Chương : 42
CHƯƠNG 42
Vài hôm sau, Vương Nam chuẩn bị về quê. Cậu mua cho mẹ vài món quá. Trên đường đã chật ních người đi mua sắm tết, tiếng nhạc trong tiệm đĩa không ngừng hát vang: chúng ta là người một nhà, tên gọi Trung Quốc. Anh em tỉ muội rất nhiều, cách sắc cũng đa dạng…. Khung cảnh náo nhiệt không khiến Vương Nam vui vẻ hơn, cậu còn đang bận nghĩ đến những lời đêm qua của mẹ Lí Trọng.
Đêm qua, Lí Trọng mang Vương Nam về nhà cha mẹ. Mẹ Lí Trọng rất thích Vương Nam, sau lần đầu ghé thăm, anh cũng lục tục mang cậu về thâm vài lần nữa. Vương Nam rất thích cơm mẹ Lí Trọng làm, mỗi lần ăn đều khiến bà cười không ngừng. Không có gì hạnh phúc hơn việc tay nghề đầu bếp của mình được người khác thưởng thức, hơn nữa đứa nhỏ này lại rất hiều chuyện, mẹ Lí Trọng nghĩ mình có thích Vương Nam cũng là chuyện đương nhiên. Tuy đầu tóc Vương Nam làm hai cụ có chút không vừa mắt, nhưng lại nghe Lí Trọng nói người ta làm nghệ thuật, cũng liền cảm thấy bình thường.
Hôm đó, Vương Nam ăn sủi cảo cùng cha mẹ Lí Trọng, còn nói Tết về sẽ mang biếu chú dì ít đặc sản. Mẹ Lí Trọng nói con sao lại khách khí như vậy, nhà này còn thiếu thứ gì chứ. Chỉ cần quay về bầu bạn với mẹ con là được rồi. Sau đó lại hỏi Vương Nam:“Bây giờ con vẫn chưa có đối tượng sao?”. Vương Nam liếc nhìn Lí Trọng: “Chưa có. Con cũng không vội”.
Mẹ Lí Trọng nói: “Sao lớp trẻ bây giờ ai cũng như vậy? Khi bằng tuổi con, ông bà nội Lí Trọng đã sinh 2 đứa con rồi. Mau đi tìm người yêu đi, đừng suốt ngày dính lấy Lí Trọng nữa”.
Lí Trọng nói: “Mẹ, được rồi, bây giờ là thời đại nào rồi? Sao phải kết hôn sớm làm gì?”.
– “Con còn nói sớm? Qua năm nay là con 30 tuổi. Không nói nhiều nữa, năm sau phải kết hôn cho mẹ! Yêu Từ Đan Lôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Bây giờ cha mẹ còn khỏe mạnh, có thể trông con giúp con. Cũng không làm con bận tâm phụng dưỡng, con chỉ yên tâm là lo cho sự nghiệp thôi”.
– “Nhưng mẹ gấp như vậy làm gì? Chuyện đó nói sau đi”.
– “Con không gấp nhưng mẹ gấp. Nào có ai lớn tuổi như vậy còn không chịu kết hôn? Chuyện này không phải do con quyết định”.
– “Được rồi, được rồi, đều nghe lời mẹ. Thôi ăn cơm đi”.
Vương Nam nghe hai mẹ con tranh luận, vốn tưởng có thể nói đỡ cho Lí Trọng vài câu, nhưng nhìn mẹ người ta bắt đầu tức giận, cậu cũng không dám nhiều lời.
Cơm nước xong, Lí Trọng không dám ở thêm nữa, vội vàng kéo Vương Nam rời khỏi, anh sợ ba mẹ lại ép chuyện kết hôn, khiến mình và Vương Nam đều lúng túng. Anh mượn cớ nói phải đến nhà Từ Đan Lôi, mẹ Lí Trọng liền đồng ý: “Vậy thì đi nhanh đi, Vương Nam nghỉ tết xong, phải ghé nhà dì chú chơi đấy!”. Vương Nam đồng ý: “Dạ, vậy con đi trước đây”.
Sau khi rời nhà, hai người liền trầm mặc. Tiết trời đông rất lạnh, trong lúc đợi xe khởi động điều hòa, hai người lặng lẽ ngồi trong xe. Lí Trọng là người đánh vỡ bầu không khí nặng nề: “Cha mẹ anh lúc nào cũng như vậy. Mỗi năm đều hối anh kết hôn, muốn ôm cháu đến sắp điên rồi”.
Vương Nam không nhìn Lí Trọng, “Người già ai cũng như vậy cả. Nhưng anh cũng đến lúc phải kết hôn rồi, cũng không còn trẻ trung gì cho cam”.
Lí Trọng nghiêng mặt nhìn Vương Nam: “Vậy còn em?”.
– “Em? Vẫn còn sớm. Nhưng anh yêu chị Từ nhiều năm như vậy, không kết hôn thì cũng thật có lỗi với người ta”. Vương Nam thật lòng nói.
Lí Trọng thở dài một hơi, không nói gì. Một lát sau mới tiếp lời: “Em nghĩ nhiều như vậy làm gì. Tới đâu hay tới đó đi”.
Vương Nam nghĩ nghĩ, vẫn là thốt nên lời: “Hai ta thế này, có chút không công bằng với chị Từ”.
Lí Trọng lại trầm mặc một hồi: “Cũng đúng, Vương Nam, nếu em là anh, em sẽ làm gì?”.
– “Em?”. Vương Nam cười khổ: “Nếu là anh, em cũng không biết phải làm sao”.
– “Vậy thì dù có chuyện gì xảy ra, hai ta vĩnh viễn vẫn là huynh đệ tốt phải không?”.
– “Phải”. Vương Nam mơ hồ trả lời. Lòng cậu bắt đầu rối loạn, nhưng những lời này vốn cả hai đều nghĩ đến. Đến lúc phải công khai quan điểm, hai người dù có trốn tránh đến đâu, cũng phải trực tiếp đối diện với thực tại.
Xe khởi động, đường có chút trơn trượt, Lí Trọng lái xe thật cẩn thận, tựa như tình cảm bọn họ lúc này, như đi trên băng mỏng.