Chương 17: 17: Tôi Và Anh Có Quen Nhau Sao
Ngỡ rằng lần tương phùng không ai ngờ tới này sẽ ngập tràn bao xúc cảm giữa hai người từ thuở dĩ vãng.Nào ngờ đâu, Khúc Tương cứ vậy trò chuyện cùng Ôn Khanh mà lướt qua Doãn Yến Mặc hệt những người xa lạ, cũng không một lần nhìn lại hay có chút cảm giác thân quen như những người đã từng gặp gỡ.Doãn Yến Mặc đứng đó nhìn theo bóng lưng của Khúc Tương với ánh nhìn ngờ ngệch, trong lòng không khỏi thất vọng.Hắn đã mong chờ ngày gặp lại cô từ rất lâu rồi, nhưng không ngờ nó lại diễn ra như vậy.Cô chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.Doãn Yến Mặc cảm thấy như thể bản thân không tồn tại trong mắt cô ấy vậy.Sở Kiệt đang dựng lều thì lăng kính vô tình lướt qua Doãn Yến Mặc.Cậu thấy hắn đứng bất động, ánh mắt cứ nhìn về một hướng.Dõi theo hướng nhìn ấy thì cậu thấy một bóng dáng lạ lạ quen quen.Nhìn kỹ hơn thì...* Đó...đó chẳng phải là Khúc Tương sao??*Sở Kiệt bèn vội tiến lại chỗ Doãn Yến Mặc, trên mặt không che nổi sự ngạc nhiên, đôi phần ngờ vực: " Anh Mặc...!đó chẳng phải là Khúc Tương sao?...!Sao cô ấy lại ở đây?"Doãn Yến Mặc vẫn đứng đó, im lặng không hé môi một tiếng, hồn vía như treo ngược cành cây.Đến khi Sở Kiệt gọi thêm một tiếng và lay người nhẹ thì hắn mới hoàn hồn:" Hở...cậu vừa nói gì"Đã rất lâu rồi, Sở Kiệt chưa nhìn lại dáng vẻ thất thần này của Doãn Yến Mặc, cậu lúng túng ấp úng, chỉ tay về phía Khúc Tương:" Hình như đó là Khúc Tương, chẳng phải anh đã tìm cô ấy rất lâu rồi sao? Sao không lại đó chào hỏi cổ một tiếng"Doãn Yến Mặc tất nhiên là muốn nói chuyện với cô hơn ai hết, thậm chí là muốn ôm cô vào lòng nhưng ban nãy cô đã dường như không nhận hắn, hay có thể là cố tình không nhận ra hắn.Doãn Yến Mặc chạnh lòng:" Em ấy có lẽ chẳng muốn gặp tôi đâu...nếu không thì năm xưa em ấy lại không nghe nghe điện thoại của tôi chứ.Dù sao bên cạnh cô ấy cũng đã...".Nói giữa chừng thì lại nhìn về phía Khúc Tương với ánh mắt chất chứa nỗi đau lòng.Sở Kiệt thấy vậy có chút thương cảm:" Chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện năm đó nên mới biến mất không để lại dấu vết"Tới đây, Doãn Yến Mặc trở nên ũ rũ, giọng nói đượm buồn:" Có lẽ là vậy".Doãn Yến Mặc vốn là một người đàn ông mạnh mẽ, tàn nhẫn trong mắt người khác, nhưng ít ai biết rằng hắn cũng có những giây phút yếu lòng.Đối với đoạn tình cảm ngắn ngủi này khiến hắn luôn canh cánh trong lòng.Hắn đã dành trọn tình yêu và sự quan tâm cho Khúc Tương sau những ngày ở cùng nhau ấy, và hắn biết chắc chắn rằng bản thân không muốn đánh mất cô gái này và hắn đã định cô rồi.Ngày hôm đó, Doãn Yến Mặc luôn ở từ xa quan sát từng hành động của Khúc Tương, hắn nhìn cô ăn, nhìn cô trò chuyện cùng bạn bè.Nhưng hắn không ngờ rằng hành động này của hắn đã bị Khúc Tương phát hiện.Ngay buổi chiều tà hoàng hôn buông xuống, mặt trời như một quả cầu lửa khổng lồ đỏ rực phát ra những tia nắng vàng cam đang lững lờ trôi trên nền trời rộng lớn.Từng nhóm người đang tụ họp cùng nhau vừa dùng bữa xế vừa ngắm hoàng hôn rực rỡ, huyền ảo.Họ như đắm chìm vào khung cảnh thiên thiên lung linh tuyệt diệu ấy.Ấy vậy mà, có một ánh mắt từ phía sau cứ nhìn vào cô gái phía trước, dường như hoàng hôn có đẹp đẽ đến mấy cũng chẳng thể nào sánh bằng bóng lưng của em vậy.Đột nhiên, Khúc Tương xoay lại nhìn đúng về chỗ Doãn Yến Mặc, ánh mắt cô sắc lẹm khiến hắn giật mình.Cô từ từ đứng lên, Tiết Đình Đình cùng Ôn Khanh và Minh Nguyệt nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu.Khúc Tương vẻ mặt điềm nhiên nhỏ giọng:" Tớ đi đây một lát rồi sẽ quay lại, các cậu cứ ăn trước đi", sau đó cô ngoảnh bước rời đi." Được rồi, nhanh quay lại đó"Khúc Tương tiến từng bước thật chắc chắn về phía Doãn Yến Mặc với nét mặt không vui.Tới nơi, cô cất giọng chất vấn:" Này, bộ trên mặt tôi dính gì sao?"Sở Kiệt đang ăn cũng giật mình, thập phần sửng sốt.Còn Doãn Yến Mặc thì vẫn ngơ ngác nhìn Khúc Tương khiến cô bực mình, thét lớn:" Này"Sở Kiệt cũng bó tay với vị boss ngáo ngơ này, vừa nhìn Khúc Tương vừa đưa tay lay nhẹ người Doãn Yến Mặc một cái:" Anh Mặc"Lúc này hắn mới choàng tỉnh, quay sang Sở Kiệt:" Hả"Sở Kiệt vội ghé vào tai Doãn Yến Mặc nói nhỏ hết mức có thể:" Chị dâu hỏi bộ trên mặt cô ấy có dính gì hả"Lúc này hắn mới nhìn về phía Khúc Tương, gấp gáp trả lời:" Không có"" Không có thì mắc mớ gì từ sáng đến giờ anh cứ nhìn tôi hoài vậy?", trên mặt lộ ba phần không vui bảy phần như ba." Hở"Khúc Tương lúc này tức xì khói rồi:" Hở hở cái gì, anh mà nhìn tôi nữa là tôi xiên anh luôn đấy, đừng có mà giỡn mặt với tôi".Sợ Kiệt nghe vậy thì run rẩy, lộ rõ vẻ vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi:* Chưa có ai dám nói chuyện với anh Mặc như vậy, sẽ không đổ máu đó chứ?*Nói xong cô đảo bước rời đi, Doãn Yến Mặc vẻ mặt xám xịt níu tay cô lại:" Em không nhớ anh sao?"Khúc Tương vẻ mặt không hiểu, thắc mắc:" Tôi và anh có quen nhau sao?", sau đó cô vung tay và đi lại chỗ các bạn để lại Doãn Yến Mặc thất thần, hoang mang tột độ..