Chương : 36
Lúc này trời đã bắt đầu mưa lất phất, lại không ngừng nặng hạt, Ray lớn tiếng kêu: “Jason, mau leo xuống đi.”
Sở Lăng vẫn duy trì tư thế bất động kia.
Vài người vệ sĩ cầm dù chạy tới, có người bung dù che lên phía trên Ray, thấy mưa ngày càng lớn lo lắng kêu lên: “Jason, Jason, mau xuống đi, cậu sẽ sinh bệnh mất.”
Sở Lăng để mặc chính mình dầm dưới cơn mưa to, từ đầu đến cuối không hề liếc xuống phía dưới một cái.
Đám vệ sĩ lo lắng hỏi: “Ngài Dunton, hiện tại nên làm gì bây giờ?”
Ray nhìn Sở Lăng ngồi giữa cơn mưa nói: “Tôi cũng không biết nên làm gì. Nếu cậu ta bởi vì vậy mà sinh bệnh, người đầu tiên bị mắng cũng là tôi.”
Mưa càng lúc càng to, càng nặng hạt hơn, cảnh vật trước mắt đã trở nên mờ mịt, Ray không biết làm sao đành lấy điện thoại ra định báo tin cho Alex, thở dài nói: “Dầm dưới trời mưa to như vậy, quả thực tự mình muốn đâm đầu vào chỗ chết.” Nhưng lúc mở điện thoại ra mới phát hiện vì trời mưa quá lớn mà tín hiệu có chút mơ hồ, chán nản cất vào, lại hướng lên phía Sở Lăng kêu lớn: “Jason, Jason, mau leo xuống đi.”
Đám vệ sĩ cũng lớn tiếng kêu theo: “Ngài Jason, mau xuống đi.”
Nhưng bất luận họ quát to cỡ nào, Sở Lăng vẫn ngồi yên bất động.
Lúc mọi người ở đây đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp thì một chiếc xe đen tuyền xa hoa xé màn mưa chạy vụt vào trong hoa viên, Alex đẩy cửa xe nhảy xuống, nguyên lai anh vừa về tới cổng thì nghe bọn vệ sĩ báo Sở Lăng đang dầm mưa ở hoa viên, lập tức kêu lái xe chạy thẳng vào.
Hai người vệ sĩ nhanh chóng tiến đến đem dù che chắn phía trên, Alex kêu lên: “Lăng, em đang làm gì? Mau xuống đây.”
Sở Lăng vẫn lạnh nhạt như trước.
Alex vừa vội vừa giận nói: “Ray, đây là sao?”
“Cậu ta từ sáng đã ngồi ở đó, trời mưa cũng không chịu xuống, chúng ta gọi thế nào cũng không chịu để ý.”
Alex đứng phía dưới pho tượng ngẩng đầu lên kêu: “Lăng, mau xuống đi.”
Pho tượng gấu to lớn không hề có chỗ để leo lên, Sở Lăng lại chiếm giữ trên đỉnh pho tượng, người khắc muốn leo lên cũng không có chỗ đặt chân.
Alex nhìn thấy Sở Lăng không hề che chắn gì ngồi giữa mưa to, lại vô kế khả thi, giận dữ hét: “Nhanh tìm cây thang đến!”
Đám vệ sĩ không dám chậm trễ, lập tức có mấy người chạy đi tìm thang.
Alex cắn răng tức giận nói: “Lăng, nếu em không chịu leo xuống, chờ tôi bắt được, tôi sẽ…” Bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Lăng!” Chỉ thấy Sở Lăng lắc lắc người tựa hồ muốn đứng lên, lại sảy chân từ trên đỉnh pho tượng rớt xuống.
Alex và Ray cơ hồ vọt lên cùng một lúc, Alex nhanh tay ôm lấy cổ Sở Lăng đang rơi xuống, mất thăng bằng ngã về phía sau, may mắn Ray đúng lúc kéo Alex lại.
Sở Lăng vừa ho vừa muốn giãy dụa, Alex liền ôm chặt lấy cậu bước nhanh vào nhà, vừa đi vừa vội vàng nói: “Ray, lập tức kêu bác sĩ Gore đến đây.”
Sở Lăng ngồi dưới cơn mưa to lạnh như băng gần một giờ, toàn thân đều lạnh tới mức có chút phát run, ngay cả muốn giãy dụa cũng không còn sức lực.
Nina từ cửa sổ nhìn thấy chủ nhân tiến vào hoa viên đã nhanh chóng chạy đến phòng tắm chuẩn bị sẵn nước ấm.
Alex cả người ướt sũng ôm Sở Lăng cũng đồng dạng như vậy trở vào phòng, không hề dừng lại trực tiếp tiến vào phòng tắm, không nói tiếng nào liền cởi hết số quần áo có thể vắt ra một chậu nước trên người Sở Lăng xuống, sau đó đặt cậu vào bồn tắm nước ấm siêu lớn đã được chuẩn bị sẵn, sau đó lập tức cởi hết quần áo ướt trên người mình, sải bước bước vào bồn lắm lớn.
Sở Lăng lui vào một góc bồn tắm nói: “Anh…anh…” Cậu đại khái muốn kháng nghị, nhưng lại bị khí lạnh xâm nhập vào tận xương không ngừng run rẩy, mở miệng nói chuyện răng năng sẽ không ngừng va lập cập, cơ hồ không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt Alex xanh mét, tức giận nhưng lại không khống chế được đau lòng, một tay kéo Sở Lăng vào ngực, ôm chặt cậu, một tay cầm lấy khăn mặt bên cạnh, thấm ướt rồi chà lau mặt và cổ đang thấm đẫm nước mưa lạnh như băng, kiềm nén lửa giận thấp giọng nói: “Lăng, vì sao lại dầm mưa? Vì cái gì lại ngược đãi chính mình như vậy?”
Sở Lăng quả thực không còn sức lực giãy dụa, nhưng vẫn vừa run rẩy vừa bướng bỉnh nói: “Cùng…cùng anh…không quan hệ.”
Sở Lăng vẫn duy trì tư thế bất động kia.
Vài người vệ sĩ cầm dù chạy tới, có người bung dù che lên phía trên Ray, thấy mưa ngày càng lớn lo lắng kêu lên: “Jason, Jason, mau xuống đi, cậu sẽ sinh bệnh mất.”
Sở Lăng để mặc chính mình dầm dưới cơn mưa to, từ đầu đến cuối không hề liếc xuống phía dưới một cái.
Đám vệ sĩ lo lắng hỏi: “Ngài Dunton, hiện tại nên làm gì bây giờ?”
Ray nhìn Sở Lăng ngồi giữa cơn mưa nói: “Tôi cũng không biết nên làm gì. Nếu cậu ta bởi vì vậy mà sinh bệnh, người đầu tiên bị mắng cũng là tôi.”
Mưa càng lúc càng to, càng nặng hạt hơn, cảnh vật trước mắt đã trở nên mờ mịt, Ray không biết làm sao đành lấy điện thoại ra định báo tin cho Alex, thở dài nói: “Dầm dưới trời mưa to như vậy, quả thực tự mình muốn đâm đầu vào chỗ chết.” Nhưng lúc mở điện thoại ra mới phát hiện vì trời mưa quá lớn mà tín hiệu có chút mơ hồ, chán nản cất vào, lại hướng lên phía Sở Lăng kêu lớn: “Jason, Jason, mau leo xuống đi.”
Đám vệ sĩ cũng lớn tiếng kêu theo: “Ngài Jason, mau xuống đi.”
Nhưng bất luận họ quát to cỡ nào, Sở Lăng vẫn ngồi yên bất động.
Lúc mọi người ở đây đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp thì một chiếc xe đen tuyền xa hoa xé màn mưa chạy vụt vào trong hoa viên, Alex đẩy cửa xe nhảy xuống, nguyên lai anh vừa về tới cổng thì nghe bọn vệ sĩ báo Sở Lăng đang dầm mưa ở hoa viên, lập tức kêu lái xe chạy thẳng vào.
Hai người vệ sĩ nhanh chóng tiến đến đem dù che chắn phía trên, Alex kêu lên: “Lăng, em đang làm gì? Mau xuống đây.”
Sở Lăng vẫn lạnh nhạt như trước.
Alex vừa vội vừa giận nói: “Ray, đây là sao?”
“Cậu ta từ sáng đã ngồi ở đó, trời mưa cũng không chịu xuống, chúng ta gọi thế nào cũng không chịu để ý.”
Alex đứng phía dưới pho tượng ngẩng đầu lên kêu: “Lăng, mau xuống đi.”
Pho tượng gấu to lớn không hề có chỗ để leo lên, Sở Lăng lại chiếm giữ trên đỉnh pho tượng, người khắc muốn leo lên cũng không có chỗ đặt chân.
Alex nhìn thấy Sở Lăng không hề che chắn gì ngồi giữa mưa to, lại vô kế khả thi, giận dữ hét: “Nhanh tìm cây thang đến!”
Đám vệ sĩ không dám chậm trễ, lập tức có mấy người chạy đi tìm thang.
Alex cắn răng tức giận nói: “Lăng, nếu em không chịu leo xuống, chờ tôi bắt được, tôi sẽ…” Bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Lăng!” Chỉ thấy Sở Lăng lắc lắc người tựa hồ muốn đứng lên, lại sảy chân từ trên đỉnh pho tượng rớt xuống.
Alex và Ray cơ hồ vọt lên cùng một lúc, Alex nhanh tay ôm lấy cổ Sở Lăng đang rơi xuống, mất thăng bằng ngã về phía sau, may mắn Ray đúng lúc kéo Alex lại.
Sở Lăng vừa ho vừa muốn giãy dụa, Alex liền ôm chặt lấy cậu bước nhanh vào nhà, vừa đi vừa vội vàng nói: “Ray, lập tức kêu bác sĩ Gore đến đây.”
Sở Lăng ngồi dưới cơn mưa to lạnh như băng gần một giờ, toàn thân đều lạnh tới mức có chút phát run, ngay cả muốn giãy dụa cũng không còn sức lực.
Nina từ cửa sổ nhìn thấy chủ nhân tiến vào hoa viên đã nhanh chóng chạy đến phòng tắm chuẩn bị sẵn nước ấm.
Alex cả người ướt sũng ôm Sở Lăng cũng đồng dạng như vậy trở vào phòng, không hề dừng lại trực tiếp tiến vào phòng tắm, không nói tiếng nào liền cởi hết số quần áo có thể vắt ra một chậu nước trên người Sở Lăng xuống, sau đó đặt cậu vào bồn tắm nước ấm siêu lớn đã được chuẩn bị sẵn, sau đó lập tức cởi hết quần áo ướt trên người mình, sải bước bước vào bồn lắm lớn.
Sở Lăng lui vào một góc bồn tắm nói: “Anh…anh…” Cậu đại khái muốn kháng nghị, nhưng lại bị khí lạnh xâm nhập vào tận xương không ngừng run rẩy, mở miệng nói chuyện răng năng sẽ không ngừng va lập cập, cơ hồ không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt Alex xanh mét, tức giận nhưng lại không khống chế được đau lòng, một tay kéo Sở Lăng vào ngực, ôm chặt cậu, một tay cầm lấy khăn mặt bên cạnh, thấm ướt rồi chà lau mặt và cổ đang thấm đẫm nước mưa lạnh như băng, kiềm nén lửa giận thấp giọng nói: “Lăng, vì sao lại dầm mưa? Vì cái gì lại ngược đãi chính mình như vậy?”
Sở Lăng quả thực không còn sức lực giãy dụa, nhưng vẫn vừa run rẩy vừa bướng bỉnh nói: “Cùng…cùng anh…không quan hệ.”