Chương 10
Tinh thần của Vu Hoằng Dương ngày càng sa sút, tần suất anh đến quán bar uống rượu ngày càng nhiều nhưng việc duy nhất anh không cho phép bản thân mình bê tha chính là liên quan đến gái gú, anh tuyệt nhiên không bao giờ đụng đến. Anh vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được Đông Phương Ngôn Diễm.
Cả đêm uống rượu, sáng sớm ra đã bị Vu phu nhân gọi dậy, đầu của anh đau như búa bổ, chậm chạp rời khỏi giường.
“Mới sáng sớm mà mẹ làm gì thế? Không định để cho người khác ngủ ạ?” Vu Hoằng Dương bị đánh thức liền khó chịu lên tiếng.
“Vu Hoằng Dương, con ăn chơi sa đọa như thế này từ bao giờ thế hả? Con uống rượu đến tận khuya mới mò về tới nhà, sáng ra lại ăn nói với mẹ như thế này à?” Vu phu nhân nghiêm giọng.
“Mẹ lại định nói chuyện gì nữa đây? Nếu vẫn là chuyện kết hôn mà mới sáng ra mẹ đã cằn nhằn con như thế này thì con không có gì để nói. Quan điểm của con từ đầu không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Con chỉ lấy người con gái con yêu.”
“Hôn nhân phải lấy tình yêu làm tiền đề, không yêu nhau mà gượng ép cưới nhau về thì cũng chả hạnh phúc, con cũng không cần một cuộc hôn nhân vô thưởng vô phạt như vậy.”
“Lấy người mình yêu? Thế người yêu của con đâu? Ba mươi mấy năm qua con có dắt cô gái nào về nhà ra mắt à mà lấy người con yêu?”
“Mẹ...”
“Mẹ cái gì? Hay là không thích con gái? Sao có mỗi chuyện kết hôn mà cứ để ba mẹ nói mãi thế?”
“Thế ba mẹ đừng nói nữa, con nghe cũng đau hết cả đầu.”
“Muốn ba mẹ không nói nữa thì cưới vợ, đừng có nói nhiều.”
“Rồi rồi, con sẽ lấy. Còn bây giờ thì mẹ ra ngoài cho con chuẩn bị quần áo để còn đến tập đoàn nữa.”
Vu Hoằng Dương vừa nói vừa đưa tay kéo Vu phu nhân ra bên ngoài.
“Cái thằng này, nuôi này lớn để mày đuổi mẹ thế à?”
Vu Hoằng Dương không còn tâm trạng để nghe Vu phu nhân tiếp tục phàn nàn về chuyện kết hôn của mình, nhanh chóng chuẩn bị quần áo rồi đến tập đoàn làm việc.
[...]
Phần bụng của Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã lớn hơn một tí nên lúc nào cô cũng khéo léo diện những bộ trang phục hơi rộng một tí để che đi. Ngôn Diễm cũng sắp xếp được thời gian dành cho công việc và dành thời gian chăm sóc bản thân và cục cưng nhỏ trong bụng.
Đông Phương Ngôn Diễm luôn để tâm đến từng thay đổi nhỏ của cơ thể mình và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì điều đó. Cô dù bận đến cỡ nào cũng sẽ dành thời gian để khám định kỳ, chuẩn bị những thứ tốt nhất dành cho cục cưng nhỏ.
Sự thay đổi của Đông Phương Ngôn Diễm cũng thu hút khá nhiều sự chú ý của các đồng nghiệp, đặc biệt là Trạch Dương. Tuy nhiên, thay vì bàn tán sau lưng cô thì mọi người luôn ở bên cạnh động viên và giúp đỡ mẹ con Ngôn Diễm rất nhiều, điều này khiến cô rất cảm động.
“Ngôn Diễm.”
“Em nghe đây chị ơi, có chuyện gì không chị?”
“Em đang mang thai nên giảm lượng công việc lại nha, đừng có cố quá sức đấy, không tốt cho cả em và em bé trong bụng đâu.”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn chị đã quan tâm.”
“Biết rồi, biết rồi. Lần nào chị cũng nghe em bảo thế nhưng công việc cứ ôm hết vào người.”
“Không có mà.”
Mọi người thấy vậy cũng hùa theo: “Phải đấy, Ngôn Diễm à. Em đừng ôm hết việc vào người như thế, mọi người cũng muốn kiếm cơm mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm đã rất hiểu ý mọi người ở đây, cô nhoẻn miệng cười: “Mọi người cứ đùa, em còn phải học hỏi mọi người nhiều ấy chứ. Lúc đấy mọi người đừng chê em phiền là được.”
“Không đâu, có việc gì em cứ nói. Mọi người ở đây rất là ‘có hiếu với gái đẹp’ và một cô gái xinh đẹp như em chắc chắn mọi người sẽ quan tâm đến em. Mọi người nói có phải không?”
“Phải đấy.”
“Em cảm ơn mọi người nhiều lắm.”
Niềm hạnh phúc nhất khi đi làm chắc chắn là có được những người đồng nghiệp hòa đồng, thân thiện như thế này. Singapore có vẻ khá hợp với Đông Phương Ngôn Diễm, lần nào đến đây đều cho cô một cảm giác được chữa lành tâm hồn vậy, mọi sự đau khổ không vui đều tan biến hết. Sao mà cô yêu cái nơi này quá đi mất.
Thời gian cứ thế trôi đi, bụng của Đông Phương Ngôn Diễm ngày càng lớn, việc đi lại của cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Ngoài đường, mưa bắt đầu lất phất. Trạch Dương nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Diễm cầm ô đang đứng đợi xe ngoài đường liền lái xe đến gần.
“Ngôn Diễm, em lên xe đi. Tôi đưa em về nhà.”
“Không cần đâu ạ, xe cũng sắp đến rồi ạ.”
“Trời đang mưa, em đợi xe đến bao giờ chứ. Lên xe tôi đưa em về, dù sao tôi cũng tiện đường.”
“Như vậy không tiện cho lắm đâu ạ.”
“Có gì mà không tiện? Em đang mang thai, ngoài trời lại đang mưa như vậy, em cứ đứng đó đợi xe mãi thế à?”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết. Lên xe tôi đưa em về. Em đang mang thai tôi làm gì được em mà em trốn tránh tôi mãi thế?”
“Tôi không có trốn.”
“Ừ không trốn. Giờ thì lên xe tôi đưa em về, không khéo lại bệnh lại ảnh hưởng đến đứa nhỏ bây giờ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe Trạch Dương nói, nghĩ đến cục cưng trong bụng liền xiêu lòng. Cô lấy điện thoại trong túi áo ra xem, quả thật xe cô gọi còn ở cách khá xa, trái lại đường lại còn đang khá kẹt, để đến được chỗ cô chắc cũng mất khá nhiều thời gian.
Không để cho Ngôn Diễm có cơ hội từ chối, Trạch Dương nhanh chóng mở cửa xe cho Ngôn Diễm ngồi vào bên trong.
Trạch Dương nhìn gương mặt đầy sự phức tạp của Đông Phương Ngôn Diễm, không hiểu sao anh lại rất thương người con gái nhỏ bé này. Lúc biết cô mang thai, Trạch Dương không những không chán ghét, trái lại còn cảm thấy thương cô nhiều hơn, anh không biết cô đã phải trải qua những gì nhưng lại muốn dang tay ra để bảo bọc, che chở cho mẹ con Ngôn Diễm.
“Ngôn Diễm.” Trạch Dương khẽ cất giọng.
“Hả?”
“Em có tâm sự gì à?”
“Không có.”
“Em có biết là mình nói dối rất tệ không?”
“Có sao?”
“Ừ.”
Đông Phương Ngôn Diễm báu chặt hai bàn tay, giọng run lên vì lạnh, khẽ lên tiếng: “Chắc là anh rất muốn biết rốt cuộc tôi là người con gái như thế nào có phải không?”
“Trước đây thì đúng là như vậy nhưng giờ thì không. Những chuyện đã qua em cứ bỏ nó qua một bên, tiếp tục sống một cuộc sống mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.”
“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Ừm.”
Chiếc xe dần rẽ bánh vào khu chung cư của Đông Phương Ngôn Diễm. Cô khẽ đưa mắt nhìn sang Trạch Dương, miệng mấp máy muốn hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng rồi lại thôi.
“Em có gì muốn hỏi tôi à?”
“Không có.”
Trạch Dương khẽ mỉm cười, anh còn lạ gì tính cách của cô nữa: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, kẻo đêm về lại mất ngủ thì tôi lại trở thành tội đồ mất.”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng ngần ngại mà thẳng thừng cất giọng hỏi: “Anh thích tôi sao?”
Cả đêm uống rượu, sáng sớm ra đã bị Vu phu nhân gọi dậy, đầu của anh đau như búa bổ, chậm chạp rời khỏi giường.
“Mới sáng sớm mà mẹ làm gì thế? Không định để cho người khác ngủ ạ?” Vu Hoằng Dương bị đánh thức liền khó chịu lên tiếng.
“Vu Hoằng Dương, con ăn chơi sa đọa như thế này từ bao giờ thế hả? Con uống rượu đến tận khuya mới mò về tới nhà, sáng ra lại ăn nói với mẹ như thế này à?” Vu phu nhân nghiêm giọng.
“Mẹ lại định nói chuyện gì nữa đây? Nếu vẫn là chuyện kết hôn mà mới sáng ra mẹ đã cằn nhằn con như thế này thì con không có gì để nói. Quan điểm của con từ đầu không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Con chỉ lấy người con gái con yêu.”
“Hôn nhân phải lấy tình yêu làm tiền đề, không yêu nhau mà gượng ép cưới nhau về thì cũng chả hạnh phúc, con cũng không cần một cuộc hôn nhân vô thưởng vô phạt như vậy.”
“Lấy người mình yêu? Thế người yêu của con đâu? Ba mươi mấy năm qua con có dắt cô gái nào về nhà ra mắt à mà lấy người con yêu?”
“Mẹ...”
“Mẹ cái gì? Hay là không thích con gái? Sao có mỗi chuyện kết hôn mà cứ để ba mẹ nói mãi thế?”
“Thế ba mẹ đừng nói nữa, con nghe cũng đau hết cả đầu.”
“Muốn ba mẹ không nói nữa thì cưới vợ, đừng có nói nhiều.”
“Rồi rồi, con sẽ lấy. Còn bây giờ thì mẹ ra ngoài cho con chuẩn bị quần áo để còn đến tập đoàn nữa.”
Vu Hoằng Dương vừa nói vừa đưa tay kéo Vu phu nhân ra bên ngoài.
“Cái thằng này, nuôi này lớn để mày đuổi mẹ thế à?”
Vu Hoằng Dương không còn tâm trạng để nghe Vu phu nhân tiếp tục phàn nàn về chuyện kết hôn của mình, nhanh chóng chuẩn bị quần áo rồi đến tập đoàn làm việc.
[...]
Phần bụng của Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã lớn hơn một tí nên lúc nào cô cũng khéo léo diện những bộ trang phục hơi rộng một tí để che đi. Ngôn Diễm cũng sắp xếp được thời gian dành cho công việc và dành thời gian chăm sóc bản thân và cục cưng nhỏ trong bụng.
Đông Phương Ngôn Diễm luôn để tâm đến từng thay đổi nhỏ của cơ thể mình và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì điều đó. Cô dù bận đến cỡ nào cũng sẽ dành thời gian để khám định kỳ, chuẩn bị những thứ tốt nhất dành cho cục cưng nhỏ.
Sự thay đổi của Đông Phương Ngôn Diễm cũng thu hút khá nhiều sự chú ý của các đồng nghiệp, đặc biệt là Trạch Dương. Tuy nhiên, thay vì bàn tán sau lưng cô thì mọi người luôn ở bên cạnh động viên và giúp đỡ mẹ con Ngôn Diễm rất nhiều, điều này khiến cô rất cảm động.
“Ngôn Diễm.”
“Em nghe đây chị ơi, có chuyện gì không chị?”
“Em đang mang thai nên giảm lượng công việc lại nha, đừng có cố quá sức đấy, không tốt cho cả em và em bé trong bụng đâu.”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn chị đã quan tâm.”
“Biết rồi, biết rồi. Lần nào chị cũng nghe em bảo thế nhưng công việc cứ ôm hết vào người.”
“Không có mà.”
Mọi người thấy vậy cũng hùa theo: “Phải đấy, Ngôn Diễm à. Em đừng ôm hết việc vào người như thế, mọi người cũng muốn kiếm cơm mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm đã rất hiểu ý mọi người ở đây, cô nhoẻn miệng cười: “Mọi người cứ đùa, em còn phải học hỏi mọi người nhiều ấy chứ. Lúc đấy mọi người đừng chê em phiền là được.”
“Không đâu, có việc gì em cứ nói. Mọi người ở đây rất là ‘có hiếu với gái đẹp’ và một cô gái xinh đẹp như em chắc chắn mọi người sẽ quan tâm đến em. Mọi người nói có phải không?”
“Phải đấy.”
“Em cảm ơn mọi người nhiều lắm.”
Niềm hạnh phúc nhất khi đi làm chắc chắn là có được những người đồng nghiệp hòa đồng, thân thiện như thế này. Singapore có vẻ khá hợp với Đông Phương Ngôn Diễm, lần nào đến đây đều cho cô một cảm giác được chữa lành tâm hồn vậy, mọi sự đau khổ không vui đều tan biến hết. Sao mà cô yêu cái nơi này quá đi mất.
Thời gian cứ thế trôi đi, bụng của Đông Phương Ngôn Diễm ngày càng lớn, việc đi lại của cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Ngoài đường, mưa bắt đầu lất phất. Trạch Dương nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Diễm cầm ô đang đứng đợi xe ngoài đường liền lái xe đến gần.
“Ngôn Diễm, em lên xe đi. Tôi đưa em về nhà.”
“Không cần đâu ạ, xe cũng sắp đến rồi ạ.”
“Trời đang mưa, em đợi xe đến bao giờ chứ. Lên xe tôi đưa em về, dù sao tôi cũng tiện đường.”
“Như vậy không tiện cho lắm đâu ạ.”
“Có gì mà không tiện? Em đang mang thai, ngoài trời lại đang mưa như vậy, em cứ đứng đó đợi xe mãi thế à?”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết. Lên xe tôi đưa em về. Em đang mang thai tôi làm gì được em mà em trốn tránh tôi mãi thế?”
“Tôi không có trốn.”
“Ừ không trốn. Giờ thì lên xe tôi đưa em về, không khéo lại bệnh lại ảnh hưởng đến đứa nhỏ bây giờ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe Trạch Dương nói, nghĩ đến cục cưng trong bụng liền xiêu lòng. Cô lấy điện thoại trong túi áo ra xem, quả thật xe cô gọi còn ở cách khá xa, trái lại đường lại còn đang khá kẹt, để đến được chỗ cô chắc cũng mất khá nhiều thời gian.
Không để cho Ngôn Diễm có cơ hội từ chối, Trạch Dương nhanh chóng mở cửa xe cho Ngôn Diễm ngồi vào bên trong.
Trạch Dương nhìn gương mặt đầy sự phức tạp của Đông Phương Ngôn Diễm, không hiểu sao anh lại rất thương người con gái nhỏ bé này. Lúc biết cô mang thai, Trạch Dương không những không chán ghét, trái lại còn cảm thấy thương cô nhiều hơn, anh không biết cô đã phải trải qua những gì nhưng lại muốn dang tay ra để bảo bọc, che chở cho mẹ con Ngôn Diễm.
“Ngôn Diễm.” Trạch Dương khẽ cất giọng.
“Hả?”
“Em có tâm sự gì à?”
“Không có.”
“Em có biết là mình nói dối rất tệ không?”
“Có sao?”
“Ừ.”
Đông Phương Ngôn Diễm báu chặt hai bàn tay, giọng run lên vì lạnh, khẽ lên tiếng: “Chắc là anh rất muốn biết rốt cuộc tôi là người con gái như thế nào có phải không?”
“Trước đây thì đúng là như vậy nhưng giờ thì không. Những chuyện đã qua em cứ bỏ nó qua một bên, tiếp tục sống một cuộc sống mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.”
“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Ừm.”
Chiếc xe dần rẽ bánh vào khu chung cư của Đông Phương Ngôn Diễm. Cô khẽ đưa mắt nhìn sang Trạch Dương, miệng mấp máy muốn hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng rồi lại thôi.
“Em có gì muốn hỏi tôi à?”
“Không có.”
Trạch Dương khẽ mỉm cười, anh còn lạ gì tính cách của cô nữa: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, kẻo đêm về lại mất ngủ thì tôi lại trở thành tội đồ mất.”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng ngần ngại mà thẳng thừng cất giọng hỏi: “Anh thích tôi sao?”