Chương : 9
Miếng ngọc đó quả thực nhìn rất giống vật hắn thường mang theo bên mình.
Trác Dạ Hàn suýt chút nữa đã mở miệng thanh minh rằng không phải của hắn nhưng may mắn kịp thời tỉnh táo lại nên những lời định nói ra đều nuốt trôi hết xuống cổ họng.Hắn vẫn giữ được vẻ mặt bình thản cầm miếng ngọc bội lên xem xét.
Miếng ngọc này được làm giả nên kém tinh xảo,ai tinh ý có thể liền phát hiện ra đây không phải vật làm bởi các nghệ nhân trong hoàng cung,khác hẳn với miếng ngọc bội của Trác Dạ Hàn.
-Phùng đại nhân,ta thấy miếng ngọc này rất giống với vật ta thường đem theo,lẽ nào lại chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên!?Cũng không phải là không có những thứ bề ngoài giống nhau nhưng ta chắc chắn trong cung duy nhất bản vương có miếng lam bội gia truyền,còn nếu có thứ giống đến vậy chỉ có thể mang từ ngoài vào.
-Người có thể khẳng định vật này mang từ ngoài vào ư?Người dựa vào cái gì mà lại chắc chắn đến thế!?
-Từ xưa đến nay mọi thứ trang sức trong cung đều do Bảo ty cung cấp, ngoài ra không được mang theo bất cứ thứ gì từ ngoài vào.Nếu Phùng đại nhân không tin,ông có thể đến kiểm tra những nghệ nhân ở đó.
Quả thật trước đó ông đã đến nhờ Bảo ty làm cho một miếng ngọc bội giống hệt như của Dạ Hàn để làm mồi nhử nhưng những người ở đó đều lắc đầu bởi vật ấy là tuyệt phẩm chỉ có duy nhất trên đời do một nghệ nhân lành nghề sáng tạo ra.Hiện giờ ông ấy đã mất,chẳng còn ai có thể tạo ra cái thứ hai như vậy.
-Nhưng điện Ngân Bích có cấm quân canh giữ cẩn thận,đâu phải là nơi ra vào dễ dàng thế được.
-Phùng đại nhân nói không sai.Một là kẻ này rất cao cường,hai là đích thân có người trong điện Ngân Bích giúp hắn qua mặt lính gác.Cũng không ngoại trừ khả năng Hoàng hậu tự dàn dựng mọi việc.
-Ý Thái tử là Hoàng hậu muốn đổ tội cho kẻ khác?!Từ bỏ mạng sống để đổ tội cho kẻ khác?Thực nực cười.
-Phùng đại nhân,ông làm trong toà Đại lý bao nhiêu năm hẳn phải rõ hơn ai hết tất cả mọi suy đoán đều có khả năng,không loại trừ bất cứ thứ gì.
Tất cả những câu hỏi Phùng Chức đưa ra Dạ Hàn đều trả lời cẩn trọng khiến ông ta không tìm ra được kẻ hở nào trong lời nói của Dạ Hàn cả. Sự thông minh nhạy bén của Dạ Hàn đã giúp hắn vượt qua Phùng Chức một cách thuận lợi.Cuối cùng cũng khiến người được mệnh danh là bộ não của toà Đại lý ra về trắng tay,xoá bỏ đến 80% sự nghi ngờ của Phùng Chức.
Lại nói đến Trác Hướng Hằng,từ khi nhìn thấy Lưu Hoàng hậu treo cổ tự vẫn thì luôn ở trong trạng thái hối hận và sợ hãi.
Hắn hối hận vì đã để mẫu hậu hắn biết hắn có nhúng tay vào vụ mưu sát không thành ở điện Ngân Bích,để giờ luôn bị nhấn chìm trong sự sợ hãi mỗi lần nhớ lại khuôn mặt trắng bệch và hai con mắt trừng trừng như xoáy vào hắn.
Hướng Hằng tự nhốt mình trong điện Tô vương,không ăn uống, cũng không gặp gỡ,tiếp xúc với bất kì ai.Mọi người bên ngoài nghe thấy những âm thanh rên rĩ,khóc than, tiếng đồ đạc đổ vỡ kêu loảng xoảng nhưng chẳng một ai dám chạy vào để can ngăn.
Cửu công chúa vốn có lòng nhân hậu, đối xử tốt với tất cả mọi người nên thấy Tô vương như vậy cũng không nỡ bỏ mặc.Diễm Cơ làm chút thức ăn đặt vào hộp son, sau đó đi đến điện Tô vương,bỏ ngoài tai lời can ngăn của Lục Nương.
-Công chúa điện hạ,người đừng đi,bây giờ Tô vương đang rối loạn,người đến đó nô tì chỉ sợ người có chuyện gì xảy ra thì nô tì biết nói thế nào với Hiền phi đây!!!
-Tô vương là đại ca ta,huynh ấy có thế nào đi nữa ta cũng phải đến thăm. Ngươi sợ thì ở lại điện Tử Trúc đi.
Điện Tô vương trở thành nơi u ám nhất trong hoàng cung,không còn tiệc tùng linh đình,không còn ai lai vãng đến,thái giám và cung nữ cũng chỉ còn lác đác vài người, đa số đã bị điều đi nơi khác làm việc .Diễm Cơ không thể thích nghi được với ám khí nơi đây nên bất chợt rùng mình,bước chân trở nên chậm chạp hơn:
-Công chúa điện hạ hãy cẩn thận!-Lục Nương vội đưa tay ra đỡ.
-Ta không sao.
Đứng trước tẩm phòng Hướng Hằng, Diễm Cơ hít một hơi thật sâu mới dám đưa tay đẩy cửa bước vào
Căn phòng tối om,đầy ẩm thấp, không hề có một ngọn đèn nào được thắp lên.Bóng tối làm hai người họ không thấy được thứ gì đang diễn ra.Diễm Cơ khẽ gọi:
-Đại ca ca...
Không có tiếng đáp lại.
-Đại ca,là muội,Diễm Cơ đến thăm huynh đây.Huynh có trong đó không?
-Ai cho muội vào đây?
-Muội lo cho huynh nên đến thôi. Hoàng hậu cũng mất rồi,huynh tự hành hạ bản thân như thế có ích gì, huynh có làm gì đi chăng nữa Hoàng hậu cũng không thể sống lại.Nào,đại ca,mau qua đây dùng chút điểm tâm nhân lúc còn nóng đi.
Hướng Hằng mấy ngày qua không ăn uống gì,lại cộng thêm mùi điểm tâm thơm phức khiến bụng đói cồn cào. Hắn phân vân một lúc rồi cũng chịu chui ra khỏi chăn,tiến lại gần chỗ Diễm Cơ ngồi.
-Cuối cùng huynh cũng chịu ra,thế mà muội còn tưởng...Thôi,huynh ăn đi,lát nữa muội sẽ bảo cung nữ sửa sang lại chỗ này.Đến giờ muội phải về điện Tử Trúc học đánh đàn rồi,đến muộn sư phụ sẽ trách phạt muội mất.Hôm sau muội sẽ ở lại lâu hơn.
Nói rồi Trác Diễm Cơ đứng dậy hành lễ sau đó cùng Lục Nương trở về điện Tử Trúc.
Đã mấy ngày kể từ khi Lưu Hoàng hậu tự sát.Nam Vân quốc đang đứng trước tình trạng bị các nước láng giềng thừa cơ nhòm ngó,trở thành miếng mồi ngon cho bọn họ. Nhân dân Nam Vân quốc lo lắng bởi vận mệnh của họ nằm trong tay thiên tử nhưng đến giờ vẫn chưa có ai kế vị.Từ các vùng hẻo lánh đến kinh thành,đâu đâu cũng thấy người dân đứng lên đòi lập tân Hoàng đế, dẹp tan ý định xâm lược của các nước láng giềng.
Tại Yên Châu
Một biệt viện sang trọng nằm tách biệt hẳn với khu dân cư,được bao bọc bởi rừng trúc tía xinh đẹp.Nơi đây thực khác với chốn kinh thành náo nhiệt, không gian yên tĩnh một cách lạ lùng, bởi cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến nơi đây trở nên ồn ào.Những người dân thường ngày đi qua nơi này,có rất nhiều người nhìn thấy một nam nhân mặc bạch y ngồi trước thềm gảy đàn nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sát mặt,chỉ nghe qua tiếng đàn điêu luyện của nam nhân bí ẩn ấy.Âm thanh du dương,trầm ấm,có lúc lại cao vút, bay bổng khiến người nghe như bị cuốn hút,không dứt ra được.
Sau biệt viện ấy cũng có một khu vườn nho nhỏ,ở đó lúc này nam nhân mặc bạch y đang ngồi đánh cờ, bàn tay chốc chốc lại cầm quân cờ gõ gõ xuống mặt bàn,đôi chân mày hơi nhíu lại như suy tư trở nên quyến rũ vô cùng.Từ phía sau, một nam nhân khác đi tới,trên tay hắn bê một khay trà bánh:
-Người nghỉ tay một chút đi.Đây là trà sen Liên Tỉnh,có tác dụng an thần, khiến cho người ta phấn chấn hơn. Đêm qua người không ngủ ngon nên thuộc hạ đã mua một ít...
Bạch y nam nhân mỉm cười với lam y nam nhân:
-Ngươi vất vả rồi.Mau ngồi xuống đây nghỉ ngơi.
Lam y nam nhân không vội ngồi xuống, hắn sực nhớ ra một chuyện liền đem ra nói với bạch y nam nhân:
-Người biết bây giờ người dân đã đòi hoàng thất lập tân Hoàng đế chưa?Nghe nói là Hoàng hậu tự vẫn, việc chính sự không có ai giải quyết nên các nước láng giềng đang nhòm ngó xâm lược.Trác Dạ Hàn có lẽ sẽ đăng cơ trong nay mai.
Bạch y nam nhân sắc mặt không hề thay đổi,hắn nhìn lam y nam nhân rồi phóng tầm mắt ra xa,hàng mi dài khẽ lay động:
-Ngươi nói với ta có ích gì chứ,bây giờ Thuần vương ta đâu có thân phận gì để quan tâm đến vương vị?!Một tội nhân bị lưu đày đến Yên Châu vắng vẻ này thì chỉ có thể sống an nhàn qua ngày mà thôi
Trác Dạ Hàn suýt chút nữa đã mở miệng thanh minh rằng không phải của hắn nhưng may mắn kịp thời tỉnh táo lại nên những lời định nói ra đều nuốt trôi hết xuống cổ họng.Hắn vẫn giữ được vẻ mặt bình thản cầm miếng ngọc bội lên xem xét.
Miếng ngọc này được làm giả nên kém tinh xảo,ai tinh ý có thể liền phát hiện ra đây không phải vật làm bởi các nghệ nhân trong hoàng cung,khác hẳn với miếng ngọc bội của Trác Dạ Hàn.
-Phùng đại nhân,ta thấy miếng ngọc này rất giống với vật ta thường đem theo,lẽ nào lại chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên!?Cũng không phải là không có những thứ bề ngoài giống nhau nhưng ta chắc chắn trong cung duy nhất bản vương có miếng lam bội gia truyền,còn nếu có thứ giống đến vậy chỉ có thể mang từ ngoài vào.
-Người có thể khẳng định vật này mang từ ngoài vào ư?Người dựa vào cái gì mà lại chắc chắn đến thế!?
-Từ xưa đến nay mọi thứ trang sức trong cung đều do Bảo ty cung cấp, ngoài ra không được mang theo bất cứ thứ gì từ ngoài vào.Nếu Phùng đại nhân không tin,ông có thể đến kiểm tra những nghệ nhân ở đó.
Quả thật trước đó ông đã đến nhờ Bảo ty làm cho một miếng ngọc bội giống hệt như của Dạ Hàn để làm mồi nhử nhưng những người ở đó đều lắc đầu bởi vật ấy là tuyệt phẩm chỉ có duy nhất trên đời do một nghệ nhân lành nghề sáng tạo ra.Hiện giờ ông ấy đã mất,chẳng còn ai có thể tạo ra cái thứ hai như vậy.
-Nhưng điện Ngân Bích có cấm quân canh giữ cẩn thận,đâu phải là nơi ra vào dễ dàng thế được.
-Phùng đại nhân nói không sai.Một là kẻ này rất cao cường,hai là đích thân có người trong điện Ngân Bích giúp hắn qua mặt lính gác.Cũng không ngoại trừ khả năng Hoàng hậu tự dàn dựng mọi việc.
-Ý Thái tử là Hoàng hậu muốn đổ tội cho kẻ khác?!Từ bỏ mạng sống để đổ tội cho kẻ khác?Thực nực cười.
-Phùng đại nhân,ông làm trong toà Đại lý bao nhiêu năm hẳn phải rõ hơn ai hết tất cả mọi suy đoán đều có khả năng,không loại trừ bất cứ thứ gì.
Tất cả những câu hỏi Phùng Chức đưa ra Dạ Hàn đều trả lời cẩn trọng khiến ông ta không tìm ra được kẻ hở nào trong lời nói của Dạ Hàn cả. Sự thông minh nhạy bén của Dạ Hàn đã giúp hắn vượt qua Phùng Chức một cách thuận lợi.Cuối cùng cũng khiến người được mệnh danh là bộ não của toà Đại lý ra về trắng tay,xoá bỏ đến 80% sự nghi ngờ của Phùng Chức.
Lại nói đến Trác Hướng Hằng,từ khi nhìn thấy Lưu Hoàng hậu treo cổ tự vẫn thì luôn ở trong trạng thái hối hận và sợ hãi.
Hắn hối hận vì đã để mẫu hậu hắn biết hắn có nhúng tay vào vụ mưu sát không thành ở điện Ngân Bích,để giờ luôn bị nhấn chìm trong sự sợ hãi mỗi lần nhớ lại khuôn mặt trắng bệch và hai con mắt trừng trừng như xoáy vào hắn.
Hướng Hằng tự nhốt mình trong điện Tô vương,không ăn uống, cũng không gặp gỡ,tiếp xúc với bất kì ai.Mọi người bên ngoài nghe thấy những âm thanh rên rĩ,khóc than, tiếng đồ đạc đổ vỡ kêu loảng xoảng nhưng chẳng một ai dám chạy vào để can ngăn.
Cửu công chúa vốn có lòng nhân hậu, đối xử tốt với tất cả mọi người nên thấy Tô vương như vậy cũng không nỡ bỏ mặc.Diễm Cơ làm chút thức ăn đặt vào hộp son, sau đó đi đến điện Tô vương,bỏ ngoài tai lời can ngăn của Lục Nương.
-Công chúa điện hạ,người đừng đi,bây giờ Tô vương đang rối loạn,người đến đó nô tì chỉ sợ người có chuyện gì xảy ra thì nô tì biết nói thế nào với Hiền phi đây!!!
-Tô vương là đại ca ta,huynh ấy có thế nào đi nữa ta cũng phải đến thăm. Ngươi sợ thì ở lại điện Tử Trúc đi.
Điện Tô vương trở thành nơi u ám nhất trong hoàng cung,không còn tiệc tùng linh đình,không còn ai lai vãng đến,thái giám và cung nữ cũng chỉ còn lác đác vài người, đa số đã bị điều đi nơi khác làm việc .Diễm Cơ không thể thích nghi được với ám khí nơi đây nên bất chợt rùng mình,bước chân trở nên chậm chạp hơn:
-Công chúa điện hạ hãy cẩn thận!-Lục Nương vội đưa tay ra đỡ.
-Ta không sao.
Đứng trước tẩm phòng Hướng Hằng, Diễm Cơ hít một hơi thật sâu mới dám đưa tay đẩy cửa bước vào
Căn phòng tối om,đầy ẩm thấp, không hề có một ngọn đèn nào được thắp lên.Bóng tối làm hai người họ không thấy được thứ gì đang diễn ra.Diễm Cơ khẽ gọi:
-Đại ca ca...
Không có tiếng đáp lại.
-Đại ca,là muội,Diễm Cơ đến thăm huynh đây.Huynh có trong đó không?
-Ai cho muội vào đây?
-Muội lo cho huynh nên đến thôi. Hoàng hậu cũng mất rồi,huynh tự hành hạ bản thân như thế có ích gì, huynh có làm gì đi chăng nữa Hoàng hậu cũng không thể sống lại.Nào,đại ca,mau qua đây dùng chút điểm tâm nhân lúc còn nóng đi.
Hướng Hằng mấy ngày qua không ăn uống gì,lại cộng thêm mùi điểm tâm thơm phức khiến bụng đói cồn cào. Hắn phân vân một lúc rồi cũng chịu chui ra khỏi chăn,tiến lại gần chỗ Diễm Cơ ngồi.
-Cuối cùng huynh cũng chịu ra,thế mà muội còn tưởng...Thôi,huynh ăn đi,lát nữa muội sẽ bảo cung nữ sửa sang lại chỗ này.Đến giờ muội phải về điện Tử Trúc học đánh đàn rồi,đến muộn sư phụ sẽ trách phạt muội mất.Hôm sau muội sẽ ở lại lâu hơn.
Nói rồi Trác Diễm Cơ đứng dậy hành lễ sau đó cùng Lục Nương trở về điện Tử Trúc.
Đã mấy ngày kể từ khi Lưu Hoàng hậu tự sát.Nam Vân quốc đang đứng trước tình trạng bị các nước láng giềng thừa cơ nhòm ngó,trở thành miếng mồi ngon cho bọn họ. Nhân dân Nam Vân quốc lo lắng bởi vận mệnh của họ nằm trong tay thiên tử nhưng đến giờ vẫn chưa có ai kế vị.Từ các vùng hẻo lánh đến kinh thành,đâu đâu cũng thấy người dân đứng lên đòi lập tân Hoàng đế, dẹp tan ý định xâm lược của các nước láng giềng.
Tại Yên Châu
Một biệt viện sang trọng nằm tách biệt hẳn với khu dân cư,được bao bọc bởi rừng trúc tía xinh đẹp.Nơi đây thực khác với chốn kinh thành náo nhiệt, không gian yên tĩnh một cách lạ lùng, bởi cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến nơi đây trở nên ồn ào.Những người dân thường ngày đi qua nơi này,có rất nhiều người nhìn thấy một nam nhân mặc bạch y ngồi trước thềm gảy đàn nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sát mặt,chỉ nghe qua tiếng đàn điêu luyện của nam nhân bí ẩn ấy.Âm thanh du dương,trầm ấm,có lúc lại cao vút, bay bổng khiến người nghe như bị cuốn hút,không dứt ra được.
Sau biệt viện ấy cũng có một khu vườn nho nhỏ,ở đó lúc này nam nhân mặc bạch y đang ngồi đánh cờ, bàn tay chốc chốc lại cầm quân cờ gõ gõ xuống mặt bàn,đôi chân mày hơi nhíu lại như suy tư trở nên quyến rũ vô cùng.Từ phía sau, một nam nhân khác đi tới,trên tay hắn bê một khay trà bánh:
-Người nghỉ tay một chút đi.Đây là trà sen Liên Tỉnh,có tác dụng an thần, khiến cho người ta phấn chấn hơn. Đêm qua người không ngủ ngon nên thuộc hạ đã mua một ít...
Bạch y nam nhân mỉm cười với lam y nam nhân:
-Ngươi vất vả rồi.Mau ngồi xuống đây nghỉ ngơi.
Lam y nam nhân không vội ngồi xuống, hắn sực nhớ ra một chuyện liền đem ra nói với bạch y nam nhân:
-Người biết bây giờ người dân đã đòi hoàng thất lập tân Hoàng đế chưa?Nghe nói là Hoàng hậu tự vẫn, việc chính sự không có ai giải quyết nên các nước láng giềng đang nhòm ngó xâm lược.Trác Dạ Hàn có lẽ sẽ đăng cơ trong nay mai.
Bạch y nam nhân sắc mặt không hề thay đổi,hắn nhìn lam y nam nhân rồi phóng tầm mắt ra xa,hàng mi dài khẽ lay động:
-Ngươi nói với ta có ích gì chứ,bây giờ Thuần vương ta đâu có thân phận gì để quan tâm đến vương vị?!Một tội nhân bị lưu đày đến Yên Châu vắng vẻ này thì chỉ có thể sống an nhàn qua ngày mà thôi