Chương 40
Những lời khó nghe kia đương nhiên Đông Phương Ngôn Diễm nghe không xót một lời nào nhưng cô nhận thức được đây không phải là lúc đôi co với bọn họ, như vậy sẽ khiến Vu gia mất mặt.
Nhưng hình như bọn họ không hề có ý định bỏ qua cho cô. Đông Phương Ngôn Diễm định bế Gia Hưng về phòng nghỉ ngơi nhưng chưa được vài bước đã bị Thư Nhiễm ngăn lại.
“Sao lại bỏ chạy thế kia? Xấu hổ không dám đối diện à?”
“Suốt ngày tỏ vẻ thanh cao, thì ra cũng chẳng phải dạng vừa.”
“Đu theo đại gia để đổi đời, ai ngờ bị bỏ còn phải vác cái thứ của nợ kia bên mình à.”
“Thật tội nghiệp.”
Thư Nhiễm và Nhã Tịch liên tục công kích Đông Phương Ngôn Diễm. Vu Thời Gia Hưng thì khóc quấy lên khiến cô nhất thời mất bình tĩnh. Bọn họ dám gọi con trai cô là thứ của nợ sao?
“Điếc hả? Sao không phản bác đi tôi xem nào? Hay là lại định bảo đây là cháu.”
Đông Phương Ngôn Diễm hít một hơi thật sâu sau đó mới cất giọng: “Đây không phải là chỗ để gây chuyện.”
“Tôi cứ thích gây đó thì làm sao? Sợ bị chúng tôi vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ra à?”
“Cô có thể nói tôi như thế nào cũng được nhưng nếu cô dám động tới con trai tôi thì cô đừng mong được sống yên ổn.”
“Bà đây lại sợ quá cơ. Không để yên thì mày làm gì được tao?”
Vu Thời Gia Hưng khóc ré lên, liên tục bám lấy người Ngôn Diễm. Thư Nhiễm nhìn thấy cậu nhóc liền đến gần nhưng bị Đông Phương Ngôn Diễm đẩy người cô ta ra.
“Tôi cấm cô đụng vào con trai tôi nghe rõ chưa.”
“Tôi cứ đụng đấy, cũng chỉ là một đứa con hoang không được công nhận thôi mà.”
“Cô nói ai là con hoang không được công nhận hả?”
“Tôi nói mẹ con cô đấy. Leo lên giường đàn ông để sình bụng thì hay lắm sao.”
Bốp!
Đông Phương Ngôn Diễm vung tay tát mạnh vào một bên mặt của Thư Nhiễm, lực tát mạnh đến nỗi năm dấu tay của Ngôn Diễm đã in lên gương mặt tiểu nhân của cô ta.
“Con khốn. Mày dám đánh tao hả con kia.”
“Tại sao tao lại không dám?”
“Cái loại như mày mà cũng dám lên mặt với tao hả?”
“Nếu biết xấu hổ thì nên cuốn gói cút khỏi Lạc Thần đi, đồ mặt dày.” Nhã Tịch cũng nhanh chóng hùa theo Thư Nhiễm ăn hiếp Đông Phương Ngôn Diễm.
“Cô là chủ của Lạc Thần à? Cô lấy quyền gì để bảo tôi phải nghỉ việc?”
“Đồ trơ trẽn.”
“Nếu cô muốn ăn thêm một cái tát nữa thì tôi cũng không ngại đâu.”
Tiếng cãi vã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người dần tập trung về phía Ngôn Diễm, họ bắt đầu chỉ trỏ và bàn tán.
Vu Hoằng Dương cũng nhanh chóng có mặt, anh đi ngang qua đám người kia, trực tiếp kéo Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Thời Gia Hưng đứng ra phía sau lưng anh trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt tại đó, đặc biệt là Thư Nhiễm và Nhã Tịch.
Thư Nhiễm và Nhã Tịch ngập ngừng lên tiếng: “Chủ tịch.”
“Các cô nói ai là con hoang?”
Thư Nhiễm vốn dĩ bị khí thế của Vu Hoằng Dương làm cho sợ hãi nhưng cô ta không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể đay nghiến Đông Phương Ngôn Diễm.
Cô ta tiến về phía trước, đưa tay chỉ thẳng về phía Đông Phương Ngôn Diễm, to gan lên tiếng: “Cái loại leo lên giường với đàn ông để mang thai rồi lại chẳng biết ba đứa bé là ai thì có gì đáng để bênh vực?”
Những lời của Thư Nhiễm xuyên thẳng vào tai Vu Hoằng Dương, anh gật đầu tỏ ý như đã hiểu.
Thư Nhiễm còn nghĩ là mình nói đúng nên liên tục vênh mặt lên tỏ vẻ đắc ý. Nhưng rất nhanh, Vu Hoằng Dương đã dập tắc sự kiêu ngạo của cô ta.
Anh lùi người ra phía sau đứng ngang hàng với mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm, anh đưa tay choàng lên eo cô, kéo người cô đứng sát về phía anh.
“Cô nói cô ấy leo lên giường đàn ông để mang thai mà không biết cha đứa bé là ai?”
“Vậy thì sẵn dịp tôi nói cho tất cả mọi người ở đây cùng biết.”
“Cô gái này là Đông Phương Ngôn Diễm và là vợ sắp cưới của Vu Hoằng Dương này. Còn đứa nhỏ này tên là Vu Thời Gia Hưng, con trai tôi.”
Lời công bố của Vu Hoằng Dương như một tin tức chấn động, ai cũng bàn tán xôn xao. Đông Phương Ngôn Diễm không nghĩ anh sẽ công khai về mẹ con cô, cô đưa tay kéo lấy áo anh như muốn nói gì đó.
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Thư Nhiễm và Nhã Tịch nhìn hành động của Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương cùng với lời nói kia của anh cũng đủ biết mình đã chọc nhầm người rồi.
Vu Hoằng Dương đanh mặt nhìn về phía Thư Nhiễm: “Thế nào? Câu trả lời của tôi đã đủ thỏa mãn cô rồi chứ?”
“Không thể nào. Sao cô ta có thể là…”
“Tại sao lại không thể?”
“Hửm?”
“Tôi nói cho tất cả mọi người đều biết, Ngôn Diễm chính là vợ sắp cưới của tôi. Bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy đều sẽ không được sống yên ổn. Đừng trách Vu Hoằng Dương tôi không cảnh báo các người trước.”
Ông bà Vu cũng nhanh chóng có mặt xem tình hình. Nhìn thấy con dâu và cháu nội của mình bị người người chì chiết, bà đau lòng vô cùng.
Vu phu nhân đưa tay kéo mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm rời khỏi đám đông: “Có Vu Hoằng Dương rồi, con để nó giải quyết.”
“Con đi theo mẹ vào đây, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.”
“Ngoan, đi theo mẹ.”
Vu phu nhân nhanh chóng đưa mẹ con Ngôn Diễm vào phòng nghỉ ngơi. Vu Hoằng Dương ở lại xử lý mọi chuyện, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho những kẻ bắt nạn vợ con anh.
“Kể từ giây phút này hai cô không còn là nhân viên của Lạc Thần. Hai cô chính thức bị sa thải.” Vu Hoằng Dương nghiêm giọng.
“Nhân tiện có các đối tác ở đây, tôi hy vọng quý vị sẽ không có những nhân viên không có tư cách đạo đức như thế này.”
Hàm ý trong lời nói của Vu Hoằng Dương mọi người đều hiểu rõ. Thư Nhiễm và Nhã Tịch chính thức bị phong sát, bất kỳ ai cũng không dám nhận hai cô ta vì chẳng ai muốn đối đầu với Vu Hoằng Dương.
“Phần còn lại giao cho cậu xử lý.” Vu Hoằng Dương nói với Trần Dịch Phong.
“Rõ.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng đi tìm mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm. Anh biết mình đã quá lơ là nên mới để xảy ra tình huống vừa rồi.
Vu Thời Gia Hưng được Ngôn Diễm dỗ đi ngủ, cô ngồi nói chuyện với Vu phu nhân. Nhìn thấy Vu Hoằng Dương trở vào cô liền ôm chầm lấy anh, đôi mắt cũng đỏ ửng lên trong có vẻ cô đang khá tủi thân.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng ôm lấy Ngôn Diễm, ân cần vỗ về: “Ngoan, không sao rồi. Anh ở đây rồi, không sao nữa.”
Nhưng hình như bọn họ không hề có ý định bỏ qua cho cô. Đông Phương Ngôn Diễm định bế Gia Hưng về phòng nghỉ ngơi nhưng chưa được vài bước đã bị Thư Nhiễm ngăn lại.
“Sao lại bỏ chạy thế kia? Xấu hổ không dám đối diện à?”
“Suốt ngày tỏ vẻ thanh cao, thì ra cũng chẳng phải dạng vừa.”
“Đu theo đại gia để đổi đời, ai ngờ bị bỏ còn phải vác cái thứ của nợ kia bên mình à.”
“Thật tội nghiệp.”
Thư Nhiễm và Nhã Tịch liên tục công kích Đông Phương Ngôn Diễm. Vu Thời Gia Hưng thì khóc quấy lên khiến cô nhất thời mất bình tĩnh. Bọn họ dám gọi con trai cô là thứ của nợ sao?
“Điếc hả? Sao không phản bác đi tôi xem nào? Hay là lại định bảo đây là cháu.”
Đông Phương Ngôn Diễm hít một hơi thật sâu sau đó mới cất giọng: “Đây không phải là chỗ để gây chuyện.”
“Tôi cứ thích gây đó thì làm sao? Sợ bị chúng tôi vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ra à?”
“Cô có thể nói tôi như thế nào cũng được nhưng nếu cô dám động tới con trai tôi thì cô đừng mong được sống yên ổn.”
“Bà đây lại sợ quá cơ. Không để yên thì mày làm gì được tao?”
Vu Thời Gia Hưng khóc ré lên, liên tục bám lấy người Ngôn Diễm. Thư Nhiễm nhìn thấy cậu nhóc liền đến gần nhưng bị Đông Phương Ngôn Diễm đẩy người cô ta ra.
“Tôi cấm cô đụng vào con trai tôi nghe rõ chưa.”
“Tôi cứ đụng đấy, cũng chỉ là một đứa con hoang không được công nhận thôi mà.”
“Cô nói ai là con hoang không được công nhận hả?”
“Tôi nói mẹ con cô đấy. Leo lên giường đàn ông để sình bụng thì hay lắm sao.”
Bốp!
Đông Phương Ngôn Diễm vung tay tát mạnh vào một bên mặt của Thư Nhiễm, lực tát mạnh đến nỗi năm dấu tay của Ngôn Diễm đã in lên gương mặt tiểu nhân của cô ta.
“Con khốn. Mày dám đánh tao hả con kia.”
“Tại sao tao lại không dám?”
“Cái loại như mày mà cũng dám lên mặt với tao hả?”
“Nếu biết xấu hổ thì nên cuốn gói cút khỏi Lạc Thần đi, đồ mặt dày.” Nhã Tịch cũng nhanh chóng hùa theo Thư Nhiễm ăn hiếp Đông Phương Ngôn Diễm.
“Cô là chủ của Lạc Thần à? Cô lấy quyền gì để bảo tôi phải nghỉ việc?”
“Đồ trơ trẽn.”
“Nếu cô muốn ăn thêm một cái tát nữa thì tôi cũng không ngại đâu.”
Tiếng cãi vã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người dần tập trung về phía Ngôn Diễm, họ bắt đầu chỉ trỏ và bàn tán.
Vu Hoằng Dương cũng nhanh chóng có mặt, anh đi ngang qua đám người kia, trực tiếp kéo Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Thời Gia Hưng đứng ra phía sau lưng anh trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt tại đó, đặc biệt là Thư Nhiễm và Nhã Tịch.
Thư Nhiễm và Nhã Tịch ngập ngừng lên tiếng: “Chủ tịch.”
“Các cô nói ai là con hoang?”
Thư Nhiễm vốn dĩ bị khí thế của Vu Hoằng Dương làm cho sợ hãi nhưng cô ta không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể đay nghiến Đông Phương Ngôn Diễm.
Cô ta tiến về phía trước, đưa tay chỉ thẳng về phía Đông Phương Ngôn Diễm, to gan lên tiếng: “Cái loại leo lên giường với đàn ông để mang thai rồi lại chẳng biết ba đứa bé là ai thì có gì đáng để bênh vực?”
Những lời của Thư Nhiễm xuyên thẳng vào tai Vu Hoằng Dương, anh gật đầu tỏ ý như đã hiểu.
Thư Nhiễm còn nghĩ là mình nói đúng nên liên tục vênh mặt lên tỏ vẻ đắc ý. Nhưng rất nhanh, Vu Hoằng Dương đã dập tắc sự kiêu ngạo của cô ta.
Anh lùi người ra phía sau đứng ngang hàng với mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm, anh đưa tay choàng lên eo cô, kéo người cô đứng sát về phía anh.
“Cô nói cô ấy leo lên giường đàn ông để mang thai mà không biết cha đứa bé là ai?”
“Vậy thì sẵn dịp tôi nói cho tất cả mọi người ở đây cùng biết.”
“Cô gái này là Đông Phương Ngôn Diễm và là vợ sắp cưới của Vu Hoằng Dương này. Còn đứa nhỏ này tên là Vu Thời Gia Hưng, con trai tôi.”
Lời công bố của Vu Hoằng Dương như một tin tức chấn động, ai cũng bàn tán xôn xao. Đông Phương Ngôn Diễm không nghĩ anh sẽ công khai về mẹ con cô, cô đưa tay kéo lấy áo anh như muốn nói gì đó.
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Thư Nhiễm và Nhã Tịch nhìn hành động của Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương cùng với lời nói kia của anh cũng đủ biết mình đã chọc nhầm người rồi.
Vu Hoằng Dương đanh mặt nhìn về phía Thư Nhiễm: “Thế nào? Câu trả lời của tôi đã đủ thỏa mãn cô rồi chứ?”
“Không thể nào. Sao cô ta có thể là…”
“Tại sao lại không thể?”
“Hửm?”
“Tôi nói cho tất cả mọi người đều biết, Ngôn Diễm chính là vợ sắp cưới của tôi. Bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy đều sẽ không được sống yên ổn. Đừng trách Vu Hoằng Dương tôi không cảnh báo các người trước.”
Ông bà Vu cũng nhanh chóng có mặt xem tình hình. Nhìn thấy con dâu và cháu nội của mình bị người người chì chiết, bà đau lòng vô cùng.
Vu phu nhân đưa tay kéo mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm rời khỏi đám đông: “Có Vu Hoằng Dương rồi, con để nó giải quyết.”
“Con đi theo mẹ vào đây, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.”
“Ngoan, đi theo mẹ.”
Vu phu nhân nhanh chóng đưa mẹ con Ngôn Diễm vào phòng nghỉ ngơi. Vu Hoằng Dương ở lại xử lý mọi chuyện, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho những kẻ bắt nạn vợ con anh.
“Kể từ giây phút này hai cô không còn là nhân viên của Lạc Thần. Hai cô chính thức bị sa thải.” Vu Hoằng Dương nghiêm giọng.
“Nhân tiện có các đối tác ở đây, tôi hy vọng quý vị sẽ không có những nhân viên không có tư cách đạo đức như thế này.”
Hàm ý trong lời nói của Vu Hoằng Dương mọi người đều hiểu rõ. Thư Nhiễm và Nhã Tịch chính thức bị phong sát, bất kỳ ai cũng không dám nhận hai cô ta vì chẳng ai muốn đối đầu với Vu Hoằng Dương.
“Phần còn lại giao cho cậu xử lý.” Vu Hoằng Dương nói với Trần Dịch Phong.
“Rõ.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng đi tìm mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm. Anh biết mình đã quá lơ là nên mới để xảy ra tình huống vừa rồi.
Vu Thời Gia Hưng được Ngôn Diễm dỗ đi ngủ, cô ngồi nói chuyện với Vu phu nhân. Nhìn thấy Vu Hoằng Dương trở vào cô liền ôm chầm lấy anh, đôi mắt cũng đỏ ửng lên trong có vẻ cô đang khá tủi thân.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng ôm lấy Ngôn Diễm, ân cần vỗ về: “Ngoan, không sao rồi. Anh ở đây rồi, không sao nữa.”