Chương : 3
-Tướng công,khuya rồi,chàng nên đi nghỉ sớm kẻo tổn hại sức khoẻ.
Giọng nói thỏ thẻ của một nữ nhân cất lên trong đêm yên tĩnh.Triệu Tử Mai không hiểu sao lúc trở về bàn tiệc Trác Dạ Hàn lại có vẻ không vui,nàng ta gặng hỏi mãi kết quả chẳng thu được gì.Đến lúc động phòng hoa chúc-giây phút mà Tử Mai mong đợi nhất cũng tan vỡ.Dạ Hàn để nàng ta đi ngủ trước,còn mình thì ngồi bàn uống rượu,quyết không chịu động phòng.
-Lạc vương,chàng uống nhiều rồi.
-Hôm nay phu nhân hẳn là rất mệt mỏi.Không còn sớm nữa,mau nghỉ ngơi trước đi.
Tử Mai đành hậm hực nhắm mắt lại trước lời nói đầy uy lực của Dạ Hàn.
Vài hôm sau,Trác Dạ Hàn không thể kiên nhẫn chờ đợi thời cơ hơn nữa đành lựa lời với Triệu Tử Mai:
-Phu nhân,ta có một chuyện muốn nói với nàng.
Triệu Tử Mai mặc dù được đối đãi rất tốt nhưng lại có cảm giác Dạ Hàn khách khí với mình nên không khỏi buồn bực.Hôm nay bỗng nhiên lại dành cả thời gian trò chuyện cùng nàng ta thật khiến trong lòng vui sướng không thôi.
-Nàng biết hiện nay ta và Thuần vương vẫn đang tranh đấu cho vị trí tân đế.Ta không phải là huynh trưởng nhưng tiên đế lại dặn dò huynh đệ ta phải bảo vệ giang sơn này phát triển phồn thịnh. Gánh trên vai trọng trách cao cả ấy nhưng giờ đây vì nó mà huynh đệ tranh giành lẫn nhau,nàng nói xem nên làm thế nào?!
-Tô vương là trưởng tử,là con của Hoàng hậu nhưng lại ham chơi,bỏ bê việc chính sự, thiếp nghĩ không xứng đáng làm vua.Còn chàng tài giỏi như vậy,lại được tiên đế tín nhiệm,làm vua là lẽ đương nhiên,có kẻ còn không phục sao?
-Ta làm vua cũng được,không làm vua cũng được nhưng Thuần vương lòng dạ khó đoán,e rằng chặng đường sau này sẽ không được yên ổn.Nếu ta có được ngai vàng,ta sẽ bảo vệ cho nàng, cho các hoàng tử,công chúa,cho hoàng tộc,bảo vệ cho bách tính Nam Vân quốc.
Dạ Hàn nhìn thẳng vào mắt Tử Mai
giọng nói như chứa đầy sự phiền muộn:
-Ta đã có thể sớm trở thành thái tử nếu tất cả đều ủng hộ ta.Nhưng duy chỉ có phụ thân nàng là ý tứ chưa rõ ràng,vì thế nên đại thần trong triều cũng còn do dự. Nếu có thể,nàng hãy giúp ta thuyết phục Triệu tướng quân vài câu, hi vọng nhạc phụ có thể thuận theo.
Triệu Tử Mai nghe những lời đường mật ấy mà quên suy tính cẩn thận,vội vàng nhận lời ngay lập tức:
-Chàng yên tâm,phụ thân rất yêu thương thiếp,chắc người sẽ đồng ý thôi.Vả lại chàng còn là phu quân thiếp, giúp chàng cũng như giúp thiếp.
-Phu nhân nói vậy là ta yên tâm rồi!
Triệu tướng quân đứng trầm ngâm bên cạnh bàn trà.Ông ta có vẻ không vui,sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
-Không có ai bám theo ngươi chứ?
-Tướng quân không cần lo lắng,tiểu nhân đến đây thực sự không ai biết cả.
Nam nhân vừa tới không hề hành lễ với Triệu Mạc,ông ta cũng không quở trách,chỉ về phía chiếc ghế ý bảo y ngồi xuống.Y có vẻ rất sốt ruột:
Tướng quân muốn gặp tiểu nhân là có chuyện gì gấp ?
-Lạc vương dám lôi Mai nhi ra để đối phó với ta,nếu không phải vì nể tình quân thần với tiên đế có lẽ ta đã băm vằm tên tiểu tử ấy thành từng mảnh rồi.
-Triệu đại nhân bớt giận,có gì từ từ nói.
-Hắn dụ dỗ con gái ta khiến nó cứ một mực đòi ta phải lựa chọn ủng hộ cho hắn.Đã thế thường ngày Tử Mai rất nghe lời,hôm nay lại ngang nhiên cùng hắn đến đây ép ta.
-Đại nhân đã đồng ý ?
-Phải.Tạm thời ta sẽ theo dõi động tĩnh của hắn,ngươi cũng nhắc Thuần vương cẩn thận.
-Đa tạ Triệu tướng quân nhắc nhở. Tướng quân cũng phải bảo trọng!
Trác Vũ Hạo vừa từ chỗ của Lý tướng quân về.Nụ cười nửa miệng đầy đắc ý hiện trên khuôn mặt thanh tú của hắn cũng đủ thấy chuyến đi lần này không hề vô ích.Lý tướng quân ngoài mặt thì nói không muốn phiền hà nhưng bên trong đã bị Vũ Hạo dần thuyết phục. Nếu kiên trì thêm ít lâu nữa Vũ Hạo tin rằng sẽ lôi kéo được Lý Trình trở thành hậu phương vững chắc cho mình.
-Thuần vương...
Vũ Hạo xoay người lại,nghiêng đầu nhìn Xung Tự đến gần:
-Triệu Mạc có nhắn gì không?
-Triệu tướng quân nhắc người phải đề phòng Lạc vương,Lạc vương đã bắt đầu hành động rồi.
Trác Vũ Hạo vừa nghe vừa mỉm cười:
-Dạ Hàn ơi là Dạ Hàn!Ngươi xem hiện giờ có bao nhiêu kẻ đáng tin cậy.Triệu tướng quân là người của ta,gần một nửa quan lại dưới trướng ngươi cũng là của ta...Để xem ngươi thông minh đến mức nào mà có thể hãm hại ta.
Hồi tiên đế còn tại vị,hằng năm vào Lập đông đều tổ chức yến tiệc ở điện Ngân Bích,cho mời Hoàng hậu,Tứ phi,các hoàng tử,công chúa và mẫu phi của họ đến dự.Thường thì không có bất cứ điều gì xảy ra vào buổi tiệc nhưng cũng có ngoại lệ.Ví như vào hai năm trước Tô vương Trác Hướng Hằng bị Trác Vũ Hạo làm cho xấu hổ trước mặt tiên đế nên không ngần ngại ném cả chiếc ghế vào đầu Vũ Hạo.Sau đó Hướng Hằng bị phạt rất nặng trước mặt mọi người.Nỗi nhục mà hắn phải chịu đựng đã khiến Hướng Hằng căm thù Vũ Hạo đến tận xương tuỷ.Bây giờ mỗi lần gặp,Tô vương vẫn gây sự nhưng chẳng động được vào một sợi tóc của hắn,đã thế Vũ Hạo còn phớt lờ,thậm chí là nhếch miệng cười mỉa mai.
Biết được chuyện này,Lạc vương bèn bí mật gặp Tô vương:
-Ta mang đến cho huynh một cơ hội trả thù,huynh có đồng ý nhận nó không?
Lần tổ chức này ở điện Ngân Bích chỉ có khoảng không đến hai chục người. Trừ chính thê của tiên đế, những phi tần không có con đều phải vào chùa chăm lo hương khói cho tiên đế, tụng kinh niệm phật,không được ra ngoài lần nữa.
Lưu Hoàng hậu yên vị trên ghế phượng,vẻ mặt u buồn không làm mất đi vẻ đẹp mặn mà sắc sảo của bà.Hoàng hậu từ ngày tiên đế quy tiên đều ở trong tẩm điện,không gặp bất cứ một ai nhưng đến ngày này vẫn không quên tổ chức.
-Ta nhớ rằng năm ngoái tiên đế vẫn còn ngồi đây nói chuyện rất vui vẻ với bản cung,vậy mà giờ đây cảnh còn người mất,thật khiến ta lòng đau như cắt.
-Hoàng hậu-Thục phi an ủi-Người đừng quá đau buồn,tiên đế là thiên tử,cũng có lúc phải trở về với trời đất.Hoàng hậu đau buồn cũng chẳng thể khiến tiên đế trở về được.
Vừa lúc đó,có nữ tì bước lên rót rượu cho Hoàng hậu nhưng lỡ tay làm rơi chiếc ly xuống đất, ả vội vàng đổi chiếc ly khác rồi luống cuống lui ra ngoài.
-Nô tì không cố ý!Thực sự không cố ý!
Vũ Trác Hạo ngồi phía dưới mỉm cười nhìn nữ tì đó đi ra với bộ dạng lấm lét,lại chốc chốc liếc về phía Tô vương.
Đợi nữ tì kia đi khuất Dạ Hàn mới đứng lên,trong tay cầm ly rượu:
-Hoàng hậu,Lạc vương xin chúc nương nương một li.
Hoàng hậu đang buồn rầu nên không hề đề phòng hay nghi ngờ chút gì cầm li rượu đưa lên miệng...
-Khoan đã !
Mọi động tác đều bị ngưng lại.Trác Vũ Hạo đang ngồi yên đột nhiên đứng lên. Mọi người cũng biết rằng hai người họ không hoà thuận nhưng đến chuyện chúc rượu ai cũng soi mói thì đúng thật là...
-Thuần vương muốn nói gì?
-Hoàng hậu vừa nãy đã uống nhiều giờ không nên uống nữa.Hay là li rượu để người khác uống thay đi.
Mặt Trác Dạ Hàn bỗng nhiên biến sắc. Vũ Hạo phất tay một cái,nữ tì đứng hầu bên cạnh cầm ly rượu đưa cho Dạ Hàn.
-Thần không quen uống rượu, hay là để Lạc vương uống thay.
Lạc vương cầm ly rượu trên tay trừng mắt nhìn Thuần vương.Tất cả mọi người trong điện Ngân Bích đều đổ dồn ánh mắt vào hai người bọn họ.Vũ Hướng Hằng cũng toát mồ hôi.
Biết không thể thoái thác nên Dạ Hàn nhắm mắt cạn hết li rượu đó.Vũ Hạo cũng thoáng tia ngạc nhiên,không ngờ biết ly rượu đó có vấn đề mà hắn vẫn uống hết chỗ rượu ấy.
Dạ Hàn ngồi thêm một lúc nữa thấy trong người hơi khang khác liền cáo lui về điện Lạc vương trước.
Tối hôm đó khi Dạ Hàn vừa bước chân vào cửa điện Lạc vương thì máu từ miệng ộc ra,ruột gan như bị đảo lộn,lục phủ ngũ tạng nóng như thiêu đốt,lồng ngực đau nhói không thôi.Hắn loạng choạng ngồi phịch xuống ghế,hai tay ôm ngực,thổ không biết bao nhiêu máu đen.Triệu Tử Mai từ trong buồng nghe động chạy ra,kinh hãi đến độ suýt nữa ngất xỉu,vội vã đỡ Dạ Hàn vào giường:
-Người đâu,mau gọi thái y cho ta!!!
Điện Lạc vương đang yên ổn bỗng nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.Mấy lão thái y đang điều chế thuốc ở Dược phòng bị doạ cho chết khiếp,cuống cuồng chạy lên điện Lạc vương.Cung nữ,thái giám trong điện nháo nhác chạy ra chạy vào khiến mọi thứ trở nên hỗn độn.Từ Thục phi nghe tin Lạc vương thổ huyết thì mặt mũi tái mét, đang nằm nghỉ cũng vội bật dậy,không kịp thay y phục,chạy một mạch đến tẩm điện của Trác Dạ Hàn.
Thái y bắt mạch cho Dạ Hàn từ trong buồng đi ra vẻ mặt hớt hải:
-Bẩm Triệu phu nhân,Lạc vương đích thị bị trúng kịch độc,mà loại độc này chính là thứ binh lính Nam Vân quốc sử dụng trong quân đội,người ngoài không thể nào có được.
-Thái y có thuốc giải độc chứ?!
Lão thái y cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng lên:
-Lão thần bất tài.Mạch đập rối loạn, ngắt quãng,chứng tỏ đã bị nhiễm độc một thời gian,Lạc vương lại vận động nhiều nên càng khiến chất độc nhanh phát tán.Hiện tại nếu không có giải dược thì e rằng Lạc vương không qua nổi sáng mai.
-Vậy mau cho người đến doanh trại...
-Triệu phu nhân,doanh trại gần nhất cũng cách chúng ta hơn một nghìn dặm,làm thế nào để đến đó đây?
Triệu Tử Mai rất sợ hãi và hầu như mất hết hi vọng khi nghe thái y nói vậy. Bỗng nhiên nàng ta nhớ ra phụ thân cũng là Tả tướng quân Nam Vân quốc, nắm trong tay 6000 tinh nhuệ,chắc hẳn cũng biết về loại độc này.
-Phụ thân ta là Tả tướng quân,mau sai người báo tin...
-Phu nhân-Mộc Hoan cúi đầu-Thuộc hạ đã phái người đến đó nhưng Triệu tướng quân có việc gấp đến ngoại thành đã một canh giờ trước.
Triệu Tử Mai loạng choạng muốn ngã cũng may là có hai nữ tì gần đó nhanh tay đỡ lấy.Lúc này Từ Thục phi cũng bước vào,đôi mắt kiều diễm đỏ ngầu vì khóc:
-Hàn nhi!!!
Tất cả mọi người trong điện Lạc vương lúc này nhanh chóng quỳ xuống hành lễ:
-Tham kiến Thục phi nương nương!
Bà không để ý đến những người trước mặt,chạy thật nhanh về phía giường ngủ,vén tấm rèm che sang một bên.Bà không khỏi xót xa khi thấy người nằm trong đó mắt nhắm nghiền, làn da nhợt nhạt không còn chút sức sống.
Tử Mai phất tay ý bảo tất cả ra ngoài. Bấy giờ trong phòng chỉ còn mình Từ Thục phi với nàng ta.Triệu Tử Mai kìm nén sự đau đớn vô hạn mà nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy kia:
-Mẫu phi yên tâm,chàng nhất định sẽ không sao đâu.Vài hôm nữa chàng sẽ cùng Mai nhi đến cung Văn Lam thỉnh an người.
-Con bảo ta an tâm được ư?Hàn nhi bị người ta hại,bây giờ sống chết ra sao còn chưa biết,ta có thể nhẫn tâm về cung Văn Lam chờ đợi ư?!
-Mẫu phi ở đây cũng không giải quyết được gì,chi bằng người hãy về cung Văn Lam nghỉ ngơi.Hơn nữa Mộc Hoan cũng đang đến chỗ phụ thân,lát nữa sẽ đem giải dược về thôi.
Nói rồi Tử Mai cho người đưa Từ Thục phi trở về cung Văn Lam.Đợi tất cả mọi người đi khuất,Triệu Tử Mai liền đóng chặt cửa lại,một mình ngồi khóc.Lúc đầu vẫn còn có thể kìm nén nhưng một lúc sau đã bật khóc thành tiếng,khóc đến sưng mọng hai mắt.
Dạ Hàn bất tỉnh từ đầu tối đến giờ cũng đã dần tỉnh lại một lúc.Hắn cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu của mình nhìn xung quanh bỗng phát hiện cánh tay hắn như có gì đè lên.Hắn cúi xuống nhìn thì thấy Triệu Tử Mai đang ngủ ngon lành,đầu gối lên tay hắn.Dạ Hàn nhẹ nhàng lay Tử Mai bằng cánh tay tê cứng của mình.
-Phu nhân!-Hắn cất giọng khó nhọc.
Triệu Tử Mai đang ngủ ngon lành bỗng choàng tỉnh,thấy người trước mặt đã có thể tỉnh lại thì vui mừng khôn xiết. Nàng ta vội đỡ hắn ngồi dậy.
-Ta đã bất tỉnh bao lâu?
-Giờ đã qua giờ Hợi rồi.
-Đã qua giờ Hợi rồi sao?Mau đưa ta chiếc hộp...
-Chàng nói hộp nào cơ?
-Chiếc hộp màu đỏ ở trên bàn.
Nàng ta đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn ở góc phòng quả nhiên là có chiếc hộp màu đỏ đặt cạnh bình hoa.Tử Mai đứng dậy cầm chiếc hộp trao cho Dạ Hàn.Hắn liền mở nắp ra, lấy viên thuốc màu đen bên trong cho vào miệng.Viên thuốc vừa trôi xuống cổ họng,cảm giác khó thở không còn nữa,lục phủ ngũ tạng không còn đau đớn như trước nữa.
-Đây là...
-Là thuốc giải.
Trác Dạ Hàn chuẩn bị trước bởi hắn đoán rằng ít nhiều Thuần vương cũng đã đề phòng.Mặc dù vậy nhưng Dạ Hàn không khỏi tức tối vì đã không hại được Vũ Hạo,ngược lại còn bị hắn ta đi trước một nước.
Trác Diễm Cơ cũng có mặt vào dạ tiệc cung Ngân Bích hôm qua.Lúc Lạc vương cáo lui về điện,nàng đã thấy sắc mặt Lạc vương không tốt, cứ ngỡ là do uống nhiều rượu nên không mấy để ý,đến sáng mai tỉnh dậy mới biết hắn bị trúng độc.
-Lục Nương,sao giờ ngươi mới nói cho ta biết?!
Tiểu công chúa mới ngủ dậy nên tâm trạng không tốt,tức giận lấy gối ném vào người nữ tì trước mặt.Nàng ta sợ hãi quỳ xuống trước mặt Diễm Cơ:
-Công chúa bớt giận,tối qua Hiền phi nương nương dặn không được đánh thức công chúa nên nô tì không dám trái lời.Xin công chúa hiểu cho Lục Nương
Không cần nghe bất cứ ai nói,tiểu công chúa mặc nguyên bộ đồ ngủ phóng như bay ra khỏi tẩm điện khiến cung nữ và thái giám cuống quýt chạy theo.Dù Lạc vương không phải huynh ruột nhưng lại là người yêu thương Diễm Cơ hết mực như Hiền phi và Thuần vương nên tiểu công chúa rất lo sợ nếu Lạc vương có mệnh hệ gì.Trác Diễm Cơ chạy một mạch từ điện Tử Trúc tới điện Lạc vương, không thèm để ý đến con mắt kinh ngạc của mọi người và đám người Lục Nương đuổi theo phía sau.
Trác Dạ Hàn tỉnh dậy chưa lâu,vừa rồi đang ngồi trên ghế bỗng thấy tiếng động lớn, tiếp đó lại nghe như ai đang gọi mình.Hắn vừa quay lại thì đã thấy Diễm Cơ nhào đến chỗ mình,chớp mắt đôi tay trắng như ngọc ấy đã vòng lấy cổ khiến hắn suýt ngạt thở:
-Nhị ca!!!
-Diễm Cơ?!Muội đến đây làm gì?
Tiểu công chúa không nói gì,dụi đầu vào ngực Dạ Hàn,một lúc sau mới chịu buông ra.Diễm Cơ ngẩng đầu nhìn Dạ Hàn,khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng, phát hiện người trước mặt không sao thì thở phào nhẹ nhõm,rồi đột nhiên khóc nấc lên:
-Hức...muội cứ tưởng...huynh...ác lắm...làm muội sợ...hức hức...sợ vô cùng...
Cơ thể nhỏ bé trong lòng Dạ Hàn run lên bần bật.Bàn tay ấy nắm chặt vạt áo của Dạ Hàn cứ như thể sợ hắn sẽ biến mất vậy.Hắn âu yếm xoa đầu Diễm Cơ:
-Muội xem,ta vẫn khoẻ,ai nói ta bị trúng độc cơ chứ!
-Nhị ca thật đáng ghét,làm muội chưa kịp thay đồ đã chạy luôn đến đây.
Lúc này Dạ Hàn mới chú ý đến bộ đồ Diễm Cơ đang mặc.Bộ đồ ngủ mỏng manh và xộc xệch không giấu nổi làn da mịn và trắng như tuyết của tiểu công chúa.Mái tóc rối một cách đáng yêu cộng thêm với bộ đồ ngủ khiến cho trái tim Lạc vương lệch nhịp.
-Muội mau về điện Tử Trúc thay y phục đi.Công chúa ai lại ăn mặc thế này rồi chạy đến đây làm loạn cơ chứ?!
Dạ Hàn vừa dứt lời thì Triệu Tử Mai từ ngoài bước vào mang theo một bộ mặt thắc mắc:
-Lạc vương,chàng nói xem đám người ngoài điện...
Đập ngay vào mắt nàng ta là Lạc vương và một tiểu nữ nhân nhỏ bé mặc đồ ngủ,tóc tai bù xù giống vừa ngủ dậy. Máu ghen tức trào lên,Tử Mai sẵng giọng:
-Lạc vương,nha đầu này là ai,sao lại ở tẩm điện của chúng ta?!
Trác Dạ Hàn không vội buông Diễm Cơ,vẻ mặt cơ hồ có chút giận dữ:
-Vô lễ,đây là muội muội của ta,là Cửu công chúa Nam Vân quốc,phu nhân lại gọi là "nha đầu" ư?!
Triệu Tử Mai nhận ra vị công chúa nổi tiếng hôm thành hôn ở Khuyết lầu.Ấn tượng đối với nàng ta mà nói đầu tiên là vẻ bề ngoài của Diễm Cơ:sang trọng, thanh cao,nhã nhặn, vậy mà người ở đây lại khác hẳn so với hôm trước.
-Ta đã thất lễ với Cửu công chúa rồi.
-Không sao,cũng tại Diễm Cơ tự ý xông vào điện Lạc vương.
-Cửu công chúa,đám người đang đứng ngoài kia chắc là từ tẩm điện công chúa,người mau về sửa soạn lại y phục đi,mặc thế này e là không hợp lễ giáo.
Trác Dạ Hàn nghe Tử Mai nói liền đứng dậy,dùng hai tay bế Diễm Cơ :
-Nàng ấy nói phải,để huynh đưa muội về điện Tử Trúc nhé!
-Lạc vương,khoan...
Tử Mai chưa kịp phản đối Dạ Hàn đã nhanh chóng rời khỏi phòng cùng Trác Diễm Cơ trên tay.Cùng lúc đó, nàng ta phát hiện ra ánh mắt của Lạc vương khi nhìn Cửu công chúa đó có gì rất khó tả,một tia ấm áp không gì sánh bằng....
Giọng nói thỏ thẻ của một nữ nhân cất lên trong đêm yên tĩnh.Triệu Tử Mai không hiểu sao lúc trở về bàn tiệc Trác Dạ Hàn lại có vẻ không vui,nàng ta gặng hỏi mãi kết quả chẳng thu được gì.Đến lúc động phòng hoa chúc-giây phút mà Tử Mai mong đợi nhất cũng tan vỡ.Dạ Hàn để nàng ta đi ngủ trước,còn mình thì ngồi bàn uống rượu,quyết không chịu động phòng.
-Lạc vương,chàng uống nhiều rồi.
-Hôm nay phu nhân hẳn là rất mệt mỏi.Không còn sớm nữa,mau nghỉ ngơi trước đi.
Tử Mai đành hậm hực nhắm mắt lại trước lời nói đầy uy lực của Dạ Hàn.
Vài hôm sau,Trác Dạ Hàn không thể kiên nhẫn chờ đợi thời cơ hơn nữa đành lựa lời với Triệu Tử Mai:
-Phu nhân,ta có một chuyện muốn nói với nàng.
Triệu Tử Mai mặc dù được đối đãi rất tốt nhưng lại có cảm giác Dạ Hàn khách khí với mình nên không khỏi buồn bực.Hôm nay bỗng nhiên lại dành cả thời gian trò chuyện cùng nàng ta thật khiến trong lòng vui sướng không thôi.
-Nàng biết hiện nay ta và Thuần vương vẫn đang tranh đấu cho vị trí tân đế.Ta không phải là huynh trưởng nhưng tiên đế lại dặn dò huynh đệ ta phải bảo vệ giang sơn này phát triển phồn thịnh. Gánh trên vai trọng trách cao cả ấy nhưng giờ đây vì nó mà huynh đệ tranh giành lẫn nhau,nàng nói xem nên làm thế nào?!
-Tô vương là trưởng tử,là con của Hoàng hậu nhưng lại ham chơi,bỏ bê việc chính sự, thiếp nghĩ không xứng đáng làm vua.Còn chàng tài giỏi như vậy,lại được tiên đế tín nhiệm,làm vua là lẽ đương nhiên,có kẻ còn không phục sao?
-Ta làm vua cũng được,không làm vua cũng được nhưng Thuần vương lòng dạ khó đoán,e rằng chặng đường sau này sẽ không được yên ổn.Nếu ta có được ngai vàng,ta sẽ bảo vệ cho nàng, cho các hoàng tử,công chúa,cho hoàng tộc,bảo vệ cho bách tính Nam Vân quốc.
Dạ Hàn nhìn thẳng vào mắt Tử Mai
giọng nói như chứa đầy sự phiền muộn:
-Ta đã có thể sớm trở thành thái tử nếu tất cả đều ủng hộ ta.Nhưng duy chỉ có phụ thân nàng là ý tứ chưa rõ ràng,vì thế nên đại thần trong triều cũng còn do dự. Nếu có thể,nàng hãy giúp ta thuyết phục Triệu tướng quân vài câu, hi vọng nhạc phụ có thể thuận theo.
Triệu Tử Mai nghe những lời đường mật ấy mà quên suy tính cẩn thận,vội vàng nhận lời ngay lập tức:
-Chàng yên tâm,phụ thân rất yêu thương thiếp,chắc người sẽ đồng ý thôi.Vả lại chàng còn là phu quân thiếp, giúp chàng cũng như giúp thiếp.
-Phu nhân nói vậy là ta yên tâm rồi!
Triệu tướng quân đứng trầm ngâm bên cạnh bàn trà.Ông ta có vẻ không vui,sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
-Không có ai bám theo ngươi chứ?
-Tướng quân không cần lo lắng,tiểu nhân đến đây thực sự không ai biết cả.
Nam nhân vừa tới không hề hành lễ với Triệu Mạc,ông ta cũng không quở trách,chỉ về phía chiếc ghế ý bảo y ngồi xuống.Y có vẻ rất sốt ruột:
Tướng quân muốn gặp tiểu nhân là có chuyện gì gấp ?
-Lạc vương dám lôi Mai nhi ra để đối phó với ta,nếu không phải vì nể tình quân thần với tiên đế có lẽ ta đã băm vằm tên tiểu tử ấy thành từng mảnh rồi.
-Triệu đại nhân bớt giận,có gì từ từ nói.
-Hắn dụ dỗ con gái ta khiến nó cứ một mực đòi ta phải lựa chọn ủng hộ cho hắn.Đã thế thường ngày Tử Mai rất nghe lời,hôm nay lại ngang nhiên cùng hắn đến đây ép ta.
-Đại nhân đã đồng ý ?
-Phải.Tạm thời ta sẽ theo dõi động tĩnh của hắn,ngươi cũng nhắc Thuần vương cẩn thận.
-Đa tạ Triệu tướng quân nhắc nhở. Tướng quân cũng phải bảo trọng!
Trác Vũ Hạo vừa từ chỗ của Lý tướng quân về.Nụ cười nửa miệng đầy đắc ý hiện trên khuôn mặt thanh tú của hắn cũng đủ thấy chuyến đi lần này không hề vô ích.Lý tướng quân ngoài mặt thì nói không muốn phiền hà nhưng bên trong đã bị Vũ Hạo dần thuyết phục. Nếu kiên trì thêm ít lâu nữa Vũ Hạo tin rằng sẽ lôi kéo được Lý Trình trở thành hậu phương vững chắc cho mình.
-Thuần vương...
Vũ Hạo xoay người lại,nghiêng đầu nhìn Xung Tự đến gần:
-Triệu Mạc có nhắn gì không?
-Triệu tướng quân nhắc người phải đề phòng Lạc vương,Lạc vương đã bắt đầu hành động rồi.
Trác Vũ Hạo vừa nghe vừa mỉm cười:
-Dạ Hàn ơi là Dạ Hàn!Ngươi xem hiện giờ có bao nhiêu kẻ đáng tin cậy.Triệu tướng quân là người của ta,gần một nửa quan lại dưới trướng ngươi cũng là của ta...Để xem ngươi thông minh đến mức nào mà có thể hãm hại ta.
Hồi tiên đế còn tại vị,hằng năm vào Lập đông đều tổ chức yến tiệc ở điện Ngân Bích,cho mời Hoàng hậu,Tứ phi,các hoàng tử,công chúa và mẫu phi của họ đến dự.Thường thì không có bất cứ điều gì xảy ra vào buổi tiệc nhưng cũng có ngoại lệ.Ví như vào hai năm trước Tô vương Trác Hướng Hằng bị Trác Vũ Hạo làm cho xấu hổ trước mặt tiên đế nên không ngần ngại ném cả chiếc ghế vào đầu Vũ Hạo.Sau đó Hướng Hằng bị phạt rất nặng trước mặt mọi người.Nỗi nhục mà hắn phải chịu đựng đã khiến Hướng Hằng căm thù Vũ Hạo đến tận xương tuỷ.Bây giờ mỗi lần gặp,Tô vương vẫn gây sự nhưng chẳng động được vào một sợi tóc của hắn,đã thế Vũ Hạo còn phớt lờ,thậm chí là nhếch miệng cười mỉa mai.
Biết được chuyện này,Lạc vương bèn bí mật gặp Tô vương:
-Ta mang đến cho huynh một cơ hội trả thù,huynh có đồng ý nhận nó không?
Lần tổ chức này ở điện Ngân Bích chỉ có khoảng không đến hai chục người. Trừ chính thê của tiên đế, những phi tần không có con đều phải vào chùa chăm lo hương khói cho tiên đế, tụng kinh niệm phật,không được ra ngoài lần nữa.
Lưu Hoàng hậu yên vị trên ghế phượng,vẻ mặt u buồn không làm mất đi vẻ đẹp mặn mà sắc sảo của bà.Hoàng hậu từ ngày tiên đế quy tiên đều ở trong tẩm điện,không gặp bất cứ một ai nhưng đến ngày này vẫn không quên tổ chức.
-Ta nhớ rằng năm ngoái tiên đế vẫn còn ngồi đây nói chuyện rất vui vẻ với bản cung,vậy mà giờ đây cảnh còn người mất,thật khiến ta lòng đau như cắt.
-Hoàng hậu-Thục phi an ủi-Người đừng quá đau buồn,tiên đế là thiên tử,cũng có lúc phải trở về với trời đất.Hoàng hậu đau buồn cũng chẳng thể khiến tiên đế trở về được.
Vừa lúc đó,có nữ tì bước lên rót rượu cho Hoàng hậu nhưng lỡ tay làm rơi chiếc ly xuống đất, ả vội vàng đổi chiếc ly khác rồi luống cuống lui ra ngoài.
-Nô tì không cố ý!Thực sự không cố ý!
Vũ Trác Hạo ngồi phía dưới mỉm cười nhìn nữ tì đó đi ra với bộ dạng lấm lét,lại chốc chốc liếc về phía Tô vương.
Đợi nữ tì kia đi khuất Dạ Hàn mới đứng lên,trong tay cầm ly rượu:
-Hoàng hậu,Lạc vương xin chúc nương nương một li.
Hoàng hậu đang buồn rầu nên không hề đề phòng hay nghi ngờ chút gì cầm li rượu đưa lên miệng...
-Khoan đã !
Mọi động tác đều bị ngưng lại.Trác Vũ Hạo đang ngồi yên đột nhiên đứng lên. Mọi người cũng biết rằng hai người họ không hoà thuận nhưng đến chuyện chúc rượu ai cũng soi mói thì đúng thật là...
-Thuần vương muốn nói gì?
-Hoàng hậu vừa nãy đã uống nhiều giờ không nên uống nữa.Hay là li rượu để người khác uống thay đi.
Mặt Trác Dạ Hàn bỗng nhiên biến sắc. Vũ Hạo phất tay một cái,nữ tì đứng hầu bên cạnh cầm ly rượu đưa cho Dạ Hàn.
-Thần không quen uống rượu, hay là để Lạc vương uống thay.
Lạc vương cầm ly rượu trên tay trừng mắt nhìn Thuần vương.Tất cả mọi người trong điện Ngân Bích đều đổ dồn ánh mắt vào hai người bọn họ.Vũ Hướng Hằng cũng toát mồ hôi.
Biết không thể thoái thác nên Dạ Hàn nhắm mắt cạn hết li rượu đó.Vũ Hạo cũng thoáng tia ngạc nhiên,không ngờ biết ly rượu đó có vấn đề mà hắn vẫn uống hết chỗ rượu ấy.
Dạ Hàn ngồi thêm một lúc nữa thấy trong người hơi khang khác liền cáo lui về điện Lạc vương trước.
Tối hôm đó khi Dạ Hàn vừa bước chân vào cửa điện Lạc vương thì máu từ miệng ộc ra,ruột gan như bị đảo lộn,lục phủ ngũ tạng nóng như thiêu đốt,lồng ngực đau nhói không thôi.Hắn loạng choạng ngồi phịch xuống ghế,hai tay ôm ngực,thổ không biết bao nhiêu máu đen.Triệu Tử Mai từ trong buồng nghe động chạy ra,kinh hãi đến độ suýt nữa ngất xỉu,vội vã đỡ Dạ Hàn vào giường:
-Người đâu,mau gọi thái y cho ta!!!
Điện Lạc vương đang yên ổn bỗng nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.Mấy lão thái y đang điều chế thuốc ở Dược phòng bị doạ cho chết khiếp,cuống cuồng chạy lên điện Lạc vương.Cung nữ,thái giám trong điện nháo nhác chạy ra chạy vào khiến mọi thứ trở nên hỗn độn.Từ Thục phi nghe tin Lạc vương thổ huyết thì mặt mũi tái mét, đang nằm nghỉ cũng vội bật dậy,không kịp thay y phục,chạy một mạch đến tẩm điện của Trác Dạ Hàn.
Thái y bắt mạch cho Dạ Hàn từ trong buồng đi ra vẻ mặt hớt hải:
-Bẩm Triệu phu nhân,Lạc vương đích thị bị trúng kịch độc,mà loại độc này chính là thứ binh lính Nam Vân quốc sử dụng trong quân đội,người ngoài không thể nào có được.
-Thái y có thuốc giải độc chứ?!
Lão thái y cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng lên:
-Lão thần bất tài.Mạch đập rối loạn, ngắt quãng,chứng tỏ đã bị nhiễm độc một thời gian,Lạc vương lại vận động nhiều nên càng khiến chất độc nhanh phát tán.Hiện tại nếu không có giải dược thì e rằng Lạc vương không qua nổi sáng mai.
-Vậy mau cho người đến doanh trại...
-Triệu phu nhân,doanh trại gần nhất cũng cách chúng ta hơn một nghìn dặm,làm thế nào để đến đó đây?
Triệu Tử Mai rất sợ hãi và hầu như mất hết hi vọng khi nghe thái y nói vậy. Bỗng nhiên nàng ta nhớ ra phụ thân cũng là Tả tướng quân Nam Vân quốc, nắm trong tay 6000 tinh nhuệ,chắc hẳn cũng biết về loại độc này.
-Phụ thân ta là Tả tướng quân,mau sai người báo tin...
-Phu nhân-Mộc Hoan cúi đầu-Thuộc hạ đã phái người đến đó nhưng Triệu tướng quân có việc gấp đến ngoại thành đã một canh giờ trước.
Triệu Tử Mai loạng choạng muốn ngã cũng may là có hai nữ tì gần đó nhanh tay đỡ lấy.Lúc này Từ Thục phi cũng bước vào,đôi mắt kiều diễm đỏ ngầu vì khóc:
-Hàn nhi!!!
Tất cả mọi người trong điện Lạc vương lúc này nhanh chóng quỳ xuống hành lễ:
-Tham kiến Thục phi nương nương!
Bà không để ý đến những người trước mặt,chạy thật nhanh về phía giường ngủ,vén tấm rèm che sang một bên.Bà không khỏi xót xa khi thấy người nằm trong đó mắt nhắm nghiền, làn da nhợt nhạt không còn chút sức sống.
Tử Mai phất tay ý bảo tất cả ra ngoài. Bấy giờ trong phòng chỉ còn mình Từ Thục phi với nàng ta.Triệu Tử Mai kìm nén sự đau đớn vô hạn mà nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy kia:
-Mẫu phi yên tâm,chàng nhất định sẽ không sao đâu.Vài hôm nữa chàng sẽ cùng Mai nhi đến cung Văn Lam thỉnh an người.
-Con bảo ta an tâm được ư?Hàn nhi bị người ta hại,bây giờ sống chết ra sao còn chưa biết,ta có thể nhẫn tâm về cung Văn Lam chờ đợi ư?!
-Mẫu phi ở đây cũng không giải quyết được gì,chi bằng người hãy về cung Văn Lam nghỉ ngơi.Hơn nữa Mộc Hoan cũng đang đến chỗ phụ thân,lát nữa sẽ đem giải dược về thôi.
Nói rồi Tử Mai cho người đưa Từ Thục phi trở về cung Văn Lam.Đợi tất cả mọi người đi khuất,Triệu Tử Mai liền đóng chặt cửa lại,một mình ngồi khóc.Lúc đầu vẫn còn có thể kìm nén nhưng một lúc sau đã bật khóc thành tiếng,khóc đến sưng mọng hai mắt.
Dạ Hàn bất tỉnh từ đầu tối đến giờ cũng đã dần tỉnh lại một lúc.Hắn cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu của mình nhìn xung quanh bỗng phát hiện cánh tay hắn như có gì đè lên.Hắn cúi xuống nhìn thì thấy Triệu Tử Mai đang ngủ ngon lành,đầu gối lên tay hắn.Dạ Hàn nhẹ nhàng lay Tử Mai bằng cánh tay tê cứng của mình.
-Phu nhân!-Hắn cất giọng khó nhọc.
Triệu Tử Mai đang ngủ ngon lành bỗng choàng tỉnh,thấy người trước mặt đã có thể tỉnh lại thì vui mừng khôn xiết. Nàng ta vội đỡ hắn ngồi dậy.
-Ta đã bất tỉnh bao lâu?
-Giờ đã qua giờ Hợi rồi.
-Đã qua giờ Hợi rồi sao?Mau đưa ta chiếc hộp...
-Chàng nói hộp nào cơ?
-Chiếc hộp màu đỏ ở trên bàn.
Nàng ta đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn ở góc phòng quả nhiên là có chiếc hộp màu đỏ đặt cạnh bình hoa.Tử Mai đứng dậy cầm chiếc hộp trao cho Dạ Hàn.Hắn liền mở nắp ra, lấy viên thuốc màu đen bên trong cho vào miệng.Viên thuốc vừa trôi xuống cổ họng,cảm giác khó thở không còn nữa,lục phủ ngũ tạng không còn đau đớn như trước nữa.
-Đây là...
-Là thuốc giải.
Trác Dạ Hàn chuẩn bị trước bởi hắn đoán rằng ít nhiều Thuần vương cũng đã đề phòng.Mặc dù vậy nhưng Dạ Hàn không khỏi tức tối vì đã không hại được Vũ Hạo,ngược lại còn bị hắn ta đi trước một nước.
Trác Diễm Cơ cũng có mặt vào dạ tiệc cung Ngân Bích hôm qua.Lúc Lạc vương cáo lui về điện,nàng đã thấy sắc mặt Lạc vương không tốt, cứ ngỡ là do uống nhiều rượu nên không mấy để ý,đến sáng mai tỉnh dậy mới biết hắn bị trúng độc.
-Lục Nương,sao giờ ngươi mới nói cho ta biết?!
Tiểu công chúa mới ngủ dậy nên tâm trạng không tốt,tức giận lấy gối ném vào người nữ tì trước mặt.Nàng ta sợ hãi quỳ xuống trước mặt Diễm Cơ:
-Công chúa bớt giận,tối qua Hiền phi nương nương dặn không được đánh thức công chúa nên nô tì không dám trái lời.Xin công chúa hiểu cho Lục Nương
Không cần nghe bất cứ ai nói,tiểu công chúa mặc nguyên bộ đồ ngủ phóng như bay ra khỏi tẩm điện khiến cung nữ và thái giám cuống quýt chạy theo.Dù Lạc vương không phải huynh ruột nhưng lại là người yêu thương Diễm Cơ hết mực như Hiền phi và Thuần vương nên tiểu công chúa rất lo sợ nếu Lạc vương có mệnh hệ gì.Trác Diễm Cơ chạy một mạch từ điện Tử Trúc tới điện Lạc vương, không thèm để ý đến con mắt kinh ngạc của mọi người và đám người Lục Nương đuổi theo phía sau.
Trác Dạ Hàn tỉnh dậy chưa lâu,vừa rồi đang ngồi trên ghế bỗng thấy tiếng động lớn, tiếp đó lại nghe như ai đang gọi mình.Hắn vừa quay lại thì đã thấy Diễm Cơ nhào đến chỗ mình,chớp mắt đôi tay trắng như ngọc ấy đã vòng lấy cổ khiến hắn suýt ngạt thở:
-Nhị ca!!!
-Diễm Cơ?!Muội đến đây làm gì?
Tiểu công chúa không nói gì,dụi đầu vào ngực Dạ Hàn,một lúc sau mới chịu buông ra.Diễm Cơ ngẩng đầu nhìn Dạ Hàn,khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng, phát hiện người trước mặt không sao thì thở phào nhẹ nhõm,rồi đột nhiên khóc nấc lên:
-Hức...muội cứ tưởng...huynh...ác lắm...làm muội sợ...hức hức...sợ vô cùng...
Cơ thể nhỏ bé trong lòng Dạ Hàn run lên bần bật.Bàn tay ấy nắm chặt vạt áo của Dạ Hàn cứ như thể sợ hắn sẽ biến mất vậy.Hắn âu yếm xoa đầu Diễm Cơ:
-Muội xem,ta vẫn khoẻ,ai nói ta bị trúng độc cơ chứ!
-Nhị ca thật đáng ghét,làm muội chưa kịp thay đồ đã chạy luôn đến đây.
Lúc này Dạ Hàn mới chú ý đến bộ đồ Diễm Cơ đang mặc.Bộ đồ ngủ mỏng manh và xộc xệch không giấu nổi làn da mịn và trắng như tuyết của tiểu công chúa.Mái tóc rối một cách đáng yêu cộng thêm với bộ đồ ngủ khiến cho trái tim Lạc vương lệch nhịp.
-Muội mau về điện Tử Trúc thay y phục đi.Công chúa ai lại ăn mặc thế này rồi chạy đến đây làm loạn cơ chứ?!
Dạ Hàn vừa dứt lời thì Triệu Tử Mai từ ngoài bước vào mang theo một bộ mặt thắc mắc:
-Lạc vương,chàng nói xem đám người ngoài điện...
Đập ngay vào mắt nàng ta là Lạc vương và một tiểu nữ nhân nhỏ bé mặc đồ ngủ,tóc tai bù xù giống vừa ngủ dậy. Máu ghen tức trào lên,Tử Mai sẵng giọng:
-Lạc vương,nha đầu này là ai,sao lại ở tẩm điện của chúng ta?!
Trác Dạ Hàn không vội buông Diễm Cơ,vẻ mặt cơ hồ có chút giận dữ:
-Vô lễ,đây là muội muội của ta,là Cửu công chúa Nam Vân quốc,phu nhân lại gọi là "nha đầu" ư?!
Triệu Tử Mai nhận ra vị công chúa nổi tiếng hôm thành hôn ở Khuyết lầu.Ấn tượng đối với nàng ta mà nói đầu tiên là vẻ bề ngoài của Diễm Cơ:sang trọng, thanh cao,nhã nhặn, vậy mà người ở đây lại khác hẳn so với hôm trước.
-Ta đã thất lễ với Cửu công chúa rồi.
-Không sao,cũng tại Diễm Cơ tự ý xông vào điện Lạc vương.
-Cửu công chúa,đám người đang đứng ngoài kia chắc là từ tẩm điện công chúa,người mau về sửa soạn lại y phục đi,mặc thế này e là không hợp lễ giáo.
Trác Dạ Hàn nghe Tử Mai nói liền đứng dậy,dùng hai tay bế Diễm Cơ :
-Nàng ấy nói phải,để huynh đưa muội về điện Tử Trúc nhé!
-Lạc vương,khoan...
Tử Mai chưa kịp phản đối Dạ Hàn đã nhanh chóng rời khỏi phòng cùng Trác Diễm Cơ trên tay.Cùng lúc đó, nàng ta phát hiện ra ánh mắt của Lạc vương khi nhìn Cửu công chúa đó có gì rất khó tả,một tia ấm áp không gì sánh bằng....