Chương : 8
Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Lão tứ, lúc này mà đi dạo phố không phải là ý kiến hay!” Trong thời gian này, Bắc Kinh rất đông người nên Lâm Thiên nói với Tả Vân Phi.
Tả Vân Phi cười khổ: “Lão tam, ngươi nên sớm cảm nhận một chút không khí ở Bắc Kinh đi, tới ngày mai ngươi sẽ biết cái gọi là biển người.”
Tả Vân Phi bọn họ đi ra ngoài khiến cho mấy người âm thầm bảo hộ khổ sở không thôi. Mặc dù bọn họ đều là cao thủ nhưng vẫn phải đề phòng chuyện bất ngờ.
“Ông chủ, có rất nhiều người đi đường, chúng ta cách xa quá thì rất khó bảo hộ tốt được!” Một cao thủ âm thầm bảo hộ của Tả gia báo cáo.
“Từ xa xa đi theo là được rồi, thực lực của đám Vân Phi cũng không tồi. Cho dù có gặt chuyện thì cũng có khả năng chống đỡ một lúc! Trong thời gian quốc khánh, không ai dám dùng súng ống đâu!” Tại thời gian mẫn cảm như lễ quốc khánh này mà dám dùng súng trên đường thì đúng là không để mặt mũi của quốc gia vào mắt. Hậu quả của việc đó cho dù là thế lực lớn như Tả gia cũng không thể thừa nhận được!
“Đã hiểu, ông chủ!”
“Chủ nhân, phía sau có vài người theo dõi chúng ta!” Tiểu Linh báo cho Lâm Thiên.
“Không cần để ý bọn họ, mấy người đó chắc là bảo tiêu của mấy người Tả Vân Phi. Tiểu Linh, nếu có người có địch ý với chúng ta, ngươi có thể phát hiện không?” Lâm Thiên hỏi.
“Có thể thưa chủ nhân, nhưng phải ở trong phạm vi hai cây số mới được, vượt qua phạm vi đó thì Tiểu Linh bất lực! Tiểu Linh tuy là siêu cấp quang não nhưng cũng không thiên về quan sát, chỉ có thể đơn giản tra xét mà thôi!”
Lâm Thiên hơi gật đầu: hai cây số tuy rằng hơi ngắn nhưng cũng không sao. Đại đa số súng ống có tầm sát thương cũng không vượt quá hai cây số. Mà một số súng ngắm tuy rằng có thể bắn tầm xa hơn hai cây số nhưng đa số các tay súng bắn tỉa sẽ không lựa chọn cự ly xa như vậy. Khoảng cách gần một chút thì khả năng trúng mục tiêu sẽ lớn hơn một chút!
“Tiểu Linh, phát hiện có địch ý thì lập tức báo ta biết!” Lâm Thiên giao nhiệm vụ cho Tiểu Linh. Đi cùng một chỗ với đám Tả Vân Phi, Lâm Thiên không có cảm giác an toàn lắm. Nếu như phát sinh sự cố thì với thực lực của mấy người Tả Vân Phi có thể không sao, nhưng hắn chỉ so với người thường mạnh hơn một chút, xác suất gặp may là rất thấp!
“28!” Lâm Thiên thầm đếm. Bọn họ đi ra ngoài cũng mới khoảng nửa tiếng nhưng số người bị Nam Cung Uyển Nhi đá bay ra ngoài cũng đã lên tới 28 người! Nam Cung Uyển Nhi không hề lưu tình, thân thủ lưu loát khiến Lâm Thiên cảm thán không thôi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là hắn thì cũng bị Nam Cung Uyển Nhi đá bay ra ngoài như chơi! “Phải nhanh chóng đề thăng thực lực, nếu không có ngày lại bị dính cước!” Lâm Thiên thầm nói, nhìn mấy tên bị đá ra ngoài với ánh mắt đầy thương cảm: “Các huynh đệ, yên tâm nằm trên mặt đất khoảng năm phút đi, nhưng người ở đây rất nhiều, cẩn thận bị giẫm lên đó …”
“Lão tam, ta nói có đúng không hả? Căn bản là không cần chúng ta xuất thủ mà!” Tả Vân Phi tới sát Lâm Thiên hắc hắc cười nói.
“Cẩn thận Nam Cung Uyển Nhi nghe được, nàng có thể đem lời ngươi nói lý giải thành ngươi nói nàng bạo lực đó!” Lâm Thiên tức giận nói.
Sắc mặt Tả Vân Phi hơi đổi nói: “Không thể nào, sao lý giải như vậy được?”
“Đây không phải lý giải của người thường!” Đương nhiên lời này Lâm Thiên không có nói ra, hắn cũng không muốn nhận xui xẻo từ Nam Cung Uyển Nhi.
Trên một toà cao ốc cách đó không xa. “Sơn Bản Quân ta nếu như nhận nhiệm vụ sẽ không có cá lọt lưới!” Một trung niên gầy nhỏ mặc một thân hắc y đang nói chuyện qua tai nghe, trước mặt hắn là một khẩu súng bắn tỉa đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
“Tả gia, Chu gia, Tần gia, Tiêu gia cánh tay với hơi quá rồi, lợi ích của tổ chức bị hao tổn thì giết chết đám đệ tử gia tộc bọn chúng chỉ la fmột cảnh cáo nhỏ mà thôi. Mặt khác, coi như là cấp cho chính phủ Trung Quốc một kinh hỉ nhỏ. Ha ha, lúc này mà xuất hiện cảnh máu chảy trên đường thì sẽ rất thú vị đây! Tổ chức sẽ chiếu cố tốt cho người nhà của ngươi!”
“Hác!”
Họng súng ngắm từ từ hướng về phía khu vực của mấy người Lâm Thiên.
“Chủ nhân, trên cao ốc bên tay trái phát hiện địch ý cường liệt, đối phương sử dụng súng ngắm, mục tiêu ngắm vào là Chu Dao!” Tiểu Linh cấp tốc báo cho Lâm Thiên. Lâm Thiên biến sắc, hắn đã để Tiểu Linh dò xét thực lực của Chu Dao, Mộ Dung Tuyết và Tần Kha. Từ số liệu cho thấy thực lực của Tần Kha không sại biệt mấy với Tiêu Bạch, lợi hại hơn nucn và Tả Vân Phi một chút. Mộ Dung Tuyết thì cường độ tế bào gần 700 điểm, sức sống tế bào hơn 500 điểm, tinh thần lực cũng gần 400 điểm, thực lực so với Tần Kha còn mạnh hơn rất nhiều. Còn Chu Dao thì trong tư liệu của Lâm Thiên nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có một điểm đặc biệt là tinh thần lực của nàng đạt hơn 100 điểm, còn cao hơn gấp đôi so với người thường không ít. Nhưng so với Tần Kha và Mộ Dung Tuyết thì vẫn còn yếu hơn rất nhiều!
Súng ngắm nếu nhắm vào mấy người Mộ Dung Tuyết thì Lâm Thiên sẽ không lo lắng như vậy. Bản năng võ giả của bọn họ có thể cảm ứng được khi bị người khác tập trung. Với thực lực của bọn họ cho dù không thể hoàn toàn tránh khỏi nhưng muốn tránh chỗ yếu hại thì không thành vấn đề. Nhưng đích nhắm hiện tại lại là Chu Dao, một người bình thường như nàng mà muốn tránh phát súng này là không có khả năng! Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chủ nhân, địch ý của đối phương đang tăng lên. Sắp nổ súng!” Nói nhiều như vậy nhưng thực ra chỉ trong thời gian chưa tới một cái nhát mắt mà thôi, thời gian để Lâm Thiên cảnh báo cũng không có!
“Chu Dao, tránh ra!” Lâm Thiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tới đẩy ngã Chu Dao xuống đất.
“Phốc!” Lâm Thiên biết viên đạn đã bắn vào lưng hắn.
“Chủ nhân, hao hết 2 điểm giới lực tạo phòng ngự, khiến uy lực của viên đạn suy yếu 80%!” Thanh âm của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.
“Lão tam!” Tả Vân Phi thấy Lâm Thiên trúng đạn, điên cuồng hét lên một tiếng, vội vàng quay người lại. Tiêu Bạch và Nguỵ Phong đang đi ở đằng trước nghe tiếng hét của Lâm Thiên cũng quay người lại, vừa lúc thấy cảnh Lâm Thiên bị trúng đạn. Sắc mặt hai người đều đại biến, thân hình chợt loé đã chắn ngay hướng đạn bắn tới. Cánh tay phải của Tiêu Bạch nháy bao phủ trong một tầng nhàn nhạt oánh quang, trông giống như bạch ngọc vậy. Đây chính là biểu hiện của bạch ngọc thủ hắn sở luyện khi toàn lực phát động!
Tinh khí thần toàn thân đề khởi, tay phải Tiêu Bạch huyễn hoá thành hàng vạn hàng nghìn huyễn ảnh. Một tiếng vang khó chịu từ chỗ cánh tay hắn phát ra. Sắc mặt Tiêu Bạch tái nhợt, lui lại phía sau một bước, nắm chặt bàn tay phải đầy tơ máu. Hắn vậy mà dựa vào nhục chưởng bắt lấy viên đạn bắn tới!
Mấy người âm thầm đi theo bảo hộ phía sau nhìn thấy đám người Lâm Thiên bị tập kích, sắc mặt đều cuồng biến. Một số người cấp tốc chạy về phía bên này, một số người khác thì hướng về toà cao ốc kia chạy tới.
Phát đạn thứ ba bắn tới lại bị Mộ Dung Tuyết rút nhuyễn kiếm đánh bay đi! Phát đạn này cũng khiến mặt nàng đổi sắc, nhưng thực lực của nàng so với Tiêu Bạch mạnh hơn không ít nên cũng không có thụ thương! Võ công cường hãn đến nỗi có thể đánh bay viên đạn bắn tới khiến đám người đang hoảng lạn xung quanh kinh hãi không thôi!
Sau phát đạn thứ ba, không còn phát nào bắn tiếp nữa. Hiển nhiên tay súng bắn tỉa kia đã thúc thủ chịu trói hoặc là thấy tình huống không thuận lợi đã tự sát rồi!
“Xe cứu thương!” Tả Vân Phi vội la lên, tay che lên miệng vết thương của Lâm Thiên, không ngừng truyền nội lực vào.
Rất nhanh Lâm Thiên đã được đưa lên xe cứu thương mang tới bệnh viện. Mấy người Tả Vân Phi cũng đi theo. Về phần hiện trường thì bọn họ cũng không thể xử lý được. Tuy có xảy ra đấu súng nhưng Lâm Thiên sau đó cũng không thấy có tin tức nào được đưa lên. Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả gia, phụ thân của Tả Vân Phi – Tả Quốc Cường phẫn nộ nói: “Có tra ra thế lực nào ra tay không?”
“Ông chủ, còn chưa có, tên bắn tỉa đã tự sát, trên người không phát hiện được cái gì để chứng minh thân phận hắn, súng bắn tỉa cũng là loại thông dụng trên quốc tế!” Một nam tử mặc âu phục đen cung kính đứng bên cạnh Tả Quốc Cường bẩm báo.
“Có thể tra ra được thân phận của hắn không?”
“Tên bắn tỉa dùng hủ thực châm để tự sát. Khi người của chúng ta chạy tới nơi thì thi thể đã bị ăn mòn, không thể xác định được tướng mạo. Hiện tại đang tìm kiếm trong kho ADN của quốc tế, nhưng khả năng tìm được tin tức liên quan cũng không cao!”
Tả Quốc Cường gật đầu, hắn cũng biết những tên bắn tỉa như vậy luôn hành động trong bóng tối. Khả năng có mẫu ADN trong kho ADN quốc tế là cực kỳ nhỏ.
“Khiếu Thiên, đứa nhỏ bị trúng đạn như thế nào rồi? Lần này cũng là nhờ có nó, nếu không lửa giận của Chu gia chúng ta cũng không dễ dàng chịu nổi. Dù sao người bảo hộ chủ yếu cũng là người của Tả gia chúng ta!” Khuôn mặt Tả Quốc Cường có chút bình tĩnh nói.
Khiếu Thiên nhíu mày nói: “Tiểu tử kia … Ông chủ, tiểu tử kia cũng không bị vết thương trí mạng. Nhưng rất kì quái: với uy lực của súng ngắm đừng nói là một người, mà hai người cũng có thể dễ dàng bắn xuyên qua, nhưng viên đạn chỉ có thể tiến vào hai thốn trên lưng tiểu tử đó. Hơn nữa, hắn chỉ là một người thường mà lại có thể phát hiện được Chu Dao tiểu thư bị súng ngắm tập trung trước cả mấy người võ giả như thiếu gia?!”
Tả Quốc Cường mỉm cười nói: “Khiếu Thiên, ngươi cho rằng tiểu tử kia chỉ là một người thường sao? Trung Hoa có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, hắn hẳn cũng có một chút bản lĩnh đặc thù nào đó!” Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ông chủ có muốn giám sát hắn hay không?”
Tả Quốc Cường lắc đầu: “Không cần, lần này hắn coi như là giúp chúng ta một đại ân. Chúng ta cũng không thể lấy oán trả ơn như vậy được. Hắn có thể từ khoảng cách hơn một cây số phát hiện được sự uy hiếp, ngươi cho rằng hắn sẽ không phát hiện chúng ta âm thầm giám sát sao? Vân Phi và hắn quan hệ cũng không tồi, có hắn bên cạnh thật ra sự an toàn của Vân Phi cũng an toàn hơn rất nhiều!”
…
Viên đạn rất nhanh đã được lấy ra khỏi cơ thể của Lâm Thiên. May mắn là cũng không bị dính độc. Nói cách khác là Lâm Thiên cũng không có gì nghiêm trọng! Còn cánh tay của Tiêu Bạch chỉ cần bôi thuốc một chút là xong. Hắn có nội công trong người nên một vết thương nhỏ đó chỉ cần hai ngày là khỏi!
“Lão tam, ngươi làm ta sợ muốn chết! Đó là súng ngắm đó, không phải mấy khẩu sung nhỏ nhỏ đâu, ngươi sao ngốc vậy hả?” Tả Vân Phi ngồi bên giường nhìn Lâm Thiên nói.
“Lúc đó tình huống khẩn cấp, đâu có nghĩ được nhiều chứ!” Lâm Thiên cười khổ nói. Nếu như không phải Tiểu Linh lúc tối hậu kịp thời vận dụng 2 điểm giới lực tạo một vòng phòng ngực cho hắn thì hiện tại không phải hắn nằm trên giường bệnh mà là nhà xác rồi! Trong Tinh Giới hiện tại mặc dù còn ba lần cơ hội tái sinh, nhưng đó chỉ dành cho Lâm Thiên trong lúc ở trong Tinh Giới mà thôi. Còn ở hiện thực, hắn chết là chết luôn!
“Lâm Thiên, cám ơn anh!” Chu Dao đang gọt táo cho Lâm Thiên ở bên cạnh, trong mắt mơ hồ có vài phần tình ý!
“Đúng là một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rất tốt đã rơi lên người ngươi mà! Ngươi làm sao biết có súng ngắm nhằm vào Chu Dao? Còn nữa, viên đạn cũng chỉ đi vào thân thể ngươi có hai thốn … chậc chậc!” Tả Vân Phi hắc hắc cười nói.
“Đó là trực giác, giác quan thứ sáu biết không? Da của ta quá dầy nên làm sao súng ngắm có thể hại được ta!”
Tả Vân Phi nhếch môi: “Còn nói giác quan thứ sáu?”
Tiêu Bạch bỗng lên tiếng: “Lão tam, ngươi có phải luyện công pháp phòng ngự không, hiện tại đã bị phá?” Tiêu Bạch cảm giác trong cơ thể Lâm Thiên hiện tại căn bản không có lực lượng gì, da thịt mềm nhũn. Đừng nói là đạn súng ngắm, cho dù là một tảng đá hơi nhọn một chút cũng có thể cấm vào được nữa là!
“Coi là vậy đi, nhưng trước hết có thể đợi ta hồi phục đã, được không?” Lâm Thiên hơi gật đầu nói.
Trong lòng Lâm Thiên lúc này đang nhỏ máu! Vốn chỉ còn có 2 điểm giới lực, nhưng bây giờ toàn bộ mất hết, không còn điểm giới lực nào, ngay cả vết thương cũng không thể trị liệu được!
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Lão tứ, lúc này mà đi dạo phố không phải là ý kiến hay!” Trong thời gian này, Bắc Kinh rất đông người nên Lâm Thiên nói với Tả Vân Phi.
Tả Vân Phi cười khổ: “Lão tam, ngươi nên sớm cảm nhận một chút không khí ở Bắc Kinh đi, tới ngày mai ngươi sẽ biết cái gọi là biển người.”
Tả Vân Phi bọn họ đi ra ngoài khiến cho mấy người âm thầm bảo hộ khổ sở không thôi. Mặc dù bọn họ đều là cao thủ nhưng vẫn phải đề phòng chuyện bất ngờ.
“Ông chủ, có rất nhiều người đi đường, chúng ta cách xa quá thì rất khó bảo hộ tốt được!” Một cao thủ âm thầm bảo hộ của Tả gia báo cáo.
“Từ xa xa đi theo là được rồi, thực lực của đám Vân Phi cũng không tồi. Cho dù có gặt chuyện thì cũng có khả năng chống đỡ một lúc! Trong thời gian quốc khánh, không ai dám dùng súng ống đâu!” Tại thời gian mẫn cảm như lễ quốc khánh này mà dám dùng súng trên đường thì đúng là không để mặt mũi của quốc gia vào mắt. Hậu quả của việc đó cho dù là thế lực lớn như Tả gia cũng không thể thừa nhận được!
“Đã hiểu, ông chủ!”
“Chủ nhân, phía sau có vài người theo dõi chúng ta!” Tiểu Linh báo cho Lâm Thiên.
“Không cần để ý bọn họ, mấy người đó chắc là bảo tiêu của mấy người Tả Vân Phi. Tiểu Linh, nếu có người có địch ý với chúng ta, ngươi có thể phát hiện không?” Lâm Thiên hỏi.
“Có thể thưa chủ nhân, nhưng phải ở trong phạm vi hai cây số mới được, vượt qua phạm vi đó thì Tiểu Linh bất lực! Tiểu Linh tuy là siêu cấp quang não nhưng cũng không thiên về quan sát, chỉ có thể đơn giản tra xét mà thôi!”
Lâm Thiên hơi gật đầu: hai cây số tuy rằng hơi ngắn nhưng cũng không sao. Đại đa số súng ống có tầm sát thương cũng không vượt quá hai cây số. Mà một số súng ngắm tuy rằng có thể bắn tầm xa hơn hai cây số nhưng đa số các tay súng bắn tỉa sẽ không lựa chọn cự ly xa như vậy. Khoảng cách gần một chút thì khả năng trúng mục tiêu sẽ lớn hơn một chút!
“Tiểu Linh, phát hiện có địch ý thì lập tức báo ta biết!” Lâm Thiên giao nhiệm vụ cho Tiểu Linh. Đi cùng một chỗ với đám Tả Vân Phi, Lâm Thiên không có cảm giác an toàn lắm. Nếu như phát sinh sự cố thì với thực lực của mấy người Tả Vân Phi có thể không sao, nhưng hắn chỉ so với người thường mạnh hơn một chút, xác suất gặp may là rất thấp!
“28!” Lâm Thiên thầm đếm. Bọn họ đi ra ngoài cũng mới khoảng nửa tiếng nhưng số người bị Nam Cung Uyển Nhi đá bay ra ngoài cũng đã lên tới 28 người! Nam Cung Uyển Nhi không hề lưu tình, thân thủ lưu loát khiến Lâm Thiên cảm thán không thôi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là hắn thì cũng bị Nam Cung Uyển Nhi đá bay ra ngoài như chơi! “Phải nhanh chóng đề thăng thực lực, nếu không có ngày lại bị dính cước!” Lâm Thiên thầm nói, nhìn mấy tên bị đá ra ngoài với ánh mắt đầy thương cảm: “Các huynh đệ, yên tâm nằm trên mặt đất khoảng năm phút đi, nhưng người ở đây rất nhiều, cẩn thận bị giẫm lên đó …”
“Lão tam, ta nói có đúng không hả? Căn bản là không cần chúng ta xuất thủ mà!” Tả Vân Phi tới sát Lâm Thiên hắc hắc cười nói.
“Cẩn thận Nam Cung Uyển Nhi nghe được, nàng có thể đem lời ngươi nói lý giải thành ngươi nói nàng bạo lực đó!” Lâm Thiên tức giận nói.
Sắc mặt Tả Vân Phi hơi đổi nói: “Không thể nào, sao lý giải như vậy được?”
“Đây không phải lý giải của người thường!” Đương nhiên lời này Lâm Thiên không có nói ra, hắn cũng không muốn nhận xui xẻo từ Nam Cung Uyển Nhi.
Trên một toà cao ốc cách đó không xa. “Sơn Bản Quân ta nếu như nhận nhiệm vụ sẽ không có cá lọt lưới!” Một trung niên gầy nhỏ mặc một thân hắc y đang nói chuyện qua tai nghe, trước mặt hắn là một khẩu súng bắn tỉa đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
“Tả gia, Chu gia, Tần gia, Tiêu gia cánh tay với hơi quá rồi, lợi ích của tổ chức bị hao tổn thì giết chết đám đệ tử gia tộc bọn chúng chỉ la fmột cảnh cáo nhỏ mà thôi. Mặt khác, coi như là cấp cho chính phủ Trung Quốc một kinh hỉ nhỏ. Ha ha, lúc này mà xuất hiện cảnh máu chảy trên đường thì sẽ rất thú vị đây! Tổ chức sẽ chiếu cố tốt cho người nhà của ngươi!”
“Hác!”
Họng súng ngắm từ từ hướng về phía khu vực của mấy người Lâm Thiên.
“Chủ nhân, trên cao ốc bên tay trái phát hiện địch ý cường liệt, đối phương sử dụng súng ngắm, mục tiêu ngắm vào là Chu Dao!” Tiểu Linh cấp tốc báo cho Lâm Thiên. Lâm Thiên biến sắc, hắn đã để Tiểu Linh dò xét thực lực của Chu Dao, Mộ Dung Tuyết và Tần Kha. Từ số liệu cho thấy thực lực của Tần Kha không sại biệt mấy với Tiêu Bạch, lợi hại hơn nucn và Tả Vân Phi một chút. Mộ Dung Tuyết thì cường độ tế bào gần 700 điểm, sức sống tế bào hơn 500 điểm, tinh thần lực cũng gần 400 điểm, thực lực so với Tần Kha còn mạnh hơn rất nhiều. Còn Chu Dao thì trong tư liệu của Lâm Thiên nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có một điểm đặc biệt là tinh thần lực của nàng đạt hơn 100 điểm, còn cao hơn gấp đôi so với người thường không ít. Nhưng so với Tần Kha và Mộ Dung Tuyết thì vẫn còn yếu hơn rất nhiều!
Súng ngắm nếu nhắm vào mấy người Mộ Dung Tuyết thì Lâm Thiên sẽ không lo lắng như vậy. Bản năng võ giả của bọn họ có thể cảm ứng được khi bị người khác tập trung. Với thực lực của bọn họ cho dù không thể hoàn toàn tránh khỏi nhưng muốn tránh chỗ yếu hại thì không thành vấn đề. Nhưng đích nhắm hiện tại lại là Chu Dao, một người bình thường như nàng mà muốn tránh phát súng này là không có khả năng! Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chủ nhân, địch ý của đối phương đang tăng lên. Sắp nổ súng!” Nói nhiều như vậy nhưng thực ra chỉ trong thời gian chưa tới một cái nhát mắt mà thôi, thời gian để Lâm Thiên cảnh báo cũng không có!
“Chu Dao, tránh ra!” Lâm Thiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tới đẩy ngã Chu Dao xuống đất.
“Phốc!” Lâm Thiên biết viên đạn đã bắn vào lưng hắn.
“Chủ nhân, hao hết 2 điểm giới lực tạo phòng ngự, khiến uy lực của viên đạn suy yếu 80%!” Thanh âm của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.
“Lão tam!” Tả Vân Phi thấy Lâm Thiên trúng đạn, điên cuồng hét lên một tiếng, vội vàng quay người lại. Tiêu Bạch và Nguỵ Phong đang đi ở đằng trước nghe tiếng hét của Lâm Thiên cũng quay người lại, vừa lúc thấy cảnh Lâm Thiên bị trúng đạn. Sắc mặt hai người đều đại biến, thân hình chợt loé đã chắn ngay hướng đạn bắn tới. Cánh tay phải của Tiêu Bạch nháy bao phủ trong một tầng nhàn nhạt oánh quang, trông giống như bạch ngọc vậy. Đây chính là biểu hiện của bạch ngọc thủ hắn sở luyện khi toàn lực phát động!
Tinh khí thần toàn thân đề khởi, tay phải Tiêu Bạch huyễn hoá thành hàng vạn hàng nghìn huyễn ảnh. Một tiếng vang khó chịu từ chỗ cánh tay hắn phát ra. Sắc mặt Tiêu Bạch tái nhợt, lui lại phía sau một bước, nắm chặt bàn tay phải đầy tơ máu. Hắn vậy mà dựa vào nhục chưởng bắt lấy viên đạn bắn tới!
Mấy người âm thầm đi theo bảo hộ phía sau nhìn thấy đám người Lâm Thiên bị tập kích, sắc mặt đều cuồng biến. Một số người cấp tốc chạy về phía bên này, một số người khác thì hướng về toà cao ốc kia chạy tới.
Phát đạn thứ ba bắn tới lại bị Mộ Dung Tuyết rút nhuyễn kiếm đánh bay đi! Phát đạn này cũng khiến mặt nàng đổi sắc, nhưng thực lực của nàng so với Tiêu Bạch mạnh hơn không ít nên cũng không có thụ thương! Võ công cường hãn đến nỗi có thể đánh bay viên đạn bắn tới khiến đám người đang hoảng lạn xung quanh kinh hãi không thôi!
Sau phát đạn thứ ba, không còn phát nào bắn tiếp nữa. Hiển nhiên tay súng bắn tỉa kia đã thúc thủ chịu trói hoặc là thấy tình huống không thuận lợi đã tự sát rồi!
“Xe cứu thương!” Tả Vân Phi vội la lên, tay che lên miệng vết thương của Lâm Thiên, không ngừng truyền nội lực vào.
Rất nhanh Lâm Thiên đã được đưa lên xe cứu thương mang tới bệnh viện. Mấy người Tả Vân Phi cũng đi theo. Về phần hiện trường thì bọn họ cũng không thể xử lý được. Tuy có xảy ra đấu súng nhưng Lâm Thiên sau đó cũng không thấy có tin tức nào được đưa lên. Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả gia, phụ thân của Tả Vân Phi – Tả Quốc Cường phẫn nộ nói: “Có tra ra thế lực nào ra tay không?”
“Ông chủ, còn chưa có, tên bắn tỉa đã tự sát, trên người không phát hiện được cái gì để chứng minh thân phận hắn, súng bắn tỉa cũng là loại thông dụng trên quốc tế!” Một nam tử mặc âu phục đen cung kính đứng bên cạnh Tả Quốc Cường bẩm báo.
“Có thể tra ra được thân phận của hắn không?”
“Tên bắn tỉa dùng hủ thực châm để tự sát. Khi người của chúng ta chạy tới nơi thì thi thể đã bị ăn mòn, không thể xác định được tướng mạo. Hiện tại đang tìm kiếm trong kho ADN của quốc tế, nhưng khả năng tìm được tin tức liên quan cũng không cao!”
Tả Quốc Cường gật đầu, hắn cũng biết những tên bắn tỉa như vậy luôn hành động trong bóng tối. Khả năng có mẫu ADN trong kho ADN quốc tế là cực kỳ nhỏ.
“Khiếu Thiên, đứa nhỏ bị trúng đạn như thế nào rồi? Lần này cũng là nhờ có nó, nếu không lửa giận của Chu gia chúng ta cũng không dễ dàng chịu nổi. Dù sao người bảo hộ chủ yếu cũng là người của Tả gia chúng ta!” Khuôn mặt Tả Quốc Cường có chút bình tĩnh nói.
Khiếu Thiên nhíu mày nói: “Tiểu tử kia … Ông chủ, tiểu tử kia cũng không bị vết thương trí mạng. Nhưng rất kì quái: với uy lực của súng ngắm đừng nói là một người, mà hai người cũng có thể dễ dàng bắn xuyên qua, nhưng viên đạn chỉ có thể tiến vào hai thốn trên lưng tiểu tử đó. Hơn nữa, hắn chỉ là một người thường mà lại có thể phát hiện được Chu Dao tiểu thư bị súng ngắm tập trung trước cả mấy người võ giả như thiếu gia?!”
Tả Quốc Cường mỉm cười nói: “Khiếu Thiên, ngươi cho rằng tiểu tử kia chỉ là một người thường sao? Trung Hoa có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, hắn hẳn cũng có một chút bản lĩnh đặc thù nào đó!” Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ông chủ có muốn giám sát hắn hay không?”
Tả Quốc Cường lắc đầu: “Không cần, lần này hắn coi như là giúp chúng ta một đại ân. Chúng ta cũng không thể lấy oán trả ơn như vậy được. Hắn có thể từ khoảng cách hơn một cây số phát hiện được sự uy hiếp, ngươi cho rằng hắn sẽ không phát hiện chúng ta âm thầm giám sát sao? Vân Phi và hắn quan hệ cũng không tồi, có hắn bên cạnh thật ra sự an toàn của Vân Phi cũng an toàn hơn rất nhiều!”
…
Viên đạn rất nhanh đã được lấy ra khỏi cơ thể của Lâm Thiên. May mắn là cũng không bị dính độc. Nói cách khác là Lâm Thiên cũng không có gì nghiêm trọng! Còn cánh tay của Tiêu Bạch chỉ cần bôi thuốc một chút là xong. Hắn có nội công trong người nên một vết thương nhỏ đó chỉ cần hai ngày là khỏi!
“Lão tam, ngươi làm ta sợ muốn chết! Đó là súng ngắm đó, không phải mấy khẩu sung nhỏ nhỏ đâu, ngươi sao ngốc vậy hả?” Tả Vân Phi ngồi bên giường nhìn Lâm Thiên nói.
“Lúc đó tình huống khẩn cấp, đâu có nghĩ được nhiều chứ!” Lâm Thiên cười khổ nói. Nếu như không phải Tiểu Linh lúc tối hậu kịp thời vận dụng 2 điểm giới lực tạo một vòng phòng ngực cho hắn thì hiện tại không phải hắn nằm trên giường bệnh mà là nhà xác rồi! Trong Tinh Giới hiện tại mặc dù còn ba lần cơ hội tái sinh, nhưng đó chỉ dành cho Lâm Thiên trong lúc ở trong Tinh Giới mà thôi. Còn ở hiện thực, hắn chết là chết luôn!
“Lâm Thiên, cám ơn anh!” Chu Dao đang gọt táo cho Lâm Thiên ở bên cạnh, trong mắt mơ hồ có vài phần tình ý!
“Đúng là một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rất tốt đã rơi lên người ngươi mà! Ngươi làm sao biết có súng ngắm nhằm vào Chu Dao? Còn nữa, viên đạn cũng chỉ đi vào thân thể ngươi có hai thốn … chậc chậc!” Tả Vân Phi hắc hắc cười nói.
“Đó là trực giác, giác quan thứ sáu biết không? Da của ta quá dầy nên làm sao súng ngắm có thể hại được ta!”
Tả Vân Phi nhếch môi: “Còn nói giác quan thứ sáu?”
Tiêu Bạch bỗng lên tiếng: “Lão tam, ngươi có phải luyện công pháp phòng ngự không, hiện tại đã bị phá?” Tiêu Bạch cảm giác trong cơ thể Lâm Thiên hiện tại căn bản không có lực lượng gì, da thịt mềm nhũn. Đừng nói là đạn súng ngắm, cho dù là một tảng đá hơi nhọn một chút cũng có thể cấm vào được nữa là!
“Coi là vậy đi, nhưng trước hết có thể đợi ta hồi phục đã, được không?” Lâm Thiên hơi gật đầu nói.
Trong lòng Lâm Thiên lúc này đang nhỏ máu! Vốn chỉ còn có 2 điểm giới lực, nhưng bây giờ toàn bộ mất hết, không còn điểm giới lực nào, ngay cả vết thương cũng không thể trị liệu được!