Chương 52
Đông Phương Ngôn Diễm biết anh hề có ý phân biệt con trai hay con gái nhưng anh nói đúng, con trai sau này phải gánh vác rất nhiều thứ nên vẫn phải nghiêm khắc với con một chút.
Vu Hoằng Dương liên tục quấn lấy người Đông Phương Ngôn Diễm, tay còn đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Anh rất hạnh phúc và mãn nguyện với món quà tuổi 33 mà Ngôn Diễm dành cho anh.
Quá trình mang thai đứa bé thứ hai tương đối nhẹ nhàng nên dù Vu Hoằng Dương có ngăn cản thì Đông Phương vẫn quyết định đến công ty làm việc. Vu Thời Gia Hưng đi lớp, Vu Hoằng Dương đi làm cả ngày, nếu anh cứ bắt cô ở nhà một mình cả ngày chắc cô sẽ chết vì chán mất.
“Em đang mang thai, vẫn nên ở nhà chơi vẫn hơn. Anh nuôi em được, em cần gì phải vất vả như thế chứ.”
“Nhưng em không thấy vất vả. Em thích công việc này, anh không thể bắt em ở nhà được, rất là chán anh biết không?”
“Nếu chán em có thể về Vu gia chơi cùng mẹ hoặc đi mua sắm.”
“Em muốn đi làm mà chồng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ra sức thuyết phục có, mè nheo có nhưng hình như vẫn không làm lung lay được quyết định của Vu Hoằng Dương.
“Em sẽ làm việc và nghỉ ngơi điều độ, tuyệt đối sẽ không tăng ca hay làm việc quá sức.”
“Chồng cho em đi làm nhé.”
“Nha chồng.”
“Nếu anh bảo không thì em có chịu không?” Vu Hoằng Dương cất giọng hỏi.
Đông Phương Ngôn Diễm liền lắc đầu: “Không chịu, em muốn đi làm.”
Vu Hoằng Dương có cứng rắn đến đâu thì cũng phải chịu thua trước Đông Phương Ngôn Diễm: “Ừ. Nhưng không được làm việc quá sức.”
“Tuân lệnh.”
“Anh sẽ giám sát quá trình làm việc của em đấy.”
“Không thành vấn đề.”
Dù muốn Đông Phương Ngôn Diễm ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai nhưng đối với Vu Hoằng Dương điều quan trọng nhất vẫn Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy vui vẻ là trên hết. Anh không muốn cô phải chịu bất kỳ áp lực nào.
Tối hôm nay, Đông Phương Ngôn Diễm cùng Vu Hoằng Dương tham gia một buổi tiệc của người bạn thân của anh – Uông Minh Triết.
Buổi tiệc là dịp kỷ niệm Uông Minh Triết thành lập công ty con cho tập toàn tài chính của Uông gia, đồng thời cũng là sinh nhật tuổi mới của anh ta.
Đông Phương Ngôn Diễm tay trong tay cùng Vu Hoằng Dương để chúc mừng Uông Minh Triết.
“Chúc mừng cậu nhé. Cuối năm lấy vợ nữa là đẹp.”
“Nhất định, tớ sẽ nhanh chóng đuổi kịp vợ chồng nhà cậu.”
“Tớ đợi uống rượu mừng của cậu.”
“Được được.”
“Uông tổng, chúc mừng anh nhé.” Đông Phương Ngôn Diễm lên tiếng chúc mừng Uông Minh Triết.
“Chị dâu nhỏ à, không cần khách sáo như vậy.”
“Tôi cũng đợi uống rượu mừng của anh đấy nhé.”
“Nhất định rồi.”
Vu Hoằng Dương nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Quân Hạo đâu liền lên tiếng: “Quân Hạo đâu, cậu ấy không đến à?”
“Nghe bảo bận đi đón ai đó nên chắc là đến sau đấy.”
“Hai người vào trong đi, chơi vui vẻ nhé.”
“Lát gặp.”
Vu Hoằng Dương dẫn Đông Phương Ngôn Diễm đi vào bên trong bữa tiệc, anh chu đáo lấy một ít đồ ăn nhẹ cho cô lót dạ.
“Em ăn chút gì đi.”
“Cảm ơn chồng.”
“Anh ra kia chào mọi người một lát, em có muốn đi cùng anh không?”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng lắc đầu: “Thôi anh đi đi ạ, em ngồi anh đợi anh nhé.”
“Cũng được, thế vợ ngồi đây đợi anh một lát nhé. Anh sẽ quay lại ngay.”
“Dạ.”
“Cẩn thận kẻo người khác va vào người em đấy.”
“Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngoan ngoãn ngồi vừa thưởng thức đồ ăn vừa đợi Vu Hoằng Dương quay trở lại.
Được một lúc thì có một cô gái, trông có vẻ nhỏ hơn Đông Phương Ngôn Diễm tiến lại gần bắt chuyện cùng cô.
“Chào chị, em là Triều Hân. Em ngồi chung được không ạ?”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng không để ý lắm, vui vẻ đồng ý: “À được. Em ngồi đi.”
Ngôn Diễm quay sang nhìn cô gái kia xong vẫn chăm chú tiếp tục thưởng thức đĩa thức ăn của mình mà không để ý đến sự thay đổi sắc mặc của cô gái kia.
“Chị là vợ của anh Dương ạ?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe cô ta nhắc đến Vu Hoằng Dương, động tác ở tay của cô cũng dừng hẳn, thoáng nghĩ gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Ừm. Em biết chồng chị à? Em là…”
Vẻ mặt của Triều Hân khi nhắc đến Vu Hoằng Dương và khi nghe Đông Phương Ngôn Diễm xác nhận cô chính là vợ của Vu Hoằng Dương hoàn toàn khác biệt. Cô ta nhắc đến Vu Hoằng Dương với vẻ mặt vô cùng tình cảm còn kia là một vẻ mặt thoáng buồn, có vẻ hơi thất vọng khi nghe Đông Phương Ngôn Diễm đáp lời.
Triều Hân nhanh chóng gạt phăng mọi ý nghĩa trong đầu, hớn hở lên tiếng: “Em là Triều Hân, em có bảo với chị rồi mà.”
“Ý chị không phải hỏi tên em. Ý chị là em có mối quan hệ gì với chồng chị.”
“Em là thanh mai trúc mã với anh Dương. Tụi em chơi thân với nhau từ nhỏ bởi hai nhà cũng khá thân thiết.”
“À ra vậy.”
“Mấy năm trước gia đình em ra nước ngoài sinh sống nên cũng ít gặp anh Dương và hai bác. Mới đó mà anh ấy có vợ rồi. Nhanh thật, thế mà còn bảo sẽ đợi em về tổ chức đám cưới cùng em.”
Bùm.
Một tiếng nổ tung trong đầu Đông Phương Ngôn Diễm, cái quái gì đang xảy ra thế này? Ý trong lời nói kia của Triều Hân là bảo cô chia rẽ tình cảm của cô ta và Vu Hoằng Dương sao?
“Là vợ của anh Dương chắc là hạnh phúc lắm chị nhỉ, chúc mừng chị nha.”
“Phải, rất hạnh phúc. Cảm ơn em.”
“Chị không biết em ạ? Anh Dương không kể về em với chị ạ?”
Đông Phương Ngôn Diễm dần mất kiên nhẫn với những câu hỏi của cô ta, dửng dưng đáp: “Tại sao chị phải biết em?”
Một câu là anh Dương, hai câu là thanh mãi trúc mã, vừa nhìn là đã biết cô ta đến đây là để kiếm chuyện chứ chẳng có gì tốt đẹp.
Triều Hân lân la bắt chuyện, liên tục kể về Vu Hoằng Dương nhưng hầu như Đông Phương Ngôn Diễm đều chẳng mảy may để tâm, cô chỉ tập trung tìm vị trí của Vu Hoằng Dương khiến Triều Hân một phen bẽ mặt khi bị Ngôn Diễm tặng cho một rổ bơ.
“Chồng ơi…” Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy Vu Hoằng Dương liền vui vẻ gọi.
“Anh xong rồi, anh đưa em sang chỗ Uông Minh Triết và Quân Hạo nhé, tiện để em làm quen với mọi người.”
“Dạ được ạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng khoác tay Vu Hoằng Dương rời đi.
“Anh Dương.” Triều Hân nhìn thấy Vu Hoằng Dương liền hớn hở ra mặt.
“Em là Triều Hân, anh không nhớ em sao?”
Vu Hoằng Dương khẽ lắc đầu: “Không nhớ.”
“Anh nói dối, em là Triều Hân thanh mai trúc mã với anh, sao anh có thể quên em được?”
Vu Hoằng Dương ngờ ngợ nhớ ra, hình như là lúc nhỏ cô nhóc cạnh nhà anh tên là Triều Hân, dù anh không thích và tỏ thái độ ra mặt nhưng vẫn liên tục bám lấy anh không buông. Mãi đến khi gia đình Triều Hân chuyển ra nước ngoài sinh sống anh mới được yên.
Không đợi Đông Phương Ngôn Diễm đánh dấu chủ quyền, Vu Hoằng Dương trực tiếp kéo Ngôn Diễm đứng sát vào người anh, khẽ ôm lấy eo cô.
“À tiện thể với thiệu với cô. Cô gái này tên là Đông Phương Ngôn Diễm, vợ chính thức của tôi. Thế nên tốt nhất cô đừng có ý đồ không tốt với tôi.”
Vu Hoằng Dương liên tục quấn lấy người Đông Phương Ngôn Diễm, tay còn đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Anh rất hạnh phúc và mãn nguyện với món quà tuổi 33 mà Ngôn Diễm dành cho anh.
Quá trình mang thai đứa bé thứ hai tương đối nhẹ nhàng nên dù Vu Hoằng Dương có ngăn cản thì Đông Phương vẫn quyết định đến công ty làm việc. Vu Thời Gia Hưng đi lớp, Vu Hoằng Dương đi làm cả ngày, nếu anh cứ bắt cô ở nhà một mình cả ngày chắc cô sẽ chết vì chán mất.
“Em đang mang thai, vẫn nên ở nhà chơi vẫn hơn. Anh nuôi em được, em cần gì phải vất vả như thế chứ.”
“Nhưng em không thấy vất vả. Em thích công việc này, anh không thể bắt em ở nhà được, rất là chán anh biết không?”
“Nếu chán em có thể về Vu gia chơi cùng mẹ hoặc đi mua sắm.”
“Em muốn đi làm mà chồng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ra sức thuyết phục có, mè nheo có nhưng hình như vẫn không làm lung lay được quyết định của Vu Hoằng Dương.
“Em sẽ làm việc và nghỉ ngơi điều độ, tuyệt đối sẽ không tăng ca hay làm việc quá sức.”
“Chồng cho em đi làm nhé.”
“Nha chồng.”
“Nếu anh bảo không thì em có chịu không?” Vu Hoằng Dương cất giọng hỏi.
Đông Phương Ngôn Diễm liền lắc đầu: “Không chịu, em muốn đi làm.”
Vu Hoằng Dương có cứng rắn đến đâu thì cũng phải chịu thua trước Đông Phương Ngôn Diễm: “Ừ. Nhưng không được làm việc quá sức.”
“Tuân lệnh.”
“Anh sẽ giám sát quá trình làm việc của em đấy.”
“Không thành vấn đề.”
Dù muốn Đông Phương Ngôn Diễm ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai nhưng đối với Vu Hoằng Dương điều quan trọng nhất vẫn Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy vui vẻ là trên hết. Anh không muốn cô phải chịu bất kỳ áp lực nào.
Tối hôm nay, Đông Phương Ngôn Diễm cùng Vu Hoằng Dương tham gia một buổi tiệc của người bạn thân của anh – Uông Minh Triết.
Buổi tiệc là dịp kỷ niệm Uông Minh Triết thành lập công ty con cho tập toàn tài chính của Uông gia, đồng thời cũng là sinh nhật tuổi mới của anh ta.
Đông Phương Ngôn Diễm tay trong tay cùng Vu Hoằng Dương để chúc mừng Uông Minh Triết.
“Chúc mừng cậu nhé. Cuối năm lấy vợ nữa là đẹp.”
“Nhất định, tớ sẽ nhanh chóng đuổi kịp vợ chồng nhà cậu.”
“Tớ đợi uống rượu mừng của cậu.”
“Được được.”
“Uông tổng, chúc mừng anh nhé.” Đông Phương Ngôn Diễm lên tiếng chúc mừng Uông Minh Triết.
“Chị dâu nhỏ à, không cần khách sáo như vậy.”
“Tôi cũng đợi uống rượu mừng của anh đấy nhé.”
“Nhất định rồi.”
Vu Hoằng Dương nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Quân Hạo đâu liền lên tiếng: “Quân Hạo đâu, cậu ấy không đến à?”
“Nghe bảo bận đi đón ai đó nên chắc là đến sau đấy.”
“Hai người vào trong đi, chơi vui vẻ nhé.”
“Lát gặp.”
Vu Hoằng Dương dẫn Đông Phương Ngôn Diễm đi vào bên trong bữa tiệc, anh chu đáo lấy một ít đồ ăn nhẹ cho cô lót dạ.
“Em ăn chút gì đi.”
“Cảm ơn chồng.”
“Anh ra kia chào mọi người một lát, em có muốn đi cùng anh không?”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng lắc đầu: “Thôi anh đi đi ạ, em ngồi anh đợi anh nhé.”
“Cũng được, thế vợ ngồi đây đợi anh một lát nhé. Anh sẽ quay lại ngay.”
“Dạ.”
“Cẩn thận kẻo người khác va vào người em đấy.”
“Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngoan ngoãn ngồi vừa thưởng thức đồ ăn vừa đợi Vu Hoằng Dương quay trở lại.
Được một lúc thì có một cô gái, trông có vẻ nhỏ hơn Đông Phương Ngôn Diễm tiến lại gần bắt chuyện cùng cô.
“Chào chị, em là Triều Hân. Em ngồi chung được không ạ?”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng không để ý lắm, vui vẻ đồng ý: “À được. Em ngồi đi.”
Ngôn Diễm quay sang nhìn cô gái kia xong vẫn chăm chú tiếp tục thưởng thức đĩa thức ăn của mình mà không để ý đến sự thay đổi sắc mặc của cô gái kia.
“Chị là vợ của anh Dương ạ?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe cô ta nhắc đến Vu Hoằng Dương, động tác ở tay của cô cũng dừng hẳn, thoáng nghĩ gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Ừm. Em biết chồng chị à? Em là…”
Vẻ mặt của Triều Hân khi nhắc đến Vu Hoằng Dương và khi nghe Đông Phương Ngôn Diễm xác nhận cô chính là vợ của Vu Hoằng Dương hoàn toàn khác biệt. Cô ta nhắc đến Vu Hoằng Dương với vẻ mặt vô cùng tình cảm còn kia là một vẻ mặt thoáng buồn, có vẻ hơi thất vọng khi nghe Đông Phương Ngôn Diễm đáp lời.
Triều Hân nhanh chóng gạt phăng mọi ý nghĩa trong đầu, hớn hở lên tiếng: “Em là Triều Hân, em có bảo với chị rồi mà.”
“Ý chị không phải hỏi tên em. Ý chị là em có mối quan hệ gì với chồng chị.”
“Em là thanh mai trúc mã với anh Dương. Tụi em chơi thân với nhau từ nhỏ bởi hai nhà cũng khá thân thiết.”
“À ra vậy.”
“Mấy năm trước gia đình em ra nước ngoài sinh sống nên cũng ít gặp anh Dương và hai bác. Mới đó mà anh ấy có vợ rồi. Nhanh thật, thế mà còn bảo sẽ đợi em về tổ chức đám cưới cùng em.”
Bùm.
Một tiếng nổ tung trong đầu Đông Phương Ngôn Diễm, cái quái gì đang xảy ra thế này? Ý trong lời nói kia của Triều Hân là bảo cô chia rẽ tình cảm của cô ta và Vu Hoằng Dương sao?
“Là vợ của anh Dương chắc là hạnh phúc lắm chị nhỉ, chúc mừng chị nha.”
“Phải, rất hạnh phúc. Cảm ơn em.”
“Chị không biết em ạ? Anh Dương không kể về em với chị ạ?”
Đông Phương Ngôn Diễm dần mất kiên nhẫn với những câu hỏi của cô ta, dửng dưng đáp: “Tại sao chị phải biết em?”
Một câu là anh Dương, hai câu là thanh mãi trúc mã, vừa nhìn là đã biết cô ta đến đây là để kiếm chuyện chứ chẳng có gì tốt đẹp.
Triều Hân lân la bắt chuyện, liên tục kể về Vu Hoằng Dương nhưng hầu như Đông Phương Ngôn Diễm đều chẳng mảy may để tâm, cô chỉ tập trung tìm vị trí của Vu Hoằng Dương khiến Triều Hân một phen bẽ mặt khi bị Ngôn Diễm tặng cho một rổ bơ.
“Chồng ơi…” Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy Vu Hoằng Dương liền vui vẻ gọi.
“Anh xong rồi, anh đưa em sang chỗ Uông Minh Triết và Quân Hạo nhé, tiện để em làm quen với mọi người.”
“Dạ được ạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng khoác tay Vu Hoằng Dương rời đi.
“Anh Dương.” Triều Hân nhìn thấy Vu Hoằng Dương liền hớn hở ra mặt.
“Em là Triều Hân, anh không nhớ em sao?”
Vu Hoằng Dương khẽ lắc đầu: “Không nhớ.”
“Anh nói dối, em là Triều Hân thanh mai trúc mã với anh, sao anh có thể quên em được?”
Vu Hoằng Dương ngờ ngợ nhớ ra, hình như là lúc nhỏ cô nhóc cạnh nhà anh tên là Triều Hân, dù anh không thích và tỏ thái độ ra mặt nhưng vẫn liên tục bám lấy anh không buông. Mãi đến khi gia đình Triều Hân chuyển ra nước ngoài sinh sống anh mới được yên.
Không đợi Đông Phương Ngôn Diễm đánh dấu chủ quyền, Vu Hoằng Dương trực tiếp kéo Ngôn Diễm đứng sát vào người anh, khẽ ôm lấy eo cô.
“À tiện thể với thiệu với cô. Cô gái này tên là Đông Phương Ngôn Diễm, vợ chính thức của tôi. Thế nên tốt nhất cô đừng có ý đồ không tốt với tôi.”