Chương : 1
《 Kẻ lừa đảo! Ranh con nói láo! 》
Nhật báo tiên tri liên tục mấy ngày nay đã dùng những từ này làm đầu đề, Bộ Pháp Thuật cứ khăng khăng khẳng định thế lực Hắc Ám vẫn chưa vùng dậy, sự trở về của kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra cũng hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
“Chơi trội……..”
“Lòe thiên hạ…….”
“Gây khủng hoảng………”
Harry cúi đầu vào món thịt xông khói, nghe thấy những âm thanh nghị luận xung quanh mà không nói được một lời.
Hiện tượng này đã kéo dài hơn ba tháng.
Ngay từ đầu, Harry còn có thể tức giận phản bác, không có ai tin tưởng cậu, thà rằng cứ tin vào những lời nói xằng xiên của đám người Bộ Pháp Thuật đang tự lừa mình dối người, về sau, Harry cũng không giải thích gì nữa, buồn cười hơn nữa loại phản ứng này trong mắt mọi người lại trở thành một loại cam chịu.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, các Weasley tín nhiệm cậu, Hermiastory tin tưởng cậu, Neville tin cậy cậu, ít nhất thời điểm ở cùng bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều này cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn ngủi.
Cặp song sinh cùng Ginny học khác niên học với cậu, mỗi ngày họ đều có những chuyện bận rộn của riêng mình, Ron sau khi tan học sẽ vội vàng tham gia huấn luyện Quidditch, bởi vì Harry tạm thời rời khỏi đội nhà, cậu không còn tâm trí nào để chơi bóng, Hermiastory thì cứ ngâm mình trong thư viện trường hầu hết thời gian của cô nàng, nhất là sau khi gặp phải những giáo sư không có năng lực dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám, cô nàng càng cuống cuồng tự học.
Kỳ thật trong lòng Harry còn để ý một chút, đó chính là các bằng hữu tín nhiệm cậu trước mặt các học trò khác vẫn duy trì trao đổi bình thường, Harry biết, điều này không sai, cậu bị cô lập nhưng cũng không thể hi vọng bằng hữu của cậu cũng bị theo, Hermiastory nói rất đúng, những người đó chỉ bị giả dối che mờ mắt mà thôi, một ngày nào đó họ sẽ hiểu. Harry biết như vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy nhóm bạn tốt nói chuyện với người khác, cậu có cảm giác bị phản bội.
Harry kéo ghế, một lần nữa ly khai sớm.
Thời tiết tháng 12 đã có thể gọi là rét lạnh, Harry trực tiếp quay về phòng ngủ, ngọn lửa cháy trong lò sưởi âm tường vẫn còn bập bùng, vẫn còn rất lạnh, ngọn lửa trong lò làm cậu nhớ tới đêm Cedric chết, ngọn lửa tỏa ra từ thần chú cũng chói mắt như vậy.
Gương mặt tái nhợt, cơ thể mất đi hơi thở, Harry nhắm mắt lại liền nhớ lại những hình ảnh đó.
Cậu đã may mắn hơn Cedric rất nhiều, ít nhất cậu còn sống.
Harry nhắm mắt lại, bức chính mình ngủ một lát, bởi vì buổi tối còn phải tới hầm học bế quan bí thuật, nếu không tập trung sẽ bị nam nhân kia nhìn được càng nhiều hình ảnh không tốt đẹp trong đầu mình.
Severus Snape, nếu không có chúa tể Hắc Ám, Harry tin tưởng nam nhân chua cay này nhất định là người đầu tiên trong danh sách căm ghét nhất của cậu.
Khi còn bé, Harry cho rằng Dudley là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này, mắng cậu, đánh cậu, còn làm cậu xấu mặt, bắt cậu làm đủ mọi chuyện, là một tên ác ôn, khi nhập học Harry gặp một kẻ hung ác —Draco Malfoy, thiếu niên quý tộc này vênh váo tự đắc luôn cười nhạo cậu, từ đầu đến chân, nhưng những người này cũng không bắt kịp sự đáng ghét của viện trưởng Slytherin.
Y châm biếm cậu, giễu cợt cậu, trên lớp học luôn phê phán cậu vô cùng khắc nghiệt.
Y phạt cậu cấm túc vô số lần, chà sàn nhà, cắt dược liệu, sắp xếp dụng cụ.
Mà lần này, nam nhân lấy việc học bế quan bí thuật mà vui sướng tra tấn cậu, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Nếu người này không tồn tại thì tốt biết bao nhiêu?
Mơ mơ màng màng Harry mang theo ý niệm này tiến vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, Harry nghe thấy bên tai truyền tới tiếng gọi quen thuộc.
“Harry, Harry?”
Harry mở to mắt liền nhìn thấy Ron.
“Sao bồ lại ngủ ở đây?” Ron vừa nói vừa đưa ra một cái bánh bao: “Cho bồ này, vừa nãy bồ ăn ít quá.”
Harry cảm kích tiếp nhận: “Cám ơn.” Sự ấm áp được người khác quan tâm lớn hơn nhiều so với một cái bánh bao.
“Đừng khách sáo.” Ron nhếch miệng cười: “Đúng rồi, lễ Giáng Sinh tới nhà mình được không?”
Đúng vậy, lễ Giáng Sinh đã sắp tới, ngày mai đã có thể lên tàu về nhà.
Harry suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Quên đi.”
Không còn ai ở Hogwarts với cậu mà nói có thể xem như thanh tĩnh, hiện giờ cậu muốn yên tĩnh một chút.
“Nhưng một mình bồ…..” Ron có ý định khuyên nhủ.
“Không sao.” Harry đứng lên, cầm bánh bao vẫy tay: “Mình còn phải tới hầm, buổi tối gặp.”
Ron thở dài, Harry giả vờ như không nghe thấy.
Hầm.
Harry hít sâu một hơi, thẳng lưng đứng trước cửa, thật sự không muốn đi vào.
Đột nhiên cửa mở ra.
“Luyện tập làm tượng đá?” Tiếng nói âm trầm truyền tới, dừng một chút âm lượng tăng lớn hơn: “Lăn tới đây, Potter!”
Da đầu Harry run lên, vẫn cố chấp trợn mắt đi vào.
“Chỉ mong lần này trò có chút tiến bộ, tuy rằng ta chưa bao giờ ôm hi vọng gì về điều này.” Bậc thầy độc dược từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt xanh lá của cứu thế chủ, tựa như đối phương là một con dê béo đợi làm thịt: “Chiết Tâm Trí Thuật——”
Harry ngừng thở, xung động cực lớn đang lủi vào trong đầu tiến thẳng vào đại não cậu.
Ghê tởm, khó chịu, hít thở không thông.
Đừng cho y nhìn thấy, không được để y nhìn thấy.
Harry thở hổn hển muốn bảo vệ kí ức của mình, cậu phải làm thế nào? Liều mạng tạo ra một lá chắn yếu ớt không chịu nỗi một kích, lục quang tràn ngập đầu óc, cùng với hình ảnh Cedric ngã xuống trong nháy mắt.
Lúc này, lực lượng bị rút về.
Harry thở dốc, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Thanh không đại não, ngu xuẩn, ta nói bao nhiêu lần rồi.” Snape lạnh lùng lớn tiếng răn dạy.
Harry không để ý tới, cậu không còn sức lực để ý nữa.
“Chiết Tâm Trí Thuật——”
Không đợi Harry khôi phục, lực lượng một lần nữa xâm nhập đại não.
Cảnh tượng giống như trước lần thứ hai hiện lên.
Lục quang, tử vong, thét chói tai.
Đầu Harry chấn động mãnh liệt.
Nam nhân tóc đen không chút lưu tình, tiếp tục, hết lần này tới lần khác, thẳng tới khi đối phương toàn hoàn kiệt sức: “Hoàn toàn không có tiến bộ, Potter.”
Harry cơ hồ tựa vào tường để ra khỏi hầm.
Qua một góc quanh, Harry mới tựa lưng vào tường nghỉ ngơi một chút.
Không có tiến bộ? Đúng vậy, cậu vẫn như trước không thể dựng được một lá chắn vững chắc, chính là lần này cậu không bị lộ ra những chuyện mình muốn che dấu, trí nhớ về thời thơ ấu, về Sirius. Cậu đẩy một vài hình ảnh lên phía trước, có lẽ đấy là bản năng tự bảo vệ, dùng những kí ức không quan trọng để che dấu những kí ức trọng yếu.
Điều Harry không thể chịu đựng được chính là sự trào phúng của Snape dành cho quá khứ hoặc người thân của mình, cậu tin rằng khi Snape nhìn thấy những hình ảnh này nhất định sẽ đánh giá rất khắc nghiệt, vì thế, cậu tuyệt đối sẽ không cho y có cơ hội này.
Mất một đoạn thời gian rất dài mới bình phục hô hấp, Harry mới chậm rãi trở về ký túc xá.
Phòng nghỉ chung thực im lặng, chỉ có âm thanh tí tách phát ra từ lò sưởi âm tường.
“Harry, bồ đã trở lại.” Đã muốn khuya, trên bàn sinh hoạt chung chỉ còn Hermiastory, cô nàng khép lại một quyển sách thật dày, thân thiết nhìn về phía bạn tốt: “Có khỏe không?”
“Yên tâm.” Harry thản nhiên nói.
Hermiastory đảo mắt dò xét chung quanh, lại nói: “Mình nghe nói bồ cự tuyệt lời mời của Ron, tới nhà của mình thế nào? Bồ cũng biết, ba mẹ mình không biết gì về biến cố ở giới pháp thuật, bồ tới nhà mình chỉ giống như một bằng hữu tới làm khách mà thôi.”
Harry cần sự quan tâm nhưng lại chán ghét bị chú ý.
Mấy năm nay, cậu đã bị chú ý quá nhiều, cậu chịu đủ rồi!
“Đừng lo lắng, mình không sao, mình tốt lắm.” Harry lộ ra tươi cười, so với loại thần kinh thô như Ron, Hermiastory rất nhạy cảm, bất quá Harry thực sự muốn yên tĩnh.
“Ân…… được rồi.” Hermiastory đi tới, đưa ra hai bình độc dược: “Vậy bồ cầm lấy thứ này đi.”
“Cái gì?” Harry khó hiểu.
“Là lễ vật cho lễ Giáng Sinh.” Hermiastory nhét hai bình nhỏ vào tay bạn tốt: “Có thể thay đổi dung mạo của bồ, như vậy bồ có thể thoải mái đi trên đường cái.”
“Thay đổi dung mạo?” Harry chớp mắt.
“Bồ không thể làm tổ ở Hogwarts suốt ba tuần đi, Harry, bồ nên đi ra ngoài giải sầu.” Hermiastory lại lôi ra một hộp trang điểm, chỉ vẽ: “Bất quá vết sẹo trên trán bồ phải dùng mánh khóe của Muggle thôi, bồ có thể thử cái này xem.”
Harry còn chưa hoàn hồn, bạn tốt đã cầm lấy cây cọ nhỏ chà chà trên trán cậu.
“Nhìn xem!” Hermiastory cao hứng vô cùng phấn chấn giơ lên cái gương nhỏ.
Harry mở to hai mắt, Meilin, vết sẹo tia chớp của cậu hoàn toàn không thấy nữa.
“Thế nào, không tồi đi.” Hermiastory đưa hộp hóa trang cho Harry: “Độc dược màu vàng có thể thay đổi hình dáng, độc dược màu đỏ khôi phục nguyên trạng, mặt khác, lớp trang điểm trên trán cách vài ngày phải làm lại, rất đơn giản.”
Tựa hồ thật sự rất tuyệt.
Không làm Harry Potter, làm một người bình thường.
………
Ngày hôm sau, Harry rời giường rất muộn, mọi người trong phòng ngủ đã rời đi.
Dưới cây thông Noel có vài món lễ vật, Ron tặng một tập ảnh về Quidditch, Hermiastory còn tặng thêm một quyển sách, Neville tặng một cây xương rồng, là hi vọng cậu sẽ ương ngạnh như cây xương rồng sao? Harry đặt cây xương rồng bên cửa sổ, cho dù cậu không biết chăm sóc thực vật nhưng cũng có thể trồng nó.
Sirius tặng cậu một bộ trường bào mới, có kèm theo thần chú giữ ấm.
Cha đỡ đầu của cậu trước mắt cũng không biết đang lưu vong hay làm ổ ở nơi nào, Harry có hỏi qua nhưng đối phương trả lời rất mập mờ.
Giữa trưa, Harry trực tiếp đi tới phòng bếp tìm chút gì đó để ăn, Dobby nói cho cậu biết trừ cậu thì tất cả học trò đã trở về nhà.
Một mình rất tốt, tự do tự tại.
Harry ưỡn ngực trở về phòng ngủ, không còn nằm trong tầm mắt soi mói của người khác, cảm giác này thật tốt.
Từ ngăn tủ lấy ra áo tàng hình, Harry quyết định nghe theo lời đề nghị của Hermiastory ra ngoài cho khuây khỏa.
Uống vào độc dược màu vàng, Harry có chút khẩn trương trừng mắt nhìn mặt gương, dần dần, mái tóc của cậu dần trở nên mềm mại, dùng lược chải một chút liền nằm ngoan ngoãn , thử vài lần, Harry chừa ta một phần tóc để che khuất trán, ánh mắt cậu biến thành màu nâu, gương mặt có chút tròn trịa không còn gầy gò nữa.
Càng tuyệt hơn chính là tầm mắt cậu trở nên rất rõ ràng, chẳng lẽ loại dược này có bỏ thêm thuốc cải thiện thị lực sao? Gở mắt kính xuống, Harry cẩn thận xem xét, quả thật hoàn toàn bất đồng với quá khứ, cậu dám cá rằng người ngoài liếc mắt một cái tuyệt đối không thể nhận ra cậu.
Tâm tình tốt lên rất nhiều, Harry khoác áo tàng hình rời khỏi ký túc xá, đi ra vườn trường.
Một giờ sau, ở Hẻm Xéo.
Trên ngã tư đường người tới lui tấp nập, các cửa hàng treo đầy dây truy băng và biển quảng cáo trước cửa tiệm.
Harry đã lâu không có loại hưởng thụ đi trong đám người mà không bị soi mói, thật cảm tạ Hermiastory!
Một cửa hàng kẹo mới mở đông nghịt tiểu hài tử.
Harry cũng tiến qua xem thử, thừa dịp náo nhiệt mua một sâu mứt hoa quả có hình nấm rất ngon ngọt.
Ở đầu đường có một cái đài để các phù thủy biểu diễn, những người xem phía dưới vui tươi hớn hở tươi cười.
Không khí ngày hội thật bất đồng.
Tựa như hắc ám không hề tồn tại.
Harry đột nhiên có chút không thoải mái, áp chế khó chịu trong lòng, cậu tiếp tục đi dạo phố.
“Số đặc biệt, số đặc biệt đây……….” Trên đường cái có một người bán báo dạo: “Bộ Pháp Thuật sẽ phát biểu ở quảng trường tối nay để chúc mừng lễ Giáng Sinh…….”
Vận động hòa bình, kêu gọi tất cả mọi người tổ chức ăn mừng.
Harry liếc nhìn một góc tờ báo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên mình, vẫn là những lời nói cũ.
Tâm tình vừa tốt lên của Harry trong nháy mắt lại ngã xuống đáy cốc.
Cậu rốt cuộc vẫn không thích hợp với những thứ ở nơi này, cho dù gương mặt có thay đổi thế nào đi nữa.
Vì thế, Harry trực tiếp quẹo qua khúc quanh tiếp đó ra ngoài, tiến vào giới Muggle, cởi đi trường bào bên ngoài, Harry mặc bên trong là một chiếc áo len dầy của Muggle.
Ban đêm Luân Đôn rất mỹ lệ, trên đường cái đồng dạng cũng giăng đèn kết hoa.
Cậu phải tìm một nơi để ngủ, cậu không muốn quay về Hogwarts.
Không thể tới những khách sạn chính quy, cậu vẫn chưa trưởng thành, như vậy chỉ có thể tới những nhà nghỉ nhỏ.
Harry giống như một du khách nước ngoài ở trên đường hờ hững nhìn ngắm những ngọn đèn neon hai bên đường, vừa chậm rãi đi về phía ánh sáng có chút yếu ớt hơn.
Không biết đã đi bao lâu, chung quanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ những ngọn đèn đường ít ỏi.
Cố gắng xác định biển báo dựng ngoài ngỏ, đường Bàn Xoay? Chưa từng nghe tới nơi này.
Harry rụt lại, tìm một nơi để ngủ quan trọng hơn.
Đặng đặng đặng………..
Harry lắng tai, cậu nghe thấy một trận bước chân từ xa đang tiến tới, từ tần suất nghe thấy hình như là một đứa bé.
Vài giây sau, Harry thấy một bé con từ góc quanh thoáng xuất hiện, vội vã cúi đầu lao tới, tựa như có quái thú đang đuổi theo phía sau.
Harry vội vàng định tránh đường nhưng ngõ này rất nhỏ, mà bé con lại chạy quá nhanh.
“Đông.” Harry ngã ngồi trên mặt đất, độ mạnh của bé con so với cậu nghĩ còn lớn hơn nhiều.
Bé con tóc đen bởi vì chấn động cũng ngã trên mặt đất.
Harry chuẩn bị đứng lên lại phát hiện ra bé con trên đất vẫn không nhúc nhích, cậu vội vàng chìa tay qua: “Này, em có sao không?”
Bé con bất động.
Hôn mê rồi sao?
Harry khẩn trương, thu tay lại ngoài ý muốn phát hiện trên tay dính dính, là máu?
“Trời ạ!” Harry trừng mắt, hoang hoang rối loạn mà lật bé con lại, bé con này khoảng 4, 5 tuổi, tóc màu đen, thực gầy, trên vai có một vết thương bất quá miệng vết thương cũng không sâu, bé con chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, thân thể lạnh băng: “Tỉnh tỉnh………”
Lông mi bé con nhíu chặt, nức nở hai tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.
Harry lập tức cởi áo len khoát lên người bé con, sau đó ôm bé đi về hướng ngõ nhỏ.
Bé con này là con nhà nào?
Liên tục hỏi mấy hộ nhà, nhưng không ai nhận thức bé con này.
“Cậu tìm lầm nơi rồi.” Một cụ già vẻ mặt hiền lành nói: “Không có đứa nhỏ nào ở phụ cận khu này!”
“Quấy rầy rồi.” Harry lui về phía sau vài bước.
Harry thực mờ mịt.
Bé con trong lòng ngực bởi vì sợ lạnh theo bản năng mà hướng về phía nguồn nhiệt, Harry có thể cảm nhận bé con nhích tới gần.
Rơi vào đường cùng, Harry ôm bé con bất tỉnh tìm một khách sạn nhỏ, chủ nơi này là một phụ nữ, tùy ý liếc mắt một cái, nhận lấy tiền cũng không hỏi thêm gì nhiều: “Ở mấy ngày?”
“Một tuần.” Harry nhìn khách sạn cũng coi như sạch sẽ.
“Bao ba bữa cơm, trước nửa giờ phải xuống đặt cơm.” Bà chủ tùy ý gật đầu, chỉ hướng lên lầu: “Phòng 201, đây là chìa khóa, còn có, tủ thuốc đặt trong tủ đầu giường.” Ngữ khí nhẹ nhàng tựa như rất thường nhìn thấy người bị thương.
Harry xấu hổ gật đầu, lên lầu.
Phòng không lớn, một chiếc giường lớn, một cái sô-pha, cộng thêm một cái TV loại nhỏ, còn có phòng tắm cùng WC, coi như không tồi.
Harry mở đèn, đặt bé con lên giường, lấy dược, băng gạc cùng cồn linh tinh gì đó.
Thật cẩn thận cởi quần áo trên người bé, sau đó đổ nước thuốc lên sát trùng lên vết thương, sau khi nhận được kinh nghiệm từ thuở bé Harry rất am hiểu việc xử lý các vết thương đơn giản.
Dưới ánh sáng, sắc mặt bé con tái nhợt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khó chịu hừ nhẹ.
Harry cố làm nhanh hơn, cậu biết thuốc sát trùng làm vết thương có chút đau rát, nhanh chóng dùng gạt băng bó vết thương thật tốt, Harry mới thở ra một hơi.
Quay đầu đi vào phòng tắm hứng một chậu nước ấm, Harry lau đi mồ hôi lạnh trên trán bé con.
Cuối cùng, kéo chăn bông đắp lên người bé con, chính mình cũng nằm ở bên cạnh.
Chờ đứa bé tỉnh lại, cậu sẽ đưa bé về nhà.
Harry nghĩ nghĩ một chút rồi tắt đèn.
Hắc ám một lần nữa phủ ngập căn phòng.
Hoàn
Nhật báo tiên tri liên tục mấy ngày nay đã dùng những từ này làm đầu đề, Bộ Pháp Thuật cứ khăng khăng khẳng định thế lực Hắc Ám vẫn chưa vùng dậy, sự trở về của kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra cũng hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
“Chơi trội……..”
“Lòe thiên hạ…….”
“Gây khủng hoảng………”
Harry cúi đầu vào món thịt xông khói, nghe thấy những âm thanh nghị luận xung quanh mà không nói được một lời.
Hiện tượng này đã kéo dài hơn ba tháng.
Ngay từ đầu, Harry còn có thể tức giận phản bác, không có ai tin tưởng cậu, thà rằng cứ tin vào những lời nói xằng xiên của đám người Bộ Pháp Thuật đang tự lừa mình dối người, về sau, Harry cũng không giải thích gì nữa, buồn cười hơn nữa loại phản ứng này trong mắt mọi người lại trở thành một loại cam chịu.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, các Weasley tín nhiệm cậu, Hermiastory tin tưởng cậu, Neville tin cậy cậu, ít nhất thời điểm ở cùng bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều này cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn ngủi.
Cặp song sinh cùng Ginny học khác niên học với cậu, mỗi ngày họ đều có những chuyện bận rộn của riêng mình, Ron sau khi tan học sẽ vội vàng tham gia huấn luyện Quidditch, bởi vì Harry tạm thời rời khỏi đội nhà, cậu không còn tâm trí nào để chơi bóng, Hermiastory thì cứ ngâm mình trong thư viện trường hầu hết thời gian của cô nàng, nhất là sau khi gặp phải những giáo sư không có năng lực dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám, cô nàng càng cuống cuồng tự học.
Kỳ thật trong lòng Harry còn để ý một chút, đó chính là các bằng hữu tín nhiệm cậu trước mặt các học trò khác vẫn duy trì trao đổi bình thường, Harry biết, điều này không sai, cậu bị cô lập nhưng cũng không thể hi vọng bằng hữu của cậu cũng bị theo, Hermiastory nói rất đúng, những người đó chỉ bị giả dối che mờ mắt mà thôi, một ngày nào đó họ sẽ hiểu. Harry biết như vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy nhóm bạn tốt nói chuyện với người khác, cậu có cảm giác bị phản bội.
Harry kéo ghế, một lần nữa ly khai sớm.
Thời tiết tháng 12 đã có thể gọi là rét lạnh, Harry trực tiếp quay về phòng ngủ, ngọn lửa cháy trong lò sưởi âm tường vẫn còn bập bùng, vẫn còn rất lạnh, ngọn lửa trong lò làm cậu nhớ tới đêm Cedric chết, ngọn lửa tỏa ra từ thần chú cũng chói mắt như vậy.
Gương mặt tái nhợt, cơ thể mất đi hơi thở, Harry nhắm mắt lại liền nhớ lại những hình ảnh đó.
Cậu đã may mắn hơn Cedric rất nhiều, ít nhất cậu còn sống.
Harry nhắm mắt lại, bức chính mình ngủ một lát, bởi vì buổi tối còn phải tới hầm học bế quan bí thuật, nếu không tập trung sẽ bị nam nhân kia nhìn được càng nhiều hình ảnh không tốt đẹp trong đầu mình.
Severus Snape, nếu không có chúa tể Hắc Ám, Harry tin tưởng nam nhân chua cay này nhất định là người đầu tiên trong danh sách căm ghét nhất của cậu.
Khi còn bé, Harry cho rằng Dudley là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này, mắng cậu, đánh cậu, còn làm cậu xấu mặt, bắt cậu làm đủ mọi chuyện, là một tên ác ôn, khi nhập học Harry gặp một kẻ hung ác —Draco Malfoy, thiếu niên quý tộc này vênh váo tự đắc luôn cười nhạo cậu, từ đầu đến chân, nhưng những người này cũng không bắt kịp sự đáng ghét của viện trưởng Slytherin.
Y châm biếm cậu, giễu cợt cậu, trên lớp học luôn phê phán cậu vô cùng khắc nghiệt.
Y phạt cậu cấm túc vô số lần, chà sàn nhà, cắt dược liệu, sắp xếp dụng cụ.
Mà lần này, nam nhân lấy việc học bế quan bí thuật mà vui sướng tra tấn cậu, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Nếu người này không tồn tại thì tốt biết bao nhiêu?
Mơ mơ màng màng Harry mang theo ý niệm này tiến vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, Harry nghe thấy bên tai truyền tới tiếng gọi quen thuộc.
“Harry, Harry?”
Harry mở to mắt liền nhìn thấy Ron.
“Sao bồ lại ngủ ở đây?” Ron vừa nói vừa đưa ra một cái bánh bao: “Cho bồ này, vừa nãy bồ ăn ít quá.”
Harry cảm kích tiếp nhận: “Cám ơn.” Sự ấm áp được người khác quan tâm lớn hơn nhiều so với một cái bánh bao.
“Đừng khách sáo.” Ron nhếch miệng cười: “Đúng rồi, lễ Giáng Sinh tới nhà mình được không?”
Đúng vậy, lễ Giáng Sinh đã sắp tới, ngày mai đã có thể lên tàu về nhà.
Harry suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Quên đi.”
Không còn ai ở Hogwarts với cậu mà nói có thể xem như thanh tĩnh, hiện giờ cậu muốn yên tĩnh một chút.
“Nhưng một mình bồ…..” Ron có ý định khuyên nhủ.
“Không sao.” Harry đứng lên, cầm bánh bao vẫy tay: “Mình còn phải tới hầm, buổi tối gặp.”
Ron thở dài, Harry giả vờ như không nghe thấy.
Hầm.
Harry hít sâu một hơi, thẳng lưng đứng trước cửa, thật sự không muốn đi vào.
Đột nhiên cửa mở ra.
“Luyện tập làm tượng đá?” Tiếng nói âm trầm truyền tới, dừng một chút âm lượng tăng lớn hơn: “Lăn tới đây, Potter!”
Da đầu Harry run lên, vẫn cố chấp trợn mắt đi vào.
“Chỉ mong lần này trò có chút tiến bộ, tuy rằng ta chưa bao giờ ôm hi vọng gì về điều này.” Bậc thầy độc dược từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt xanh lá của cứu thế chủ, tựa như đối phương là một con dê béo đợi làm thịt: “Chiết Tâm Trí Thuật——”
Harry ngừng thở, xung động cực lớn đang lủi vào trong đầu tiến thẳng vào đại não cậu.
Ghê tởm, khó chịu, hít thở không thông.
Đừng cho y nhìn thấy, không được để y nhìn thấy.
Harry thở hổn hển muốn bảo vệ kí ức của mình, cậu phải làm thế nào? Liều mạng tạo ra một lá chắn yếu ớt không chịu nỗi một kích, lục quang tràn ngập đầu óc, cùng với hình ảnh Cedric ngã xuống trong nháy mắt.
Lúc này, lực lượng bị rút về.
Harry thở dốc, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Thanh không đại não, ngu xuẩn, ta nói bao nhiêu lần rồi.” Snape lạnh lùng lớn tiếng răn dạy.
Harry không để ý tới, cậu không còn sức lực để ý nữa.
“Chiết Tâm Trí Thuật——”
Không đợi Harry khôi phục, lực lượng một lần nữa xâm nhập đại não.
Cảnh tượng giống như trước lần thứ hai hiện lên.
Lục quang, tử vong, thét chói tai.
Đầu Harry chấn động mãnh liệt.
Nam nhân tóc đen không chút lưu tình, tiếp tục, hết lần này tới lần khác, thẳng tới khi đối phương toàn hoàn kiệt sức: “Hoàn toàn không có tiến bộ, Potter.”
Harry cơ hồ tựa vào tường để ra khỏi hầm.
Qua một góc quanh, Harry mới tựa lưng vào tường nghỉ ngơi một chút.
Không có tiến bộ? Đúng vậy, cậu vẫn như trước không thể dựng được một lá chắn vững chắc, chính là lần này cậu không bị lộ ra những chuyện mình muốn che dấu, trí nhớ về thời thơ ấu, về Sirius. Cậu đẩy một vài hình ảnh lên phía trước, có lẽ đấy là bản năng tự bảo vệ, dùng những kí ức không quan trọng để che dấu những kí ức trọng yếu.
Điều Harry không thể chịu đựng được chính là sự trào phúng của Snape dành cho quá khứ hoặc người thân của mình, cậu tin rằng khi Snape nhìn thấy những hình ảnh này nhất định sẽ đánh giá rất khắc nghiệt, vì thế, cậu tuyệt đối sẽ không cho y có cơ hội này.
Mất một đoạn thời gian rất dài mới bình phục hô hấp, Harry mới chậm rãi trở về ký túc xá.
Phòng nghỉ chung thực im lặng, chỉ có âm thanh tí tách phát ra từ lò sưởi âm tường.
“Harry, bồ đã trở lại.” Đã muốn khuya, trên bàn sinh hoạt chung chỉ còn Hermiastory, cô nàng khép lại một quyển sách thật dày, thân thiết nhìn về phía bạn tốt: “Có khỏe không?”
“Yên tâm.” Harry thản nhiên nói.
Hermiastory đảo mắt dò xét chung quanh, lại nói: “Mình nghe nói bồ cự tuyệt lời mời của Ron, tới nhà của mình thế nào? Bồ cũng biết, ba mẹ mình không biết gì về biến cố ở giới pháp thuật, bồ tới nhà mình chỉ giống như một bằng hữu tới làm khách mà thôi.”
Harry cần sự quan tâm nhưng lại chán ghét bị chú ý.
Mấy năm nay, cậu đã bị chú ý quá nhiều, cậu chịu đủ rồi!
“Đừng lo lắng, mình không sao, mình tốt lắm.” Harry lộ ra tươi cười, so với loại thần kinh thô như Ron, Hermiastory rất nhạy cảm, bất quá Harry thực sự muốn yên tĩnh.
“Ân…… được rồi.” Hermiastory đi tới, đưa ra hai bình độc dược: “Vậy bồ cầm lấy thứ này đi.”
“Cái gì?” Harry khó hiểu.
“Là lễ vật cho lễ Giáng Sinh.” Hermiastory nhét hai bình nhỏ vào tay bạn tốt: “Có thể thay đổi dung mạo của bồ, như vậy bồ có thể thoải mái đi trên đường cái.”
“Thay đổi dung mạo?” Harry chớp mắt.
“Bồ không thể làm tổ ở Hogwarts suốt ba tuần đi, Harry, bồ nên đi ra ngoài giải sầu.” Hermiastory lại lôi ra một hộp trang điểm, chỉ vẽ: “Bất quá vết sẹo trên trán bồ phải dùng mánh khóe của Muggle thôi, bồ có thể thử cái này xem.”
Harry còn chưa hoàn hồn, bạn tốt đã cầm lấy cây cọ nhỏ chà chà trên trán cậu.
“Nhìn xem!” Hermiastory cao hứng vô cùng phấn chấn giơ lên cái gương nhỏ.
Harry mở to hai mắt, Meilin, vết sẹo tia chớp của cậu hoàn toàn không thấy nữa.
“Thế nào, không tồi đi.” Hermiastory đưa hộp hóa trang cho Harry: “Độc dược màu vàng có thể thay đổi hình dáng, độc dược màu đỏ khôi phục nguyên trạng, mặt khác, lớp trang điểm trên trán cách vài ngày phải làm lại, rất đơn giản.”
Tựa hồ thật sự rất tuyệt.
Không làm Harry Potter, làm một người bình thường.
………
Ngày hôm sau, Harry rời giường rất muộn, mọi người trong phòng ngủ đã rời đi.
Dưới cây thông Noel có vài món lễ vật, Ron tặng một tập ảnh về Quidditch, Hermiastory còn tặng thêm một quyển sách, Neville tặng một cây xương rồng, là hi vọng cậu sẽ ương ngạnh như cây xương rồng sao? Harry đặt cây xương rồng bên cửa sổ, cho dù cậu không biết chăm sóc thực vật nhưng cũng có thể trồng nó.
Sirius tặng cậu một bộ trường bào mới, có kèm theo thần chú giữ ấm.
Cha đỡ đầu của cậu trước mắt cũng không biết đang lưu vong hay làm ổ ở nơi nào, Harry có hỏi qua nhưng đối phương trả lời rất mập mờ.
Giữa trưa, Harry trực tiếp đi tới phòng bếp tìm chút gì đó để ăn, Dobby nói cho cậu biết trừ cậu thì tất cả học trò đã trở về nhà.
Một mình rất tốt, tự do tự tại.
Harry ưỡn ngực trở về phòng ngủ, không còn nằm trong tầm mắt soi mói của người khác, cảm giác này thật tốt.
Từ ngăn tủ lấy ra áo tàng hình, Harry quyết định nghe theo lời đề nghị của Hermiastory ra ngoài cho khuây khỏa.
Uống vào độc dược màu vàng, Harry có chút khẩn trương trừng mắt nhìn mặt gương, dần dần, mái tóc của cậu dần trở nên mềm mại, dùng lược chải một chút liền nằm ngoan ngoãn , thử vài lần, Harry chừa ta một phần tóc để che khuất trán, ánh mắt cậu biến thành màu nâu, gương mặt có chút tròn trịa không còn gầy gò nữa.
Càng tuyệt hơn chính là tầm mắt cậu trở nên rất rõ ràng, chẳng lẽ loại dược này có bỏ thêm thuốc cải thiện thị lực sao? Gở mắt kính xuống, Harry cẩn thận xem xét, quả thật hoàn toàn bất đồng với quá khứ, cậu dám cá rằng người ngoài liếc mắt một cái tuyệt đối không thể nhận ra cậu.
Tâm tình tốt lên rất nhiều, Harry khoác áo tàng hình rời khỏi ký túc xá, đi ra vườn trường.
Một giờ sau, ở Hẻm Xéo.
Trên ngã tư đường người tới lui tấp nập, các cửa hàng treo đầy dây truy băng và biển quảng cáo trước cửa tiệm.
Harry đã lâu không có loại hưởng thụ đi trong đám người mà không bị soi mói, thật cảm tạ Hermiastory!
Một cửa hàng kẹo mới mở đông nghịt tiểu hài tử.
Harry cũng tiến qua xem thử, thừa dịp náo nhiệt mua một sâu mứt hoa quả có hình nấm rất ngon ngọt.
Ở đầu đường có một cái đài để các phù thủy biểu diễn, những người xem phía dưới vui tươi hớn hở tươi cười.
Không khí ngày hội thật bất đồng.
Tựa như hắc ám không hề tồn tại.
Harry đột nhiên có chút không thoải mái, áp chế khó chịu trong lòng, cậu tiếp tục đi dạo phố.
“Số đặc biệt, số đặc biệt đây……….” Trên đường cái có một người bán báo dạo: “Bộ Pháp Thuật sẽ phát biểu ở quảng trường tối nay để chúc mừng lễ Giáng Sinh…….”
Vận động hòa bình, kêu gọi tất cả mọi người tổ chức ăn mừng.
Harry liếc nhìn một góc tờ báo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên mình, vẫn là những lời nói cũ.
Tâm tình vừa tốt lên của Harry trong nháy mắt lại ngã xuống đáy cốc.
Cậu rốt cuộc vẫn không thích hợp với những thứ ở nơi này, cho dù gương mặt có thay đổi thế nào đi nữa.
Vì thế, Harry trực tiếp quẹo qua khúc quanh tiếp đó ra ngoài, tiến vào giới Muggle, cởi đi trường bào bên ngoài, Harry mặc bên trong là một chiếc áo len dầy của Muggle.
Ban đêm Luân Đôn rất mỹ lệ, trên đường cái đồng dạng cũng giăng đèn kết hoa.
Cậu phải tìm một nơi để ngủ, cậu không muốn quay về Hogwarts.
Không thể tới những khách sạn chính quy, cậu vẫn chưa trưởng thành, như vậy chỉ có thể tới những nhà nghỉ nhỏ.
Harry giống như một du khách nước ngoài ở trên đường hờ hững nhìn ngắm những ngọn đèn neon hai bên đường, vừa chậm rãi đi về phía ánh sáng có chút yếu ớt hơn.
Không biết đã đi bao lâu, chung quanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ những ngọn đèn đường ít ỏi.
Cố gắng xác định biển báo dựng ngoài ngỏ, đường Bàn Xoay? Chưa từng nghe tới nơi này.
Harry rụt lại, tìm một nơi để ngủ quan trọng hơn.
Đặng đặng đặng………..
Harry lắng tai, cậu nghe thấy một trận bước chân từ xa đang tiến tới, từ tần suất nghe thấy hình như là một đứa bé.
Vài giây sau, Harry thấy một bé con từ góc quanh thoáng xuất hiện, vội vã cúi đầu lao tới, tựa như có quái thú đang đuổi theo phía sau.
Harry vội vàng định tránh đường nhưng ngõ này rất nhỏ, mà bé con lại chạy quá nhanh.
“Đông.” Harry ngã ngồi trên mặt đất, độ mạnh của bé con so với cậu nghĩ còn lớn hơn nhiều.
Bé con tóc đen bởi vì chấn động cũng ngã trên mặt đất.
Harry chuẩn bị đứng lên lại phát hiện ra bé con trên đất vẫn không nhúc nhích, cậu vội vàng chìa tay qua: “Này, em có sao không?”
Bé con bất động.
Hôn mê rồi sao?
Harry khẩn trương, thu tay lại ngoài ý muốn phát hiện trên tay dính dính, là máu?
“Trời ạ!” Harry trừng mắt, hoang hoang rối loạn mà lật bé con lại, bé con này khoảng 4, 5 tuổi, tóc màu đen, thực gầy, trên vai có một vết thương bất quá miệng vết thương cũng không sâu, bé con chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, thân thể lạnh băng: “Tỉnh tỉnh………”
Lông mi bé con nhíu chặt, nức nở hai tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.
Harry lập tức cởi áo len khoát lên người bé con, sau đó ôm bé đi về hướng ngõ nhỏ.
Bé con này là con nhà nào?
Liên tục hỏi mấy hộ nhà, nhưng không ai nhận thức bé con này.
“Cậu tìm lầm nơi rồi.” Một cụ già vẻ mặt hiền lành nói: “Không có đứa nhỏ nào ở phụ cận khu này!”
“Quấy rầy rồi.” Harry lui về phía sau vài bước.
Harry thực mờ mịt.
Bé con trong lòng ngực bởi vì sợ lạnh theo bản năng mà hướng về phía nguồn nhiệt, Harry có thể cảm nhận bé con nhích tới gần.
Rơi vào đường cùng, Harry ôm bé con bất tỉnh tìm một khách sạn nhỏ, chủ nơi này là một phụ nữ, tùy ý liếc mắt một cái, nhận lấy tiền cũng không hỏi thêm gì nhiều: “Ở mấy ngày?”
“Một tuần.” Harry nhìn khách sạn cũng coi như sạch sẽ.
“Bao ba bữa cơm, trước nửa giờ phải xuống đặt cơm.” Bà chủ tùy ý gật đầu, chỉ hướng lên lầu: “Phòng 201, đây là chìa khóa, còn có, tủ thuốc đặt trong tủ đầu giường.” Ngữ khí nhẹ nhàng tựa như rất thường nhìn thấy người bị thương.
Harry xấu hổ gật đầu, lên lầu.
Phòng không lớn, một chiếc giường lớn, một cái sô-pha, cộng thêm một cái TV loại nhỏ, còn có phòng tắm cùng WC, coi như không tồi.
Harry mở đèn, đặt bé con lên giường, lấy dược, băng gạc cùng cồn linh tinh gì đó.
Thật cẩn thận cởi quần áo trên người bé, sau đó đổ nước thuốc lên sát trùng lên vết thương, sau khi nhận được kinh nghiệm từ thuở bé Harry rất am hiểu việc xử lý các vết thương đơn giản.
Dưới ánh sáng, sắc mặt bé con tái nhợt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khó chịu hừ nhẹ.
Harry cố làm nhanh hơn, cậu biết thuốc sát trùng làm vết thương có chút đau rát, nhanh chóng dùng gạt băng bó vết thương thật tốt, Harry mới thở ra một hơi.
Quay đầu đi vào phòng tắm hứng một chậu nước ấm, Harry lau đi mồ hôi lạnh trên trán bé con.
Cuối cùng, kéo chăn bông đắp lên người bé con, chính mình cũng nằm ở bên cạnh.
Chờ đứa bé tỉnh lại, cậu sẽ đưa bé về nhà.
Harry nghĩ nghĩ một chút rồi tắt đèn.
Hắc ám một lần nữa phủ ngập căn phòng.
Hoàn