Chương 33
Đông Phương Ngôn Diễm không biết tại sao Vu Hoằng Dương lại biết chuyện cô và Thư Nhiễm gây nhau. Không phải cả ngày hôm nay anh không hề đi qua phòng thiết kế một lần nào sao, tại sao anh lại biết được chuyện này.
“Sao anh biết chuyện em và Thư Nhiễm gây nhau?”
“Chuyện xảy ra trong tập đoàn của anh đương nhiên anh phải biết rồi.”
“Thôi đi, có người nói lại với anh chứ gì.”
“Em không cần biết làm sao anh biết được, chỉ cần em cứ như vậy mà phát huy là được.”
“Lỡ người ta đấm em thì sao hả? Ai chịu trách nhiệm?”
“Mọi hậu quả anh chịu.”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Người ta đấm em rồi anh còn chịu cái gì nữa chứ.”
“Anh xóa video đi.”
“Không.”
“Anh để làm gì chứ?”
“Để nhắc nhở bản thân.”
“Hửm?”
“Để làm kỉ niệm thôi, sao phải xóa chứ.”
“Không có chuyện gì nữa thì em ra ngoài làm việc tiếp đây.”
“Cuối tuần này tập đoàn có sự kiện, em tham gia cùng anh nhé?”
“Hả? Tham gia cùng anh, tại sao không phải tham gia với tư cách là một nhân viên bình thường mà phải đi cùng anh.”
“Tại thích, dù sao cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, em cần gì phải giấu nữa chứ. Hôm đó ba mẹ cũng đến nên tốt nhất là em vẫn nên đi cùng anh.”
“Rồi em biết rồi. Em ra ngoài làm việc đây.”
Vu Hoằng Dương đưa tay chỉ bên má của mình, thấp giọng lên tiếng: “Thơm cái.”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng cần kỳ kèo mà ngay lập tức áp môi xuống hôn lên má anh rồi nhanh chóng chạy mất.
“Em ra ngoài làm việc đây, tối gặp.”
Sự kiến sắp tới của tập đoàn Lạc Thần là để kỉ niệm 10 năm thành lập đồng thời Vu Hoằng Dương cũng muốn thông qua sự kiện lần này để công khai mối quan hệ với Đông Phương Ngôn Diễm. Dù sao hai người cũng sắp sửa tổ chức đám cưới, công khai sớm một chút cũng tốt, có như vậy mọi người mới không có lý do để xúc phạm người phụ nữa của anh.
Vu Hoằng Dương cho người thiết kế váy cho Đông Phương Ngôn Diễm cho sự kiện sắp tới, anh muốn cô trở thành tâm điểm chú ý của sự kiện lần này.
Dáng người của Đông Phương Ngôn Diễm rất đẹp, người mảnh mai, đôi chân thon dài cùng với làn da trắng phát sáng khiến cô luôn thu hút ánh nhìn mỗi khi xuất hiện dù là trong bộ trang phục công sở hay trong những bộ trang phục quyến rũ.
Đông Phương Ngôn Diễm luôn cố gắng tan làm sớm để về nhà chăm Vu Thời Gia Hưng, dù sao trong giai đoạn này tình yêu của ba mẹ rất quan trọng với sự phát triển của trẻ nên dù có bận cách mấy, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn cố gắng tranh thủ thời gian để chơi cùng con.
Vu Thời Gia Hưng thấy mẹ về liền hớn hở ra mặt, cậu bé đã vào độ tuổi bi bô tập nói nên cứ ê a suốt ngày.
“Mẹ về với em rồi đây.”
“Hôm nay em ở nhà có ngoan không, có gì vui không nè?”
Vu Thời Gia Hưng cọ cọ khuôn mặt kháu khỉnh vào người Ngôn Diễm, miệng ê a vài tiếng, tay ôm chặt lấy người Đông Phương Ngôn Diễm.
“Con chào ông bà đi, mẹ đưa con về nha.”
Cậu nhóc như hiểu ý mẹ, giơ tay chào tạm biệt ông bà Vu.
“Ba mẹ con đưa Gia Hưng về bên nhà ạ. Con cảm ơn ba mẹ nhiều.”
“Ừ, hai mẹ con về cẩn thận nhé.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm đưa cậu nhóc về biệt thự, cô tắm rửa cho cậu bé rồi để cậu bé chơi còn mình thì chuẩn bị bữa tối.
Vu Thời Gia Hưng ngoan ngoãn tự chơi đồ chơi mà không hề quấy khóc mẹ xíu nào, vui vẻ chơi rồi đợi mẹ.
Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị bữa tối xong liền ra chơi cùng con, đợi Vu Hoằng Dương về cùng ăn tối.
Đến gần 7 giờ tối, Vu Hoằng Dương mới xong công việc để trở về nhà, để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới nên công việc của anh tương đối bận rộn.
“Anh về rồi đây.”
Vu Thời Gia Hưng nghe thấy tiếng của ông bô liền bỏ đồ chơi sang một bên, chập chững đi về phía Vu Hoằng Dương, giọng bập bẹ cất giọng gọi: “Ba… b…a… ba…”
Giọng nói không rõ lắm, đôi tay quơ quơ như đang đòi được bế cùng với khuôn mặt rạng rỡ của cậu nhóc khi thấy Vu Hoằng Dương về khiến bất kỳ ai cũng rung rinh trước độ đáng yêu của cậu nhóc.
Vu Hoằng Dương bế bổng cậu nhóc lên người: “Con vừa gọi ba có phải không? Gọi lại lần nữa ba nghe xem nào?”
“Ba… ba…aa…”
Vu Hoằng Dương hạnh phúc đến ngơ cả mặt ra, anh vẫn chưa tin vào những gì mình nghe được. Con trai của anh biết gọi anh là ba rồi đấy.
Đông Phương Ngôn Diễm ở bên cạnh nghe cậu nhóc gọi Vu Hoằng Dương là ba, trong lòng nôn nóng cũng muốn được nghe cậu nhóc gọi một tiếng mẹ.
“Gia Hưng, con gọi mẹ đi.”
Nhưng hình như Vu Thời Gia Hưng vẫn không biết, miệng chỉ liên tục gọi ba ba khiến Vu Hoằng Dương cười thích thú.
“Con giỏi quá, biết gọi ba là ba rồi đấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm trông thấy một màn tình cảm của hai ba con liền hờn dỗi lên tiếng: “Vu Thời Gia Hưng, ai sinh ra con mà con xuống ngày gọi ba thế?”
“Tiếng ba dễ gọi hơn mà.”
“Phân biệt đối xử.” Đông Phương Ngôn Diễm buồn rầu lên tiếng.
Đông Phương Ngôn Diễm bế cậu nhóc từ tay Vu Hoằng Dương, cậu bé nằm trọn trong vòng tay của Ngôn Diễm nhưng miệng vẫn không ngừng ê a gọi ba khiến Vu Hoằng Dương thích thú.
“Vu Thời Gia Hưng, là mẹ đang ẵm con đó, con gọi mẹ một tiếng xem nào?”
“Ba con chỉ giỏi dành mẹ với con thôi.”
“Gọi mẹ đi nào.”
Dù Đông Phương Ngôn Diễm dụ dỗ như thế nào đi chăng nữa thì Vu Thời Gia Hưng vẫn chỉ ê a gọi ba chứ không gọi mẹ khiến cô tức đỏ cả mặt.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa cậu nhóc cho Vu Hoằng Dương bế, cô giận dỗi đi về phòng khóa cửa không quên nhắc nhở hai ba con: “Tối nay hai ba con tự đi mà chơi với nhau nhé.”
“Vu tổng, chúc mừng anh đã quay vào ô ngủ một mình ở sofa nhé. Em đi ngủ đây, anh cho con đi ngủ giúp em.”
Vu Hoằng Dương nhìn thấy cô giận dỗi đi vào phòng liền tỏ vẻ tội nghiệp lên tiếng: “Ơ kìa em, đâu phải lỗi của anh cơ chứ? Em không thể nặng tay với anh như thế được.”
“Em cũng biết với con nít lúc nào cũng sẽ gọi ba đầu tiên mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm trong phòng nói vọng ra: “Em không cần biết, tối nay anh ngủ sofa đi.”
Dù Vu Hoằng Dương có nói như nào thì ghế sofa đêm nay mặc định đã thuộc về anh.
Vu Hoằng Dương bất lực nhìn sang Vu Thời Gia Hưng, giọng điệu trách móc: “Tại con cả đấy, mẹ con giận ba rồi thấy không? Đúng là báo con.”
Vu Thời Gia Hưng: “…”
“Sao anh biết chuyện em và Thư Nhiễm gây nhau?”
“Chuyện xảy ra trong tập đoàn của anh đương nhiên anh phải biết rồi.”
“Thôi đi, có người nói lại với anh chứ gì.”
“Em không cần biết làm sao anh biết được, chỉ cần em cứ như vậy mà phát huy là được.”
“Lỡ người ta đấm em thì sao hả? Ai chịu trách nhiệm?”
“Mọi hậu quả anh chịu.”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Người ta đấm em rồi anh còn chịu cái gì nữa chứ.”
“Anh xóa video đi.”
“Không.”
“Anh để làm gì chứ?”
“Để nhắc nhở bản thân.”
“Hửm?”
“Để làm kỉ niệm thôi, sao phải xóa chứ.”
“Không có chuyện gì nữa thì em ra ngoài làm việc tiếp đây.”
“Cuối tuần này tập đoàn có sự kiện, em tham gia cùng anh nhé?”
“Hả? Tham gia cùng anh, tại sao không phải tham gia với tư cách là một nhân viên bình thường mà phải đi cùng anh.”
“Tại thích, dù sao cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, em cần gì phải giấu nữa chứ. Hôm đó ba mẹ cũng đến nên tốt nhất là em vẫn nên đi cùng anh.”
“Rồi em biết rồi. Em ra ngoài làm việc đây.”
Vu Hoằng Dương đưa tay chỉ bên má của mình, thấp giọng lên tiếng: “Thơm cái.”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chẳng cần kỳ kèo mà ngay lập tức áp môi xuống hôn lên má anh rồi nhanh chóng chạy mất.
“Em ra ngoài làm việc đây, tối gặp.”
Sự kiến sắp tới của tập đoàn Lạc Thần là để kỉ niệm 10 năm thành lập đồng thời Vu Hoằng Dương cũng muốn thông qua sự kiện lần này để công khai mối quan hệ với Đông Phương Ngôn Diễm. Dù sao hai người cũng sắp sửa tổ chức đám cưới, công khai sớm một chút cũng tốt, có như vậy mọi người mới không có lý do để xúc phạm người phụ nữa của anh.
Vu Hoằng Dương cho người thiết kế váy cho Đông Phương Ngôn Diễm cho sự kiện sắp tới, anh muốn cô trở thành tâm điểm chú ý của sự kiện lần này.
Dáng người của Đông Phương Ngôn Diễm rất đẹp, người mảnh mai, đôi chân thon dài cùng với làn da trắng phát sáng khiến cô luôn thu hút ánh nhìn mỗi khi xuất hiện dù là trong bộ trang phục công sở hay trong những bộ trang phục quyến rũ.
Đông Phương Ngôn Diễm luôn cố gắng tan làm sớm để về nhà chăm Vu Thời Gia Hưng, dù sao trong giai đoạn này tình yêu của ba mẹ rất quan trọng với sự phát triển của trẻ nên dù có bận cách mấy, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn cố gắng tranh thủ thời gian để chơi cùng con.
Vu Thời Gia Hưng thấy mẹ về liền hớn hở ra mặt, cậu bé đã vào độ tuổi bi bô tập nói nên cứ ê a suốt ngày.
“Mẹ về với em rồi đây.”
“Hôm nay em ở nhà có ngoan không, có gì vui không nè?”
Vu Thời Gia Hưng cọ cọ khuôn mặt kháu khỉnh vào người Ngôn Diễm, miệng ê a vài tiếng, tay ôm chặt lấy người Đông Phương Ngôn Diễm.
“Con chào ông bà đi, mẹ đưa con về nha.”
Cậu nhóc như hiểu ý mẹ, giơ tay chào tạm biệt ông bà Vu.
“Ba mẹ con đưa Gia Hưng về bên nhà ạ. Con cảm ơn ba mẹ nhiều.”
“Ừ, hai mẹ con về cẩn thận nhé.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm đưa cậu nhóc về biệt thự, cô tắm rửa cho cậu bé rồi để cậu bé chơi còn mình thì chuẩn bị bữa tối.
Vu Thời Gia Hưng ngoan ngoãn tự chơi đồ chơi mà không hề quấy khóc mẹ xíu nào, vui vẻ chơi rồi đợi mẹ.
Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị bữa tối xong liền ra chơi cùng con, đợi Vu Hoằng Dương về cùng ăn tối.
Đến gần 7 giờ tối, Vu Hoằng Dương mới xong công việc để trở về nhà, để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới nên công việc của anh tương đối bận rộn.
“Anh về rồi đây.”
Vu Thời Gia Hưng nghe thấy tiếng của ông bô liền bỏ đồ chơi sang một bên, chập chững đi về phía Vu Hoằng Dương, giọng bập bẹ cất giọng gọi: “Ba… b…a… ba…”
Giọng nói không rõ lắm, đôi tay quơ quơ như đang đòi được bế cùng với khuôn mặt rạng rỡ của cậu nhóc khi thấy Vu Hoằng Dương về khiến bất kỳ ai cũng rung rinh trước độ đáng yêu của cậu nhóc.
Vu Hoằng Dương bế bổng cậu nhóc lên người: “Con vừa gọi ba có phải không? Gọi lại lần nữa ba nghe xem nào?”
“Ba… ba…aa…”
Vu Hoằng Dương hạnh phúc đến ngơ cả mặt ra, anh vẫn chưa tin vào những gì mình nghe được. Con trai của anh biết gọi anh là ba rồi đấy.
Đông Phương Ngôn Diễm ở bên cạnh nghe cậu nhóc gọi Vu Hoằng Dương là ba, trong lòng nôn nóng cũng muốn được nghe cậu nhóc gọi một tiếng mẹ.
“Gia Hưng, con gọi mẹ đi.”
Nhưng hình như Vu Thời Gia Hưng vẫn không biết, miệng chỉ liên tục gọi ba ba khiến Vu Hoằng Dương cười thích thú.
“Con giỏi quá, biết gọi ba là ba rồi đấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm trông thấy một màn tình cảm của hai ba con liền hờn dỗi lên tiếng: “Vu Thời Gia Hưng, ai sinh ra con mà con xuống ngày gọi ba thế?”
“Tiếng ba dễ gọi hơn mà.”
“Phân biệt đối xử.” Đông Phương Ngôn Diễm buồn rầu lên tiếng.
Đông Phương Ngôn Diễm bế cậu nhóc từ tay Vu Hoằng Dương, cậu bé nằm trọn trong vòng tay của Ngôn Diễm nhưng miệng vẫn không ngừng ê a gọi ba khiến Vu Hoằng Dương thích thú.
“Vu Thời Gia Hưng, là mẹ đang ẵm con đó, con gọi mẹ một tiếng xem nào?”
“Ba con chỉ giỏi dành mẹ với con thôi.”
“Gọi mẹ đi nào.”
Dù Đông Phương Ngôn Diễm dụ dỗ như thế nào đi chăng nữa thì Vu Thời Gia Hưng vẫn chỉ ê a gọi ba chứ không gọi mẹ khiến cô tức đỏ cả mặt.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa cậu nhóc cho Vu Hoằng Dương bế, cô giận dỗi đi về phòng khóa cửa không quên nhắc nhở hai ba con: “Tối nay hai ba con tự đi mà chơi với nhau nhé.”
“Vu tổng, chúc mừng anh đã quay vào ô ngủ một mình ở sofa nhé. Em đi ngủ đây, anh cho con đi ngủ giúp em.”
Vu Hoằng Dương nhìn thấy cô giận dỗi đi vào phòng liền tỏ vẻ tội nghiệp lên tiếng: “Ơ kìa em, đâu phải lỗi của anh cơ chứ? Em không thể nặng tay với anh như thế được.”
“Em cũng biết với con nít lúc nào cũng sẽ gọi ba đầu tiên mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm trong phòng nói vọng ra: “Em không cần biết, tối nay anh ngủ sofa đi.”
Dù Vu Hoằng Dương có nói như nào thì ghế sofa đêm nay mặc định đã thuộc về anh.
Vu Hoằng Dương bất lực nhìn sang Vu Thời Gia Hưng, giọng điệu trách móc: “Tại con cả đấy, mẹ con giận ba rồi thấy không? Đúng là báo con.”
Vu Thời Gia Hưng: “…”