Chương 10: Tên thổ phỉ và cô gái lạc đường
Trình Duệ Duy nương theo ánh mắt cô mà hướng về phía Nghiêm Giang Thành, người đàn ông đó đã không còn nhìn cô bằng cặp mắt đầy khinh miệt nhưng anh ta biết vết thương trong lòng cô sẽ mãi mãi không thể xóa nhòa.
Anh ta cũng biết cô đang sợ hãi điều gì, tuy nhiên vết thương của cô vẫn quan trọng hơn, xử lý xong anh ta sẽ lập tức đưa cô rời khỏi đây. Trong khi Trình Duệ Duy còn chưa kịp mở hộp cứu thương ra thì Hạng Khiết đã yếu ớt cất giọng: "Bác sĩ Trình, chúng ta rời khỏi đây trước có được không?"
Lúc nãy Nghiêm Giang Thành đã đuổi cô một lần, sự cố xảy ra, cô chẳng những không đi mà còn náo loạn một trận khiến sàn nhà dính toàn là máu.
Máu của cô không bẩn nhưng khi đặt nó ở nơi này thì lại là vết nhơ tanh hôi, dù có đắp lên bao nhiêu lớp nước hoa cũng không thể sạch sẽ thơm tho như ban đầu.
Bàn tay cô run run lấy ra từ túi quần một chiếc khăn thêu hoa, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt đến khi đập vào mắt của Nghiêm Giang Thành thì nó giống như phát ra tia sáng khiến anh cảm thấy rất chói mắt.
Bên tai bỗng vang lên câu nói của Trình Duệ Duy, chiếc khăn đó được tạo nên từ đôi bàn tay khéo léo và chai sần của cô, là giấc ngủ không trọn vẹn, là thứ đã bị anh giẫm đạp ở dưới chân.
Cô gái nhỏ vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, từ lúc cô đặt chân đến đây chẳng có ai mở miệng mời cô ngồi dù chỉ là một câu lấy lệ, giờ đây khi thấy cô định dùng khăn tay lau máu dưới sàn thì Trình Duệ Duy lại kìm lòng không đặng, nắm lấy cổ tay cô, vừa nói hai hàng nước mắt vừa lăn dài trên đôi gò má: "Để đó đi, lát nữa anh lau."
Những ngón tay xanh xao vô thức siết chặt lại, Hạng Khiết không dám nhìn vào gương mặt đẫm lệ của người đàn ông, càng không dám nhận lấy những giọt nước mắt thương hại của người khác.
"Em sẽ làm nhanh thôi."
Đời này của cô sợ nhất là mắc nợ ai đó, biết đâu kiếp trước cô đã vay mượn khắp nơi mà không trả hết nên kiếp này ông trời mới lấy đi nhiều thứ của cô như vậy, kiếp này cô không dám nợ ai dù chỉ là một bữa cơm, chỉ mong ở kiếp sau ông trời sẽ thương tình ban cho cô một thân thể thuần khiết và vẹn nguyên như bao người.
Nhẹ nhàng thu chiếc khăn về, Hạng Khiết đã hạ quyết tâm phải khôi phục lại nguyên trạng của nơi này, nhưng ngay khi một góc của chiếc khăn vừa chạm đến vết máu dưới sàn thì giọng nói của người đàn ông chợt vang lên, dội thẳng vào trái tim cô.
"Để chiếc khăn ở trên bàn, tôi cho các người một phút để rời khỏi nơi này."
Lời nói của Nghiêm Giang Thành bao giờ cũng có giá trị tương xứng với thân phận cao quý của anh, xưa nay anh hô mưa gọi gió, cũng đã một thời tung hoành ngang dọc, nhưng giờ đây anh lại dùng khẩu khí đó đằng sau lớp mặt nạ của một tên thổ phỉ, giữa đêm đông thanh vắng anh đã cướp đi chiếc khăn của một cô gái lạc đường.
Bản thân anh cũng chẳng rõ lý do, cướp trước rồi tính tiếp.
Bị anh xua đuổi, bị anh cướp bóc, Hạng Khiết cũng không nửa lời oán trách, có chăng chỉ là một câu hỏi không lời giải đáp, anh lấy khăn tay của cô để làm gì? Nhưng rồi cô cũng gấp chiếc khăn lại làm bốn, đặt ngay ngắn ở trên bàn, toàn bộ quá trình đều nằm dưới sự giám sát của anh.
Đã đến lúc cô phải đứng lên để rời khỏi nơi này, ánh mắt anh vẫn khóa chặt trên người cô, xoáy sâu vào phần ống quần rỗng tuếch, giống như tám năm trước, anh muốn xem cô sẽ đứng lên bằng cách nào.
Lúc ngã xuống Hạng Khiết đến mạng của mình cũng không cần, khi đứng lên lại để ý đến ánh mắt của một người. Nhưng ở ngoài kia có không ít kẻ sẵn sàng cắt đi ống quần của cô để vạch trần cái xấu xí bệnh tật, tại nơi này anh chỉ nhìn vào khuyết điểm của cô thì cũng không có gì quá đáng.
Nghĩ thế Hạng Khiết mới co chân đứng dậy, động tác có phần chật vật vì vết thương ở sau đầu và cũng vì ánh mắt của anh. Trình Duệ Duy chỉ đợi cô đứng vững trên mặt đất để đưa nạng cho cô chống, Hạng Khiết cúi đầu đáp lại một tiếng cảm ơn rồi theo sau anh ta rời khỏi đại sảnh.
Lúc này Nghiêm Quân Vũ dường như đã thoát khỏi vai diễn của mình, khuôn mặt thờ thẩn nhìn theo hình hài nhỏ nhắn, lắng nghe âm thanh của sự khiếm khuyết, một bước chân đi, một tay chống nạng.
Trình Duệ Duy xử lý vết thương cho Hạng Khiết ở trên xe, vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng phải khâu đến mấy mũi, cô gái nhỏ chịu đau rất giỏi, từ đầu đến cuối Trình Duệ Duy chẳng nghe thấy một tiếng than vãn nào.
"Lát nữa anh đưa em ra trạm xe buýt là được rồi ạ."
Đôi tay đang bận thu dọn dụng cụ của Trình Duệ Duy hơi khựng lại một chút, nỗi niềm trong lòng chất cao như núi, sự hối hận muộn màng trút ra cùng với tiếng thở dài, anh ta nên giải thích với cô thế nào đây? Hạng Khiết không hỏi không có nghĩa là cô không thắc mắc. Chươ?g mới ?hấ? ?ại ~ ? R ? ? ? R U ? e N﹒?N ~
Dựa vào tính cách của Nghiêm Quân Vũ thì khả năng cao là trong nay mai Hạng Khiết sẽ được nhận vào làm việc, nhưng kiếm tiền chưa bao giờ là dễ dàng cả, mong rằng cô gái ấy có thể mạnh mẽ đến cùng.
Người ta bán mạng cho đồng tiền để cầu vinh hoa phú quý, riêng Hạng Khiết chỉ cúi đầu trước những đồng tiền có thể kéo dài sinh mệnh cho người mẹ tần tảo của cô.
Anh ta cũng biết cô đang sợ hãi điều gì, tuy nhiên vết thương của cô vẫn quan trọng hơn, xử lý xong anh ta sẽ lập tức đưa cô rời khỏi đây. Trong khi Trình Duệ Duy còn chưa kịp mở hộp cứu thương ra thì Hạng Khiết đã yếu ớt cất giọng: "Bác sĩ Trình, chúng ta rời khỏi đây trước có được không?"
Lúc nãy Nghiêm Giang Thành đã đuổi cô một lần, sự cố xảy ra, cô chẳng những không đi mà còn náo loạn một trận khiến sàn nhà dính toàn là máu.
Máu của cô không bẩn nhưng khi đặt nó ở nơi này thì lại là vết nhơ tanh hôi, dù có đắp lên bao nhiêu lớp nước hoa cũng không thể sạch sẽ thơm tho như ban đầu.
Bàn tay cô run run lấy ra từ túi quần một chiếc khăn thêu hoa, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt đến khi đập vào mắt của Nghiêm Giang Thành thì nó giống như phát ra tia sáng khiến anh cảm thấy rất chói mắt.
Bên tai bỗng vang lên câu nói của Trình Duệ Duy, chiếc khăn đó được tạo nên từ đôi bàn tay khéo léo và chai sần của cô, là giấc ngủ không trọn vẹn, là thứ đã bị anh giẫm đạp ở dưới chân.
Cô gái nhỏ vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, từ lúc cô đặt chân đến đây chẳng có ai mở miệng mời cô ngồi dù chỉ là một câu lấy lệ, giờ đây khi thấy cô định dùng khăn tay lau máu dưới sàn thì Trình Duệ Duy lại kìm lòng không đặng, nắm lấy cổ tay cô, vừa nói hai hàng nước mắt vừa lăn dài trên đôi gò má: "Để đó đi, lát nữa anh lau."
Những ngón tay xanh xao vô thức siết chặt lại, Hạng Khiết không dám nhìn vào gương mặt đẫm lệ của người đàn ông, càng không dám nhận lấy những giọt nước mắt thương hại của người khác.
"Em sẽ làm nhanh thôi."
Đời này của cô sợ nhất là mắc nợ ai đó, biết đâu kiếp trước cô đã vay mượn khắp nơi mà không trả hết nên kiếp này ông trời mới lấy đi nhiều thứ của cô như vậy, kiếp này cô không dám nợ ai dù chỉ là một bữa cơm, chỉ mong ở kiếp sau ông trời sẽ thương tình ban cho cô một thân thể thuần khiết và vẹn nguyên như bao người.
Nhẹ nhàng thu chiếc khăn về, Hạng Khiết đã hạ quyết tâm phải khôi phục lại nguyên trạng của nơi này, nhưng ngay khi một góc của chiếc khăn vừa chạm đến vết máu dưới sàn thì giọng nói của người đàn ông chợt vang lên, dội thẳng vào trái tim cô.
"Để chiếc khăn ở trên bàn, tôi cho các người một phút để rời khỏi nơi này."
Lời nói của Nghiêm Giang Thành bao giờ cũng có giá trị tương xứng với thân phận cao quý của anh, xưa nay anh hô mưa gọi gió, cũng đã một thời tung hoành ngang dọc, nhưng giờ đây anh lại dùng khẩu khí đó đằng sau lớp mặt nạ của một tên thổ phỉ, giữa đêm đông thanh vắng anh đã cướp đi chiếc khăn của một cô gái lạc đường.
Bản thân anh cũng chẳng rõ lý do, cướp trước rồi tính tiếp.
Bị anh xua đuổi, bị anh cướp bóc, Hạng Khiết cũng không nửa lời oán trách, có chăng chỉ là một câu hỏi không lời giải đáp, anh lấy khăn tay của cô để làm gì? Nhưng rồi cô cũng gấp chiếc khăn lại làm bốn, đặt ngay ngắn ở trên bàn, toàn bộ quá trình đều nằm dưới sự giám sát của anh.
Đã đến lúc cô phải đứng lên để rời khỏi nơi này, ánh mắt anh vẫn khóa chặt trên người cô, xoáy sâu vào phần ống quần rỗng tuếch, giống như tám năm trước, anh muốn xem cô sẽ đứng lên bằng cách nào.
Lúc ngã xuống Hạng Khiết đến mạng của mình cũng không cần, khi đứng lên lại để ý đến ánh mắt của một người. Nhưng ở ngoài kia có không ít kẻ sẵn sàng cắt đi ống quần của cô để vạch trần cái xấu xí bệnh tật, tại nơi này anh chỉ nhìn vào khuyết điểm của cô thì cũng không có gì quá đáng.
Nghĩ thế Hạng Khiết mới co chân đứng dậy, động tác có phần chật vật vì vết thương ở sau đầu và cũng vì ánh mắt của anh. Trình Duệ Duy chỉ đợi cô đứng vững trên mặt đất để đưa nạng cho cô chống, Hạng Khiết cúi đầu đáp lại một tiếng cảm ơn rồi theo sau anh ta rời khỏi đại sảnh.
Lúc này Nghiêm Quân Vũ dường như đã thoát khỏi vai diễn của mình, khuôn mặt thờ thẩn nhìn theo hình hài nhỏ nhắn, lắng nghe âm thanh của sự khiếm khuyết, một bước chân đi, một tay chống nạng.
Trình Duệ Duy xử lý vết thương cho Hạng Khiết ở trên xe, vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng phải khâu đến mấy mũi, cô gái nhỏ chịu đau rất giỏi, từ đầu đến cuối Trình Duệ Duy chẳng nghe thấy một tiếng than vãn nào.
"Lát nữa anh đưa em ra trạm xe buýt là được rồi ạ."
Đôi tay đang bận thu dọn dụng cụ của Trình Duệ Duy hơi khựng lại một chút, nỗi niềm trong lòng chất cao như núi, sự hối hận muộn màng trút ra cùng với tiếng thở dài, anh ta nên giải thích với cô thế nào đây? Hạng Khiết không hỏi không có nghĩa là cô không thắc mắc. Chươ?g mới ?hấ? ?ại ~ ? R ? ? ? R U ? e N﹒?N ~
Dựa vào tính cách của Nghiêm Quân Vũ thì khả năng cao là trong nay mai Hạng Khiết sẽ được nhận vào làm việc, nhưng kiếm tiền chưa bao giờ là dễ dàng cả, mong rằng cô gái ấy có thể mạnh mẽ đến cùng.
Người ta bán mạng cho đồng tiền để cầu vinh hoa phú quý, riêng Hạng Khiết chỉ cúi đầu trước những đồng tiền có thể kéo dài sinh mệnh cho người mẹ tần tảo của cô.