Chương 14: Một Đôi Yêu Nhau Đang Lén Lút Hẹn Hò.
Câu nói của anh khiến cô gái nhỏ đỏ mặt. Cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà. Cơ mà tại sao trái tim cô lại đập nhanh quá vậy?"Sao nào? Có đồng ý gả cho tôi không?""Anh có thể giống người bình thường một chút được không?""Cô dám nói tôi không bình thường?""Tôi không có nói là anh tự nói.""Ồ!!! Vậy chúng ta thử một chút, xem tôi có bình thường hay không?""Cái gì???""Tôi không chỉ bình thường mà còn rất khỏe..."Mộc Uyển nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời trước mắt mà muốn đập cái tô vào mặt anh cho rồi. Đã không biết xấu hổ mà đầu óc lại còn rất ư là đen tối. Cô đang nói đến vấn đề phần trên anh lại suy nghĩ về vấn đề phần dưới. Thật là... Thật là muốn chọc cô tức chết mà.Nhìn gương mặt cố kiềm nén của Mộc Uyển, Mộ Tử Khanh lại kéo ra một nụ cười. Tự dưng anh cảm thấy có cô để chọc ghẹo cũng vui lắm. Anh thích nhất là cái bộ dạng tức giận mà lại không làm gì được... Quả là rất đáng yêu.Mộc Uyển lườm anh một cái, bỏ mặc anh đứng đó, cô quay lưng lại để múc canh. Nhìn tô canh nóng hổi đang toả khói nghi ngút, anh lại bước về phía cô."Để tôi!"Cẩn thận bưng tô canh ra ngoài, Mộ Tử Khanh lại không nhìn thấy... Sau lưng anh, có cô gái nhỏ đang e thẹn mà mỉm cười.Bữa ăn đơn giản được bày lên. Ba người ngồi cùng nhau, bầu không khí liền trở nên quái lạ. Bình thường chỉ có hai cha con, giờ lại có thêm một người khác, tự dưng lại thấy không được tự nhiên."Cậu trai trẻ à! Chỉ có mấy món đơn giản này thôi, hy vọng cậu sẽ không chê.""Dạ! Bác đừng khách sáo, là con làm phiền bác mới đúng.""À! Cậu tên gì?""Con họ Mộ, tên Tử Khanh. Bác cứ gọi Tử Khanh là được.""Mộ Tử Khanh... Đẹp! Tên đẹp lắm.""Bác quá khen.""Thôi, ăn đi ăn đi. Để nguội sẽ không ngon nữa."Lần đầu tiên anh ăn một bữa cơm bình dị trong một căn nhà nhỏ đơn sơ như thế, cảm giác quả thật là có chút không quen. Nhưng những món ăn bình dị cùng cái khung cảnh đơn sơ ấy lại mang đến cho anh một cảm giác bình yên vô cùng. Chắc là do lòng thấy bình yên nên những món tầm thường nhất cũng trở thành sơn hào hải vị.Anh ăn ngon bao nhiêu thì cô lại ngượng ngùng bấy nhiêu. Trước nay, ngoại trừ ba cô ra thì cô có bao giờ ăn cơm cùng với một người đàn ông nào khác đâu. Giờ tự dưng lại có anh, cô thật sự là không được tự nhiên."Sao không ăn đi?""Không đói!""Đừng có mà ngại ngùng, nếu không sẽ đói đó."Vừa nói anh vừa gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của mình, cẩn thận nhặt xương ra rồi mới bỏ vào trong bát cho cô. Mộc Uyển nhìn hành động của anh, trong lòng có chút cảm động. Mộc Thanh cũng nhìn anh, trên môi lại nở ra một nụ cười. Còn Mộ Tử Khanh, anh cũng bất ngờ trước hành động của mình. Tại sao lại tốt với cô vậy? Anh không tìm được lí do.Bữa cơm tối cứ bình dị mà trôi qua. Mộ Tử Khanh giúp cô dọn dẹp bát dĩa. Lần đầu tiên anh phải làm việc này, cảm giác có chút là lạ. Nhưng khi nhìn thấy cô gái ấy, tự dưng lại có chút vui vẻ."Bác trai! Cũng không còn sớm nữa, con xin phép về trước.""Được rồi! Đi đường cẩn thận.""Vâng! Tạm biệt bác.""Uyển à! Con tiễn Tử Khanh đi.""Dạ ba!"Hai người sánh bước bên nhau chậm rãi đi trên con hẻm nhỏ. Cô im lặng, lắng nghe nhịp tim của mình. Cảm giác này, cô đã từng trải qua một lần, đó là vào mấy năm trước, khi cô thích Kì Thiếu Phong. Bây giờ, đứng trước anh, cảm giác đó lại lần nữa xuất hiện. Chẳng lẽ, cô thích anh rồi sao?Đang miên man suy nghĩ, Mộc Uyển bất ngờ bị một lực kéo kéo cô ngã sang bên phải."Đang nghĩ cái gì vậy?""Hả???""Không thấy cây cột đèn à?""Tôi... Tôi không để ý. Đi thôi, anh còn phải về nhà mà."Nói rồi, cô bước đi trước, bỏ lại anh đứng đó nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô. Mộ Tử Khanh thật sự không hiểu nổi, bản thân anh cuối cùng là bị làm sao. Chỉ mới gặp nhau có hai lần vậy mà lại mất kiểm soát trước mặt cô. Cái cảm giác này... Trước nay chưa từng có.Hai người đi ra khỏi con hẻm nhỏ, anh quay lại bảo cô:"Được rồi! Cô vào nhà đi.""Ừm! Anh lái xe cẩn thận.""Tôi biết rồi.""Ừm... Cảm ơn anh!""Mộc Uyển...""Hả????""Sau này... Có thể gặp lại không?""Tùy duyên."Hai chữ tùy duyên thật khiến cho người ta mong chờ. Nhưng cũng lại làm cho người ta có chút sợ hãi. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại, nếu không duyên chẳng phải một đời sẽ chẳng thể nhìn thấy nhau nữa hay sao?Bất giác, Mộ Tử Khanh cảm thấy có chút không đành lòng. Anh kéo cô ôm vào lòng mình. Vòng tay anh siết chặt, tựa như muốn đem cô hoà vào làm một với cơ thể anh mãi mãi."Anh làm cái gì vậy? Người ta mà thấy thì biết giấu mặt đi đâu đây?""Giấu vào trong lòng tôi là được rồi.""Anh... Cái gì cũng nói được.""Cô cảm thấy chúng ta có giống không?""Giống cái gì?""Giống một đôi yêu nhau đang lén lút hẹn hò.""Anh cút ngay cho tôi. Tạm biệt!"Không chút chần chừ, cô quay lưng bỏ đi một mạch, bỏ lại anh với nụ cười mãn nguyện. Bóng dáng nhỏ bé ấy cứ xa dần, xa dần cho đến khi khuất khỏi tầm mắt thì anh mới lên xe rời đi. Một đôi yêu nhau lén lút hẹn hò... Cũng giống lắm chứ. Nghĩ tới đây anh lại mỉm cười."Hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."Mang theo cái gương mặt ửng đỏ đi vào nhà, Mộc Uyển giật mình khi thấy ba mình đang đứng đợi ở cửa với nụ cười rạng rỡ. Thấy cô đi vào, ông vui vẻ xoa đầu cô con gái nhỏ của mình."Uyển! Cậu ta là bạn trai của con sao?""Ba! Ba đừng có nói bậy...""Mắc cỡ gì chứ! Con gái lớn rồi mà.""Ba...""Được được, ba không nói nữa. Nhưng mà cậu ta đối với con rất tốt. Uyển à! Nếu như là duyên nợ của con thì nhất định phải nắm cho chắc."Là một người làm cha, ông rất hy vọng con gái mình sẽ hạnh phúc.Mộc Uyển nhìn ông rồi chu môi lên giận dỗi. Cô không nói tiếng nào, chỉ vội vã chạy vào phòng để giấu đi nụ cười ngượng ngùng của mình. Cô và anh ấy, thật sự có thể sao?Nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, cô cứ trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Cầm điện thoại trên tay, Mộc Uyển cứ nhìn vào dãy số lạ trên màn hình. Chần chừ một lúc, cô quyết định soạn một tin nhắn rồi nhấn nút gửi đi."Liệu... Anh ấy có trả lời hay không?"