Chương : 5
Trên đường từ điện Tử Trúc về,Dạ Hàn bắt gặp Trác Vũ Hạo đang đánh cờ một mình trong vườn điện Thuần vương.Hắn thấy bộ dạng đáng ghét của Vũ Hạo thì không khỏi khó chịu:
-Ngươi thật là nhàn hạ nhỉ!
-Ta đâu dám so sánh với Lạc vương huynh đây ngày nào cũng hao tốn sức lực bày mưu tính kế chứ!-Vũ Hạo không tiếc lời đáp trả lại.
-Ngươi...
-Nghe nói Lạc vương bị trúng độc, bây giờ đã có thể đi lại bình thường,cũng không hề nghe được trong giọng nói có chút mệt mỏi,Lạc vương thật không tầm thường.
-Rõ ràng là ngươi hạ độc vào li rượu đó lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra.Đê tiện hết sức.
-Tự làm tự chịu,đâu có thể trách ta-Thuần vương cười- Con tiện tì đó đã khai ra rồi.Ngươi thông đồng với Trác Hướng Hằng và Triệu Mạc mưu hại Hoàng hậu.Nếu không phải ta ra tay ngăn cản,tránh được tội cho ngươi thì tên đần độn kia cũng hối hận mà khai ra kẻ chủ mưu thôi.Ngươi cảm ơn ta còn không kịp nữa là...
Trác Dạ Hàn thấy mình đã bị vạch mặt nên hắn cũng chẳng cần trưng ra cái bộ mặt vô tội kia nữa.Hắn lập tức thu lại vẻ mặt oan ước,thoắt một cái ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo như băng nghìn năm.Dạ Hàn hừ mạnh:
-Khá khen cho ngươi.Cứ cười đi, ngươi sẽ chẳng cười được lâu nữa đâu!Cái bộ dạng giả vờ thanh cao của ngươi quả thực đã làm ta chán ghét đến tận cổ. Chờ xem ta phá nát sự kiêu hãnh của ngươi như thế nào!!!
Lạc vương tức tối xoay người đi thẳng về tẩm điện,không hề ngoái lại.Phía sau là một tràng cười đầy sự thách thức.
-Mộc Hoan,cho người theo dõi lão cáo già Triệu Mạc xem ông ta đang làm những chuyện gì sau lưng ta.
-Người nghi ngờ Triệu tướng quân?!
-Lão dễ dàng nhận lời như vậy,ngươi cho rằng là vì cái gì?Vì Triệu Tử Mai ư?Không!Vì cái khác,nhất định là Vũ Hạo có ông ta giúp nên mới biết ta hạ độc. Mau đi theo dõi Triệu Mạc,cẩn thận đừng để lão phát hiện.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Mấy hôm sau Mộc Hoan chạy đến tìm Lạc vương:
-Lạc vương,đúng như người dự đoán, lão Triệu Mạc đó là người của Thuần vương,hôm trước lão còn bí mật gặp Xung Tự,thông qua hắn mà truyền đến Thuần vương tin tức của chúng ta. Chính tai thuộc hạ nghe được Triệu Mạc nói chuyện với Xung Tự.
Dạ Hàn đã đoán trước được như vậy nhưng vẫn rất tức giận.Chén trà trên tay hắn bị bóp nát thành vụn,nước trà theo tay chảy từng giọt xuống y phục.Hắn quẳng thứ trên tay ra một bên,nghiến răng chửi thầm:
-Lão già khốn khiếp dám chơi trò hai mặt với bản vương.Nếu không phải do lão ta phá đám thì bây giờ có lẽ ta đã tống cổ được Vũ Hạo ra khỏi hoàng cung rồi.
-Người bớt giận!Bây giờ bộ mặt thật của Triệu tướng quân đã bị bại lộ, chẳng phải chúng ta sẽ càng nhiều cơ hội sao?Nhân kế hoạch này mà cho bọn họ biết rằng:đối đầu với Lạc vương thì chỉ có con đường chết.
Dạ Hàn cho là phải,hàng lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra đôi chút. Hắn nhếch miệng cười:
-Được lắm Mộc Hoan,chúng ta sẽ tương kế tự kế,tiêu diệt cả Thuần vương và cho lão già Triệu Mạc kia một bài học.
-Lạc vương nói vậy ư?
Trác Vũ Hạo lần này đích thân đến, cũng là do Triệu Mạc nói là có việc gấp,không tiện truyền qua người khác. Thường thì Triệu Mạc chỉ cần để Xung Tự thuật lại nhưng hôm nay lại buộc Thuần vương phải đến,hắn cũng nhận ra chuyện này rất quan trọng.Vừa bước chân vào cửa phủ,Triệu Mạc đã vội chạy ra:
-Thuần vương,Lạc vương hắn....
-Lạc vương làm sao?
-Hắn có ý định giết Thục phi.
Không khí trong căn phòng trở nên trầm lặng.Hai người một già một trẻ ngồi đối diện với nhau,vẻ mặt căng thẳng tột cùng.
-Tên khốn,đến cả mẫu phi mình cũng dám giết,hắn có phải là con người nữa không?Mà tất cả là tại cái ngai vàng kia. Nếu phụ hoàng ta rõ ràng thì chẳng phải là xong rồi sao.Đằng này lại còn muốn chúng ta tranh đấu nữa chứ.Ta thật chẳng hiểu phụ hoàng đang nghĩ gì.
Triệu Mạc cũng rất phẫn nộ khi chính Lạc vương lên kế hoạch giết mẫu thân chỉ để đổi lấy ngai vàng.Ông khuyên:
-Thuần vương,tiên đế đã băng hà, người không nên trách cứ tiên đế.
Vũ Hạo không nghe lọt tai lời của Triệu Mạc,vẫn cái vẻ ngang ngược và kiêu ngạo chống cằm nhìn Triệu Mạc:
-Triệu tướng quân,ông nói xem ta nên giải quyết thế nào đây?Nếu ta nói với mẫu phi,chắc hẳn bà sẽ không tin.Nếu ta xử lí như lần trước, Vũ Hàn sẽ thoát tội mà không khéo ta lại trở thành kẻ có tội.
-Theo lão thần thấy thì trước mắt nên giữ an toàn cho Thục phi là chuyện quan trọng nhất,cơ hội còn nhiều,hà tất gì phải biến Thục phi thành quân cờ hi sinh cho chúng ta.Nếu Thuần vương làm vậy cũng chẳng khác gì tên Lạc vương cầm thú kia cả.Lần này coi như chúng ta cho hắn con đường lui.
Sáng hôm sau,Lưu Hoàng hậu,Từ Thục phi,Thuần vương cùng nhau đi ngắm cảnh.Tuy rằng Hoàng hậu luôn ghen tỵ Thục phi vì được tiên đế ân sủng nhưng chưa một lần nào Thục phi vì thế mà kiêu ngạo hay giở trò gì với bà nên mối quan hệ của họ không đến nỗi tệ lắm,ít nhất là trong hậu đình này.
Biết được vậy,Dạ Hàn nhân cơ hội có Hoàng hậu ở đó liền tìm cách tiếp cận ba người họ.
Từ vườn thượng uyển truyền đến tai Lạc vương âm thanh du dương êm dịu. Từng nốt nhạc trầm bổng tạo thành bản hoà ca cùng với tiếng gió vi vu thổi. Thuần vương tựa lưng vào ghế đánh đàn,ngón tay lướt nhẹ như không trên dây đàn.Người thiếu niên đó lúc này đã trở nên thoát tục,đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt kéo mọi thứ trở về thực tại.
-Nếu Lạc vương đã đến đây thì cũng nên vào một chút.
Thục phi quay lại,quả nhiên thấy Dạ Hàn đứng ở sau lưng mình.Dạ Hàn đành từ phía sau bụi cây kia đi ra.Đoạn hắn cúi người hành lễ:
-Lạc vương bái kiến Hoàng hậu nương nương!nhi thần bái kiến mẫu phi!
Lưu Hoàng hậu đỡ hắn dậy:
-Lạc vương miễn lễ.
-Tạ ơn Hoàng hậu.
Vũ Hạo không để ý đến vẻ mặt khó coi của Dạ Hàn lúc này,hắn đặt cây đàn xuống,ra hiệu cho mấy ả cung nữ bày rượu lên. Tên thái giám bên cạnh Hoàng hậu theo thường lệ,gã rút que thử độc ra nhúng vào thứ chất lỏng nồng nồng kia,thấy không thấy gì thay đổi mới yên tâm để cung nữ rót rượu:
-Đây là rượu Tự Phiến nổi tiếng của Tuỳ Minh quốc mới cống nạp,mời Hoàng hậu,mẫu phi và nhị ca thưởng thức.
Dạ Hàn giấu đi nụ cười trên môi, chỉ thầm giễu cợt trong lòng cái vẻ mặt lúc nào cũng đầy kiêu ngạo của Thuần vương.Hắn đợi mọi người cạn xong ly đầu tiên rồi cũng nâng ly rượu lên cao:
-Dạ Hàn xin kính mọi người một ly.
Vũ Hạo để ý thấy Dạ Hàn dùng tay miết nhẹ lên miệng ly như chỉ là vô tình nhưng tính đa nghi của hắn không xho phép bỏ qua điều này.Vũ Hạo nâng ly rượu lên cố ý để khuỷu tay đụng phải tay của Thục phi làm ly rượu trong tay bà rơi xuống đất.Vũ Hạo vờ bối rối:
-Mẫu phi,nhi thần không cố ý,xin mẫu phi tha tội.Ly rượu này của nhi thần, coi như chuộc lỗi.
Thục phi vốn không hay để ý đến những chuyện nhỏ nhặt nên vui vẻ đồng ý:
-Được rồi.
Từ Thục phi nhận lấy,uống một hơi cạn ly rượu.Đột nhiên Thục phi thấy khó thở,ý thức dần biến mất,bà mất thăng bằng liền ngã vật xuống đất:
-Thục phi muội muội !!!-Hoàng hậu hoảng hốt đỡ lấy Thục phi.
-Nương nương !!!-Đám nô tì cũng chạy lại đỡ lấy bà.
Máu đen chảy ra từ hai hốc mắt, mũi và tai của Thục phi.Làn da trắng nhợt không chút sức sống lại thêm cả những tia máu không ngừng chảy dài trên khuôn mặt ấy càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.Dạ Hàn đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc trực tiếp chứng kiến liền như hít phải một luồng khí lạnh,luồng khí đó len lỏi vào tận trong xương tuỷ hắn khiến cơ thể hắn khôg thể di chuyển.Hắn đau đớn quay mặt đi nơi khác trong khi đó Trác Vũ Hạo vô cùng bàng hoàng :
-Tại...tại sao?!Không thể thế được...
Thái y!Mau truyền thái y!!!!!
-Ngươi thật là nhàn hạ nhỉ!
-Ta đâu dám so sánh với Lạc vương huynh đây ngày nào cũng hao tốn sức lực bày mưu tính kế chứ!-Vũ Hạo không tiếc lời đáp trả lại.
-Ngươi...
-Nghe nói Lạc vương bị trúng độc, bây giờ đã có thể đi lại bình thường,cũng không hề nghe được trong giọng nói có chút mệt mỏi,Lạc vương thật không tầm thường.
-Rõ ràng là ngươi hạ độc vào li rượu đó lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra.Đê tiện hết sức.
-Tự làm tự chịu,đâu có thể trách ta-Thuần vương cười- Con tiện tì đó đã khai ra rồi.Ngươi thông đồng với Trác Hướng Hằng và Triệu Mạc mưu hại Hoàng hậu.Nếu không phải ta ra tay ngăn cản,tránh được tội cho ngươi thì tên đần độn kia cũng hối hận mà khai ra kẻ chủ mưu thôi.Ngươi cảm ơn ta còn không kịp nữa là...
Trác Dạ Hàn thấy mình đã bị vạch mặt nên hắn cũng chẳng cần trưng ra cái bộ mặt vô tội kia nữa.Hắn lập tức thu lại vẻ mặt oan ước,thoắt một cái ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo như băng nghìn năm.Dạ Hàn hừ mạnh:
-Khá khen cho ngươi.Cứ cười đi, ngươi sẽ chẳng cười được lâu nữa đâu!Cái bộ dạng giả vờ thanh cao của ngươi quả thực đã làm ta chán ghét đến tận cổ. Chờ xem ta phá nát sự kiêu hãnh của ngươi như thế nào!!!
Lạc vương tức tối xoay người đi thẳng về tẩm điện,không hề ngoái lại.Phía sau là một tràng cười đầy sự thách thức.
-Mộc Hoan,cho người theo dõi lão cáo già Triệu Mạc xem ông ta đang làm những chuyện gì sau lưng ta.
-Người nghi ngờ Triệu tướng quân?!
-Lão dễ dàng nhận lời như vậy,ngươi cho rằng là vì cái gì?Vì Triệu Tử Mai ư?Không!Vì cái khác,nhất định là Vũ Hạo có ông ta giúp nên mới biết ta hạ độc. Mau đi theo dõi Triệu Mạc,cẩn thận đừng để lão phát hiện.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Mấy hôm sau Mộc Hoan chạy đến tìm Lạc vương:
-Lạc vương,đúng như người dự đoán, lão Triệu Mạc đó là người của Thuần vương,hôm trước lão còn bí mật gặp Xung Tự,thông qua hắn mà truyền đến Thuần vương tin tức của chúng ta. Chính tai thuộc hạ nghe được Triệu Mạc nói chuyện với Xung Tự.
Dạ Hàn đã đoán trước được như vậy nhưng vẫn rất tức giận.Chén trà trên tay hắn bị bóp nát thành vụn,nước trà theo tay chảy từng giọt xuống y phục.Hắn quẳng thứ trên tay ra một bên,nghiến răng chửi thầm:
-Lão già khốn khiếp dám chơi trò hai mặt với bản vương.Nếu không phải do lão ta phá đám thì bây giờ có lẽ ta đã tống cổ được Vũ Hạo ra khỏi hoàng cung rồi.
-Người bớt giận!Bây giờ bộ mặt thật của Triệu tướng quân đã bị bại lộ, chẳng phải chúng ta sẽ càng nhiều cơ hội sao?Nhân kế hoạch này mà cho bọn họ biết rằng:đối đầu với Lạc vương thì chỉ có con đường chết.
Dạ Hàn cho là phải,hàng lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra đôi chút. Hắn nhếch miệng cười:
-Được lắm Mộc Hoan,chúng ta sẽ tương kế tự kế,tiêu diệt cả Thuần vương và cho lão già Triệu Mạc kia một bài học.
-Lạc vương nói vậy ư?
Trác Vũ Hạo lần này đích thân đến, cũng là do Triệu Mạc nói là có việc gấp,không tiện truyền qua người khác. Thường thì Triệu Mạc chỉ cần để Xung Tự thuật lại nhưng hôm nay lại buộc Thuần vương phải đến,hắn cũng nhận ra chuyện này rất quan trọng.Vừa bước chân vào cửa phủ,Triệu Mạc đã vội chạy ra:
-Thuần vương,Lạc vương hắn....
-Lạc vương làm sao?
-Hắn có ý định giết Thục phi.
Không khí trong căn phòng trở nên trầm lặng.Hai người một già một trẻ ngồi đối diện với nhau,vẻ mặt căng thẳng tột cùng.
-Tên khốn,đến cả mẫu phi mình cũng dám giết,hắn có phải là con người nữa không?Mà tất cả là tại cái ngai vàng kia. Nếu phụ hoàng ta rõ ràng thì chẳng phải là xong rồi sao.Đằng này lại còn muốn chúng ta tranh đấu nữa chứ.Ta thật chẳng hiểu phụ hoàng đang nghĩ gì.
Triệu Mạc cũng rất phẫn nộ khi chính Lạc vương lên kế hoạch giết mẫu thân chỉ để đổi lấy ngai vàng.Ông khuyên:
-Thuần vương,tiên đế đã băng hà, người không nên trách cứ tiên đế.
Vũ Hạo không nghe lọt tai lời của Triệu Mạc,vẫn cái vẻ ngang ngược và kiêu ngạo chống cằm nhìn Triệu Mạc:
-Triệu tướng quân,ông nói xem ta nên giải quyết thế nào đây?Nếu ta nói với mẫu phi,chắc hẳn bà sẽ không tin.Nếu ta xử lí như lần trước, Vũ Hàn sẽ thoát tội mà không khéo ta lại trở thành kẻ có tội.
-Theo lão thần thấy thì trước mắt nên giữ an toàn cho Thục phi là chuyện quan trọng nhất,cơ hội còn nhiều,hà tất gì phải biến Thục phi thành quân cờ hi sinh cho chúng ta.Nếu Thuần vương làm vậy cũng chẳng khác gì tên Lạc vương cầm thú kia cả.Lần này coi như chúng ta cho hắn con đường lui.
Sáng hôm sau,Lưu Hoàng hậu,Từ Thục phi,Thuần vương cùng nhau đi ngắm cảnh.Tuy rằng Hoàng hậu luôn ghen tỵ Thục phi vì được tiên đế ân sủng nhưng chưa một lần nào Thục phi vì thế mà kiêu ngạo hay giở trò gì với bà nên mối quan hệ của họ không đến nỗi tệ lắm,ít nhất là trong hậu đình này.
Biết được vậy,Dạ Hàn nhân cơ hội có Hoàng hậu ở đó liền tìm cách tiếp cận ba người họ.
Từ vườn thượng uyển truyền đến tai Lạc vương âm thanh du dương êm dịu. Từng nốt nhạc trầm bổng tạo thành bản hoà ca cùng với tiếng gió vi vu thổi. Thuần vương tựa lưng vào ghế đánh đàn,ngón tay lướt nhẹ như không trên dây đàn.Người thiếu niên đó lúc này đã trở nên thoát tục,đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt kéo mọi thứ trở về thực tại.
-Nếu Lạc vương đã đến đây thì cũng nên vào một chút.
Thục phi quay lại,quả nhiên thấy Dạ Hàn đứng ở sau lưng mình.Dạ Hàn đành từ phía sau bụi cây kia đi ra.Đoạn hắn cúi người hành lễ:
-Lạc vương bái kiến Hoàng hậu nương nương!nhi thần bái kiến mẫu phi!
Lưu Hoàng hậu đỡ hắn dậy:
-Lạc vương miễn lễ.
-Tạ ơn Hoàng hậu.
Vũ Hạo không để ý đến vẻ mặt khó coi của Dạ Hàn lúc này,hắn đặt cây đàn xuống,ra hiệu cho mấy ả cung nữ bày rượu lên. Tên thái giám bên cạnh Hoàng hậu theo thường lệ,gã rút que thử độc ra nhúng vào thứ chất lỏng nồng nồng kia,thấy không thấy gì thay đổi mới yên tâm để cung nữ rót rượu:
-Đây là rượu Tự Phiến nổi tiếng của Tuỳ Minh quốc mới cống nạp,mời Hoàng hậu,mẫu phi và nhị ca thưởng thức.
Dạ Hàn giấu đi nụ cười trên môi, chỉ thầm giễu cợt trong lòng cái vẻ mặt lúc nào cũng đầy kiêu ngạo của Thuần vương.Hắn đợi mọi người cạn xong ly đầu tiên rồi cũng nâng ly rượu lên cao:
-Dạ Hàn xin kính mọi người một ly.
Vũ Hạo để ý thấy Dạ Hàn dùng tay miết nhẹ lên miệng ly như chỉ là vô tình nhưng tính đa nghi của hắn không xho phép bỏ qua điều này.Vũ Hạo nâng ly rượu lên cố ý để khuỷu tay đụng phải tay của Thục phi làm ly rượu trong tay bà rơi xuống đất.Vũ Hạo vờ bối rối:
-Mẫu phi,nhi thần không cố ý,xin mẫu phi tha tội.Ly rượu này của nhi thần, coi như chuộc lỗi.
Thục phi vốn không hay để ý đến những chuyện nhỏ nhặt nên vui vẻ đồng ý:
-Được rồi.
Từ Thục phi nhận lấy,uống một hơi cạn ly rượu.Đột nhiên Thục phi thấy khó thở,ý thức dần biến mất,bà mất thăng bằng liền ngã vật xuống đất:
-Thục phi muội muội !!!-Hoàng hậu hoảng hốt đỡ lấy Thục phi.
-Nương nương !!!-Đám nô tì cũng chạy lại đỡ lấy bà.
Máu đen chảy ra từ hai hốc mắt, mũi và tai của Thục phi.Làn da trắng nhợt không chút sức sống lại thêm cả những tia máu không ngừng chảy dài trên khuôn mặt ấy càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.Dạ Hàn đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc trực tiếp chứng kiến liền như hít phải một luồng khí lạnh,luồng khí đó len lỏi vào tận trong xương tuỷ hắn khiến cơ thể hắn khôg thể di chuyển.Hắn đau đớn quay mặt đi nơi khác trong khi đó Trác Vũ Hạo vô cùng bàng hoàng :
-Tại...tại sao?!Không thể thế được...
Thái y!Mau truyền thái y!!!!!