Chương 57: Nụ hôn đầu muộn màng rất nhiều năm
Bức ảnh đầu tiên là hình cô mặc đồng phục cử nhân, nắm tay một người đàn ông trung niên, có lẽ đó là ba của cô, thoạt nhìn hai ba con như được tạc ra từ một khuôn vậy.
Cố Tinh Hà vừa tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài, học hỏi kinh nghiệm của những nước phát triển, không thể tham dự lễ tốt nghiệp của mình nói gì đến cô.
Không biết lúc ấy cô không tìm thấy mình, cô có buồn không?
Kế tiếp là ảnh chụp trong phòng ngủ của bốn người các cô, Ngô Du Du đứng ở phía trước, còn cô đứng bên cạnh làm mặt xấu, trông đáng yêu vô cùng.
Ngoài ra còn có ảnh cô phồng má ăn hạt dẻ rang đường, trông giống hệt chú chuột hamster.
Kế tiếp là một bức ảnh tự sướng của cô. Trong phòng ngủ, cô dựa vào đầu giường, ga trải giường có in họa tiết SpongeBob, một tay cô cầm điện thoại, tay còn lại chìa ngón trỏ đến gần môi tỏ vẻ đáng yêu.
Cố Tinh Hà thấy tấm nào cũng đẹp. Anh mở Wechat của Mộng Viên ra rồi định gửi ảnh cho mình, ai ngờ cô nàng chết tiệt này đã xóa kết bạn Wechat với anh.
Anh tức giận thở phì phò nhìn gương mặt say giấc của cô, một lúc lâu sau mới xem tiếp. Anh thấy người cô liên lạc không nhiều, ngoài giáo sư ra thì là đám bạn nữ cùng phòng, dường như không có liên lạc với bạn nam nào cả.
Anh thử tìm kiếm “ông xã” chỗ bạn bè nhưng không thấy người này.
Anh tìm tiếp cụm từ “tình yêu” nhưng vẫn không có.
Cuối cùng tìm thử “Hạ Thanh Hàn”, kết quả vẫn vậy.
Cố Tinh Hà thầm cười, có phải cho thấy trong lòng cô Hạ Thanh Hàn không quan trọng lắm.
Thế là anh lấy điện thoại của mình ra, quét mã với điện thoại Mộng Viện để kết bạn, nên đặt biệt danh là gì đây nhỉ?
Anh nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của hai người bèn đổi ảnh đại diện của Mộng Viên thành SpongeBob, mình cũng đổi ảnh đại diện và tên thành: Patrick Star.
Đúng là như vậy, vừa rồi anh không phát hiện ra Mộng Viên không đeo gì trên tay cả, cho thấy cô chưa kết hôn.
“Tôi đã cho hai người cơ hội, lần này tôi quay về, chúng ta lại gặp nhau, từ đó cho thấy chúng ta có duyên với nhau. Vì lẽ đó, Mộng Viện à, tôi sẽ không buông tay cô nữa đâu.”
Cố Tinh Hà cài điện thoại Mộng Viện về chế độ im lặng, sau đó đặt lên tủ đầu giường.
Anh nằm bên cạnh, nhìn cô không hề chớp mắt.
Cô đã gầy đi rất nhiều, không biết có đang giảm béo hay không, thật ra hiện giờ cô đã rất tốt rồi, đợi cô thức dậy, anh sẽ nói cho cô biết: Dù cô có biến thành thế nào đi chăng nữa thì tôi đều thích cô, cô không cần phải giảm cân làm gì.
Anh vươn tay ra, vuốt v e gương mặt cô, cảm giác mềm mịn vô cùng.
Thật ra vào đêm ở nhà bà bà trên thôn núi, anh đã từng len lén vuốt v e gương mặt cô trước khi ngủ. Khi ấy vì sợ đánh thức cô, khiến cô mất niềm tin vào mình nên anh đã nhanh chóng rút tay về, chỉ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô cả buổi.
Cố Tinh Hà sắp không nhịn được, anh nhìn đôi môi đỏ mọng trước mắt bèn dán sát vào, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt lướt, cảm giác mới tuyệt vời làm sao.
Anh nằm ngửa ra, nhẹ nhàng sờ vào bờ môi của mình, thì ra hôn là thế này.
Do tính chất công việc nên anh đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp. Có quyến rũ, có giỏi giang, có người dịu dàng, còn có người nói năng khéo léo. Những người đó ai cũng đều giỏi hơn cô nhưng anh chỉ yêu mỗi cô thế đấy.
“Mộng Viện, đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi đã tặng nó cho em, khi nào em thức giấc thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nhé.”
Hóa ra trong ba năm qua, Cố Tinh Hà không hề tìm hiểu bất cứ thông tin gì về cô, ngay cả Trương Vũ cũng không nhắc đến tên cô trước mặt anh, còn nghĩ anh đã thật sự buông bỏ mối tình này và quên cô mất rồi. Giờ đây gặp lại, anh mới phát hiện mình vẫn còn yêu cô, tình yêu đã ngấm vào xương tủy, một khi đã lộ thì không còn thờ ơ được nữa.
Dù chỉ thoáng nhìn qua khe cửa, anh đã nhận ra đó là cô.
Thật sự không cách nào đè nén trái tim đang yêu một người.
Cố Tinh Hà vừa tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài, học hỏi kinh nghiệm của những nước phát triển, không thể tham dự lễ tốt nghiệp của mình nói gì đến cô.
Không biết lúc ấy cô không tìm thấy mình, cô có buồn không?
Kế tiếp là ảnh chụp trong phòng ngủ của bốn người các cô, Ngô Du Du đứng ở phía trước, còn cô đứng bên cạnh làm mặt xấu, trông đáng yêu vô cùng.
Ngoài ra còn có ảnh cô phồng má ăn hạt dẻ rang đường, trông giống hệt chú chuột hamster.
Kế tiếp là một bức ảnh tự sướng của cô. Trong phòng ngủ, cô dựa vào đầu giường, ga trải giường có in họa tiết SpongeBob, một tay cô cầm điện thoại, tay còn lại chìa ngón trỏ đến gần môi tỏ vẻ đáng yêu.
Cố Tinh Hà thấy tấm nào cũng đẹp. Anh mở Wechat của Mộng Viên ra rồi định gửi ảnh cho mình, ai ngờ cô nàng chết tiệt này đã xóa kết bạn Wechat với anh.
Anh tức giận thở phì phò nhìn gương mặt say giấc của cô, một lúc lâu sau mới xem tiếp. Anh thấy người cô liên lạc không nhiều, ngoài giáo sư ra thì là đám bạn nữ cùng phòng, dường như không có liên lạc với bạn nam nào cả.
Anh thử tìm kiếm “ông xã” chỗ bạn bè nhưng không thấy người này.
Anh tìm tiếp cụm từ “tình yêu” nhưng vẫn không có.
Cuối cùng tìm thử “Hạ Thanh Hàn”, kết quả vẫn vậy.
Cố Tinh Hà thầm cười, có phải cho thấy trong lòng cô Hạ Thanh Hàn không quan trọng lắm.
Thế là anh lấy điện thoại của mình ra, quét mã với điện thoại Mộng Viện để kết bạn, nên đặt biệt danh là gì đây nhỉ?
Anh nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của hai người bèn đổi ảnh đại diện của Mộng Viên thành SpongeBob, mình cũng đổi ảnh đại diện và tên thành: Patrick Star.
Đúng là như vậy, vừa rồi anh không phát hiện ra Mộng Viên không đeo gì trên tay cả, cho thấy cô chưa kết hôn.
“Tôi đã cho hai người cơ hội, lần này tôi quay về, chúng ta lại gặp nhau, từ đó cho thấy chúng ta có duyên với nhau. Vì lẽ đó, Mộng Viện à, tôi sẽ không buông tay cô nữa đâu.”
Cố Tinh Hà cài điện thoại Mộng Viện về chế độ im lặng, sau đó đặt lên tủ đầu giường.
Anh nằm bên cạnh, nhìn cô không hề chớp mắt.
Cô đã gầy đi rất nhiều, không biết có đang giảm béo hay không, thật ra hiện giờ cô đã rất tốt rồi, đợi cô thức dậy, anh sẽ nói cho cô biết: Dù cô có biến thành thế nào đi chăng nữa thì tôi đều thích cô, cô không cần phải giảm cân làm gì.
Anh vươn tay ra, vuốt v e gương mặt cô, cảm giác mềm mịn vô cùng.
Thật ra vào đêm ở nhà bà bà trên thôn núi, anh đã từng len lén vuốt v e gương mặt cô trước khi ngủ. Khi ấy vì sợ đánh thức cô, khiến cô mất niềm tin vào mình nên anh đã nhanh chóng rút tay về, chỉ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô cả buổi.
Cố Tinh Hà sắp không nhịn được, anh nhìn đôi môi đỏ mọng trước mắt bèn dán sát vào, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt lướt, cảm giác mới tuyệt vời làm sao.
Anh nằm ngửa ra, nhẹ nhàng sờ vào bờ môi của mình, thì ra hôn là thế này.
Do tính chất công việc nên anh đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp. Có quyến rũ, có giỏi giang, có người dịu dàng, còn có người nói năng khéo léo. Những người đó ai cũng đều giỏi hơn cô nhưng anh chỉ yêu mỗi cô thế đấy.
“Mộng Viện, đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi đã tặng nó cho em, khi nào em thức giấc thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nhé.”
Hóa ra trong ba năm qua, Cố Tinh Hà không hề tìm hiểu bất cứ thông tin gì về cô, ngay cả Trương Vũ cũng không nhắc đến tên cô trước mặt anh, còn nghĩ anh đã thật sự buông bỏ mối tình này và quên cô mất rồi. Giờ đây gặp lại, anh mới phát hiện mình vẫn còn yêu cô, tình yêu đã ngấm vào xương tủy, một khi đã lộ thì không còn thờ ơ được nữa.
Dù chỉ thoáng nhìn qua khe cửa, anh đã nhận ra đó là cô.
Thật sự không cách nào đè nén trái tim đang yêu một người.