Chương : 52
Man Man thực sự đi rồi, nó dù sao cũng chỉ là một con chim, lo trước quên sau, không nghĩ được nhiều như vậy.
Nữ hài ôm đầu gối ngồi bên cạnh xác chết, tà dương như máu, dần nhuộm đỏ người nàng. Hai tay nàng bưng mặt, nước mắt tràn qua khe hở.
Huyền Thương quân chưa bao giờ chứng kiến khói lửa nhân gian, cũng chưa bao giờ thấy cảnh tang thương. Nhưng giờ khắc này, hoàng hôn buông xuống, cây cỏ mùa thu úa vàng bên hồ, sương chiều từ mỏng chuyển thành dày, cuối cùng dày đặc đến nỗi không tan đi được, giống như nỗi bi ai.
Huyền Thương quân vươn tay ra, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua nàng, chỉ chạm vào khoảng không trong trẻo vô biên nhưng lại lạnh lùng vô hạn.
Đây chỉ là một giấc mộng, cách mười năm thời gian, làm sao giải thoát được chứ?
Hắn mở choàng mắt, "Li Quang Thanh Quỳ" trên giường còn đang ngủ say. Sự lạnh giá trong giấc mộng của nàng xâm chiếm hắn, khiến hắn không còn lòng dạ mà tu luyện nữa.
Nhân tộc đối với Thần tộc xưa nay đều cực kì tôn sùng, Li Quang thị càng như thế. Thiên phi được Thần tộc định ra từ nhỏ, sao lại phát sinh chuyện như vậy? Hắn nghĩ không ra.
Ngày kế tiếp, Huyền Thương quân đang tiếp kiến (gặp mặt) Tứ Hải Long Vương. Địa vực nhân gian thay đổi thường xuyên, nếu xuất hiện thuỷ vực mới, khu vực quản lý của các Long Vương cần phải được phân chia lại. Hắn đã giới hạn xong thuỷ vực, đang cùng nhóm Long Vương xác nhận lần cuối. Đột nhiên, sau điện vang lên tiếng bước chân.
Phi Trì gần như là lao ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Dạ Đàm đầu tóc chưa chải, tóc đen như thác nước buông xoã xuống tận eo. Xiêm y trên người vẫn là của ngày hôm qua, ngủ tới quá nửa đêm, có chút lộn xộn. Càng đáng sợ hơn chính là, nàng để chân trần, vẻ mặt mờ mịt đi tới.
Một điện Long Vương chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền há hốc miệng rồng, sau một lúc, toàn bộ cúi đầu xuống, giả mù!
Dạ Đàm ngáp một cái, vừa ra khỏi cửa liền thấy ngoại điện nhiều người như vậy, nàng nhăn mặt nhíu mày, nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ta muốn uống nước! Ta cũng đói rồi, từ hôm qua đến bây giờ, ngươi lăn lộn người ta suốt một đêm, cũng không cho ăn cái gì! Thần tộc các ngươi có phần quá đáng quá rồi đó!!"
...... Cả điện Long Vương nguấy nguấy cái lỗ tai rồng, hận không thể chọc cho nó điếc luôn.
Lăn, lộn, một, đêm...... lợi hại như vậy sao?
Huyền Thương quân vẫn đang ngồi trên ghế cao, nghe vậy không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Phi Trì. Phi Trì vội vàng tìm chút thanh danh còn sót lại cho quân thượng nhà mình, hắn nói: "Công chúa đêm qua bệnh nặng, Dược Vương dặn đi dặn lại phải để người ở lại Thuỳ Hồng điện dưỡng bệnh. Phi Trì đã sắc thuốc xong, còn chuẩn bị mấy món ăn của Nhân gian, sẽ đưa tới đây ngay."
Hắn vừa nói, vừa kéo Dạ Đàm ra sau điện. Dạ Đàm vừa định đi, phía sau, Huyền Thương quân nói: "Ngươi thân là công chúa, lại để chân trần tóc rối mà đi khắp nơi, dáng vẻ vứt đi đâu rồi hả? Quỳ xuống cho ta, đọc thuộc lòng thiên quy lệnh cấm mười lần! Thuộc rồi mới được ăn cơm."
"Ngươi!!" Dạ Đàm thực sự là bị chọc giận tới muốn khóc, "Ngươi rõ ràng là ức hiếp người quá đáng! Không ăn thì không ăn! Li Quang...... Thanh Quỳ ta, cho dù đói khát, chết ở nơi này, cũng không ăn một chút đồ ăn nào của Thần tộc ngươi!! Muốn ta đọc cho ngươi nghe thiên quy gì đó à, nằm mơ đi nhá!!"
Nàng nổi giận mà ngồi xuống đất ăn vạ, không chịu đứng lên!
Nhóm Long Vương vừa thấy, đây thực sự là không ra thể thống gì. Đông Hải Long Vương suy cho cùng cũng có chút từng trải, nói: "Nếu quân thượng có chuyện quan trọng, vậy ta xin cáo từ trước. Chuyện thuỷ vực, ngày khác lại thương lượng tiếp."
Mấy Long Vương khác sớm đã như ngồi trên đống lửa, nghe vậy còn do dự gì nữa chứ? Tức khắc đều đứng dậy: "Đúng vậy đúng vậy. Thuộc hạ cáo từ trước."
Chư long lần lượt ra khỏi Thuỳ Hồng điện, trên mặt liền hiện lên nụ cười đầy ẩn ý —— Huyền Thương Thần Quân của Thiên giới, không gì là không làm được. Thì ra cũng không dỗ dành được nữ nhân sao? A ha, xem ra chúng ta sợ bà vợ Long Mẫu nhà mình, cũng chả phải chuyện gì mất mặt......
Nhóm Long Vương vểnh cái đuôi rồng đi rồi.
Trong điện, vẫn chờ cho đến khi tất cả Long Vương đều đi hết, Huyền Thương quân mới trầm giọng nói: "Quỳ cho tốt!"
Dạ Đàm rướn cổ lên bướng bỉnh cãi lại: "Không!"
Huyền Thương quân tức giận, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng nàng dầu muối không vào. Nếu phải động tới hình phạt, nàng lại không chịu nổi, Hắn chưởng xuống một cái ầm, cái bàn đúc từ Hàn Tinh thạch vạn năm ở trước mặt rốt cuộc chịu không nổi, chia năm xẻ bảy!
Phi Trì cùng Hàn Mặc thật là muốn nhổ hết mật đắng ra, Phi Trì chần chừ đi tới, nhỏ giọng nói: "Chúng tiểu nhân sẽ chuẩn bị cho công chúa một nồi lẩu."
Hai chữ "nồi lẩu" vừa truyền vào trong tai, bụng Dạ Đàm liền kêu ọt ọt một tiếng. Nàng nuốt nuốt nước bọt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được, cất tiếng hỏi: "Thật sao?"
Phi Trì cố sức gật đầu, Dạ Đàm nghĩ nghĩ, rốt cuộc ngoan ngoãn quỳ một cách nghiêm chỉnh, quay mặt vào tường điện đọc thuộc thiên quy.
Những lời hai người kia nói đều lọt vào tai Huyền Thương quân, nhưng hiếm khi không mở miệng khiển trách —— rốt cuộc thì trong hoàn cảnh gì, lại có thể dưỡng ra một nữ tử bất hảo như vậy? Tối hôm qua được chứng kiến giấc mộng kia, cũng xem như là nghe được một nửa chuyện xưa.
Có đầu mà không có đuôi, bao giờ cũng khiến người ta thấy bứt rứt.
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm được ăn lẩu như ý nguyện. Nhưng mà nhìn thấy trong nồi lật qua lật lại chỉ toàn rau xanh, nàng cầm đũa lùa lùa vài cái, tức giận đến phát run: "Sao toàn là đồ chay thế này?"
Phi Trì dè dặt mà giải thích: "Công chúa, Thiên giới không được vô cớ sát sinh, chỉ, chỉ có thể ăn chay."
Dạ Đàm ném đũa đánh "cộp" một tiếng: "Ăn một cái lẩu chay thì có thể có lương tâm được à?! Hơn nữa, nói cái gì mà vô cớ sát sinh? Ta phải chống rét, cho nên lột da của chúng nó. Ta phải no bụng, cho nên ăn thịt của chúng nó. Cái này gọi là vô cớ sát sinh á? Lý do chính đáng đến nỗi khiến lòng người căm phẫn luôn nhỉ?!"
Phi Trì nói: "Nhưng...... nhưng Thần tộc có rất nhiều thần tiên đều từ những tộc khác tu luyện mà thành, há có thể như tằm ăn lên lẫn nhau chứ?"
Dạ Đàm cao thấp đánh giá hắn, đột nhiên xa xăm hỏi: "Nếu bản công chúa nhớ không nhầm, ngươi là một con thỏ tu luyện thành đúng không?"
Phi Trì rùng mình ớn lạnh: "Công...... công chúa?"
Dạ Đàm bỗng nhiên nhào tới: "Cho ta bỏ vào nồi đi, nấu ngươi thành món thịt thỏ chua cay nhé!!"
Phi Trì nhảy dựng lên bỏ chạy.
Vẫn đợi đến khi nó chạy xa, Dạ Đàm mới xoay người lại nói: "Man Man, ngươi đi tìm Thanh Hành quân, bảo hắn đưa ít thịt tới đây. Nếu không ta thực sự không thể qua khỏi ngày hôm nay!"
Man Man đáp ứng một tiếng, Dạ Đàm đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: "Ta sao lại cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì...... Đúng rồi, rau của ta đâu?!" Nàng nhìn trái ngó phải xung quanh, "Chẳng lẽ là trốn mất rồi?"
Man Man khua khua cánh, nói: "Đang ở sau điện tu luyện Thanh Khiết pháp quyết đấy."
"Không phải chứ?!" Dạ Đàm trừng to mắt, "Một cái pháp quyết nho nhỏ như vậy, nàng đến bây giờ vẫn chưa học được á?" Man Man vẫy cánh một cái, Dạ Đàm vô cùng phát bực: "Nguy rồi, rau này của ta xem ra không được khôn lanh lắm!"
Nàng đi thẳng ra sau điện, rau thơm Hồ Tuy của Ngũ Tân tộc quả nhiên đang đọc sách, nhưng vẻ mặt buồn rầu, nhìn qua cũng không hề hứng thú gì.
Dạ Đàm bước tới gần: "Chỉ một cái thuật pháp đơn giản như vậy, ngươi còn không học được!"
Hồ Tuy vừa ngẩng đầu thấy nàng, lập tức hai mắt ngấn lệ: "Công chúa, ta mới học hai ngày, sao có thể học được nhanh như vậy chứ?"
"Hai ngày còn chưa đủ á?!" Dạ Đàm vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, nói thêm: "Ôi, bảo một cây rau thơm đi học chữ đọc sách, là có điểm làm khó cây rau đó rồi." Nàng cầm lấy sách, đọc cho Hồ Tuy nghe từng chữ một, "Tịnh tâm nghe khí, giữ cho đầu óc thanh thản...... Làm theo ta."
Hồ Tuy "vâng" một tiếng, vội nghiêm túc làm theo.
Ngoài cửa, Huyền Thương quân dừng bước chân lại —— đây là...... cái mùi kì quái gì?! Khứu giác hắn từ trước đến nay nhạy bén vô cùng, lập tức lấy tay che mũi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Dạ Đàm đang bấm chỉ quyết, chỉ chốc lát sau, một Thanh Khiết pháp quyết làm cho toàn thân nàng từ trên xuống dưới không nhiễm một hạt bụi. Đó là một loại pháp thuật mỹ miều không thể sai được.
"Ngươi từng học qua Thanh Khiết pháp quyết?" Giọng Huyền Thương quân vang lên, Hồ Tuy ở trong phòng cả kinh, quay đầu vừa thấy, hồi lâu không thể tin vào hai mắt của mình —— trời ơi, ta vậy mà cũng thực sự gặp được Huyền Thương Thần Quân!!
Dạ Đàm bỏ sách xuống, nói: "Chưa từng học, bộ cái này rất khó à?" Nàng tiện tay tạo ra một Thanh Khiết chú thuật nữa, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn trên mặt Hồ Tuy: "Không phải chỉ cần khống chế thuỷ và thổ thôi sao? Theo ta thấy, ngoài thuỷ và thổ ra, những vết bẩn loại khác, Thanh Khiết pháp quyết này sẽ không dùng được."
Sắc mặt Huyền Thương quân đóng băng —— nàng tuy rằng nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng kỳ thực pháp quyết này, tiên nga thông thường muốn học phải mất nửa năm mới có thể nắm chắc cách dùng, hơn nữa nếu thiếu tư chất, còn cần phải nhờ vào Tiên Trửu Đẳng pháp khí.
Nhưng nàng chỉ tiện tay lật xem một lần.
Nữ hài ôm đầu gối ngồi bên cạnh xác chết, tà dương như máu, dần nhuộm đỏ người nàng. Hai tay nàng bưng mặt, nước mắt tràn qua khe hở.
Huyền Thương quân chưa bao giờ chứng kiến khói lửa nhân gian, cũng chưa bao giờ thấy cảnh tang thương. Nhưng giờ khắc này, hoàng hôn buông xuống, cây cỏ mùa thu úa vàng bên hồ, sương chiều từ mỏng chuyển thành dày, cuối cùng dày đặc đến nỗi không tan đi được, giống như nỗi bi ai.
Huyền Thương quân vươn tay ra, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua nàng, chỉ chạm vào khoảng không trong trẻo vô biên nhưng lại lạnh lùng vô hạn.
Đây chỉ là một giấc mộng, cách mười năm thời gian, làm sao giải thoát được chứ?
Hắn mở choàng mắt, "Li Quang Thanh Quỳ" trên giường còn đang ngủ say. Sự lạnh giá trong giấc mộng của nàng xâm chiếm hắn, khiến hắn không còn lòng dạ mà tu luyện nữa.
Nhân tộc đối với Thần tộc xưa nay đều cực kì tôn sùng, Li Quang thị càng như thế. Thiên phi được Thần tộc định ra từ nhỏ, sao lại phát sinh chuyện như vậy? Hắn nghĩ không ra.
Ngày kế tiếp, Huyền Thương quân đang tiếp kiến (gặp mặt) Tứ Hải Long Vương. Địa vực nhân gian thay đổi thường xuyên, nếu xuất hiện thuỷ vực mới, khu vực quản lý của các Long Vương cần phải được phân chia lại. Hắn đã giới hạn xong thuỷ vực, đang cùng nhóm Long Vương xác nhận lần cuối. Đột nhiên, sau điện vang lên tiếng bước chân.
Phi Trì gần như là lao ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Dạ Đàm đầu tóc chưa chải, tóc đen như thác nước buông xoã xuống tận eo. Xiêm y trên người vẫn là của ngày hôm qua, ngủ tới quá nửa đêm, có chút lộn xộn. Càng đáng sợ hơn chính là, nàng để chân trần, vẻ mặt mờ mịt đi tới.
Một điện Long Vương chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền há hốc miệng rồng, sau một lúc, toàn bộ cúi đầu xuống, giả mù!
Dạ Đàm ngáp một cái, vừa ra khỏi cửa liền thấy ngoại điện nhiều người như vậy, nàng nhăn mặt nhíu mày, nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ta muốn uống nước! Ta cũng đói rồi, từ hôm qua đến bây giờ, ngươi lăn lộn người ta suốt một đêm, cũng không cho ăn cái gì! Thần tộc các ngươi có phần quá đáng quá rồi đó!!"
...... Cả điện Long Vương nguấy nguấy cái lỗ tai rồng, hận không thể chọc cho nó điếc luôn.
Lăn, lộn, một, đêm...... lợi hại như vậy sao?
Huyền Thương quân vẫn đang ngồi trên ghế cao, nghe vậy không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Phi Trì. Phi Trì vội vàng tìm chút thanh danh còn sót lại cho quân thượng nhà mình, hắn nói: "Công chúa đêm qua bệnh nặng, Dược Vương dặn đi dặn lại phải để người ở lại Thuỳ Hồng điện dưỡng bệnh. Phi Trì đã sắc thuốc xong, còn chuẩn bị mấy món ăn của Nhân gian, sẽ đưa tới đây ngay."
Hắn vừa nói, vừa kéo Dạ Đàm ra sau điện. Dạ Đàm vừa định đi, phía sau, Huyền Thương quân nói: "Ngươi thân là công chúa, lại để chân trần tóc rối mà đi khắp nơi, dáng vẻ vứt đi đâu rồi hả? Quỳ xuống cho ta, đọc thuộc lòng thiên quy lệnh cấm mười lần! Thuộc rồi mới được ăn cơm."
"Ngươi!!" Dạ Đàm thực sự là bị chọc giận tới muốn khóc, "Ngươi rõ ràng là ức hiếp người quá đáng! Không ăn thì không ăn! Li Quang...... Thanh Quỳ ta, cho dù đói khát, chết ở nơi này, cũng không ăn một chút đồ ăn nào của Thần tộc ngươi!! Muốn ta đọc cho ngươi nghe thiên quy gì đó à, nằm mơ đi nhá!!"
Nàng nổi giận mà ngồi xuống đất ăn vạ, không chịu đứng lên!
Nhóm Long Vương vừa thấy, đây thực sự là không ra thể thống gì. Đông Hải Long Vương suy cho cùng cũng có chút từng trải, nói: "Nếu quân thượng có chuyện quan trọng, vậy ta xin cáo từ trước. Chuyện thuỷ vực, ngày khác lại thương lượng tiếp."
Mấy Long Vương khác sớm đã như ngồi trên đống lửa, nghe vậy còn do dự gì nữa chứ? Tức khắc đều đứng dậy: "Đúng vậy đúng vậy. Thuộc hạ cáo từ trước."
Chư long lần lượt ra khỏi Thuỳ Hồng điện, trên mặt liền hiện lên nụ cười đầy ẩn ý —— Huyền Thương Thần Quân của Thiên giới, không gì là không làm được. Thì ra cũng không dỗ dành được nữ nhân sao? A ha, xem ra chúng ta sợ bà vợ Long Mẫu nhà mình, cũng chả phải chuyện gì mất mặt......
Nhóm Long Vương vểnh cái đuôi rồng đi rồi.
Trong điện, vẫn chờ cho đến khi tất cả Long Vương đều đi hết, Huyền Thương quân mới trầm giọng nói: "Quỳ cho tốt!"
Dạ Đàm rướn cổ lên bướng bỉnh cãi lại: "Không!"
Huyền Thương quân tức giận, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng nàng dầu muối không vào. Nếu phải động tới hình phạt, nàng lại không chịu nổi, Hắn chưởng xuống một cái ầm, cái bàn đúc từ Hàn Tinh thạch vạn năm ở trước mặt rốt cuộc chịu không nổi, chia năm xẻ bảy!
Phi Trì cùng Hàn Mặc thật là muốn nhổ hết mật đắng ra, Phi Trì chần chừ đi tới, nhỏ giọng nói: "Chúng tiểu nhân sẽ chuẩn bị cho công chúa một nồi lẩu."
Hai chữ "nồi lẩu" vừa truyền vào trong tai, bụng Dạ Đàm liền kêu ọt ọt một tiếng. Nàng nuốt nuốt nước bọt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được, cất tiếng hỏi: "Thật sao?"
Phi Trì cố sức gật đầu, Dạ Đàm nghĩ nghĩ, rốt cuộc ngoan ngoãn quỳ một cách nghiêm chỉnh, quay mặt vào tường điện đọc thuộc thiên quy.
Những lời hai người kia nói đều lọt vào tai Huyền Thương quân, nhưng hiếm khi không mở miệng khiển trách —— rốt cuộc thì trong hoàn cảnh gì, lại có thể dưỡng ra một nữ tử bất hảo như vậy? Tối hôm qua được chứng kiến giấc mộng kia, cũng xem như là nghe được một nửa chuyện xưa.
Có đầu mà không có đuôi, bao giờ cũng khiến người ta thấy bứt rứt.
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm được ăn lẩu như ý nguyện. Nhưng mà nhìn thấy trong nồi lật qua lật lại chỉ toàn rau xanh, nàng cầm đũa lùa lùa vài cái, tức giận đến phát run: "Sao toàn là đồ chay thế này?"
Phi Trì dè dặt mà giải thích: "Công chúa, Thiên giới không được vô cớ sát sinh, chỉ, chỉ có thể ăn chay."
Dạ Đàm ném đũa đánh "cộp" một tiếng: "Ăn một cái lẩu chay thì có thể có lương tâm được à?! Hơn nữa, nói cái gì mà vô cớ sát sinh? Ta phải chống rét, cho nên lột da của chúng nó. Ta phải no bụng, cho nên ăn thịt của chúng nó. Cái này gọi là vô cớ sát sinh á? Lý do chính đáng đến nỗi khiến lòng người căm phẫn luôn nhỉ?!"
Phi Trì nói: "Nhưng...... nhưng Thần tộc có rất nhiều thần tiên đều từ những tộc khác tu luyện mà thành, há có thể như tằm ăn lên lẫn nhau chứ?"
Dạ Đàm cao thấp đánh giá hắn, đột nhiên xa xăm hỏi: "Nếu bản công chúa nhớ không nhầm, ngươi là một con thỏ tu luyện thành đúng không?"
Phi Trì rùng mình ớn lạnh: "Công...... công chúa?"
Dạ Đàm bỗng nhiên nhào tới: "Cho ta bỏ vào nồi đi, nấu ngươi thành món thịt thỏ chua cay nhé!!"
Phi Trì nhảy dựng lên bỏ chạy.
Vẫn đợi đến khi nó chạy xa, Dạ Đàm mới xoay người lại nói: "Man Man, ngươi đi tìm Thanh Hành quân, bảo hắn đưa ít thịt tới đây. Nếu không ta thực sự không thể qua khỏi ngày hôm nay!"
Man Man đáp ứng một tiếng, Dạ Đàm đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: "Ta sao lại cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì...... Đúng rồi, rau của ta đâu?!" Nàng nhìn trái ngó phải xung quanh, "Chẳng lẽ là trốn mất rồi?"
Man Man khua khua cánh, nói: "Đang ở sau điện tu luyện Thanh Khiết pháp quyết đấy."
"Không phải chứ?!" Dạ Đàm trừng to mắt, "Một cái pháp quyết nho nhỏ như vậy, nàng đến bây giờ vẫn chưa học được á?" Man Man vẫy cánh một cái, Dạ Đàm vô cùng phát bực: "Nguy rồi, rau này của ta xem ra không được khôn lanh lắm!"
Nàng đi thẳng ra sau điện, rau thơm Hồ Tuy của Ngũ Tân tộc quả nhiên đang đọc sách, nhưng vẻ mặt buồn rầu, nhìn qua cũng không hề hứng thú gì.
Dạ Đàm bước tới gần: "Chỉ một cái thuật pháp đơn giản như vậy, ngươi còn không học được!"
Hồ Tuy vừa ngẩng đầu thấy nàng, lập tức hai mắt ngấn lệ: "Công chúa, ta mới học hai ngày, sao có thể học được nhanh như vậy chứ?"
"Hai ngày còn chưa đủ á?!" Dạ Đàm vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, nói thêm: "Ôi, bảo một cây rau thơm đi học chữ đọc sách, là có điểm làm khó cây rau đó rồi." Nàng cầm lấy sách, đọc cho Hồ Tuy nghe từng chữ một, "Tịnh tâm nghe khí, giữ cho đầu óc thanh thản...... Làm theo ta."
Hồ Tuy "vâng" một tiếng, vội nghiêm túc làm theo.
Ngoài cửa, Huyền Thương quân dừng bước chân lại —— đây là...... cái mùi kì quái gì?! Khứu giác hắn từ trước đến nay nhạy bén vô cùng, lập tức lấy tay che mũi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Dạ Đàm đang bấm chỉ quyết, chỉ chốc lát sau, một Thanh Khiết pháp quyết làm cho toàn thân nàng từ trên xuống dưới không nhiễm một hạt bụi. Đó là một loại pháp thuật mỹ miều không thể sai được.
"Ngươi từng học qua Thanh Khiết pháp quyết?" Giọng Huyền Thương quân vang lên, Hồ Tuy ở trong phòng cả kinh, quay đầu vừa thấy, hồi lâu không thể tin vào hai mắt của mình —— trời ơi, ta vậy mà cũng thực sự gặp được Huyền Thương Thần Quân!!
Dạ Đàm bỏ sách xuống, nói: "Chưa từng học, bộ cái này rất khó à?" Nàng tiện tay tạo ra một Thanh Khiết chú thuật nữa, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn trên mặt Hồ Tuy: "Không phải chỉ cần khống chế thuỷ và thổ thôi sao? Theo ta thấy, ngoài thuỷ và thổ ra, những vết bẩn loại khác, Thanh Khiết pháp quyết này sẽ không dùng được."
Sắc mặt Huyền Thương quân đóng băng —— nàng tuy rằng nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng kỳ thực pháp quyết này, tiên nga thông thường muốn học phải mất nửa năm mới có thể nắm chắc cách dùng, hơn nữa nếu thiếu tư chất, còn cần phải nhờ vào Tiên Trửu Đẳng pháp khí.
Nhưng nàng chỉ tiện tay lật xem một lần.