Chương 20
Vu Hoằng Dương đương nhiên sẽ thất bại. Đông Phương Ngôn Diễm dứt khoát đẩy người anh ra rồi nhanh chóng chạy toát vào bên trong phòng, khóa trái cửa.
Trước khi đi còn không quên cất giọng: “Ngủ ngon.”
Vu Hoằng Dương tức đến nỗi đen cả mặt nhưng chẳng làm gì được cả, đành ngậm ngùi, lủi thủi về phòng một mình.
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh đã rời đi liền nhanh chóng lên giường ôm nhóc con chìm vào giấc ngủ.
Lạ chỗ nên mới sáng sớm Đông Phương Ngôn Diễm đã thức giấc. Cô xuống nhà chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho cả hai.
“Anh dậy sớm thế?” Đông Phương Ngôn Diễm xuống bếp đã nhìn thấy Vu Hoằng Dương đang chuẩn bị đồ ăn sáng rồi.
“Em không ngủ thêm tí nữa đi, dậy sớm thế làm gì?”
“Lạ chỗ nên tôi ngủ không quen, định xuống chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng mà ai ngờ anh còn dậy sớm hơn cả tôi.”
“Thói quen thôi.”
“Em vào vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng.”
“Tôi phụ anh dọn.”
“Sắp xong rồi, em dô vệ sinh cá nhân đi. Để đấy anh làm cho.”
“Ờ.”
Đông Phương Ngôn Diễm te te đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.
“Con dậy chưa em?” Vu Hoằng Dương cất giọng hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Ờ.”
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Sao thế? Thấy anh ở nhà em không vui à?”
“Anh nói chuyện cứ như chúng ta là hai vợ chồng không bằng. Tôi đồng ý ở lại đây chính là vì con, không phải vì tôi yêu anh.”
“Em nói chuyện với anh đừng có nhắc đến thằng con trai khác được không?” Vu Hoằng Dương hờn dỗi.
“Lại giở trò trẻ con cái gì đấy? Thằng con trai khác nào? Nó là con trai anh đấy, ăn nói vớ vẩn.”
“Vậy mà lúc trước có người khăng khăng không phải con anh.”
Đông Phương Ngôn Diễm biết anh đang cố ý nhắc lại chuyện trước đây liền thẳng thừng đáp: “Ừ thích vậy đấy.”
“Ừ, em thích là được.”
Toàn bộ quỹ thời gian trong ngày, Đông Phương Ngôn Diễm đều dành cho cục cưng nhỏ, lúc rảnh rỗi sẽ phụ Vu Hoằng Dương một vài công việc lặt vặt trong nhà.
Hôm nay, Vu Hoằng Dương có cuộc hẹn bên ngoài với Uông Minh Triết và Quân Hạo. Mọi người tụ tập lại cùng nhau ăn uống đến tận khuya.
“Nghe nói dạo trước cậu rất hay sang Singapore. Sao thế? Có mối nào ngon à?” Uông Minh Triết lên tiếng.
“Vớ vẩn.”
“Sao, thế đã đưa được nàng về dinh chưa?” Quân Hạo dựa lưng vào thành ghế, lười biếng lên tiếng.
“Chắc chắn là chưa rồi. Cậu không thấy cậu ta giờ này vẫn còn ở đây uống rượu à, nếu thành công thì giờ này đã ở nhà tắt điện thoại, ôm ấp người đẹp rồi còn đâu.” Uông Minh Triết nhanh chóng đáp lời Quân Hạo.
“Uống đi, nói nhiều thế.” Vu Hoằng Dương khó chịu khi liên tục bị lấy chuyện tình cảm cá nhân ra làm chủ đề để tán gẫu.
“Nào, cạn ly.”
Đến hơn 11 giờ nhưng Đông Phương Ngôn Diễm vẫn chưa thấy bóng dáng Vu Hoằng Dương đâu, tâm trạng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ngôn Diễm sống cùng anh cũng đã được một thời gian nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy lần nào Vu Hoằng Dương về nhà trễ, dù công việc có bận rộn đến mấy anh cũng cố gắng tranh thủ về nhà ăn cơm cùng cô. Thế nhưng hôm nay mãi đến tận khuya cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Đến gần 12 giờ, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn không thấy anh đâu, cô gọi điện thoại cho anh rất nhiều cuộc nhưng đều thuê bao. Cục cưng nhỏ hôm nay lại khó chịu trong người mà cứ khóc ré cả lên, Ngôn Diễm dỗ cỡ nào cũng không nín khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Một bên dỗ con khóc, tay lại cầm điện thoại liên tục gọi cho Vu Hoằng Dương nhưng vẫn không được. Cô sợ anh xảy ra chuyện gì đó nhưng giờ cô cũng chẳng biết đi đâu để tìm anh, đứa nhỏ lại đang quấy khóc.
Đông Phương Ngôn Diễm bỏ điện thoại sang một bên, tập trung dỗ cho cậu nhóc đi ngủ nhưng không được. Cậu nhóc cứ liên tục khóc, nước mắt nước mũi đã tèm nhem cả gương mặt kháu khỉnh kia.
Đến gần 1 giờ sáng, Vu Hoằng Dương mới lọ mọ trở về nhà trong trạng thái đã say mèm, bước đi cũng nghiêng ngả, trên người nồng nặc mùi rượu.
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh về nhà an toàn cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng nhìn bộ dạng say khước của Vu Hoằng Dương cô lại cảm thấy bực mình. Cô ở nhà lo lắng sợ anh xảy ra chuyện, còn anh lại đi uống rượu đến nỗi say mèm.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, cô bế bỏng tiểu bảo bối vẫn còn đang thút thít kia, toan định đi lên phòng thì bị Vu Hoằng Dương đưa tay giữ lại.
“Em... đừng đi.”
Vu Hoằng Dương xiết chặt tay khiết Đông Phương Ngôn Diễm bị đâu, cô nhăn nhó lên tiếng: “Này, anh làm gì thế hả? Mau bỏ ra, tôi đưa con lên phòng dỗ con ngủ, không thấy thằng bé đang khóc à.”
“Diễm... em lớn tiếng với anh.” Vu Hoằng Dương như một đứa trẻ mà lên tiếng tố cáo Đông Phương Ngôn Diễm.
Vu Hoằng Dương thấy cô kêu đau liền nới lỏng ta ra nhưng anh vừa nới lỏng tay, Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng chớp lấy thời cô gạt phăng tay anh ra khỏi người mình, nhanh chóng bế con lên phòng.
Dỗ cậu nhóc ngủ xong, Đông Phương Ngôn Diễm không yên tâm về Vu Hoằng Dương. Cô nhanh chóng xuống nhà xem. Vu Hoằng Dương đang nằm vật ra trên ghế sofa, người cũng chẳng còn tỉnh táo để tháo carvat và giày ra, cứ như vậy nằm một đống ở phòng khách.
Đông Phương Ngôn Diễm lắc đầu ngán ngẩm, cô lấy khăn với một thau nước nhỏ ra để lau sơ qua người cho anh.
Cô đỡ anh nằm lại ngay ngay ngắn trên sofa, tháo giày và carvat của anh ra. Cô dùng khăn lau tay chân cho anh một lượt nhưng khi nhìn thấy vết son mờ mờ như lướt qua dính trên áo sơ mi trắng của Vu Hoằng Dương thì động tác của Đông Phương Ngôn Diễm cũng ngưng lại. Cô sững người, trong đầu xuất hiện vài dòng suy nghĩ phức tạp nhưng cũng nhanh chóng bị cô gạt phăng qua một bên.
Cô lau người cho anh xong, tiện tay lấy cho anh một chiếc chăn nhỏ, dọn dẹp lại một chút xong cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ra, Đông Phương Ngôn Diễm dù đã dậy từ rất sớm nhưng cô vẫn nằm trong phòng chơi với con chứ không hề có ý định xuống nhà. Vu Hoằng Dương tối đó uống rất nhiều nên đầu óc đương nhiên như đánh trận, đau như búa bổ.
Đã hơn 8 giờ nhưng Vu Hoằng Dương vẫn không thấy Đông Phương Ngôn Diễm rời khỏi phòng. Đồ ăn sáng anh cũng đã chuẩn bị xong liền lên gọi cô xuống ăn sáng nhưng liền bị cô bơ, xem như không khí trong nhà.
Đông Phương Ngôn Diễm ngồi vào bàn ăn, chỉ chăm chú ăn cho thật nhanh, miệng chẳng rớt một tiếng nói.
Vu Hoằng Dương nhìn thái độ kia của Đông Phương Ngôn Diễm thì chắc chắn là cô đang giận, liền nhỏ giọng lên tiếng gọi: “Ngôn Diễm...”
“Em giận anh à?”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn im lặng, không hề có ý định trả lời.
“Diễm... Em có nghe anh nói gì không?”
“Xời, hơi sức đâu mà giận người dưng.”
Dứt câu, Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng muốn ngồi lại nữa, cô bỏ chén đũa xuống rồi đi lên phòng.
Trước khi đi còn không quên cất giọng: “Ngủ ngon.”
Vu Hoằng Dương tức đến nỗi đen cả mặt nhưng chẳng làm gì được cả, đành ngậm ngùi, lủi thủi về phòng một mình.
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh đã rời đi liền nhanh chóng lên giường ôm nhóc con chìm vào giấc ngủ.
Lạ chỗ nên mới sáng sớm Đông Phương Ngôn Diễm đã thức giấc. Cô xuống nhà chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho cả hai.
“Anh dậy sớm thế?” Đông Phương Ngôn Diễm xuống bếp đã nhìn thấy Vu Hoằng Dương đang chuẩn bị đồ ăn sáng rồi.
“Em không ngủ thêm tí nữa đi, dậy sớm thế làm gì?”
“Lạ chỗ nên tôi ngủ không quen, định xuống chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng mà ai ngờ anh còn dậy sớm hơn cả tôi.”
“Thói quen thôi.”
“Em vào vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng.”
“Tôi phụ anh dọn.”
“Sắp xong rồi, em dô vệ sinh cá nhân đi. Để đấy anh làm cho.”
“Ờ.”
Đông Phương Ngôn Diễm te te đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.
“Con dậy chưa em?” Vu Hoằng Dương cất giọng hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Ờ.”
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Sao thế? Thấy anh ở nhà em không vui à?”
“Anh nói chuyện cứ như chúng ta là hai vợ chồng không bằng. Tôi đồng ý ở lại đây chính là vì con, không phải vì tôi yêu anh.”
“Em nói chuyện với anh đừng có nhắc đến thằng con trai khác được không?” Vu Hoằng Dương hờn dỗi.
“Lại giở trò trẻ con cái gì đấy? Thằng con trai khác nào? Nó là con trai anh đấy, ăn nói vớ vẩn.”
“Vậy mà lúc trước có người khăng khăng không phải con anh.”
Đông Phương Ngôn Diễm biết anh đang cố ý nhắc lại chuyện trước đây liền thẳng thừng đáp: “Ừ thích vậy đấy.”
“Ừ, em thích là được.”
Toàn bộ quỹ thời gian trong ngày, Đông Phương Ngôn Diễm đều dành cho cục cưng nhỏ, lúc rảnh rỗi sẽ phụ Vu Hoằng Dương một vài công việc lặt vặt trong nhà.
Hôm nay, Vu Hoằng Dương có cuộc hẹn bên ngoài với Uông Minh Triết và Quân Hạo. Mọi người tụ tập lại cùng nhau ăn uống đến tận khuya.
“Nghe nói dạo trước cậu rất hay sang Singapore. Sao thế? Có mối nào ngon à?” Uông Minh Triết lên tiếng.
“Vớ vẩn.”
“Sao, thế đã đưa được nàng về dinh chưa?” Quân Hạo dựa lưng vào thành ghế, lười biếng lên tiếng.
“Chắc chắn là chưa rồi. Cậu không thấy cậu ta giờ này vẫn còn ở đây uống rượu à, nếu thành công thì giờ này đã ở nhà tắt điện thoại, ôm ấp người đẹp rồi còn đâu.” Uông Minh Triết nhanh chóng đáp lời Quân Hạo.
“Uống đi, nói nhiều thế.” Vu Hoằng Dương khó chịu khi liên tục bị lấy chuyện tình cảm cá nhân ra làm chủ đề để tán gẫu.
“Nào, cạn ly.”
Đến hơn 11 giờ nhưng Đông Phương Ngôn Diễm vẫn chưa thấy bóng dáng Vu Hoằng Dương đâu, tâm trạng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ngôn Diễm sống cùng anh cũng đã được một thời gian nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy lần nào Vu Hoằng Dương về nhà trễ, dù công việc có bận rộn đến mấy anh cũng cố gắng tranh thủ về nhà ăn cơm cùng cô. Thế nhưng hôm nay mãi đến tận khuya cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Đến gần 12 giờ, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn không thấy anh đâu, cô gọi điện thoại cho anh rất nhiều cuộc nhưng đều thuê bao. Cục cưng nhỏ hôm nay lại khó chịu trong người mà cứ khóc ré cả lên, Ngôn Diễm dỗ cỡ nào cũng không nín khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Một bên dỗ con khóc, tay lại cầm điện thoại liên tục gọi cho Vu Hoằng Dương nhưng vẫn không được. Cô sợ anh xảy ra chuyện gì đó nhưng giờ cô cũng chẳng biết đi đâu để tìm anh, đứa nhỏ lại đang quấy khóc.
Đông Phương Ngôn Diễm bỏ điện thoại sang một bên, tập trung dỗ cho cậu nhóc đi ngủ nhưng không được. Cậu nhóc cứ liên tục khóc, nước mắt nước mũi đã tèm nhem cả gương mặt kháu khỉnh kia.
Đến gần 1 giờ sáng, Vu Hoằng Dương mới lọ mọ trở về nhà trong trạng thái đã say mèm, bước đi cũng nghiêng ngả, trên người nồng nặc mùi rượu.
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh về nhà an toàn cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng nhìn bộ dạng say khước của Vu Hoằng Dương cô lại cảm thấy bực mình. Cô ở nhà lo lắng sợ anh xảy ra chuyện, còn anh lại đi uống rượu đến nỗi say mèm.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, cô bế bỏng tiểu bảo bối vẫn còn đang thút thít kia, toan định đi lên phòng thì bị Vu Hoằng Dương đưa tay giữ lại.
“Em... đừng đi.”
Vu Hoằng Dương xiết chặt tay khiết Đông Phương Ngôn Diễm bị đâu, cô nhăn nhó lên tiếng: “Này, anh làm gì thế hả? Mau bỏ ra, tôi đưa con lên phòng dỗ con ngủ, không thấy thằng bé đang khóc à.”
“Diễm... em lớn tiếng với anh.” Vu Hoằng Dương như một đứa trẻ mà lên tiếng tố cáo Đông Phương Ngôn Diễm.
Vu Hoằng Dương thấy cô kêu đau liền nới lỏng ta ra nhưng anh vừa nới lỏng tay, Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng chớp lấy thời cô gạt phăng tay anh ra khỏi người mình, nhanh chóng bế con lên phòng.
Dỗ cậu nhóc ngủ xong, Đông Phương Ngôn Diễm không yên tâm về Vu Hoằng Dương. Cô nhanh chóng xuống nhà xem. Vu Hoằng Dương đang nằm vật ra trên ghế sofa, người cũng chẳng còn tỉnh táo để tháo carvat và giày ra, cứ như vậy nằm một đống ở phòng khách.
Đông Phương Ngôn Diễm lắc đầu ngán ngẩm, cô lấy khăn với một thau nước nhỏ ra để lau sơ qua người cho anh.
Cô đỡ anh nằm lại ngay ngay ngắn trên sofa, tháo giày và carvat của anh ra. Cô dùng khăn lau tay chân cho anh một lượt nhưng khi nhìn thấy vết son mờ mờ như lướt qua dính trên áo sơ mi trắng của Vu Hoằng Dương thì động tác của Đông Phương Ngôn Diễm cũng ngưng lại. Cô sững người, trong đầu xuất hiện vài dòng suy nghĩ phức tạp nhưng cũng nhanh chóng bị cô gạt phăng qua một bên.
Cô lau người cho anh xong, tiện tay lấy cho anh một chiếc chăn nhỏ, dọn dẹp lại một chút xong cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ra, Đông Phương Ngôn Diễm dù đã dậy từ rất sớm nhưng cô vẫn nằm trong phòng chơi với con chứ không hề có ý định xuống nhà. Vu Hoằng Dương tối đó uống rất nhiều nên đầu óc đương nhiên như đánh trận, đau như búa bổ.
Đã hơn 8 giờ nhưng Vu Hoằng Dương vẫn không thấy Đông Phương Ngôn Diễm rời khỏi phòng. Đồ ăn sáng anh cũng đã chuẩn bị xong liền lên gọi cô xuống ăn sáng nhưng liền bị cô bơ, xem như không khí trong nhà.
Đông Phương Ngôn Diễm ngồi vào bàn ăn, chỉ chăm chú ăn cho thật nhanh, miệng chẳng rớt một tiếng nói.
Vu Hoằng Dương nhìn thái độ kia của Đông Phương Ngôn Diễm thì chắc chắn là cô đang giận, liền nhỏ giọng lên tiếng gọi: “Ngôn Diễm...”
“Em giận anh à?”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn im lặng, không hề có ý định trả lời.
“Diễm... Em có nghe anh nói gì không?”
“Xời, hơi sức đâu mà giận người dưng.”
Dứt câu, Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng muốn ngồi lại nữa, cô bỏ chén đũa xuống rồi đi lên phòng.