Chương : 9
CHƯƠNG 9
Từ Đan Lôi bước vào, mỉm cười chào Vương Nam, sau đó lại tìm một chỗ ngồi xuống cạnh Lí Trọng, nói: “Sao chỉ có 2 người thế này a?”. Lí Trọng nói: “Vậy theo em thì nên mời thêm 1 cô gái vào hầu khách?”.
– “Anh dám?”. Từ Đan Lôi vừa nói vừa đấm Lí Trọng một quyền. Lí Trọng cười nói với Vương Nam: “Cậu nói xem, thế này thì ai dám lấy vợ a? Được rồi, người đẹp trai này là Vương Nam, kiến trúc sư cho công ty. Hôm nay cậu ta vừa ra ngoại ô tìm được 1 loạt cành cây khô, chuẩn bị trang trí, chắc chắn khi hoàn công sẽ rất đẹp”. Lí Trọng thao thao bất tuyệt.
– “Không, không phải, Lí tổng quá khách khí, mọi chuyện không tốt như anh ta nói đâu”. Vương Nam thanh minh với Từ Đan Lôi. Không hiểu vì sao, khi Từ Đan Lôi vừa đến, Vương Nam liền bắt đầu khách sáo, khiến người ngoài cảm giác cậu và Lí Trọng chỉ đơn thuần là quan hệ khách hàng. Loại cảm giác này rất kì diệu.
– “Đẹp trai lại còn làm kiến trúc sư, thật khó tin”. Từ Đan Lôi vui đùa.
– “Vì thế, em xem phẩm vị của người ta thế nào”. Lí Trọng phụ họa, rồi lại vờ nghiêm mặt: “Thế nào, yêu người đẹp rồi?”.
– “Lí Trọng, anh nói cái gì a”, nói rồi lại đấm Lí Trọng. Mọi người đều cười. Vương Nam cũng nhếch môi. Bầu không khí bắt đầu hòa hợp. “Tôi thì có gì a, một kẻ nghèo khổ trong thế giới này, Lí tổng mới có sức hấp dẫn phụ nữ a”. Vương Nam vốn nghĩ khen ngợi Lí Trọng một chút, nên thành thục đem lời nói ra.
– “Lí Trọng, anh xem, anh xem xem. Ánh mắt mọi người quả thực rất tinh đi, em nói anh phong lưu anh còn không phục, thế nào mà đến Vương Nam cũng nhìn thấy?”. Từ Đan Lôi nghiễm nhiên tìm được tri kỷ.
– “Vương Nam, tiểu tử cậu hại tôi, tôi câu dẫn người khác khi nào”. Ngữ khí Lí Trọng có chút khoa trương.
– “Không phải, không phải, ý tôi nói những người như anh mới hấp dẫn phụ nữ”. Vương Nam cười giải thích.
– “Vậy cũng không khác gì lắm, đêm nay nếu cố ấy không vui, tiểu tử cậu liền thay tôi mà hầu hạ đi” nói xong mọi người đều cười.
Trong bầu không khí nhẹ nhõm, bữa ăn cũng kết thúc. Những lúc tính tiền, Vương Nam bị sốc, bữa ăn 2 người lại tiêu tốn hơn 2 nghìn đô. Phải biết rằng, lương tháng của Vương Nam cũng chỉ mới 1 nghìn. Bữa ăn này tương đương với 2 tháng lương của cậu. Ra khỏi quán, Lí Trọng muốn đưa Vương Nam đi uống rượu, Vương Nam cố ý từ chối, nói ăn là được rồi. Lí Trọng cũng không ép buộc, chỉ nói cảm ơn Vương Nam cậu a, Vương Nam cũng lễ phép nói đừng khách khí, hôm nay tiêu tốn của anh nhiều rồi. Hai người lại kiêu căng như cũ.
Trên xe Lí Trọng, Từ Đan Lôi nhìn phía trước nói: “Cậu nhóc Vương Nam này cũng không tệ, nhưng nhìn vẫn có gì đó khác thường, thật giống như mang theo tâm sự gì đó”.
– “Được rồi, em đừng đoán mò nữa”. Lí Trọng nhíu mày.
– “Ai, Lí Trọng, em nói cho anh biết, anh nếu ở bên ngoài dám câu dẫn cô gái khác mà bị em phát hiện, em sẽ thiến ngay, anh có nghe không?”. Từ Đan Lôi lại nhớ đến những lời vừa rồi của Vương Nam bên bàn cơm.
– “Anh đang lái xe, đừng nháo”. Lí Trọng la hét, chiếc Toyota xiêu xiêu vẹo vẹo tiêu thất trong bóng đêm.
Trên taxi, Vương Nam nhìn con đường cuối thu. Người qua đường rất ít, ánh đèn đường thực mờ ảo làm cậu cảm thấy hôm nay có chút chuếnh choáng. Rượu bắt đầu phát tác, vang chính là như vậy. Lúc uống không thấy gì, nhưng sau 1 thời gian sẽ bắt đầu phát huy hiệu lực. Cậu ngửa đầu ra sau, hé mắt, phát hiện đó là đêm trăng tròn.