Chương 3
Xe taxi dừng ở một con ngõ.
"Không thể đi vào bên trong, hai người xuống đi!"
Trương Khâu theo sau ba cậu, ôm tò mò trong lòng, dọc đường cậu nhiều lần hỏi đi tìm ai, kết quả ba cậu gì cũng không nói, bị hỏi phiền sẽ một câu tiểu tử thối cộng thêm một ánh mắt uy hiếp, phô trương thanh thế như vậy khiến cậu nhớ đến mỗi khi ba cậu làm sai ở trước mặt mẹ cậu.
Rốt cuộc là ai khiến ba cậu sợ hãi còn phải đến.
Đang lúc giữa trưa trời nóng nhất, mặt trời trên đỉnh đầu, Trương Khâu sớm đã đói bụng, nhưng cậu không dám nói nhiều. Từ lúc còn ở trên xe, càng gần đến mục đích, sắc mặt ba cậu càng khó coi, không thể hình dung, trong kích động mang theo do dự, rất phức tạp.
Trương Khâu đi theo sau, hai ba con một trước một sau đi vào trong hẻm.
Hẻm rất hẹp, phiến đá xanh lót đường, tuy mặt trời trên đỉnh đầu nhưng khi Trương Khâu tiến vào không bao lâu cả người trở nên mát mẻ, bên trong không một bóng người, đi 100 mét quẹo trái, đường trở nên rộng rãi, giống như đường chính, cửa hàng gỗ cửa thấp đối diện bờ sông, cái gì cũng có bán, thức ăn, đồ dùng, quần áo, đồ ăn vặt.
Trương Khâu thấy đứa nhỏ đang liếm xiên hồ lô đường, không khỏi nuốt nước miếng, dời mắt sang hướng khác theo sát bước chân ba cậu, thiếu chút nữa làm ra hành vi cướp đồ ăn con nít! Nhưng trông hồ lô đường kia rất ngon, chua chua ngọt ngọt...
Đi đến cuối đường, ba cậu bỗng nhiên ngừng lại, đứng trước mặt ngôi nhà duy nhất—
Trương Khâu nhìn từ sau lưng ba cậu, cửa hàng bán vàng mã nhan đèn, có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ gật bên trong, ba cậu đứng như cột gỗ ở cửa không nói gì, Trương Khâu sáp đến nhỏ giọng gọi một tiếng 'ba'.
Ba Trương bừng tỉnh, ngập ngừng một lát vẫn sải bước tiến lên.
"Trương Tam Liên có đây không?"
Giọng điệu như đến kiếm chuyện, mặt mày hung dữ, Trương Khâu khó hiểu ba cậu hôm nay có hơi kì lạ, người đàn ông đang ngủ gật bị dọa giật mình, lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn qua.
Đối phương mặc áo khoác vạt đối xướng, dưới chân là đôi giày vải ngàn lớp màu đen, kiểu dáng lỗi thời, nhưng mặc trên người hắn lại lộ ra vẻ rời xa thế tục.
Dáng dấp trắng nõn nà, trông có vẻ rất dịu dàng, cả người tràn đầy khí chất trong sáng không ham muốn.
"Hai người tìm ổng có việc gì không?" Thanh âm nói chuyện lành lạnh nhưng không khiến người khó chịu.
Ba Trương nhìn thằng cháu xuất sắc trước mặt, há miệng lại không ra tiếng, cuối cùng không được tự nhiên nói: "Chú tên là Trương Lục Đoạn."
Người đàn ông đầu tiên là sững sờ, suy nghĩ một lát, kinh ngạc hỏi: "Chú sáu?"
Trương Khâu ở đằng sau miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà, sốc! Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng biết bản thân còn có bác cả, ba cậu còn có anh cả! Nhưng thấy bộ dáng không được tự nhiên của ba cậu, đoán chừng giữa hai anh em có ân oán, bổ não lung tung một lát, Trương Khâu bị ba cậu gõ tỉnh.
Ba Trương nét mặt ghét bỏ thằng con đang ngây ngốc của mình, xoay đầu giới thiệu với cháu trai: "Em trai cháu tên Trương Khâu."
"Trương Vu Thuỷ." Trương Vũ Thuỷ cười nói: "Ba cháu ở trong nhà, cháu đóng cửa hàng rồi cùng nhau về."
Đóng cửa hàng, ba người men theo đường đi về nhà, Trương Vu Thuỷ không phải người nói nhiều, ba Trương hôm nay kì lạ, Trương Khâu có lòng muốn nói chuyện, cậu rất tò mò với người bác cả cậu chưa từng gặp mặt, nhưng thấy bầu không khí thế này vẫn nên ngậm miệng không nói.
Ba Trương quen đường quen cửa đi đến chính giữa chỗ rẽ, Trương Khâu thầm nghĩ vừa rồi tại sao không trực tiếp đến nhà, phải đi một vòng đến cửa hàng.
Từ xa đã nghe thấy thanh âm cãi nhau.
"...Đừng cho mặt mũi mà không cần, gọi anh một tiếng Tam gia còn cho rằng mình là ông nội tôi."
"Thằng ba, kiềm chế lại một chút!"
"Đại ca anh xem bộ dáng làm khó người khác của anh ta, lần này—"
"Câm miệng!"
Thanh âm bị cắt ngang, Trương Khâu nghe thấy quen quen, quả nhiên là mấy người gặp phải ở trạm xe lửa, đang mắng chửi chính là thằng ba muốn đánh cậu, đang trách mắng là người cầm đầu, ánh mắt cậu bất giác lướt về phía sau, không có người đàn ông tóc dài, không khỏi nuối tiếc trong lòng, còn chưa nói cảm ơn hỏi thử tên anh ta rốt cuộc là hai chữ nào.
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa sắc mặt rất không kiên nhẫn, nhưng lúc nhìn thấy ba người họ, nét mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Em út sao hôm nay em về sớm thế?" Đợi nhìn rõ người đến, người đàn ông trung niên há há miệng, vui mừng kinh ngạc nói: "Chú nhỏ!"
Trương Tự đã chết lặng.
Người đàn ông trung niên này cũng gọi ba cậu là chú nhỏ, cho nên bác cả cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?!
"Chú nhỏ và em trai đến thăm nhà, cho nên đóng cửa sớm." Trương Vu Thuỷ giải thích một câu, lại nhìn về phía năm người đang đứng, giọng điệu bình thản nói: "Tôi thấy ấn đường năm người biến đen, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có tai nạn đổ máu."
"Má nó mày muốn ăn đòn!" Thằng ba bùng nổ.
Cầm đầu trách mắng một câu, nhìn xung quanh một vòng, đến lúc thấy hai ba con Trương Khâu ánh mắt trở nên độc ác: "Đi!"Không động thủ, trực tiếp mang người rời đi.
Ba Trương không nhớ Trương Vu Thuỷ, nhưng vẫn còn nhớ thằng cả của anh cả, hơi cảm khái, vỗ bả vai người đàn ông trung niên: "Đại Mao, chớp mắt đã lớn vậy rồi."
Trương Khâu thấy ba cậu nét mặt nghiêm túc gọi biệt danh của người đàn ông chỉ nhỏ hơn ông mấy tuổi, nhưng cái người được gọi là Đại Mao rất vui vẻ, không cảm thấy xấu hổ.
Vào trong sân, Trương Khâu cảm nhận được ba cậu thấp thỏm bất an. Trong phòng khách sân nhà cũ, Trương Vu Thuỷ rót trà, Trương Khâu ngồi trên ghế chưa được một phút, Đại Mao và bác cả trong truyền thuyết của cậu đi ra.
"Soạt", bên cạnh ba cậu đứng thẳng lên, tư thế đứng như học sinh tiểu học đeo cặp, không nói chuyện.
Trương Khâu đứng lên theo, cẩn thận từng li từng tí nhìn bác cả trong truyền thuyết, cao chưa đến 1m7, mặc áo cánh vạt áo đối xứng, tuổi tác có hơi lớn, bộ dáng tầm sáu bảy mươi tuổi, ánh mắt rất sắc bén liếc qua họ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trong phòng khách không có ai nói chuyện, nghe thấy rõ tiếng hít thở, thầm nghĩ trước đây ba cậu không có thù với bác cả chứ, nếu đánh nhau, cậu ngăn ba cậu lại, đừng làm bác cả bị thương.
Miệng ba Trương động đậy, lại không phát ra thanh âm nào.
Trương Tam Liên bác cả cậu mở miệng trước: "Còn biết quay về!" Có thể cảm thấy giọng điệu mình không tốt, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nhưng tính tình quanh năm như vậy, lời nói ra giống châm chọc hơn: "Năm đó ai nói không bước vào cửa nhà này nữa."
"Anh cả." Ba Trương vừa nghe anh cả dạy dỗ ông, thoáng chốc hốc mắt đỏ lên, những năm giận dỗi này trong chớp mắt trở nên rất ấu trĩ.
Trương Tam Liên nghe vậy, trên mặt lộ vẻ xúc động, đây là đứa em trai duy nhất trên đời này của ông, nhỏ hơn ông gần 20 tuổi, ông coi em trai thành con trai mà nuôi.
Một tiếng anh cả xóa bỏ nhiều năm xa cách, hai anh em ngồi với nhau bắt đầu trò chuyện tình hình lẫn nhau những năm này.
Trương Khâu bị ghét bỏ bị ghẻ lạnh, trong bụng phát ra tiếng rột rột, sáng sớm đến giờ cậu còn chưa ăn gì!
Trương Vu Thủy nghe thấy, đơn giản nấu rau trộn chay và mì, đồ ăn lên bàn, ba Trương đang trò chuyện vui vẻ cũng bắt đầu phân tâm, Trương Tam Liên thấy vậy, không khỏi cười: "Lớn rồi, còn giống như trước, làm gì cũng hấp ta hấp tấp, ăn cơm trước rồi nói tiếp."
Trương Khâu thấy ba cậu bị dạy dỗ như con nít, mà chẳng dám hó hé, cậu rất khâm phục người bác cả này của mình.
Sau khi ăn xong, ba Trương mới nhớ ra mục đích lần này đi tìm anh cả, có hơi xấu hổ, Trương Tam Liên tựa như nhìn thấu ông nói: "Tính em bướng như trâu, nếu lần này không phải chuyện em không thể giải quyết, em sẽ không đến, chuyện gì?"
"Tiểu tử thối qua đây, để bác cả con xem thử."
Trương Khâu vội vàng đến trước mặt bác cả. Nãy giờ Trương Tam Liên chỉ để ý em trai, không để ý thằng cháu trai này của ông, bây giờ nhìn kĩ mới biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Ba Trương ở bên cạnh bổ sung: "Hôm ấy em đón nó về thì để ý thấy dương khí trên người nó rất yếu. Một cục âm khí bao phủ trên bụng." Rồi kể lại một lần chuyện Cô Mạc Quốc Tần Lĩnh.
Đại Mao và Trương Vu Thủy ngồi bên cạnh mắt trừng to, họ từng thấy rất nhiều chuyện ma quái kì dị, nhưng lạ lùng như thế thì là lần đầu tiên thấy.
Vậy mà là cương thi.
"Cương thi hơn 3000 năm, nếu Tiểu Khâu là con gái chỉ sợ sớm đã mất mạng." Trương Tam Liên mi tâm nhíu chặt: "Nếu không xóa bỏ nghiệt thai này, để nó lớn lên từng ngày, Tiểu Khâu sẽ gặp nguy hiểm."
Ba Trương rất buồn rầu, lẩm bẩm nói: "Có thể do năm đó lúc xuống mộ em tạo quá nhiều nghiệt, bằng không cũng sẽ không liên lụy Tiểu Khâu chịu tội." Đến tuổi trung niên ông mới có được một đứa con, bình thường trông có vẻ rất ghét bỏ con trai, thực ra trong lòng xem như bảo bối, vì vậy mới rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ.
Trương Khâu: Đột ngột phát hiện ra chuyện rất ghê gớm.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện trước đây, cứu Tiểu Khâu quan trọng hơn, chỉ là nghiệt thai này đã ổn định, lại là con của cương thi ngàn năm, nếu cứng rắn sợ sẽ tổn thương đến tính mạng của Tiểu Khâu." Trương Tam Liên do dự một lát, bỗng hỏi con trai lớn: "Mấy người vừa rồi đến cửa thăm hỏi có nhắc đến mộ Hạ Bì."
Năm người kia đứng ở cửa chửi lớn, Trương Tam Liên không nghe thấy, Đại Mao tuy trong lòng rất không thích năm người kia, nhưng nghe cha đề cập đến, tự nhiên đoán được có quan liên quan đến cách loại bỏ nghiệt thai của em họ, lập tức gật đầu, bổ sung nói: "Người cầm đầu nói vậy, có tám chín phần là mộ của Hạ Bì Huệ vương, muốn xin ngài mấy đạo phù và em trai qua giúp đỡ xác định vị trí."
Hạ Bì Huệ vương(下邳惠王) tên Lưu Diễn (刘衍) không rõ năm sinh, mất vào năm 126 Vĩnh Kiến nguyên niên, là con thứ sáu của Hán Minh Đế, không rõ mẹ là ai. Năm Vĩnh Bình thứ 15 được thụ phong Hạ Bì vương. Lấy các huyện của hai quận Lâm Hoài cùng quận Cưu Giang là huyện Chung Ly, Đương Đồ, Đông Thành, Lịch Dương, Toàn Tiêu lập thành nước Hạ Bì quốc. Lưu Diễn có dung mạo khôi ngô, bát diện lung linh, hay dự cùng Hán Chương Đế chuyện chính sự. Theo wikipedia.org, và do tui gõ từng con chữ, chứ bị chặn trên laptop không vô được.
Trương Tam Liên nhìn em trai bên cạnh, trong lòng thở dài, đã xác định chủ ý.
"Con đi tìm họ, nói ba đồng ý hợp tác."
"Anh cả!" Ba Trương bên cạnh trước là kinh ngạc, năm đó bởi vì ông học hư theo một nhóm trộm mộ xuống mộ ra vẻ ta đây, anh cả ông mới ngứa mắt dạy dỗ ông, cuối cùng ông trong cơn giận dỗi nói muốn ra khỏi nhà 'kiếm một khoản tiền lớn' cho anh cả xem, từ đó không còn mặt mũi quay lại, lần này không ngờ anh cả lại vì Tiểu Khâu bẻ gãy nguyên tắc.
Trương Tam Liên xua tay cắt ngang lời em trai: "Mạng người quan trọng hơn, nghe đâu trong mộ Hạ Bì Huệ vương có một pháp khí, đáng tin hay không, cần phải thử xem sao."
Trương Khâu đứng tại chỗ, trong lòng áy náy, thấy nét mặt ba cậu và điệu bộ anh họ vừa rồi từ chối nhóm trộm mộ ở ngoài cửa thì biết bác cả là người ngay thẳng đứng đắn, không ngờ vì cậu...
Trương Tam Liên nhìn Trương Khâu, ánh mắt trở nên hiền hòa: "Đứa nhỏ cháu không cần lo lắng, chúng ta là người một nhà, bác lớn tuổi rồi, đã nhìn thoáng hơn nhiều, có vài nguyên tắc phải xem đó là ai để mà lui bước."
Đôi mắt ba Trương đỏ hồng, người đàn ông hơn 50 tuổi vào lúc này thiếu chút nữa khóc ra.
Trương Tam Liên cười nói: "Em vẫn giống trước đây, nhanh chóng thu lại, đừng để cho con cháu chê cười."
Buổi tối Trương Khâu và ba cậu ngủ lại trong căn phòng trước đây của ba cậu, ba cậu nhìn quang cảnh trong phòng, cảm thán nói: "Trong phòng không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng lúc ba rời đi."
Hôm nay ba cậu chịu nhiều kích thích, nói chuyện không phanh, bắt lấy cậu nói không ngừng, Trương Khâu mới biết hóa ra ba mươi năm trước ba cậu vì trộm mộ giận dỗi bỏ nhà ra đi, rồi kể về những ngôi mộ kì lạ nguy hiểm, cơ quan, khí độc, cương thi...
Trương Khâu phụ họa ề à rồi chậm rãi ngủ mất, trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, mới nhớ đến xiên hồ lô đường kia.
Ừ, ngày mai nhất định phải mua một xiên ăn thử.
Nhà họ Trương:
Thằng hai: nghề nghiệp thầy phong thủy-sở thích chơi đồ cổ.
Thằng út: thạc sĩ ngành khảo cổ-sở thích bị đồ cổ chơi sình bụng ra sản phẩm.
"Không thể đi vào bên trong, hai người xuống đi!"
Trương Khâu theo sau ba cậu, ôm tò mò trong lòng, dọc đường cậu nhiều lần hỏi đi tìm ai, kết quả ba cậu gì cũng không nói, bị hỏi phiền sẽ một câu tiểu tử thối cộng thêm một ánh mắt uy hiếp, phô trương thanh thế như vậy khiến cậu nhớ đến mỗi khi ba cậu làm sai ở trước mặt mẹ cậu.
Rốt cuộc là ai khiến ba cậu sợ hãi còn phải đến.
Đang lúc giữa trưa trời nóng nhất, mặt trời trên đỉnh đầu, Trương Khâu sớm đã đói bụng, nhưng cậu không dám nói nhiều. Từ lúc còn ở trên xe, càng gần đến mục đích, sắc mặt ba cậu càng khó coi, không thể hình dung, trong kích động mang theo do dự, rất phức tạp.
Trương Khâu đi theo sau, hai ba con một trước một sau đi vào trong hẻm.
Hẻm rất hẹp, phiến đá xanh lót đường, tuy mặt trời trên đỉnh đầu nhưng khi Trương Khâu tiến vào không bao lâu cả người trở nên mát mẻ, bên trong không một bóng người, đi 100 mét quẹo trái, đường trở nên rộng rãi, giống như đường chính, cửa hàng gỗ cửa thấp đối diện bờ sông, cái gì cũng có bán, thức ăn, đồ dùng, quần áo, đồ ăn vặt.
Trương Khâu thấy đứa nhỏ đang liếm xiên hồ lô đường, không khỏi nuốt nước miếng, dời mắt sang hướng khác theo sát bước chân ba cậu, thiếu chút nữa làm ra hành vi cướp đồ ăn con nít! Nhưng trông hồ lô đường kia rất ngon, chua chua ngọt ngọt...
Đi đến cuối đường, ba cậu bỗng nhiên ngừng lại, đứng trước mặt ngôi nhà duy nhất—
Trương Khâu nhìn từ sau lưng ba cậu, cửa hàng bán vàng mã nhan đèn, có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ gật bên trong, ba cậu đứng như cột gỗ ở cửa không nói gì, Trương Khâu sáp đến nhỏ giọng gọi một tiếng 'ba'.
Ba Trương bừng tỉnh, ngập ngừng một lát vẫn sải bước tiến lên.
"Trương Tam Liên có đây không?"
Giọng điệu như đến kiếm chuyện, mặt mày hung dữ, Trương Khâu khó hiểu ba cậu hôm nay có hơi kì lạ, người đàn ông đang ngủ gật bị dọa giật mình, lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn qua.
Đối phương mặc áo khoác vạt đối xướng, dưới chân là đôi giày vải ngàn lớp màu đen, kiểu dáng lỗi thời, nhưng mặc trên người hắn lại lộ ra vẻ rời xa thế tục.
Dáng dấp trắng nõn nà, trông có vẻ rất dịu dàng, cả người tràn đầy khí chất trong sáng không ham muốn.
"Hai người tìm ổng có việc gì không?" Thanh âm nói chuyện lành lạnh nhưng không khiến người khó chịu.
Ba Trương nhìn thằng cháu xuất sắc trước mặt, há miệng lại không ra tiếng, cuối cùng không được tự nhiên nói: "Chú tên là Trương Lục Đoạn."
Người đàn ông đầu tiên là sững sờ, suy nghĩ một lát, kinh ngạc hỏi: "Chú sáu?"
Trương Khâu ở đằng sau miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà, sốc! Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng biết bản thân còn có bác cả, ba cậu còn có anh cả! Nhưng thấy bộ dáng không được tự nhiên của ba cậu, đoán chừng giữa hai anh em có ân oán, bổ não lung tung một lát, Trương Khâu bị ba cậu gõ tỉnh.
Ba Trương nét mặt ghét bỏ thằng con đang ngây ngốc của mình, xoay đầu giới thiệu với cháu trai: "Em trai cháu tên Trương Khâu."
"Trương Vu Thuỷ." Trương Vũ Thuỷ cười nói: "Ba cháu ở trong nhà, cháu đóng cửa hàng rồi cùng nhau về."
Đóng cửa hàng, ba người men theo đường đi về nhà, Trương Vu Thuỷ không phải người nói nhiều, ba Trương hôm nay kì lạ, Trương Khâu có lòng muốn nói chuyện, cậu rất tò mò với người bác cả cậu chưa từng gặp mặt, nhưng thấy bầu không khí thế này vẫn nên ngậm miệng không nói.
Ba Trương quen đường quen cửa đi đến chính giữa chỗ rẽ, Trương Khâu thầm nghĩ vừa rồi tại sao không trực tiếp đến nhà, phải đi một vòng đến cửa hàng.
Từ xa đã nghe thấy thanh âm cãi nhau.
"...Đừng cho mặt mũi mà không cần, gọi anh một tiếng Tam gia còn cho rằng mình là ông nội tôi."
"Thằng ba, kiềm chế lại một chút!"
"Đại ca anh xem bộ dáng làm khó người khác của anh ta, lần này—"
"Câm miệng!"
Thanh âm bị cắt ngang, Trương Khâu nghe thấy quen quen, quả nhiên là mấy người gặp phải ở trạm xe lửa, đang mắng chửi chính là thằng ba muốn đánh cậu, đang trách mắng là người cầm đầu, ánh mắt cậu bất giác lướt về phía sau, không có người đàn ông tóc dài, không khỏi nuối tiếc trong lòng, còn chưa nói cảm ơn hỏi thử tên anh ta rốt cuộc là hai chữ nào.
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa sắc mặt rất không kiên nhẫn, nhưng lúc nhìn thấy ba người họ, nét mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Em út sao hôm nay em về sớm thế?" Đợi nhìn rõ người đến, người đàn ông trung niên há há miệng, vui mừng kinh ngạc nói: "Chú nhỏ!"
Trương Tự đã chết lặng.
Người đàn ông trung niên này cũng gọi ba cậu là chú nhỏ, cho nên bác cả cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?!
"Chú nhỏ và em trai đến thăm nhà, cho nên đóng cửa sớm." Trương Vu Thuỷ giải thích một câu, lại nhìn về phía năm người đang đứng, giọng điệu bình thản nói: "Tôi thấy ấn đường năm người biến đen, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có tai nạn đổ máu."
"Má nó mày muốn ăn đòn!" Thằng ba bùng nổ.
Cầm đầu trách mắng một câu, nhìn xung quanh một vòng, đến lúc thấy hai ba con Trương Khâu ánh mắt trở nên độc ác: "Đi!"Không động thủ, trực tiếp mang người rời đi.
Ba Trương không nhớ Trương Vu Thuỷ, nhưng vẫn còn nhớ thằng cả của anh cả, hơi cảm khái, vỗ bả vai người đàn ông trung niên: "Đại Mao, chớp mắt đã lớn vậy rồi."
Trương Khâu thấy ba cậu nét mặt nghiêm túc gọi biệt danh của người đàn ông chỉ nhỏ hơn ông mấy tuổi, nhưng cái người được gọi là Đại Mao rất vui vẻ, không cảm thấy xấu hổ.
Vào trong sân, Trương Khâu cảm nhận được ba cậu thấp thỏm bất an. Trong phòng khách sân nhà cũ, Trương Vu Thuỷ rót trà, Trương Khâu ngồi trên ghế chưa được một phút, Đại Mao và bác cả trong truyền thuyết của cậu đi ra.
"Soạt", bên cạnh ba cậu đứng thẳng lên, tư thế đứng như học sinh tiểu học đeo cặp, không nói chuyện.
Trương Khâu đứng lên theo, cẩn thận từng li từng tí nhìn bác cả trong truyền thuyết, cao chưa đến 1m7, mặc áo cánh vạt áo đối xứng, tuổi tác có hơi lớn, bộ dáng tầm sáu bảy mươi tuổi, ánh mắt rất sắc bén liếc qua họ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trong phòng khách không có ai nói chuyện, nghe thấy rõ tiếng hít thở, thầm nghĩ trước đây ba cậu không có thù với bác cả chứ, nếu đánh nhau, cậu ngăn ba cậu lại, đừng làm bác cả bị thương.
Miệng ba Trương động đậy, lại không phát ra thanh âm nào.
Trương Tam Liên bác cả cậu mở miệng trước: "Còn biết quay về!" Có thể cảm thấy giọng điệu mình không tốt, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nhưng tính tình quanh năm như vậy, lời nói ra giống châm chọc hơn: "Năm đó ai nói không bước vào cửa nhà này nữa."
"Anh cả." Ba Trương vừa nghe anh cả dạy dỗ ông, thoáng chốc hốc mắt đỏ lên, những năm giận dỗi này trong chớp mắt trở nên rất ấu trĩ.
Trương Tam Liên nghe vậy, trên mặt lộ vẻ xúc động, đây là đứa em trai duy nhất trên đời này của ông, nhỏ hơn ông gần 20 tuổi, ông coi em trai thành con trai mà nuôi.
Một tiếng anh cả xóa bỏ nhiều năm xa cách, hai anh em ngồi với nhau bắt đầu trò chuyện tình hình lẫn nhau những năm này.
Trương Khâu bị ghét bỏ bị ghẻ lạnh, trong bụng phát ra tiếng rột rột, sáng sớm đến giờ cậu còn chưa ăn gì!
Trương Vu Thủy nghe thấy, đơn giản nấu rau trộn chay và mì, đồ ăn lên bàn, ba Trương đang trò chuyện vui vẻ cũng bắt đầu phân tâm, Trương Tam Liên thấy vậy, không khỏi cười: "Lớn rồi, còn giống như trước, làm gì cũng hấp ta hấp tấp, ăn cơm trước rồi nói tiếp."
Trương Khâu thấy ba cậu bị dạy dỗ như con nít, mà chẳng dám hó hé, cậu rất khâm phục người bác cả này của mình.
Sau khi ăn xong, ba Trương mới nhớ ra mục đích lần này đi tìm anh cả, có hơi xấu hổ, Trương Tam Liên tựa như nhìn thấu ông nói: "Tính em bướng như trâu, nếu lần này không phải chuyện em không thể giải quyết, em sẽ không đến, chuyện gì?"
"Tiểu tử thối qua đây, để bác cả con xem thử."
Trương Khâu vội vàng đến trước mặt bác cả. Nãy giờ Trương Tam Liên chỉ để ý em trai, không để ý thằng cháu trai này của ông, bây giờ nhìn kĩ mới biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Ba Trương ở bên cạnh bổ sung: "Hôm ấy em đón nó về thì để ý thấy dương khí trên người nó rất yếu. Một cục âm khí bao phủ trên bụng." Rồi kể lại một lần chuyện Cô Mạc Quốc Tần Lĩnh.
Đại Mao và Trương Vu Thủy ngồi bên cạnh mắt trừng to, họ từng thấy rất nhiều chuyện ma quái kì dị, nhưng lạ lùng như thế thì là lần đầu tiên thấy.
Vậy mà là cương thi.
"Cương thi hơn 3000 năm, nếu Tiểu Khâu là con gái chỉ sợ sớm đã mất mạng." Trương Tam Liên mi tâm nhíu chặt: "Nếu không xóa bỏ nghiệt thai này, để nó lớn lên từng ngày, Tiểu Khâu sẽ gặp nguy hiểm."
Ba Trương rất buồn rầu, lẩm bẩm nói: "Có thể do năm đó lúc xuống mộ em tạo quá nhiều nghiệt, bằng không cũng sẽ không liên lụy Tiểu Khâu chịu tội." Đến tuổi trung niên ông mới có được một đứa con, bình thường trông có vẻ rất ghét bỏ con trai, thực ra trong lòng xem như bảo bối, vì vậy mới rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ.
Trương Khâu: Đột ngột phát hiện ra chuyện rất ghê gớm.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện trước đây, cứu Tiểu Khâu quan trọng hơn, chỉ là nghiệt thai này đã ổn định, lại là con của cương thi ngàn năm, nếu cứng rắn sợ sẽ tổn thương đến tính mạng của Tiểu Khâu." Trương Tam Liên do dự một lát, bỗng hỏi con trai lớn: "Mấy người vừa rồi đến cửa thăm hỏi có nhắc đến mộ Hạ Bì."
Năm người kia đứng ở cửa chửi lớn, Trương Tam Liên không nghe thấy, Đại Mao tuy trong lòng rất không thích năm người kia, nhưng nghe cha đề cập đến, tự nhiên đoán được có quan liên quan đến cách loại bỏ nghiệt thai của em họ, lập tức gật đầu, bổ sung nói: "Người cầm đầu nói vậy, có tám chín phần là mộ của Hạ Bì Huệ vương, muốn xin ngài mấy đạo phù và em trai qua giúp đỡ xác định vị trí."
Hạ Bì Huệ vương(下邳惠王) tên Lưu Diễn (刘衍) không rõ năm sinh, mất vào năm 126 Vĩnh Kiến nguyên niên, là con thứ sáu của Hán Minh Đế, không rõ mẹ là ai. Năm Vĩnh Bình thứ 15 được thụ phong Hạ Bì vương. Lấy các huyện của hai quận Lâm Hoài cùng quận Cưu Giang là huyện Chung Ly, Đương Đồ, Đông Thành, Lịch Dương, Toàn Tiêu lập thành nước Hạ Bì quốc. Lưu Diễn có dung mạo khôi ngô, bát diện lung linh, hay dự cùng Hán Chương Đế chuyện chính sự. Theo wikipedia.org, và do tui gõ từng con chữ, chứ bị chặn trên laptop không vô được.
Trương Tam Liên nhìn em trai bên cạnh, trong lòng thở dài, đã xác định chủ ý.
"Con đi tìm họ, nói ba đồng ý hợp tác."
"Anh cả!" Ba Trương bên cạnh trước là kinh ngạc, năm đó bởi vì ông học hư theo một nhóm trộm mộ xuống mộ ra vẻ ta đây, anh cả ông mới ngứa mắt dạy dỗ ông, cuối cùng ông trong cơn giận dỗi nói muốn ra khỏi nhà 'kiếm một khoản tiền lớn' cho anh cả xem, từ đó không còn mặt mũi quay lại, lần này không ngờ anh cả lại vì Tiểu Khâu bẻ gãy nguyên tắc.
Trương Tam Liên xua tay cắt ngang lời em trai: "Mạng người quan trọng hơn, nghe đâu trong mộ Hạ Bì Huệ vương có một pháp khí, đáng tin hay không, cần phải thử xem sao."
Trương Khâu đứng tại chỗ, trong lòng áy náy, thấy nét mặt ba cậu và điệu bộ anh họ vừa rồi từ chối nhóm trộm mộ ở ngoài cửa thì biết bác cả là người ngay thẳng đứng đắn, không ngờ vì cậu...
Trương Tam Liên nhìn Trương Khâu, ánh mắt trở nên hiền hòa: "Đứa nhỏ cháu không cần lo lắng, chúng ta là người một nhà, bác lớn tuổi rồi, đã nhìn thoáng hơn nhiều, có vài nguyên tắc phải xem đó là ai để mà lui bước."
Đôi mắt ba Trương đỏ hồng, người đàn ông hơn 50 tuổi vào lúc này thiếu chút nữa khóc ra.
Trương Tam Liên cười nói: "Em vẫn giống trước đây, nhanh chóng thu lại, đừng để cho con cháu chê cười."
Buổi tối Trương Khâu và ba cậu ngủ lại trong căn phòng trước đây của ba cậu, ba cậu nhìn quang cảnh trong phòng, cảm thán nói: "Trong phòng không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng lúc ba rời đi."
Hôm nay ba cậu chịu nhiều kích thích, nói chuyện không phanh, bắt lấy cậu nói không ngừng, Trương Khâu mới biết hóa ra ba mươi năm trước ba cậu vì trộm mộ giận dỗi bỏ nhà ra đi, rồi kể về những ngôi mộ kì lạ nguy hiểm, cơ quan, khí độc, cương thi...
Trương Khâu phụ họa ề à rồi chậm rãi ngủ mất, trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, mới nhớ đến xiên hồ lô đường kia.
Ừ, ngày mai nhất định phải mua một xiên ăn thử.
Nhà họ Trương:
Thằng hai: nghề nghiệp thầy phong thủy-sở thích chơi đồ cổ.
Thằng út: thạc sĩ ngành khảo cổ-sở thích bị đồ cổ chơi sình bụng ra sản phẩm.