Chương : 33
Ray lập tức phản đối: “Hai người bất quá chỉ vừa gặp nhau có hai ngày mà thôi, tôi cũng không đoán được anh yêu cậu ta đến mức nào, nguyên nhân có khả năng nhất là anh đang bực bội nên đầu óc suy nghĩ lung tung mà thôi.”
Alex nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Ray: “Ray, chúng ta có phải đã lâu không cùng nhau tập luyện? Tôi quả thực không nỡ đụng đến một đầu ngón tay Lăng, nhưng đối với anh hình như không có lí do gì để tôi nương tay a?”
Ray lập tức nhảy tới cửa, cười kháng nghị: “Đây là kết cục khi kết bạn với kẻ xấu a. Anh có vấn đề với Jason rồi định trút giận lên người tôi sao?”
Alex hừ nói: “Nếu không anh cho bạn tốt dùng để làm gì?”
Ray vừa giật lui về phía cửa phòng vừa cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi đã biết, cái gọi là bạn tốt đương nhiên dùng để trút giận hoặc chính xác hơn là bán đứng, khó trách anh lại bị loại trừng phạt này, chắc chỉ có Jason mới có thể thay đổi được con người lãnh khốc vô tình như anh.” Nói xong không đợi Alex làm khó dễ liền chạy như bay trốn khỏi phòng.
Alex cũng không đứng dậy, chỉ có chút đăm chiêu nhìn ra phía cửa.
Bỗng nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, Ray ló đầu vào nói: “Alex, đừng chỉ lo nghĩ về tiểu tình nhân của anh, 9h sáng nay còn có một cuộc đàm phán quan trọng chờ anh đi giải quyết, đám người Nhật kia cũng không phải dễ đối phó. Nếu lúc đàm phán anh vẫn thần hồn điên đảo như nữ nhân mới biết yêu thế này thì tôi xem ra không cần đàm phán, cứ ký tên đóng dấu đem đồ vật này nọ tặng không cho người ta đi.”
Ray nói xong liền nhanh chóng khép cửa lại, “phanh” một tiếng, Alex tùy tay ném một chai rượu vào cánh cửa vỡ nát, Ray đứng ngoái cửa phòng thấp giọng không ngừng cười trộm.
Alex trước giờ luôn lãnh khốc không bao giờ biểu hiện vui giận ra mặt, người hay sự việc có thể làm Alex tức giận cơ hồ không có, trước tới giờ Alex cũng không bao giờ ném chai rượu như vậy, nhưng hiện tại Rayđã biết nói ra vấn đề nào có thể khiến cho Alex lập tức phản ứng mãnh liệt. Làm bạn thân khiêm trợ thủ suốt hai mươi năm, mãi đến hôm nay mới phát hiện ra Alex lãnh khốc như một ngọn núi băng cũng có lúc sẽ tức giận, nhìn thấy Alex ôm một bụng hỏa lại không có chỗ phát tiết cũng đáng giá để anh liều lĩnh quay lại vuốt râu hùm một phen. Thú vị, quả thực rất thú vị, Ray đối với Sở Lăng càng bội phục sát đất.
Alex nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, cẩn thận bước vào phòng, chỉ thấy Sở Lăng vẫn còn ngủ say trên giường, có lẽ đến tận khuya cậu mới ngủ được.
Alex đứng bên cạnh giường chăm chú nhìn Sở Lăng lúc ngủ hai hàng chân mày cũng nhíu chặt lại, khẽ thở dài rồi xoay người vào phòng tắm.
Sở Lăng đang ngủ say tựa hồ cảm giác được gì đó, cảnh giác mở mắt, trong phòng ngủ không hề có ai khác nhưng trong phòng tắm có tiếng nước óc ách truyền ra, là Alex? Vừa nãy là anh vào phòng sao?
Sở Lăng cử động phần cổ có chút đau nhức, chống tay ngồi dậy, cậu ngủ cũng không an tâm, vì thế lúc tỉnh dậy lại cảm thấy mệt mỏi chán chường thế này.
Cửa phòng tắm bật mở, quả nhiên là Alex mặc áo ngủ dài đi ra, dùng khăn mặt lau tóc thấy Sở Lăng đã muốn tỉnh ngủ mỉm cười nói: “Sớm an, Lăng.” Sở Lăng vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm mặc.
Alex không nói thêm gì, xoay người vào phòng thay quần áo.
Một lát sau, Alex mặc một bộ tây trang đen đi ra, đến bên giường nói: “Lăng.”
Sở Lăng liền quay đầu, hướng ánh mắt sang chỗ khác không nhìn Alex.
Alex ngồi xuống giường, vươn tay ôm Sở Lăng vào ngực, thở dài: “Lăng, em nhất định phải đối với tôi như vậy sao?”
Sở Lăng có tránh một chút nhưng không hề giãy dụa, thân thể cứng đờ bị Alex ôm vào ngực.
Alex ôm chặt cậu, cố gắng đè ép ý niệm muốn hôn cậu trong đầu, nói: “Lăng, em có vẻ mệt mỏi, nhất định là không ngủ đủ giấc? Tôi gọi Nina đem bữa sáng lên, ăn xong em có thể ngủ một giấc thật ngon.” Alex đưa tay vỗ về nhẹ nhẹ lên đường cong duyên dáng phía sau cổ của Sở Lăng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu một cái, cười gượng một chút: “Tôi có việc phải ra ngoài, em có thể không cần đề phòng tôi, thả lỏng hảo nghĩ ngơi một chút.”
Nói xong Alex ôm chặt Sở Lăng một chốc mới buông cậu ra rời khỏi phòng ngủ.
Sở Lăng nghe thấy âm thanh đóng cửa vang lên mới ngẩng đầu, nhìn thấy Alex rời đi, cậu im lặng một lúc lâu, con ngươi đen tràn ngập vẻ rối loạn phức tạp biến đổi không ngừng.
Alex nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Ray: “Ray, chúng ta có phải đã lâu không cùng nhau tập luyện? Tôi quả thực không nỡ đụng đến một đầu ngón tay Lăng, nhưng đối với anh hình như không có lí do gì để tôi nương tay a?”
Ray lập tức nhảy tới cửa, cười kháng nghị: “Đây là kết cục khi kết bạn với kẻ xấu a. Anh có vấn đề với Jason rồi định trút giận lên người tôi sao?”
Alex hừ nói: “Nếu không anh cho bạn tốt dùng để làm gì?”
Ray vừa giật lui về phía cửa phòng vừa cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi đã biết, cái gọi là bạn tốt đương nhiên dùng để trút giận hoặc chính xác hơn là bán đứng, khó trách anh lại bị loại trừng phạt này, chắc chỉ có Jason mới có thể thay đổi được con người lãnh khốc vô tình như anh.” Nói xong không đợi Alex làm khó dễ liền chạy như bay trốn khỏi phòng.
Alex cũng không đứng dậy, chỉ có chút đăm chiêu nhìn ra phía cửa.
Bỗng nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, Ray ló đầu vào nói: “Alex, đừng chỉ lo nghĩ về tiểu tình nhân của anh, 9h sáng nay còn có một cuộc đàm phán quan trọng chờ anh đi giải quyết, đám người Nhật kia cũng không phải dễ đối phó. Nếu lúc đàm phán anh vẫn thần hồn điên đảo như nữ nhân mới biết yêu thế này thì tôi xem ra không cần đàm phán, cứ ký tên đóng dấu đem đồ vật này nọ tặng không cho người ta đi.”
Ray nói xong liền nhanh chóng khép cửa lại, “phanh” một tiếng, Alex tùy tay ném một chai rượu vào cánh cửa vỡ nát, Ray đứng ngoái cửa phòng thấp giọng không ngừng cười trộm.
Alex trước giờ luôn lãnh khốc không bao giờ biểu hiện vui giận ra mặt, người hay sự việc có thể làm Alex tức giận cơ hồ không có, trước tới giờ Alex cũng không bao giờ ném chai rượu như vậy, nhưng hiện tại Rayđã biết nói ra vấn đề nào có thể khiến cho Alex lập tức phản ứng mãnh liệt. Làm bạn thân khiêm trợ thủ suốt hai mươi năm, mãi đến hôm nay mới phát hiện ra Alex lãnh khốc như một ngọn núi băng cũng có lúc sẽ tức giận, nhìn thấy Alex ôm một bụng hỏa lại không có chỗ phát tiết cũng đáng giá để anh liều lĩnh quay lại vuốt râu hùm một phen. Thú vị, quả thực rất thú vị, Ray đối với Sở Lăng càng bội phục sát đất.
Alex nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, cẩn thận bước vào phòng, chỉ thấy Sở Lăng vẫn còn ngủ say trên giường, có lẽ đến tận khuya cậu mới ngủ được.
Alex đứng bên cạnh giường chăm chú nhìn Sở Lăng lúc ngủ hai hàng chân mày cũng nhíu chặt lại, khẽ thở dài rồi xoay người vào phòng tắm.
Sở Lăng đang ngủ say tựa hồ cảm giác được gì đó, cảnh giác mở mắt, trong phòng ngủ không hề có ai khác nhưng trong phòng tắm có tiếng nước óc ách truyền ra, là Alex? Vừa nãy là anh vào phòng sao?
Sở Lăng cử động phần cổ có chút đau nhức, chống tay ngồi dậy, cậu ngủ cũng không an tâm, vì thế lúc tỉnh dậy lại cảm thấy mệt mỏi chán chường thế này.
Cửa phòng tắm bật mở, quả nhiên là Alex mặc áo ngủ dài đi ra, dùng khăn mặt lau tóc thấy Sở Lăng đã muốn tỉnh ngủ mỉm cười nói: “Sớm an, Lăng.” Sở Lăng vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm mặc.
Alex không nói thêm gì, xoay người vào phòng thay quần áo.
Một lát sau, Alex mặc một bộ tây trang đen đi ra, đến bên giường nói: “Lăng.”
Sở Lăng liền quay đầu, hướng ánh mắt sang chỗ khác không nhìn Alex.
Alex ngồi xuống giường, vươn tay ôm Sở Lăng vào ngực, thở dài: “Lăng, em nhất định phải đối với tôi như vậy sao?”
Sở Lăng có tránh một chút nhưng không hề giãy dụa, thân thể cứng đờ bị Alex ôm vào ngực.
Alex ôm chặt cậu, cố gắng đè ép ý niệm muốn hôn cậu trong đầu, nói: “Lăng, em có vẻ mệt mỏi, nhất định là không ngủ đủ giấc? Tôi gọi Nina đem bữa sáng lên, ăn xong em có thể ngủ một giấc thật ngon.” Alex đưa tay vỗ về nhẹ nhẹ lên đường cong duyên dáng phía sau cổ của Sở Lăng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu một cái, cười gượng một chút: “Tôi có việc phải ra ngoài, em có thể không cần đề phòng tôi, thả lỏng hảo nghĩ ngơi một chút.”
Nói xong Alex ôm chặt Sở Lăng một chốc mới buông cậu ra rời khỏi phòng ngủ.
Sở Lăng nghe thấy âm thanh đóng cửa vang lên mới ngẩng đầu, nhìn thấy Alex rời đi, cậu im lặng một lúc lâu, con ngươi đen tràn ngập vẻ rối loạn phức tạp biến đổi không ngừng.