Chương 55: Hóa ra thời thế đã thay đổi thật rồi
Ba năm sau, cuối thu.
Trên đường đi phỏng vấn, Mộng Viện nhận được điện thoại báo rằng ba cô đã qua đời. Cô ngồi trên xe mà run lên cầm cập, một lúc lâu sau mới gọi điện cho người phỏng vấn để từ chối, sau đó bảo tài xế quành xe lại chạy đến nhà tang lễ.
Trước giờ ba của cô Mộng Kiến Bình vẫn rất khỏe mạnh, ông ấy là nghệ sĩ piano rất nổi tiếng, thường xuyên đi lưu diễn ở khắp mọi nơi. Mỗi lần biểu diễn quay về, ông ấy đều mang quà về cho cô, có khi là đặc sản ở nơi ông ấy lưu diễn hoặc là món đồ chơi nho nhỏ nào đó.
Một tuần trước, ba đã gọi điện thoại cho cô, hỏi xem lần này cô muốn quà gì.
Vậy mà không may ông gặp tai nạn xe trên đường trở về. Cô nghe chú hai Mộng Kiến Quốc nói ba của cô đã tử vong trên đường đến bệnh viện cấp cứu.
Vừa đến nhà tang lễ, âm thanh ồn ào, náo động vang lên xung quanh.
Mộng Viên quẳng hết túi xách và đồ đạc sang một bên, nhào vào quan tài của ba mình, không ghìm được nức nở thành tiếng.
Thím hai bước đến kéo cô lại: “Viện Viện, cháu đừng như thế, vẫn còn rất nhiều việc hậu sự chờ cháu lo liệu đấy.”
Chuyên gia trang điểm tử thi thay đồ khác cho ba Mộng Viện, dù vậy vẫn nhìn ra những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể khi đến gần ông ấy.
Mộng Viện khóc xong thì bỗng nhớ ra một chuyện, cô hỏi chú hai của mình: “Tên tài xế gây ra tai nạn đâu? Có bắt kẻ đó lại không?”
“Tài xế là kẻ bợm nhậu, hình như người đó bị va chạm ở phần đầu khi hai xe tông vào nhau, chết ngay tại chỗ.”
Đôi khi sự trưởng thành của một người chỉ như cơn gió thoáng qua.
Khi Mộng Viên đi nhận tiền thì phát hiện tiền trong tài khoản của ba mình đã trở về con số không tròn trĩnh.
Chú hai bình tĩnh trả lời trước câu hỏi của cô: “Tình cờ chú đi đón một khách hàng đến dùng cơm tại con phố đó, vừa đến cửa nhà hàng đã nhìn thấy tai nạn xe. Chú là người đầu tiên kêu cứu thương, trên đường đưa ba cháu đến bệnh viện, ba cháu đã nói để hết toàn bộ di sản cho Mộng Hạo Nhiên, bởi vì trong thế hệ các cháu, thằng bé là đứa con trai duy nhất của nhà họ Mộng ta.”
Mộng Viên quay đầu lại nhìn em họ Mộng Hạo Nhiên đang trả lễ cho khách viếng như đứa con hiếu thảo, rất lâu không nói thành lời.
Thôi được rồi, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần căn nhà che mưa chắn gió cho cô vẫn còn đó là đã quá đủ rồi.
Nhờ có gia sản của Mộng Viện, việc làm ăn của Mộng Kiến Quốc ngày càng mở rộng quy mô.
Trong bảy bảy bốn mươi chín ngày cúng thất cho ba mình, Mộng Viên không đi đâu cả, cô ru rú trong căn nhà rỗng tuếch, trông coi di ảnh của ba và mẹ mình.
Giờ đây một nhà ba người họ chỉ còn mỗi mình cô đơn độc một mình.
Mộng Viên trẻ trung, tràn đầy sức sống ban đầu trở nên rũ rượi, thoạt nhìn già đi những mấy tuổi.
Cô thu dọn hành lý, chuẩn bị đến thành phố Hải Thanh, ở đó có một tòa soạn đang tuyển dụng biên tập viên, cô có thể đến đó thử xem thế nào.
Suốt ngày cứ ru rú trong nhà không làm gì hết rất dễ khiến người ta nhớ lại rất nhiều trước cũ, mỗi khi nhớ lại khiến cô rơi nước mắt. Vì vậy, cô phải ra ngoài làm việc, ắt hẳn ba mẹ cũng không hy vọng thấy cô trở nên chán chường như thế.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, người gọi đến là chú hai của cô.
“Viện Viện, tối nay cháu có rảnh không? Cả nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé.”
Mộng Viện nghĩ mình sắp đến thành phố nên phải gặp mặt người thân, vì vậy cô đã đồng ý ngay với chú của mình mà không nghĩ gì nhiều.
Nơi họ hẹn gặp nhau ở nơi khách sạn Ngàn Mây, nơi xa hoa bậc nhất tọa lạc tại khu Hà Yến, thành phố Hải Thanh. Vì đây là khu đang phát triển công nghệ cao nên có rất nhiều công xưởng, doanh nhân đến đây dùng bữa cũng nhiều nhưng khôi sôi động và phồn hoa như trung tâm thương mại bên kia phố.
“Thím hai, tại sao chúng ta lựa nơi hẻo lánh thế này để gia đình gặp mặt cùng ăn bữa cơm vậy ạ? Cháu bắt taxi và phải chạy rất lâu mới tìm thấy nơi này đấy.”
Thím hai vừa thấy cô đến đã mỉm cười nói tiếp: “Chú hai của cháu đã từng chiêu đãi khách hàng ở đây, vẫn luôn khen ngợi thức ăn chỗ này ngon, còn dự định sẽ dẫn các cháu đến đây dùng thử.”
“Đúng vậy, hiếm lắm mới thấy một khách sạn ngon nghẻ ở nơi thế này.”
“Thím đã đặt bánh bao súp và mứt ngó sen mà cháu thích nhất rồi đấy, cháu đi rửa tay rồi mau đến đây dùng thử.”
Khách sạn khá yên tĩnh, hình như chỉ mấy bàn có khách, cánh cửa căn phòng cạnh bên hơi hé mở, ánh sáng lờ mờ lọt ra ngoài, những vị khách trong phòng đang nói những lời sáo rỗng với nhau.
Mộng Viên chỉ coi đó như gió thoảng qua tai chứ không tò mò lắm, cô cũng không quay đầu nhìn vào phòng người ta làm gì, chỉ cắm mặt đi tới.
Người đàn ông ngồi ở căn phòng bên cạnh bỗng giật mình khi thấy một bóng người quen thuộc vừa lướt qua khe cửa.
Khi Mộng Viên rửa tay rồi quay lại thì đã thấy một ly trà hoa quế nóng hổi ở trước chỗ ngồi của mình, dù chưa đích thân uống thử mà đã ngửi được hương thơm nức mũi tỏa ra từ ly trà.
Đây là loại trà mà mẹ cô rất thích. Ban đầu cô vốn không thích trà hoa quế vì nó quá ngọt, có điều kể từ lúc uống thử, cô mới hiểu tại sao mẹ của mình lại say mê loại trà này đến thế.
“Cám ơn thím hai, trà thơm quá.”
Lúc cô đang nói chuyện, hai em họ Mộng Khiết và Mộng Hạo Nhiên cùng bước vào phòng, đồng loạt ngồi vào bàn như không thấy gì cả.
“Tại sao hai đứa không chào chị của mình một tiếng nào thế?”
Mộng Viện ngồi ở gần cửa ra vào, quay lưng về phía cửa lớn, chỉ lạnh lùng nhìn hai đứa em của mình chứ không nói gì cả.
Từ bé đến giờ, em trai và em gái họ của cô chưa từng gần gũi với cô. Hóa ra ban đầu điều kiện gia đình của chú hai hơi khó khăn, mỗi lần nhà chú hai đến nhà cô cũng sẽ mang không túi lớn cũng túi nhỏ về nhà.
Sau đó, chú hai bất ngờ thành nhà giàu mới nổi thì đã vênh váo, Mộng Khiết còn mang mấy món đồ chơi lạ mắt đến trường học rồi khoe khoang trước mặt cô nữa.
Dù không gần gũi nhau cũng là máu mủ ruột mà, may thay có gia đình chú hai đứng ra lo liệu tang lễ cho ba của cô.
“Thím hai, không sau đâu ạ, hai đứa vẫn còn nhỏ mà.”
Thật ra không còn nhỏ nữa, Mộng Khiết nhỏ hơn cô hai tuổi, Mộng Hạo Nhiên nhỏ hơn cô năm tuổi, cả hai đã đủ tuổi hiểu chuyện rồi.
Mộng Viện không muốn nói chuyện nên chỉ cúi đầu uống trà, rất nhanh ly trà đã cạn tới đáy.
“Thím hai, tại sao chú hai vẫn chưa đến thế ạ?”
“Khiết Khiết, con mau xuống lầu xem ba của con đã đậu xe bên dưới chưa?”
Mộng Viện bỗng cảm thấy choáng váng nên không để ý thấy thím hai nháy mắt với con gái của mình.
Mộng Khiết miễn cưỡng đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
“Thím hai, tự dưng cháu chóng mặt quá, cháu đến sô pha nằm một lát nhé.”
Cô cảm giác đầu trở nên nặng nề, không nhấc lên nổi, nghĩ lát nữa chú hai mới đến nơi, vậy sao cô không chợp mắt một chút trước khi thức ăn được dọn lên? Có lẽ dạo gần đây cô đã lao tâm lao lực nhiều quá nên mới choáng váng thế này?
Thím hai và cậu em họ cùng đỡ Mộng Viên đến sô pha, cô vừa ngồi xuống thì trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Trong phòng nhanh chóng trở nên yên lặng, cả nhà chú hai bước ra ngoài và còn đóng cửa lại giúp cô.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước vào.
Đó là ông chủ Vu trong ngành kinh doanh sắt thép. Ông ta cao khoảng một mét bảy, tóc ngắn húi cua, môi hơi dày. Nửa năm trước, vợ của ông ta vừa qua đời vì căn bệnh ung thư phổi, chỉ để lại một cô con gái mới mười tuổi, thế nên ông ta vẫn muốn tìm kiếm một cô gái trẻ trung xinh đẹp để sinh một cậu con trai bụ bẫm cho ông ta.
Mộng Kiến Quốc bàn chuyện hợp tác với ông ta, muốn đôi bên cùng có lợi.
Ban đầu ông chủ Vu nhắm đến con gái của Mộng Kiến Quốc. Cô gái trẻ trung mười chín tuổi, dáng người cao gầy, với gen tốt vượt trội như vậy, chắc chắn con trai do cô ta sinh ra sẽ rất ưu tú.
Nhưng Mộng Kiến Quốc vẽ vời bảo cháu gái của mình còn đẹp hơn, chỉ cần cháu gái đến dự buổi tiệc hôm nay thì cả hai sẽ được chắp cánh cùng bay như ước nguyện.
Ông chủ Vu ngắm nhìn thiếu nữ nằm trên sô pha bên dưới ánh đèn, đúng là cô đẹp hơn Mộng Khiết nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết, trông tươi ngon mọng nước hơn đám phụ nữ thích trang điểm dày cộm nhiều.
Trên đường đi phỏng vấn, Mộng Viện nhận được điện thoại báo rằng ba cô đã qua đời. Cô ngồi trên xe mà run lên cầm cập, một lúc lâu sau mới gọi điện cho người phỏng vấn để từ chối, sau đó bảo tài xế quành xe lại chạy đến nhà tang lễ.
Trước giờ ba của cô Mộng Kiến Bình vẫn rất khỏe mạnh, ông ấy là nghệ sĩ piano rất nổi tiếng, thường xuyên đi lưu diễn ở khắp mọi nơi. Mỗi lần biểu diễn quay về, ông ấy đều mang quà về cho cô, có khi là đặc sản ở nơi ông ấy lưu diễn hoặc là món đồ chơi nho nhỏ nào đó.
Một tuần trước, ba đã gọi điện thoại cho cô, hỏi xem lần này cô muốn quà gì.
Vậy mà không may ông gặp tai nạn xe trên đường trở về. Cô nghe chú hai Mộng Kiến Quốc nói ba của cô đã tử vong trên đường đến bệnh viện cấp cứu.
Vừa đến nhà tang lễ, âm thanh ồn ào, náo động vang lên xung quanh.
Mộng Viên quẳng hết túi xách và đồ đạc sang một bên, nhào vào quan tài của ba mình, không ghìm được nức nở thành tiếng.
Thím hai bước đến kéo cô lại: “Viện Viện, cháu đừng như thế, vẫn còn rất nhiều việc hậu sự chờ cháu lo liệu đấy.”
Chuyên gia trang điểm tử thi thay đồ khác cho ba Mộng Viện, dù vậy vẫn nhìn ra những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể khi đến gần ông ấy.
Mộng Viện khóc xong thì bỗng nhớ ra một chuyện, cô hỏi chú hai của mình: “Tên tài xế gây ra tai nạn đâu? Có bắt kẻ đó lại không?”
“Tài xế là kẻ bợm nhậu, hình như người đó bị va chạm ở phần đầu khi hai xe tông vào nhau, chết ngay tại chỗ.”
Đôi khi sự trưởng thành của một người chỉ như cơn gió thoáng qua.
Khi Mộng Viên đi nhận tiền thì phát hiện tiền trong tài khoản của ba mình đã trở về con số không tròn trĩnh.
Chú hai bình tĩnh trả lời trước câu hỏi của cô: “Tình cờ chú đi đón một khách hàng đến dùng cơm tại con phố đó, vừa đến cửa nhà hàng đã nhìn thấy tai nạn xe. Chú là người đầu tiên kêu cứu thương, trên đường đưa ba cháu đến bệnh viện, ba cháu đã nói để hết toàn bộ di sản cho Mộng Hạo Nhiên, bởi vì trong thế hệ các cháu, thằng bé là đứa con trai duy nhất của nhà họ Mộng ta.”
Mộng Viên quay đầu lại nhìn em họ Mộng Hạo Nhiên đang trả lễ cho khách viếng như đứa con hiếu thảo, rất lâu không nói thành lời.
Thôi được rồi, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần căn nhà che mưa chắn gió cho cô vẫn còn đó là đã quá đủ rồi.
Nhờ có gia sản của Mộng Viện, việc làm ăn của Mộng Kiến Quốc ngày càng mở rộng quy mô.
Trong bảy bảy bốn mươi chín ngày cúng thất cho ba mình, Mộng Viên không đi đâu cả, cô ru rú trong căn nhà rỗng tuếch, trông coi di ảnh của ba và mẹ mình.
Giờ đây một nhà ba người họ chỉ còn mỗi mình cô đơn độc một mình.
Mộng Viên trẻ trung, tràn đầy sức sống ban đầu trở nên rũ rượi, thoạt nhìn già đi những mấy tuổi.
Cô thu dọn hành lý, chuẩn bị đến thành phố Hải Thanh, ở đó có một tòa soạn đang tuyển dụng biên tập viên, cô có thể đến đó thử xem thế nào.
Suốt ngày cứ ru rú trong nhà không làm gì hết rất dễ khiến người ta nhớ lại rất nhiều trước cũ, mỗi khi nhớ lại khiến cô rơi nước mắt. Vì vậy, cô phải ra ngoài làm việc, ắt hẳn ba mẹ cũng không hy vọng thấy cô trở nên chán chường như thế.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, người gọi đến là chú hai của cô.
“Viện Viện, tối nay cháu có rảnh không? Cả nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé.”
Mộng Viện nghĩ mình sắp đến thành phố nên phải gặp mặt người thân, vì vậy cô đã đồng ý ngay với chú của mình mà không nghĩ gì nhiều.
Nơi họ hẹn gặp nhau ở nơi khách sạn Ngàn Mây, nơi xa hoa bậc nhất tọa lạc tại khu Hà Yến, thành phố Hải Thanh. Vì đây là khu đang phát triển công nghệ cao nên có rất nhiều công xưởng, doanh nhân đến đây dùng bữa cũng nhiều nhưng khôi sôi động và phồn hoa như trung tâm thương mại bên kia phố.
“Thím hai, tại sao chúng ta lựa nơi hẻo lánh thế này để gia đình gặp mặt cùng ăn bữa cơm vậy ạ? Cháu bắt taxi và phải chạy rất lâu mới tìm thấy nơi này đấy.”
Thím hai vừa thấy cô đến đã mỉm cười nói tiếp: “Chú hai của cháu đã từng chiêu đãi khách hàng ở đây, vẫn luôn khen ngợi thức ăn chỗ này ngon, còn dự định sẽ dẫn các cháu đến đây dùng thử.”
“Đúng vậy, hiếm lắm mới thấy một khách sạn ngon nghẻ ở nơi thế này.”
“Thím đã đặt bánh bao súp và mứt ngó sen mà cháu thích nhất rồi đấy, cháu đi rửa tay rồi mau đến đây dùng thử.”
Khách sạn khá yên tĩnh, hình như chỉ mấy bàn có khách, cánh cửa căn phòng cạnh bên hơi hé mở, ánh sáng lờ mờ lọt ra ngoài, những vị khách trong phòng đang nói những lời sáo rỗng với nhau.
Mộng Viên chỉ coi đó như gió thoảng qua tai chứ không tò mò lắm, cô cũng không quay đầu nhìn vào phòng người ta làm gì, chỉ cắm mặt đi tới.
Người đàn ông ngồi ở căn phòng bên cạnh bỗng giật mình khi thấy một bóng người quen thuộc vừa lướt qua khe cửa.
Khi Mộng Viên rửa tay rồi quay lại thì đã thấy một ly trà hoa quế nóng hổi ở trước chỗ ngồi của mình, dù chưa đích thân uống thử mà đã ngửi được hương thơm nức mũi tỏa ra từ ly trà.
Đây là loại trà mà mẹ cô rất thích. Ban đầu cô vốn không thích trà hoa quế vì nó quá ngọt, có điều kể từ lúc uống thử, cô mới hiểu tại sao mẹ của mình lại say mê loại trà này đến thế.
“Cám ơn thím hai, trà thơm quá.”
Lúc cô đang nói chuyện, hai em họ Mộng Khiết và Mộng Hạo Nhiên cùng bước vào phòng, đồng loạt ngồi vào bàn như không thấy gì cả.
“Tại sao hai đứa không chào chị của mình một tiếng nào thế?”
Mộng Viện ngồi ở gần cửa ra vào, quay lưng về phía cửa lớn, chỉ lạnh lùng nhìn hai đứa em của mình chứ không nói gì cả.
Từ bé đến giờ, em trai và em gái họ của cô chưa từng gần gũi với cô. Hóa ra ban đầu điều kiện gia đình của chú hai hơi khó khăn, mỗi lần nhà chú hai đến nhà cô cũng sẽ mang không túi lớn cũng túi nhỏ về nhà.
Sau đó, chú hai bất ngờ thành nhà giàu mới nổi thì đã vênh váo, Mộng Khiết còn mang mấy món đồ chơi lạ mắt đến trường học rồi khoe khoang trước mặt cô nữa.
Dù không gần gũi nhau cũng là máu mủ ruột mà, may thay có gia đình chú hai đứng ra lo liệu tang lễ cho ba của cô.
“Thím hai, không sau đâu ạ, hai đứa vẫn còn nhỏ mà.”
Thật ra không còn nhỏ nữa, Mộng Khiết nhỏ hơn cô hai tuổi, Mộng Hạo Nhiên nhỏ hơn cô năm tuổi, cả hai đã đủ tuổi hiểu chuyện rồi.
Mộng Viện không muốn nói chuyện nên chỉ cúi đầu uống trà, rất nhanh ly trà đã cạn tới đáy.
“Thím hai, tại sao chú hai vẫn chưa đến thế ạ?”
“Khiết Khiết, con mau xuống lầu xem ba của con đã đậu xe bên dưới chưa?”
Mộng Viện bỗng cảm thấy choáng váng nên không để ý thấy thím hai nháy mắt với con gái của mình.
Mộng Khiết miễn cưỡng đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
“Thím hai, tự dưng cháu chóng mặt quá, cháu đến sô pha nằm một lát nhé.”
Cô cảm giác đầu trở nên nặng nề, không nhấc lên nổi, nghĩ lát nữa chú hai mới đến nơi, vậy sao cô không chợp mắt một chút trước khi thức ăn được dọn lên? Có lẽ dạo gần đây cô đã lao tâm lao lực nhiều quá nên mới choáng váng thế này?
Thím hai và cậu em họ cùng đỡ Mộng Viên đến sô pha, cô vừa ngồi xuống thì trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Trong phòng nhanh chóng trở nên yên lặng, cả nhà chú hai bước ra ngoài và còn đóng cửa lại giúp cô.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước vào.
Đó là ông chủ Vu trong ngành kinh doanh sắt thép. Ông ta cao khoảng một mét bảy, tóc ngắn húi cua, môi hơi dày. Nửa năm trước, vợ của ông ta vừa qua đời vì căn bệnh ung thư phổi, chỉ để lại một cô con gái mới mười tuổi, thế nên ông ta vẫn muốn tìm kiếm một cô gái trẻ trung xinh đẹp để sinh một cậu con trai bụ bẫm cho ông ta.
Mộng Kiến Quốc bàn chuyện hợp tác với ông ta, muốn đôi bên cùng có lợi.
Ban đầu ông chủ Vu nhắm đến con gái của Mộng Kiến Quốc. Cô gái trẻ trung mười chín tuổi, dáng người cao gầy, với gen tốt vượt trội như vậy, chắc chắn con trai do cô ta sinh ra sẽ rất ưu tú.
Nhưng Mộng Kiến Quốc vẽ vời bảo cháu gái của mình còn đẹp hơn, chỉ cần cháu gái đến dự buổi tiệc hôm nay thì cả hai sẽ được chắp cánh cùng bay như ước nguyện.
Ông chủ Vu ngắm nhìn thiếu nữ nằm trên sô pha bên dưới ánh đèn, đúng là cô đẹp hơn Mộng Khiết nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết, trông tươi ngon mọng nước hơn đám phụ nữ thích trang điểm dày cộm nhiều.