Chương 13
Tiếng chuông báo vang lên trong dãy nhà dạy học, chú chim sẻ nhỏ đang đậu dưới mái hiên bị âm thanh lớn doạ cho giật mình, vội vàng vỗ cánh bay lên không trung.
Bóng của hai thiếu nữ in trên con đường loang lổ ánh sáng, những toà kiến trúc có phần xưa cũ được dây leo thường xuân bám quanh, mang theo cảm giác cổ kính. Vừa bước vào sảnh, mùi nước khử trùng đã bao vây lấy Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Rốt cuộc Ngụy Khinh Ngữ vẫn bị Quý Tiêu đưa đến phòng y tế của trường.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ nắm chiếc áo khoác đồng phục trên vai, hương Brandy đào nhàn nhạt bao bọc lấy thân thể nàng.
Nàng biết rằng mình không nên tin tưởng Quý Tiêu, nhưng vào khoảnh khắc nàng được người kia đỡ dậy thì đôi chân đã tự động nhấc lên đi theo cô ta rồi.
Ánh đèn trên hành lang khu y tế nhẹ nhàng rơi vào tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ, nàng cảm thấy cô gái trước mặt dường như có chút khác lạ so với lúc trước.
Bên trong phòng khám ngoại khoa là một nữ Beta trẻ tuổi, nhìn vết thương trên lòng bàn tay trái của Ngụy Khinh Ngữ, cô ấy không khỏi nhíu mày.
"Bạn nhỏ, em bị sao thế này?"
"Bị mảnh thuỷ tinh làm rách tay." Ngụy Khinh Ngữ thu lại suy nghĩ rồi đơn giản trả lời một câu.
"Bị mảnh thuỷ tinh làm cho bị thương cũng không sâu tới mức này, có người cố ý làm sao?" Bác sĩ vừa chuẩn bị tăm bông khử trùng vừa giảng đạo.
Ngụy Khinh Ngữ không nói gì, nàng không muốn ai biết chuyện vừa xảy ra khi nãy, cho dù chỉ là nửa phần.
Thế nhưng, bác sĩ lại không có ý định ngó lơ chuyện này.
"Thế nào, có phải bị người khác bắt nạt không. Mấy chuyện này không phải cứ nhịn là xong đâu, phải nói cho chủ nhiệm lớp biết."
Bác sĩ: "Em yên tâm, trường học sẽ xử lý mọi thứ công bằng."
Ngụy Khinh Ngữ hờ hững "Vâng" một tiếng, nói: "Nhưng vết thương này là do em tự gây ra, phiền cô giúp em xử lý một chút."
Giọng nói mang theo vẻ quạnh quẽ, sinh ra loại cảm giác cự tuyệt xa cách ngàn dặm đối với người khác.
Bác sĩ ngẩn người một lúc, rồi cầm tăm bông lên, "Được rồi, em không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa. Tiếp theo sẽ rất đau, em chịu khó một chút nhé."
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu rồi mở rộng lòng bàn tay, nàng ngồi thẳng trước bàn, mặc cho bác sĩ xử lý.
Bông cồn có i-ốt khử trùng màu nâu chậm rãi lau xung quanh miệng vết thương, nhưng mới lau được một vòng đã bị vết máu thấm đỏ.
Miệng vết thương bị ngấm nước, bắt đầu chuyển sang màu trắng.
Quý Tiêu đứng sau lưng Ngụy Khinh Ngữ âm thầm quan sát, mỗi lần tăm bông chấm xuống, tim cô lại nhói lên.
Cô không nhịn được mà liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, lại thấy sắc mặt nàng rất bình tĩnh. Ánh mắt lặng lẽ nhìn từng thao tác sát trùng miệng vết thương của bác sĩ, trên mặt không thấy lộ ra chút đau đớn nào.
Chẳng lẽ đây chính là nữ chính sao?
Quý Tiêu trong lòng không khỏi cảm thán, Ngụy Khinh Ngữ hoá ra lại có một trái tim mạnh mẽ đến vậy.
Một lúc sau, chiếc khay trên bàn phát ra tiếng "cạch" nhẹ.
Bác sĩ để cái nhíp trên tay xuống thở dài một hơi: "Nếu vết thương sâu thêm một chút nữa, thì phải khâu lại."
"Vâng." Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt đáp.
Bác sĩ dường như đã quen với sự thờ ơ của Ngụy Khinh Ngữ, thấy phản ứng của nàng như vậy phì cười, "Tôi đã xử lý qua rất nhiều vết thương, lớn nhỏ đều có, nhưng chỉ có em là người đầu tiên có thể bình tĩnh đến vậy."
Ngụy Khinh Ngữ khẽ mím môi dưới.
Quý Tiêu lại tinh ý phát hiện viền môi của nàng có chút trắng bệch.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhu hoà chiếu lên người Ngụy Khinh Ngữ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy sắc mặt nàng có hơi căng thẳng.
Mái tóc dài ướt nhẹp khéo léo che đi tầng mồ hôi trên trán, tình cờ trong một giây phút, Quý Tiêu có thể thấy hai hàng lông mi của nàng thoáng run rẩy.
Trên đời này, có vài người không phải là không biết đau, mà là có đau cũng sẽ không nói ra.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn là một cô gái lạnh lùng cao ngạo.
Bởi vì, những người mà nàng có thể nhào vào lòng để thoải mái làm nũng hay ăn vạ đã sớm không còn nữa rồi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Quý Tiêu đầy chua xót.
Mén tác giả kia có còn là người không vậy?!
Không biết là do làn sóng xúc động này đã kích thích nỗi lòng Quý Tiêu, hay do cô đã đỡ Ngụy Khinh Ngữ đi cả quãng đường dài nên bị say nắng.
Quý Tiêu đứng trong phòng y tế, hương bạc hà thoang thoảng trong không khí bám vào người cô, khiến cho thân thể Quý Tiêu không hiểu sao lại bắt đầu có chút chột dạ.
Hình ảnh băng gạc trắng đang quấn từng vòng lên bàn tay mỏng manh của Ngụy Khinh Ngữ hiện lên trong tầm mắt cô.
Quý Tiêu dựa lưng vào tường, dáng vẻ rất quy củ.
"Trước khi miệng vết thương đóng vảy, nhớ không được để dính nước. Nếu dính nước phải nhanh chóng tháo băng gạc ra để vết thương thoáng khí, biết chưa?"
"Vâng.''
"Mấy ngày này em nên hạn chế động tác nắm bàn tay..."
…….
Trái tim Quý Tiêu mạnh mẽ đập lên, liên tục lại hung hăng nhảy trong lồng ngực cô, đập đến nỗi khiến cô choáng váng.
Tiếng nói chuyện giữa bác sĩ và Ngụy Khinh Ngữ trong đầu cô bắt đầu trở nên mơ hồ.
Quý Tiêu cho rằng bản thân bị hạ đường huyết, cô lục lọi túi áo, lấy ra một viên kẹo được gói trong giấy màu rực rỡ.
Cơ thể này dường như vẫn giữ thói quen của nguyên chủ, mỗi lần Quý Tiêu đi ngang qua hộp kẹo ở nhà đều sẽ lấy hai viên nhét vào túi.
"Lạch cạch"
Tay Quý Tiêu bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, ngón tay không cầm chắc nên viên kẹo đã rớt xuống đất.
"Sao vậy?" Cả bác sĩ và Ngụy Khinh Ngữ đều bị âm thanh nhỏ này thu hút.
"Không sao… Em bị trượt tay." Quý Tiêu xua tay tỏ ra không có chuyện gì.
Ngụy Khinh Ngữ thấy môi Quý Tiêu tái nhợt, mặt còn đỏ ửng khác thường, lên tiếng nhắc nhở: "Sắc mặt cô có vẻ không tốt."
"Là… sao… Tôi cảm thấy… Tôi ổn..." Quý Tiêu giải thích đứt quãng, cảm thấy hơi thở của bản thân đang dần trở nên nặng nhọc.
Ngụy Khinh Ngữ cau mày đứng dậy: "Tình trạng của cô bây giờ rất tệ, vẫn là…"
Tầm mắt thiếu nữ sáng tối xen lẫn vào nhau.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi về phía mình, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì cả người đã ngã vào lồng ngực nàng.
……
Ánh nắng mùa hè ấm áp bao phủ khắp thế giới, bên tai Quý Tiêu truyền đến tiếng quạt ong ong.
Cô nhìn viên phấn trắng trong tay, công thức hàm số và lượng giác hôm qua cô soạn vẫn còn trên tấm bảng đen.
Quý Tiêu kinh ngạc quay ra sau nhìn lại lớp học, đám học sinh quen thuộc của cô đang ngồi ngay ngắn trên bàn ghế gỗ, cả gian phòng học được thứ ánh sáng mông lung mờ ảo dịu dàng bao phủ.
Cô lại chạm vào quyển sách đặt trên bục giảng, có chút không thể tin được.
Cô đã về rồi sao?
Cô đã trở về từ quyển sách kia!
Chỉ là, cảm giác vui mừng còn chưa kéo dài được bao lâu thì nụ cười trên khoé miệng của Quý Tiêu đã biến mất.
Còn Ngụy Khinh Ngữ thì sao…
Nếu cô đã trở về thế giới thực, vậy thì ý chí của nguyên chủ chắc hẳn đã trở lại cơ thể rồi…
Chính cô còn hứa với Ngụy Khinh Ngữ là sẽ giúp nàng giải quyết chuyện của Lưu Mỹ Na.
Nhưng nguyên chủ đã trở lại rồi, nói không chừng nàng sẽ phải chịu sự tra tấn kinh khủng hơn lúc trước.
Nàng một mình lẻ loi, không ai giúp đỡ thì biết phải làm sao…
Quý Tiêu bước đến khung cửa sổ trong lớp học, vẻ mặt buồn bã.
Cơn gió vô hình thổi qua làn tóc dài của Quý Tiêu, mang theo hương vị bạc hà mát lạnh.
Trong tầm mắt Quý Tiêu xuất hiện hai cô bé, không biết là con của giáo viên nào, nhưng nhìn cảnh chúng đang cười đùa chạy theo một con chó Corgi tròn núng nính trông thực vui vẻ.
Tiếng cười tựa như chiếc chuông đồng, trong trẻo lại vang dội.
Hai bím tóc nhỏ tung tăng chạy nhảy cùng nhau, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
"Tiêu Tiêu, chạy chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã!"
Từ xa truyền đến một giọng nam, Quý Tiêu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây trang bình thường, ánh mắt quan tâm đi theo hai cô bé.
Bên cạnh người đàn ông còn có một cặp vợ chồng.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy ôm, ưu nhã dựa vào vai chồng, nói: "Thanh Vân, không cần căng thẳng vậy đâu, để con bé chạy đi, mặt cỏ mềm lắm."
"Chuyện này không được. Trông Khinh Ngữ nhà cậu kìa, điềm tĩnh thật tốt biết bao, nhìn lại Tiêu Tiêu nhà tôi, cả cánh tay lẫn đầu gối không có chỗ nào lành lặn."
Người đàn ông có hơi bất lực, nói xong quay đầu nhìn cặp vợ chồng phía sau.
Bản mặt trời đánh thánh đâm của Quý Thanh Vân thình lình xuất hiện trong tầm mắt của Quý Tiêu.
Cô nhất thời bị doạ cho sốc văn hoá.
Cô không phải đã trở về thế giới thực rồi sao?
Thế nào mà cạnh cô lại có người giống hệt Quý Thanh Vân như vậy chứ?!
"Gâu gâu"
Lòng bàn tay Quý Tiêu có cảm giác ẩm ướt, chú cún Corgi ban nãy đang đang đưa đầu lưỡi ra liếm tay cô.
Cô hoang mang nhìn con Corgi trước mặt, phát hiện tầm nhìn của mình đã bị thu hẹp.
Làn váy màu tím nhạt buông rũ trên cỏ, đôi tay nhỏ mũm mĩm cầm một bó hoa trắng.
"Cậu biết đây là hoa gì không?"
Giọng nói non nớt nhưng rất đỗi lạnh lùng vang lên bên tai Quý Tiêu.
Trên thảm cỏ cách đó không xa có một cô bé đang ngồi xổm.
Nàng mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, hai bím tóc trên đầu thắt hai cái nơ bướm, chăm chú ngắt lấy những bông hoa trắng xung quanh.
Quý Tiêu không biết là bị ma xui quỷ khiến thế nào, lại lắc đầu: "Không biết."
Cô bé nghe vậy khẽ nhếch khoé miệng, giới thiệu nói: "Đây là hoa đồ mi, một loại hoa chỉ nở vào cuối mùa hè"
Nói rồi cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Quý Tiêu.
Làn gió mùa hè mang theo hương bạc hà mát lạnh nhàn nhạt lướt qua mặt Quý Tiêu, đôi mắt xanh đậm đầy bình tĩnh hiện ra trước mắt cô.
Đồng tử Quý Tiêu khẽ động, cô chỉ biết duy nhất một người có màu mắt như vậy.
——Nguỵ Khinh Ngữ.
Quý Tiêu lại tiếp tục sốc văn hoá.
Cô từ trong bụi cỏ đứng lên, muốn đứng dậy đi về phía cô bé có đôi mắt giống Ngụy Khinh Ngữ.
Trong tích tắc, mặt cỏ nở rộ hoa đồ mi đột nhiên lún xuống, cô muốn chạy đi nhưng lại bị rơi xuống.
Cảm giác không trọng lực lan tràn ra khắp cơ thể, Quý Tiêu không biết mình sẽ rớt xuống chỗ nào, cả người cứ như vậy rơi tự do.
"Hahh..."
Quý Tiêu hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng đập thẳng vào mặt Quý Tiêu khiến cô đánh giá nơi mình đang ở trong sự hoảng loạn.
Mùi thuốc khử trùng lạ lẫm chậm rãi len lỏi vào trong khoang mũi, Quý Tiêu dần dần có cảm giác cơ thể đã về lại thực tại.
Quý Tiêu nhìn qua thiếu nữ đang ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Ánh đèn dừng trên người nàng, vẻ mặt non nớt trong giấc mộng của cô đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại sườn mặt gầy mảnh viết lên hai chữ cao ngạo.
Áo sơ-mi sạch sẽ vừa vặn tô điểm cho dáng người nàng, đôi chân trắng nõn thon dài ẩn dưới làn váy.
Ngụy Khinh Ngữ đã thay một bộ đồng phục sạch sẽ khác, nàng lúc này đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Quý Tiêu còn phát hiện trên đùi nàng có một chiếc đồng hồ màu trắng mà từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua.
Trong không khí vẫn thoang thoảng hương bạc hà, như khí chất trên người nàng thiếu nữ.
Thờ ơ lạnh lùng, xa cách ngàn dặm.
Quý Tiêu lén liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác may mắn.
May mắn vì việc bản thân trở lại thế giới thực chỉ là một giấc mộng.
Cô khẽ thở dài, bỏ qua giấc mộng làm người ta toát mồ hôi, chiếc giường bệnh không phối hợp phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Ngụy Khinh Ngữ nhạy bén ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh, thấy Quý Tiêu đã tỉnh, nàng thong thả đeo chiếc đồng hồ kia lên tay.
Sắc mặt nhàn nhạt, "Tỉnh rồi?"
Quý Tiêu gật đầu, dò hỏi: "Tôi… bị làm sao vậy?"
Ánh chiều tà xuyên qua tấm kính trong suốt, dừng lại sau lưng nàng thiếu nữ.
Quý Tiêu ngây người, nhìn đến đôi môi hồng nhạt thoáng nở một nụ cười hiếm hoi.
"Chẳng phải có người nào đó đã nói, tin tức tố của tôi căn bản là không có tác dụng mà nhỉ?"
——————
Edit: Chuột.
Beta: Hạ Yên.
Bóng của hai thiếu nữ in trên con đường loang lổ ánh sáng, những toà kiến trúc có phần xưa cũ được dây leo thường xuân bám quanh, mang theo cảm giác cổ kính. Vừa bước vào sảnh, mùi nước khử trùng đã bao vây lấy Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Rốt cuộc Ngụy Khinh Ngữ vẫn bị Quý Tiêu đưa đến phòng y tế của trường.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ nắm chiếc áo khoác đồng phục trên vai, hương Brandy đào nhàn nhạt bao bọc lấy thân thể nàng.
Nàng biết rằng mình không nên tin tưởng Quý Tiêu, nhưng vào khoảnh khắc nàng được người kia đỡ dậy thì đôi chân đã tự động nhấc lên đi theo cô ta rồi.
Ánh đèn trên hành lang khu y tế nhẹ nhàng rơi vào tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ, nàng cảm thấy cô gái trước mặt dường như có chút khác lạ so với lúc trước.
Bên trong phòng khám ngoại khoa là một nữ Beta trẻ tuổi, nhìn vết thương trên lòng bàn tay trái của Ngụy Khinh Ngữ, cô ấy không khỏi nhíu mày.
"Bạn nhỏ, em bị sao thế này?"
"Bị mảnh thuỷ tinh làm rách tay." Ngụy Khinh Ngữ thu lại suy nghĩ rồi đơn giản trả lời một câu.
"Bị mảnh thuỷ tinh làm cho bị thương cũng không sâu tới mức này, có người cố ý làm sao?" Bác sĩ vừa chuẩn bị tăm bông khử trùng vừa giảng đạo.
Ngụy Khinh Ngữ không nói gì, nàng không muốn ai biết chuyện vừa xảy ra khi nãy, cho dù chỉ là nửa phần.
Thế nhưng, bác sĩ lại không có ý định ngó lơ chuyện này.
"Thế nào, có phải bị người khác bắt nạt không. Mấy chuyện này không phải cứ nhịn là xong đâu, phải nói cho chủ nhiệm lớp biết."
Bác sĩ: "Em yên tâm, trường học sẽ xử lý mọi thứ công bằng."
Ngụy Khinh Ngữ hờ hững "Vâng" một tiếng, nói: "Nhưng vết thương này là do em tự gây ra, phiền cô giúp em xử lý một chút."
Giọng nói mang theo vẻ quạnh quẽ, sinh ra loại cảm giác cự tuyệt xa cách ngàn dặm đối với người khác.
Bác sĩ ngẩn người một lúc, rồi cầm tăm bông lên, "Được rồi, em không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa. Tiếp theo sẽ rất đau, em chịu khó một chút nhé."
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu rồi mở rộng lòng bàn tay, nàng ngồi thẳng trước bàn, mặc cho bác sĩ xử lý.
Bông cồn có i-ốt khử trùng màu nâu chậm rãi lau xung quanh miệng vết thương, nhưng mới lau được một vòng đã bị vết máu thấm đỏ.
Miệng vết thương bị ngấm nước, bắt đầu chuyển sang màu trắng.
Quý Tiêu đứng sau lưng Ngụy Khinh Ngữ âm thầm quan sát, mỗi lần tăm bông chấm xuống, tim cô lại nhói lên.
Cô không nhịn được mà liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, lại thấy sắc mặt nàng rất bình tĩnh. Ánh mắt lặng lẽ nhìn từng thao tác sát trùng miệng vết thương của bác sĩ, trên mặt không thấy lộ ra chút đau đớn nào.
Chẳng lẽ đây chính là nữ chính sao?
Quý Tiêu trong lòng không khỏi cảm thán, Ngụy Khinh Ngữ hoá ra lại có một trái tim mạnh mẽ đến vậy.
Một lúc sau, chiếc khay trên bàn phát ra tiếng "cạch" nhẹ.
Bác sĩ để cái nhíp trên tay xuống thở dài một hơi: "Nếu vết thương sâu thêm một chút nữa, thì phải khâu lại."
"Vâng." Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt đáp.
Bác sĩ dường như đã quen với sự thờ ơ của Ngụy Khinh Ngữ, thấy phản ứng của nàng như vậy phì cười, "Tôi đã xử lý qua rất nhiều vết thương, lớn nhỏ đều có, nhưng chỉ có em là người đầu tiên có thể bình tĩnh đến vậy."
Ngụy Khinh Ngữ khẽ mím môi dưới.
Quý Tiêu lại tinh ý phát hiện viền môi của nàng có chút trắng bệch.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhu hoà chiếu lên người Ngụy Khinh Ngữ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy sắc mặt nàng có hơi căng thẳng.
Mái tóc dài ướt nhẹp khéo léo che đi tầng mồ hôi trên trán, tình cờ trong một giây phút, Quý Tiêu có thể thấy hai hàng lông mi của nàng thoáng run rẩy.
Trên đời này, có vài người không phải là không biết đau, mà là có đau cũng sẽ không nói ra.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn là một cô gái lạnh lùng cao ngạo.
Bởi vì, những người mà nàng có thể nhào vào lòng để thoải mái làm nũng hay ăn vạ đã sớm không còn nữa rồi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Quý Tiêu đầy chua xót.
Mén tác giả kia có còn là người không vậy?!
Không biết là do làn sóng xúc động này đã kích thích nỗi lòng Quý Tiêu, hay do cô đã đỡ Ngụy Khinh Ngữ đi cả quãng đường dài nên bị say nắng.
Quý Tiêu đứng trong phòng y tế, hương bạc hà thoang thoảng trong không khí bám vào người cô, khiến cho thân thể Quý Tiêu không hiểu sao lại bắt đầu có chút chột dạ.
Hình ảnh băng gạc trắng đang quấn từng vòng lên bàn tay mỏng manh của Ngụy Khinh Ngữ hiện lên trong tầm mắt cô.
Quý Tiêu dựa lưng vào tường, dáng vẻ rất quy củ.
"Trước khi miệng vết thương đóng vảy, nhớ không được để dính nước. Nếu dính nước phải nhanh chóng tháo băng gạc ra để vết thương thoáng khí, biết chưa?"
"Vâng.''
"Mấy ngày này em nên hạn chế động tác nắm bàn tay..."
…….
Trái tim Quý Tiêu mạnh mẽ đập lên, liên tục lại hung hăng nhảy trong lồng ngực cô, đập đến nỗi khiến cô choáng váng.
Tiếng nói chuyện giữa bác sĩ và Ngụy Khinh Ngữ trong đầu cô bắt đầu trở nên mơ hồ.
Quý Tiêu cho rằng bản thân bị hạ đường huyết, cô lục lọi túi áo, lấy ra một viên kẹo được gói trong giấy màu rực rỡ.
Cơ thể này dường như vẫn giữ thói quen của nguyên chủ, mỗi lần Quý Tiêu đi ngang qua hộp kẹo ở nhà đều sẽ lấy hai viên nhét vào túi.
"Lạch cạch"
Tay Quý Tiêu bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, ngón tay không cầm chắc nên viên kẹo đã rớt xuống đất.
"Sao vậy?" Cả bác sĩ và Ngụy Khinh Ngữ đều bị âm thanh nhỏ này thu hút.
"Không sao… Em bị trượt tay." Quý Tiêu xua tay tỏ ra không có chuyện gì.
Ngụy Khinh Ngữ thấy môi Quý Tiêu tái nhợt, mặt còn đỏ ửng khác thường, lên tiếng nhắc nhở: "Sắc mặt cô có vẻ không tốt."
"Là… sao… Tôi cảm thấy… Tôi ổn..." Quý Tiêu giải thích đứt quãng, cảm thấy hơi thở của bản thân đang dần trở nên nặng nhọc.
Ngụy Khinh Ngữ cau mày đứng dậy: "Tình trạng của cô bây giờ rất tệ, vẫn là…"
Tầm mắt thiếu nữ sáng tối xen lẫn vào nhau.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi về phía mình, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì cả người đã ngã vào lồng ngực nàng.
……
Ánh nắng mùa hè ấm áp bao phủ khắp thế giới, bên tai Quý Tiêu truyền đến tiếng quạt ong ong.
Cô nhìn viên phấn trắng trong tay, công thức hàm số và lượng giác hôm qua cô soạn vẫn còn trên tấm bảng đen.
Quý Tiêu kinh ngạc quay ra sau nhìn lại lớp học, đám học sinh quen thuộc của cô đang ngồi ngay ngắn trên bàn ghế gỗ, cả gian phòng học được thứ ánh sáng mông lung mờ ảo dịu dàng bao phủ.
Cô lại chạm vào quyển sách đặt trên bục giảng, có chút không thể tin được.
Cô đã về rồi sao?
Cô đã trở về từ quyển sách kia!
Chỉ là, cảm giác vui mừng còn chưa kéo dài được bao lâu thì nụ cười trên khoé miệng của Quý Tiêu đã biến mất.
Còn Ngụy Khinh Ngữ thì sao…
Nếu cô đã trở về thế giới thực, vậy thì ý chí của nguyên chủ chắc hẳn đã trở lại cơ thể rồi…
Chính cô còn hứa với Ngụy Khinh Ngữ là sẽ giúp nàng giải quyết chuyện của Lưu Mỹ Na.
Nhưng nguyên chủ đã trở lại rồi, nói không chừng nàng sẽ phải chịu sự tra tấn kinh khủng hơn lúc trước.
Nàng một mình lẻ loi, không ai giúp đỡ thì biết phải làm sao…
Quý Tiêu bước đến khung cửa sổ trong lớp học, vẻ mặt buồn bã.
Cơn gió vô hình thổi qua làn tóc dài của Quý Tiêu, mang theo hương vị bạc hà mát lạnh.
Trong tầm mắt Quý Tiêu xuất hiện hai cô bé, không biết là con của giáo viên nào, nhưng nhìn cảnh chúng đang cười đùa chạy theo một con chó Corgi tròn núng nính trông thực vui vẻ.
Tiếng cười tựa như chiếc chuông đồng, trong trẻo lại vang dội.
Hai bím tóc nhỏ tung tăng chạy nhảy cùng nhau, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
"Tiêu Tiêu, chạy chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã!"
Từ xa truyền đến một giọng nam, Quý Tiêu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây trang bình thường, ánh mắt quan tâm đi theo hai cô bé.
Bên cạnh người đàn ông còn có một cặp vợ chồng.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy ôm, ưu nhã dựa vào vai chồng, nói: "Thanh Vân, không cần căng thẳng vậy đâu, để con bé chạy đi, mặt cỏ mềm lắm."
"Chuyện này không được. Trông Khinh Ngữ nhà cậu kìa, điềm tĩnh thật tốt biết bao, nhìn lại Tiêu Tiêu nhà tôi, cả cánh tay lẫn đầu gối không có chỗ nào lành lặn."
Người đàn ông có hơi bất lực, nói xong quay đầu nhìn cặp vợ chồng phía sau.
Bản mặt trời đánh thánh đâm của Quý Thanh Vân thình lình xuất hiện trong tầm mắt của Quý Tiêu.
Cô nhất thời bị doạ cho sốc văn hoá.
Cô không phải đã trở về thế giới thực rồi sao?
Thế nào mà cạnh cô lại có người giống hệt Quý Thanh Vân như vậy chứ?!
"Gâu gâu"
Lòng bàn tay Quý Tiêu có cảm giác ẩm ướt, chú cún Corgi ban nãy đang đang đưa đầu lưỡi ra liếm tay cô.
Cô hoang mang nhìn con Corgi trước mặt, phát hiện tầm nhìn của mình đã bị thu hẹp.
Làn váy màu tím nhạt buông rũ trên cỏ, đôi tay nhỏ mũm mĩm cầm một bó hoa trắng.
"Cậu biết đây là hoa gì không?"
Giọng nói non nớt nhưng rất đỗi lạnh lùng vang lên bên tai Quý Tiêu.
Trên thảm cỏ cách đó không xa có một cô bé đang ngồi xổm.
Nàng mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, hai bím tóc trên đầu thắt hai cái nơ bướm, chăm chú ngắt lấy những bông hoa trắng xung quanh.
Quý Tiêu không biết là bị ma xui quỷ khiến thế nào, lại lắc đầu: "Không biết."
Cô bé nghe vậy khẽ nhếch khoé miệng, giới thiệu nói: "Đây là hoa đồ mi, một loại hoa chỉ nở vào cuối mùa hè"
Nói rồi cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Quý Tiêu.
Làn gió mùa hè mang theo hương bạc hà mát lạnh nhàn nhạt lướt qua mặt Quý Tiêu, đôi mắt xanh đậm đầy bình tĩnh hiện ra trước mắt cô.
Đồng tử Quý Tiêu khẽ động, cô chỉ biết duy nhất một người có màu mắt như vậy.
——Nguỵ Khinh Ngữ.
Quý Tiêu lại tiếp tục sốc văn hoá.
Cô từ trong bụi cỏ đứng lên, muốn đứng dậy đi về phía cô bé có đôi mắt giống Ngụy Khinh Ngữ.
Trong tích tắc, mặt cỏ nở rộ hoa đồ mi đột nhiên lún xuống, cô muốn chạy đi nhưng lại bị rơi xuống.
Cảm giác không trọng lực lan tràn ra khắp cơ thể, Quý Tiêu không biết mình sẽ rớt xuống chỗ nào, cả người cứ như vậy rơi tự do.
"Hahh..."
Quý Tiêu hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng đập thẳng vào mặt Quý Tiêu khiến cô đánh giá nơi mình đang ở trong sự hoảng loạn.
Mùi thuốc khử trùng lạ lẫm chậm rãi len lỏi vào trong khoang mũi, Quý Tiêu dần dần có cảm giác cơ thể đã về lại thực tại.
Quý Tiêu nhìn qua thiếu nữ đang ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Ánh đèn dừng trên người nàng, vẻ mặt non nớt trong giấc mộng của cô đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại sườn mặt gầy mảnh viết lên hai chữ cao ngạo.
Áo sơ-mi sạch sẽ vừa vặn tô điểm cho dáng người nàng, đôi chân trắng nõn thon dài ẩn dưới làn váy.
Ngụy Khinh Ngữ đã thay một bộ đồng phục sạch sẽ khác, nàng lúc này đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Quý Tiêu còn phát hiện trên đùi nàng có một chiếc đồng hồ màu trắng mà từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua.
Trong không khí vẫn thoang thoảng hương bạc hà, như khí chất trên người nàng thiếu nữ.
Thờ ơ lạnh lùng, xa cách ngàn dặm.
Quý Tiêu lén liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác may mắn.
May mắn vì việc bản thân trở lại thế giới thực chỉ là một giấc mộng.
Cô khẽ thở dài, bỏ qua giấc mộng làm người ta toát mồ hôi, chiếc giường bệnh không phối hợp phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Ngụy Khinh Ngữ nhạy bén ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh, thấy Quý Tiêu đã tỉnh, nàng thong thả đeo chiếc đồng hồ kia lên tay.
Sắc mặt nhàn nhạt, "Tỉnh rồi?"
Quý Tiêu gật đầu, dò hỏi: "Tôi… bị làm sao vậy?"
Ánh chiều tà xuyên qua tấm kính trong suốt, dừng lại sau lưng nàng thiếu nữ.
Quý Tiêu ngây người, nhìn đến đôi môi hồng nhạt thoáng nở một nụ cười hiếm hoi.
"Chẳng phải có người nào đó đã nói, tin tức tố của tôi căn bản là không có tác dụng mà nhỉ?"
——————
Edit: Chuột.
Beta: Hạ Yên.