biết.
-Sao lại không cần biết?Không phải không biết sớm thì cũng biết muộn sao?
-Vậy đợi muộn đi rồi biết!
-Muốn biết bây giờ.
-Muốn thì tự đi mà tra.
Nói chuyện với tên này quả thật tức chết mà.Vệ Cát bực mình,cậu im lặng đạp xe.Xe của hai người chạy lên phía trước,quẹo trái rồi ra đến đường lớn.Trường đại học T hiện lên trước mắt Vệ Cát.Ngôi trường có quy mô vô cùng hoành tráng với năm tòa nhà cao tầng phục vụ cho việc học tập,một tòa nhà để thực hành nghiên cứu và một tòa nhà dành cho các sinh viên vui chơi,giải trí.”Wow, từ nay mình sẽ học ở trường này sao,ôi,thích chết đi được!“.Miệng Vệ Cát ngoắc rộng hết cỡ,cậu quên hờn dỗi ban nãy,ngoảnh mặt sang nhìn hắn:
-Trường mình đẹp thật đấy.À mà điểm thi của anh là bao nhiêu thế?
Tên kia nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu,tâm tự nhiên có một chút dao động:
-Cao nhất năm ba.
Nghe tên kia nói xong,Vệ Cát trừng đôi mắt nâu to tròn của mình,miệng lắp bắp:
-Anh...không phải là...đang đùa chứ?
-Đùa với cậu tôi có thêm miếng mỡ nào sao?-Sao cái tên Vệ Cát ngốc này cứ nhìn mình như sinh vật lạ vậy nhỉ.Nói rồi hắn trực tiếp lơ cậu,đi thẳng vào cổng trường.
-Này,tôi đang hỏi anh mà...Nhưng không phải chúng ta sẽ quang minh chính đại đi vào trong trường chứ?
-Không quang minh chính đại chứ không lẽ đi lén lén lút lút?
-Sẽ bị kỉ luật.
-Tôi không quan tâm.
-Đợi tôi với,cái tên lưu manh mặt than kia!
Hắn nhíu mày,không hài lòng đáp:
-Tôi không lưu manh.
Vệ Cát tiếp tục lớn tiếng:
-Tôi mặc kệ,anh đứng lại cho tôi...Được rồi,anh không lưu manh,chỉ có mặt than thôi.
Hắn không trả lời.
Hai người chậm rãi bước vào cổng trường.Lúc này,sân trường không một bóng người,chỉ còn một vài giáo viên lên lớp muộn.Thời tiết chuyển sang thu,không khí man mát,lá vàng chầm chậm rơi trên sân tạo nên một khung cảnh lãng mạn chốn học đường như trong phim Hàn Quốc.Nhưng bây giờ Vệ Cát không còn tâm trí thưởng thức cảnh đẹp,cơn gió lạnh thổi qua làm cậu rùng mình,núp sau lưng tên kia như một chú cún con.Tên kia dắt xe vào trường,ra hiệu cho cậu làm theo,Vệ Cát chần chừ mãi mà không chịu nhúc nhích,cho đến khi thầy giám thị từ đâu bước đến,cất giọng nghiêm nghị:
-Này,hai cậu kia,làm gì mà giờ này mới tới trường?Ngày đầu tiên của năm học đã không có kỉ luật như vậy rồi sao?Sinh viên thời nay,quả thực một chút phép tắc cũng không có!
Tuy không phải lần đầu tiên bị giám thị la rầy về việc đi học muộn do bản tính lơ đãng của mình,nhưng dù sao cũng mới bước chân vào trường mới,bị thầy nói như thế,trong lòng Vệ Cát không ngừng tự trách mình.Haizz,ngày đầu tiên đã xui xẻo như vậy rồi,không biết những ngày tiếp theo sẽ tàn tạ như thế nào nữa đây.Vệ Cát còn chưa kịp mở miệng giải thích,tên mặt lạnh quay sang thầy giám thị,nở nụ cười:
-Thầy à,em với tân sinh viên này là hàng xóm,xe đạp của em ấy không may bị bể lốp,em giúp em ấy vá lại một chút nên mới đến trễ,mong thầy bỏ qua.
Thầy giám thị không tin vào mắt mình,kinh ngạc mở to mắt nhìn Thư kí Hội học sinh cười tươi lần đầu,đẹp đến chói mắt.Vệ Cát cũng nhất thời đơ người,não đình công,không có phản ứng.Tên kia không đợi hai người nói,tiếp tục lời nói dối vô hại:
-Em ấy là người mới,còn chưa quen,sẽ không có lần sau.-Tên kia nhẹ nhàng vỗ đầu Vệ Cát,giọng nói trở nên vô cùng ôn nhu.
-Được...rồi.Hai em vào đi...-Tay thầy giám thị vô thức chỉ chỉ,tên kia khôi phục vẻ mặt thường thấy,một tay dắt xe của mình,tay còn lại nắm lấy cổ tay Vệ Cát,dắt đi rất tự nhiên.Đến khi gửi xe xong,Vệ Cát mới tỉnh ra,cậu thầm nghĩ,“Thay đổi vẻ mặt nhanh đến vậy sao?“.Nụ cười đó...rất ấm áp,có chút miễn cưỡng...Nhưng nó vẫn khiến cậu tâm động. Thấy cậu bỗng dưng ngưng liến thoắng,tên kia cũng mặc kệ,không nói gì thêm.Người đi lúc nào cũng không hay,lúc Vệ Cát phát hiện ra thì người đó đã khuất bóng ở thang máy.
Cậu bỏ qua suy nghĩ về cái tên kia,nhanh nhẹn bước đến trước bảng thông báo,tay hướng lên dò danh sách lớp.Vệ Cát tay tìm,miệng lẩm bẩm:
-Vệ Cát,Vệ Cát,Vệ Cát...A,tìm thấy rồi,lớp C1...C1,hmm,ở đâu nhỉ?...Khu C,dãy Z,lầu 5.-Vệ Cát sau khi tìm được lớp,chỉnh lại đồng phục cho ngay ngắn rồi hướng đến khu C,chạy hết tốc lực đến lớp.”Ai nha,khu C cũng khá gần,tí nữa giải thích với giáo viên chủ nhiệm như lúc nãy tên kia nói là được“.Chạy đến chỗ thang máy,Vệ Cát bấm nút liên hồi.Chờ một lúc,thang máy vẫn không hoạt động.Vệ Cát bất chợt liếc nhìn sang cái bảng màu đỏ chói mắt bên cạnh,hận không thể chửi thề rồi đập tan cái thang máy.Dòng chữ được in đậm:“Sau thời gian quy định là 8g(buổi sáng) và 14g(buổi chiều),thang máy sẽ không hoạt động.Nếu có nhu cầu,xin hãy đi thang máy chuyên dụng của giáo viên hoặc sử dụng thang bộ.Cảm ơn!“.Cmn,quy định quỷ quái gì thế này,tức chết ông rồi!!!
Vệ Cát đấm vào tường,cắn răng mò lên cầu thang bộ,chạy hồng hộc lên lầu 5 với tốc độ không tưởng.Bước chân đến bậc thang cuối cùng để lên lầu 5,cậu thở phì phò,chân mày nhíu lại.Chân tiếp tục bước đi,nhìn hàng lang vắng vẻ,Vệ Cát lập tức phát hiện ra lớp C1.Cậu bất giác nhoẻn miệng cười,không để ý lớp học này có chút kì lạ.