Chương 55
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn cảnh này lại vô cùng đau lòng: “Ba mẹ bỏ qua cho hai bác ấy có được không ạ? Dù sao Triều Hân cũng được dạy cho một bài học, con cũng không sao, mọi người bỏ qua hai bác ấy xem như tạo phước cho em bé có được không ạ?”
“Ngôn Diễm, nó làm con ra nông nỗi này mà con còn xin cho nó sao?”
“Nha mẹ.”
“Hai người đứng lên đi.”
Bà Vân Khê - mẹ của Triều Hân nghe giọng của Đông Phương Ngôn Diễm liền mừng rỡ, bà nhìn gương mặt phờ phạc của Ngôn Diễm, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa. Triều Hân bị đánh, bị hủy dung nhưng dường như bà không có quá nhiều tình cảm nhưng sao khi nhìn thấy Ngôn Diễm bà ta lại cảm thấy khá gần gũi.
Vân Khê nhìn thấy trên cổ Ngôn Diễm có sợi dây chuyền có mặt bốn lá trông khá quen mắt liền cất giọng hỏi: “Cô gái, ở đâu cô có sợi dây chuyền này?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe Vân Khê hỏi liền đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền lên xem: “Ý bà hỏi sợi dây này?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng hình như tôi đã đeo nó từ lúc còn nhỏ rồi nên nó mới trông cũ kỹ như vậy.”
“Tôi có thể xem kỹ nó được không?”
“À được.”
Vân Khê chậm chạp tiến về phía Đông Phương Ngôn Diễm, chầm chập cầm lấy sợi dây chuyền lên xem, trong lòng có chút chấn động.
Trong lòng bà ta với nhiều dòng suy nghĩ hỗn độn nhưng khi nhìn thấy vết bết nhỏ ở cánh tay của Ngôn Diễm trong lòng bà lại quanh quẩn dòng suy nghĩ liệu Ngôn Diễm có phải đứa con đã bị đánh tráo của vợ chồng bà năm đó hay không.
“Cô gái, không biết tôi có thể gọi cô là gì nhỉ?”
“Tôi là Đông Phương Ngôn Diễm, cứ gọi tôi là Ngôn Diễm là được.”
“Cô họ Đông Phương?”
“Phải.”
“Ba mẹ cô là người của dòng họ Đông Phương sao?”
“Tôi không rõ, tôi không biết ba mẹ ruột mình là ai thì làm sao biết ông bà ấy có phải là người của dòng họ Đông Phương hay không.”
“À.”
Bà Vân Khê từ lâu đã biết được Triều Hân không phải là con ruột của ông bà. Không biết có phải vì linh cảm của một người mẹ hay không nhưng Vân Khê lại không có cảm giác gần gũi, gắn kết với Triều Hân nên bà quyết định đi xét nghiệm ADN và kết quả thật sự là không cùng huyết thống, nhưng sự việc này từ trước đến này ông bà vẫn luôn giữ riêng cho mình, chưa từng công bố ra bên ngoài.
Mãi đến tận sau này, ông bà mới dành thời gian để điều tra ngọn ngành chuyện năm đó. Con gái bà bị đánh tráo với con của bà quản gia của Đông Phương gia năm đó. Vì muốn con gái mình sống sung sướng mà quản gia to gan đánh tráo hai đứa trẻ.
Nhìn thấy sợi dây chuyền cùng với vết bết kia thì Vân Khê lại càng tin chắc rằng Đông Phương Ngôn Diễm chính là đứa con gái bị đánh tráo của vợ chồng bà năm đó. Vân Khê lén lút lấy tóc của Đông Phương Ngôn Diễm, ý định sẽ mang đi xét nghiệm ADN.
Vân Khê liên tục bắt chuyện với Đông Phương Ngôn Diễm với hy vọng sẽ nghe được tin tức gì đó về cô nhưng rất tiếc là Ngôn Diễm chẳng có chút ký ức gì cả bởi lúc đó cô còn quá nhỏ để nhận thức được mọi chuyện. Đến lúc cô hiểu chuyện thì người nuôi dưỡng cô đã mất, cô phải sống ngày tháng u ám ở cô nhi viện.
“Được rồi, ông bà về đi. Con bé cần được nghỉ ngơi.”
“Vợ chồng tôi xin phép. Chúng tôi sẽ tạ tội với Vu gia sau.”
“Chúng tôi chừa cho các người một con đường sống nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ bỏ qua cho Triều Hân. Những gì nó gây ra nó phải nhận lấy hậu quả thích đáng.”
“Chúng tôi sẽ dạy dỗ lại nó, ông bà cứ yên tâm.”
Vân Khê cùng chồng rời khỏi bệnh viện, ánh mắt bà liên tục dán lên người Đông Phương Ngôn Diễm.
“Ông có cảm thấy cô bé kia rất giống với con gái chúng ta không? Sợi dây chuyền đó chính là món quà anh tặng lúc biết em mang thai còn gì, cả vết bớt của con bé nữa.”
“Ừm, nhưng chúng ta chẳng có gì để chứng minh con bé là con chúng ta cả.”
Đông Phương phu nhân lấy trong túi áo ra vài cộng tóc của Đông Phương Ngôn Diễm, vui vẻ lên tiếng: “Xét nghiệm là biết ngay thôi không phải sao?”
“Nhưng dù là vậy thì liệu con bé có nhận chúng ta không chứ.” Đông Phương lão gia buồn rầu lên tiếng.
“Em thật sự mong muốn sẽ tìm được con bé, để con thất lạc hai mấy năm em sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa anh à.”
“Em rất muốn được ôm ấp con trong lòng. Anh biết không, em đã mong mỏi cái cảm giác này hai mấy năm nay rồi anh à.”
“Ừ, em cứ xét nghiệm đi. Nếu thật sự con bé là con mình thì chúng ta sẽ tìm cách nói chuyện với con bé.”
“Dạ.”
“Thế còn Triệu Hân em định như nào?”
“Haizz em thật không biết phải nói như nào nó nữa. Suốt ngày ăn chơi rồi gây chuyện, lần này còn cả gan đụng tới người của Vu gia. Em chắc chắn với anh một điều là Vu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó vậy đâu, những gì xảy
ra ngày hôm nay chỉ là một hình phạt nhỏ thôi, tính cách ông bà Vu như nào chắc anh hiểu rõ hơn ai hết.”
“Đúng là cha mẹ nào thì con nấy. Ông bà quản gia năm đó tính cách như nào thì giờ con bé lại y hệt. Thật hết nói nổi.”
“Nếu lần này mà nó không thay đổi thì em cũng đành mặc kệ nó. Không biết em gieo phải nghiệp gì mà con gái ruột thì bị đánh tráo, tầm tuổi này còn phải chạy ngược chạy xuôi tìm con. Con mình không biết ở đây thì thời gian
đâu mà nuông chiều con của kẻ khác. Em nuôi nó ăn học hai mấy năm nay cũng coi như là hết tình hết nghĩa với bọn họ rồi.”
Triều Hân trở về nhà trong trạng thái rất thê thảm, cô ta bị người của Vu Hoằng Dương tẩn cho một trận, trên mặt vẫn còn một vết rạch dài chưa được xử lý.
“Ba mẹ phải đòi lại công bằng cho con. Bọn họ làm con phải ra nông nỗi này.”
“Con gây chuyện chưa đủ hả Triều Hân? Con chán sống rồi có phải không?”
“Sao đến cả ba mẹ cũng không bênh vực con vậy?”
“Bênh vực? Ông bà già bạc đãi con à Hân? Ba mẹ cho con ăn học để con hành xử như vậy à?”
“Nhưng mà cô ta…”
“Con làm gì con có nghĩ tới hậu quả không vậy Hân? Cả cái nhà này cũng xém chút nữa phải ra đường ở vì cái tính tình tiểu thư đỏng đảnh của con đó biết chưa hả? Đầu con chứa cái gì trong đó vậy Hân?”
“Rốt cuộc con có phải là con ruột của ba mẹ không vậy? Sao chẳng bao giờ ba mẹ bênh vực con hết vậy?” Triều Hân uất ức lên tiếng.
“Ngôn Diễm, nó làm con ra nông nỗi này mà con còn xin cho nó sao?”
“Nha mẹ.”
“Hai người đứng lên đi.”
Bà Vân Khê - mẹ của Triều Hân nghe giọng của Đông Phương Ngôn Diễm liền mừng rỡ, bà nhìn gương mặt phờ phạc của Ngôn Diễm, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa. Triều Hân bị đánh, bị hủy dung nhưng dường như bà không có quá nhiều tình cảm nhưng sao khi nhìn thấy Ngôn Diễm bà ta lại cảm thấy khá gần gũi.
Vân Khê nhìn thấy trên cổ Ngôn Diễm có sợi dây chuyền có mặt bốn lá trông khá quen mắt liền cất giọng hỏi: “Cô gái, ở đâu cô có sợi dây chuyền này?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe Vân Khê hỏi liền đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền lên xem: “Ý bà hỏi sợi dây này?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng hình như tôi đã đeo nó từ lúc còn nhỏ rồi nên nó mới trông cũ kỹ như vậy.”
“Tôi có thể xem kỹ nó được không?”
“À được.”
Vân Khê chậm chạp tiến về phía Đông Phương Ngôn Diễm, chầm chập cầm lấy sợi dây chuyền lên xem, trong lòng có chút chấn động.
Trong lòng bà ta với nhiều dòng suy nghĩ hỗn độn nhưng khi nhìn thấy vết bết nhỏ ở cánh tay của Ngôn Diễm trong lòng bà lại quanh quẩn dòng suy nghĩ liệu Ngôn Diễm có phải đứa con đã bị đánh tráo của vợ chồng bà năm đó hay không.
“Cô gái, không biết tôi có thể gọi cô là gì nhỉ?”
“Tôi là Đông Phương Ngôn Diễm, cứ gọi tôi là Ngôn Diễm là được.”
“Cô họ Đông Phương?”
“Phải.”
“Ba mẹ cô là người của dòng họ Đông Phương sao?”
“Tôi không rõ, tôi không biết ba mẹ ruột mình là ai thì làm sao biết ông bà ấy có phải là người của dòng họ Đông Phương hay không.”
“À.”
Bà Vân Khê từ lâu đã biết được Triều Hân không phải là con ruột của ông bà. Không biết có phải vì linh cảm của một người mẹ hay không nhưng Vân Khê lại không có cảm giác gần gũi, gắn kết với Triều Hân nên bà quyết định đi xét nghiệm ADN và kết quả thật sự là không cùng huyết thống, nhưng sự việc này từ trước đến này ông bà vẫn luôn giữ riêng cho mình, chưa từng công bố ra bên ngoài.
Mãi đến tận sau này, ông bà mới dành thời gian để điều tra ngọn ngành chuyện năm đó. Con gái bà bị đánh tráo với con của bà quản gia của Đông Phương gia năm đó. Vì muốn con gái mình sống sung sướng mà quản gia to gan đánh tráo hai đứa trẻ.
Nhìn thấy sợi dây chuyền cùng với vết bết kia thì Vân Khê lại càng tin chắc rằng Đông Phương Ngôn Diễm chính là đứa con gái bị đánh tráo của vợ chồng bà năm đó. Vân Khê lén lút lấy tóc của Đông Phương Ngôn Diễm, ý định sẽ mang đi xét nghiệm ADN.
Vân Khê liên tục bắt chuyện với Đông Phương Ngôn Diễm với hy vọng sẽ nghe được tin tức gì đó về cô nhưng rất tiếc là Ngôn Diễm chẳng có chút ký ức gì cả bởi lúc đó cô còn quá nhỏ để nhận thức được mọi chuyện. Đến lúc cô hiểu chuyện thì người nuôi dưỡng cô đã mất, cô phải sống ngày tháng u ám ở cô nhi viện.
“Được rồi, ông bà về đi. Con bé cần được nghỉ ngơi.”
“Vợ chồng tôi xin phép. Chúng tôi sẽ tạ tội với Vu gia sau.”
“Chúng tôi chừa cho các người một con đường sống nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ bỏ qua cho Triều Hân. Những gì nó gây ra nó phải nhận lấy hậu quả thích đáng.”
“Chúng tôi sẽ dạy dỗ lại nó, ông bà cứ yên tâm.”
Vân Khê cùng chồng rời khỏi bệnh viện, ánh mắt bà liên tục dán lên người Đông Phương Ngôn Diễm.
“Ông có cảm thấy cô bé kia rất giống với con gái chúng ta không? Sợi dây chuyền đó chính là món quà anh tặng lúc biết em mang thai còn gì, cả vết bớt của con bé nữa.”
“Ừm, nhưng chúng ta chẳng có gì để chứng minh con bé là con chúng ta cả.”
Đông Phương phu nhân lấy trong túi áo ra vài cộng tóc của Đông Phương Ngôn Diễm, vui vẻ lên tiếng: “Xét nghiệm là biết ngay thôi không phải sao?”
“Nhưng dù là vậy thì liệu con bé có nhận chúng ta không chứ.” Đông Phương lão gia buồn rầu lên tiếng.
“Em thật sự mong muốn sẽ tìm được con bé, để con thất lạc hai mấy năm em sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa anh à.”
“Em rất muốn được ôm ấp con trong lòng. Anh biết không, em đã mong mỏi cái cảm giác này hai mấy năm nay rồi anh à.”
“Ừ, em cứ xét nghiệm đi. Nếu thật sự con bé là con mình thì chúng ta sẽ tìm cách nói chuyện với con bé.”
“Dạ.”
“Thế còn Triệu Hân em định như nào?”
“Haizz em thật không biết phải nói như nào nó nữa. Suốt ngày ăn chơi rồi gây chuyện, lần này còn cả gan đụng tới người của Vu gia. Em chắc chắn với anh một điều là Vu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó vậy đâu, những gì xảy
ra ngày hôm nay chỉ là một hình phạt nhỏ thôi, tính cách ông bà Vu như nào chắc anh hiểu rõ hơn ai hết.”
“Đúng là cha mẹ nào thì con nấy. Ông bà quản gia năm đó tính cách như nào thì giờ con bé lại y hệt. Thật hết nói nổi.”
“Nếu lần này mà nó không thay đổi thì em cũng đành mặc kệ nó. Không biết em gieo phải nghiệp gì mà con gái ruột thì bị đánh tráo, tầm tuổi này còn phải chạy ngược chạy xuôi tìm con. Con mình không biết ở đây thì thời gian
đâu mà nuông chiều con của kẻ khác. Em nuôi nó ăn học hai mấy năm nay cũng coi như là hết tình hết nghĩa với bọn họ rồi.”
Triều Hân trở về nhà trong trạng thái rất thê thảm, cô ta bị người của Vu Hoằng Dương tẩn cho một trận, trên mặt vẫn còn một vết rạch dài chưa được xử lý.
“Ba mẹ phải đòi lại công bằng cho con. Bọn họ làm con phải ra nông nỗi này.”
“Con gây chuyện chưa đủ hả Triều Hân? Con chán sống rồi có phải không?”
“Sao đến cả ba mẹ cũng không bênh vực con vậy?”
“Bênh vực? Ông bà già bạc đãi con à Hân? Ba mẹ cho con ăn học để con hành xử như vậy à?”
“Nhưng mà cô ta…”
“Con làm gì con có nghĩ tới hậu quả không vậy Hân? Cả cái nhà này cũng xém chút nữa phải ra đường ở vì cái tính tình tiểu thư đỏng đảnh của con đó biết chưa hả? Đầu con chứa cái gì trong đó vậy Hân?”
“Rốt cuộc con có phải là con ruột của ba mẹ không vậy? Sao chẳng bao giờ ba mẹ bênh vực con hết vậy?” Triều Hân uất ức lên tiếng.