Chương 17
Trước sự lên tiếng của Vu lão gia, đương nhiên Vu Bách An sẽ không dám làm bậy nhưng hắn có từ bỏ ý định hay không thì không ai có thể nói trước được.
Vu Hoằng Dương cũng chẳng cần phải nể nang một người như Vu Bách An. Anh thẳng thắn lên tiếng: “Đồ của tôi mà anh dám đụng vào, kẻo có ngày tôi chặt cụt tay.”
“Biết chưa?”
Nói xong, Vu Hoằng Dương bỏ đi lên phòng bỏ lại Vu Bách An với một cục tức to đùng mà chẳng biết phải trút lên người ai.
“Ba mẹ xem nó nói chuyện với con kiểu đó mà để yên vậy hả?” Vu Bách An bực bội lên tiếng.
“Nó nói đúng mà. Con tốt nhất nên yên phận.” Vu lão gia lên tiếng cảnh báo.
Dứt câu, hai ông bà cũng bỏ về phòng nghỉ ngơi.
“Hoằng Dương.... Hoằng Dương. Lúc nào cũng là Hoằng Dương. Bộ nhà này có mỗi mình nó thôi à.”
[...]
Vu Hoằng Dương tạm thời giải quyết xong việc của Vu Bách An, có Vu lão gia ra mặt chắc chắn hắn ta sẽ không làm liều nữa. Nhưng dù sao sau này anh vẫn nên cảnh giác hơn với tên Vu Bách An này, như thế không hề thừa chút nào.
Mọi chuyện tạm thời đã ổn, anh cũng trấn an được các cổ đông lớn về thông tin Vu Bách An đang thu mua cổ phiếu để nắm quyền điều hành. Mọi người cũng chẳng ưa gì anh ta, vừa bất tài vô dụng vừa có thái độ kiêu căng nên dù ở Vu thị hay Lạc Thần thì cái tên Vu Bách An như một cái gai trong mắt mọi người.
Vu Hoằng Dương tức tốc chuẩn bị hành lý để bay lại sang Singapore, Vu phu nhân thấy anh liên tục sang Singapore dù chẳng có lịch công tác nào ở đó cả liền đâm ra nghi ngờ.
“Hoằng Dương này, bộ dạo này có việc gì hay sao mà sao mẹ thấy suốt ngày con bay sang Singapore thế, công tác hay là làm gì?”
“Dạ không ạ.”
“Không là sao? Là không phải đi công tác hay không cái gì. Nói chuyện không đầu không đuôi, con nói chuyện sợ người khác hiểu đấy à?”
“Không phải mẹ muốn con lập gia đình sao? Vợ con con bên đó, lý nào con lại ở đây?”
“Vợ? Con? Con đang nói cái gì thế Hoằng Dương?”
“Mẹ không nghe nhầm đâu. Mà thôi con đi đây.”
Vu phu nhân thấy Vu Hoằng Dương gấp gáp chuẩn bị hành lý mang ra xe liền nhanh chóng kéo anh lại: “Này, chưa nói xong mà đi cái gì hả?”
“Chuyện đó nói sau đi ạ, con đi không trễ chuyến bay.”
“Cái thằng này.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng lên xe ra sân bay để bay sang Singapore. Anh gấp gáp muốn gặp mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm đến độ chẳng kịp làm gì, vừa xong việc đã vội vàng chuẩn bị hành lý để bay sang tìm mẹ con Ngôn Diễm.
[...]
Quãng thời gian Vu Hoằng Dương không có mặt ở Singapore, Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng biết anh còn ở đây hay đã về nước rồi nhưng hình như đã rất lâu rồi Vu Hoằng Dương không đến tìm cô. Tâm trạng của Đông Phương Ngôn Diễm có chút rối bời nhưng nhanh chóng bị tiếng khóc của nhóc con chen ngang.
“Ơi mẹ đây... mẹ đây.”
“Ngoan, mẹ cho em đi ngủ nha. Con buồn ngủ rồi hả.”
Kể từ khi có con, Đông Phương Ngôn Diễm mới có cảm giác có tình cảm gia đình, mọi sự yêu thương, quan tâm của cô đều đặt ở đứa nhỏ, chỉ cần nhìn thấy con thôi thì bao nhiêu mệt mỏi, áp lực của cô đều tan biến.
Trần Dịch Phong theo lệnh, chỉ âm thầm quan sát mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm từ xa. Anh cũng nhanh chóng đem mẫu tóc của cậu nhóc nhà Ngôn Diễm đi xét nghiệm quan hệ huyết thống với Vu Hoằng Dương.
Kết quả chắc cũng chẳng cần đoán, cậu bé đính thị là kết quả của đêm hôm đó của Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương.
Trần Dịch Phong cẩn thận cất đi kết quả xét nghiệm ADN, đợi Vu Hoằng Dương sang Singapore sẽ thông báo cho anh biết.
Sau nhiều giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng Vu Hoằng Dương cũng đã đến được Singapore. Việc đầu tiên anh làm khi trở lại đây không phải đi tìm mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm mà đi tìm Trần Dịch Phong để nắm tình hình lúc anh không có mặt ở đây.
“Tình hình sao rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, Trạch Dương cũng không đến quấy rầy mẹ con cô ấy.”
“Ừ. Việc tôi giao cậu làm tới đâu rồi?”
“Dạ xong rồi ạ.”
“Kết quả?”
“Cùng huyết thống.”
Khóe miệng của Vu Hoằng Dương khẽ nhếch lên: “Ừ.”
“In đủ giấy đủ mực như thế, cần gì phải xét nghiệm.”
Trần Dịch Phong: “...”
Vâng, Vu Hoằng Dương xét nghiệm chính là muốn ‘dằn mặt’ Đông Phương Ngôn Diễm chứ còn cái ‘tệp đính kèm’ kia thì đích thị là bản sao lúc nhỏ của anh rồi.
Vu Hoằng Dương cầm phiếu kết quả trên tay, lần này anh chắc chắn không để Đông Phương Ngôn Diễm có cơ hội lảng trách anh nữa. Nói là làm, Vu Hoằng Dương ngay lập tức đến tìm Đông Phương Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm đang cho cậu nhóc ti sữa, nghe tiếng chuông cửa liền bế cậu nhóc lên, chậm chạp ra kiểm tra.
“Ai đấy? Đợi tí.”
Nhìn thấy Vu Hoằng Dương, Đông Phương Ngôn Diễm giật mình, vội vàng đưa tay kéo cáo che phần ngực đang lộ ra để cho cậu nhóc ti sữa nhưng cu cậu mãi vẫn không chịu buông khiến cô luống cuống quay người vào bên trong nhà.
“Xấu hổ cái gì chứ? Có chỗ nào trên người em mà tôi chưa từng nhìn thấy qua đâu.” Vu Hoằng Dương vô liêm sỉ lên tiếng.
“Anh... vô liêm sỉ vừa thôi.”
“Không đúng sao? Còn lòi ra thêm thằng nhõi con kia còn gì?”
Đông Phương Ngôn Diễm cho con ti xong, nhẹ nhàng đặt cậu bé vào bên trong nôi, bình thản lên tiếng: “Có vẻ Vu tổng rất chấp niệm với việc thằng bé là con anh nhỉ?”
“Tôi chấp niệm? Tôi là tôn trọng sự thật.”
“Sự thật? Sự thật là thằng bé không phải là con anh.”
“Vậy con ai?”
“Con tôi.”
Vu Hoằng Dương: “...”
“Anh cố chấp như vậy để làm gì?”
“Anh nói thằng bé là con anh đúng không? Vậy anh chứng minh đi?”
Vu Hoằng Dương đã đợi câu nói này của Đông Phương Ngôn Diễm từ rất lâu rồi. Anh chỉ chờ cơ hội này để có thể ‘vạch trần’ lời nói dối này của cô.
“Em muốn bằng chứng chứ gì? Được.”
Vu Hoằng Dương lấy kết quả xét nghiệm ADN ra đưa cho Đông Phương Ngôn Diễm xem: “Em xem đi.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy thì suýt chút nữa không đứng vững, cô không thể nào ngờ Vu Hoằng Dương lại chuẩn bị kỹ càng đến như vậy.
“Chỉ là một tờ giấy thì nói lên được điều gì?” Đông Phương Ngôn Diễm vẫn rất cố chấp.
“Vậy em theo tôi đến bệnh viện, chúng ta kiểm tra thêm một lần nữa.”
“Thế nào?”
“Anh đừng ép người quá đáng.”
Vu Hoằng Dương áp sát người về phía Đông Phương Ngôn Diễm, giọng khàn khàn lên tiếng: “Ngôn Diễm...”
“Anh muốn nói gì cứ nói, áp sát vào người tôi thế làm gì?”
“Thằng bé là con anh... có phải không?”
Ánh mắt Vu Hoằng Dương đã dần đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn bao giờ hết. Thái độ này của anh lúc này là sao? Anh đưa hai tay giữ người đối diện với anh, thái độ có vẻ khá tội nghiệp.
Đông Phương Ngôn Diễm nhất thời không biết phải ứng biến như thế nào. Vu Hoằng Dương cũng đã đi xét nghiệm huyết thống, một khi anh biết thằng bé là con anh chắc chắn anh sẽ không bỏ thằng bé thất lạc bên ngoài.
Đông Phương Ngôn Diễm thở dài, cô hít một hơi thật sâu sau mới chầm chậm lên tiếng: “Phải, thằng bé là con anh.”
Vu Hoằng Dương cũng chẳng cần phải nể nang một người như Vu Bách An. Anh thẳng thắn lên tiếng: “Đồ của tôi mà anh dám đụng vào, kẻo có ngày tôi chặt cụt tay.”
“Biết chưa?”
Nói xong, Vu Hoằng Dương bỏ đi lên phòng bỏ lại Vu Bách An với một cục tức to đùng mà chẳng biết phải trút lên người ai.
“Ba mẹ xem nó nói chuyện với con kiểu đó mà để yên vậy hả?” Vu Bách An bực bội lên tiếng.
“Nó nói đúng mà. Con tốt nhất nên yên phận.” Vu lão gia lên tiếng cảnh báo.
Dứt câu, hai ông bà cũng bỏ về phòng nghỉ ngơi.
“Hoằng Dương.... Hoằng Dương. Lúc nào cũng là Hoằng Dương. Bộ nhà này có mỗi mình nó thôi à.”
[...]
Vu Hoằng Dương tạm thời giải quyết xong việc của Vu Bách An, có Vu lão gia ra mặt chắc chắn hắn ta sẽ không làm liều nữa. Nhưng dù sao sau này anh vẫn nên cảnh giác hơn với tên Vu Bách An này, như thế không hề thừa chút nào.
Mọi chuyện tạm thời đã ổn, anh cũng trấn an được các cổ đông lớn về thông tin Vu Bách An đang thu mua cổ phiếu để nắm quyền điều hành. Mọi người cũng chẳng ưa gì anh ta, vừa bất tài vô dụng vừa có thái độ kiêu căng nên dù ở Vu thị hay Lạc Thần thì cái tên Vu Bách An như một cái gai trong mắt mọi người.
Vu Hoằng Dương tức tốc chuẩn bị hành lý để bay lại sang Singapore, Vu phu nhân thấy anh liên tục sang Singapore dù chẳng có lịch công tác nào ở đó cả liền đâm ra nghi ngờ.
“Hoằng Dương này, bộ dạo này có việc gì hay sao mà sao mẹ thấy suốt ngày con bay sang Singapore thế, công tác hay là làm gì?”
“Dạ không ạ.”
“Không là sao? Là không phải đi công tác hay không cái gì. Nói chuyện không đầu không đuôi, con nói chuyện sợ người khác hiểu đấy à?”
“Không phải mẹ muốn con lập gia đình sao? Vợ con con bên đó, lý nào con lại ở đây?”
“Vợ? Con? Con đang nói cái gì thế Hoằng Dương?”
“Mẹ không nghe nhầm đâu. Mà thôi con đi đây.”
Vu phu nhân thấy Vu Hoằng Dương gấp gáp chuẩn bị hành lý mang ra xe liền nhanh chóng kéo anh lại: “Này, chưa nói xong mà đi cái gì hả?”
“Chuyện đó nói sau đi ạ, con đi không trễ chuyến bay.”
“Cái thằng này.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng lên xe ra sân bay để bay sang Singapore. Anh gấp gáp muốn gặp mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm đến độ chẳng kịp làm gì, vừa xong việc đã vội vàng chuẩn bị hành lý để bay sang tìm mẹ con Ngôn Diễm.
[...]
Quãng thời gian Vu Hoằng Dương không có mặt ở Singapore, Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng biết anh còn ở đây hay đã về nước rồi nhưng hình như đã rất lâu rồi Vu Hoằng Dương không đến tìm cô. Tâm trạng của Đông Phương Ngôn Diễm có chút rối bời nhưng nhanh chóng bị tiếng khóc của nhóc con chen ngang.
“Ơi mẹ đây... mẹ đây.”
“Ngoan, mẹ cho em đi ngủ nha. Con buồn ngủ rồi hả.”
Kể từ khi có con, Đông Phương Ngôn Diễm mới có cảm giác có tình cảm gia đình, mọi sự yêu thương, quan tâm của cô đều đặt ở đứa nhỏ, chỉ cần nhìn thấy con thôi thì bao nhiêu mệt mỏi, áp lực của cô đều tan biến.
Trần Dịch Phong theo lệnh, chỉ âm thầm quan sát mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm từ xa. Anh cũng nhanh chóng đem mẫu tóc của cậu nhóc nhà Ngôn Diễm đi xét nghiệm quan hệ huyết thống với Vu Hoằng Dương.
Kết quả chắc cũng chẳng cần đoán, cậu bé đính thị là kết quả của đêm hôm đó của Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương.
Trần Dịch Phong cẩn thận cất đi kết quả xét nghiệm ADN, đợi Vu Hoằng Dương sang Singapore sẽ thông báo cho anh biết.
Sau nhiều giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng Vu Hoằng Dương cũng đã đến được Singapore. Việc đầu tiên anh làm khi trở lại đây không phải đi tìm mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm mà đi tìm Trần Dịch Phong để nắm tình hình lúc anh không có mặt ở đây.
“Tình hình sao rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, Trạch Dương cũng không đến quấy rầy mẹ con cô ấy.”
“Ừ. Việc tôi giao cậu làm tới đâu rồi?”
“Dạ xong rồi ạ.”
“Kết quả?”
“Cùng huyết thống.”
Khóe miệng của Vu Hoằng Dương khẽ nhếch lên: “Ừ.”
“In đủ giấy đủ mực như thế, cần gì phải xét nghiệm.”
Trần Dịch Phong: “...”
Vâng, Vu Hoằng Dương xét nghiệm chính là muốn ‘dằn mặt’ Đông Phương Ngôn Diễm chứ còn cái ‘tệp đính kèm’ kia thì đích thị là bản sao lúc nhỏ của anh rồi.
Vu Hoằng Dương cầm phiếu kết quả trên tay, lần này anh chắc chắn không để Đông Phương Ngôn Diễm có cơ hội lảng trách anh nữa. Nói là làm, Vu Hoằng Dương ngay lập tức đến tìm Đông Phương Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm đang cho cậu nhóc ti sữa, nghe tiếng chuông cửa liền bế cậu nhóc lên, chậm chạp ra kiểm tra.
“Ai đấy? Đợi tí.”
Nhìn thấy Vu Hoằng Dương, Đông Phương Ngôn Diễm giật mình, vội vàng đưa tay kéo cáo che phần ngực đang lộ ra để cho cậu nhóc ti sữa nhưng cu cậu mãi vẫn không chịu buông khiến cô luống cuống quay người vào bên trong nhà.
“Xấu hổ cái gì chứ? Có chỗ nào trên người em mà tôi chưa từng nhìn thấy qua đâu.” Vu Hoằng Dương vô liêm sỉ lên tiếng.
“Anh... vô liêm sỉ vừa thôi.”
“Không đúng sao? Còn lòi ra thêm thằng nhõi con kia còn gì?”
Đông Phương Ngôn Diễm cho con ti xong, nhẹ nhàng đặt cậu bé vào bên trong nôi, bình thản lên tiếng: “Có vẻ Vu tổng rất chấp niệm với việc thằng bé là con anh nhỉ?”
“Tôi chấp niệm? Tôi là tôn trọng sự thật.”
“Sự thật? Sự thật là thằng bé không phải là con anh.”
“Vậy con ai?”
“Con tôi.”
Vu Hoằng Dương: “...”
“Anh cố chấp như vậy để làm gì?”
“Anh nói thằng bé là con anh đúng không? Vậy anh chứng minh đi?”
Vu Hoằng Dương đã đợi câu nói này của Đông Phương Ngôn Diễm từ rất lâu rồi. Anh chỉ chờ cơ hội này để có thể ‘vạch trần’ lời nói dối này của cô.
“Em muốn bằng chứng chứ gì? Được.”
Vu Hoằng Dương lấy kết quả xét nghiệm ADN ra đưa cho Đông Phương Ngôn Diễm xem: “Em xem đi.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy thì suýt chút nữa không đứng vững, cô không thể nào ngờ Vu Hoằng Dương lại chuẩn bị kỹ càng đến như vậy.
“Chỉ là một tờ giấy thì nói lên được điều gì?” Đông Phương Ngôn Diễm vẫn rất cố chấp.
“Vậy em theo tôi đến bệnh viện, chúng ta kiểm tra thêm một lần nữa.”
“Thế nào?”
“Anh đừng ép người quá đáng.”
Vu Hoằng Dương áp sát người về phía Đông Phương Ngôn Diễm, giọng khàn khàn lên tiếng: “Ngôn Diễm...”
“Anh muốn nói gì cứ nói, áp sát vào người tôi thế làm gì?”
“Thằng bé là con anh... có phải không?”
Ánh mắt Vu Hoằng Dương đã dần đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn bao giờ hết. Thái độ này của anh lúc này là sao? Anh đưa hai tay giữ người đối diện với anh, thái độ có vẻ khá tội nghiệp.
Đông Phương Ngôn Diễm nhất thời không biết phải ứng biến như thế nào. Vu Hoằng Dương cũng đã đi xét nghiệm huyết thống, một khi anh biết thằng bé là con anh chắc chắn anh sẽ không bỏ thằng bé thất lạc bên ngoài.
Đông Phương Ngôn Diễm thở dài, cô hít một hơi thật sâu sau mới chầm chậm lên tiếng: “Phải, thằng bé là con anh.”