Chương 7: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Tuy rằng Mộng Viện không muốn nhưng Cố Tinh Hà vẫn khăng khăng đòi đưa cô về trường học.
Thực ra cô không biết rằng khi đối mặt với cô, anh đã gần như kìm nén tính nết ngang ngược bá đạo suốt mười mấy năm qua của mình, hơn nữa hình như đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với con gái nhiều như vậy từ khi hiểu chuyện đến nay.
Trạm xe bus cách cổng trường học khoảng một trăm mét, Mộng Viện xuống xe, thấy Cố Tinh Hà vẫn bám theo mình thì vội nói: “Được rồi, anh nhìn nè, tôi thật sự có thể tự về ký túc xá một mình, hay là anh đứng chờ ở trạm xe một lát, tôi đi trước nhé?”
Cố Tinh Hà nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Mộng Viện sửa soạn lại mái tóc của mình, khuôn mặt nhăn nhó, chậm rãi đi về phía cổng trường.
Nhìn tư thế đi đường của cô, Cố Tinh Hà nhíu mày, thầm nghĩ lẽ ra lúc nãy cô cũng nên đi khám chân, lần trước bị chảy máu nhiều như thế, không biết vết thương nặng cỡ nào.
Cơ mà lần trước cô mặc váy, để lộ đôi chân vừa trắng vừa dài, ghi được không ít điểm.
Thật là, mình suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Cố Tinh Hà xấu hổ gãi lông mày, lén lút nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý đến mình thì âm thầm nở nụ cười.
Mộng Viện nằm trên giường một lát mới nhớ lại kế hoạch của mình. Cô giơ đồng hồ lên xem thì thấy đã gần mười hai giờ, thế là cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ngô Du Du: “Cậu tan học chưa?”
“Sắp rồi, cậu đến căn tin giành chỗ trước đi.”
“Tớ không đi đâu, thật sự là không có mặt mũi nào gặp người khác, cậu mang hai cái bánh bao về phòng cho tớ là được, cảm ơn nhé.”
Mộng Viện tìm được một chiếc kẹp tóc trong góc bàn, trên kẹp tóc đính ngọc trai, không quá bắt mắt. Cô âm thầm vui vẻ, soi gương rồi vén tóc lên một chút, đeo kẹp tóc để che vết thương trên đầu. Kế tiếp, cô lại soi gương thêm một lát, cảm thấy như thế là ổn rồi, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không dễ dàng phát hiện trên đầu mình có gì đó sai sai.
Ngô Du Du rất tốt bụng, mang hai cái bánh bao thịt về phòng ngủ cho cô, sau đó đẩy cho cô một bát canh.
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu, lát nữa tớ phải đến văn phòng Hội Sinh viên để họp.”
Nhìn nụ cười mê trai của Mộng Viện, lại nhìn bộ váy đầm đặt trên giường, Ngô Du Du bật cười trêu ghẹo: “Sao? Anh chàng đẹp trai hôm nay đi học cứ đòi ngồi bên cạnh cậu khiến cậu không hài lòng à?”
“Anh ta có tên, đừng gọi anh ta là anh chàng đẹp trai chung chung như thế.”
“Ồ, biết cả tên người ta luôn rồi à? Tên anh ấy là gì?”
Thấy vẻ mặt hóng hớt của đám bạn cùng phòng, Mộng Viện bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Họ Sao, tên Chổi.”
“Xem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu kìa, tại vì khuôn mặt của người ta quá tầm thường, không thể lọt vào mắt cậu, hay là vì người ta không đưa cậu đến bệnh viện mà bỏ trốn mất dạng?”
Mộng Viện hung ác cắn một miếng bánh bao thịt rồi nhai nhồm nhoàm cứ như trút căm phẫn, sau đó nói với mọi người: “Lúc đầu trán tớ bầm tím, bây giờ chắc là đỡ sưng rồi, khi ấy lọn tóc trên đỉnh đầu bị anh ta đè lên rồi vướng vào băng ghế, chẳng những bị thương mà còn rụng cả mớ tóc. Các chị em, cả mớ tóc luôn đấy nhé!”
“Thế thì ghê thật, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau.”
“Đáng ghét nhất là, ngay trước mặt vô số người trong phòng khám bệnh, anh ta cũng dám…”
Mộng Viện dừng lại, nghĩ đến vẻ mặt đáng ghét của Cố Tinh Hà, chiếc bánh bao trong tay gần như bị cô bóp đến nỗi biến dạng.
Cô vừa dừng lại, Ngô Du Du lập tức cười trêu ghẹo: “Anh ấy có ý đồ với cậu hả?”
Ngay cả Nam Anh Văn bình thường không thích tham gia vào các cuộc trò chuyện cũng đặt cuốn sách xuống, ghé lại gần, quan sát vẻ mặt của Mộng Viện bằng đôi mắt tròn xoe. Ủ?g hộ chí?h chủ vào ?ga? ⩶ t?ùmt? u?ệ?.?? ⩶
“Chẳng trách, môi cậu hơi sưng lên kìa.”
Nhìn đôi môi hồng hào của Mộng Viện, mọi người cười ầm lên.
“Ôi chao, các cậu nói bậy cái gì thế? Không phải, ý tớ là anh ta còn kêu tớ trông bình thường như này thì tóc nhiều một chút hay ít một chút cũng đâu có gì khác nhau, tớ tức gần chết.”
Mộng Viện thở hổn hển, trông đáng yêu khỏi phải bàn.
Thế nhưng trong mắt bạn cùng phòng, một chàng trai có thể khiến cảm xúc vốn bình tĩnh điềm đạm của Mộng Viện đột nhiên bị dao động mãnh liệt như thế này, có thể nói rằng các cụ nói không sai, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thực ra cô không biết rằng khi đối mặt với cô, anh đã gần như kìm nén tính nết ngang ngược bá đạo suốt mười mấy năm qua của mình, hơn nữa hình như đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với con gái nhiều như vậy từ khi hiểu chuyện đến nay.
Trạm xe bus cách cổng trường học khoảng một trăm mét, Mộng Viện xuống xe, thấy Cố Tinh Hà vẫn bám theo mình thì vội nói: “Được rồi, anh nhìn nè, tôi thật sự có thể tự về ký túc xá một mình, hay là anh đứng chờ ở trạm xe một lát, tôi đi trước nhé?”
Cố Tinh Hà nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Mộng Viện sửa soạn lại mái tóc của mình, khuôn mặt nhăn nhó, chậm rãi đi về phía cổng trường.
Nhìn tư thế đi đường của cô, Cố Tinh Hà nhíu mày, thầm nghĩ lẽ ra lúc nãy cô cũng nên đi khám chân, lần trước bị chảy máu nhiều như thế, không biết vết thương nặng cỡ nào.
Cơ mà lần trước cô mặc váy, để lộ đôi chân vừa trắng vừa dài, ghi được không ít điểm.
Thật là, mình suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Cố Tinh Hà xấu hổ gãi lông mày, lén lút nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý đến mình thì âm thầm nở nụ cười.
Mộng Viện nằm trên giường một lát mới nhớ lại kế hoạch của mình. Cô giơ đồng hồ lên xem thì thấy đã gần mười hai giờ, thế là cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ngô Du Du: “Cậu tan học chưa?”
“Sắp rồi, cậu đến căn tin giành chỗ trước đi.”
“Tớ không đi đâu, thật sự là không có mặt mũi nào gặp người khác, cậu mang hai cái bánh bao về phòng cho tớ là được, cảm ơn nhé.”
Mộng Viện tìm được một chiếc kẹp tóc trong góc bàn, trên kẹp tóc đính ngọc trai, không quá bắt mắt. Cô âm thầm vui vẻ, soi gương rồi vén tóc lên một chút, đeo kẹp tóc để che vết thương trên đầu. Kế tiếp, cô lại soi gương thêm một lát, cảm thấy như thế là ổn rồi, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không dễ dàng phát hiện trên đầu mình có gì đó sai sai.
Ngô Du Du rất tốt bụng, mang hai cái bánh bao thịt về phòng ngủ cho cô, sau đó đẩy cho cô một bát canh.
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cậu, lát nữa tớ phải đến văn phòng Hội Sinh viên để họp.”
Nhìn nụ cười mê trai của Mộng Viện, lại nhìn bộ váy đầm đặt trên giường, Ngô Du Du bật cười trêu ghẹo: “Sao? Anh chàng đẹp trai hôm nay đi học cứ đòi ngồi bên cạnh cậu khiến cậu không hài lòng à?”
“Anh ta có tên, đừng gọi anh ta là anh chàng đẹp trai chung chung như thế.”
“Ồ, biết cả tên người ta luôn rồi à? Tên anh ấy là gì?”
Thấy vẻ mặt hóng hớt của đám bạn cùng phòng, Mộng Viện bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Họ Sao, tên Chổi.”
“Xem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu kìa, tại vì khuôn mặt của người ta quá tầm thường, không thể lọt vào mắt cậu, hay là vì người ta không đưa cậu đến bệnh viện mà bỏ trốn mất dạng?”
Mộng Viện hung ác cắn một miếng bánh bao thịt rồi nhai nhồm nhoàm cứ như trút căm phẫn, sau đó nói với mọi người: “Lúc đầu trán tớ bầm tím, bây giờ chắc là đỡ sưng rồi, khi ấy lọn tóc trên đỉnh đầu bị anh ta đè lên rồi vướng vào băng ghế, chẳng những bị thương mà còn rụng cả mớ tóc. Các chị em, cả mớ tóc luôn đấy nhé!”
“Thế thì ghê thật, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau.”
“Đáng ghét nhất là, ngay trước mặt vô số người trong phòng khám bệnh, anh ta cũng dám…”
Mộng Viện dừng lại, nghĩ đến vẻ mặt đáng ghét của Cố Tinh Hà, chiếc bánh bao trong tay gần như bị cô bóp đến nỗi biến dạng.
Cô vừa dừng lại, Ngô Du Du lập tức cười trêu ghẹo: “Anh ấy có ý đồ với cậu hả?”
Ngay cả Nam Anh Văn bình thường không thích tham gia vào các cuộc trò chuyện cũng đặt cuốn sách xuống, ghé lại gần, quan sát vẻ mặt của Mộng Viện bằng đôi mắt tròn xoe. Ủ?g hộ chí?h chủ vào ?ga? ⩶ t?ùmt? u?ệ?.?? ⩶
“Chẳng trách, môi cậu hơi sưng lên kìa.”
Nhìn đôi môi hồng hào của Mộng Viện, mọi người cười ầm lên.
“Ôi chao, các cậu nói bậy cái gì thế? Không phải, ý tớ là anh ta còn kêu tớ trông bình thường như này thì tóc nhiều một chút hay ít một chút cũng đâu có gì khác nhau, tớ tức gần chết.”
Mộng Viện thở hổn hển, trông đáng yêu khỏi phải bàn.
Thế nhưng trong mắt bạn cùng phòng, một chàng trai có thể khiến cảm xúc vốn bình tĩnh điềm đạm của Mộng Viện đột nhiên bị dao động mãnh liệt như thế này, có thể nói rằng các cụ nói không sai, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.