Chương 37: Mời anh đi ăn cả đời
Sao Cố Tinh Hà có thể ngủ nổi?
Huống chi, tình địch lớn nhất của anh còn đang ngủ ở giường đối diện đấy.
Anh không sợ cũng không lo lắng về mấy người khác, nhưng Hạ Thanh Hàn là một đối thủ không thể khinh thường, quan trọng nhất chính là ánh mắt yêu thích của Mộng Viện khi nhìn anh ta, có lẽ đã rễ tình đâm sâu.
Khó khăn lắm anh mới gặp được một cô gái anh thích, không thể để chưa cố gắng đã bị người khác cướp mất, rồi lại tiếc nuối cả đời.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đánh đòn phủ đầu.
“Cô đã ngủ chưa?”
Mộng Viện cầm lấy điện thoại bên cạnh gối, nhìn tin nhắn: “Tôi đang chuẩn bị đi ngủ. Có chuyện gì sao?”
Cố Tinh Hà suy nghĩ, nói: “Sáng mai cô có tiết nào không? Đặt đồng hồ báo thức sáu giờ.”
“Ngày nào tôi cũng dậy lúc sáu giờ để chạy bộ buổi sáng.”
Cố Tinh Hà nhìn thấy hai từ kia thì rất bực bội, nhanh chóng gửi tin nhắn: “Ngày mai cô đi với tôi đi, khó khăn lắm mới hẹn được một lần.”
“Có chuyện gì thế? Để muộn chút được không, tôi phải đi chạy bộ với đàn anh học giỏi.”
Một ngày không chạy thôi có gì đâu mà phải lo? Lại còn đã hẹn, anh đâu có thấy Hạ Thanh Hàn vui vẻ mấy vì chuyện chạy bộ buổi sáng với cô đâu.
“Không được đâu, tôi mới là bạn tốt của cô đúng không? Nếu đến giờ mà cô không xuống thì tôi sẽ đứng dưới tầng cầm loa gọi tên cô, gọi tất cả các bạn khác dậy.”
“Sợ anh rồi đấy, tôi đồng ý.”
Lúc này Cố Tinh Hà mới nở nụ cười, nhẹ nhàng gửi một tin nhắn: “Ngủ ngon.”
Anh lớn tướng như vậy rồi mà còn trẻ con y như mấy bạn nhỏ học tiểu học ấy.
Nhưng Cố Tinh Hà này, có khi anh thật sự làm được chuyện đánh thức cả tòa ký túc xá ấy, Mộng Viện không cẩn thận bật cười.
“Tiểu Viên Tử, tối rồi, cậu còn làm gì mà vui vẻ thế?”
Không cần nhìn cũng biết là mọi người đang vểnh tai lên nghe.
“Không có gì đâu, vừa nãy tớ nhìn thấy một trò đùa trên Weibo thôi.”
Ngô Du Du không chịu thuận theo, cứ nhất quyết muốn cô kể hắn ra.
“Là cái… Ha ha ha ha ha đao ha ha ha ha ha, gõ một câu thành ngữ.”
“Miệng nam mô, bụng bồ dao găm.” Nam Anh Văn không cần nghĩ đã trả lời.
“Này, Tiểu Viên Tử, gu hài hước của cậu nhạt nhẽo quá đấy, cái này có gì đâu mà buồn cười.”
Trong phòng ngủ lại yên tĩnh, Mộng Viện thấy hơi tò mò rốt cuộc Cố Tinh Hà hẹn cô có chuyện gì, nhưng anh lại có rất nhiều ý tưởng mới lạ, lần trước đi cổ phố, lần này chắc chắn anh lại phát hiện gì đấy mới.
Cho nên, cô rất mong đợi ngày mai được đi chơi với anh.
Nghĩ đến đây, cô trả lời tin nhắn: “Sáu giờ rưỡi sáng mai, gặp nhau ở cổng lớn trường học nhé.”
Sáng sớm hôm sau.
Mộng Viện tỉnh dậy trước khi đồng hồ báo thức réo lên, cô bật điện thoại lên, tắt đồng hồ báo thức, nhẹ chân nhẹ tay đi rửa mặt.
Cô không mặc đồ thể thao mà mặc một cái áo phông màu trắng kẻ sọc đỏ, phối với một cái quần màu trắng, búi một búi tóc đơn giản rồi cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Chỉ một lúc sau Cố Tinh Hà cũng đến nơi.
“Nếu tôi đến đúng giờ, thế chẳng phải anh sẽ phải chờ tôi hai mươi phút à?”
“Không sao hết, nhưng cô đấy, có rất nhiều người nói con gái phải trang điểm mất ít nhất là nửa tiếng, sao cô lại đến sớm thế? Là cô dậy từ sớm hay là cô không trang điểm kỹ càng thế?”
Cố Tinh Hà nói xong thì tiến đến gần để xem.
Cô quay mặt đi, cười nói: “Sáng sớm tinh mơ đến gặp anh em tốt, trang điểm để làm gì?” Dừng lại một lúc, cô nói: “Hơn nữa, tôi sinh ra đã đẹp tự nhiên nên khó để ý mấy cái này lắm, sao tôi phải làm mấy cái thừa thãi ấy?”
Mộng Viện hơi ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn Cố Tinh Hà: “Anh xem đi, có phải là có cảm giác đẹp như hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải trang trí không?”
“Đúng vậy, cũng không biết là Fiona, hay Olive, hay là Alvida nữa.”
“Cố Tinh Hà, mới sáng sớm mà anh đã bắt đầu ngứa đòn rồi à?”
Người đã từng xem [Gã chằn tinh tốt bụng], [Thuỷ thủ Popeye] và [One Piece] đều biết, tên mấy nhân vật nữ anh nói thật ra không phải người đẹp.
Anh nhớ Trường Vũ có nói, con gái khi gặp người quan trọng nhất định sẽ trang điểm kỹ càng, cho nên bình thường bạn trai đứng ngoài chờ, dù cô gái có muộn bao lâu đi chăng nữa thì cũng phải chịu thương chịu khó chờ.
Dù sao cũng là con gái trang điểm vì người mình thích mà.
Nhưng Mộng Viện này lại không đi theo kịch bản, không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì.
Lỡ như Mộng Viện thật sự trang điểm lòe loẹt đi ra ngoài, thứ nhất anh thật sự không thích bộ dạng ấy của cô, cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra được dáng vẻ cô trang điểm như vậy trông sẽ ra sao; Thứ hai, với tính cách của anh, chưa chắc anh đã đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chắc chắn anh sẽ quay đầu bỏ đi, hơn nữa còn là cứ thế tạm biệt, sau này không liên lạc nữa.
Cố Tinh Hà nghiêm túc nhìn Mộng Viện, trên mặt không có son phấn, thậm chí đến son môi cũng không có, làn da bóng loáng trắng nõn tràn đầy collagen, đang độ tuổi thanh xuân, đâu cần phải gò bó trong lớp trang điểm.
Thấy Cố Tinh Hà hình như đang thẫn thờ, cô hỏi: “Sao lại không đi thế? Chẳng phải anh nói có chỗ nào đặc biệt muốn đến sao?”
“Chẳng phải đã hẹn sáu giờ rưỡi mới xuất phát à? Cô có thấy còn hơn mười phút nữa không, chúng ta chờ thêm một lúc nữa rồi xuất phát đúng giờ.”
“Chờ ai thế? Chờ vị giáo sư nào đấy đi ngang qua rồi lại cho anh cơ hội được thi lại lần nữa à?”
“Tôi đã là người sắp tốt nghiệp rồi, cô đừng có dùng thi lại để nguyền rủa tôi, hôm nay tôi định sẽ dẫn cô đi ăn ngon đấy, thế mà cô còn như vậy.”
Mộng Viện bật cười, thật ra cô có hơi sợ tự dưng Cố Tinh Hà lại nói chờ anh nghĩ xem nên đi bên nào để bị ít người thấy nhất.
“Anh không sợ bị người khác thấy rồi sẽ hiểu nhầm chúng ta à?”
Cố Tinh Hà sửng sốt, tưởng Mộng Viện rất để ý, vì thế nên anh hơi thấp thỏm, nói: “Cô sợ bị người khác thấy à?”
Mộng Viện lắc đầu: “Cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta là bạn tốt, lại không làm chuyện gì xấu. Chủ yếu là… Tôi sợ anh lo người khác hiểu nhầm.”
“Hai chúng ta đang đứng trước cổng trường đấy, nơi quang minh chính đại nhất, được toàn thể giảng viên sinh viên kiểm chứng. Hơn nữa, cô yên tâm, nơi hôm nay tôi đưa cô đến không phải rừng cây nhỏ tối tăm rậm rạp đâu, cũng không phải hẻm nhỏ im ắng, càng không phải phòng nhỏ âm u.”
Hai người đều phì cười, Mộng Viện trêu ghẹo: “Không sao hết, nghe anh nói có vẻ tiếc nuối lắm, để lần sau tôi dẫn anh đến rừng cây nhỏ tối tăm rậm rạo chơi nhé.”
“Cái gì cơ?”
“Rừng cây nhỏ bên cạnh bồn hoa của khu dạy học đấy, ở chỗ đấy mọc đầy cây ô rô, anh đến đấy ngồi xổm là cao vừa bằng bụi cây đấy luôn. Đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, anh có thể rúc vào đấy, tôi có thể đứng bên ngoài canh giúp anh.”
“Cô cũng biết tưởng bở thật đấy, tôi da non thịt mềm, không đến chỗ đấy đâu.”
Hai người vừa nói đùa vừa lên xe buýt.
Nơi Cố Tinh Hà đưa cô đến có hơi xa, biết buổi sáng cô không có tiết, anh yên tâm hơn nhiều.
Chặng đường gần nửa tiếng, hai người ngồi trên xe nghe nhạc một lúc, chẳng mấy chốc đã đến bến.
Đi bộ khoảng tầm bốn trăm mét sẽ nhìn thấy một trang trại, đẩy cửa ra bước vào thì thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, hơi béo, mặc quần áo màu đỏ ra đón họ, bà ấy cười hỏi hai người muốn ăn gì.
Có thể tìm được món ngon ở một nơi hẻo lánh như này, anh đúng là giỏi thật.
Huống chi, tình địch lớn nhất của anh còn đang ngủ ở giường đối diện đấy.
Anh không sợ cũng không lo lắng về mấy người khác, nhưng Hạ Thanh Hàn là một đối thủ không thể khinh thường, quan trọng nhất chính là ánh mắt yêu thích của Mộng Viện khi nhìn anh ta, có lẽ đã rễ tình đâm sâu.
Khó khăn lắm anh mới gặp được một cô gái anh thích, không thể để chưa cố gắng đã bị người khác cướp mất, rồi lại tiếc nuối cả đời.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đánh đòn phủ đầu.
“Cô đã ngủ chưa?”
Mộng Viện cầm lấy điện thoại bên cạnh gối, nhìn tin nhắn: “Tôi đang chuẩn bị đi ngủ. Có chuyện gì sao?”
Cố Tinh Hà suy nghĩ, nói: “Sáng mai cô có tiết nào không? Đặt đồng hồ báo thức sáu giờ.”
“Ngày nào tôi cũng dậy lúc sáu giờ để chạy bộ buổi sáng.”
Cố Tinh Hà nhìn thấy hai từ kia thì rất bực bội, nhanh chóng gửi tin nhắn: “Ngày mai cô đi với tôi đi, khó khăn lắm mới hẹn được một lần.”
“Có chuyện gì thế? Để muộn chút được không, tôi phải đi chạy bộ với đàn anh học giỏi.”
Một ngày không chạy thôi có gì đâu mà phải lo? Lại còn đã hẹn, anh đâu có thấy Hạ Thanh Hàn vui vẻ mấy vì chuyện chạy bộ buổi sáng với cô đâu.
“Không được đâu, tôi mới là bạn tốt của cô đúng không? Nếu đến giờ mà cô không xuống thì tôi sẽ đứng dưới tầng cầm loa gọi tên cô, gọi tất cả các bạn khác dậy.”
“Sợ anh rồi đấy, tôi đồng ý.”
Lúc này Cố Tinh Hà mới nở nụ cười, nhẹ nhàng gửi một tin nhắn: “Ngủ ngon.”
Anh lớn tướng như vậy rồi mà còn trẻ con y như mấy bạn nhỏ học tiểu học ấy.
Nhưng Cố Tinh Hà này, có khi anh thật sự làm được chuyện đánh thức cả tòa ký túc xá ấy, Mộng Viện không cẩn thận bật cười.
“Tiểu Viên Tử, tối rồi, cậu còn làm gì mà vui vẻ thế?”
Không cần nhìn cũng biết là mọi người đang vểnh tai lên nghe.
“Không có gì đâu, vừa nãy tớ nhìn thấy một trò đùa trên Weibo thôi.”
Ngô Du Du không chịu thuận theo, cứ nhất quyết muốn cô kể hắn ra.
“Là cái… Ha ha ha ha ha đao ha ha ha ha ha, gõ một câu thành ngữ.”
“Miệng nam mô, bụng bồ dao găm.” Nam Anh Văn không cần nghĩ đã trả lời.
“Này, Tiểu Viên Tử, gu hài hước của cậu nhạt nhẽo quá đấy, cái này có gì đâu mà buồn cười.”
Trong phòng ngủ lại yên tĩnh, Mộng Viện thấy hơi tò mò rốt cuộc Cố Tinh Hà hẹn cô có chuyện gì, nhưng anh lại có rất nhiều ý tưởng mới lạ, lần trước đi cổ phố, lần này chắc chắn anh lại phát hiện gì đấy mới.
Cho nên, cô rất mong đợi ngày mai được đi chơi với anh.
Nghĩ đến đây, cô trả lời tin nhắn: “Sáu giờ rưỡi sáng mai, gặp nhau ở cổng lớn trường học nhé.”
Sáng sớm hôm sau.
Mộng Viện tỉnh dậy trước khi đồng hồ báo thức réo lên, cô bật điện thoại lên, tắt đồng hồ báo thức, nhẹ chân nhẹ tay đi rửa mặt.
Cô không mặc đồ thể thao mà mặc một cái áo phông màu trắng kẻ sọc đỏ, phối với một cái quần màu trắng, búi một búi tóc đơn giản rồi cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Chỉ một lúc sau Cố Tinh Hà cũng đến nơi.
“Nếu tôi đến đúng giờ, thế chẳng phải anh sẽ phải chờ tôi hai mươi phút à?”
“Không sao hết, nhưng cô đấy, có rất nhiều người nói con gái phải trang điểm mất ít nhất là nửa tiếng, sao cô lại đến sớm thế? Là cô dậy từ sớm hay là cô không trang điểm kỹ càng thế?”
Cố Tinh Hà nói xong thì tiến đến gần để xem.
Cô quay mặt đi, cười nói: “Sáng sớm tinh mơ đến gặp anh em tốt, trang điểm để làm gì?” Dừng lại một lúc, cô nói: “Hơn nữa, tôi sinh ra đã đẹp tự nhiên nên khó để ý mấy cái này lắm, sao tôi phải làm mấy cái thừa thãi ấy?”
Mộng Viện hơi ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn Cố Tinh Hà: “Anh xem đi, có phải là có cảm giác đẹp như hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải trang trí không?”
“Đúng vậy, cũng không biết là Fiona, hay Olive, hay là Alvida nữa.”
“Cố Tinh Hà, mới sáng sớm mà anh đã bắt đầu ngứa đòn rồi à?”
Người đã từng xem [Gã chằn tinh tốt bụng], [Thuỷ thủ Popeye] và [One Piece] đều biết, tên mấy nhân vật nữ anh nói thật ra không phải người đẹp.
Anh nhớ Trường Vũ có nói, con gái khi gặp người quan trọng nhất định sẽ trang điểm kỹ càng, cho nên bình thường bạn trai đứng ngoài chờ, dù cô gái có muộn bao lâu đi chăng nữa thì cũng phải chịu thương chịu khó chờ.
Dù sao cũng là con gái trang điểm vì người mình thích mà.
Nhưng Mộng Viện này lại không đi theo kịch bản, không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì.
Lỡ như Mộng Viện thật sự trang điểm lòe loẹt đi ra ngoài, thứ nhất anh thật sự không thích bộ dạng ấy của cô, cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra được dáng vẻ cô trang điểm như vậy trông sẽ ra sao; Thứ hai, với tính cách của anh, chưa chắc anh đã đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chắc chắn anh sẽ quay đầu bỏ đi, hơn nữa còn là cứ thế tạm biệt, sau này không liên lạc nữa.
Cố Tinh Hà nghiêm túc nhìn Mộng Viện, trên mặt không có son phấn, thậm chí đến son môi cũng không có, làn da bóng loáng trắng nõn tràn đầy collagen, đang độ tuổi thanh xuân, đâu cần phải gò bó trong lớp trang điểm.
Thấy Cố Tinh Hà hình như đang thẫn thờ, cô hỏi: “Sao lại không đi thế? Chẳng phải anh nói có chỗ nào đặc biệt muốn đến sao?”
“Chẳng phải đã hẹn sáu giờ rưỡi mới xuất phát à? Cô có thấy còn hơn mười phút nữa không, chúng ta chờ thêm một lúc nữa rồi xuất phát đúng giờ.”
“Chờ ai thế? Chờ vị giáo sư nào đấy đi ngang qua rồi lại cho anh cơ hội được thi lại lần nữa à?”
“Tôi đã là người sắp tốt nghiệp rồi, cô đừng có dùng thi lại để nguyền rủa tôi, hôm nay tôi định sẽ dẫn cô đi ăn ngon đấy, thế mà cô còn như vậy.”
Mộng Viện bật cười, thật ra cô có hơi sợ tự dưng Cố Tinh Hà lại nói chờ anh nghĩ xem nên đi bên nào để bị ít người thấy nhất.
“Anh không sợ bị người khác thấy rồi sẽ hiểu nhầm chúng ta à?”
Cố Tinh Hà sửng sốt, tưởng Mộng Viện rất để ý, vì thế nên anh hơi thấp thỏm, nói: “Cô sợ bị người khác thấy à?”
Mộng Viện lắc đầu: “Cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta là bạn tốt, lại không làm chuyện gì xấu. Chủ yếu là… Tôi sợ anh lo người khác hiểu nhầm.”
“Hai chúng ta đang đứng trước cổng trường đấy, nơi quang minh chính đại nhất, được toàn thể giảng viên sinh viên kiểm chứng. Hơn nữa, cô yên tâm, nơi hôm nay tôi đưa cô đến không phải rừng cây nhỏ tối tăm rậm rạp đâu, cũng không phải hẻm nhỏ im ắng, càng không phải phòng nhỏ âm u.”
Hai người đều phì cười, Mộng Viện trêu ghẹo: “Không sao hết, nghe anh nói có vẻ tiếc nuối lắm, để lần sau tôi dẫn anh đến rừng cây nhỏ tối tăm rậm rạo chơi nhé.”
“Cái gì cơ?”
“Rừng cây nhỏ bên cạnh bồn hoa của khu dạy học đấy, ở chỗ đấy mọc đầy cây ô rô, anh đến đấy ngồi xổm là cao vừa bằng bụi cây đấy luôn. Đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, anh có thể rúc vào đấy, tôi có thể đứng bên ngoài canh giúp anh.”
“Cô cũng biết tưởng bở thật đấy, tôi da non thịt mềm, không đến chỗ đấy đâu.”
Hai người vừa nói đùa vừa lên xe buýt.
Nơi Cố Tinh Hà đưa cô đến có hơi xa, biết buổi sáng cô không có tiết, anh yên tâm hơn nhiều.
Chặng đường gần nửa tiếng, hai người ngồi trên xe nghe nhạc một lúc, chẳng mấy chốc đã đến bến.
Đi bộ khoảng tầm bốn trăm mét sẽ nhìn thấy một trang trại, đẩy cửa ra bước vào thì thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, hơi béo, mặc quần áo màu đỏ ra đón họ, bà ấy cười hỏi hai người muốn ăn gì.
Có thể tìm được món ngon ở một nơi hẻo lánh như này, anh đúng là giỏi thật.