Chương 1: Khởi đầu
Trong một khu nhà sang trọng, một người phụ nữ cùng với cái bụng bầu sắp sinh của mình và những người đỡ đẻ xung quanh.
Cô ta đang đau đẻ và cố rặn ra đứa con của mình.
"Cố lên phu nhân ơi, sắp ra rồi!"
Khi nghe thấy lời đó thì cô ấy hít một hơi thật sâu và cố gắng rặn mạnh thêm nữa, cơ thể của đứa bé bắt đầu xuất hiện, cùng với đó là một ánh sáng phát ra trên trán đứa bé làm chói mắt những người xung quanh.
"Ôi, a."
Những bà đỡ đẻ cố gắng che mắt lại để bớt đi ánh sáng.
Sau vài giây thì ánh sáng đó biến mất, chỉ còn lại một vết bớt hình ngôi sao tinh tú 4 cánh.
"Oa oa"
Một tiếng khóc phát ra từ đứa bé, các bà đỡ đẻ dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mà vẫn phải quan tâm tới đứa bé trước.
Một lúc sau thì cả cơ thể của đứa bé đã chui ra, những bà đỡ đẻ cắt đi phần ruột thừa và nhìn vào đứa bé trong khi đang bao bọc vào một cái khăn.
"Chúc mừng phu nhân, là con gái."
Khi nghe thấy bà đỡ đẻ nói, cô gái đó nở một nụ cười nhẹ.
"Tốt quá, tốt quá, đưa cho tôi, tôi muốn ôm con của tôi."
Một giọng nói trong trẻo nhưng lại rất yếu ớt phát ra từ cô ấy, cô ấy đã cạn kiệt sức lực sau khi sinh.
Những bà đỡ đẻ đưa con cho cô ấy và rồi cô ấy ôm đứa bé vào lòng.
"Con của ta, con của ta."
Cô ấy bắt đầu ngấn lệ, những giọt nước mắt vui sướng rơi xuống đứa bé, và rồi đứa bé ngừng khóc, đứa bé giơ những bàn tay nhỏ nhắn ra và chạm vào khuôn mặt của người mẹ, khi đó cô ấy thật sự rất hạnh phúc.
Đột nhiên cánh cửa mở toang ra, một tiếng sầm to lớn khi đẩy cửa vào thật mạnh làm đứa bé giật mình và khóc trở lại.
"Con của ta, con của ta đâu?"
Một giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ phát ra, một người đàn ông to lớn và có cơ thể vạm vỡ bước vào, đó chính là người cha của đứa bé này, anh ta hay tin mới biết được vợ của mình đang đẻ nên tức tốc chạy ngay về đến nhà.
"Anh im đi, đứa bé lại khóc rồi đây này!!"
Cô ấy quát tháo anh ấy với chất giọng đầy sự yếu ớt lên người đàn ông đứng trước cửa khiến cho anh ta ríu rít xin lỗi và lại gần đứa con của mình.
"Đây, đây là con anh sao?"
Anh ta vừa nhìn vào đứa bé vừa vui mừng, anh ấy bây giờ đã có thể làm bố rồi.
"Dễ thương quá, con của chúng ta dễ thương quá!"
Vừa nói, đôi mắt anh ấy tràn đầy sự xúc động.
"Tên của đứa con, em đã nghĩ ra chưa?"
Anh ta hỏi vợ anh ấy một cách nhẹ nhàng.
"Thảo, Ngọc Linh Thảo, đó sẽ là tên của con bé."
Cô ấy nói chất giọng đầy yếu đuối, còn người đàn ông thì tỏa ra vẻ mặt vui mừng.
"Thảo! đúng là cái tên hay."
Anh ấy vừa nói vừa nhìn vào đứa bé.
"Kể từ hôm nay, con sẽ là Thảo, đứa con duy nhất của dòng tộc Ngọc."
Anh ta nói với vẻ vui mừng, người đàn ông âu yếm đứa bé và vuốt ve bờ trán mềm mại của đứa bé.
"Trông con thật giống mẹ con."
Sau đó anh ấy đưa đứa bé cho một người đỡ đẻ rồi quay sang nhìn vợ của anh ấy.
"Em à, em cảm thấy thế nào rồi?"
Anh ta hỏi han đầy vẻ quan tâm lo lắng cho cô vợ thân yêu của mình.
"Em cảm thấy hơi mệt."
Cô ấy nói một cách yếu ớt và mệt mỏi khiến cho chồng cô ấy bồn chồn và lo lắng.
"Em muốn ngủ một chút"
Và rồi, cô ấy nhắm mắt lại và im lặng hẳn, chồng của cô ấy tưởng rằng do sinh con quá sức nên đã từ giã cõi đời, điều đó khiến anh cực kì buồn và khóc lóc trên giường cô ấy.
"Không, em chưa được chết, anh không cho em chết!!"
Ngay khi anh ấy khóc to như vậy thì cô ấy bật dậy và nói.
"Em chưa có chết!!"
Nói xong, cô ấy lại nằm tiếp, sau đó anh chồng xác định rằng vợ mình còn sống nên thở phào nhẹ nhõm, cũng vì thế mà anh ấy đã ra lệnh người hầu giúp đỡ cho vợ anh ấy và đi cầm lấy đứa bé nhẹ nhàng đưa về căn phòng của đứa bé ấy, một căn phòng mà anh đã chuẩn bị rất lâu cho đứa bé này vào ngủ.
Ngay khi anh đặt đứa bé trong cái nôi thì tiếng khóc to của đứa bé dần nhỏ lại và rồi đứa bé chìm vào giấc ngủ.
Cô ta đang đau đẻ và cố rặn ra đứa con của mình.
"Cố lên phu nhân ơi, sắp ra rồi!"
Khi nghe thấy lời đó thì cô ấy hít một hơi thật sâu và cố gắng rặn mạnh thêm nữa, cơ thể của đứa bé bắt đầu xuất hiện, cùng với đó là một ánh sáng phát ra trên trán đứa bé làm chói mắt những người xung quanh.
"Ôi, a."
Những bà đỡ đẻ cố gắng che mắt lại để bớt đi ánh sáng.
Sau vài giây thì ánh sáng đó biến mất, chỉ còn lại một vết bớt hình ngôi sao tinh tú 4 cánh.
"Oa oa"
Một tiếng khóc phát ra từ đứa bé, các bà đỡ đẻ dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mà vẫn phải quan tâm tới đứa bé trước.
Một lúc sau thì cả cơ thể của đứa bé đã chui ra, những bà đỡ đẻ cắt đi phần ruột thừa và nhìn vào đứa bé trong khi đang bao bọc vào một cái khăn.
"Chúc mừng phu nhân, là con gái."
Khi nghe thấy bà đỡ đẻ nói, cô gái đó nở một nụ cười nhẹ.
"Tốt quá, tốt quá, đưa cho tôi, tôi muốn ôm con của tôi."
Một giọng nói trong trẻo nhưng lại rất yếu ớt phát ra từ cô ấy, cô ấy đã cạn kiệt sức lực sau khi sinh.
Những bà đỡ đẻ đưa con cho cô ấy và rồi cô ấy ôm đứa bé vào lòng.
"Con của ta, con của ta."
Cô ấy bắt đầu ngấn lệ, những giọt nước mắt vui sướng rơi xuống đứa bé, và rồi đứa bé ngừng khóc, đứa bé giơ những bàn tay nhỏ nhắn ra và chạm vào khuôn mặt của người mẹ, khi đó cô ấy thật sự rất hạnh phúc.
Đột nhiên cánh cửa mở toang ra, một tiếng sầm to lớn khi đẩy cửa vào thật mạnh làm đứa bé giật mình và khóc trở lại.
"Con của ta, con của ta đâu?"
Một giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ phát ra, một người đàn ông to lớn và có cơ thể vạm vỡ bước vào, đó chính là người cha của đứa bé này, anh ta hay tin mới biết được vợ của mình đang đẻ nên tức tốc chạy ngay về đến nhà.
"Anh im đi, đứa bé lại khóc rồi đây này!!"
Cô ấy quát tháo anh ấy với chất giọng đầy sự yếu ớt lên người đàn ông đứng trước cửa khiến cho anh ta ríu rít xin lỗi và lại gần đứa con của mình.
"Đây, đây là con anh sao?"
Anh ta vừa nhìn vào đứa bé vừa vui mừng, anh ấy bây giờ đã có thể làm bố rồi.
"Dễ thương quá, con của chúng ta dễ thương quá!"
Vừa nói, đôi mắt anh ấy tràn đầy sự xúc động.
"Tên của đứa con, em đã nghĩ ra chưa?"
Anh ta hỏi vợ anh ấy một cách nhẹ nhàng.
"Thảo, Ngọc Linh Thảo, đó sẽ là tên của con bé."
Cô ấy nói chất giọng đầy yếu đuối, còn người đàn ông thì tỏa ra vẻ mặt vui mừng.
"Thảo! đúng là cái tên hay."
Anh ấy vừa nói vừa nhìn vào đứa bé.
"Kể từ hôm nay, con sẽ là Thảo, đứa con duy nhất của dòng tộc Ngọc."
Anh ta nói với vẻ vui mừng, người đàn ông âu yếm đứa bé và vuốt ve bờ trán mềm mại của đứa bé.
"Trông con thật giống mẹ con."
Sau đó anh ấy đưa đứa bé cho một người đỡ đẻ rồi quay sang nhìn vợ của anh ấy.
"Em à, em cảm thấy thế nào rồi?"
Anh ta hỏi han đầy vẻ quan tâm lo lắng cho cô vợ thân yêu của mình.
"Em cảm thấy hơi mệt."
Cô ấy nói một cách yếu ớt và mệt mỏi khiến cho chồng cô ấy bồn chồn và lo lắng.
"Em muốn ngủ một chút"
Và rồi, cô ấy nhắm mắt lại và im lặng hẳn, chồng của cô ấy tưởng rằng do sinh con quá sức nên đã từ giã cõi đời, điều đó khiến anh cực kì buồn và khóc lóc trên giường cô ấy.
"Không, em chưa được chết, anh không cho em chết!!"
Ngay khi anh ấy khóc to như vậy thì cô ấy bật dậy và nói.
"Em chưa có chết!!"
Nói xong, cô ấy lại nằm tiếp, sau đó anh chồng xác định rằng vợ mình còn sống nên thở phào nhẹ nhõm, cũng vì thế mà anh ấy đã ra lệnh người hầu giúp đỡ cho vợ anh ấy và đi cầm lấy đứa bé nhẹ nhàng đưa về căn phòng của đứa bé ấy, một căn phòng mà anh đã chuẩn bị rất lâu cho đứa bé này vào ngủ.
Ngay khi anh đặt đứa bé trong cái nôi thì tiếng khóc to của đứa bé dần nhỏ lại và rồi đứa bé chìm vào giấc ngủ.