Chương 58
Đông Phương Ngôn Diễm thoáng đơ người trước những lời Vu Hoằng Dương vừa nói. Cô đưa tay khẽ sờ lên trán anh: “Không hề bị sốt mà.”
“Ngôn Diễm… Anh không có sốt.”
“Em biết. Nhưng hôm nay anh nói chuyện kiểu gì vậy? Em thiệt thòi gì chứ, không phải em vẫn đang rất hạnh phúc sao?”
“Vào nhà đi, anh có chuyện gì nói em nghe.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng dìu Đông Phương Ngôn Diễm đi vào bên trong nhà.
“Có chuyện gì anh nói đi, em nghe đây.”
“Em phải bình tĩnh nghe anh nói, hứa với anh là em sẽ không có bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào.”
“Em hứa.”
“Anh không tin.”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”
“Thế thôi, em đi nghỉ ngơi đây.”
“Được rồi, anh nói mà, đừng giận.”
“Nói đi, em cho anh 30 giây để nói.”
“Diễm…”
“Anh còn 25 giây…”
“Em chính là con gái thất lạc của ông bà Đông Phương, là đại tiểu thư nhà Đông Phương.” Vu Hoằng Dương không do dự mà lên tiếng.
“Anh nói cái gì vậy? Hoang đường.”
“Em bình tĩnh nghe anh nói có được không?”
“Em đang rất bình tĩnh.”
“Những gì anh vừa nói đều là sự thật.”
Ông bà Vu từ bên ngoài vào, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cả hai. Vu phu nhân cất giọng: “Dương… Con nói Ngôn Diễm là con gái thất lạc nhà Đông Phương?”
“Dạ mẹ.”
“Không phải nhà bọn họ chỉ có một đứa con gái là Triều Hân thôi sao?”
“Đúng là bọn họ chỉ có một người con gái duy nhất và đó chính là Ngôn Diễm còn Triều Hân là con của quản gia nhà bọn họ, hai người bị đánh tráo thân phận thôi mẹ.”
“Trên đời này còn có chuyện như vậy sao?”
Đông Phương Ngôn Diễm trầm ngâm, bất kể ai nhìn vào cũng không thể biết được cô đang nghĩ điều gì.
“Em sao vậy Diễm?”
“Em… không sao ạ.”
“Em đừng làm anh sợ. Em chia sẻ với anh được không, đừng giữ trong lòng. Anh không thích em như thế.”
“Em là con ruột họ thì sao chứ? Bao nhiêu năm qua họ đâu có cần em đâu ạ? Vả lại bây giờ em vẫn đang sống rất tốt. Em chỉ cần anh, ba mẹ Vu và các con của chúng ta là đủ, em không mong gì hơn.”
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng: “Đừng khóc, anh thương… đừng khóc…”
Đông Phương Ngôn Diễm bỗng òa khóc nức nở, cảm giác của cô bây giờ rất ngổn ngang, cô không biết mình phải làm gì tiếp theo. Đầu cứ suy nghĩ đâu đâu, chẳng thể tập trung được.
Giây phút Đông Phương Ngôn Diễm nghe anh nói cô cũng có ba mẹ ruột, trái tim cô bỗng hẫn một nhịp, cảm giác vô cùng hạnh phúc khi cô cũng có ba mẹ như bao người, cô không phải là trẻ mồ côi như những gì người đời hay nói về cô nhưng xen lẫn với đó là cảm giác hụt hẫng, tủi thân khi bao năm qua họ không còn nhớ gì đến cô, chẳng hề tìm cô lấy một lần.
Quả thật, suốt nhiều năm qua Ngôn Diễm vẫn luôn hy vọng mình cũng sẽ có một gia đình, có ba mẹ cùng ăn cơm, có thể sà vào lòng mẹ mặc kệ những áp lực cuộc sống ngoài kia nhưng sự thật luôn phũ phàng, bao năm qua cô vẫn đơn độc một mình chống chọi mãi đến khi có sự xuất hiện của Vu Hoằng Dương và Vu gia, Đông Phương Ngôn Diễm mới hiểu được hai chữ ‘gia đình’ nó thiêng liêng đến mức nào.
“Ông bà ấy vẫn luôn tìm kiếm em nhiều năm qua vợ à.”
Vu Hoằng Dương lấy điện thoại mở đoạn video do Trần Dịch Phong gửi cho anh cho Đông Phương Ngôn Diễm xem. Đập vào mắt cô là hình ảnh bà Vân Khê vỡ òa sung sướng khi biết được cô chính là con gái của bọn họ.
“Em… em…”
Đông Phương Ngôn Diễm sốc đến mức mọi giác quan gần như tê liệt. Những chuyện hoang đường này lẽ ra chỉ nên xuất hiện trên phim ảnh, ấy thế mà nó lại có thật trong cuộc đời cô. Buồn cười đến rơi cả nước mắt.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin vào những gì đang diễn ra: “Là sự thật ạ?”
Vu Hoằng Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, không ít lần Đông Phương Ngôn Diễm từng ước mình cũng có một gia đình, không cần quá giàu có nhưng cô ước ao được lớn lên trong vòng tay của ba mẹ chứ không phải vẫy vùng trước những vùi dập của cuộc đời, vậy mà giờ đây điều cô luôn mong mỏi đã thành sự thật rồi còn gì. Có điều lưu lạc hơn hai mươi mấy năm mới biết được cội nguồn, chuyện này cũng thật quá hoang đường.
Lẽ ra Đông Phương Ngôn Diễm phải vui mừng nhưng sao trong lòng cô cứ cảm thấy cấn cấn thế nào, cảm giác có vẻ rất không chân thật.
“Anh biết em vẫn luôn mong mỏi có một gia đình của riêng em. Dù anh và ba mẹ có đối xử với em tốt đến mấy thì ba mẹ ruột vẫn luôn là điều đáng trân trọng nhất em nhỉ. Anh cũng như em, khi anh nghe được chuyện này anh cũng rất sốc, anh vừa mừng nhưng cũng vừa lo cho em.”
“Nhưng vợ à, dù có như nào thì anh và ba mẹ vẫn luôn ở bên cạnh em, yêu thương em, điều đó mãi sẽ không bao giờ thay đổi. Quyết định vẫn là ở em, anh tôn trọng điều đó, mọi người sẽ chẳng ai bắt ép em bất cứ điều gì cả, Anh không quan trọng em có là con gái nhà quyền thế hay không. Đối với anh, em vui vẻ là quan trọng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ôm chầm lấy Vu Hoằng Dương, giọng nức nở: “Em phải làm gì bây giờ hả anh? Anh chỉ em với… em… em không biết phải đối diện như nào cả anh ơi…”
“Ngoan, đừng khóc. Em bình tĩnh nghe anh nói.”
“Em hít thở thật sâu nào. Đừng khóc, em khóc xấu quá…”
Đông Phương Ngôn Diễm bật cười, ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, bình tĩnh trở lại.
“Nói anh nghe trong lòng em nghĩ gì nào?”
Tinggg, tiếng chuông cửa vang lên, người đến không ai khác chính là ông bà nhà Đông Phương. Mọi người vừa nhìn thấy, trong lòng cũng đoán được bọn họ đến đây là vì điều gì.
Trước mặt Đông Phương là hai người nói xa lạ thì không đúng mà nói thân quen thì cũng không hẳn. Tình tiết này Ngôn Diễm vẫn chưa nghỉ tới, cô vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình thì bọn họ đã tìm đến.
“Ngôn Diễm… Ba mẹ…”
Ngôn Diễm trố mắt nhìn hai con người đang xưng là ba mẹ với cô mà bối rối vô cùng. Họ thật sự sang trọng, khác hẳn với dáng vẻ hôm đó ở bệnh viện. Người phụ nữ tầm tuổi mẹ chồng cô, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng và da dẻ trắng trẻo, trông không giống đã ngoài năm mươi tuổi, khí chất cũng trông thật cao quý, trầm ổn.
“Diễm… ba mẹ là ba mẹ ruột của con… Ba mẹ xin lỗi vì năm ấy đã để bọn họ đánh tráo con, ba mẹ xin lỗi vì bao nhiêu năm qua để con phải chịu nhiều thiệt thòi. Ba mẹ xin lỗi con nhiều lắm.” Đông Phương phu nhân không kiềm được cảm xúc của mình khi nhìn thấy Ngôn Diễm.
Bà nhìn Ngôn Diễm thổn thức: “Ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con mà…”
“Ngôn Diễm… Anh không có sốt.”
“Em biết. Nhưng hôm nay anh nói chuyện kiểu gì vậy? Em thiệt thòi gì chứ, không phải em vẫn đang rất hạnh phúc sao?”
“Vào nhà đi, anh có chuyện gì nói em nghe.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng dìu Đông Phương Ngôn Diễm đi vào bên trong nhà.
“Có chuyện gì anh nói đi, em nghe đây.”
“Em phải bình tĩnh nghe anh nói, hứa với anh là em sẽ không có bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào.”
“Em hứa.”
“Anh không tin.”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”
“Thế thôi, em đi nghỉ ngơi đây.”
“Được rồi, anh nói mà, đừng giận.”
“Nói đi, em cho anh 30 giây để nói.”
“Diễm…”
“Anh còn 25 giây…”
“Em chính là con gái thất lạc của ông bà Đông Phương, là đại tiểu thư nhà Đông Phương.” Vu Hoằng Dương không do dự mà lên tiếng.
“Anh nói cái gì vậy? Hoang đường.”
“Em bình tĩnh nghe anh nói có được không?”
“Em đang rất bình tĩnh.”
“Những gì anh vừa nói đều là sự thật.”
Ông bà Vu từ bên ngoài vào, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cả hai. Vu phu nhân cất giọng: “Dương… Con nói Ngôn Diễm là con gái thất lạc nhà Đông Phương?”
“Dạ mẹ.”
“Không phải nhà bọn họ chỉ có một đứa con gái là Triều Hân thôi sao?”
“Đúng là bọn họ chỉ có một người con gái duy nhất và đó chính là Ngôn Diễm còn Triều Hân là con của quản gia nhà bọn họ, hai người bị đánh tráo thân phận thôi mẹ.”
“Trên đời này còn có chuyện như vậy sao?”
Đông Phương Ngôn Diễm trầm ngâm, bất kể ai nhìn vào cũng không thể biết được cô đang nghĩ điều gì.
“Em sao vậy Diễm?”
“Em… không sao ạ.”
“Em đừng làm anh sợ. Em chia sẻ với anh được không, đừng giữ trong lòng. Anh không thích em như thế.”
“Em là con ruột họ thì sao chứ? Bao nhiêu năm qua họ đâu có cần em đâu ạ? Vả lại bây giờ em vẫn đang sống rất tốt. Em chỉ cần anh, ba mẹ Vu và các con của chúng ta là đủ, em không mong gì hơn.”
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng: “Đừng khóc, anh thương… đừng khóc…”
Đông Phương Ngôn Diễm bỗng òa khóc nức nở, cảm giác của cô bây giờ rất ngổn ngang, cô không biết mình phải làm gì tiếp theo. Đầu cứ suy nghĩ đâu đâu, chẳng thể tập trung được.
Giây phút Đông Phương Ngôn Diễm nghe anh nói cô cũng có ba mẹ ruột, trái tim cô bỗng hẫn một nhịp, cảm giác vô cùng hạnh phúc khi cô cũng có ba mẹ như bao người, cô không phải là trẻ mồ côi như những gì người đời hay nói về cô nhưng xen lẫn với đó là cảm giác hụt hẫng, tủi thân khi bao năm qua họ không còn nhớ gì đến cô, chẳng hề tìm cô lấy một lần.
Quả thật, suốt nhiều năm qua Ngôn Diễm vẫn luôn hy vọng mình cũng sẽ có một gia đình, có ba mẹ cùng ăn cơm, có thể sà vào lòng mẹ mặc kệ những áp lực cuộc sống ngoài kia nhưng sự thật luôn phũ phàng, bao năm qua cô vẫn đơn độc một mình chống chọi mãi đến khi có sự xuất hiện của Vu Hoằng Dương và Vu gia, Đông Phương Ngôn Diễm mới hiểu được hai chữ ‘gia đình’ nó thiêng liêng đến mức nào.
“Ông bà ấy vẫn luôn tìm kiếm em nhiều năm qua vợ à.”
Vu Hoằng Dương lấy điện thoại mở đoạn video do Trần Dịch Phong gửi cho anh cho Đông Phương Ngôn Diễm xem. Đập vào mắt cô là hình ảnh bà Vân Khê vỡ òa sung sướng khi biết được cô chính là con gái của bọn họ.
“Em… em…”
Đông Phương Ngôn Diễm sốc đến mức mọi giác quan gần như tê liệt. Những chuyện hoang đường này lẽ ra chỉ nên xuất hiện trên phim ảnh, ấy thế mà nó lại có thật trong cuộc đời cô. Buồn cười đến rơi cả nước mắt.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin vào những gì đang diễn ra: “Là sự thật ạ?”
Vu Hoằng Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, không ít lần Đông Phương Ngôn Diễm từng ước mình cũng có một gia đình, không cần quá giàu có nhưng cô ước ao được lớn lên trong vòng tay của ba mẹ chứ không phải vẫy vùng trước những vùi dập của cuộc đời, vậy mà giờ đây điều cô luôn mong mỏi đã thành sự thật rồi còn gì. Có điều lưu lạc hơn hai mươi mấy năm mới biết được cội nguồn, chuyện này cũng thật quá hoang đường.
Lẽ ra Đông Phương Ngôn Diễm phải vui mừng nhưng sao trong lòng cô cứ cảm thấy cấn cấn thế nào, cảm giác có vẻ rất không chân thật.
“Anh biết em vẫn luôn mong mỏi có một gia đình của riêng em. Dù anh và ba mẹ có đối xử với em tốt đến mấy thì ba mẹ ruột vẫn luôn là điều đáng trân trọng nhất em nhỉ. Anh cũng như em, khi anh nghe được chuyện này anh cũng rất sốc, anh vừa mừng nhưng cũng vừa lo cho em.”
“Nhưng vợ à, dù có như nào thì anh và ba mẹ vẫn luôn ở bên cạnh em, yêu thương em, điều đó mãi sẽ không bao giờ thay đổi. Quyết định vẫn là ở em, anh tôn trọng điều đó, mọi người sẽ chẳng ai bắt ép em bất cứ điều gì cả, Anh không quan trọng em có là con gái nhà quyền thế hay không. Đối với anh, em vui vẻ là quan trọng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ôm chầm lấy Vu Hoằng Dương, giọng nức nở: “Em phải làm gì bây giờ hả anh? Anh chỉ em với… em… em không biết phải đối diện như nào cả anh ơi…”
“Ngoan, đừng khóc. Em bình tĩnh nghe anh nói.”
“Em hít thở thật sâu nào. Đừng khóc, em khóc xấu quá…”
Đông Phương Ngôn Diễm bật cười, ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, bình tĩnh trở lại.
“Nói anh nghe trong lòng em nghĩ gì nào?”
Tinggg, tiếng chuông cửa vang lên, người đến không ai khác chính là ông bà nhà Đông Phương. Mọi người vừa nhìn thấy, trong lòng cũng đoán được bọn họ đến đây là vì điều gì.
Trước mặt Đông Phương là hai người nói xa lạ thì không đúng mà nói thân quen thì cũng không hẳn. Tình tiết này Ngôn Diễm vẫn chưa nghỉ tới, cô vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình thì bọn họ đã tìm đến.
“Ngôn Diễm… Ba mẹ…”
Ngôn Diễm trố mắt nhìn hai con người đang xưng là ba mẹ với cô mà bối rối vô cùng. Họ thật sự sang trọng, khác hẳn với dáng vẻ hôm đó ở bệnh viện. Người phụ nữ tầm tuổi mẹ chồng cô, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng và da dẻ trắng trẻo, trông không giống đã ngoài năm mươi tuổi, khí chất cũng trông thật cao quý, trầm ổn.
“Diễm… ba mẹ là ba mẹ ruột của con… Ba mẹ xin lỗi vì năm ấy đã để bọn họ đánh tráo con, ba mẹ xin lỗi vì bao nhiêu năm qua để con phải chịu nhiều thiệt thòi. Ba mẹ xin lỗi con nhiều lắm.” Đông Phương phu nhân không kiềm được cảm xúc của mình khi nhìn thấy Ngôn Diễm.
Bà nhìn Ngôn Diễm thổn thức: “Ba mẹ thật sự là ba mẹ ruột của con mà…”