Chương : 6
Những ngày sinh bệnh thật sự không hề tốt lành gì.
Người mẫu tiên sinh như là đang bị người ngoài hành tinh chiếm cứ thân thể, tuy rằng hắn vẫn là mỗi ngày đều rời giường, sau đó xem TV, trước khi ngủ trưa thì ôm tôi hôn một chút, thế nhưng hắn trở nên đặc biệt ít nói.
Đầu tiên, hắn không cho tôi làm việc, cho dù là có hội nghị cũng không cho phép tôi ly khai, tôi quả thực là sắp điên lên rồi, hắn tại sao không chịu hiểu nếu như tôi không kiếm được tiền hắn liền không có căn hộ nào cả?
Thứ yếu, hắn không cho tôi ăn đồ ăn vặt.
Tôi rất thích đồ ăn vặt nga, khoai tây, khoai lang miếng, cánh gà, bánh qui, đều là đồ ăn vặt chuẩn bị hằng ngày của tôi, bình thường tôi cũng chỉ có thể ở nhà mà sảng khoái, không hề băn khoăn ăn, kết quả hiện tại cũng bị tước đoạt đi.
Tôi có thể nhịn không thể nhẫn, tôi tức giận rồi a.
“Bánh qui.” Tôi nhìn người mẫu tiên sinh trong tay đang cầm bánh qui gấu Pooh mà không dời nổi mắt.
Người mẫu tiên sinh nhíu mày: “Không thể ăn.”
Tôi! Rất! Sinh! Khí!
Nhưng là tôi cố tình không thể nổi giận! Bởi vì người mẫu tiên sinh gần đây lá gan quả thật rất lớn cũng sẽ cùng tôi nổi giận! Hơn nữa hắn mà lên cơn thì chỉ có mua nhà mới có thể xoa diệu hắn! Tôi là một tổng tài có rất nhiều tiền! Thế nhưng tôi cũng là một tổng tài có lý trí nga! Tôi không thể gia tăng thêm những chi tiêu không hợp lý a! Hơn nữa ta sợ đến cuối cùng cả việc mua nhà cũng không có biện pháp làm người mẫu tiên sinh nguôi giận!
Tôi cảm thấy được tôi là kim chủ tội nghiệp nhất trên thế giới này.
Tôi không có một chút nào muốn để ý tới người mẫu tiên sinh, tôi thật rất muốn đem túi bánh qui kia nhét vào miệng hắn, miễn cho hắn tiếp tục cấm tôi ăn đồ ăn vặt, chỉ làm tôi khổ sở.
Hắn nói chuyện tôi cũng khổ sở.
Hắn không nói lời nào tôi càng khổ sở hơn.
Tôi hiện tại thật sự rất khổ sở nga.
Tôi rầu rĩ không vui trở lại phòng ngủ xem sách quản lý tài sản.
Tôi không tức giận.
Tôi không khổ sở.
Tôi có tiền.
Trong lòng tôi niệm đi niệm lại ba câu nói trái ngược này, tới tới lui lui, lăn qua lộn lại niệm.
Mà tôi vẫn không hề cao hứng, tôi hiện tại rất muốn chạy đến trên giường nhảy nhảy một cái.
Tôi nhanh chóng lấy ra cái gương luôn mang theo bên người, soi một cái, không liên quan, mặt tôi vẫn còn rất nghiêm túc.
Thu hồi gương, tôi tiếp tục vẫn là không cao hứng.
Người mẫu tiên sinh đi vào, trong tay hắn còn cầm bánh qui của tôi, một mặt lạnh nhạt vén chăn lên ngồi ở trên giường, còn mở ti vi lên xem, hay nhỉ! tôi ghét nhất kênh mua sắm.
Lần này mặt của tôi cũng lạnh.
Hắn hơi quá đáng rồi!
Hắn hơi thái quá rồi!
Tôi quyết định, chỉ cần hắn khiến cho tôi tức giận thêm một chút nữa, tôi liền đuổi việc hắn, khiến cho hắn buông bánh qui của tôi xuống, ra khỏi phòng của tôi.
“An An, lại đây.” Người mẫu tiên sinh hướng tay về phía tôi vẫy vẫy.
Tôi căn bản là không nghĩ tới đi.
“Lại đây thì em có thể ăn bánh qui.” Người mẫu tiên sinh nói thêm một câu.
Tôi nhìn nhìn bánh qui, đó là hồi cuối tuần trước tôi đã mua, chỉ còn một bao này, siêu thị ở vùng phụ cận bởi vì ăn tết nên đều đã đóng cửa.
Tôi lòng không cam tình không nguyện mà đi tới.
Người mẫu tiên sinh lập tức đem tôi kéo vào trong chăn.
“Bị sốt mà còn đứng ở bên cạnh cửa sổ, ân?” Hắn lại dùng móng vuốt như tám cái vòi con bạch tuộc mà ôm lấy tôi.
Tôi vốn là chuẩn bị đối xử với hắn thật lạnh lùng, nhưng giọng nói của hắn quá êm tai, đặc biệt là cái từ “Ân”, quá hấp dẫn.
Tôi là kim chủ đầy độ lượng, vẫn là đại nhân không chấp tiểu nhân.
Người mẫu tiên sinh vừa xé bao bánh qui ra, vừa hướng tôi mà nói: “Em phải nhanh một chút tốt lên, Anh muốn em, đặc biệt nhớ.”
Tôi bĩu môi mà ăn bánh qui.
Như vậy tại mọi thời khắc nảy sinh tình cảm hơn nữa còn là thiên tài mặt dày không biết xấu hổ chính là người mẫu tiên sinh được tôi bao dưỡng.
Người mẫu tiên sinh như là đang bị người ngoài hành tinh chiếm cứ thân thể, tuy rằng hắn vẫn là mỗi ngày đều rời giường, sau đó xem TV, trước khi ngủ trưa thì ôm tôi hôn một chút, thế nhưng hắn trở nên đặc biệt ít nói.
Đầu tiên, hắn không cho tôi làm việc, cho dù là có hội nghị cũng không cho phép tôi ly khai, tôi quả thực là sắp điên lên rồi, hắn tại sao không chịu hiểu nếu như tôi không kiếm được tiền hắn liền không có căn hộ nào cả?
Thứ yếu, hắn không cho tôi ăn đồ ăn vặt.
Tôi rất thích đồ ăn vặt nga, khoai tây, khoai lang miếng, cánh gà, bánh qui, đều là đồ ăn vặt chuẩn bị hằng ngày của tôi, bình thường tôi cũng chỉ có thể ở nhà mà sảng khoái, không hề băn khoăn ăn, kết quả hiện tại cũng bị tước đoạt đi.
Tôi có thể nhịn không thể nhẫn, tôi tức giận rồi a.
“Bánh qui.” Tôi nhìn người mẫu tiên sinh trong tay đang cầm bánh qui gấu Pooh mà không dời nổi mắt.
Người mẫu tiên sinh nhíu mày: “Không thể ăn.”
Tôi! Rất! Sinh! Khí!
Nhưng là tôi cố tình không thể nổi giận! Bởi vì người mẫu tiên sinh gần đây lá gan quả thật rất lớn cũng sẽ cùng tôi nổi giận! Hơn nữa hắn mà lên cơn thì chỉ có mua nhà mới có thể xoa diệu hắn! Tôi là một tổng tài có rất nhiều tiền! Thế nhưng tôi cũng là một tổng tài có lý trí nga! Tôi không thể gia tăng thêm những chi tiêu không hợp lý a! Hơn nữa ta sợ đến cuối cùng cả việc mua nhà cũng không có biện pháp làm người mẫu tiên sinh nguôi giận!
Tôi cảm thấy được tôi là kim chủ tội nghiệp nhất trên thế giới này.
Tôi không có một chút nào muốn để ý tới người mẫu tiên sinh, tôi thật rất muốn đem túi bánh qui kia nhét vào miệng hắn, miễn cho hắn tiếp tục cấm tôi ăn đồ ăn vặt, chỉ làm tôi khổ sở.
Hắn nói chuyện tôi cũng khổ sở.
Hắn không nói lời nào tôi càng khổ sở hơn.
Tôi hiện tại thật sự rất khổ sở nga.
Tôi rầu rĩ không vui trở lại phòng ngủ xem sách quản lý tài sản.
Tôi không tức giận.
Tôi không khổ sở.
Tôi có tiền.
Trong lòng tôi niệm đi niệm lại ba câu nói trái ngược này, tới tới lui lui, lăn qua lộn lại niệm.
Mà tôi vẫn không hề cao hứng, tôi hiện tại rất muốn chạy đến trên giường nhảy nhảy một cái.
Tôi nhanh chóng lấy ra cái gương luôn mang theo bên người, soi một cái, không liên quan, mặt tôi vẫn còn rất nghiêm túc.
Thu hồi gương, tôi tiếp tục vẫn là không cao hứng.
Người mẫu tiên sinh đi vào, trong tay hắn còn cầm bánh qui của tôi, một mặt lạnh nhạt vén chăn lên ngồi ở trên giường, còn mở ti vi lên xem, hay nhỉ! tôi ghét nhất kênh mua sắm.
Lần này mặt của tôi cũng lạnh.
Hắn hơi quá đáng rồi!
Hắn hơi thái quá rồi!
Tôi quyết định, chỉ cần hắn khiến cho tôi tức giận thêm một chút nữa, tôi liền đuổi việc hắn, khiến cho hắn buông bánh qui của tôi xuống, ra khỏi phòng của tôi.
“An An, lại đây.” Người mẫu tiên sinh hướng tay về phía tôi vẫy vẫy.
Tôi căn bản là không nghĩ tới đi.
“Lại đây thì em có thể ăn bánh qui.” Người mẫu tiên sinh nói thêm một câu.
Tôi nhìn nhìn bánh qui, đó là hồi cuối tuần trước tôi đã mua, chỉ còn một bao này, siêu thị ở vùng phụ cận bởi vì ăn tết nên đều đã đóng cửa.
Tôi lòng không cam tình không nguyện mà đi tới.
Người mẫu tiên sinh lập tức đem tôi kéo vào trong chăn.
“Bị sốt mà còn đứng ở bên cạnh cửa sổ, ân?” Hắn lại dùng móng vuốt như tám cái vòi con bạch tuộc mà ôm lấy tôi.
Tôi vốn là chuẩn bị đối xử với hắn thật lạnh lùng, nhưng giọng nói của hắn quá êm tai, đặc biệt là cái từ “Ân”, quá hấp dẫn.
Tôi là kim chủ đầy độ lượng, vẫn là đại nhân không chấp tiểu nhân.
Người mẫu tiên sinh vừa xé bao bánh qui ra, vừa hướng tôi mà nói: “Em phải nhanh một chút tốt lên, Anh muốn em, đặc biệt nhớ.”
Tôi bĩu môi mà ăn bánh qui.
Như vậy tại mọi thời khắc nảy sinh tình cảm hơn nữa còn là thiên tài mặt dày không biết xấu hổ chính là người mẫu tiên sinh được tôi bao dưỡng.